Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1136: Tự bỏ đi

"Hơn nữa còn nắm giữ địa vị chủ đạo!"

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên kỳ dị: "Nhóc, cảnh giới của Hạ Nhược Tuyết quá thấp, thần hồn quá yếu!"

"Chỉ có thể đánh thức ý thức của Hạ Nhược Tuyết, nếu không thần hồn của Hạ Nhược Tuyết sẽ từ từ biến mất!"

Sắc mặt Diệp Bắc Minh rất khó coi: "Vậy giờ tôi phải làm sao?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Để Hạ Nhược Tuyết cảm nhận được sự tồn tại của cậu, dùng cách gì thì xem chính cậu".

Diệp Bắc Minh suy tư: "Tôi biết làm thế nào rồi!"

Một suy nghĩ hiện lên trong đầu, anh cắt đứt liên hệ với tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Một giây sau.

Vèo!

Một cỗ ma khí ngập trời tuôn ra từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh, chắn lại cửa lớn của điện đá.

Gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Tuyết thay đổi: "Cậu... Cậu muốn làm gì?"

Diệp Bắc Minh tiến lên, ôm chặt lấy vòng eo thon của Hạ Nhược Tuyết.

Giọng của Hạ Nhược Tuyết biến thành giọng của thần nữ Túc Hoàng, thân thể bà ta khẽ run lên: "Diệp Bắc Minh, cậu... đừng có mà làm loạn!"

Diệp Bắc Minh lạnh lẽo nói: "Thần hồn của bà mau cút ra khỏi thân thể của Nhược Tuyết đi!"

"Nhược Tuyết, em mau tỉnh lại!"

Quát khẽ một tiếng, Diệp Bắc Minh lại gần Hạ Nhược Tuyết.

"Cậu dám... Tôi là thần nữ!"

Khuôn mặt Hạ Nhược Tuyết biến sắc!

Lần trước, ở trong cơ thể Tôn Thiến!

Chẳng lẽ bây giờ ở trong thân thể Hạ Nhược Tuyết, lại phải...

"Xin cậu, đừng..."

Thần nữ Túc Hoàng cầu xin, rốt cuộc cảm thấy luống cuống!

...

Cùng lúc đó, chiến trường Thái Cổ, chỗ sâu trong Thần miếu.

Một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp đang ngồi xếp bằng.

Bề ngoài, khí chất, da thịt, ngũ quan của bà ta đều là tồn tại đứng đầu nhất!

Dù nhìn khắp toàn bộ thế giới Cao Võ và Thánh Vực, e rằng cũng không tìm ra được một người phụ nữ nào sánh bằng!

Người này chính là một phần bản thể của tàn hồn thần nữ Túc Hoàng.

Thần hồn của thần nữ Túc Hoàng bị nhốt trong Thần miếu, bà ta rất vất vả mới đưa được một sợi thần hồn ra khỏi Thần miếu, tìm kiếm cơ hội cứu vớt bản thể thần hồn!

Giờ phút này.

Gương mặt xinh đẹp vốn bình tĩnh của thần nữ Túc Hoàng chợt trở nên đỏ bừng.

Lông mày lúc xoắn lúc giãn!

Đôi mắt đẹp bỗng nhiên mở ra, mơ màng mang theo sự tức giận: "Diệp Bắc Minh, cậu đáng chết..."

Liên hệ giữa thần hồn khiến bà ta chẳng khác nào tự mình cảm nhận.

Nửa giờ sau.

Loại cảm giác này cuối cùng cũng dừng lại.

Thần hồn của thần nữ Túc Hoàng phát ra âm thanh vừa uy nghiêm vừa giận dữ: "Diệp Bắc Minh, cậu dám khinh nhờn bản thần nữ!"

"Tôi thề, nhất định phải giết cậu!"

...

Cùng lúc đó, chỗ sâu nhất của chiến trường Thái Cổ.

Trong phế tích của một kiến trúc cổ xưa.

Hình như có thứ đồ vật gì đó giáng từ trên trời xuống, đập ra một cái hố kinh khủng trên mặt đất cứng rắn!

Ở khu vực trung tâm của mảnh phế tích này, một tòa Thần miếu vô cùng đen nhánh đứng sừng sững!

Đột nhiên.

Một đám người mặc quần áo thống nhất chạy tới hiện trường, chính là người của Thánh Tông.

Khuôn mặt già nua không gợn sóng của Đoàn Thiên Đức rung động: "Đến, cuối cùng đã đến rồi!"

"Đây chính là Thần miếu sao?"

"Thật là quá hùng vĩ!"

"Thế giới Thái Cổ bị hủy diệt chính bởi vì tòa Thần miếu này, đến cùng thì nó có bí mật gì?"

Ánh mắt mọi người Thánh Tông nóng bỏng, gắt gao nhìn chằm chằm kiến trúc cổ xưa đằng trước.

Đột nhiên.

Một giọng nói vang lên: "Sư huynh, anh vẫn tới đây!"

Đôi mắt Đoàn Thiên Đức đọng lại: "Một triệu năm rồi, các cậu còn muốn ngăn cản tôi sao?"

Một giây sau.

99 bóng người xuất hiện, ngăn cản phía trước Thần miếu!

..

..

Đoàn Thiên Đức đứng chắp tay, khẽ lắc đầu: "99 người các cậu cộng lại cũng không phải là đối thủ của lão phu!"

"Tránh ra!"

Sắc mặt người đỡ đầu lạnh lẽo: "Đại sư huynh, anh đừng u mê không tỉnh!"

Đoàn Thiên Đức cười lạnh: "Một đám bại tướng mà cũng dám ngăn cản lão phu?"

"Nếu các cậu không biết điều, lão phu chỉ có thể hy sinh vì việc lớn!"

Cánh tay Đoàn Thiên Đức nhấc lên, một luồng hơi thở điên cuồng bộc phát, lao thẳng đến 99 người phía trước!

Cuộc chiến hết sức căng thẳng!

..

..

Cùng lúc ấy, chỗ sâu trong Thần miếu.

Thần nữ Túc Hoàng rốt cuộc không chịu nổi, trước khi bị thương thì bà ta vẫn là tấm thân xử nữ!

Cảm giác mà liên hệ thần hồn truyền tới khiến bà ta gầm nhẹ ra tiếng: "Diệp Bắc Minh... Cậu... Cậu thắng!"

"Bản thần nữ nhất định sẽ chém cậu thành trăm ngàn mảnh!"

Lời nói vừa dứt, bà ta cắt đứt liên hệ với tàn hồn bên trong cơ thể Hạ Nhược Tuyết!

Loại cảm giác kỳ quái kia mới hoàn toàn biến mất!

...

"Bắc Minh..."

Bên trong cung điện bằng đá, đôi mắt Hạ Nhược Tuyết dần trở nên minh mẫn.

Diệp Bắc Minh dừng lại: "Nhược Tuyết, em đoạt lại quyền khống chế rồi?"

Gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Tuyết đỏ bừng, gật đầu: "Thần hồn của bà ta đã biến mất, tự chủ động tiêu diệt!"

"Cái gì cơ?"

Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc: "Chủ động tiêu diệt? Kỳ quái..."
Chương 1137: Cửa thần miếu mở ra

Hạ Nhược Tuyết trừng mắt nhìn anh: “Vậy mà anh lại dùng cách đó!”

Diệp Bắc Minh cười gượng, đổi chủ đề: “Đúng rồi, sao em lại đến đây thế?”

Hạ Nhược Tuyết không giấu diếm: “Sư phụ giao cho em một nhiệm vụ, đó là tìm kiếm mộ phần của cường giả Thái Cổ!”

“Ở nơi đó có truyền thừa kiếm đạo của cường giả Thái Cổ!”

Cô ấy chuyển mắt nhìn vào thanh kiếm Ẩm Huyết trong cung điện bằng đá kia.

Diệp Bắc Minh đã chú ý tới thanh kiếm này từ lâu rồi.

Cả người nó đỏ rực, ký hiệu màu đỏ tỏa sáng chói lói trên đó.

Kiếm ý hùng mạnh ẩn dấu trong nó kèm theo khí tức đầy kinh sợ.

Hạ Nhược Tuyết bước tới chỗ kiếm Ẩm Huyết rồi tóm lấy nó.

Xoẹt!

Một tia kiếm khí đỏ rực như máu chém vào đầu Hạ Nhược Tuyết.

Hạ Nhược Tuyết nghiêng người né chiêu, cơ thể cong lại, ôm chặt kiếm Ẩm Huyết.

Rầm!

Luồng khí mạnh mẽ lan ra đẩy Hạ Nhược Tuyết lùi ra xa.

Rồi nó hóa thành một tia sáng đỏ như máu.

Vút!

Bay ra ngoài cung điện bằng đá.

Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Dám làm Nhược Tuyết bị thương hả? Chán sống rồi!”

Anh đuổi theo nó, khống chế kiếm Ẩm Huyết.

Lực lượng hùng hậu truyền tới, kiếm Ẩm Huyết giãy dụa kịch liệt, chém một đường kiếm quang đỏ thẫm như máu về phía điểm yếu của Diệp Bắc Minh.

Anh cười khẩy, không hề do dự rút kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ra

“Đinh”, kiếm vừa ra đúng lúc đỡ được đòn kiếm quang kia.

Giọng nói lạnh như băng vang lên: “Cho mày cơ hội cuối cùng, một là phục tùng Nhược Tuyết!”

“Hai là hủy diệt!”

Đùng!

Kiếm Ẩm Huyết vô cùng kiêu ngạo không hề có ý phục tùng bất kỳ ai.

Diệp Bắc Minh vung kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống: “Vậy mày hủy diệt đi!”

Ngay sau đó.

Một cảnh tượng khó tin xuất hiện, kiếm Ẩm Huyết chủ động gấp khúc.

Nó cúi đầu giống như con người.

Khí tức phản kháng trên thân nó mất sạch.

Nó đã lựa chọn phục tùng.

“Cút qua kia nhận chủ đi!”

Diệp Bắc Minh quát to.

Kiếm Ẩm Huyết bay tới chỗ Hạ Nhược Tuyết rồi lơ lửng giữa không trung.

Hạ Nhược Tuyết trừng to mắt: “Anh... sao anh làm được thế?”

Diệp Bắc Minh mỉm cười ra vẻ bí ẩn: “Đây là bí mật, Nhược Tuyết, mau cho thanh kiếm kia nhận chủ đi!”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục là vua của mọi thanh kiếm, chỉ là một thanh kiếm Ẩm Huyết nào có thể chịu nổi khí tức của nó chứ?

“Được!”

Hạ Nhược Tuyết không hỏi gì thêm.

Cô ấy nhỏ một giọt máu lên thân kiếm Ẩm Huyết.

Ngoài Thần Miếu, Tần Hồng Bân dẫn theo người nhà họ Tần tới đây.

Lúc này, người tu võ tập trung càng lúc càng nhiều hơn.

Một vài gương mặt thân quen đều đã chạy tới.

Vạn Huyết Kiếm Chủ, Phó Thương Long, Huyết Thí Thiên.

Quỷ mẫu Bạch Liên, phu nhân Hợp Hoan.

Lão tổ nhà họ Diệp khoan thai dẫn người nhà họ Diệp tới.

Bọn Nhan Như Ngọc và Diệp Tiêu Tiêu cũng đã có mặt.

Bọn họ kinh ngạc nhìn thần miếu màu đen ngay trước mắt mình.

“Đây chính là thần miếu trong truyền thuyết ư?”

“Trong đó ẩn chứa bí mật gì đây?”

“Là Đoàn Thiên Đức, có người ngăn ông ta tiến vào thần miếu à?”

Mọi đứng đằng xa quan sát trận chiến.

Khí tức cuồn cuộn trông giống hệt như tận thế.

Không một ai dám tới gần.

Một tiếng sau.

Trận chiến khủng khiếp ấy dần đi đến hồi kết.

Đoàn Thiên Đức vung tay hất văng người cuối cùng ra: “Sư đệ, các người thua rồi!”

“Một triệu năm trôi qua mà các người lại không tiến bộ chút nào sao? Hầy!”

Chín mươi chín vị cường giả Thượng Cổ đều đã bị trọng thương.

Chín mươi chín người liên thủ vẫn không phải là đối thủ của Đoàn Thiên Đức.

“Lão tổ, vô địch!”

“Lão tổ mạnh nhất thiên hạ!”

Người của Thánh Tông hò hét.

Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người.

Đoàn Thiên Đức bước ra rồi đi tới trước cửa thần miếu.

Ông ta đặt tay lên cánh cửa thần miếu màu đen đó rồi quát to: “Mở cho tôi!”

Ầm ầm, cánh cửa thần miếu đáp lại ông ta bằng cách mở ra.

Gương mặt già nua của Đoàn Thiên Đức đỏ bừng vì kích động: “Thần miếu, tôi về rồi!”

Xong ông ta từ từ bước vào đó.

“Thần miếu mở ra kìa!”

“Còn đợi gì nữa, mau vào thôi!”

Người tu võ còn lại thấy thế bèn lũ lượt chạy vào cánh cửa thần miếu như ong vỡ tổ.

Giáo Phụ quát to: “Bảo vệ thần miếu!”

“Vâng!”

Chín mươi chín vị cường giả Thái Cổ cố gắng kìm nét vết thương trầm trọng trên người mình, ngăn cản mọi người ùa vào thần miếu.

Sâu trong thần miếu.

Thần nữ Túc Hoàng hân hoan nói: “Có người mở cửa thần miếu ra rồi à? Thật may quá!”

Bà ta không hề do dự bóp nát ngọc bội.

Truyền tin tức này ra ngoài.

Thế giới Tam Thiên, trong một thần điện cổ xưa.

Một cười thanh niên bỗng mở to mắt, vui sướng nói: “Khí tức của Hoàng Nhi, Hoàng Nhi vẫn còn sống!”

Sau đó, người thanh niên nắm chặt tay.

Những ký hiệu thần bí xuất hiện đầy trời rồi tụ tập lại một chỗ.

Người thanh niên nhướng mày: “Đại lục Thái Cổ ư? Chẳng phải đại lục đó đã bị diệt vong ở trận chiến năm ấy rồi hay sao?”

“Thần hồn của Hoàng Nhi lại lưu lạc đến tận đó chẳng trách nhiều năm qua vẫn không tìm thấy!”

...
Chương 1138: Chín mươi chín sư phụ hy sinh

“Nhưng mà không sao cả, Hoàng Nhi, anh sẽ đến cứu em!”

Người thanh niên bước ra, khung cảnh xung quanh thay đổi.

Bỗng một cái quảng trường rộng lớn xuất hiện từ hư không.

Phía trước là một truyền tống trận cổ xưa đang khởi động.

“Cậu chủ, sao người lại đến đây thế!”

Hai ông lão bước tới quỳ gối.

Người thanh niên đứng trước truyền tống trận: “Đến thế giới Thái Cổ với tôi!”

Hai ông lão nhìn thoáng qua nhau, thầm nghĩ: "Chẳng phải thế giới Thái Cổ đã hủy diệt từ lâu rồi sao?"

"Cậu chủ đến đó làm gì?"

Nhưng mà cả hai đều không dám nhiều lời: “Vâng ạ!”

Hai người họ bước lên truyền tống trận rồi biến mất.

Ngoài thần miếu, mặt già của Tần Hồng Bân đen kịt: “Tại sao các người ngăn không cho chúng tôi vào hả?”

“Đừng tưởng rằng các người là cường giả Thái Cổ nên chúng tôi không dám giết!”

“Còn dám cản đường thì đừng trách bọn tôi không khách khí!”

Vô số người tu võ đỏ mắt, nhìn chằm chằm vào cánh cửa thần miếu.

Truyền thuyết nói rằng trong đó có thần khí Thái Cổ.

Có võ kỹ siêu đẳng.

Cũng có đan dược giúp người tu võ trường sinh bất lão.

Giáo Phụ cầm một thanh kiếm dài màu đen: “Kẻ nào dám tới gần thần miếu, chết!”

“Ông!”

Những người tu võ ở đây e dè nhìn Giáo Phụ.

Vừa rồi bọn họ còn tính thừa lúc chín mươi chín vị sư phụ của Diệp Bắc Minh trọng thương mà xông vào thần miếu.

Nhưng rồi lại phát hiện mình chả phải là đối thủ của chín mươi chín người kia.

Bọn họ nhìn nhau, thương lượng nên tiến vào thần miếu kiểu gì.

Không gian bỗng chấn động kịch liệt, một khe nứt không gian xuất hiện, ba người bước ra khỏi đó.

Một người thanh niên và hai ông lão.

Ánh mắt người thanh niên trầm xuống: “Hoàng Nhi đang ở ngay đây! Đi thôi!”

Bọn họ không quan tâm mọi người mà đi thẳng tới chỗ lối vào thần miếu.

Giáo Phụ quát to: “Bất kỳ ai cũng không được tiến vào thần miếu!”

Người thanh niên kia nhíu mày: “Đồ rác rưởi mà cũng dám cản đường tôi à?”

“Ai dám cản đường tôi, đều phải chết!”

Hai ông lão đằng sau gật đầu: “Vâng thưa cậu chủ!”

Bóng người họ chợt lóe, thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt Giáo Phụ.

Bàn tay gầy gò đâm xuyên qua ngực Giáo Phụ, nắm chặt trái tim ông ta.

bùm, trái tim Giáo Phụ vỡ nát.

Giáo Phụ trừng to mắt: “Các người... không phải là người của thế giới này!”

Ông lão gầy gò chế nhạo nói: “Bây giờ mới biết à? Quá muộn rồi!”

Lão già kia tung trảo, đầu Giáo Phụ tan nát.

Cơ thể ngã thẳng xuống đất.

“Sư huynh!”

Hai mắt Vua tàn sát đỏ ngầu, gào lên: “Ông dám giết sư huynh của tôi!”

Rồi ông ta xông lên như dã thú, khí tức khát máu tàn sát sôi trào.

Lão già gầy gò kia cười cợt: “Chao ôi, khí tàn sát à? Sợ quá ta!”

Lão già kia đưa nắm đấm lên, một luồng sức mạnh khổng lồ ngưng tụ.

Phụt!

Cơ thể của Vua tàn sát nổ tung hóa thành máu loãng bay đầy trời.

“Sư huynh tàn sát!”

Kiếm Chủ Bất Diệt tức sùi bọt mép, cầm thần kiếm lên đánh trả, lực lượng vô tận bùng nổ.

Một nhát kiếm kinh hồn chém ra.

Lão già gầy gò kia hờ hững nhìn: “Loại kiếm khí này giết người được à?”

Lão già kia dùng hai ngón tay kẹp chặt thần kiếm của Kiếm Chủ Bất Diệt rồi gập nó lại.

“Keng”, thần kiếm vỡ thành vô số mảnh.

Kiếm Chủ Bất Diệt vô cùng sợ hãi: “Không thể nào!”

Lão già gầy gò kia kiêu ngạo nói tiếp: “Lũ kiến hôi không biết điều kia, xem kiếm khí của lão phu đây!”

Lão già kia chỉ một ngón tay, một tia sáng đỏ thẫm bắn ra từ đầu ngón tay.

Phụt!

Đầu Kiếm Chủ Bất Diệt bị đục một lỗ rồi ngã xuống.

“Sư đệ Bất Diệt!”

“Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!”

Đan Đế Bất Hủ, Thiên Thần Điện Chủ, Thánh Hoàng, Độc Đế và Long Huyết Chiến Thần tức giận run người.

“Giết bọn chúng báo thù cho sư huynh, sư đệ!”

Chín mươi mấy người đồng loạt ra tay, một luồng lực lượng hủy diệt đất trời ập tới.

Lão già gầy gò kia nhìn vào đồng đội bên cạnh mình, giương cằm bình thản nói: “Lão Phương à, ông xem lũ kiến hôi kia kìa, thật đúng là chán sống cả rồi!”

Lão Phương thản nhiên lắc đầu đáp: “Bọn họ muốn chết thì cho họ toại nguyện đi”.

“Đừng làm phiền chuyện của cậu chủ!”

“Cúng đúng, vậy...”, lão già gầy gò kia mỉm cười: “Giết sạch hết đi!”

Lão Phương mỉm cười: “Chẳng qua là giết nhiều quá thì không có ý nghĩa gì hết, hay là so thử xem ai giết nhiều hơn nhanh hơn?”

“Tôi cũng có ý đó!”

Lão già gầy gò gật đầu: “Trận đấu bắt đầu!”

Vừa dứt lời, hai ông lão kia bỗng bùng nổ sức mạnh.

“Á...”

“Sư đệ... chạy mau!”

“Sư huynh, tôi thà hy sinh với ông chứ không bao giờ bỏ chạy!”

Lão già gầy gò cười khẩy: “Yên tâm đi, các người tình sâu nghĩa nặng đấy, một tên cũng đừng hòng chạy thoát!”

Lão Phương lạnh lùng nhìn: “Nói nhảm với lũ người chết này làm gì? Giết!”

Ngoài thần miếu, máu tươi bay đầy trời, từng vị sư phụ một hy sinh.

Trận chiến kéo dài khoảng mười lăm phút.

Mười lăm phút sau, lão già gầy gò và lão Phương đứng trước cửa vào thần miếu.

Dưới bậc thang thần miếu la liệt xác chết.
Chương 1139: Bọn họ không thể chết, không thể chết được!

“Cậu chủ, chúng ta có thể vào rồi!”

Người thanh niên kia không hề do dự bước vào thần miếu.

Hai ông lão kia theo sát đằng sau.

Ngoài thần miếu ồn ào huyên náo.

“Ba người kia là ai thế?”

“Đó đều... đều là cường giả Thái Cổ đấy!”

“Chết rồi, tất cả chết hết rồi...”

Tần Hồng Bân sợ hãi cúi đầu: “May quá, may là bọn họ không giết chúng ta!”

Vạn Huyết Kiếm Chủ nuốt nước miếng: “Bọn họ đều là cường giả Thái Cổ đấy!”

Cơ thể già nua của Phó Thương Long run rẩy: “Không... không thể nào!”

Huyết Thí Thiên sợ run người.

Quỷ mẫu Bạch Liên suýt nữa quỳ rạp xuống đất.

Sắc mặt phu nhân Hợp Hoan trắng bệch.

Người của Đế tộc vừa đuổi tới, thấy xác chết la liệt khắp mặt đất.

Đế Khởi La ngơ ngác: “Bọn họ đều là... sư phụ của anh Diệp ư?”

Nhan Như Ngọc chết lặng: “Nếu cậu ta biết chuyện này, chắc sẽ nổi điên mất!”

Mắt Diệp Tiêu Tiêu đỏ bừng: “Cái chết của những tiền bối ấy thật đáng tiếc!”

“Tất cả sư phụ đều bị tra tấn đến chết, nếu nhóc Diệp biết chỉ sợ phát điên mất!”

Trong đám đông có người hỏi: “Giờ làm sao đây? Chúng ta còn vào thần miếu nữa không?”

“Tiến vào làm gì nữa, mau chạy thôi!”

“Ba người kia rất đáng sợ, cường giả Thái Cổ đều đã chết, giờ chúng ta chui vào đó chính là đi tự sát!”

“Đúng đấy, chạy mau!”

Rất nhiều người tu võ trận tự rút lui.

...

Mười lăm phút trước, trong cung điện đá kia.

Nhẫn chứa vật của Diệp Bắc Minh bỗng nhiên tỏa sáng rực rỡ.

Anh nhắm mắt suy nghĩ.

Bản đồ long mạch của thế giới Tam Thiên hiện lên trước mắt anh, mấy nghìn ngôi sao tạo thành một tấm bản đồ hình rồng.

Mỗi một ngôi sao tượng trưng cho một đại lục.

Lúc này, một ngôi sao trong đó sáng rực.

“Tiểu Tháp, chuyện gì vậy!”

Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Ngôi sao đang tỏa sáng kia chắc là chiến trường Thái Cổ, nhóc à, cậu có nhận ra không?”

“Ngôi sao đại diện cho chiến trường Thái Cổ luôn u tối không chút ánh sáng!”

“Nhưng bây giờ nó lại tỏa sáng rực rỡ, đã có người mở con đường từ thế giới bên ngoài vào chiến trường Thái Cổ rồi!”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Ý ông là có người ở thế giới cao cấp hơn đến đây à?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một cách chắc chắn: “Chắc là vậy rồi!”

“Có lẽ, có quan hệ gì đó với lai lịch của tôi!”

Lòng Diệp Bắc Minh chợt nghĩ tới gì đó bèn hỏi: “Tiểu Tháp, ông tới từ thế giới Tam Thiên à?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc một lát rồi mới trả lời: “Chắc là thế...”

Bỗng nhiên.

Trái tim Diệp Bắc Minh lạc nhịp, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng anh.

Sau đó.

Anh hét thảm thiết, Thần Ma chi nhãn chủ động xuất hiện ở mi tâm.

Trước mắt anh đỏ thẫm, con mắt đó chảy một hàng nước mắt máu.

Trong huyết quan ấy, Diệp Bắc Minh nhìn thấy chín mươi chín người lần lượt hy sinh.

“Sư phụ! Không!”

Diệp Bắc Minh đau thương gào lên, rồi lao ra khỏi cung điện bằng đá như phát điên.

“Tiểu Tháp, tìm kiếm khí tức của sư phụ cho tôi, nhanh! Nhanh! Nhanh lên đi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nào dám lề mề, ông ta chưa bao giờ thấy Diệp Bắc Minh phát điên như thế.

Một lát sau.

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, khí tức của chín mươi chín sư phụ đều đã biến mất...”

“Cái gì...”

Lòng Diệp Bắc Minh như chìm xuống vực thẳm: “Không thể nào, sư phụ tôi là cường giả Thái Cổ mà!”

“Bọn họ không thể chết, không thể chết được!”

“Ảnh Thuấn, Ảnh Thuấn!”

Diệp Bắc Minh điên cuồng la hét, liên tục thi triển Ảnh Thuấn.

Long tích sau lưng anh sáng lên, cuồn cuộn bổ sung chân nguyên.

Một tiếng sau, anh đã chạy ra ngoài thần miếu.

Cảnh tượng phía trước khiến trái tim Diệp Bắc Minh như bị bóp nghẹt, trước mắt anh đều là thi thể của các sư phụ.

“Sư phụ!”

Diệp Bắc Minh gào lên rồi xông tới như một con chó điên.

Rầm!

Ma khí sau lưng anh dâng lên ngút trời, lan ra ngoài như sóng thần.

“Cậu ta tới rồi!”

Vô số ánh mắt trầm xuống, đổ dồn vào người Diệp Bắc Minh.

Bọn họ thấy Diệp Bắc Minh bước từng bước xuống bậc cầu thang thần miếu, rồi quỳ mạnh xuống đất: “Sư phụ! Không!”

Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu ngập tơ máu.

Lúc này, anh rơi vào trạng thái cuồng loạn, thần hồn chấn động kịch liệt.

Có thể tẩu hỏa nhập ma bất cứ lúc nào.

Nhan Như Ngọc bước tới khuyên: “Diệp Bắc Minh, cẩn thận tẩu hỏa nhập ma!”

Diệp Bắc Minh nắm chặt cổ tay Nhan Như Ngọc chất vấn: “Là ai làm hả? Nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai làm!”

Nhan Như Ngọc lắc đầu nói: “Là một người thanh niên và hai ông lão”.

“Tôi chưa từng gặp bọn họ nhưng thực lực của bọn họ rất đáng sợ!”

“Các sư phụ của cậu ngăn bọn họ tiến vào thần miếu nên đã bị sát hại!”

“Khốn kiếp!”
Chương 1140: Báo thù cho sư phụ

Diệp Bắc Minh vô cùng phẫn nộ, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay: “Sư phụ, con sẽ đi báo thù cho mọi người!”

Đúng lúc này, một giọng nói giễu cợt vang lên: “Hóa ra mày chính là đệ tử của lũ kiến hôi đó à?”

“Chậc, mày phẫn nộ lắm nhỉ?”

“Thật đáng tiếc! Mày chỉ là một con kiến hơi mạnh chút mà thôi!”

“Cho dù mày tức giận thì sao chứ? Con kiến bé nhỏ có thể lật đổ voi hay sao?”

Xoạt!

Đôi mắt đỏ ngầu của Diệp Bắc Minh nhìn sang lối vào thần miếu.

Ở đằng đó.

Một người thanh niên và hai lão già bước tới.

Phía sau ba người họ là một cô gái khoác áo choàng màu lam.

Đó là thần hồn của thần nữ Túc Hoàng.

“Là các người giết sư phụ của tôi! Chết hết đi!”

Diệp Bắc Minh gào lên, cơ thể lao tới như bom như đạn: “Tiểu Tháp, bùng nổ sức mạnh cho tôi!”

Gầm gừ!

Một tiếng rồng ngâm vang lên, sức mạnh trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục bùng nổ.

Cùng lúc đó, long tích sau lưng Diệp Bắc Minh sáng lên.

Hơn mười long mạch cùng bùng nổ sức mạnh.

“Cái gì?”

Lão già gầy gò và lão Phương hoảng sợ.

Người thanh niên kia trầm ngâm quan sát rồi lạnh giọng nói: “Giết”.

“Vâng thưa cậu chủ!”

Lão già gầy gò và lão Phương gật đầu bước ra.

Bọn họ đứng chắn trước người thanh niên kia, đúng lúc kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống.

Rầm! Rầm!

Lão già gầy gò vào lão Phương đều bay phắt ra sau, phun ra một ngụm máu tươi, bọn họ khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày... sao thằng nhãi này có thể có sức mạnh khủng khiếp như vậy chứ?”

Người thanh niên híp mắt: “Thằng nhãi kia có lai lịch gì?”

Thần nữ Túc Hoàng kia hơi kinh ngạc.

Ngay khi bọn họ ngạc nhiên trước biểu hiện của Diệp Bắc Minh, anh lại nhanh chóng thi triển Ảnh Thuấn.

Ngay sau đó, anh xuất hiện trước mặt lão già gầy gò kia: “Trên người ông đã dính máu của sư phụ tôi, chết đi!”

“Gan mày to thật đấy!”

Lão già gầy gò kia ngẩn ngơ, không ngờ rằng lá gan của Diệp Bắc Minh lại to như vậy, còn dám lao vào chỗ mình sao?

Lão già kia nhe răng cười, tung trảo vào đầu Diệp Bắc Minh: “Đồ kiến hôi, lão phu cào nát đầu sư phụ mày như thế đấy!”

Lửa giận trong Diệp Bắc Minh dâng ngút trời: “Ông giết sư phụ của tôi, tôi muốn giết cả họ nhà ông!”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém mạnh xuống tay lão già kia, cánh tay lão ta tan tành.

Lão già gầy gò sững sờ, một cơn đau thấu xương truyền tới: “Á... đồ súc sinh, mày dám chém một tay của lão phu hả!”

“Cho dù chín mươi chín sư phụ của mày chết hết cũng thua xa một cọng lông của lão phu!”

“Con mẹ mày dám chém một tay của lão phu!”

Lão ta giận dữ gầm lên: “Mày cũng chết đi!”

Tay trái lão ta tung ra một quyền nhắm thẳng vào ngực Diệp Bắc Minh.

Ầm!

Áo giáp Hắc Long chủ động kích hoạt phòng ngự, giảm bớt một phần sức mạnh của đòn đánh.

Dù vậy Diệp Bắc Minh vẫn phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh lùi vài chục bước.

Đùng!

Anh cố kìm nén cơn đau, giẫm chân lao tới.

Ma khí sau lưng anh cuồn cuộn, long mạch gào thét.

Kiếm thứ hai chém xuống.

Lão già gầy gò kinh hãi: “Đồ súc sinh, mày không sợ chết à?”

Lão ta biết sức mạnh của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đáng sợ thế nào nên đã lùi về sau một chút.

“Tôi sợ con mẹ ông!”

Diệp Bắc Minh đuổi theo ông ta như con chó điên: “Chết cho tôi!”

Đôi mắt lão Phương tỏa sát ý ngùn ngụt, lão ta bước lên định đánh lén từ bên cạnh.

Lão ta chém một đao về phía Diệp Bắc Minh.

Rầm!

Lưỡi đao chạm vào áo giáp Hắc Long, Diệp Bắc Minh bị đánh bay ra ngoài.

Phun ra một ngụm máu tươi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hãi hùng: “Nhóc à, cậu điên rồi à? Cậu liều mạng quá đó!”

“Thực lực của bọn họ vượt xa cảnh giới Chân Linh, đạt tới cảnh giới Siêu Phàm rồi!”

“Cảnh giới của cậu quá thấp mà thực lực của bổn tháp còn chưa khôi phục hết!”

“Bây giờ, cho dù bổn tháp bùng nổ hết tất cả sức mạnh của cậu thì bọn họ vẫn có thể chặn lại được!”

“Bổn tháp kiến nghị chuồn là thượng sách!”

Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu: “Không thể nào!”

“Tiểu Tháp, bọn họ đã giết sư phụ của tôi!”

“Nếu không có chín mươi chín sư phụ thì nào có Diệp Bắc Minh tôi ngày hôm nay!”

“Một ngày làm thầy cả đời làm bố!”

“Thù này không báo, Diệp Bắc Minh tôi thề không làm người! Giết!”

Diệp Bắc Minh điên cuồng xông lên.

Mặt mày lão già gầy gò và lão Phương tối sầm, gầm to: “Đồ rác rưởi, mày đúng là không sợ chết mà!”

“Nếu đã vậy thì để lão phu cho mày mãn nguyện!”

Khí thế hai người họ bỗng tăng vọt, khủng khiếp hơn vừa rồi gấp mấy lần.

Cho dù Diệp Bắc Minh đã chặt đứt một cánh tay của lão già gầy gò thì hai người kia vẫn không hề chùn bước tấn công vào Diệp Bắc Minh.

Đây chính là sức mạnh của cảnh giới Siêu Phàm.

Dưới cảnh giới Siêu Phàm tất cả mọi cảnh giới đều là kiến hôi.

Hai người một trái một phải lao tới trước mặt Diệp Bắc Minh, vũ khí trong tay tỏa sáng sắc lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK