"Nhưng mọi người ngạc nhiên phát hiện, lúc đến gần đỉnh núi, thì có một thế lực bí ẩn nào đó đã ập đến chặn đường những người leo núi!"
"Trên đường lên núi có rất nhiều di tích cổ. Nhà họ Tô có một vị tổ tiên có được một quyển võ kỹ này, ông ấy đã trở thành cảnh giới Chúa Tể!"
"Cuối cùng thành lập nhà họ Tô!"
"Dựa vào môn công pháp này, nhà họ Tô tổng cộng từng có ba người đạt cảnh giới Chúa Tể, bấy giờ mới đứng vững không ngã!"
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: "Một quyển võ kỹ là đã có thể trở thành cảnh giới Chúa Tể."
Tô Tử Lăng yên lặng gật đầu.
Diệp Bắc Minh cau mày: "Trên quyển sách đó còn ghi lại gì nữa?"
Tô Tử Lăng suy tư một chút: "Tôi không có tư cách xem nội dung quyển sách đó, nhưng từng nghe cha tôi kể qua."
"Hình còn ghi lại một chủng tộc tên là Hoa tộc gì đó!"
"Cô nói gì?"
Đôi mắt Diệp Bắc Minh co lại, tiến lên tóm lấy cổ tay Tô Tử Lăng!
Tô Tử Lăng hoảng sợ: "Anh Diệp, anh sao vậy?"
Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi, lắc đầu: "Không có gì, có bao nhiêu ghi chép về Hoa tộc?"
Tô Tử Lăng suy nghĩ một lúc, lắc đầu.
"Cha không nói với tôi, nếu như anh Diệp muốn biết có thể theo tôi đến nhà họ Tô để hỏi cha tôi!"
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lóe lên thất thường.
Quay người bước đi: "Đuổi theo!"
"Cảm ơn anh Diệp!"
Tô Tử Lăng vui mừng khôn xiết.
Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh, Tô Tử Lăng vì đuổi kịp anh, không ngừng tiêu hao chân nguyên.
Đường núi gập ghềnh, Tô Tử Lăng cảm giác thật sự giống như ghi chép trong sách, thân thể giống như bị bao phủ bởi một tầng gông xiềng!
Đêm khuya.
Hai người đã leo hàng trăm nghìn mét!
Diệp Bắc Minh vẫn như không có việc gì, nhưng Tô Tử Lăng lại đầm đìa mồ hôi.
Quần áo vốn đã mỏng manh giờ phút này dán sát vào cơ thể, làm lộ ra dáng người yêu kiều của cô ta!
Sắc mặt cô ta ửng hồng, không ngừng thở dốc!
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Nghỉ ngơi một chút đi".
Tô Tử Lăng nuốt một ngụm nước miếng: "Anh Diệp, anh không cần lo lắng cho tôi, chúng ta tiếp tục lên đường đi!"
Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: "Cô chắc chứ?"
"Tôi chắc chắn!"
Tô Tử Lăng gật đầu khẳng định.
Diệp Bắc Minh không hề phí lời nữa, quay người lại tiếp tục lên đường!
Tô Tử Lăng lấy ra một viên đan dược, một ngụm nuốt vào.
Lúc ở giữa sườn núi, trên đường bắt đầu xuất hiện một vài thi thể của người tu võ!
Còn có một số người tu võ khác, sau khi phát hiện ra Diệp Bắc Minh thì lập tức quay người bỏ chạy!
Diệp Bắc Minh cũng không có ý định đuổi theo, tiếp tục leo núi!
Cuối cùng.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai người đã có thể nhìn thấy đỉnh của ngọn núi lớn này!
Đồng thời, một cái bình đài khổng lồ xuất hiện ở trước mắt mọi người!
Trên bình đài có hơn ba nghìn người, hầu hết đều đang thiền định để khôi phục thể lực!
Diệp Càn Khôn!
Cậu ta cũng tới!
Một vài ánh mắt nhìn qua, mang theo sự lạnh lùng.
Rất nhiều khuôn mặt quen thuộc đều ở đây!
Vũ Sư Thiếp, Dư Khôn, Cuồng Chiến, Dao Cơ, Lý Thất Dạ và những người khác!
Vũ Thiên Tuyệt, Mặc Bạch Y, Thánh nữ Tổ long điện!
Bốn chị em Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên đều bình an không có chuyện gì, ngồi nghỉ ngơi ở trong một góc!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh ngưng lại, nhìn về phía cuối bình đài!
Một bậc thang cổ xưa uốn lượn lên phía trên, nối thẳng tới đỉnh ngọn núi.
Ở lối vào của bậc thang, thang Long Môn được điêu khắc bằng nham thạch xuất hiện trước mắt!
Đồng tử của Diệp Bắc Minh co rút lại, nhìn thấy ba chữ cổ: "Côn Luân Hư!"
Cho dù không phải chữ hiện đại, Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra ba chữ "Côn Luân Hư" này!
Quả thật giống hệt với văn giáp cốt của người Hoa Hạ cổ đại!
Ngẩng đầu lên nhìn về phía cuối bậc thang, thân thể Diệp Bắc Minh càng chấn động hơn!
Một tòa bảo tháp cổ xưa, đứng sừng sững trên đỉnh ngọn núi này!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
"Tiểu Tháp, đây là tình huống gì?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng bối rối: "Chẳng lẽ đây là bản thể của tôi sao?"
Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Tiểu Tháp, không phải bản thể của ông ở trong cơ thể tôi sao?"
"Cuối cùng là sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút xấu hổ: "Khụ khụ, có chuyện bổn tháp vẫn chưa nói rõ ràng."
"Thật ra bản thể của tôi ở trong trận chiến cuối cùng, đã hoàn toàn vỡ nát!"
"Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trong trái tim của cậu, chỉ là một phần mảnh vỡ thôi!"
Diệp Bắc Minh rất bất ngờ!
Càn Khôn Trấn Ngục Tháp khủng bố như thế, quả thật không gì không làm được!
Rốt cuộc là ai, lại có thể đánh nát ông ta?
Diệp Bắc Minh nhìn lên đỉnh Côn Luân Hư Thượng Cổ: "Ông nghi ngờ đây là bản thể của ông?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy tư một chút: "Cho dù không phải bản thể của tôi, ít nhất cũng là một phần mảnh vỡ!"
Chương 1257: Thang trời, mở ra!
"Tiểu tử, bổn tháp chưa bao giờ yêu cầu cậu làm qua bất kỳ chuyện gì, hôm nay tôi chỉ có một yêu cầu!"
"Cho dù thế nào đi chăng nữa, cậu nhất định phải lấy được những thứ đồ ở trên đó!"
Diệp Bắc Minh nghiêm túc gật đầu: "Tiểu Tháp, tôi hứa với ông!"
Một giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh đang muốn hướng về phía bậc thang, chuẩn bị trực tiếp leo lên đỉnh!
Đột nhiên.
Ba người tu võ giành xông lên trước, vượt qua Diệp Bắc Minh, trực tiếp lao về phía bậc thang.
Trong khoảnh khắc ba người bước lên bậc thang đầu tiên!
Bùm! Bùm! Bùm!
Thân thể đột nhiên nổ tung, hóa thành một màn sương đẫm máu!
Tô Tử Lăng hoảng sợ, che cái miệng nhỏ nhắn của mình lại: "A? Xảy ra chuyện gì vậy!"
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lóe lên.
Trong đám đông có tiếng cười nhạo truyền đến: "Đồ ngu, thang trời còn chưa mở ra!"
"Mọi người đều ngoan ngoãn chờ đợi, vậy mà đám người kia lại dám giành lên thang trời trước?"
Sau khi những người tu võ nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả đều ngoan ngoãn ngồi xuống.
Từ từ khôi phục sức mạnh!
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút, sau đó tìm một góc ngồi xếp bằng.
Tô Mạc Già ngồi bên cạnh anh, mùi hương thoang thoảng của xử nữ truyền đến!
Vào mười hai giờ trưa.
Toàn bộ di tích Côn Luân Thượng Cổ đột nhiên rung chuyển!
Trong hư không vang lên một giọng nói cổ xưa: "Hoan nghênh mọi người đã đến thang trời!"
"Tôi là thần bảo vệ của ngọn núi này!"
"Những lời tiếp theo đây, tôi chỉ nói một lần thôi!"
"Thứ nhất, thang trời có tổng cộng mười ngàn bậc, mỗi một bậc thang trời cũng tương ứng với một giá trị áp lực!"
"Thứ hai, mỗi một người đều có giá trị áp lực khác nhau. Nếu mức giá trị áp lực cực hạn mà ngươi có thể chịu đựng được là 1!"
"Vậy thì giá trị áp lực của bậc thứ nhất là 1, bậc thứ hai chính là 2!"
"Với bậc mười ngàn có nghĩa là áp lực tối đa mà các người có thể chịu đựng là mười ngàn lần!"
Ngay khi lời này vừa thốt ra, đám đông lập tức bùng nổ.
"Mười ngàn lần áp lực cực hạn?"
"Vl… Ai có thể chịu đựng được giá trị áp lực này cơ chứ?"
"Tôi đoán mình dùng hết tất cả thủ đoạn thì nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ được một ngàn lần áp lực cực hạn thôi!"
"Mười ngàn lần áp lực cực hạn, chẳng phải là muốn giết chết chúng ta sao?"
Trên đài cao rộng lớn, vô số người tu võ đều đang chất vấn!
Chỉ có một số người khẽ cau mày.
Giọng nói cổ xưa vang lên: "Hừ! Việc mà các người phải làm chính là vượt qua cực hạn của chính mình!"
"Đây là ngưỡng cửa cơ bản nhất, nếu không chịu được áp lực gấp mười ngàn lần thì cũng không xứng đáng lên được đỉnh cao!"
"Các ngươi sẽ dựa theo thứ hạng của mình trên Thiên Bảng để leo lên bậc thang, thứ hạng cuối cùng sẽ quyết định phần thưởng cuối cùng của các người!"
"Thang trời, mở ra!"
Vừa dứt lời, sương mù dày đặc trên thang trời tản đi!
Khi mọi người ngẩng đầu nhìn lên, bọn họ chỉ cảm thấy không thể giải thích được!
"Tôi đến đây!"
Lý Thất Dạ, người đứng thứ nhất trên Thiên Bảng, khẽ hét lên một tiếng, tiến lên một bước!
Dưới ánh nhìn của mọi người, anh ta một hơi lại trực tiếp vượt qua một ngàn bậc!
Đứng ở vị trí bậc thứ 1086!
Áp lực gấp 1086 lần!
"Đệt! Một bước đã bước được hơn ngàn bậc thang!"
"Con mẹ nó, đây là đang đi ngược lại ý trời sao!"
"Không hổ danh là người đứng thứ nhất trong Thiên Bảng!"
Đám đông bùng nổ.
Một giây tiếp theo.
Một bóng hình xinh đẹp nhảy lên, Dao Cơ chuyển động!
Tốc độ của cô ta chỉ chậm hơn Lý Thất Dạ nửa phút, cuối cùng cũng dừng lại ở bậc thứ 996!
Người đứng thứ ba trên Thiên Bảng, Cuồng Chiến hét lớn: "Tránh đường cho ông đây!"
Ầm!
Mỗi một bước nện xuống, chiếc thang trời lại rung lên nhè nhẹ!
Bậc thứ 950!
Cũng là một vị trí rất khủng bố!
Sau đó.
Dư Khôn, bậc thứ 799!
Vũ Sư Thiếp, bậc thứ 760!
Mạc Huyền, bậc thứ 730!
…
Tiểu Y Tiên, bậc thứ 300!
Mộ Dung Tình, bậc thứ 680!
…
Đến lượt Diệp Bắc Minh, anh chỉ muốn một hơi lao ra ngoài!
Đột nhiên.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Tiểu tử, chiếc thang này có thể dùng để vượt qua cực hạn của cậu!"
Diệp Bắc Minh dừng lại: "Ông có ý gì?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhanh chóng giải thích: "Chịu đựng áp lực, chiến đấu với bù nhìn!"
"Đối với thực lực của cậu sẽ có ích lợi lớn, không có thời gian giải thích!"
"Cậu sẽ biết sau khi tự mình thử nó!"
"Được!"
Diệp Bắc Minh không hỏi thêm nữa.
Tiến lên một bước, phía dưới đài cao đột nhiên trở nên yên tĩnh!
Ngay sau đó.
"Vl, anh ta có ý gì vậy?"
"Tại sao Diệp Càn Khôn lại không nhúc nhích? Anh ta đứng ở bậc thứ nhất làm gì?"
"Không thể nào..."
"Tôi còn tưởng rằng tên Diệp Càn Khôn này ngầu đến thế nào, chẳng lẽ anh ta thậm chí còn không thể chịu đựng được áp lực gấp đôi sao?"
Đủ loại giọng nói nghi ngờ vang lên!
"Hử?"
Hành động kỳ quái của Diệp Bắc Minh khiến ngay cả người đứng đầu Thiên Bảng, Lý Thất Dạ, cũng không nhịn được dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua!
Đôi mắt xinh đẹp của Dao Cơ lóe lên: "Người này đứng hạng mười trong Thiên Bảng, vậy mà chỉ đứng được ở bậc thang đầu tiên thôi sao? Không phải vậy chứ?"
Cuồng Chiến cười: "Cái tên không biết xấu hổ này, làm lãng phí biểu cảm của ông đây quá!"
Đột nhiên quay đầu lại, đã vượt qua hơn trăm bậc thang!
Mạc Huyền cau mày: "Tiểu tử này đang làm gì vậy?"
Chỉ có Mộ Dung Tình nhìn thật sâu vào Diệp Bắc Minh, ánh mắt trở nên nghiêm túc!
Tô Tử Lăng sừng sỡ ngay tại chỗ: "Diệp công tử, anh thế nào rồi?"
Diệp Bắc Minh phớt lờ sự nghi ngờ của mọi người, làm theo lời nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Chương 1258: Diệp Bắc Minh có lĩnh ngộ riêng!
Tiến vào Lĩnh vực tuyệt đối, chiến đấu với bù nhìn!
Sau khi chiến đấu kết thúc, Diệp Bắc Minh cũng cảm thấy vui mừng: "Tiểu Tháp, tôi hiểu ý của ông!"
"Khi chịu đựng áp lực, tôi sẽ có cảm giác như đang chiến đấu với hai con rối!"
"Nếu tôi lại tiến thêm một bậc nữa thì có phải tương đương với đang chiến đấu với ba bù nhìn hay không?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mỉm cười: "Tiểu tử, cậu rất thông minh, vừa chỉ điểm là đã thông suốt!"
Diệp Bắc Minh không chút do dự, lại tiến thêm một bậc thang.
Tiếp tục tiến vào Lĩnh vực tuyệt đối, chiến đấu với bù nhìn!
Trong trận chiến vừa rồi ở Lĩnh vực tuyệt đối, thời gian ở thế giới bên ngoài không hề thay đổi!
Bao gồm cả thời gian mở và nhắm mắt, khoảng chừng năm giây!
Cho nên.
Trong mắt người bên ngoài, Diệp Bắc Minh chỉ đang từng bước tiến lên từng bậc thang với tốc độ năm giây!
Hậu quả của việc làm này là cho đến khi Tô Tử Lăng, người xếp hạng thứ hai mươi lăm trên Thiên Bảng, leo lên thang trời!
Diệp Bắc Minh cũng chỉ mới đi được hai mươi bậc thang!
Trong số hơn hai mươi người phía trước, người chậm nhất cũng đã leo được hơn một trăm bậc!
Ba người Thánh nữ Tổ Long Điện, Mặc Bạch Y, Vũ Thiên Tuyệt dừng lại một chút, trực tiếp vượt qua Diệp Bắc Minh!
Tô Tử Lăng dừng bước, có chút lo lắng nhìn Diệp Bắc Minh: "Diệp công tử, anh cảm thấy áp lực rất lớn sao?"
Trong mắt mọi người, Diệp Bắc Minh mỗi lần đều chỉ tiến lên một bậc thang.
Nhắm mắt lại và nghỉ ngơi trong năm giây!
Áp lực tuyệt đối như ngọn núi lớn!
Diệp Bắc Minh thoải mái mỉm cười: "Tôi cảm thấy không sao cả."
Tô Tử Lăng thả chậm tốc độ: "Diệp công tử, tôi dẫn anh đi một quãng đường!"
Diệp Bắc Minh mỉm cười lắc đầu, cô gái này có tâm tư cũng khá tốt đấy: "Không cần, cô cứ tự mình đi trước đi, tôi sẽ đuổi kịp theo."
"Được rồi!"
Tô Tử Lăng nhìn Diệp Bắc Minh, lại ngẩng đầu nhìn điểm cuối của thang trời!
Một hơi leo lên, đi thẳng đến bậc thứ 323!
Khi quay đầu nhìn xuống phía dưới, Diệp Bắc Minh đã giống như một con kiến nhỏ bé vậy!
"Xếp hạng thứ mười trên Thiên Bảng, có được hay không đấy?"
"Ha ha ha, trung bình mỗi một bậc thang nghỉ ngơi năm giây, thật là phục!"
"Đây là trình độ của người đứng thứ mười trên Thiên Bảng sao?"
Ngày càng có nhiều người vượt qua Diệp Bắc Minh.
Dần dần, không còn ai để ý tới chàng trai trẻ đứng thứ mười trong Thiên Bảng nữa!
Không ai quay đầu nhìn lại kẻ thua cuộc!
Cuối cùng.
Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly đều đến đây!
Thứ hạng của bọn họ rất gần nhau, leo lên bậc thang cùng một lúc!
Khi đuổi kịp Diệp Bắc Minh trên bậc thang trời thứ năm mươi!
Từ lúc ba người bước lên bậc thang thứ năm mươi, bọn họ đồng loạt dừng lại, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh!
Bốn mắt nhìn nhau!
"A!"
Thân thể mềm mại của ba người kích động đến mức run lên: "Tiểu…"
"Suỵt!"
Diệp Bắc Minh mỉm cười!
Khuôn mặt xinh đẹp của Vương Như Yên đỏ bừng: 'Tiểu sư đệ, xảy ra chuyện gì vậy!'
"Cậu không phải là Diệp Càn Khôn à? Sao cậu lại xuất hiện cùng cậu ấy!"
Diệp Bắc Minh giải thích: "Đó là hóa thân của em, là để thu hút sự chú ý của mọi người!"
Chu Lạc Ly cười hì hì: "Thật sự là em, rốt cuộc em muốn làm gì?"
Diệp Bắc Minh thở dài một hơi: "Phô trương quá cũng không tốt, trước hết nên khiêm tốn một chút!"
"Tiểu sư đệ, sao em lại leo lên chậm như vậy? Mấy chị biết thiên phú của em, tuyệt đối không thể kém hơn Lý Thất Dạ!" Hoàng hậu Hồng Đào cau mày, truyền âm hỏi.
Vương Như Yên và Chu Lạc Ly chăm chú nhìn Diệp Bắc Minh.
Chờ lời giải thích của anh!
Diệp Bắc Minh thuận miệng giải thích: "Ba vị sư tỷ, em đang tự mình rèn luyện".
"Các chị yên tâm đi, leo thang trời không phải là càng nhanh càng tốt, ai có thể leo đến nơi cao nhất mới có ý nghĩa!"
Ba cô gái đều sửng sốt.
Đúng là đạo lý này!
"Ba vị sư tỷ, các chị cứ đi lên trước đi, em sẽ từ từ tiến lên".
"Được rồi!"
Thấy vậy, ba người cũng không nhiều lời nữa, xoay người tiếp tục leo lên.
Thời gian trôi qua rất nhanh, Lý Thất Dạ dẫn đầu, tốc độ thật sự làm cho người ta thất vọng bản thân!
Chỉ trong nửa giờ, anh ta đã đứng ở bậc thang thứ 6000!
Hạng nhì vẫn là Dao Cơ, bậc thứ 5500!
Hai người đều đang nghỉ ngơi!
Những người tu võ còn lại, chỉ cần là người tu võ nằm trong top một trăm trên Thiên Bảng thì không ai đứng ở bậc thang dưới 2000!
Nhìn lại Diệp Bắc Minh, chỉ khoảng ở bậc thứ 350!
"Xếp hạng thứ mười trên Thiên Bảng, mẹ kiếp, cũng chỉ mới đi được ba trăm mấy chục bậc!"
"Thật là phế vật!"
Mấy người tu võ đi ngang qua, không nhịn được giễu cợt!
Vèo!
Một tia máu xẹt qua!
Mấy người vừa chế nhạo đều bị giết ngay lập tức, hóa thành một màn sương đẫm máu!
"Đừng nói nữa!"
"Đi mau..."
Những người tu võ khác thấy vậy thì đều sợ hãi nuốt nước miếng, nhanh chóng vượt qua Diệp Bắc Minh!
Chương 1259: Vững vàng tiến lên từng bậc!
Một giờ nữa trôi qua, Lý Thất Dạ đã leo lên bậc thứ 8000!
Dao Cơ ở cách phía sau 1000 bậc, đang ngồi ở bậc thứ 7000 để nghỉ ngơi!
Cuồng Chiến, bậc thứ 6751!
Dư Khôn, bậc thứ 6321!
Mạc Huyền, bậc thứ 6137!
Mộ Dung Tình, bậc thứ 6000!
Hai người đến từ phía sau đều vượt qua bậc thứ 5993 của Vũ Sư Thiếp, người đứng hạng năm trên Thiên Bảng!
Thánh nữ Tổ Long Điện, Mặc Bạch Y, Vũ Thiên Tuyệt đều đã đi đến bậc thứ 4500!
Tô Tử Lăng ngồi ở bậc thứ 3600, cả người ướt đẫm, đổ mồ hôi đầm đìa!
Thật khó di chuyển dù chỉ nửa bước, thở hổn hển nghỉ ngơi!
Đây gần như là cực hạn của bọn họ!
Tiểu Độc Tiên ngừng ở bậc thứ 4000, cô ta dùng độc để đạt được hạng thứ tám trên Thiên Bảng, thiên phú võ đạo quả thực không mạnh!
"Mau nhìn xem, ba người đẹp tuyệt sắc đã đi đến bậc thứ 5000!"
Có người kêu lên một tiếng.
Ầm!
Ánh mắt của mọi người đều ngưng lại!
Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly đúng lúc vừa vượt qua bậc thang thứ 5000!
"A… Tôi không thể làm được nữa!"
Đột nhiên, một tiếng hét thảm thiết vang lên.
Một người tu võ hoàn toàn mệt lả, cả người mềm nhũn ngã xuống!
Ong!
Trên thang trời lóe lên một tia sáng, người này lập tức biến mất, xuất hiện ở tầng dưới cùng.
Tiếp theo, ngày càng có nhiều người ngã xuống, hơn 90% số người bị tống ra ngoài!
Ban đầu có gần 5000 người leo lên thang trời, nhưng hiện tại chỉ còn lại chưa đầy 500 người!
Hơn nữa hầu hết mọi người đều đang nghỉ ngơi!
"Vl, Diệp Càn Khôn vẫn còn đang leo lên kìa?"
Đột nhiên, có người kêu lên một tiếng.
Mọi người hơi sửng sốt: "Diệp Càn Khôn ở đâu?"
Ầm!
Đôi mắt nheo lại, dừng trên người Diệp Bắc Minh!
"Đệt!"
"Diệp Càn Khôn đã đi đến bậc thứ 3000!"
Con ngươi của rất nhiều người đều co lại.
Ầm! Ầm! Ầm!
Hàng ngàn con mắt đột nhiên đổ dồn vào trên người Diệp Bắc Minh.
Cho dù là đang leo lên hay nghỉ ngơi thì tất cả đều dừng lại!
Mọi người càng nhìn càng kinh hãi!
"Thật nhịp nhàng!"
"Năm giây, vẫn là năm giây!"
"Xì!"
Có người ngược lại hít sâu một hơi, nói ra một sự thật kinh khủng: "Các người không phát hiện ra sao? Diệp Càn Khôn từ khi bắt đầu leo lên bậc thang thì đều chỉ dùng năm giây để leo lên!"
"Bây giờ đã lên đến bậc thứ 3000, vẫn là năm giây!"
Âm thanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn im lặng!
Ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào Diệp Bắc Minh!
Thậm chí.
Ngay cả Lý Thất Dạ đang xếp hạng thứ nhất cũng đã leo lên bậc thứ 8659!
Khuôn mặt xinh đẹp của Dao Cơ đông cứng: "Tiểu tử này rất đáng sợ!"
Cuồng Chiến hừ lạnh một tiếng: "Bậc thứ 3000 thôi, có gì đáng sợ chứ?"
Lý Thất Dạ cúi đầu nhìn Diệp Bắc Minh: "Cấp bậc của anh ta cũng không đáng sợ, đáng sợ là sao anh ta có thể ổn định như vậy?"
"Hô hấp, nhịp tim, còn có cả vẻ mặt bình tĩnh của anh ta!"
Cuồng Chiến rất nóng nảy: "Đừng nhắc tới vẻ mặt này nữa, vẻ mặt đó thật thiếu đánh mà!"
Vào lúc này, Diệp Bắc Minh trở thành tâm điểm của mọi người!
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm anh, cũng không buông tha một giây nào!
Tô Tử Lăng nắm chặt quả đấm nhỏ, trong lòng có chút kích động: "Diệp công tử, cố gắng lên!"
Bậc thứ 3600!
Diệp Bắc Minh dừng lại, nhìn Tô Tử Lăng: "Cùng nhau đi chứ?"
"A?"
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Tử Lăng mở to, nuốt nước miếng một cái: "Diệp công tử, ngài nói gì?"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Đi theo sau tôi!"
"Ồ."
Tô Tử Lăng ngoan ngoãn gật đầu, đi theo sau Diệp Bắc Minh.
Một giây tiếp theo!
"Ừ?"
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Tử Lăng lập tức sáng lên, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng kích động: "Đây là!"
"Ôi trời!"
"Áp lực của thang trời trong nháy mắt toàn bộ biến mất!"
Bậc thứ 3601!
Bậc thứ 3602!
Diệp Bắc Minh lại dẫn theo Tô Tử Lăng, tiếp tục leo lên thang trời!
"Hừ! Hừ! Hừ!"
Có âm thanh hít vào thật sâu đến từ bốn phương tám hướng!
Chuyện này… chuyện này cũng thật điên rồ quá! Không chỉ tự mình leo lên thang trời mà còn muốn dẫn theo người khác đi cùng?
Diệp Càn Khôn quả thực muốn làm trái ý trời mà!
Dưới ánh nhìn của mọi người!
Diệp Bắc Minh đứng ở bậc thang thứ 4000, nhìn thoáng qua Tiểu Độc Tiên: "Tiên Nhi cô nương, chúng ta cùng nhau đi!"
Tiểu Độc Tiên tươi cười như hoa, khi ba vị sư muội đi ngang qua mình thì bọn họ đều đã giải thích hết mọi chuyện rồi!
"Được, Diệp công tử!"
Cô ta thẳng thắn mỉm cười.
Đi theo sau Diệp Bắc Minh, áp lực của thang trời cũng lập tức biến mất!
"Đệt!"
"Tiểu tử này dẫn theo một người đẹp còn chưa đủ, còn muốn dẫn theo hai người à?"
"Tôi cũng chưa từng nhìn thấy một người ngầu như vậy!"
"Diệp Càn Khôn này rốt cuộc là yêu nghiệt gì vậy?"
Những tiếng kêu rên vang lên!
Sắc mặt Lý Thất Dạ hơi trầm xuống!
Khuôn mặt xinh đẹp của Dao Cơ vô cùng bất ngờ, xuất sắc!
Khóe mắt Cuồng Chiến kịch liệt co lại: "Tiểu tử này!"
Dư Khôn và Vũ Sư Thiếp liếc nhìn nhau, cũng từ trong mắt đối phương thấy được sát khí nồng đậm!
Không thể giữ lại người này, một khi để cậu ta dần trưởng thành thì nhất định sẽ trở thành mối uy hiếp với bọn họ!
Bậc thứ 4500!
Thánh nữ Tổ Long Điện không nhịn được lên tiếng: "Diệp công tử, dẫn tôi đi cùng với!"
Chương 1260: Diệp Càn Khôn, tôi thừa nhận trước đây mình có chút kiêu ngạo!
Toàn bộ nơi này im lặng, đường đường là thánh nữ Tổ Long Điện lại mở miệng nhờ giúp đỡ!
Mặc Bạch Y nghiến chặt răng!
Vũ Thiên Tuyệt ở bên cạnh run rẩy, hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Được, nhưng tôi có một yêu cầu."
"Ngài nói đi!" Thánh nữ Tổ Long Điện kích động.
"Tháo mặt nạ của cô xuống, tôi không thích phụ nữ xấu xí!"
Thánh nữ Tổ Long Điện hơi sửng sốt, sau đó lập tức tháo mặt nạ vàng trên mặt xuống!
Một dung mạo nghiêng nước nghiêng thành xuất hiện!
Một khuôn mặt xinh đẹp với tỷ lệ hoàn hảo, một dung nhan tuyệt mỹ không chút tỳ vết nào!
Đôi môi đỏ rực như ngọn lửa bùng cháy!
Đôi con ngươi màu xanh lam, rất mê hồn!
"Đẹp quá!"
"Chẳng trách cô ta lại đeo mặt nạ, đẹp quá!"
Đám đông kêu lên, gần như nghẹt thở!
Diệp Bắc Minh sửng sốt!
Tô Tử Lăng kêu lên một tiếng: "Đứng hạng ba trong danh sach nữ thần, Long Khuynh Vũ!"
Tô Tử Lăng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của thánh nữ Tổ Long Điện!
"Tôi đã nhìn thấy chân dung của cô, nhưng ngoại trừ biết tên cô thì tôi cũng không biết thêm thông tin nào khác!"
"Tôi không ngờ cô lại là thánh nữ Tổ Long Điện!"
"Là tôi!"
Thánh nữ Tổ Long Điện gật đầu.
Diệp Bắc Minh cười nói: "Là người đẹp thì đi theo tôi!"
Long Khuynh Vũ hơi hành lễ: "Đa tạ Diệp công tử!"
Đột nhiên.
Sau lưng Diệp Bắc Minh hơi đau nhói, lại bị Tam sư tỷ dùng sức nhéo một cái!
Long Khuynh Vũ có chút giật mình!
Tô Tử Lăng cũng có chút kỳ quái!
"Vl, chẳng lẽ người đẹp này ghen tỵ sao?"
Lại một loạt tiếng kêu thảm thiết!
Diệp Bắc Minh không để ý ánh mắt khiếp sợ của mọi người, một đường đi đến vị trí bậc thang thứ 5000!
Ba người Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly đang nghỉ ngơi.
Diệp Bắc Minh mỉm cười nhìn ba người: "Đi thôi!"
Ba người khẽ gật đầu, đi theo sau Diệp Bắc Minh, áp lực biến mất.
"Ôi trời! Lại thêm ba người đẹp nữa à?"
Đám đông sôi nổi nghị luận!
"Xảy ra chuyện gì với tên này thế?"
Lý Thất Dạ cau mày.
Đôi mắt xinh đẹp của Dao Cơ chuyển động: "Chẳng lẽ anh ta chỉ thích người đẹp sao?"
Những người tu võ còn lại cũng nhận ra điểm này.
"Nếu anh ta thích người đẹp thì chúng ta cứ thử đoán xem người may mắn tiếp theo là ai đây?"
Cũng không còn nhiều người tu võ trên bậc thang nữa!
Phụ nữ tu võ thậm chí còn ít hơn!
Những người có thể gọi là tuyệt đẹp lại càng ít đến đáng thương!
"Chẳng lẽ..."
Ầm!
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Mộ Dung Tình!
"Người đẹp tuyệt sắc tiếp theo chính là cô ta!"
"Xem anh ta có dừng lại bên cạnh Mộ Dung Tình hay không!"
Mọi người nghị luận, không hề che giấu giọng nói của mình.
Mặc dù Mộ Dung Tình rất thờ ơ.
Nhưng mọi người vừa nói như vậy, trong lòng cô ta lại nảy sinh một cảm giác mong chờ nho nhỏ!
"Mộ Dung Tình à Mộ Dung Tình, mày đang suy nghĩ cái gì vậy!"
"Mày là thiên chi kiều nữ của Thanh Vân môn, làm sao có thể nảy sinh ý nghĩ dựa dẫm vào người khác chứ? Mày không thể nghĩ như vậy!"
Suy nghĩ một chút, Mộ Dung Tình nghiến chặt răng, tiếp tục leo lên!
Bộp! Bộp! Bộp!
Diệp Bắc Minh vẫn duy trì tốc độ năm giây một bậc thang!
Tốc độ này vốn dĩ rất chậm, bây giờ trong mắt mọi người lại nhanh đến mức khiến người ta tê cả da đầu!
"Chẳng lẽ anh ta sẽ duy trì tốc độc này để bước lên đỉnh sao!"
"Leo lên đỉnh? Không thể nào!"
Có người kiên quyết lắc đầu: "Kể từ khi cấm địa Luân Hồi tồn tại tới nay, chưa từng có người nào leo lên đến đỉnh!"
"Anh ta đang đến gần Mộ Dung Tình!"
Dưới ánh nhìn của vô số người, Diệp Bắc Minh chỉ còn cách Mộ Dung Tình 50 bậc thang!
40 bậc!
30 bậc!
…
"10, 9, 8..."
Đến cuối cùng, mọi người thậm chí cũng không cầm lòng được mà đếm theo từng bước!
"3, 2, 1!"
Cuối cùng, Diệp Bắc Minh và Mộ Dung Tình đã đứng cùng một bậc thang!
Vào lúc này.
Trái tim nhỏ bé không chút gợn sóng nào của Mộ Dung Tình bắt đầu đập thình thịch!
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta đỏ bừng, chỉ có thể dùng khóe mắt liếc nhìn Diệp Bắc Minh!
Chỉ cần một cái liếc mắt mà thôi!
Hai người đã lướt qua nhau!
"Vl, xảy ra chuyện gì thế?"
"Không dừng lại?"
"Thậm chí anh ta còn không thèm liếc nhìn Mộ Dung Tình một cái nữa?"
"Xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng phải tên này thích phụ nữ đẹp sao?"
Nhiều giọng nói khác nhau truyền đến từ mọi hướng!
Kinh ngạc, ngạc nhiên, bất ngờ, vô cùng thất vọng!
Trong lòng cô ta dâng lên nhiều cảm xúc khác nhau. Vào lúc này, trong lòng Mộ Dung Tình tràn ngập đủ mọi cảm xúc lẫn lộn: "Anh ta… Anh ta cứ như vậy đi ngang qua mình?"
"Thậm chí còn không thèm liếc nhìn mình dù chỉ một cái!"
"Chẳng lẽ mình không đủ xinh đẹp sao? Mình cũng đứng hạng bảy trong danh sách nữ thần!"
"Tại sao?"
Phù!
Thân thể mềm mại của Mộ Dung Tình run lên, phun ra một ngụm máu tươi!
Suýt chút nữa gần như phát điên!
Nhưng Diệp Bắc Minh lại không hề quay đầu lại, chỉ để lại một bóng lưng cho Mộ Dung Tình!
Đồng thời cũng để lại một bóng ma không thể xóa nhòa trong lòng cô ta!
"Không được, không thể tiếp tục như vậy nữa!"