Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 195: Sư tỷ tập hợp, lĩnh hội kiếm ý

Cửu sư tỷ cũng giúp khiêng đá: “Tiểu sư đệ, em không thể chết, em đã đồng ý với chị rồi mà, còn phải cùng chị đi Disneyland”.

“Chưa hoàn thành lời hứa, sao em có thể chết?”

Cơ thể mềm mại của Liễu Như Khanh run rẩy.

Hạ lệnh cho các thuộc hạ tướng sĩ: “Nhanh lên chút, các người còn chờ cái gì?”

“Chúng ta khiêng đá, lục soát”.

“Dù đào phẳng núi Cửu Long cũng phải tìm ra tiểu sư đệ!!!”

Liễu Như Khanh dẫn theo mười ngàn người, liều mạng đào.

Lục Tuyết Kỳ cũng gọi điện điều binh từ Long Đô đến Cảng Đảo.

Sau khi Long Đô biết được tin tức cũng kinh sợ!

Lục Tuyết kỳ chắc chắn điên rồi, tướng sĩ Long Đô sao có thể điều đi Cảng Đảo?

Đây hoàn toàn làm trái quân lệnh của Long Quốc!

Nhưng Lục Tuyết Kỳ không quan tâm, vẫn hạ lệnh!

Thậm chí có người còn báo cáo chuyện này đến long chủ.

“Ha ha ha! Lục Tuyết Kỳ, rốt cuộc đã để tôi bắt đằng chuôi!”

Long Đô.

Bốn thế gia nhà họ Tần, nhà họ Phó, nhà họ Hoa, nhà họ Đường liên minh khởi tấu.

Vô số tấu chương tuôn như máu đưa về phía long chủ.

Nhưng.

Tấu chương đưa lên, phía long chủ không chút tăm hơi!

“Cái gì?”

“Long chủ không quan tâm?”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Người viết tấu chương sắc mặt điên cuồng.

Sau đó.

Lại một tin tức khiến người ta chấn động truyền tới.

Binh lính đội Thiên Cơ Long Hồn rời khỏi Long Đô.

Đi về phía Cảng Đảo.

Lô Quốc Phong, Đoàn Nha, Thạch Lỗi.

Dẫn theo ba ngàn tướng sĩ của đội Thiên Cơ!

“Xông đến cho tôi!”

“Đào đá, nhất định phải tìm được thiếu soái!”

“Sống thấy người, chết thấy xác!”

“Tìm, tìm cho tôi!”

Người của đội Thiên Cơ Long Hồn cũng điên rồi, bọn họ đã sớm bị thực lực của Diệp Bắc Minh thuyết phục.

Bốn thế gia lớn lập tức im lặng.

Đội Thiên Cơ cũng đi rồi, ý của long chủ còn chưa đủ rõ ràng sao?

...

Thế là đỉnh núi Cửu Long xuất hiện cảnh tượng đáng sợ.

Vô số người đang điên cuồng đào đá.

Những người này đều là tướng sĩ đứng đầu Long Hồn!

Còn có thuộc hạ của Tu La mặt ngọc, tổng cộng gần ba trăm ngàn người, điên cuồng đào núi Cửu Long.

...

Đã ba ngày kể từ khi núi Cửu Long bị đánh nổ.

Soạt! Soạt! Soạt!

Dưới chỗ đất sâu, Diệp Bắc Minh quơ múa kiếm Đoạn Long, không ngừng chém ra!

Kiếm khí tung hoành!

Ban đầu, một kiếm của Diệp Bắc Minh chỉ có thể chém tách dung nham ra độ sâu khoảng một mét.

Ba ngày, anh đã múa mấy trăm ngàn kiếm.

Vù!

Bảo kiếm trong sơn trang đúc kiếm đều ầm ầm không dứt!

Lại xảy ra dị tượng vạn kiếm cùng vang!

Mỗi một lần Diệp Bắc Minh chém ra một kiếm, tất cả bảo kiếm bên trong huyệt động đều vù vù theo!

Hết sức có tiết tấu!

Vạn kiếm đồng tình!

Đây là lĩnh hội kiếm ý của Diệp Bắc Minh!

Vương Trường Sinh ngơ ngác!

Ông ta hao tổn gần 50 năm mới lĩnh hội kiếm ý!

Trong ba ngày ngắn ngủi Diệp Bắc Minh đã lĩnh hội được kiếm ý rồi?

Mẹ nó!

Người so với người, tức chết mất!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Diệp Bắc Minh hưng phấn đáp lại: “Rất có hiệu quả, ba ngày nay tôi quơ múa mấy trăm ngàn kiếm, không những khống chế thành thục kiếm Đoạn Long”.

“Điều càng quan trọng hơn là làm sao tôi xuất kiếm nhanh nhất, chuẩn nhất, tàn nhẫn nhất!”

“Dù không có được khóm hỏa liên kia, ích lợi này cũng rất lớn”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười một tiếng: “Đã có thể chém ra dung nham mười mấy mét, cộng thêm lực!”

“Được!”

...

Ầm!

Ngoại giới, một mảng dung nham bị rời đi, lộ ra lối đi tối thui.

“Báo, nơi này có một thông đạo!”

“Cái gì?”

“Nói không chừng sư đệ trốn ở đây!”

“Mau đi xem!”

Ước chừng ba ngày, bốn sư tỷ không ngủ nghỉ, vẫn kiên trì ở đỉnh núi Cửu Long.

Nghe nói đào ra một thông đạo, tất cả đều kích động, xông vọt vào.

Tốc độ bốn người phụ nữ rất nhanh.

Mặc dù các cô rất khiếp sợ, nhiệt độ dưới đất tại sao lại cao như vậy.

Nhưng vẫn chùn bước lao xuống!

Một đường đi đến tầng thấp nhất.

Quả nhiên thấy Diệp Bắc Minh đang ở đây khua múa hết kiếm này đến kiếm khác!

Vương Trường Sinh nhìn thấy bốn người phụ nữ xông vào, sắc mặt lập tức trầm xuống, tiến lên ngăn cản: “Ai đến vậy?”

“Sư phụ tôi đang…”

Lời còn chưa nói hết.

Bốn người phụ nữ cùng nhau xông tới.

Ầm!

Vương Trường Sinh lập tức bị đụng bay ra ngoài!

Mẹ nó, tôi là cao thủ cảnh giới Võ Hoàng, hơn nữa…

Phụt!

Vương Trường Sinh phun ra hớp máu già, thiếu chút nữa bị đụng chết.

Diệp Bắc Minh vừa quay đầu, trên mặt lại hiện vẻ kinh ngạc, bốn sư tỷ liền nhào tới.

Kéo anh vào trong ngực, mùi hương thoảng qua.

Tám bàn tay ngọc không ngừng lục lọi trên người anh.

“Có sao không?”

“Cụt tay cụt chân không?”

“Có bị thương không? Nào, cởi quần áo xem…”

Diệp Bắc Minh bày dáng vể không thể yêu nổi.

Anh muốn phản kháng, lập tức bị mấy sư tỷ túm lại, kiểm tra từng tấc trên người anh.

Lô Quốc Phong, Đoàn Nha, Thạch Lỗi và quân tinh nhuệ đội Thiên Cơ cũng xông vào.

Nhìn cảnh tượng trước mắt này.

“Khụ, được rồi được rồi, về nhà”.

“Không sao, không sao, thiếu nhi không thích hợp…”

Một đám đàn ông nhanh chóng rời đi.

Diệp Bắc Minh mãnh liệt từ chối: “Sư tỷ, kháng nghị, em kháng nghị!”

“Người đội Thiên Cơ nhìn thấy rồi, sau này em ra oai sao được?”

“Kháng nghị không có hiệu quả!”

Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh đồng thanh hô lên.

“Em đó, dọa chết các chị rồi!”

Liễu Như Khanh khôi phục lại khuôn mặt Tu La mặt ngọc: “Nếu tiểu sư đệ không sao, Tuyết Kỳ, em lập tức thông báo cho những sư tỷ khác, để các chị ấy không cần tới”.

Lục Tuyết Kỳ gật đầu: “Được, em lập tức thông báo”.

Bốn sư tỷ nhìn thấy Diệp Bắc Minh không sao, cuối cùng đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Sư đệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Diệp Bắc Minh kể lại một lần câu chuyện.
Chương 196: Tăng cấp

Sau khi được biết Diệp Bắc Minh đã thu nhận Vương Trường Sinh làm đệ tử, bọn họ cũng rất ngạc nhiên.

Vương Như Yên cười nói: “Sư đệ được đấy, còn thu nhận kiếm hoàng Hương Đảo làm đồ đệ”.

Liễu Như Khanh giơ tay vứt ra một viên đan dược: “Ông cầm lấy viên đan dược này lui xuống trị thương đi”.

Vương Trường Sinh có dược đan dược, cho lên mũi ngửi, dược lực đáng sợ tỏa ra.

Ông ta chấn kinh trong lòng!

Là đan dược cực phẩm?

Bốn cô gái này, người nào cũng đáng sợ!

Họ là sư tỷ của Diệp Bắc Minh?

Ông ta cố gắng áp chế nỗi chấn hãi trong lòng.

Vương Trường Sinh vô cùng biết ơn rời đi!

Không dám làm phiền Diệp Bắc Minh và bốn sư tỷ.

Lục Tuyết Kỳ hỏi: “Sư đệ, vừa nãy đệ đang làm gì đấy?”

“Tỷ thấy đệ cứ chém khối nham thạch đó, có hàm ý đặc biệt gì không?”

Diệp Bắc Minh giải thích nói: “Bát sư tỷ, khoảng năm mươi mét phía dưới nham thạch đó có một gốc hỏa liên”.

“Đệ muốn có được nó, cho nên phải chém mở nham thạch!”

Lục Tuyết Kỳ cười nhẹ nhàng: “Việc này chẳng phải rất dễ à, để tỷ giúp đệ”.

Cố ấy sử dụng binh khí luôn mang theo bên người!

Đó là một thanh bảo kiếm màu xanh lam!

Một nhát là chém ra!

Kiếm khí chui vào trong nham thạch, nham thạch tách đôi, đúng là lộ ra hỏa liên ở sâu bên trong thật.

Lục Tuyết Kỳ gọi một tiếng: “Như Yên!”

“Muội biết rồi, bát sư tỷ”.

Vương Như Yên thân nhẹ như chim én, dậm đôi chân ngọc.

Lộn một vòng trên không trung, nhảy vào trong bể nham thạch, tóm lấy hỏa liên, rồi lại nhẹ nhàng nhảy ra!

Sau đó đứng vững bên cạnh Diệp Bắc Minh: “Sư đệ, hỏa liên mà đệ cần đây”.

Cả quá trình chưa đến một giây!

Tốc độ cực nhanh khiến Diệp Bắc Minh cũng ngẩn người: “Các sư tỷ, các tỷ có thực lực gì vậy?”

Vương Như Yên che miệng cười: “Đệ đoán xem?”

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt vô tội: “Các tỷ mạnh như vậy, lúc ở núi Côn Luân, sao lại bị đệ đuổi đánh?”

“Phì phì!”

Bốn sư tỷ đều cười trộm.

Chiến thần Như Yên!

Đại sư Long Hồn!

Hoàng hậu Hồng Đào!

Ngọc Diện La Sát!

Đều là những cô gái cường mạnh hàng đầu, lúc này lại giống như một cô nữ sinh: “Trước đây là các tỷ nhường đệ đấy”.

“Ấy”.

Diệp Bắc Minh hơi suy tư.

Anh giao lưu với tháp Càn Khôn Trấn Ngục, sau đó nhanh chóng nói: “Bốn vị sư tỷ, đệ phải bế quan ở nơi này, các tỷ ra ngoài trước đi”.

“Được!”

Bốn cô gái quay sang nhìn nhau, người thì ôm Diệp Bắc Minh một cái, người thì hôn lên má anh một cái, rồi tất cả ra khỏi Địa Hỏa Trì.

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: “Cậu nhóc, mấy cô gái này đều không đơn giản đâu”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Người mà chín mươi chín sư phụ của tôi dạy bảo chắc chắn không đơn giản”.

“Tôi không nói việc này”.

“Vậy thì là cái gì?”

“Không có gì, cậu vẫn nên suy nghĩ xem luyện chế đan dược gì trước thì hơn”.

Diệp Bắc Minh gật đầu, không nghĩ nhiều.

Anh giơ tay, một quyển sách cổ ghi chép hơn một vạn phương thuốc đan dược xuất hiện trong tay anh.

Có tổng cộng mười mấy loại đan dược có thể sử dụng hỏa liên để luyện chế ra.

Nhưng chỉ có mười loại lấy hỏa liên làm vị thuốc chính.

Ba loại trong đó có thể dùng tăng thực lực.

Mười loại khác đều là đan dược trị thương.

Cuối cùng.

Diệp Bắc Minh chọn ra ba loại đan dược có thể luyện chế.

“Ngưng hỏa đan, ngưng tụ nội lực thuộc tính hỏa, nâng cao cảnh giới lớn, thích hợp dùng cho võ hoàng trở xuống!”

“Đoạn cốt đan, cải thiện thể chất, tăng cường sức mạnh xương cốt và máu thịt, tăng cảnh giới nhỏ, thích hợp dùng cho võ hoàng trở xuống!”

“Hỏa linh đan, rửa gân dẹp tủy, cải thiện thể chất, lưu thông kinh mạch, nâng cao cảnh giới nhỏ, thích hợp dùng cho võ hoàng trở xuống!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười hỏi: “Cậu nhóc, dược lực của liên hỏa này chỉ đủ luyện chế một viên đan dược, cậu định luyện loại đan dược nào?”

Diệp Bắc Minh trầm ngâm một lát.

“Đoạn cốt đan đi”.

“Ồ? Tại sao? Tôi phải nhắc nhở một câu, nếu cậu luyện chế ngưng hỏa đan, nói không chừng có thể tăng thực lực đến đỉnh phong võ vương, thậm chí võ hoàng giai đoạn đầu!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần”.

“Cảnh giới không thể nói lên điều gì, sức mạnh mới là duy nhất!”

“Bây giờ tôi là võ vương sơ kỳ, mà vẫn có thể giết được võ hoàng đấy thôi? Có vài võ hoàng chỉ có cảnh giới, thực lực bản thân lại không ổn”.

“Đoạn cốt đan có thể cải thiện thể chất, tăng cường sức mạnh máu thịt và xương cốt, là điều hiện giờ tôi cần nhất”.

“Còn về rửa gân dẹp tủy của hỏa linh đan, khi tôi ở núi Côn Luân đã được các sư phụ rửa gân dẹp tủy cho rồi, cho nên không cần nữa”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khen một câu: “Lựa chọn rất tốt”.

Diệp Bắc Minh không nói nhiều nữa.

Lấy ra đỉnh Thanh Mộc.

Bắt đầu luyện đan!

Nhiệt độ của Địa Hỏa Trì vừa đủ.

Không những là một phòng đúc kiếm tự nhiên, còn là phòng luyện đan tự nhiên.

Khi ở Trung Hải, Diệp Bắc Minh đã sưu tập rất nhiều dược liệu.

Tất cả đều được cất trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Hoàn toàn đủ để luyện chế đoạn cốt đan!



Một ngày sau, trong Địa Hỏa Trì tràn ngập mùi thuốc.

Trong đỉnh Thanh Mộc, nổi lên một viên đan dược màu đỏ.

Khi Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn qua, liền kinh ngạc: “Có chuyện gì vậy, lại còn có đường vân sấm sét?”

Trên bề mặt của đan dược màu đỏ lại có một lớp đường vân của sấm sét.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Đỉnh Thanh Mộc làm từ gỗ lôi kích, thuộc tính lôi”.

“Thuộc tính hỏa và thuộc tính lôi dung hợp, nói không chừng sẽ có hiệu quả không ngờ tới được”.

Diệp Bắc Minh cầm lấy đoạn cốt đan: “Có hiệu quả gì, uống vào là biết ngay”.

Anh nuốt luôn một hơi!

Một dòng sóng nhiệt từ cổ họng tiến vào bụng.

Tiếp theo đó là một luồng năng lượng lớn mạnh ngưng tụ ở đan điền của Diệp Bắc Minh.

Sau đó lan đi khắp xương cốt chân tay!

Ầm!

Cảnh giới của Diệp Bắc Minh lập tức tăng lên võ vương trung kỳ.

Anh rất kinh ngạc, vẻ mặt không dám tin: “Tôi đã tăng lên võ vương trung kỳ rồi, mạnh đến vậy ư?”
Chương 197: Thực lực tăng cao

“Nói thừa!”

“Hỏa liên là dược liệu ngàn năm, cậu mới là võ vương sơ kỳ, đương nhiên hiệu quả rất tốt!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhưng tiếp sau đây, cậu phải cẩn thận”.

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Tại sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười thần bí: “Cậu sẽ sống không bằng chết!”

Vừa dứt lời.

Một tràng bốp bốp bốp vang lên, Diệp Bắc Minh cảm thấy xương cốt toàn thân dương như muốn nổ tung vậy.

Huyết quản và cơ thịt cũng lách ta lách tách vang lên.

Giống như có một luồng năng lượng đáng sợ từ cơ thể của Diệp Bắc Minh phóng ra!

“A!”

Diệp Bắc Minh tức giận thét một tiếng.

Trong đôi mắt đầy tia máu, cảm giác cơ thể sắp nổ tan.

Mẹ kiếp, đúng là sống không bằng chết!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở một câu: “Nếu cậu không cầm cự được thì sẽ bị phế, có thể chống cự được, sức mạnh sẽ nâng cao đến một mức độ đáng sợ!”

“Được, đến đi!”

Diệp Bắc Minh lớn tiếng hét lên.

Cảm giác da thịt rách lìa này khiến người ta mê mẩn.



Cả một ngày một đêm, Diệp Bắc Minh đều ở trong Địa Hỏa Trì.

Mồ hôi trên người anh liên tục bốc hơi.

Đến cuối cùng, Diệp Bắc Minh không thể không uống bù nước.

Nếu không, anh sẽ trở thành cái xác khô!

Cuối cùng, vào buổi trưa ngày hôm sau.

Anh đã thành công, mỗi một phân máu thịt đều tràn đầy sức mạnh!

Cảm giác quá sướng!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Soạt!

Diệp Bắc Minh không giải thích.

Anh động ý niệm, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay.

Chém một đường về phía bể nham thạch phía trước!

Kiếm khí rơi xuống, bể nham thạch bị tách ra, nhìn thẳng được xuống đáy, còn để lại một vết kiếm sâu nửa mét trên nham thạch dưới lòng đất.

Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Trước đây một đòn là tôi có thể đánh ra sức mạnh hai ngàn cân, bây giờ có lẽ phải tăng lên gấp mười lần, một đòn có thể đánh ra khoảng hai mươi ngàn cân”.

Hai mươi ngàn cân!

Là khái niệm thế nào chứ?

Khoảng trên dưới mười tấn.

Bằng trọng lượng một chiếc xe tải chở hàng loại vừa.

Nếu.

Dồn toàn bộ sức mạnh hai mươi ngàn cân này vào trong một nắm đấm.

Rồi đánh ra!

Có thể đấm một người thành sương máu!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gật đầu: “Khá được”.

Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Chỉ là khá được thôi sao? Sức mạnh hai mươi ngàn cân đấy!”

“Nếu đánh bất ngờ, không dùng đến kiếm Đoạn Long, thì tôi cũng có thể đánh chết võ hoàng bằng một quyền”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nhắc nhở: “Cậu nhóc, đừng quá kiêu ngạo”.

“Cường giả thực sự, một quyền có thể đánh sập cả một tòa núi lớn, một tòa thành”.

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Mạnh đến thế sao?”

“Có còn là người không?”

Diệp Bắc Minh cười không nói gì.

Một lát sau, nó chuyển chủ đề: “Đúng rồi, đường vân sấm sét của đoạn cốt đan mang đến thuộc tính gì cho cậu?”

“Tốc độ!”

“Tốc độ?”

Soạt!

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, bên cạnh nổi lên luồng gió mạnh.

Nhanh như điện giật!



Khi Diệp Bắc Minh đi ra khỏi Địa Hỏa Trì, xuất hiện trên đỉnh của núi Cửu Long.

Nhìn thấy một cô gái đang ngồi dưới ô che nắng.

Vừa uống café, vừa đọc sách.

“Tiểu sư đệ, mau lại đây”.

Liễu Như Khanh cười vẫy tay.

Cô ấy đã cởi chiến giáp, thay bằng trang phục thiếu nữ bình thường, trẻ trung xinh đẹp.

Không ai nghĩ được, đây là Ngọc Diện La Sát khiến các nước Nam Dương đều sợ hãi.

Diệp Bắc Minh cười đi đến: “Thất sư tỷ, các sư tỷ khác đâu?”

Liễu Như Khanh khẽ hừ một tiếng: “Bọn họ biết đệ không sao, đều bận việc, quay về địa bàn của mình rồi”.

“Làm sao?”

“Có thất sư tỷ ở đây, đệ còn nghĩ đến cô gái khác hả?”

Diệp Bắc Minh cười: “Đâu có, thất sư tỷ đừng hiểu lầm”.

“Hừ!”

Liễu Như Khanh kiêu ngạo khẽ hừ một tiếng: “Vậy còn tạm”.

Cô ấy ngả lưng trên ghế, hai chân gác lên đùi Diệp Bắc Minh.

“Ngồi lâu như vậy, chân mỏi chết đi được, mau xoa bóp cho tỷ đi”.

“Đệ kế thừa y thuật của sư phụ, đệ giỏi lưu thông kinh mạch nhất”.

Đôi chân dài.

Trắng nõn.

Không đeo tất.

Làn da không có chút tì vết.

Trắng như sữa bò.

Diệp Bắc Minh bất lực thở dài một tiếng: “Sư tỷ, giữa ban ngày ban mặt…”

Hai chân Liễu Như Khanh gác lên người Diệp Bắc Minh.

Đưa ra một ngón tay thon dài, ra vẻ nữ vương, nâng cằm của Diệp Bắc Minh.

“Được rồi, lúc ở núi Côn Luân, là ai không biết xấu hổ”.

“Trên đỉnh núi tuyết, muốn tắm suối nước nóng cùng tỷ?”

Diệp Bắc Minh ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, sư tỷ, không được nói bừa, đừng bỗng dưng làm vấy bẩn sự trong sạch của đệ”.



Một tiếng sau.

Liễu Như Khanh thỏa mãn nằm bò trên ghế.

Đường cong hình chữ S.

Lộ hết tất cả!

“Tiểu sư đệ, kỹ thuật rất được mà”.

Diệp Bắc Minh tối mặt: “Thất sư tỷ, tỷ không được nói linh tinh”.

“Đệ chỉ lưu thông kinh mạch cho tỷ, không làm gì hết”.

Liễu Như Khanh vươn vai, cười trêu chọc nhìn anh: “Ôi trời, còn sợ thất sư tỷ làm gì đệ hả?”

Diệp Bắc Minh nghiêm mặt.

Anh lật tay, một lệnh bài xuất hiện trong lòng bàn tay.

Chính là lệnh bài được lấy từ chiếc hòm kim loại mà mẹ anh để lại.

“Thất sư tỷ, đừng đùa nữa, tỷ biết thứ này không?”

Liễu Như Khanh tỏ vẻ nghiêm túc, cầm lệnh bài kiểm tra thật kỹ.

Cuối cùng, cô ấy lắc đầu: “Chưa từng thấy, nhưng chất liệu của lệnh bài này rất đặc biệt, tỷ có thể cho người tìm manh mối giúp đệ”.

“Được, vậy phiền thất sư tỷ rồi”, Diệp Bắc Minh cười nói.

Liễu Như Khanh lấy điện thoại ra, chụp lại lệnh bài.

Rồi hai người mới đi xuống núi.

Vừa đến dưới chân núi, Lâm Thương Hải và Vương Trường Sinh xông đến.

“Thiếu chủ!”

“Sư phụ!”

Họ đã đợi ở đây từ lâu.

Trên con đường cái đối diện có người thấy Diệp Bắc Minh đi ra, lập tức gọi điện: “A lô, cô chủ, anh ta ra rồi”.

Tút tút tút!

Chưa đến ba mươi giây.

Điện thoại của Diệp Bắc Minh đổ chuông: “A lô, anh Diệp?”

“Cô Lý, có chuyện gì không?”

Phía bên kia điện thoại là Lý Gia Hinh.

Lý Gia Hinh hơi do dự.

Suy nghĩ một lát, cắn răng nói: “Anh Diệp, trước đây anh nói nợ tôi một ân tình, không biết bây giờ còn tính không?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đương nhiên là có, một lời tứ mã nan truy”.

Lý Gia Hinh nhanh chóng nói: “Nhà họ Lý gặp khó khăn, tôi mong anh Diệp có thể giúp tôi ra tay lần này”.


Chương 198: Tranh giành

Cùng lúc đó.

Cách núi Cửu Long bảy trăm mét.

Trên sân thượng của một tòa nhà cao tầng.

Một người đàn ông mặc áo gió màu đen đeo kính râm chậm rãi thu lại kính viễn vọng.

Lấy điện thoại ra gọi cho một người: “A lô, điện chủ, quả nhiên Diệp Bắc Minh chưa chết!”

“Ngọc Diện La Sát đang ở bên cạnh anh ta, ngài nói xem liệu có phải Ngọc Diện La Sát là ‘sát thần’ không?”

Giọng của Điện chủ Huyết Hồn vang lên: “Chắc không phải là cô ta”.

“Tôi đã điều tra rồi, ngày lão Phí chết, Ngọc Diện La Sát không có mặt ở Long Đô”.

Người đàn ông cau mày: “Vậy sát thần là ai?”

Giọng âm lạnh của Điện chủ Huyết Hồn vang lên: “Bất kể hắn là ai, cũng phải bắt sống Diệp Bắc Minh cho tôi!”

“Trên người tên nhóc đó có vô vàn bí mật”.

“Người phụ nữ hai mươi ba năm trước đó chắc chắn đã để lại thứ gì đó cho hắn, nếu không một tên phế vật, tu võ năm năm đã trở thành cao thủ hàng đầu, làm sao có thể chứ?”

“Chỉ cần có được bí mật tu võ của Diệp Bắc Minh, thì cả thế giới này sẽ là vũ đài của điện Huyết Hồn chúng ta!”

“Đến lúc đó, Huyết Thủ, cậu chính là hộ pháp đứng đầu của điện Huyết Hồn!”

Hộ pháp đứng đầu!

Huyết Thủ rất kích động.

Hơi thở gấp gáp!

Huyết Thủ lạnh giọng trả lời: “Điện chủ, ngài yên tâm, Huyết Thủ nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài!”

Diệp Bắc Minh hỏi: “Cụ thể là chuyện gì?”

Lý Gia Hinh lo sợ sau khi Diệp Bắc Minh biết tình hình của nhà họ Lý, sẽ không đến giúp: “Anh Diệp, hay là anh đến nhà họ Lý trước đi, tôi gặp anh rồi nói chuyện?”

“Được”.

Diệp Bắc Minh đồng ý nhanh gọn.

Và nói rõ tình hình với thất sư tỷ.

Thất sư tỷ cười gật đầu: “Được, vậy đệ đi đi”.

Tỷ về căn cứ trước, có chuyện gì cứ gọi điện bất cứ lúc nào”.

“Rời đi mấy ngày, Nam Hải đã xảy ra một số chuyện, đám ngu xuẩn đó đến xâm phạm rồi!”

Cô ấy còn lại gần Diệp Bắc Minh, ôm anh vào lòng.

Ghé bên tai Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, lần sau lại đến lưu thông kinh mạch cho tỷ tỷ nhé”.

Còn thổi một hơi nóng vào tai anh.

Rồi quay người rời đi.

Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Đi thôi, đến nhà họ Lý một chuyến”.



Nửa tiếng sau.

Trước cổng nhà họ Lý.

Đủ các loại xe sang, vô cùng náo nhiệt.

Còn có một vài phú hào vừa đến nơi, nhìn sâu sắc đám người Diệp Bắc Minh một cái.

Hơi bất ngờ, sau đó nhanh chóng đi vào nhà họ Lý.

Lý Gia Hinh đích thân ra đón.

Sắc mặt cô ta tái nhợt, vẻ mặt tiều tụy.

Sau khi cô ta nhìn thấy Vương Trường Sinh cũng đi cùng Diệp Bắc Minh, hơi ngạc nhiên: “Ông Vương, ông?”

Vương Trường Sinh nói: “Cậu ấy đã là sư phụ của tôi”.

“A?”

Lý Gia Hinh mở to đôi mắt đẹp.

Nhanh chóng phản ứng lại: “Anh Diệp, mời anh vào”.

Diệp Bắc Minh được mời vào trong nhà họ Lý.

Trang viên nhà họ Lý vô cùng rộng lớn.

Cách núi Cửu Long một cái vịnh, hướng về nơi xa xôi.

Cả viên trang được xây dựng lộng lẫy vĩ đại, từ cổng đi vào nhà gặp rất nhiều người giúp việc.

Sau khi nhìn thấy Lý Gia Hinh, họ cũng chẳng chào cô ta lấy một tiếng.

Trực tiếp đi ngang qua!

Diệp Bắc Minh cảm thấy hơi kỳ lạ.

Lý Gia Hinh dường như nhận ra suy nghĩ trong lòng Diệp Bắc Minh, giải thích: “Ông nội của tôi lâm bệnh nằm trong phòng, ba ngày trước đã hôn mê bất tỉnh, sáng nay bác sĩ đã khám, nói ông nội chỉ còn bốn mươi tám tiếng”.

“Bởi vì ông nội không lập người thừa kế, bác cả, chú hai, chú ba của tôi bắt đầu tranh giành gia sản, thậm chí còn dùng cả võ lực”.

“So với ba chú, bố tôi mất sớm, bên phía nhà tôi không có chút ưu thế nào”.

Lý Gia Hinh tự cười chế nhạo: “Cho nên bây giờ ngay cả người giúp việc cũng coi thường tôi, chỉ cần xác định người nắm quyền sau này của nhà họ Lý, sợ rằng tôi sẽ bị đuổi ra khỏi nhà ngay lập tức”.

Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ: “Cho dù cô tranh quyền thất bại, cùng lắm chỉ rời khỏi đội ngũ nòng cốt nhà họ Lý, không đến nỗi bị đuổi khỏi nhà chứ?”

Lý Gia Hinh thở dài: “Anh Diệp, anh coi thường hào môn rồi”.

“Hào môn như hoàng thất cổ đại, anh em thủ túc cũng có thể tàn sát lẫn nhau”.

“Càng huống hồ một cô gái như tôi?”

“Từ trước tới nay mấy ông chú của tôi luôn coi thường thôi, kể cả ngày mai tôi biến mất khỏi thế giới này cũng có khả năng”.

Diệp Bắc Minh đã hiểu.

Chẳng trách Lý Gia Hinh tiều tùy như vậy.

Hào môn tranh đấu một khi thất bại.

Bị đuổi ra khỏi nhà là còn nhẹ.

Không chừng còn mất cả cái mạng.

Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: “Cô muốn tôi giúp cô thế nào?”

Lý Gia Hinh nhanh chóng nói: “Mười hai giờ trưa nay, ba chú của tôi định tổ chức đấu võ đài ở nhà, mỗi bên đều có võ giả tham gia chiến đấu lên đài”.

“Rất nhiều phú hào của Hương Đảo được mời đến làm khán giả”.

“Chỉ cần anh có thể chiến thắng, gia chủ tương lai của nhà họ Lý sẽ là tôi”.

Diệp Bắc Minh hơi suy nghĩ gật đầu.

Chẳng trách vừa nãy ở cổng nhà họ Lý lại có nhiều xe như vậy.

Thì ra là đến xem thi đấu.

Anh thản nhiên nói: “Tôi chỉ quan tâm cuộc đấu võ đài, những việc khác, tôi sẽ không quản”.

“Được!”

Lý Gia Hinh ngưng trọng gật đầu.

Chỉ cần Diệp Bắc Minh có thể thắng trận đấu võ đài, tất cả đều dễ nói.

Mọi người đến một quảng trường rộng lớn sâu trong nhà họ Lý.

Người đông nghìn nghịt.

Vô cùng náo nhiệt!

Nơi này bình thường là nơi tổ chức tiệc lớn dòng họ Lý thị.

Nhưng hôm nay còn náo nhiệt hơn cả lễ tết.

Có đến một hai chục ngàn người.

Ngoại trừ họ hàng thân thích của nhà họ Lý, còn có phú hào các ngành nghề của Hương Đảo.

Thành viên giới thượng lưu.

Ngôi sao truyền hình.

Đám người Diệp Bắc Minh vừa xuất hiện.

Soạt!

Lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn đến.

“Là anh ta?”

“Diệp Bắc Minh!”

Rất nhiều phú hào liền nhận ra Diệp Bắc Minh.
Chương 199: Cùng lên đi

Mấy ngày trước ở sơn trang đúc kiếm, đa số bọn họ đều có mặt.

Chỉ là mấy ngày này, Cao Đỉnh Thiên bị diệt, sơn trang đúc kiếm bị quân đội của Long Quốc bao vây, bọn họ không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.

Hôm nay Diệp Bắc Minh bỗng nhiên xuất hiện.

Vương Trường Sinh cũng đi theo sau anh.

“Có chuyện gì thế?”

“Sao ông Vương lại đi theo sau Diệp Bắc Minh giống như đi theo hầu vậy?”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc!

Một người đàn ông trung niên chậm rãi đứng lên: “Gia Hinh, mọi người đã đợi cháu rất lâu rồi, thì ra cháu đi gọi cứu binh hả”.

Lý Chí Nhân, con trưởng của ông cụ Lý!

Ông ta cao khoảng một mét bảy mươi.

Dáng người trung bình.

Mặc đồ vest may thủ công, trong ánh mắt mang theo vẻ băng lạnh không hề che đậy.

Có Diệp Bắc Minh trợ giúp, Lý Gia Hinh có thêm phần tự tin: “Bác cả, vẫn chưa đến mười hai giờ, vẫn được phép gọi cứu binh chứ phải không?”

“Ha ha ha! Đương nhiên là được”.

Lý Chí Nhân bật cười lớn.

Liền sau đó.

Ánh mắt ông ta sầm tối, nhìn sang Diệp Bắc Minh.

“Cậu chính là Diệp Bắc Minh phải không, lần đầu gặp mặt, tôi cũng không nói nhiều”.

“Cảnh cáo cậu một câu, Hương Đảo rất phức tạp, tốt nhất cậu đừng tham dự vào!”

“Bây giờ cậu ra về, tôi coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, nếu không, chính là đối đầu với Lý Chí Nhân tôi!”

Cả hiện trường lập tức yên lặng!

Tất cả đều giương mắt nhìn.

Ai cũng nhận ra Lý Chí Nhân đang uy hiếp anh.

Diệp Bắc Minh cười: “Chuyện này, tôi cứ quản đấy, ông làm gì được tôi?”

Cái gì?

Tất cả mọi người đều kinh hãi!

Lâm Thương Hải cũng thấp giọng nhắc nhở một câu: “Thiếu chủ, nơi này là Hương Đảo”.

“Căn cơ của nhà họ Lý còn đáng sợ hơn một vài thế gia ở Long Đô”.

“Bọn họ có qua lại với hoàng thất của những nước nhỏ xung quanh, hơn nữa còn có liên quan đến hoàng thất của Ưng Quốc, vô cùng phức tạp”.

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Không sao”.

Lý Chí Nhân cười hung dữ một tiếng: “Cậu muốn quản thật sao?”

Một người đàn ông trung niên khác đứng lên: “Diệp Bắc Minh, nơi này là nhà họ Lý ở Hương Đảo”.

“Không phải Long Đô!”

“Càng không phải Giang Nam!”

Ông hai nhà họ Lý, Lý Tái Hiền.

Bên cạnh ông ta là một người đàn ông Đông Doanh, trong đôi mắt đầu sát ý.

Phía sau người đàn ông Đông Doanh này lại là một võ hoàng sơ cấp!

Người đàn ông thứ ba đứng lên nói: “Lý Gia Hinh, cháu có ý gì, cháu đến phá đám hả?”

Ông ba nhà họ Lý, Lý Sùng Sơn.

Lý Gia Hinh tỏ ra đúng mực: “Chú ba, đã thống nhất là đấu võ đài”.

“Các chú có thể mời người đến, chẳng lẽ cháu không được mời người đến sao?”

“Ha ha ha, được!”

Chú ba Lý Sùng Sơn cười lạnh lùng không thôi, không nói gì nữa.

Đấu võ đài còn chưa bắt đầu mà đã đầy mùi thuốc súng!

Lúc này.

Một người trung niên đi lên võ đài: “Tôi là người chủ trì của đấu võ đài lần này, đấu võ đài lần này áp dụng chế độ một đấu một”.

“Hai bên có thể cử ra năm người, bên nào có nhiều trận thắng nhất thì bên đó là người chiến thắng cuối cùng”.

“Theo như quy định của các ông Lý, người chiến thắng sẽ trở thành gia chủ của nhà họ Lý sau này!”

Đột nhiên.

Soạt!

Một bóng đen vụt qua.

Nhanh như chớp!

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, hạ xuống võ đài trung tâm.

Mọi người đều ngẩn người.

Anh muốn làm gì?

Diệp Bắc Minh nhìn xung quanh, thản nhiên nói: “Chẳng phải đánh võ đài sao?”

Anh chỉ vào ba người Lý Chí Nhân, Lý Tái Hiền, Lý Sùng Sơn.

“Ông, ông, ông, bảo người của các ông cùng lên đi”.

“Tôi đang vội!”

Từng người lên một và tất cả cùng lên, hình như không khác gì nhau?

“Cái gì?”

Toàn hội trường đều kinh hãi!

“Cậu nhóc, cậu quá ngông cuồng rồi đấy!”

Một người đàn ông có làn da nâu đồng, chân tay đều đeo dải băng đi lên.

Anh ta vô cùng gầy gò, chỉ khoảng một mét sáu mươi.

Nhưng lại cho người ta cảm giác nguy hiểm.

Vương Trường Sinh nhận ra người này.

Ông ta lớn tiếng nhắc nhở: “Sư phụ, hắn tên là Tang Phách Long, là quyền hoàng Cổ Thái Quyền của Tượng Quốc”.

“Hắn có thực lực rất khủng bố, xếp thứ hai mươi sáu trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu!”

Vừa dứt lời.

“Ông Vương bái Diệp Bắc Minh làm thầy rồi ư?”

“Làm sao có thể chứ!”

Các phú hào có mặt đều chấn kinh.

Ba anh em nhà họ Lý cũng nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc.

Bọn họ cũng không thể lôi kéo sơn trang đúc kiếm, làm sao Diệp Bắc Minh làm được?

Người đàn ông đảo quốc Đông Doanh bên cạnh ông hai Lý Tái Hiền sầm mặt: “Diệp Bắc Minh này, là người Long Quốc ngạo mạn nhất mà tôi từng gặp”.

Kimura Suke, một trong những người phụ trác của tập đoàn Nhuyễn Ngân Đông Doanh.

Một võ giả Đông Doanh phía sau hắn khinh thường nói: “Diệp Bắc Minh, chính hắn đã giết em trai tôi!”

“Đã có chuyện gì?”

Kimura Suke kinh ngạc.

Ánh mắt Yagyu Ittou Mamoru âm lạnh, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Em trai tôi đi qua Giang Bắc của Long Quốc, đã bị Diệp Bắc Minh giết trong một sơn trang nước nóng ở Giang Bắc”.

“Lần này tôi đến Long Quốc là để giết hắn!”

“Không ngờ lại gặp hắn ở đây”.

“Ha ha”.

Yagyu Ittou Mamoru vẫn khinh thường: “Ông Kimura, để tôi ra tay đi”.

Kimura lắc đầu: “Cứ để Tang Phách Long ra tay trước xem tình hình rồi tính, không vội”.



Tang Phách Long nắm chặt nắm đấm, vang lên răng rắc.

Một luồng sát khí phát ra từ trong cơ thể hắn!

Đôi tay đôi chân của hắn không biết đã từng đá chết bao nhiêu người.

Chiếc đai vốn màu trắng, vì nhuốm quá nhiều máu mà biến thành đen xì.

Tang Phách Long nhảy tại chỗ, hung dữ nói: “Nhóc con, cút xuống khỏi võ đài, sau đó về nhà tìm mẹ mày đi”.

Soạt!

Một tàn ảnh lướt qua.

Phập!

Gần như cùng một lúc.

Tất cả mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt.

Diệp Bắc Minh chậm rãi thu hồi nắm đấm.

Cả người Tang Phách Long nổ tung!

Đúng thế, là nổ tung!

Trong nháy mắt.

Mọi người đều không nhìn thấy Diệp Bắc Minh ra quyền, chỉ nhìn thấy động tác anh thu quyền.

Tang Phách Long hóa thành một màn mưa máu!

Một quyền hai mươi ngàn cân, ai mà chịu nổi?

“A!”

Rất nhiều khán giả nữ ôm chặt miệng, sợ đến chảy nước mắt.

Sượt sượt sượt!

Các khán giả nam ở hội trường cũng đều chấn hãi đứng lên.

Toàn hội trường im phăng phắc!

Yên lặng đến ba phút.

Lý Chí Nhân hít khí lạnh: “Làm sao có thể?”

“Cái gì?”

Lý Tái Hiền cũng kinh ngạc.

Kimura ở một bên sầm mặt, tràn đầy sợ hãi.
Chương 200: Giết ông

Nụ cười của Yagyu Ittou Mamoru bên cạnh biến mất, thay vào đó là vẻ hết sức nghiêm trọng: “Chẳng trách em trai Itto Fuji là thượng nhẫn Đông Doanh cũng phải chết trong tay người này”.

Lý Sùng Sơn không dám tin hỏi; “Lý Chí Nhân, anh tìm ai đến thế?”

“Chắc chắn là Tang Phách Long, quyền hoàng của Tượng Quốc không?”

Lý Gia Hinh cũng sợ giật mình, cô ta biết Diệp Bắc Minh lợi hại, nhưng không ngờ lại lợi hại đến mức này.

Đúng là quá bất ngờ!

Ánh mắt Lâm Thương Hải kích động: “Thiếu chủ vô địch!”

Vương Trường Sinh ngẩn người: “Sư phụ mạnh đến thế sao?”

Trong im lặng, Diệp Bắc Minh nhìn mọi người, thản nhiên nói: “Người tiếp theo”.

Cả hội trường vẫn im phăng phắc!

Không một tiếng động.

Người tiếp theo?

Mẹ kiếp, ai còn dám lên chứ!

Một quyền đánh chết quyền hoàng Tượng Quốc!

Đó là nhân vật đáng sợ xếp thứ hai mươi sáu trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu đấy!

Xếp thứ hai mươi sáu trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu nghĩa là thế nào?

Cũng có nghĩa là, trong võ giả của Á Châu, chỉ có hai mươi năm người mạnh hơn Tang Phách Long.

Diệp Bắc Minh đánh chết Tang Phách Long bằng một quyền, ít nhất cũng phải nằm trong top mười bảng xếp hạng tông sư Á Châu đấy?

Diệp Bắc Minh mới bao nhiêu tuổi chứ?

Hai mươi năm tuổi? Ba mươi tuổi?

Mẹ kiếp, đúng là rất khủng bố!

Diệp Bắc Minh lên tiếng hỏi lần nữa: “Tôi hỏi lại lần nữa, chắc chắn không còn ai muốn khiêu chiến với tôi nữa phải không?”

Vẫn im lặng như tờ!

Mẹ kiếp!

Ai còn dám khiêu chiến anh?

Đấu võ đài không phải trò đùa!

Ông hai Lý Tái Hiền nén thấp giọng, nhìn sang Kimura Suke bên cạnh: “Ông Kimura, cho ông Yagyu ra tay đi!”

“Ông Yagyu cũng nằm trong top ba mươi trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu phải không?”

“Hơn nữa, chẳng phải Diệp Bắc Minh đã giết em trai của ông Yagyu sao?”

“Bây giờ chính là cơ hội tốt để báo thù!”

Kimura Suke quay đầu: “Yagyu, ông có thể ra tay không?”

Yagyu Ittou Mamoru trầm mặc một lát.

Lắc đầu.

Ông ta không định ra tay.

Bởi vì không nắm chắc có thể giết được Diệp Bắc Minh.

Thực lực của tên này quá khủng bố!

Mối thù của em trai, để sau này rồi tính.

Ông hai Lý Tái Hiền nhìn thấy cảnh này, trong lòng nguội lạnh.

Diệp Bắc Minh tiếp tục lên tiếng: “Tôi hỏi lần cuối cùng, còn ai muốn khiêu chiến tôi không?”

Vẫn im lặng như cái chết!

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được rồi, vậy trận đấu võ đài này, Lý Gia Hinh giành chiến thắng”.

“Ba vị, bắt đầu từ bây giờ, Lý Gia Hinh thừa kế vị trí gia chủ của nhà họ Lý ở Hương Đảo, không vấn đề chứ?”

Ánh mắt băng lạnh.

Ba người Lý Chí Nhân, Lý Tái Hiền, Lý Sùng Sơn không nhịn được ớn lạnh.

Không có ai dám ngẩng đàu nhìn thẳng vào ánh mắt của Diệp Bắc Minh.

Cũng không có ai lên tiếng nói.

Đột nhiên, Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng: “Tôi hỏi các ông, có vấn đề gì không!”

“Không…”

“Không vấn đề!”

Cả người Lý Chí Nhân, Lý Tái Hiền, Lý Sùng Sơn run lên.

Trả lời theo bản năng.

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Cô Lý, bây giờ cô là gia chủ của nhà họ Lý ở Hương Đảo rồi”.

Lý Gia Hinh đứng lên, giống như nằm mơ.

“Gia chủ…”

“Gia chủ!”

“Bái kiến gia chủ!”

Trong đám đông bắt đầu có người hô lên, sau đó tiếng hô càng lúc càng lớn.

Lý Gia Hinh nằm mơ cũng không ngờ lại đơn giản như vậy?

Cô ta còn cho rằng sẽ là một trận ác chiến.

Thật không ngờ Diệp Bắc Minh lên võ đài, một quyền đã giải quyết xong!

Ánh mắt Lý Gia Hinh nhìn Diệp Bắc Minh đã hoàn toàn khác.

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh rời ánh mát nhìn về một hướng nào đó, trực tiếp lên tiếng: “Yagyu Ittou Mamoru, đứng thứ năm mươi lăm trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu!”

Người này cũng có trong danh sách phải chết của anh.

Không ngờ có thể gặp được ở nhà họ Lý ở Hương Đảo.

Cũng coi như có thu hoạch!

Soạt!

Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía Yagyu Ittou Mamoru.

Yagyu Ittou Mamoru kinh hãi, không ngờ Diệp Bắc Minh lại muốn gây chuyện với ông ta.

“Ha ha, Diệp Bắc Minh, cậu nhầm rồi”.

Yagyu Ittou Mamoru cười lạnh lùng một tiếng: “Đứng thứ năm mươi năm trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu ư? Đó là xếp hạng năm mươi năm trước của tôi rồi!”

“Hôm nay tôi có thể nói với cậu, Yagyu Ittou Mamoru, đứng thứ mười bảy trên bảng xếp hạng tông sư Á Châu!”

Diệp Bắc Minh đứng trên võ đài, yên lặng nhìn ông ta.

Giống như nhìn một người chết!

Yagyu Ittou Mamoru cau mày: “Diệp Bắc Minh, cậu có ý gì?”

Kiểu ánh mắt nhìn người chết này khiến ông ta khó chịu.

Diệp Bắc Minh nhả ra hai chữ: “Giết ông”.

Yagyu Ittou Mamoru cười: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh, quả nhiên mày rất hống hách!”

“Mày còn nhớ không, em trai của tao đã chết trong tay mày!”

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Em trai ông?”

Yagyu Ittou Mamoru trả lời: “Đúng thế, em trai tao đã chết trong tay mày khi ở một sơn trang suối nước nóng của Giang Bắc, mày còn có ấn tượng chứ?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tao đã giết rất nhiều chó Đông Doanh, không có ấn tượng”.

“Diệp Bắc Minh!”, Yagyu Ittou Mamoru tức giận đến mức sắp nổ cả phổi, ông ta quát lớn một tiếng: “Tao còn định hôm nay tạm thời tha cho mày, không ngờ mày tự tìm cái chết!”

Soạt!

Ông ta bước ra một bước, lướt trên không trung vượt qua đám người, xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh!

Rút đao võ sĩ, chém một nhát vào hư không!

Chém một đao Daitō-ryū!

Dứt khoát nhanh gọn.

“Mẹ kiếp, mày đi chết đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK