Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 201: Tầng thứ hai tháp Càn Khôn Trấn Ngục

Soạt!

Một luồng gió mạnh cuốn lấy võ đài, gò má một vài nhà giàu cách võ đài tương đối gần bị quệt qua gây đau đớn.

Uy lực của một đao này kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ!

Tốc độ đao rất nhanh.

Kỷ lục cao nhất của Yagyu Ittou Mamoru là một giây chém ra 29 nhát đao!

Loại tốc độ này.

Diệp Bắc Minh vốn không thể nào phản ứng kịp.

“Chết đi!”

Chữ ‘đi’ vừa dứt, tiếng ‘răng rắc’ giòn dã truyền tới.

Diệp Bắc Minh tiện tay túm cổ tay của Yagyu Ittou Mamoru, con mẹ nó một đao này lại không thể nào chém xuống?!!!

Cho dù ông ta dùng sức như thế nào.

Một tay của Diệp Bắc Minh giống như kìm nhổ đinh, không lay chuyển chút nào.

“Mày…”

Yagyu Ittou Mamoru ngơ ngác, con ngươi co thắt kịch liệt.

Diệp Bắc Minh cười nhạt: “Hai mươi ba năm trước, phòng đấu giá Sotheby's ở Giang Nam”.

“Các người liên thủ ra tay với một người phụ nữ, có ấn tượng không?”

Con ngươi Yagyu Ittou Mamoru chấn động, ngược lại hít một hơi khí lạnh: “Rít!”

Ông ta thông minh đến mức nào.

Lập tức đoán ra thân phận của Diệp Bắc Minh!

“Người phụ nữ kia… mày là con trai của bà ta?”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Chúc mừng ông, đáp án chính xác”.

Anh túm lấy cánh tay của Yagyu Ittou Mamoru, coi như chó chết, dùng sức ném!

Rầm!

Cơ thể Yagyu Ittou Mamoru hung hăng đập vào võ đài.

Lôi đài lập tức đập thành cái hố hình người!

Yagyu Ittou Mamoru nổ chết tại chỗ, thi thể khảm vào trong võ đài, lõm xuống rất sâu.

Tất cả mọi người toàn thân run rẩy, da đầu tê dại!

Đây là người sao?!!!

Diệp Bắc Minh không để ý đến ánh mắt khiếp sợ của mọi người, nhàn nhạt nói: “Cô Lý, ân tình đã trả cô, cáo từ”.

Xoay người rời đi.

Để lại mọi người phía sau lưng hiện lên vẻ kinh sợ!

Ba giây sau.

Ầm!

Hiện trường bùng nổ, hoàn toàn sôi sùng sục.

Ba anh em nhà họ Lý sắc mặt trắng bệch.

Khóe mắt Kimura Suke liên tục giật giật, ngược lại hít một hơi lạnh.

Bóng dáng Diệp Bắc Minh in sâu vào trong đầu ông ta!

Diệp Bắc Minh đi ra phía ngoài nhà họ Lý.

Lúc ra cửa, anh gặp phải một đôi nam nữ trẻ tuổi.

Nam cao một mét tám.

Tướng mạo anh tuấn, vênh váo nghênh ngang!

Cô gái eo thon, ngực nhô cao.

Khuôn mặt xinh đẹp, giữa vùng trán mang vẻ kiêu ngạo!

Diệp Bắc Minh mặt đối mặt với bọn họ, không ai có ý nhường đường.

Cô gái kia nhướng mày, dùng ánh mắt tỏ ý Diệp Bắc Minh ‘nhường đường’.

Diệp Bắc Minh không phản ứng.

“Hừm!”

Cậu thanh niên kia hừm lạnh, lập tức qua đụng độ Diệp Bắc Minh.

Ầm!

Cách Diệp Bắc Minh còn nửa mét, một luồng nội kình mạnh mẽ bộc phát ra!

Diệp Bắc Minh ngay cả tay vẫn chưa đưa ra, dựa vào nội lực đánh bay cậu thanh niên ra ngoài.

“Anh!!!”

Cô gái căm tức nhìn theo bóng lưng Diệp Bắc Minh, nhưng Diệp Bắc Minh vẫn không dừng bước, rời khỏi nhà họ Lý.

Lâm Thương Hải và Vương Trường Sinh vội vã đuổi theo.

Cô gái không có thời gian quan tâm mấy thứ này, vội vàng xông đến bên cạnh cậu thanh niên: “Em trai, em có sao không?”

“Phụt!”

Cậu thanh niên phun ra một ngụm máu tươi, ôm ngực: “Gãy… gãy xương sườn…”

Cô gái tức giận hét lên như sấm: “Em trai, chị mặc kệ hắn là ai, nhà họ Tiêu Cổ Võ chúng ta sẽ không buông tha cho người này đâu!”

Gia tộc Cổ Võ từ bao giờ phải chịu thua thiệt vậy?

Lại còn ở xã hội bình thường!

...

Ra khỏi nhà họ Lý.

Diệp Bắc Minh dừng bước: “Vương Trường Sinh, có chỗ nào yên tĩnh không, tôi muốn bế quan!”

Vương Trường Sinh trả lời: “Thầy à, tôi còn có mấy căn biệt thự ở vịnh nước cạn”.

“Đi, đi vịnh nước cạn”.

Diệp Bắc Minh không phí lời.

Ba người chạy đến vinh nước cạn bằng tốc độ nhanh nhất.

Đi vào một căn biệt thự lớn năm tầng độc lập.

Diệp Bắc Minh bảo hai người đứng canh bên ngoài.

Một mình đi vào đại sảnh.

Ngồi xếp bằng xuống.

Vù!

Hình ảnh trước mắt thay đổi.

Lập tức hiện lên cảnh tượng bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Vì lúc ở nhà họ Lỳ, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở Diệp Bắc Minh, bởi vì thực lực của anh đã đề thăng, có thể tiến vào tầng thứ hai tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Cho nên.

Diệp Bắc Minh mới gấp gáp rời đi như vậy!

Anh đến trước của lớn tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Chìa tay đặt trên cửa, cửa lớn ầm ầm mở ra.

Tầng một vốn chỉ có ba bệ đá, trong góc bỗng xuất hiện thêm một cầu thang đi lên tầng hai.

Diệp Bắc Minh leo lên tầng hai.

Vẫn là ba sân thượng nhô ra.

Đi tới sân thượng đầu tiên.

Một quyển sách xuất hiện trước mắt anh.

“Kinh Lôi Trảm?”

Diệp Bắc Minh đọc ba chữ trên bìa sách.

Mở trang thứ nhất.

Con ngươi co lại kịch liệt!

“Mẹ nó, võ kỹ cấp Thần thượng phẩm!”

Diệp Bắc Minh hít một hơi khí lạnh.

Cấp bậc võ kỹ chia thành Thiên Địa Huyền Hoàng!

Từ cao xuống thấp.

Phẩm cấp chia thành hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm.

Võ giả bình thường có được một quyển võ kỹ cấp Hoàng, có thể hưởng thụ được cả đời.

Có võ kỹ cấp Huyền, có thể thành lập gia tộc võ đạo!

Võ kỹ cấp Địa vô cùng hiếm có.

Võ kỹ cấp Thiên ít lại càng ít, có lẽ chỉ có võ giả cấp Võ Tông trở lên mới có thể tạo ra võ kỹ cấp Thiên!

Hồi còn tập võ ở núi Côn Luân.

Thứ Diệp Bắc Minh học đều là võ kỹ cấp Thiên!

Nhưng cũng chưa từng thấy một quyển võ kỹ cấp Thần!

Tầng thứ hai tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại có một quyển võ kỹ cấp Thần?!!!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh nóng như lửa: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Kinh Lôi Trảm này thật sự là võ kỹ cấp Thần?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhàn nhạt trả lời: “Nói nhảm, bổn tháp Trấn Ngục cho tới bây giờ chưa từng lừa gạt người khác”.

Diệp Bắc Minh kích động: “Võ kỹ cấp Thần có hiệu quả gì?”

“Cậu tự thử đi, giải thích cũng vô ích, bản thân tự lĩnh hội mới là thật”.

“Được! Để tôi thử chút”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.
Chương 202: Cô quen hắn?

Ngồi xếp bằng xuống.

Mở cuốn bí tịch võ kỹ Kinh Lôi Trảm.

Ghi nhớ vào trong đầu tất cả khẩu quyết tâm pháp, đường dây vận hành khinh mạch phía trên.

Một giờ sau.

“Kinh Lôi Trảm!”

Diệp Bắc Minh đột nhiên bùng nổ.

Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh!

Một kiếm chém ra!

Ầm!

Khi kiếm khí tung hoành, lại một đường sấm từ trên người giáng xuống!

Đường sấm chỉ nhỏ bằng chiếc đũa, nhưng xuất hiện lại vô cùng chân thật.

“Mẹ kiếp! Một kiếp chém ra một đường lôi điện?”

Diệp Bắc Minh kích động!

Lôi điện này chỉ lớn bằng chiếc đũa.

Nhưng đủ khiến người ta kích động!

Thử nghĩ một chút, lúc chiến đấu đột nhiên xuất hiện một đường thiên lôi tát chết đối thủ là trải nghiệm gì?

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ nhẹ một tiếng: “Cũng chẳng tính là gì!”

“Bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, cậu trèo càng cao thì sẽ càng nhìn thấy võ kỹ không thể tưởng tượng nổi”.

“Kinh Lôi Trảm? Cũng chỉ là võ kỹ quá độ mà thôi”.

Diệp Bắc Minh khiếp sợ: “Võ kỹ quá độ đều là cấp Thần?”

Nhịn lại sự kích động.

Diệp Bắc Minh đi đến sân thượng nhô ra thứ hai.

Vẫn là một quyển công pháp.

“Lạc Nhạn Kiếm Pháp!”

“Võ kỹ thượng phẩm cấp Thần!”

“Rít!”

Diệp Bắc Minh hít một hơi lạnh: “Lại là một quyển võ kỹ cấp Thần!”

Mở ra xem, Diệp Bắc Minh có chút thất vọng.

Đây là võ kỹ tu luyện của con gái!

Nội lực của Diệp Bắc Minh quá bá đạo!

Đi ngược lại những phương pháp tu luyện nhẹ nhàng này.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ: “Quay về liên lạc với mấy sư tỷ, sao chép cho mỗi chị một bản”.

Ánh mắt nhìn về phía sân thượng nhô ra thứ ba.

“Bất Diệt Kim Thân Quyết!”

“Phẩm cấp: không rõ?”

Bất Diệt Kim Thân Quyết!

Vừa nghe tên liền thấy không tồi.

Diệp Bắc Minh nghi ngờ: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, phẩm cấp võ kỹ này ngay cả ông cũng không biết sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đúng vậy”.

“Sao ông không biết?”

“Tôi không phải gì cũng biết hết”.

“Đây chẳng phải võ kỹ tháp Càn Khôn Trấn Ngục thu thập ư, tại sao ông cũng không biết phẩm cấp?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục buồn bực.

“Nhóc con, trên đời võ kỹ không biết phẩm cấp có rất nhiều”.

“Võ kỹ đều do con người sáng tạo, phẩm cấp cũng là con người đánh giá”.

“Nhớ, phẩm cấp không thể đại diện cho tất cả, người tu luyện võ kỹ mới là trọng điểm”.

“Võ giả hàng đầu dùng võ kỹ cấp Hoàng thấp nhất cũng có thể giết Võ Tông!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Bày tỏ đồng ý với lời giải thích của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Anh mở Bất Diệt Kim Thân Quyết.

Cẩn thận nghiên cứu.

Cuối cùng.

Anh phát hiện đây là một bộ võ kỹ luyện thể.

Dùng các loại biện pháp đặc thù, phối hợp dược liệu tôi luyện cơ thể.

Trang cuối cùng trong công pháp nói, Bất Diệt Kim Thân Quyết tu luyện đến cuối, dù vũ trụ hủy diệt người cũng không sao.

“Quá khoa trương rồi”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Cảm giác độ đáng tin không cao.

Nhưng có còn hơn không.

Luyện thử trước.

Anh ngồi xuống bắt đầu tu luyện Bất Diệt Kim Thân quyết.

...

Khi Diệp Bắc Minh tu luyện.

Nhà họ Lý, Cảng Đảo.

Lý Gia Hinh và ba anh em nhà họ Lý đều có mặt.

Trước mặt là một đôi nam nữ trẻ tuổi.

Cậu thanh niên tên Tiêu Dịch, người phụ nữ tên Tiêu Tuệ.

Cả hai đều đến tử nhà họ Tiêu Cổ Võ.

Nhà họ Tiêu mặc dù được gọi là thế gia Cổ Võ, nhưng lại nổi tiếng với đan dược.

Bọn họ đến Cảng Đảo là để cứu mạng ông cụ Lý.

Tiêu Dịch ôm ngực, xương gãy đã được nối: “Chị, dù thằng kia là ai, em cũng phải khiến hắn chết!”

“Em lớn thế này cũng chưa từng tức giận như vậy!”

“Chị, hắn dựa vào cái gì?!!!”

Giọng điệu Tiêu Dịch vô cùng oán độc.

Tiêu Tuệ gật đầu, mặt đẹp lạnh lùng: “Em trai yên tâm, tên đó chắc chắn phải chết!”

Cô ta nhìn về phía Lý Gia Hinh: “Tra camera không có, anh thanh niên đó rốt cuộc là ai?”

Ba anh em nhà họ Lý nhìn nhau.

Trong mắt mang theo ý cười!

Bọn họ cũng xem qua camera, người đó lại chính là Diệp Bắc Minh.

“Cái này...”

Lý Gia Hinh có chút khó xử.

Diệp Bắc Minh vừa giúp cô ta, giúp cô ta lên làm chủ nhà họ Lý.

Vậy mà lại đặc tội với nhà họ Tiêu Cổ Võ.

Tiêu Tuệ nghiêm mặt: “Sao hả, người này đi ra từ nhà họ Lý, cô muốn nói mình không quen sao?”

Ông cả Lý Chí Nhân cười nói: “Gia Hinh à, cháu như vậy là không được rồi”.

“Dù Diệp Bắc Minh có mạnh đi chăng nữa cũng không có tư cách làm tổn thương người nhà họ Tiêu, cháu muốn bao che cho hắn?”

Lý Gia Hinh căm tức nhìn Lý Chi Nhân: “Bác cả, bác…”

“Cô quen hắn?”

Tiêu Tuệ bước ra, đến trước mặt Lý Gia Hinh.

Một luồng khí thế Võ Linh đè ép xuống!

Phốc!

Lý Gia Hinh không ngăn được uy áp của Tiêu Tuệ, quỳ xuống ngay tại chỗ.

Cô ta cắn răng: “Cô Tiêu, anh Diệp làm em trai cô bị thương”.

“Chuyện này tôi bằng lòng chịu trách nhiệm và bồi thường cho hai người!”

Ánh mắt Tiêu Tuệ rét lạnh: “Cô nói cái gì?”

Tiêu Dịch cũng lạnh băng nhìn sang.

Trong con ngươi mang theo ý tứ chết chóc!

Lý Gia Hinh chịu áp lực cực lớn.

Cơ thể đang run rẩy!

Mồ hôi sau lưng toát ra, ngay cả quỳ cũng không vững, không ngừng run rẩy.

Cô ta nhắm mắt: “Cô Tiêu, Lý Gia Hinh tôi bằng lòng chịu trách nhiệm, mong cô đừng tìm anh Diệp gây phiền phức!”

Lý Gia Hinh biết gia tộc Cổ Võ kinh khủng thế nào.

Dù Diệp Bắc Minh mạnh đi chăng nữa, có bối cảnh phía chính phủ. Tuyệt đối cũng không phải đối thủ của gia tộc Cổ Võ.

Diệp Bắc Minh giúp cô ta một lần, cô ta không thể qua sông rút ván!

Muốn gánh vác chuyện này.

“Ha ha ha ha!”

Tiêu Tuệ cười.

Tiêu Dịch lắc đầu: “Chị, người phụ nữ này thật thú vị”.

“Em khá thích cô ta, hay là… chúng ta cứ quyết định như vậy”.

Tiêu Tuệ quay đầu, kinh ngạc nhìn em trai: “Hả?”

Em trai cô ta rõ ràng có tính cách bị trừng mắt cũng phải trả thù, sao đột nhiên lại rộng lượng như vậy?

Tiêu Dịch liếc nhìn Tiêu Tuệ.
Chương 203: Sư tỷ, em có đồ tốt cho chị!

Tiêu Tuệ trong nháy mắt hiểu ra, cô ta gật đầu: “Em trai, cứ theo lời em nói đi”.

Tiêu Dịch nở nụ cười: “Lý Gia Hinh, nếu cô bằng long muốn chịu trách nhiệm chuyện này, cậu đây cho cô một cơ hội”.

“Chúng tôi ở Cảng Đảo khoảng nửa tháng”.

“Trong nửa tháng này, bất cứ lúc nào cô cũng phải ở bên tôi, bao gồm cả ngủ cùng buổi tối”.

“Cô hiểu chứ?”

Lý Gia Hinh ngẩng đầu lên, cơ thể run rẩy.

Tiêu Dịch nhìn trúng cô ta.

Ba người Lý Chí Nhân, Lý Tái Hiền, Lý Sùng Sơn cũng sững sờ.

Tiêu Dịch thấy cô ta không trả lời, cười như không cười: “Cô không muốn?”

Lý Gia Hinh im lặng chừng ba phút.

Sau đó nói ra một chữ: “Được!”

Tiêu Dịch hài lòng gật đầu: “Được, các người có thể đi rồi, cậu đây muốn nghỉ ngơi”.

Lý Gia Hinh rời đi như cái xác di động.

Tiêu Tuệ nhướng mày: “Em trai, sao em vẫn cứ như vậy?”

Tiêu Dịch bật cười: “Chị, cô ta quả thật rất đẹp”.

“Hơn nữa chúng ta là gia tộc Đan Hoàng, công pháp em tu luyện cần thải âm bổ dương”.

“Hơn nữa, Lý Gia Hinh không phải đã trở thành gia chủ nhà họ Lý sao?”

“Đối phó với phụ nữ chỉ có một kiểu, chỉ cần làm chuyện đó với cô ta, về sau nhà họ Lý không phải sẽ do chúng ta định đoạt?”

“Còn ông cụ Lý kia, chị cảm thấy cần phải cứu sao?”

Tiêu Tuệ vẫn cau mày: “Em trai, ông cụ Lý và nhà họ Tiêu chúng ta có chút quan hệ”.

“Hơn nữa là gia chủ bảo chúng ta đến cứu người, nếu ông cụ Lý chết, e rằng không dễ nói”.

Tiêu Dịch lắc đầu: “Chị à, chị không nói, em không nói, ai biết được chứ?”

“Một ông cụ già bình thường, chết thì chết thôi”.

“Nhà họ Lý gia sản lớn, lẽ nào chị không muốn khống chế sao?”

“Có nhà họ Lý làm con bài, sau này chúng ta cạnh tranh với mấy người nhà họ Tiêu kia cũng nắm chắc hơn”.

Tiêu Tuệ cân nhắc thiệt hơn, không nghĩ nhiều nữa.

Tiêu Dịch nhìn thấy đã thuyết phục được chị, sắc mặt lập tức lạnh băng: “Còn cái tên Diệp Bắc Minh kia, làm sao em bỏ qua cho hắn được?”

“Chị, giúp em điều tra rõ tất cả tin tức của hắn”.

Đột nhiên.

Tiêu Dịch quát lớn một tiếng: “Ông đây phải giết cả nhà hắn!!!”

Mặt đầy dữ tợn.

...

Hai giờ sau.

Diệp Bắc Minh đã tu luyện thành công tầng thứ nhất Bất Diệt Kim Thân Quyết.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chúc mừng: “Nhóc con, thiên phú của cậu quả thật kinh người”.

“Mấy người trước kia tôi cộng sinh, một người tu luyện nhanh nhất cũng mất mười ngày mới lĩnh hội tầng thứ nhất của Bất Diệt Kim Thân Quyết”.

“Bây giờ, cậu đã có thể dùng thân xác chống cự được đạn!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Vốn dĩ tôi đã có thể tay không bắt đạn”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ cười: “Vậy cũng không giống nhau”.

“Cậu tay không bắt đạn là dùng nội lực cản đạn”.

“Thân xác chống cự được đạn là sử dùng cường độ của da và máu thịt”.

“Chờ khi cậu tu luyện thành công tầng thứ hai, đại pháo cũng không đánh chết được cậu”.

Diệp Bắc Minh có chút không ngờ: “Mạnh vậy sao?”

...

Mở mắt ra.

Diệp Bắc Minh vẫn ngồi trong phòng khách biệt thự ở vịnh nước cạn.

Mặt trời ngả về phía tây.

Gần chạng vạng tối.

Anh giơ tay lấy ra Lạc Nhạn Kiếm Pháp, chụp ảnh từng trang một.

Sau đó gọi điện cho Thập sư tỷ.

“Sư tỷ, em có đồ tốt cho chị!”

“Tiểu sư đệ, đồ tốt gì mà nghĩ đến sư tỷ?”

Vương Như Yên đang ở Long Đô, cô ấy nhận điện thoại.

Trong điện thoại truyền đến tiếng của thiên quân vạn mã.

Chắc hẳn sư tỷ anh đang ở quân doanh.

Diệp Bắc Minh cười nói: “Một bộ công pháp, em gửi hình cho chị”.

Vương Như Yên nhàn nhạt trả lời: “Được”.

Cô ấy đổi sang phần mềm nói chuyện.

Vừa nhìn thấy công pháp Diệp Bắc Minh gửi qua.

Điệp thoại lập tức im lặng!

Khoảng mười giây sau, Vương Như Yên mặt đầy khiếp sợ nói: “Tiểu sư đệ, công pháp thượng phẩm cấp Thần thích hợp cho phụ nữ tu luyện?!!!”

“Đúng vậy”.

“Em lấy ở đâu vậy?”

Vương Như Yên hô hấp dồn dập.

Mặt đẹp bứt rứt đến đỏ bừng.

Dù là qua điện thoại, Diệp Bắc Minh cũng có thể cảm nhận được hô hấp của cô ấy.

Diệp Bắc Minh cười nói: “Cái này sư tỷ không cần phải để ý, chị cứ cầm tu luyện đi”.

Vương Như Yên sắp phát điên, trở nên rất kích động: “Tiểu sư đệ, em đừng hời hợt như vậy, em có biết điều này ý là gì không?”

“Từ xưa đến nay, tu võ của phụ nữ vốn chậm hơn đàn ông”.

“Không có phụ nữ nào có thể tu luyện đến cảnh giới rất cao, chứ đừng nói đến sáng tạo ra công pháp thích hợp cho phụ nữ tu luyện!”

“Càng chưa nói đến công pháp cấp Thần”.

“Trên cấp Thần, nhất phẩm nhất trọng thiên!”

“Sự khác biệt giữa cấp Thần hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm cũng như khác biệt giữa cấp Thần và cấp Thiên!!!”

Vương Như Yên nói liền một hơi.

Vô cùng kích động!

Ngực cô ấy phập phồng kịch liệt.

Hoàn toàn không thể bình tĩnh!

Diệp Bắc Minh có thể cảm nhận được Vương Như Yên kích động thế nào.

Khiếp sợ ra sao!

Anh khẽ mỉm cười: “Thập sư tỷ, chị đừng kích động, về sau còn tốt hơn”.

Vương Như Yên im lặng.

Một lát sau cô ấy mới nghiêm túc nói: “Tiểu sư đệ, công pháp này em lấy ở đâu?”

“Ngàn vạn lần đừng để ai biết, tin này nếu truyền ra ngoài, dù là gia tộc Cổ Võ cũng sẽ tìm đến em gây phiền phức”.

Diệp Bắc Minh cười đầy thả lỏng: “Thập sư tỷ, chị yên tâm”.

“Tuyệt đối sẽ không có ai biết”.

Đồ trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, anh không chủ động nói ra thì không ai có thể biết được.

“OK”.

Vương Như Yên không hỏi thêm nữa:” Công pháp này tốt quá, đừng để mình chị tu luyện, chia sẻ cho các sư tỷ khác đi”.

Diệp Bắc Minh cũng có suy nghĩ này.

Ban đầu khi còn ở núi Côn Luân, mọi người đều cùng học bản lĩnh của 99 sư phụ.

Nhưng chỉ Diệp Bắc Minh là học nhiều nhất.

“Được, em gửi cho các sư tỷ khác”.

Sau khi cúp điện thoại.

Anh gọi cho Cửu sư tỷ hoàng hậu Hồng Đào.

Cửu sư tỷ không khỏi kích động, hôn gió mười mấy lần với Diệp Bắc Minh trong điện thoại.

Sau đó anh lại gọi cho Bát sư tỷ Lục Tuyết Kỳ.

Với thân phận đại soái Long Hồn của Lục Tuyết Kỳ, cô ấy không cách nào duy trì ổn định, lập tức nhảy cẫng lên.

Diệp Bắc Minh cũng liên lạc phía bên Thất sư tỷ.

Liễu Như Khanh kinh ngạc!

...

Một giờ sau.

Diệp Bắc Minh cúp điện thoại.

Giải thích một giờ với bốn sư tỷ.

Thật sự còn mệt hơn so với chiến đấu trong một giờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK