Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 436: Sư huynh đến rồi

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không vui nói: “Cho dù cậu không hấp thu, nó cũng trào ra mất công!”

“Hơn nữa, những long khí này có lợi rất lớn với cậu, có thể khiến cậu lại đề thăng lên một cảnh giới nhỏ”.

Diệp Bắc Minh không khách sáo nữa.

Trực tiếp hấp thu những long khí này.

Không biết qua bao lâu!

Ầm!

Trên người Diệp Bắc Minh bộc phát ra khí tức khủng khiếp: “Long khí quả thật nghịch thiên, chỉ mười ngày ngắn ngủi, vậy mà tôi đã tiến vào cảnh giới Võ Tôn!”

Sau khi tiến vào cảnh giới Võ Tôn, long khí phải cần quá nhiều.

Hấp thu chậm như vậy, qua mấy tháng cũng chưa chắc có thể tăng lên một cảnh giới nhỏ.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ trong phút chốc, trước tiên rời đi đã rồi nói!

Thời điểm anh quay về mặt đất, phát hiện bốn phía kẽ hở đều là tướng sĩ của đội Thiên Cơ đang canh giữ!

Những võ giả khác đã không thấy bóng dáng.

“Long Soái!”

“Long Soái về rồi!”

Lư Quốc Phong mừng rỡ.

Mấy chục khuôn mặt xông tới, có vài người Diệp Bắc Minh biết.

Có vài người anh không quen!

Trong đó có rất nhiều tầng lớp cấp cao của Long Hồn!

Còn có cao thủ của giới võ đạo.

“Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối Diệp!”

Vân Chi Lan trong đám người khẽ mỉm cười.

Ăn xong đan dược của Diệp Bắc Minh, cộng thêm sự khủng khiếp của Quỷ Môn Thập Tam Châm, ông ta tu dưỡng mười ngày đã hồi phục bảy tám phần.

Quả thực khiến người ta khiếp sợ!

Người Vân Kiếm Bỉnh nhẹ nhàng, mở to mắt nói: “Cảm ơn anh đã cứu ông nội tôi!”

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời: “Đều là vì Long Quốc, đương nhiên tôi phải cứu”.

“Long Soái!”

Đột nhiên.

Giọng nói thư ký Tiền truyền tới.

Diệp Lăng Tiêu và Diệp Cấm Thành cũng đi tới.

Hai người đã thay sang quân phục, võ trang đầy đủ.

Khí tức nghiêm túc đập vào mặt!

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Sao vậy?”

Diệp Lăng Tiêu trả lời: “Long mạch là chuyện trọng đại, để phòng ngừa lại xảy ra biến cố, vì vậy quốc gia đã phái lực lượng hùng hậu đến đây canh giữ!”

“Bên Long Đô cũng đã điều đến năm trăm ngàn đại quân!”

“Cấp dưới của vua Tây Vực cũng điều đến năm trăm ngàn đại quân!”

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.

Đại quân hàng triệu người trấn thủ, chắc cũng ổn.

Nhưng.

Cũng không đến mức vậy!

Cần nhiều đại quân đến vậy sao?

Thư ký Tiền bổ sung: “Sư huynh cậu cũng tới!”

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc.

Cái này thì hợp lý!

Vị sư huynh kia đã tới chân núi Côn Luân, vì vậy có hàng triệu đại quân bảo vệ!

Thứ bảo vệ không chỉ là long mạch, mà còn là chân long!

“Tôi muốn gặp vị sư huynh này!”

Diệp Bắc Minh mở miệng.

“Ha ha ha ha!”

Một trận cười sang sảng truyền tới: “Tiểu sư đệ, cuối cùng đã gặp mặt!”

“Lần này nếu không phải là có em, e rằng Long Quốc sẽ gặp nguy hiểm!”

“Sư huynh?”

Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn.

Chỉ thấy một người đàn ông đi xuyên quá đám người!

Dáng người cao ngất, khí tiết chính trực!

Một luồng khí tức cấp trên tấn công vào mặt.

Người bình thường liếc mắt nhìn đều có một loại cảm giác tim đập rộn ràng, hô hấp ngừng lại!

Đám người Diệp Lăng Tiêu, thư ký Tiền, còn có chư vị tướng lĩnh của Long Hồn hoàn toàn lui về phía sau!

Dù là kiếm thánh Vân Chi Lan cũng khẽ khom người, lui về phía sau ba bước!

Vân Kiếm Bỉnh trợn trừng mắt: “Người ngay cả ông nội cũng phải lui về phía sau, chẳng lẽ là… A?!!!”

Trong đầu linh quang chợt lóe!

Cô ta che cái miệng nhỏ nhắn!

Trốn phía sau lưng ông nội.

Diệp Bắc Minh đang định nói: “Sư huynh…”

Phía xa truyền đến một trận xôn xao, tiếp đó chính là một giọng nói thâm hậu truyền tới: “Ai là Diệp Bắc Minh? Ra đây!”

Soạt!

Vô số người kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía đường núi.

Lá gan ai lớn vậy, dám kêu bậy bạ vào lúc này?

Giây tiếp theo.

Hai người đàn ông trung niên mặc cổ phục đi tới: “Ai là Diệp Bắc Minh?”

Diệp Bắc Minh nhướng mày nhìn hai người: “Là tôi”.

“Đúng vậy!”

Hai người cau mày, mặt lạnh như băng: “Không có việc gì đừng chạy lung tung, hại chúng tôi uổng công đến Giang Nam một chuyến, không tìm được cậu lại đi thành Võ Đế”.

“Kết quả cậu lại ở đây!”

“Nếu không phải Thái tử chúng tôi có lệnh, bảo cậu tham gia hôn lễ của người, loại nhân vật nhỏ như cậu vốn không đáng giá khiến chúng tôi phải đi một chuyến!”

“Thái tử? Hôn lễ?”

Diệp Bắc Minh nghi ngờ.

“Đương nhiên!”

Một người đàn ông trung niên trong đó mặt đầy kiêu ngạo: “Thái tử gia đế quốc Thanh Long và sư tỷ của cậu Liễu Như Khanh ngày mai kết hôn!”

“Cậu mau theo tôi đến Côn Luân Hư tham dự hôn lễ đi!”

Nghe thấy câu này, con ngươi Diệp Bắc Minh co lại: “Ông nói gì? Thất sư tỷ của tôi sắp lập gia đình?”

Trái tim anh co thắt!

Giống như có thứ đồ quan trọng bị người ta cướp đi vậy!

“Không thể nào!”

Hai người đàn ông trung niên sợ hết hồn, không ngờ Diệp Bắc Minh lại có phản ứng lớn như vậy.

Một người trong đó gầm lên: “Nhóc con, cậu gọi bậy bạ gì vậy?”

“Thái tử đế quốc Thanh Long chúng tôi mời cậu tham dự hôn lễ là phúc mười đời nhà cậu đấy!”

“Quỳ xuống, hai tay nhận thiệp mời!!!”

Ông ta giơ tay vỗ về phía Diệp Bắc Minh, một luồng khí tức tinh thuần đè xuống!

“Tự tìm cái chết!”

Con ngươi Diệp Bắc Minh trở nên lạnh lẽo.

Ầm!

Một tiếng sét truyền tới, Diệp Bắc Minh xuất hiện quỷ dị trước mặt người này, một tay túm cổ ông ta.

Một cảm giác hít thở không thông truyền tới.

Người này da đầu tê dại!

Mặt đầy kinh hoàng!

Bản thân ông ta là tu vi Võ Thánh trung kỳ đó!

Diệp Bắc Minh dựa vào cái gì?

“Mày dám…”

Người này một câu còn chưa nói hết.

Một tiếng ‘răng rắc’ giòn dã, cổ bị Diệp Bắc Minh trực tiếp bóp vỡ.

Thiệp mời trong tay rơi xuống, Diệp Bắc Minh nhận lấy, mở ra nhìn!

Tô Lăng Vân, Liễu Như Khanh, hôn lễ.

Trong con ngươi của Diệp Bắc Minh nổi lên giận dữ: “Không thể nào, Thất sư tỷ làm sao có thể lập gia đình?”

“Tuyệt đối không thể!!1”

Nội lực chấn động!

Thiệp mời trong nháy mắt hóa thành mảnh vụn đầy trời.

“Mày thật to gan, giết sứ giả của đế quốc Thanh Long tao!”

Một người đàn ông trung niên khác khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, mày biết mình đã phạm phải tội chu di cửu tộc…”

Bùm!

Diệp Bắc Minh một quyền đánh ra, cách không đánh người thành sương máu!

Xung quanh tĩnh mịch!

Mọi người cũng chấn động nhìn Diệp Bắc Minh.
Chương 437: Muốn cưới người phụ nữ của tao?

Anh đứng tại chỗ nhìn về Côn Luân Hư.

Trong con ngươi đều là tia máu, trên người tản mát ra sát khí kinh khủng!

Khát máu cực hạn!

Lạnh lùng cực hạn!

Mọi người sợ đến nỗi tim như ngừng đập!

Mặt đẹp của Vân Kiếm Bỉnh nóng lên: ‘Thất sư tỷ kia nhất định là rất quan trọng với anh ta?’

‘Rốt cuộc là kiểu phụ nữ như nào, khiến anh ta thay đổi như vậy?’

Không biết tại sao, trong lòng Vân Kiếm Bỉnh lại có chút ghen tỵ!

“Tiểu sư đệ, sư muội Như Khanh sẽ không vô duyên vô cớ lập gia đình, nhất định có ẩn tình!”

Đàn ông trung niên đi tới.

Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.

Không một ai dám nói chuyện.

Tròng mắt Diệp Bắc Minh đỏ thẫm: “Sư huynh, em chuẩn bị đi Côn Luân Hư một chuyến!”

“Được!”

Người đàn ông trung niên nghiêm túc gật đầu: “Mọi thứ đều phải cẩn thận!”

Diệp Bắc Minh dặn dò: “Đúng rồi, sư huynh, long mạch bị hư hại, nhưng tạm thời đã bị em chế trụ”.

“Loại này áp chế có thể kéo dài hai mươi ngày!”

“Bây giờ cần một món đồ có số mệnh lớn mới có thể tu bổ hoàn toàn long mạch!”

“Đồ có số mệnh lớn?”, người đàn ông trung niên suy tư trong chốc lát.

Gật đầu.

“Được, tiểu sư đệ, chuyện này giao cho anh”.

“Được!”

Diệp Bắc Minh một bước bay lên không, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

...

Nhà họ Liễu, thành Hoàng Phong, Côn Luân Hư.

Nhà họ Liễu có việc hỷ, đèn lồng lớn màu đỏ được treo trên cao.

Các khách mời nối liền không dứt.

Bố mẹ của Liễu Như Khanh đích thân nghênh đón khách quý ở cửa.

“Nhà họ Liễu quả đúng là gặp may mắn lớn!”

“Một thành Hoàng Phong nhỏ bé, vậy mà bám được vào nhân vật khổng lồ đế quốc Thanh Long này!”

“Ai nói không phải sao, sau này không ai dám khinh thường nhà họ Liễu chứ?”

“Nghe đồn tiểu thư nhà họ Liễu hồi nhỏ bị một vị cường giả thần bí mang đi, mấy năm trước mới đột nhiên quay về, kết quả vừa hay gặp được Thái tử đế quốc Thanh Long Tô Lăng Vân”.

“Hai người vừa gặp đã yêu, bây giờ cuối cùng sắp thành thân rồi!”

“Một khi hai người thành thân, Tô Lăng Vân lên ngôi, cô Liễu chính là hoàng hậu của đế quốc Thanh Long đó!”

Cửa nhà họ Liễu, mọi người đang bàn luận rất sôi nổi.

Vô số cô gái hâm mộ đến mức mặt đỏ tới mang tai!

Hoàng hậu?

Mẫu nghi thiên hạ!

Quả đúng là nguyện vọng cả đời!

“Đại diện Huyền Lôi Cốc!”

“Đại diện Thiên Kiếm Tông đến!”

“Đại diện Phạn Âm Cốc đến!”

“Đại diện cung Hạo Miểu đến!”

“Đại diện cung Xã Tắc đến!”

“Đại diện Lưu Ly Tông đến!”

“Đại diện học viện Thiên Thần đến…”

Liễu Tông Chính kích động tiến lên nghênh đón: “Hoan nghênh, hoan nghênh mọi người!!!”

“Hôm nay tiểu nữ bám víu đế quốc Thanh Long, chư vị có thể đến chúc mừng, quả thật khiến nhà họ Liễu cảm thấy vô cùng vinh hạnh!”

“Đúng đúng đúng, vô cùng vinh hạnh!”, Từ Tập Phượng cũng gật đầu.

Đại diện những tông môn này mang vẻ mặt lạnh lùng.

Nhà họ Liễu?

Một gia tộc nhỏ hạng ba mà thôi.

Nếu không phải nể mặt đế quốc Thanh Long, làm sao bọn họ có thể đến nhà họ Liễu chúc mừng?

“Chúc mừng, gia chủ Liễu!”

“Chúc mừng!”

“Thật đáng mừng!”

Những đại diện của tông môn này biểu hiện rất qua loa lấy lệ.

Đám người nhà họ Liễu lại tiếp đãi tỉ mỉ, mời bọn họ vào đại sảnh nhà họ Liễu.

Các tầng lớp cấp cao cũng đi theo!

Người của những tông môn này vừa xuất hiện, đại sảnh vốn náo nhiệt lập tức yên tĩnh.

Mọi người cũng không dám nói lung tung!

Sợ sẽ đắc tội với người của những tông môn lớn này.

Đột nhiên.

Một thanh niên trong đó lắc đầu: “Kỳ lạ, tên nhóc Tô Lăng Vân này không phải kẻ cuồng tu luyện sao?”

“Sao đột nhiên lại muốn cưới vợ, tiểu thư nhà họ Liễu này rốt cuộc xinh đẹp thế nào?”

“Lại khiến cho Tô Lăng Vân muốn thành thân sớm như vậy, kỳ lạ, quá kỳ lạ!!!”

Lôi Bằng của Huyền Lôi Cốc!

Võ Thánh Hậu Kỳ, các đỉnh phong cũng chỉ có một bước!

Vấn đề là hắn mới 28 tuổi, thực lực vô cùng khủng khiếp trong thế hệ trẻ Côn Luân Hư.

“Có lẽ Liễu Như Khanh kia thật sự rất đẹp!”

Một thanh niên khẽ gật đầu.

Mục Thừa của Thiên Kiếm Tông, Võ Thánh hậu kỳ!

Tuổi tác cũng chỉ có 24 tuổi!

“Hừ!”

Một tiếng hừ lạnh truyền tới, vô cùng bất mãn.

Mọi người nhìn qua!

Người này chính là Tống Điệp Y của Phạn Âm Cốc, trên khuôn mặt thanh tú của cô ta đều là vẻ ghen tỵ!

Lôi Bằng cười thâm sâu: “Nghe nói Tống Điệp Y cô và Tô Lăng Vân từng có tình cảm, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Người ta đá cô rồi?”

“Lôi Bằng, anh tự tìm cái chết phải không?!!!”

Tống Điệp Y đứng phắt dậy, tức giận rút kiếm!

Ầm!

Lôi Bằng đứng dậy, sau lưng truyền tới một tiếng sấm sét vang dội.

Trong lôi quang phía sau lưng lóe lên hình ảnh một con côn bằng: “Ông đây sợ cô à?”

Trong đám người, Văn Nhân Mộc Nguyệt nhướng mày.

Khóe miệng Mục Thừa của Thiên Kiếm Tông nhếch lên ý cười, dáng vẻ xem kịch hay!

Đám người cung Hạo Miểu và học viện Thiên Thần thờ ơ ngồi đó.

Đại diện của Lưu Ly Tông là một cô gái vô cùng xinh đẹp!

Khăn che khuôn mặt thanh tú, vóc dáng đẹp đến dọa người, không thua kém gì Văn Nhân Mộc Nguyệt.

Cô ta chỉ ngồi ở đó đã hấp dẫn ánh mắt của vô số đàn ông!

Đột nhiên.

Một trận cười sang sảng truyền tới: “Ha ha ha ha, nếu hai vị đến tham dự hôn lễ của tôi, vậy hôm nay phải cho Tô Lăng Vân tôi mặt mũi chứ?”

“Tô huynh tới!”

Mục Thừa của Thiên Kiếm Tông đứng dậy, đi từ cửa lớn nhà họ Liễu vào.

Người của cung Hạo Miễu và học viện Thiên Thần cũng ra ngoài.

Lôi Bằng cười lạnh: “Lần sau tính sổ với cô!”

Đi theo ra ngoài.

Mặt đẹp của Tống Điệp Y lạnh băng, dẫn người của Phạn Âm Cốc ra cửa lớn nhà họ Liễu.

Văn Nhân Mộc Nguyệt liếc nhìn cô gái đeo khăn che mặt của Lưu Ly Tông, sau đó cũng đi ra ngoài.

Mọi người đi đến cửa lớn nhà họ Liễu.

Chỉ thấy đội rước dâu thanh thế rất lớn đi tới.

Tô Lăng Văn hăng hái, cả người mặc đồ đỏ!

Cưỡi một con ngựa cao lớn, trước ngực đeo một đóa hoa đỏ thẫm: “Như Khanh, anh tới cưới em đây!”

“Chúc mừng Tô huynh!”

“Hôm nay là đại hôn của Tô huynh, chờ một ngày nhất định sẽ đăng quang hoàng đế!”

“Tôi chờ Tô huynh trở thành hoàng đế của đế quốc Thanh Long, lại uống rượu mừng một lần nữa!”

Bỗng nhiên.

Trong vô số lời chúc mừng, một giọng nói lạnh băng truyền tới: “Chỉ dựa vào mày cũng muốn cưới người phụ nữ của tao? Mày xứng sao?”
Chương 438: Sát thần Diệp Bắc Phong!

Xung quanh tĩnh mịch!

Văn Nhân Mộc Nguyệt kinh hãi: “Không thể nào, giọng nói này… chẳng lẽ là…”

Lôi Bằng cười nhạt: “Lá gan ai mà lớn vậy?”

“Ha ha, có chút thú vị!”, Mục Thừa nhếch miệng cười nói.

Cô gái đeo khăn che mặt Lưu Ly Tông cau mày.

Trong nháy mắt!

Soạt!

Soạt!

Soạt!

Vô số người ở cửa lớn nhà họ Liễu quay đầu nhìn.

Đám người xem náo nhiệt trong nháy mắt nhường đường, cuối ngã tư đường xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi.

“Ơ? Không phải anh ta?”

Văn Nhân Mộc Nguyệt kỳ quái, cô ta còn tưởng rằng là Diệp Bắc Minh.

Nhưng khuôn mặt người này tuyệt đối không phải Diệp Bắc Minh!

‘Chẳng lẽ là thuật dịch dung?!!’, Văn Nhân Mộc Nguyệt trong nháy mắt hiểu ra.

Bắt chợt.

Trong con ngươi đều là niềm vui bất ngờ!

Diệp Bắc Minh quả thật dịch dung!

Anh không sợ đế quốc Thanh Long, chỉ là lo lắng chuyện hôm nay sẽ khiến đế quốc Thanh Long trả thù Long Quốc.

Cho nên dứt khoát dịch dung, tránh cho phiền toái sau này!

“Cô Văn Nhân biết hắn?”, Mục Thừa cảm thấy kỳ quái.

Hắn ta muốn theo đuổi Văn Nhân Mộc Nguyệt.

Vì vậy khi nhìn thấy Văn Nhân Mộc Nguyệt vui mừng vì người đàn ông khác, trong lòng rất khó chịu!!!

Văn Nhân Mộc Nguyệt không trả lời, chỉ ngơ ngác nhìn Diệp Bắc MinH!

Trong lòng Mục Thừa nổi lên lửa giận vô hình.

Tống Điệp Y cười: “Có kịch hay xem rồi!”

Cô gái đeo khăn che mặt của Lưu Ly Tông cũng tò mò đánh giá Diệp Bắc Minh.

‘Người trẻ tuổi này là ai?’

‘Lá gan anh ta lớn thật!’

‘Trong tình hình này mà dám nói như vậy?’

‘Chẳng lẽ anh ta không sợ chết?’

Vù!

Đám người bùng nổ.

“Mẹ nó, tên nhóc này là ai?”

“Trẻ quá, ơ? Khí tức Võ Tôn, có chút thiên phú, nhưng không nhiều”.

“Một Võ Tôn sao dám nói ra những lời này?”

“Tên nhóc này chết chắc!”

Rất nhiều khách mời lắc đầu, vốn không coi Diệp Bắc Minh ra gì.

“Mày là ai?”

Ánh mắt Tô Lăng Vân trầm xuống.

Hắn đã từng xem ảnh của Diệp Bắc Minh, không phải người này!

Hắn cũng cân nhắc qua vấn đề Diệp Bắc Minh dịch dung.

Nhưng.

Tô Lăng Vân nhận được tin tức, tu vi của Diệp Bắc Minh mới là Võ Tông sơ kỳ!

Thanh niên trước mắt đã là Võ Tôn sơ kỳ!

Mấy ngày ngắn ngủi, Diệp Bắc Minh không thể nào đề thăng lên một cảnh giới lớn đâu?

Quá nực cười!

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Sát thần, Diệp Bắc Phong!”

Anh dứt khoát dùng tên của anh cả.

“Sát thần?”

Mọi người ngây ra.

Đột nhiên.

“Ha ha ha ha!”

“Cười chết tôi mất!”

“Nào có ai tự kêu mình là sát thần!”

Trong đám người cười ầm lên.

Văn Nhân Mộc Nguyệt ngẩn ra: ‘Quả nhiên là anh ta! Sao lại tên là Diệp Bắc Phong?’

‘A, mình biết rồi, nhất định là sợ phiền toái!’

Bừng tỉnh hiểu ra.

Diệp Bắc Minh hét lớn về phía nhà họ Liễu: “Như Khanh, em đến đón chị về nhà!”

Mọi người sững sờ.

Giây tiếp theo.

“Ha ha ha ha!”

Sâu trong nhà họ Liễu truyền đến trận cười yêu kiều: “Em trai Bắc… Bắc Phong, em đến muộn quá!”

Sau đó bóng dáng một cô gái bay trên không, xuyên qua đỉnh đầu của tất cả mọi người, hạ xuống bên cạnh Diệp Bắc Minh.

Liễu Như Khanh cười hạnh phúc.

Vóc người hoàn mỹ, hai chân thon dài.

Dáng dấp mê người.

Mặt đẹp hoàn mỹ không tỳ vết!

Cô ấy nhìn Diệp Bắc Minh đầy tình ý.

Giống như lúc này thế gian chỉ có hai người vậy.

“Tiểu thư nhà họ Liễu quả thật rất đẹp!”

“Nhưng Diệp Bắc Phong là ai?”

“Chưa gặp qua, còn tự xưng là sát thần? Khẩu khí có hơi lớn!”

Mọi người đều lắc đầu.

Diệp Bắc Minh nghiêm túc hỏi: “Như Khanh, chị tự nguyện lập gia đình?”

Liễu Như Khanh không coi ai ra gì, đưa tay nhéo má Diệp Bắc Minh, liếc mắt coi thường: “Nhìn bộ đồ chị mặc đi, em thấy sao?”

“Em hiểu rồi”.

Diệp Bắc Minh cười.

Đồ Liễu Như Khanh mặc là bộ đồ luyện công hồi bái sư học nghệ.

Loại đồ này Diệp Bắc Minh cũng có một bộ: “Nếu không phải tự nguyện, đó chính là bị ép buộc!”

“Nếu bị ép, vậy thì hắn đáng chết!!!”

Trong nháy mắt.

Ầm!

Lôi ảnh trùng trùng.

Diệp Bắc Minh giống như quỷ, đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tô Lăng Vân.

Giơ tay lên, một kiếm chém qua!

Ầm!!!

Sau một tiếng vang kinh thiên động địa, bụi mù đầy trời!

Tất cả xảy ra quá nhanh!

Mấy ngàn hộ vệ cũng không phản ứng kịp!

Đến khi bụi mù tan đi.

Tại chỗ chỉ còn lại cái hố khủng khiếp!

Ngựa Đại Uyên mà Tô Lăng Vân cưỡi trong nháy mắt hóa thành sương máu!

Còn Tô Lăng Vân giống như chó chết nằm thoi thóp trong cái hố.

“Rít!!!”

Một tràng âm thanh hít khí lạnh truyền tới.

Đại quân mấy ngàn người của đế quốc Thanh Long cũng bối rối, tất cả trước mắt khiến bọn họ quên cả phản ứng!

“Mẹ kiếp, phách lối vậy?”

Lôi Bằng nhảy cẫng tại chỗ.

Khóe miệng Mục Thừa co quắp: “Sao có thể!”

Văn Nhân Mộc Nguyệt ngây người, cơ thể mềm mại run rẩy, khẽ há miệng nhỏ nhắn: “Quả nhiên là anh ta!!!”

‘Kiếm Đoạn Long, là anh ta! Diệp Bắc Minh, Diệp Bắc Phong, có thể xác định!”

Văn Nhân Mộc Nguyệt kinh ngạc đến ngây người!

“Rốt cuộc anh ta là ai?”

Đôi mắt xinh đẹp của cô gái đeo khăn che mặt Lưu Ly Tông co lại, trên khuôn mặt thanh tú đều là bất ngờ.

“Ực…”

Những khách mời bình thường khác người cứng ngắc tại chỗ, con ngươi như sắp rớt ra ngoài.

Sợ đến mức tim sắp nổ tung!

Mẹ nó tình huống gì vậy?

Mẹ!!!

Tên nhóc này chui ra từ đâu vậy?

“Ồ? Vậy mà có thể chống đỡ được một kiếm của tao?”

Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ.

Toàn thân Tô Lăng Vân run rẩy, gân mạch vỡ vụn, tu vi toàn thân bị phế!

Miếng ngọc bội màu máu ở ngực kia bị một kiếm của Diệp Bắc Minh đánh nát!

Tàn hồn của lão Huyết bên trong cũng theo đó bị dập tắt!

“Lão Huyết!! A!”

“Không! Không!! Lão Huyết!!!!”
Chương 439: Không màng nhan sắc

Tô Lăng Vân xé tim xe phổi tức giận gào lên, miệng không ngừng phun ra máu tươi, còn khó chịu hơn cha mẹ chết!

Hắn vốn là tên phế vật, vì có được miếng ngọc bội ẩn chứa tàn hồn của lão Huyết, nên mới khởi sắc, có được tu vi như hiện giờ.

Bây giờ.

Miếng ngọc bội ẩn chứa tàn hồn của lão Huyết bị vỡ tan!

Tàn hồn của lão Huyết cũng bị Diệp Bắc Minh tấn công chết bằng một đường kiếm.

“Vãi, mẹ kiếp! Giết Diệp Bắc Minh, giết hắn cho tao!”

Tô Lăng Vân tức đến lớn tiếng gào thét.

Giờ đám người của đế quốc Thanh Long mới phản ứng lại, hàng ngàn binh sĩ xông về phía Diệp Bắc Minh!

Tiến vào cảnh giới võ tôn, thực lực của Diệp Bắc Minh không biết đã tăng lên biết bao nhiêu lần!

Cho dù có võ đế đến, anh cũng không sợ!

Càng đừng nói đám người này đều đến từ đế quốc Thanh Long, đã từng truy sát mẹ của anh!

Tất cả phải chết!

Thù cũ nợ mới tính luôn một thể!

“Một đường kiếm đoạn long!”

“Một đường kiếm nghịch thiên!”

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng.

Phụt!

Anh giống như kẻ giết người hàng loạt, xông vào trong hàng ngàn binh sĩ.

Không ngừng vung chém kiếm Đoạn Long, thu gặt tính mạng của bọn họ!

Máu thịt tung tóe!

Thi thể bay khắp nơi!

Sau năm phút ngắn ngủi, khắp mặt đất đều là máu tươi và thi thể, hàng ngàn binh sĩ bị tiêu diệt toàn bộ!

“Suýt!”

Mọi người chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, kinh hãi tê dại da đầu.

“Vãi! Đúng là sát thần!”

“Diệp Bắc Minh? Sát thần - Diệp Bắc Minh?”

Tất cả mọi người đều biết, sau ngày hôm nay.

Cái tên của Diệp Bắc Minh chắc chắn sẽ truyền khắp cả Côn Luân Hư!

Cách cách cách!

Diệp Bắc Minh đi đến, cúi nhìn Tô Lăng Vân, lạnh giọng nói: “Đến lượt mày rồi”.

“Mày muốn giết tao? Mày dám giết tao!”

Tô Lăng Vân sững sờ, cả người ngây ngốc: “Diệp Bắc Minh, mày đang đùa phải không?”

Diệp Bắc Minh giơ chân!

Trong đồng tử của Tô Lăng Vân phản chiếu đế giày của Diệp Bắc Minh, quát lớn: “Vãi! Mày tưởng tao sợ hả?”

“Tao là thái tử của đế quốc Thanh Long!”

“Hoàng đế tương lai của đế quốc Thanh Long, mày dám giết tao?”

“Mày từng nghĩ đến giết tao sẽ có hậu quả gì chưa?”

“Mẹ kiếp, mày dám giết…”

Phập!

Dẫm xuống.

Dứt khoát nhanh gọn!

Giọng nói đột ngột im bặt.

Cái đầu của Tô Lăng Vân nát bét như quả dưa hấu!

Thời gian dường như dừng lại.

Tất cả mọi người đều im lặng!

Há to cái miệng, giống như bị câm, không thốt ra được một lời!

Một lát sau.

Lôi Bằng không nhịn được run cầm cập: “Tên nhóc này còn cuồng ngạo hơn tôi hàng ngàn lần!”

Mục Thừa kinh sợ cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Diệp Bắc Minh!

‘Vãi thật! Vậy mà hắn đã giết Tô Lăng Vân?’

‘Làm sao hắn dám chứ? Vãi! Mẹ nó!’

Trong lòng Mục Thừa nổi lên làn sóng sợ hãi.

Không thể bình tĩnh!

Tống Điệp Y cũng sợ đến suýt ngất xỉu, cơ thể run rẩy!

Văn Nhân Mộc Nguyệt như nằm mơ, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.

Có thể nói ở đây, ngoại trừ Liễu Như Khanh, cô ta là người duy nhất biết thân phận thực sự của Diệp Bắc Minh!

Nhưng cô ta cũng không ngờ, Diệp Bắc Minh lại to gan như vậy!

Còn là người không?

Không những thực lực khủng bố!

Mà cái gan cũng to đến đáng sợ!

Giết thái tử đế quốc Thanh Long ngay trên đường?

Trời ơi!

Cô gái đeo khăn che mặt của Lưu Ly Tông cũng không nhịn được run lên.

Bỗng nhiên.

Diệp Bắc Minh nhìn Văn Nhân Mộc Nguyệt một cái.

Văn Nhân Mộc Nguyệt ngẩn người!

Liền sau đó, ánh mắt của anh lại dừng trên người của cô gái đeo khăn che mặt của Lưu Ly Tông!

Soạt!

Anh bước ra một bước, tóm chặt cổ tay của cô gái đeo khăn che mặt của Lưu Ly Tông.

“Anh làm gì hả?”

Cô gái đeo khăn che mặt của Lưu Ly Tông sợ đến làm rớt cả khăn che mặt.

Một dung nhan tuyệt sắc xuất hiện trước mặt mọi người, đẹp đến mức khiến người ta gần như khó thở!

Tất cả mọi người đều nhìn đến ngẩn ngơ!

“Cô là Mộc Tuyết Tình?”

Văn Nhân Mộc Nguyệt ngạc nhiên.

Vừa nãy cô ta vẫn luôn cảm thấy cô gái này rất quen mắt!

Soạt!

Rất nhiều ánh mắt giống như con sói bị bỏ đói đồng loạt nhìn qua, dán chặt mắt vào Mộc Tuyết Tình.

“Cô ta là Mộc Tuyết Tình?”

“Vãi!”

“Đại mỹ nữ tuyệt thế đứng thứ ba trong bảng xếp hạng nữ thần Côn Luân Hư?”

“Chẳng trách cô ta phải đeo khăn che mặt!”

Một số võ giả hiểu ra.

Rất nhiều ánh mắt đố kỵ nhìn Diệp Bắc Minh!

Bởi vì anh đang tóm chặt cổ tay của Mộc Tuyết Tình.

Có thể nhìn thấy rõ ràng, cổ tay của Mộc Tuyết Tình đang tím ngắt.

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Cái đồng hồ này cô lấy ở đâu?”

Đồng hồ đeo tay nữ Cartier của giới phàm tục.

Đó là đồ của Chu Nhược Giai, sao nó lại ở trong tay cô gái này?

Ánh mắt Mộc Tuyết Tình tràn đầy lửa giận: “Liên quan gì đến anh?”

“Không nói? Vậy cô đi chết đi!”

Kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh chém về phía cái cổ trắng ngần của Mộc Tuyết Tình!

Vãi!

Nhẫn tâm phá hoa?

Vãi!

Các võ giả có mặt ở đó đều sắp phát điên.

Cô ta là Mộc Tuyết Tình đó!

Báu vật hàng đầu, đại mỹ nữ tuyệt thế đứng thứ ba bảng xếp hạng nữ thần Côn Luân Hư!

Vậy mà nói giết là giết!

Quá phí rồi đấy!

“A!”

Hai chân Mộc Tuyết Tình run rẩy, khép chặt vào nhau, suýt ngã: “Là sư muội của tôi tặng cho tôi!”

Kiếm Đoạn Long dừng ở vị trí cách cái cổ của Mộc Tuyết Tình một milimet, nếu tiến thêm một bước, đầu của cô ta sẽ rơi xuống đất!

Cô ta không dám động đậy!

Thực sự không dám!

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Mộc Tuyết Tình: “Cô ấy tặng cho cô?”

Anh chậm rãi thu kiếm Đoạn Long.

“Đúng thế”.

Mộc Tuyết Tình hồn rơi phách lạc, cô ta dựa vào nhan sắc, trước nay chưa từng gặp bất lợi.

Nhưng vừa nãy hành động của Diệp Bắc Minh, khiến cô ta sợ hoàn toàn.

Nếu vừa nãy cô ta không nói, Mộc Tuyết Tình có thể chắc chắn, đầu của mình sớm đã rơi xuống đất!

Nhưng

Diệp Bắc Minh rất thô bạo với cô ta, trong lòng cô ta lại có cảm giác khác biệt!

Có chút sợ hãi!

Có run rẩy!

Còn có chút… hưng phấn!

Trong cơ thể như có dòng điện chạy qua!

Tê tê.

Đây là lần đầu tiên có người đàn ông không quan tâm nhan sắc của cô ta, cho dù cách chưa đến nửa mét, một bàn tay tóm chặt cổ tay của cô ta.

Mộc Tuyết Tình cũng không nhìn thấy chút suy ý xấu xa nào trong mắt của đối phương: ‘Chẳng lẽ anh ta không thấy mình đẹp sao?’

Diệp Bắc Minh chậm rãi nói: “Hiện giờ cô ấy thế nào?”

Mộc Tuyết Tình biết Diệp Bắc Minh đang hỏi về Chu Nhược Giai: “Cô ấy ở Lưu Ly Tông!”

“Khi mới nhập môn, tôi từng chăm sóc cô ấy, cho nên quan hệ của chúng tôi khá tốt, đã tặng tôi chiếc đồng hồ này”.

“Hơn nữa, thiên phú của cô ấy rất nghịch thiên, đã được tông chủ thu nhận làm đệ tử thân truyền!”
Chương 440: Tin tức truyền về

“Anh có thể yên tâm, cô ấy sống ở Lưu Ly Tông rất tốt!”

Lưu Ly Tông?

Diệp Bắc Minh gật đầu, nhớ kỹ cái tên này.

Xử lý trong việc trước mắt, thì đi tìm Nhược Giai!

Rồi trực tiếp cùng Liễu Như Khanh rời đi.

Bên ngoài cổng lớn nhà họ Liễu lập tức sôi sục.

“Diệp Bắc Minh này là ai?”

“Sát thần? Danh xưng thật bá đạo!”

“Hoàng đế của đế quốc Thanh Long sắp phát điên rồi, thái tử Tô Lăng Vân chết rồi, chính là tổn thất nặng nề đối với đế quốc Thanh Long!”

“Tôi không thể tưởng tượng được sẽ gây nên sóng gió thế nào nữa!”

“Đánh cược đi, Diệp Bắc Minh có thể sống được mấy ngày?”



Ánh mắt của Văn Nhân Mộc Nguyệt lóe lên: “Chúng ta cũng nên đi thôi!”

Cô ta dẫn theo đệ tử của cung Xã Tắc mau chóng rời đi.

Vừa rời khỏi thành Hoàng Phong, Diệp Bắc Minh và Liễu Như Khanh đi ra.

“Là các người!”

“Các người muốn làm gì?”

Đệ tử của cung Xã Tắc kinh ngạc, tất cả rút vũ khí bày tư thế phòng ngự.

Văn Nhân Mộc Nguyệt quát nói: “Được rồi, tất cả dừng tay!”

“Văn Nhân sư tỷ?”

Các đệ tử của cung Xã Tắc ngẩn người.

Văn Nhân Mộc Nguyệt lắc đầu: “Diệp Bắc… Minh, anh ta không có ác ý với chúng ta?”

Mọi người nửa tin nửa ngờ.

Diệp Bắc Minh đứng chắp tay sau lưng: “Tình hình của Hầu Tử thế nào rồi?”

Văn Nhân Mộc Nguyệt trả lời: “Anh ta rất tốt, tôi đã sắp xếp cho anh ta làm đệ tử ngoại môn của cung Xã Tắc”.

“Anh biết đấy, thiên phú võ đạo của anh ta cũng bình thường, làm đệ tử ngoại môn trước”.

“Đợi thực lực tăng lên, rồi thi vào nội môn”.

Chế độ tăng cấp của tông môn Côn Luân Hư, từ xưa đến nay đều như vậy.

Diệp Bắc Minh hỏi: “Cô biết cung Xã Tắc có một cô gái tên là Hạ Nhược Tuyết không?”

“Hạ Nhược Tuyết?”

Văn Nhân Mộc Nguyệt lục tìm trong đầu một lượt: “Không có ấn tượng!”

“Nhưng nếu anh muốn tìm, tôi có thể liên hệ tìm giúp anh”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Phiền cô rồi”.

“Anh đã cứu mạng tôi, chút việc nhỏ này không là gì”.

Văn Nhân Mộc Nguyệt nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc.

Các đệ tử khác của cung Xã Tắc kinh sợ nghi hoặc, có chuyện gì vậy?

Sát thần Diệp Bắc Minh từng cứu Văn Nhân sư tỷ?

Chỉ thấy.

Văn Nhân Mộc Nguyệt lấy điện thoại ra gọi đi.

Tuy người của giới phàm tục không thể tiến vào Côn Luân Hư, nhưng rất nhiều khoa học kỹ thuật cao đều được truyền lên đây.

Công cụ liên lạc công nghệ cao như điện thoại di động đương nhiên cũng không ngoại lệ!

Đợi một lát sau.

Thông tin được truyền về, sắc mặt của Văn Nhân Mộc Nguyệt hơi khó coi.

Lập tức xin lỗi: “Anh Diệp, xin lỗi…”

Diệp Bắc Minh sầm mặt, có dự cảm không tốt ập đến: “Cô có ý gì?”

“Tôi tìm được Hạ Nhược Tuyết rồi, bây giờ cô ấy là thị nữ của Chu Tần!”

Văn Nhân Mộc Nguyệt trả lời.

“Nhược Tuyết xảy ra chuyện hả?”

Một luồng sát ý ngút trời khủng bố tràn ngập!

Tất cả người cung Xã Tắc sợ đến soạt soạt lùi lại!

Kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh.

Lúc này.

Bọn họ dường như đang đối diện với một sát thần thực sự!

Vẻ mặt Văn Nhân Mộc Nguyệt tái nhợt: “Cô Hạ không sao, hôm nay vừa hay là ngày đệ tử nội môn cung Xã Tắc dẫn đội, đệ tử ngoại môn sát hạch”.

“Chu Tần là một trong số người dẫn đội, Hạ Nhược Tuyết cùng anh ta vào trong rừng rậm Âm Ảnh rồi”.

“Có nguy hiểm không?”

Diệp Bắc Minh nghi hoặc.

Văn Nhân Mộc Nguyệt lắc đầu: “Đi theo Chu Tần, nếu không vào sâu thì không có nguy hiểm gì”.

“Nhưng Vương Khinh Hậu cũng tham gia đội sát hạch, và còn… là người của tiểu đội đi trước dẫn dụ ma thú!”

Tiểu đội đi trước?

Nói thì nghe rất hay!

Mẹ kiếp, chẳng phải là mồi nhử sao?

Diệp Bắc Minh thét lên một tiếng: “Cô nói cái gì?”

“Tôi giao Hầu Tử cho cô, cô lại để anh ta làm mồi nhử dẫn dụ ma thú!”

Vừa nghĩ đến trải nghiệm bi thảm của Hầu Tử, trong ánh mắt Diệp Bắc Minh tràn đầy tia máu: “Rừng rậm Âm Ảnh ở đâu?”

Thụp!

Văn Nhân Mộc Nguyệt và đám người cung Xã Tắc không chịu nổi sát khí khủng bố, trực tiếp quỳ xuống.

Cô ta lấy ra một tấm bản đồ từ chiếc nhẫn trữ vật, chỉ vào một vị trí: “Chính là chỗ này, cách chỗ của chúng ta một ngàn năm trăm dặm!”

Diệp Bắc Minh nhìn qua: “Ở nơi đó ư?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trực tiếp lên tiếng: “Chẳng phải tàn hồn của Long Đế bị nhốt ở đó sao?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Đúng là giống y hệt với bản đồ mà Long Đế để lại.

Hoàn toàn trùng khớp!

Lại dễ dàng tìm được như vậy?

Mình có thể biết tung tích của mẹ, và cả tin tức của bố rồi ư?

Ý nghĩ này liền biến mất!

Tàn hồn của Long Đế có thể cứu bất cứ lúc nào.

Nhưng Hầu Tử thì không đợi được!

Hơn nữa.

Nhược Tuyết không biết võ!

Chẳng may Chu Tần gặp nguy hiểm, chắc chắc sẽ ném Nhược Tuyết ra làm bia đỡ đạn!

“Vãi! Đáng chết!”

Diệp Bắc Minh nổi giận, trong mắt toàn là tia máu!

Anh cũng không dám chậm trễ một khắc, vút bay lên không trung.

Phi thẳng đến rừng rậm Âm Ảnh!

Thất sư tỷ không nói nhiều, trực tiếp đi theo.

Trong không trung vang lên giọng lạnh lùng của Diệp Bắc Minh: “Văn Nhân Mộc Nguyệt, tôi đã giao Hầu Tử cho cô!”

“Nếu anh ta có chuyện gì, tôi bắt cô đền mạng!”



Thủ đô của đế quốc Thanh Long.

Đại nội hoàng cung thành Thanh Long.

Thông tin Tô Lăng Vân bị giết được truyền về triều đường.

Bầu không khí vô cùng nặng nề!

Hoàng đế Thanh Long lạnh lùng quát: “Ăn nói bừa bãi!”

“Ông nói thái tử chết rồi!”

“Con trai của trẫm chết rồi? Chỉ toàn nói bừa!”

“Hôm nay là đại hôn của con trai trẫm, ông dám trù ẻo con trai của trẫm chết?”

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”

Giọng nói uy nghiêm vang vọng khắp điện Kim Loan: “Trẫm là hoàng đế đế quốc Thanh Long, con trai của trẫm là thái tử của đế quốc Thanh Long, tuyệt đối không thể nào chết được!”

“Bệ hạ, là thật đó…”

Bốn ông lão quỳ dưới đất, cất giọng run run.

Bọn họ đều là tu vi võ đế trung kỳ!

Cả cung điện Kim Loan chìm vào tĩnh lặng như cái chết!

Ầm!

Một luồng sát khí khủng bố từ ghế rồng truyền ra, hoàng đế Thanh Long đá lật chiếc bàn rồng.

Soạt một cái từ trên ghế rồng đứng bật dậy.

Sắc xảo, uy nghiêm gì đó, đều không cần.

Ông ta quát tháo ầm ầm: “Bốn cung phụng các ông, ăn bổng lộc của đế quốc Thanh Long!”

“Trẫm cho các ông bảo vệ bên cạnh thái tử, các ông làm cái gì vậy hả?”

Một ông lão võ đế trung kỳ khổ sở trả lời: “Bệ hạ, là lệnh của thái tử!”

“Thái tử nói cậu ấy là vô địch trong những người cùng cảnh giới, cho dù gặp phải võ đế đỉnh phong, cũng có thể giữ được mạng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK