Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1601: Diệp Nặc

Long Khuynh Vũ được Độn Thế Thần Tông chọn, lúc rời đi, đôi mắt rưng rưng: “Cậu Diệp, chúng ta gặp lại ở thần giới!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh cười gật đầu.

Hầu Tử được Thất Tinh Các chọn: “Anh Diệp, lần sau anh gặp tôi, tôi sẽ khiến anh ngạc nhiên!”

“Nhưng đừng để tôi thấy anh bị người khác ức hiếp!”

Diệp Bắc Minh cười vui vẻ.

“Vãi! Tôi sẽ không để người khác ức hiếp nữa!”, Hầu Tử vung nắm đấm hét lớn.

Cũng như vậy, Nguyễn Thanh Từ gia nhập Thất Tinh Tông với thiên phú màu vàng.

Ánh mắt của cô ta vẫn luôn trừng nhìn Diệp Bắc Minh, rơi đi mà hơi tức giận, lưu luyến.

Diệp Vy Ny đi đến, trên đầu cũng là thiên phú màu vàng: “Cậu Diệp, nhà họ Diệp chỉ có một mình tôi được chọn, có duyên thì gặp lại ở thần giới nhé!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh cười gật đầu.

Điều khiến người ta bất ngờ là Lê Mộng Ly cũng là thiên phú màu vàng!

Cô ta với mái tóc màu đỏ máu đã gia nhập Trấn Hồn Tông của Ngụy Vô Nhai!

Sau khi lướt nhìn Diệp Bắc Minh một cái, rồi rời đi với tốc độ nhanh nhất.

Lúc này, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, vừa nãy cánh cửa truyền tống thông đến thần giới liên tục mở ra, thần niệm của bản tháp nhân cơ hôi tìm kiếm một phần mười gần thần giới!”

“Vừa hay, đã tìm được tung tích của Đông Phương Xá Nguyệt và con gái của cậu!”

“Trùng hợp hơn là, mấy sư tỷ của cậu cũng ở đó!”

“Cái gì? Họ đang ở đâu!”, Diệp Bắc Minh liền kích động.

“Tự nhìn đi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười, hai người ý thức cộng hưởng.

Một cảnh lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh.

U tối, ẩm ướt, giống như một khu ổ chuột.

Trong một căn phòng chưa đến mười mét vuông.

Một cô bé trắng ngần ôm một cái bát vỡ, đang ăn ngấu ăn nghiến.

Một người phụ nữ bên cạnh nhìn cô bé với vẻ mặt đầy yêu thương: “Nặc Nhi, ăn chậm thôi kẻo nghẹn”.

Người phụ nữ chính là Đông Phương Xá Nguyệt!

Cô bé bên cạnh có phần giữa đôi lông mày rất giống với Diệp Bắc Minh, hơi thất vọng nhìn Đông Phương Xá Nguyệt một cái: “Mẹ, con ăn no rồi…”

Vừa nói xong.

Trong bụng cô bé phát ra tiếng òng ọc.

Cô bé hiểu chuyện ôm bụng: “Bụng đừng kêu nữa, Nặc Nhi không đói nữa”.

Một năm nay, Diệp Nặc trưởng thành với tốc độ rất nhanh.

Tuy chỉ một tuổi, nhưng ăn vô cùng nhiều.

Hơn nữa cô bé không phải ăn đồ ăn bình thường, mà là các loại được liệu nghiền thành bột thuốc!

Đông Phương Xá Nguyệt từng muốn bón sữa, nhưng Diệp Nặc vừa uống sữa mẹ, cảnh giới và lực sinh mệnh của cô ta liền tiêu hao điên cuồng!

Một khi Tiểu Diệp Nặc đối bụng thì sẽ ngất xỉu!

Từng có một lần Diệp Lần đói ngất đi, mấy ngày liền cũng không tỉnh lại.

Thực sự sợ muốn chết!

Mấy vị sư tỷ liền đi khắp nơi tìm đồ ăn cho Diệp Nặc!

Chỉ là.

Cảnh giới của họ quá thấp, rất khó sinh tồn ở thần giới!

Đông Phương Xá Nguyệt xót xa: “Nặc Nhi, là mẹ vô dụng”.

“Ngay cả cho con ăn một bữa no cũng không làm được!”

Khóe mắt hơi ướt.

Tiểu Diệp Nặc nở nụ cười ngây thơ, đưa tay lau nước mắt của Đông Phương Xá Nguyệt: “Mẹ đừng khóc, Nặc Nhi không đói nữa”.

“Mẹ, Nặc Nhi buồn ngủ quá…”

Nói xong, đôi mắt to chớp chớp.

Thấy sắp ngất đi!

Đông Phương Xá Nguyệt kinh hãi: “Nặc Nhi, đừng ngủ!”

Không màng đến tình trạng sức khỏe của mình, vội vàng bón sữa cho Diệp Nặc.

Tiểu Diệp Nặc ti sữa theo bản năng hai cái, Đông Phương Xá Nguyệt liền ngất xỉu!

“Hu hu hu… mẹ, mẹ làm sao thế?”

“Mẹ mau tỉnh lại đi, mẹ không cần Nặc Nhi nữa phải không, mẹ!”, Tiểu Diệp Nặc giật lắc Đông Phương Xá Nguyệt nằm ngã dưới đất.

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh đỏ bừng, sống mũi cay cay.

Không ngờ con gái ở thần giới khổ sở như vậy.

Lúc này.

Phập!

Một tiếng trầm bức vang lên, căn phòng tối tăm chưa đến mười mét vuông bị đạp mở.

Mấy người đàn ông đi vào.

Người đàn ông trung niên dẫn đầu cau mày: “Mẹ kiếp, chết rồi? Thật xui xẻo!”

Một gã đàn ông râu cá trê ngồi xuống bên cạnh Đông Phương Xá Nguyệt, thăm dò hơi thở của cô ta: “Chủ nhân, cô ta còn có chút hơi thở, có lẽ không sống được bao lâu!”

“Đừng, mẹ, mẹ đừng chết… con sẽ đi tìm mấy cô cứu mẹ!”

Diệp Mặc òa khóc lớn.

Trên người tỏa ra hào quang.

Không biết lấy sức lực ở đâu ra, lại bế Đông Phương Xá Nguyệt đi ra khỏi phòng!

“Đợi đã!”

Người đàn ông trung niên chặn Diệp Nặc: “Bé con, bây giờ mày tìm người cứu mẹ mày cũng muộn rồi!”

“Hay là chúng ta làm giao dịch, thế nào? Tao có cách cứu mẹ mày!”

Diệp Nặc đỏ đôi mắt, ngây thơ nhìn người đàn ông trung niên: “Chú, chú thực sự có cách ư?”

“Đương nhiên rồi!”

Người đàn ông trung niên nở nụ cười đắc ý.
Chương 1602: Tuyệt vọng

Vừa giơ tay, lòng bàn tay có thêm một viên đan dược màu đỏ!

“Vật này là đan hộ tâm, có thể bảo vệ chút hơi thở cuối cùng mẹ mày!”

“Có điều, tao cần mày đưa một số thứ để trao đổi!”

Diệp Nặc điên cuồng gật cái đầu nhỏ: “Tôi đổi, tôi đổi!”

“Tao muốn máu của mày cũng được?”, người đàn ông trung niên nụ cười lạnh lùng.

“Chỉ cần có thể cứu được mẹ, Nặc Nhi đồng ý!”, Diệp Nặc trả lời.

“Được!”

Người đàn ông trung niên ném ra một con dao ra, rồi đưa cho Diệp Nặc một cái bình ngọc to bằng lòng bàn tay: “Chỉ cần mày trút máu tươi đầy cái bình ngọc này, tao sẽ cứu mẹ của mày!”

“Vãi! Nặc Nhi, đừng!”

Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng,

Trên đài Phong Thần, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn sang Diệp Bắc Minh!

Chỉ thấy.

Diệp Bắc Minh nhắm mắt, một hàng nước mắt trào ra!

Hai tay nắm chặt nắm đấm, năm ngón tay vang lên răng rắc.

Không trung trên đỉnh đầu có một luồng huyết giang ngưng tụ!

“Anh Diệp, anh làm sao thế?”, Ngư Thất Tình tỏ vẻ mặt kỳ lạ.

Trong hình ảnh trong đầu.

Diệp Nặc cầm con dao, trực tiếp cứ cổ tay.

Máu tươi chảy ra!

Gru!

Một tiếng rồng gầm vang lên, trong căn phòng vốn tối tăm ẩm ướt.

Lập tức hào quang vạn trượng!

Người đàn ông trung niên hiện ánh mắt rực lửa, vẻ mặt kích động nuốt nước miếng: “Quả nhiên là máu quý! Căn cốt của con bé này không đơn giản!”

“Bé con, cho thêm vài giọt đi, mày sắp cứu được mẹ mày rồi!”

“Chú à, sao chiếc bình này vẫn chưa đầy…”, khuôn mặt nhỏ của Diệp Nặc tái nhợt.

Cơ thể nhỏ bé khẽ run lên!

Cho dù như vậy, cô bé vẫn cố gắng gượng.

Không ngừng trút máu tươi vào trong bình ngọc!

Đương nhiên ông ta sẽ không nói, bình ngọc này nhìn có vẻ không to.

Thực ra bên trong có càn khôn!

Cho dù Diệp Nặc chảy cạn máu, cũng không thể nào trút đầy bình!

“Sắp rồi, sắp ròi… nhóc con tiếp tục đi!”, ôn ta nói như mê hoặc: “Mẹ của mày sắp được cứu sống rồi!”

“Chẳng lẽ mày không muốn viên đan dược này sao?”

“Ừm… được…”, Diệp Nặc gật đầu.

“Nặc Nhi, đừng! Mau dừng lại!”, Diệp Bắc Minh gầm lên.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Cuối cùng, trong cơ thể Diệp Nặc không chảy ra giọt máu tươi nào nữa.

Vẫn chưa đầy bình ngọc!

“Chú à, Nặc Nhi hết máu rồi… cầu xin chú cứu mẹ…”, Diệp Nặc ngẩng đầu.

Trong đôi mắt vốn ngây thơ rạng rỡ, toàn là tia máu và cầu xin.

Người đàn ông trung niên thở dài một tiếng: “Hết cách rồi, chúng ta đã nói là phải làm đầy bình ngọc!”

“Mày không trút đầy được, tao không thể cứu mẹ của mày!”

Nói xong, ông ta liền cất đan hộ tâm màu đỏ đi.

Rồi cầm bình ngọc, quay người bỏ đi.

“Đừng!”

Diệp Nặc kêu thảm một tiếng, xông lên ôm lấy chân của người đàn ông trung niên: “Cứu mẹ tôi đi…”

“Cút ra, con bé chết tiệt!”

Người đàn ông trung niên đá bay Diệp Nặc, ‘Phập” một tiếng va lên bức tường ẩm ướt.

Mấy người quay người định bỏ đi.

Diệp Nặc lại bò lên, tóm lấy mắt cá chân của ông ta: “Chú à, tôi cầu xin chú cứu mẹ tôi…”

“Ừm?”

Người đàn ông trung niên tỏ vẻ mặt kỳ lạ: “Con bé chết tiệt này đã chảy cạn máu tươi, lại có thể trụ được lâu như vậy?”

“Tiếc là con bé này chưa đến sáu tuổi, không thể kiểm tra căn cốt của nó!”

“Nếu không tao thực sự muốn xem, rốt cuộc nó có căn cốt gì!”

“He he, chủ nhân, tôi có một cách”, tên râu cá trê bên cạnh cười.

Người đàn ông trung niên nhìn hắn: “Cách gì?”

Tên râu cá chê cười nói: “Lực sinh mệnh của nó mạnh mẽ như vậy, hay là đưa nó về đào tạo thành một huyết nô!”

“Trước khi nó sáu tuổi, chúng ta cố thể lấy máu quý trong cơ thể của nó không giới hạn!”

“Đợi sau khi nó được sáu tuổi, rồi lại thử căn cốt!”

“Nếu căn cốt nghịch thiên, không chừng có thể trở thành lư đỉnh của mấy cậu ấm gia tộc đấy!”

“Ha ha ha!”

Người đàn ông trung niên cười lớn, vỗ vai của tên râu cá trê: “Vẫn là tên nhóc mày lắm quỷ kế, làm vậy đi!”

Tên râu cá trê lập tức tiến lên, tóm lấy Diệp Nặc.

“Hu hu, đừng! Cầu xin các người cứu mẹ tôi…”

“Nhóc con, đừng khóc nữa, mẹ này đã chết rồi!”

Người đàn ông trung niên hừ một tiếng: “Đoạn Bắc Minh tao nhắc mày một câu!”

“Mạng người là thứ không đáng tiền nhất trong thành Vạn Tượng!”

Rồi quay người đi ra khỏi phòng, tiện tay đóng cửa!

Diệp Nặc tuyệt vọng nhìn cánh cửa từ từ đóng lại, suy sụp đưa bàn tay ra: “Mẹ… đừng bỏ lại con!”

“Mẹ, mẹ đừng chết, hu hu…”
Chương 1603: Ai chịu giúp

Nhìn thấy cảnh này, toàn thân Diệp Bắc Minh run lên!

Trên trán nổi gân xanh, trái tim đập mạnh điên cuồng.

Đôi mắt đỏ bừng gầm lên: “Vãi! Đáng chết!”

Bỗng nhiên.

Hình ảnh biến mất, tất cả dừng lại.

“Vãi! Tiểu tháp, tại sao phải cắt mất hình ảnh!”

Diệp Bắc Minh gầm thét lên như thú hoang: “Con gái! Con gái của tôi đâu? Tiếp tục cộng hưởng ý thức cho tôi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Cậu nhóc, cậu bình tĩnh chút, cậu xem cậu kìa?”

“Sắp tẩu hỏa nhập ma rồi!”

Lúc này.

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng đầy tia máu, không trung trên đỉnh đầu ngưng tụ một tầng mây máu!

Trong không khí xung quanh tràn đầy khí tức chết chóc!

Những đại diện của các thế lực chưa rời đi trên đài Phong Thần toàn bộ đều nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt kỳ lạ!

“Ông muốn tôi phải bình tĩnh thế nào? Bây giờ tôi hận không thể lập tức xông đến trước hai mẹ con họ!”, Diệp Bắc Minh ngửa cổ lên trời thét dài.

Liền sau đó, anh nhìn sang mọi người của các thế lực thần giới với ánh mắt đầy tia máu.

“Bất luận các người có thân phận gì! Là ai!”

“Bắt đầu từ bây giờ, chỉ cần ai có thể đưa tôi đến thành Vạn Tượng của thần giới, thì chính là ân nhân của Diệp Bắc Minh!”

Mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì!

Nhưng thấy Diệp Bắc Minh nghiêm trọng như vậy.

Tất cả nhỏ tiếng bàn tán xôn xao: “Thành Vạn Tượng? Hắn đến đó làm gì?”

“Thành Vạn Tượng hội tụ đủ mọi thứ trên đời, chẳng phải là khu ổ chuột của thần giới chúng ta sao? Ở đó thiếu thốn tài nguyên, bẩn thỉu…”

“Những võ giả lén vượt đến thần giới, không có thân phận đều ở thành Vạn Tượng”.

“Diệp Bắc Minh muốn đến đó làm gì?”

“Nhìn hắn, hình như rất gấp? Chẳng lẽ ở thành Vạn Tượng có người hắn quen?”

Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng: “Không ai chịu giúp hả?”

Toàn bộ mọi người sửng sốt.

Diệp Bắc Minh đã đắc tội với Vạn Thần Tông, tuy anh có xương Chí Tôn.

Nhưng theo mọi người thấy, cuối cùng Diệp Bắc Minh vẫn khó thoát cái chết!

Vì mọt người chết mà đắc tội với Vạn Thần Tông, không có lợi!

Vậy nên.

Tất cả mọi người yên lặng nhìn Diệp Bắc Minh!

Ngư Thất Tình thấy vậy, đang định lên tiếng: “Anh Diệp, nhà họ Ngư đồng ý…”

“Thất Tình, con đang làm gì hả?”

Ngư Chính Dương gầm lên một tiếng, ngăn con gái.

Ngư Thất Tình giải thích: “Bố, anh Diệp có vẻ rất gấp!”

“Anh ta đến thành Vạn Tượng chắc chắn có việc quan trọng, quan hệ giữa con và anh Diệp khá tốt!”

“Đưa anh ta đến thành Vạn Tượng chỉ là chuyện nhỏ, con…”

“Con im đi!’

Ngư Chính Dương lớn tiếng quát: “Thành Vạn Tượng là khu ổ chuột của thần giới, còn là thiên đường của kẻ lén lút vượt biên!”

“Những kẻ không tham gia thần giáng tuyển chọn ở hạ giới, tất cả cá rồng lẫn lộn đều ở trong thành Vạn Tượng!”

“Chắc chắn tên nhóc này được biết thành Vạn Tượng có thể che chở những kẻ lén lút đi lên, cậu ta lại đắc tội với Vạn Thần Tông, biết chúng ta sẽ không cho cậu ta gia nhập thế lực của mình!”

Nói đến đây, Ngư Chính Dương dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Diệp Bắc Minh: Hừ!”

“Cho nên, lão phu đoán cậu ta cố ý làm ra vẻ sốt sắng gấp gáp như vậy!”

“Mục đích là lừa lấy lòng tin của chúng ta, một khi cậu ta tiến vào thành Vạn Tượng thì cũng sẽ không ra nữa!”

“Đến lúc đó, chúng ta sẽ thành đồng bọn giúp cậu ta lén đến thần giới”

“Đến lúc đó Vạn Thần Tông gây áp lực, con gánh nổi không?”

Những lời này, không chỉ là nói cho con gái Ngư Thất Tình nghe!

Mà còn là nói cho những người khác có mặt nghe!

Chỉ cần không ai chịu chịu đắc tội với Vạn Thần Tông giúp đỡ Diệp Bắc Minh, Diệp Bắc Minh không thể tiến vào thần giới!

Diệp Bắc Minh không thể tiến vào thần giới, cũng không thể có được thanh kiếm đó, không uy hiếp được đến nhà họ Ngư!

Ngư Thất Tình sốt ruột: “Bố, anh Diệp không phải loại người đó!”

Bốp!

Ngư Chính Dương tất cô ta một cái: “Con làm phản hả, ăn nói với bố như vậy?”

“Quay về cấm túc một trăm năm, không được bố cho phép, thì không được ra!”

“Bố!”

Ngư Thất Tình ôm mặt, vô cùng ấm ức.

Đúng lúc mọi người nghĩ sẽ không ai giúp Diệp Bắc Minh, thì một giọng nói vang lên: “Anh Diệp, nhà họ Vương tôi đồng ý giúp anh!”

Soạt!

Tất cả mọi người gần như cùng quay đầu, ánh mắt nhìn lên một cô gái!

Vương Yên Nhi!

Vương Nguyên tỏ vẻ mặt quái dị: “Chị, chị…”

Vương Tư Đạo ở bên cạnh cau mày: “Yên Nhi, con làm sao thế?”

Nén thấp giọng: “Như vậy coi như là đắc tội với Vạn Thần Tông, có đáng không?”

Vương Yên Nhi lắc đầu, tỏ vẻ mặt nghiêm túc trả lời: “Bố, quan hệ giữa Vạn Thần Tông và nhà họ Vương vốn không tốt!”

“Hơn nữa, chúng ta cũng nhìn rõ đầu đuôi sự việc!”
Chương 1604: Vào thần giới

“Nếu không phải là Vạn Thần Tông ức hiếp anh Diệp, anh Diệp sẽ điên cuồng báo thù như vậy sao?”

“Giờ đây, bố cũng biết tình hình của nhà họ Vương, anh Diệp lại có xương Chí Tôn…”

“Nhưng…”, Vương Tư Đạo cau mày.

“Bố, bố tin con không?”, ánh mắt Vương Yên Nhi nghiêm lại.

Vương Tư Đạo ngẩn người một lúc, trước nay chưa từng thấy con gái như vậy.

Ông ta cũng ngưng trọng gật đầu với con gái: “Được, con quyết định chuyện này đi!”

Vương Yên Nhi quay người nhìn sang Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, nhà họ Vương đồng ý giúp anh!”

“Cảm ơn!”

Diệp Bắc Minh vui mừng, chắp tay bái lễ.

Vương Yên Nhi ngưng trọng: “Anh Diệp, chúng ta lễ trước binh sau!”

“Nhà họ Vương có thể giúp anh Diệp lần này, nhưng sau này nếu nhà họ Vương cần đến anh Diệp…”

Cô ta còn chưa nói hết.

Diệp Bắc Minh đã cướp lời: “Chỉ cần Diệp Bắc Minh tôi còn sống ngày nào, thì sẽ không có bất kỳ ai có thể uy hiếp nhà họ Vương!”

“Nếu Diệp Bắc Minh tôi đứng vững ở thân giới, chắc chắn sẽ cho nhà họ Vương một căn cơ vạn thế!”

Hùng hồn mạnh mẽ!

Trịnh trọng phí khách!

Ầm ầm!

Trên đài Phong Thần sấm sét ầm ầm!

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng ngẩng đầu, kinh sợ nhìn sấm chớp đột ngột xuất hiện!

“Vừa thốt ra thành lời thề?”

Ngư Thất Tình há cái miệng, không thốt ra lời.

Không biết qua bao lâu mới không nhịn được cười khổ một tiếng: “Bố, có lẽ chúng ta đã bỏ qua một cơ hội to lớn…”

Ngư Chính Dương tỏ vẻ mặt khinh thương: “Hừ, một khi Vạn Thần Tông ra tay đối phó cậu ta!”

“Cho dù cậu ta trốn ở thành Vạn Tượng cũng sẽ chết chắc, còn cơ hội? Bố thấy nhà họ Vương đang chuốc họa vào thân đấy!”

Vương Yên Nhi nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc.

Không nhiều lời!

Liền sau đó.

Cô ta trực tiếp giơ tay tạo ra một truyền tống trận vị diện, Diệp Bắc Minh không hề do dự bước vào trong!

Khoảnh khắc đi qua truyền tống trận!

Diệp Bắc Minh giống như một con cá, xông vào biển lớn bao la!

Pháp tắc càng thêm hoàn thiện!

Năng lượng trời đất càng thêm tinh túy!

Các loại khí tức khác với Huyền Giới ập đến!

Diệp Bắc Minh không kịp cảm nhận.

Nhìn xung quanh, mình đang ở trên một quảng trường rộng lớn!

Rất nhiều ánh mắt kỳ dị nhìn qua, rất nhanh lại bình thường trở lại: “Lại một tên vượt biên!”

Diệp Bắc Minh không quan tâm đến ánh mắt mọi người: “Tiểu tháp, lập tức truy tìm khí tức của Đông Phương Xá Nguyệt và Nặc Nhi cho tôi!”

“Đông Phương Xá Nguyệt, tôi không cho phép cô chết!”

“Cậu nhóc, tìm được rồi, đi về phía Tây!”

Một người một tháp cộng hưởng ý thức.

Trước mặt Diệp Bắc Minh xuất hiện một con ngõ tối tăm, chính là khu ổ chuột nơi mà Đông Phương Xá Nguyệt ở!

“Đông Phương Xá Nguyệt, đợi tôi!”

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, giống như ngôi sao đi về hướng Đông Phương Xá Nguyệt

Vô số võ giả trong thành Vạn Tượng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn sang Diệp Bắc Minh.

Vừa xông ra mấy trăm mét, mười mấy bóng hình trên không ép về phía Diệp Bắc Minh!

Một người đàn ông mặc chiến giáp quát lên: “Hỗn xược, trong thành Vạn Tượng cấm bay trên không, không ai được bay hết!”

“Cậu thật to gan, lại dám mặc kệ lệnh cấm của thành Vạn Tượng, còn không đáp xuống!”

Diệp Bắc Minh đỏ bừng đôi mắt, không hề có ý dừng lại!

“Muốn chết hả!”

Người đàn ông hạ lệnh một tiếng: “Bắt lấy, bất luận sống chết!”

Mười mấy bóng hình cùng xông về phía Diệp Bắc Minh!

“Cút!”

Diệp Bắc Minh lo lắng cho an nguy của Đông Phương Xá Nguyệt, tay trái chí tôn đánh ra một quyền!

Gru!

Tiếng rồng gầm vang lên, một con long huyết bùng phát!

Phập! Phập! Phập!

Mười mấy người xông đến lập tức nổ tung, hóa thành sương máu!

Người đàn ông mặc chiến giáp cùng bay ngược ra, chiến giáp nổ tung, ngã mạnh xuống đất như chó chết!

Kinh hãi nhìn theo bóng hình của Diệp Bắc Minh rời đi: “Hắn là ai...”

“Ảnh Thuấn! Ảnh Thuấn! Ảnh Thuấn!”

Diệp Bắc Minh không ngừng gầm lên, điên cuồng sử dụng Ảnh Thuấn!

Cuối cùng chạy đến bên ngoài căn nhà cũ kỹ của Đông Phương Xá Nguyệt, trực tiếp xông vào.

Chỉ thấy.

Đông Phương Xá Nguyệt nằm dưới đất, khuôn măt trắng bệch.

Cơ thể gày trơ xương, không nhìn ra vẻ phong nhã tài hoa ban đầu, gần như không còn khí tức sinh mệnh!

“Đông Phương Xá Nguyệt!”

Diệp Bắc Minh đôi mắt đỏ bừng, bước lên ôm lấy Đông Phương Xá Nguyệt.

Một lúc lấy ra vô số đan dược trị thương, nhét vào trong miệng Đông Phương Xá Nguyệt như không cần tiền!

Đồng thời, Quỷ Môn Thập Tam Châm không ngừng cắm xuống, giữ hơi thở cuối cùng cho cô ta!

Không biết qua bao lâu, Đông Phương Xá Nguyệt dần tỉnh lại.

Mở đôi mắt đẹp ngẩn người.
Chương 1605: Bảy sư tỷ

Sau đó, òa khóc lớn: “Hu hu hu, không nghĩ sẽ được gặp lại anh ở đây, sao anh cũng chết vậy?”

“Sao anh có thể chết chứ!”

“Con gái của chúng ta phải làm thế nào đây?”

“Hu hu hu…”

Cô ta nghĩ mình đã chết, gặp được Diệp Bắc Minh ở địa phủ!

Diệp Bắc Minh cay sống mũi: “Đông Phương Xá Nguyệt, tôi chưa chết, cô cũng chưa chết!”

“Tôi chưa chết?”

Đông Phương Xá Nguyệt ngẩn người, nhìn xung quanh.

Quả nhiên, cô ta vẫn ở khu ổ chuột của thành Vạn Tượng.

Lập tức phản ứng lại, tóm lấy tay của Diệp Bắc Minh: “Bắc Minh, cứu… cứu Nặc Nhi! Mau đi cứu Nặc Nhi!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Bây giờ tôi đưa cô đi ngay!”

“Yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, tất cả sẽ không sao!”

Một câu nói này khiến Đông Phương Xá Nguyệt không ngừng rơi nước mắt, cô ta gật đầu mạnh.

Diệp Bắc Minh không nhiều lời.

Cõng Đông Phương Xá Nguyệt lên, đi ra ngoài phòng.

Tiếng bước chân vang lên, ba ông lão đi đến với sắc mặt lạnh lùng: “Chính cậu đã phớt lờ lệnh cấm bay trên không của thành Vạn Tượng, hơn nữa còn giết mười mấy hộ vệ tuần tra phải không?”

“Cậu là ai? Lệnh bài thân phận ở đâu?”

Phía sau ba ông lão là hàng chục hộ vệ mặc chiến giáp!

Người nào cũng từ cảnh giới chân thần trở lên!

Lúc nhìn thấy đám người này, Diệp Bắc Minh cảm thấy Đông Phương Xá Nguyệt bỗng ôm chặt anh theo bản năng.

Tim đập nhanh hơn mấy phần!

Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Tôi không có lệnh bài thân phận, cũng không có thời gian lãng phí với các người!”

“Tránh ra!”

Trực tiếp đi ra ngoài.

Một ông lão ba mắt tiến lên một bước chặn Diệp Bắc Minh: “Không có lệnh bài thân phận? Nói như vậy cậu là kẻ lén vượt biên vừa vào thần giới!”

“Vừa vào thần giới đã dám giết hộ vệ tuần tra bừa bãi, còn dám ăn nói với chúng tôi như vậy!”

“Cậu thanh niên, bây giờ cậu chỉ có hai lựa chọn!”

“Thứ nhất, theo chúng tôi về, chúng tôi sẽ cho cậu một kết quả xử lý công bằng!”

“Thứ hai, chết!”

Diệp Bắc Minh chẳng thèm đáp lời, định trực tiếp rời đi!

Ông lão ba mắt nổi giận, bàn tay khô khốc trực tiếp tóm về phía cổ của Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, cậu đã muốn chết thì lão phu cho cậu toại nguyện!”

Phập!

Đúng lúc ông ta sắp chạm vào Diệp Bắc Minh, một chưởng ập đến!

Cả người ông lão ba mắt bay đi, hóa thành một làn sương máu trong không trung!

Cảnh này khiến những người còn lại sợ phải lùi lại!

Người nào cũng mở to con mắt, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh như nhìn thấy ma!

Diệp Bắc Minh chẳng thèm để ý đến phản ứng của đám người, cõng Đông Phương Xá Nguyệt đi lướt qua!

“Mau đuổi theo!”

Một ông lão quát nói.

Ông lão bên cạnh lắc đầu: “Còn đuổi cái gì? Cậu ta là kẻ vượt biên cao cấp, chúng ta không thể ngăn được!”

“Thành chủ không có ở trong thành, bây giờ tất cả mọi việc trong thành do công tử quản lý!”

“Lập tức thông báo cho công tử…”



Lầu Vạn Hoa, nơi phong hoa tuyết nguyệt lớn nhất thành Vạn Tượng.

Trên sân khấu của trung tâm đại điện, mấy cô gái tuyệt sắc đang nhảy múa!

Dưới sân khấu, một thanh niên áo tím không thể rời mắt.

Nếu Diệp Bắc Minh có ở đây, chắc chắn sẽ phát hiện bảy cô gái đang múa trên sân khấu chính là bảy vị sư tỷ của anh!

Hoàng hậu Hồng Đào, Liễu Như Khanh, Đạm Đài Yêu Yêu, Khương Tử Cơ, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên,Thiên Nhận Băng!

“Công tử Độc Cô, bảy cô gái này là bảy hoa khôi hàng đầu của lầu Vạn Hoa!”

Mtoj người cùng tuổi với thanh niên áo tím cười nói: “Nếu không phải hôm nay công tử Độc Cô đến thành Vạn Tượng làm khách, những người khác cũng không có cơ hội nhìn thấy bảy cô gái này cũng xuất hiện!”

Độc Cô Vấn Thiên gật đầu: “Rất tốt! Người nào cũng tuyệt sắc!”

Tuy giả bộ điềm tĩnh.

Nhưng vẻ rực lửa không thể che giấu sâu trong đôi mắt đã bán đứng hắn.

“Nếu công tử Độc Cô thích, tôi sẽ làm chủ tặng bảy cô gái này cho anh”, Tiêu Ngột cười.

Còn bổ sung một câu: “Tôi biết công tử Độc Cô thích hàng nguyên vẹn, bảy cô gái này đều là thân trong trắng”.

Độc Cô Vấn Thiên cũng không kiềm chế được ngọn lửa trong mắt!

Quay đầu nhìn Tiêu Ngột.

Cười!

“Được!”

Độc Cô Vấn Thiên hài lòng khen một câu: “Tiêu Ngột, anh muốn gì? Nói đi”.

Tiêu Ngột mừng thầm trong lòng: ‘Cuối cùng cơ hội cũng đến rồi! Mình đợi ngày này quá lâu rồi!’

‘Nếu không phải vì thử thách chư thần, mình đã sớm hưởng thụ bảy cô gái tuyệt sắc này rồi!’

‘Vãi! Lợi cho Độc Cô Vấn Thiên mày rồi, nếu không phải bố của mày là Độc Cô thần hoàng của điện Thần Hoàng, tao có cần nịnh bợ mày vậy không?’

Nghĩ đến đây.

“Công tử Độc Cô, tôi muốn tham gia thử thách chư thần…”

Tiêu Ngột vừa nói, vừa xoa tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK