“Cậu đi trên đường, dẫm chết một con kiến, liệu sẽ lo lắng có người chống lưng cho con kiến không?”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Tháp Trấn Giới nói rất đúng!
Dẫm chết một con kiến, không ai đi chống lưng cho một con kiến.
Cho dù diệt cả tổ kiến, cũng không ai quan tâm!
“Ấy?”
Đột nhiên, giọng của tháp Trấn Giới nghiêm lại: “Cậu nhóc, hình như tôi từng gặp cậu!”
“Không đúng, đó không phải là cậu, đó là một người phụ nữ!”
Diệp Bắc Minh hơi kích động: “Người phụ nữ mà ông nói có phải tên là Diệp Thanh Lam không?”
“Hình như là cái tên này”.
Tháp Trấn Giới trả lời.
Diệp Bắc Minh bỗng gật đầu: “Bà ấy là mẹ của tôi, bà ấy từng đến đây ư?”
Tháp Trấn Giới hiểu ra: “Chẳng trách, bà ấy lại là mẹ của cậu!”
“Cậu chính là Diệp Bắc Minh mà bà ấy nói?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Là tôi”.
Tháp Trấn Giới cất giọng kích động: “Cuối cùng cũng đợi được cậu rồi!”
Vù!
Một ánh sáng đến lóe lên vụt đến, ngưng tụ thành bóng người đàn ông trung niên trên bục cao rộng lớn.
Không có mắt mũi, cũng không có sắc thái.
Chỉ là một cái bóng đen xì!
Tháp Trấn Giới nghiêm giọng: “Diệp Bắc Minh, chúng ta giao dịch được không!”
Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, muốn làm giao dịch gì?”
Bóng người tháp Trấn Giới ngưng tụ lắc đầu: “Cậu chỉ cần trả lời tôi, cậu đồng ý hay không!”
“Ông nói trước đi”.
Diệp Bắc Minh cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Tháp Trấn Giới trực tiếp lên tiếng: “Tập trung mười thiên nữ, khôi phục Đại Lục Chân Võ đã tổn hại!”
“Để trả ơn, tôi sẽ truyền hết toàn bộ khí vận vạn năm của Đại Lục Chân Võ cho cậu!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Vậy thì có lợi ích gì?”
Tháp Trấn Giới trả lời: “Có thể khiến cậu trở thành Vực Chủ!”
“Cái gì? Vực Chủ, đó chẳng phải là cảnh giới của các sư phụ sao?”
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
…
Trong đại điện của Thanh Huyền Tông.
Mọi người còn đang bàn bạc, phân chia bảo vật mà Diệp Bắc Minh để lại như thế nào.
Ầm ầm!
Một tiếng vang kinh thiên động địa truyền đến, giống như động đất.
Sau đó, bên ngoài vang lên tiếng kêu thảm kinh sợ!
Một đệ tử nhếch nhác xông vào đại điện: “Các vị trưởng lão, không hay rồi…”
“Có người, có người xông vào tông môn!”
Vẻ mặt mọi người biến sắc: “Cái gì?”
Lãnh Nguyệt quát một tiếng: “Ai mà to gan như vậy, lúc này còn dám khiêu khích sự uy nghiêm của Thanh Huyền Tông?”
Thạch Thiếu Giang trầm giọng: “Đi, đi xem xem!”
Mấy người ra khỏi đại diện, đến cổng núi Thanh Huyền Tông với tốc độ nhanh nhất.
Chỉ thấy.
Trước mặt là một loạt thi thể nằm dưới đất!
Hàng chục ông lão già nua vô cùng điên cuồng, đại khai sát giới trong Thanh Huyền Tông!
Đệ tử bình thường vốn không ngăn nổi, từng làn sương máu nổ ra liên tiếp!
Bách Lý Phong Hoa hít khí lạnh: “Suýt! Trên cảnh giới Thần Vương, vậy mà đều trên cảnh giới Thần Vương!”
Vương Kiếm Sinh tê dại da đầu: “Còn có mấy cảnh giới Thần Chủ khủng bố!”
“Trưởng lão cứu mạng…”
Mọi người Thanh Huyền Tông như muốn nứt cả mắt, kinh sợ hét lớn.
“Mọi ngời mau rút đi! Chạy đi, tất cả chạy đi cho tôi!”, Lãnh Nguyệt đỏ con mắt, xé gan xé phổi hét lớn.
“Chạy?”
Một ông lão rụng răng cười dữ tợn: “Các người có chạy được không?”
“Chỉ cần là người có liên quan đến Diệp Bắc Minh, toàn bộ phải chết!”
“Giết! Giết! Giết! Không sót một ai!”
“Giết!”
“Chạy? Tôi xem đám cặn bã các người có thể chạy đi đâu!”
Một ông lão gày gò cười dữ tợn.
Toàn thân là máu giết vào đám đông, tiếng kêu thảm dồn dập liên tiếp!
Thạch Thiếu Giang nhìn đệ tử Thanh Huyền Tông bị tàn sát, tức đến nhảy lên như sấm: “Vãi! Tôi liều mạng với ông!”
Trực tiếp xông lên.
Ông lão gầy gò nhếch miệng cười: “Một cảnh giới Thánh Chủ cũng dám khiêu thích cảnh giới Thần Vương?”
Một chân đạp lồng ngực của Thạch Thiếu Giang, máu tươi phun ra.
Thạch Thiếu Giang thảm hại bay đi, lăn lộn dưới đất.
“Thạch trưởng lão!”
Lãnh Nguyệt mau chóng tiến lên.
Sắc mặt Thạch Thiếu Giang tái nhợt lắc đầu: “Không được, những kẻ này quá mạnh!”
“Lãnh trưởng lão, mau mời tông chủ xuất núi!”
Lãnh Nguyệt lắc đầu: “Tông chủ đã đến cấm địa, nhất thời sợ là không thể đi ra”.
Sát Chủ xông đến: “Đi thôi, cho tất cả mọi người đến cấm địa!”
“Chỉ có cách này thôi!”
Thanh Huyền Tông tồn vong nguy cấp, không quan tâm được quá nhiều.
Lãnh Nguyệt hạ lệnh: “Tất cả đệ tử, đến cấm địa tránh nạn!”
Nói xong, bước một bước đến bên cạnh người nhà họ Diệp: “Ông cụ, tôi đưa mọi người đi trước!”
Diệp Nam Thiên tỏ vẻ mặt nghiêm trọng: “Minh Nhi là tông chủ của Thanh Huyền Tông, tất cả người nhà họ Diệp xung phong đi đầu…”
“Diệp Bắc Minh giao nhà họ Diệp cho tôi, tôi phải bảo đảm sự an toàn của mọi người!”
“Ông cụ, đắc tội rồi!”
Lãnh Nguyệt tóm lấy Diệp Nam Thiên, đi về phía cấm địa.
Mọi người nhà họ Diệp đi theo sau!
Sau khi vào cấm địa, Lãnh Nguyệt lập tức mở một trận pháp phòng ngự.
Ầm!
Chương 847: Tôi không sợ chết
Một luồng khí tức vút lên trời, hình thành một kết giới trong suốt bao trùm cả cấm địa.
Lãnh Nguyệt thở nhẹ nhõm: “Tạm thời mọi người an toàn rồi”.
“Thống kê xem có bao nhiêu đệ tử!”
Chẳng mấy chốc, một trưởng lão thống kê xong: “Thưa Lãnh trưởng lão, tổng cộng ba mươi ngàn đệ tử vào cấm địa”.
“Sau khi các đệ tử khác được biết nguy hiểm, hoặc là lập tức tiến vào cấm địa trốn”.
“Hoặc là trực tiếp trốn đi, thương vong không nghiêm trọng lắm”.
Lãnh Nguyệt thở nhẹ nhõm.
Trận pháp có thể ngăn chặn nhất thời, không thể ngăn cả đời!
Bà ấy quay đầu nhìn về hướng tháp Phù Đồ: ‘Minh Nhi, hy vọng con mau ra!’
Bên ngoài cấm địa.
Mấy chục ông lão giết đến nơi này, được trận pháp phòng ngự ngăn lại.
Một ông lão nhìn sang kết giới với ánh mắt lạnh như băng: “Làm thế nào? Ngoại trừ những người này, các đệ tử khác đều trốn rồi!”
Ông lão khô gầy lạnh lùng hừ: “Giết những đệ tử bình thường này, Diệp Bắc Minh cũng không đau lòng”.
“Thành viên nòng cốt thực sự đều vào cấm địa rồi, không tiếc mọi giá tấn công trận pháp phòng ngự cho tôi!”
“Chỉ có giết những người này mới có thể khiến Diệp Bắc Minh cảm thấy đau khổ!”
“Vậy còn đợi gì nữa?”
“Ra tay!”
Mấy chục ông lão cảnh giới Thần Vương, cảnh giới Thần Chủ cùng ra tay.
Năng lượng khủng bố trút xuống, cả cấm địa cũng chấn rung.
Phập! Phập! Phập!
Sau hàng trăm lần tấn công, kết giới của trận pháp phòng ngự nứt ra một đường.
Rắc một tiếng vỡ vụn!
Ông lão khô gầy lạnh lùng hạ lệnh: “Giết!”
Hàng chục ông lão cùng bước ra một bước đi về phía đám người.
Khí tức áp bức cường mạnh khiến mọi người không thở nổi!
“Xong rồi…”
“Hôm nay Thanh Huyền Tông sẽ bị hủy diệt sao?”
“Tông chủ, cậu đang ở đâu!”
Một số đệ tử tuyệt vọng.
Lãnh Nguyệt nhìn về hướng tháp Phù Đồ: ‘Minh Nhi…’
Đột nhiên.
Một bóng hình thon nhỏ đến phía trước nhất đám người Thanh Huyền Tông, ngẩng khuôn mặt kiêu kỳ nói: “Đây chính là gia tộc Thượng Cổ sao?”
“Gia tộc Thượng Cổ truyền thừa mấy chục vạn năm, tàn sát đệ tử bình thường của Thanh Huyền Tông!”
“Các người không sợ chuyện này truyền ra ngoài, khiến võ giả của cả Đại Lục Chân Võ cười nhạo sao?”
“Nếu các người muốn diệt Thanh Huyền Tông, thì bước qua người Tiêu Nhã Phi tôi đã!”
“Tôi không sợ chết!”
Tất cả mọi người sững sờ!
Ngay cả mấy chục ông lão cũng dừng lại.
Kinh ngạc nhìn Tiêu Nhã Phi!
Cô gái này mới là cảnh giới Võ Đế, lại dám đứng ra?
Lãnh Nguyệt ngẩn người: “Nhã Phi?”
Sát Chủ nhìn cô ta một cái sâu sắc: “Cô bé này, rất có dũng khí!”
Tô Thanh Ca ngẩn người tại chỗ: ‘Chẳng trách cô ta được anh Diệp coi trọng, nếu mình có một nửa dũng khí của cô ta thì tốt rồi…’
Vẻ mặt Tiêu Dung Phi biến sắc, tức giận gào lên: “Nhã Phi, em im miệng đi!”
Cô ta sợ muốn chết.
Nếu chọc giận đám người của gia tộc Thượng Cổ, một cô gái yếu đuối như Nhã Phi vốn không ngăn nổi cơn lửa giận của họ!
Tiêu Nhã Phi mặc kệ lời của chị gái.
Ông lão khô gầy lạnh giọng nói: “Nếu không phải Diệp Bắc Minh giết người của gia tộc Thượng Cổ trước, thì làm sao chúng tôi giết đến Thanh Huyền Tông chứ?”
“Cô tên là Tiêu Nhã Phi phải không? Tôi nhớ kỹ cô rồi!”
“Nhưng, tôi cần phải nói với cô, là Diệp Bắc Minh giết người của gia tộc Thượng Cổ trước, chúng tôi chỉ báo thù!”
“Báo thù? Ha ha ha!”
Tiêu Nhã Phi bật cười.
“Tôi khinh!”
“Báo thù? Thế mà các ông cũng nói ra được!”
“Các ông có dám dùng trái tim võ đạo để thề, là anh Diệp chọc các người trước không?”
Mấy ông lão á khẩu không nói ra lời.
Tất cả im lặng!
Một lát sau, Tiêu Nhã Phi quát một tiếng: “Trả lời tô đi!”
Mọi người Thanh Huyền Tông hoàn toàn sửng sốt.
Không ai ngờ được, Tiêu Nhã Phi bình thường dịu dàng yếu đuối lại mạnh mẽ như vậy!
Ông lão khô gầy đó thẹn quá hóa giận: “Cô bé, cứng miệng lắm, tôi tiễn cô lên đường!”
Tiêu Nhã Phi coi thường cái chết: “Ha ha, tôi biết ngay mà”.
“Gia tộc Thượng Cổ cái gì chứ, thích ức hiếp kẻ yếu!”
“Không cãi được thì dùng võ lực giết tất cả!”
“Trước nay anh Diệp của tôi chưa từng ức hiếp kẻ yếu, cho dù anh ấy đối địch với gia tộc Thượng Cổ, cũng là khiêu chiến vượt cấp!”
“Không giống như lão chó các người, sống mấy ngàn năm, chỉ biết xông vào Thanh Huyền Tông giết các đệ tử bình thường còn chưa đến cấp Thánh!”
“Cô!”
Mấy chục ông lão loạng choạng.
Tức đến suýt từ trên không trung rơi xuống!
Ở trong tối.
Ngạo Thiên Trì sầm mặt: “Tại sao Diệp Bắc Minh đó còn không xuất hiện? Lại để một cô gái mồm miệng lanh lợi ra mặt? Hừ!”
Lăng Nho Phong lạnh giọng nói: “Chúng ta có ra tay không?”
Dạ Phá Dương lắc đầu: “Đừng vội, giết đám kiến này, không cần chúng ta ra tay”.
Chương 848: Chỉ có đồng ý hay không
“Chúng ta chỉ cần làm một chuyện, đó là chờ Diệp Bắc Minh xuất hiện, lập tức giết kẻ này trong tích tắc!”
Giang Thái Hư trực tiếp truyền âm cho lão già khô gầy: “Cô ta đang tranh thủ thời gian cho Diệp Bắc Minh!”
“Nếu cô ta có dũng khí như vậy, hãy cho cô ta một cơ hội đi!”
Lão già khô gầy trả lời một tiếng: “Vâng!”
Ngay sau đó.
Ánh mắt ông ta vô cùng lạnh lùng: “Tiêu Nhã Phi, cô đang muốn tranh thủ thời gian cho Diệp Bắc Minh đúng không?”
“Lão phu sẽ cho cô một cơ hội!”
Ông ta thuận tay lấy ra một con dao găm, ném xuống dưới chân Tiêu Nhã Phi “keng” một tiếng.
“Đây là con gao găm được tạo ra từ một loại đá đặc biệt, chỉ cần cứa rách da thịt là máu sẽ không ngừng chảy ra!”
“Chỉ cần cô cắt cổ tay của mình, trước khi máu của cô chưa chảy hết tôi sẽ không giết bất cứ một người nào của Thanh Huyền Tông!”
Xung quanh hoàn toàn ồ lên!
“Cái gì?”
Lãnh Nguyệt hét lớn: “Nhã Phi, không thể!”
Tiêu Dung Phi cũng hô to: “Nhã Phi em đừng đồng ý!”
Tiêu Nhã Phi giống như không nghe thấy, nhặt con dao găm lên.
Sau đó lưu loát cứa qua cổ tay của mình!
Máu tươi tuôn ra!
“Này...”
Tất cả mọi người xung quanh hoàn toàn ngây người.
Lão già khô gầy nhìn Tiêu Nhã Phi một cái thật sâu: “Được!”
“Mọi người dừng tay, ngồi xuống chờ cho tôi!”
“Nhớ kỹ, bất cứ kẻ nào cũng không được giúp cô cầm máu!”
“Nếu không sẽ tính là thua, chỉ cần cô thua, chúng tôi sẽ lập tức ra tay!”
Tiêu Nhã Phi cắn môi: “Được!”
Mười phút trôi qua, váy của Tiêu Nhã Phi đã dính đầy máu tươi.
Khuôn mặt cô ta càng thêm trắng bệch!
Đôi mắt đẹp của Tiêu Dung Phi tràn ngập tơ máu: “Nhã Phi, em đang làm gì vậy!”
Tiêu Nhã Phi nở nụ cười: “Chỉ cần có thể giúp anh Diệp, cho dù có phải trả giá bằng mạng sống của em, em cũng không tiếc!”
Tiêu Dung Phi không thể hiểu được, cô ta giận dữ rít gào: “Nhã Phi, đáng giá sao?”
“Vì Diệp Bắc Minh có đáng để em làm thế không?”
Tiêu Nhã Phi lắc đầu: “Chị, chị không hiểu được đâu”.
“Thích một người không có đáng giá hay không, chỉ có đồng ý hay không”.
Khi cô ta vừa dứt lời, rất nhiều nữ đệ tử của Thanh Huyền Tông đều run lên, nước mắt tuôn ra.
Tô Thanh Ca ngơ ngác đứng tại chỗ: “Không có đáng giá hay không? Chỉ có đồng ý hay không?”
“Sở dĩ mình không thể gần gũi với anh Diệp là bởi vì mình vẫn luôn tính toán đến lợi hại”.
“Hoá ra… mình ... mình vẫn đang lo lắng có đáng giá hay không sao?”
Tiêu Nhã Phi lẩm bẩm trong miệng: “Anh Diệp, xin lỗi anh”.
“Nhã Phi thích anh, nhưng bên cạnh anh có nhiều người quá”.
“Nhiều đến mức không thể liếc nhìn tôi một cái, tôi đuổi theo từ Côn Luân Hư tới Thanh Huyền Tông, nhưng vẫn không thể chạm đến anh”.
“Nhã Phi mệt mỏi rồi, thật sự là quá mệt mỏi...”
Vừa nói xong.
Mí mắt cô ta càng ngày càng nặng.
Thân thể cũng càng ngày càng suy yếu!
Cô ta chỉ cảm thấy bên tai truyền đến tiếng la hét của mọi người.
Trong phút chốc, đại não Tiêu Nhã Phi trống rỗng!
Thân mình mềm nhũn rồi ngã xuống.
Một bóng người xuất hiện, ôm lấy Tiêu Nhã Phi: “Cô đúng là đồ ngốc!”
Ánh mắt mọi người ngưng tụ lại, đúng là Hạ Nhược Tuyết!
Lão già khô gầy nghiền ngẫm nhìn Hạ Nhược Tuyết: “Cô muốn phạm quy sao?”
Khuôn mặt Hạ Nhược Tuyết lạnh như băng: “Ai nói tôi muốn phạm quy!”
“Vừa rồi ông nói bất cứ kẻ nào cũng không được giúp cô ta cầm máu!”
“Tôi đưa máu của tôi cho cô ta sẽ không tính phạm quy đi?”
Nói xong, Hạ Nhược Tuyết nhặt con dao găm dưới đất lên.
Sau đó cứa đứt cổ tay mình, để tiếp xúc với cổ tay của Tiêu Nhã Phi.
Chân nguyên nối liền mạch máu của hai người lại!
Máu tươi rót vào trong cơ thể của Tiêu Nhã Phi.
“Thú vị, thật sự quá thú vị!”
Lão già khô gầy cười to: “Nhưng mà lão phu vẫn tính là cô phạm quy!”
“Cho nên, các cô hãy cùng chết đi!”
Vừa dứt lời, lão già khô gầy vươn một bàn tay ra, hung ác nghiền áp về phía hai người!
“Nhược Tuyết!”
“Nhã Phi!”
Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, Tiêu Dung Phi đều sợ hãi kêu lên một tiếng.
Ba người không chút do dự ra tay!
“Muốn chết!”
Lão già khô gầy hừ lạnh một tiếng, tung ra một chưởng!
Ba người bay ra giống như lá rụng trong gió thu, phun ra một ngụm máu!
“Đi chết đi!”
Chưởng thứ hai rơi xuống.
Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, Tiêu Dung Phi hoàn toàn gặp nguy hiểm!
Đúng lúc này, một giọng nói giòn giã vang lên: “Lão già này, hành động của ông không phúc hậu chút nào!”
Một lực lượng cường đại đánh úp lại, ngăn cản chưởng thứ hai của lão!
Hơn nữa còn đánh lui.
“Ai?”
Lão già khô gầy chấn động.
Mọi người chuyển ánh mắt, đồng thời nhìn về phương hướng âm thanh truyền đến.
Chỉ thấy một thiếu nữ mặc đồ màu đỏ, cưỡi một con gấu chó chậm rãi đi tới.
“Là Hồng Tụ sư tỷ của Thú Phong!”
“Không phải cô ấy đã rời khỏi Thanh Huyền Tông rồi sao? Sao vẫn còn ở nơi này!”
Mọi người đều nhận ra thiếu nữ mặc đồ màu đỏ.
Đúng là Tần Hồng Tụ!
Hơn một tháng trước, Diệp Bắc Minh đạp chết Sưu Thần Thử của Tần Hồng Tụ ở quảng trường Thanh Huyền Tông.
Tần Hồng Tụ giận dữ rời đi, từ đó về sau.
Mọi người không còn nhìn thấy Tần Hồng Tụ nữa, hôm nay là lần đầu tiên cô nàng lộ diện.
Lão già khô gầy vô cùng tức giận: “Cái gì vậy, một cảnh giới Thánh Vương nho nhỏ mà cũng dám thể hiện với lão phu ư?”
Ông ta đang muốn ra tay!
Tần Hồng Tụ tức cười nói: “Ông cứ xem thứ này trước đi, để xem ông còn dám ra tay với tôi nữa không?”
“Cô chán sống rồi ư!”
Chương 849: Nhà họ Tần ở Đại Lục Thượng Cổ
Cô nàng tiện tay lấy ra một cái lệnh bài màu đen.
Lão già khô gầy nhướng mày, nâng tay lên nhận lấy.
Nhìn thoáng qua!
“Cái gì thế này? Chưa thấy bao giờ!”
Ông ta đang muốn vứt đi!
“Dừng tay!”
Một tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
Bốn người Giang Thái Hư, Lăng Nho Phong, Ngạo Thiên Trì, Dạ Phá Dương đồng thời xuất hiện, đến trước mặt lão già khô gầy.
Lão già khô gầy kinh ngạc: “Lão tổ, sao mấy người lại ra ngoài vậy?”
“Không phải đã nói chúng ta sẽ giết hết đám đệ tử bình thường của Thanh Huyền Tông, chờ Diệp Bắc Minh xuất hiện mấy người mới ra tay sao?”
Đôi mắt già nua của Giang Thái Hư nhìn chằm chằm lệnh bài trong tay lão già khô gầy: “Đưa thứ đó cho tôi xem!”
“Vâng!”
Lão già khô gầy không dám chậm trễ.
Vội vàng đưa lệnh bài lên.
Giang Thái Hư nhìn thoáng qua, đột nhiên biến sắc: “Cô là người nhà họ Tần ở Đại Lục Thượng Cổ?”
“Đại Lục Thượng Cổ! Nhà họ Tần?”
Đám người Lăng Nho Phong, Ngạo Thiên Trì, Dạ Phá Dương cũng đều biến sắc.
Tần Hồng Tụ hừ lạnh: “Coi như ông có mắt, lập tức cút khỏi Thanh Huyền Tông cho bà đây!”
“Nếu không bà đây mà giận dữ, chỉ cần một mệnh lệnh sẽ khiến nhà họ Tần tiêu diệt mấy người!”
Bịch bịch bịch!
Mấy chục lão già của gia tộc Thượng Cổ sợ tới mức lui về phía sau, hai chân run rẩy.
Lão già khô gầy kia nuốt một nước bọt: “Lão tổ, cô ta... cô ta... cô ta thật sự là người nhà họ Tần ở Đại Lục Thượng Cổ?”
Giang Thái Hư nhìn chằm chằm Tần Hồng Tụ, không dám nói một tiếng nào!
Có người của Thanh Huyền Tông nghi hoặc: “Nhà họ Tần Đại Lục Thượng Cổ rất mạnh sao?”
Có người trả lời: “Không biết nữa, nhưng nhìn phản ứng của những gia tộc Thượng Cổ này thì chỉ sợ không đơn giản!”
Trong lòng mọi người Thanh Huyền Tông lại dấy lên hy vọng.
Tần Hồng Tụ chỉ vào đám người Giang Thái Hư: “Còn ngây ra đó làm gì? Cút mau!”
Khuôn mặt già nua của Giang Thái Hư tối đen, co rúm lại: “Cô nhóc, chỉ dựa vào một cái lệnh bài mà cô đã nói cô là người của nhà họ Tần ư?”
“Lão phu cho rằng cô căn bản không phải người nhà họ Tần, lệnh bài này nhất định là do cô trộm được!”
“Hôm nay lão phu sẽ giết cô, biết đâu còn có thể lập công với nhà họ Tần!”
Không đợi Tần Hồng Tụ trả lời.
Giang Thái Hư đã nâng tay, gió lớn nổi lên bốn phía, gào thét lao về phía Tần Hồng Tụ!
Gào!
Con gấu mà cô ta cưỡi rít gào một tiếng, đứng ra ngăn cản.
“Không được!”
Tần Hồng Tụ kêu to.
Ầm!
Con gấu lập tức nổ tung, hóa thành một bãi máu!
Tần Hồng Tụ bị dư uy lan đến, cũng phun ra một ngụm máu, thê thảm nằm trên mặt đất: “Ông!”
“Giang Thái Hư, ông dám ra tay với tôi, thật sự không sợ nhà họ Giang bị diệt sao?”
Đôi mắt Giang Thái Hư đỏ lên: “Cô nhóc, cô giả mạo thành người của nhà họ Tần Đại Lục Thượng Cổ mới bị diệt tộc thật đấy!”
Vèo!
Giang Thái Hư đạp một cái vỡ mặt đất, đánh về phía Tần Hồng Tụ!
Tần Hồng Tụ cảm nhận được cái chết đang uy hiếp, vừa muốn ra tay ngăn cản.
Ầm!
Nhưng cô ta lại bị đánh bay ra ngoài, cả người đầm đìa máu tươi!
Đôi mắt Giang Thái Hư đỏ bừng nhìn Tần Hồng Tụ: “Cô nhóc, vì sao cô lại phải đến nhúng tay vào chuyện này?”
“Hôm nay lão phu sẽ tiễn cô đi!”
Ông ta lại nhìn về phía Hạ Nhược Tuyết và Tiêu Nhã Phi: “Xem ra Diệp Bắc Minh đã chạy rồi, lão phu đã không còn kiên nhẫn nữa!”
“Còn có mấy người nữa, cũng đi cùng với cô ta đi!”
Nói xong, trong tay ông ta hiện ra một thanh kiếm thần!
Một kiếm đâm về phía Hạ Nhược Tuyết và Tiêu Nhã Phi!
“Nhã Phi!”
Tiêu Dung Phi vô cùng tuyệt vọng.
“Nhược Tuyết, không!”
Lãnh Nguyệt và Sát Chủ sợ hãi kêu lên!
Ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này!
Dưới mặt đất đột nhiên có một con huyết long lao ra, va mạnh vào người Giang Thái Hư!
Ầm!
Kiếm thần trong tay Giang Thái Hư bay ra, cả người ông ta cũng bị đánh bay ra ngoài, quay cuồng mấy chục vòng trên mặt đất rồi phun ra một ngụm máu tươi!
“Phụt!”
Giang Thái Hư vô cùng hoảng sợ nhìn cái khe dưới mặt đất: “Người nào?”
Giọng nói lạnh lẽo giống của thần chết truyền đến: “Không phải ông muốn giết tôi sao? Còn hỏi tôi là người nào ư?”
“Tông chủ!”
“Bắc Minh!”
“Minh Nhi!”
Tất cả mọi người ở đây đều sợ run, đôi mắt đỏ bừng nhìn cái khe dưới mặt đất!
Một thanh niên đi ra từ trong cái khe, sau lưng nổi lên huyết quang và ma khí cuồn cuộn ngập trời.
Giống như đi ra từ trong địa ngục!
“Diệp Bắc Minh!”
Giang Thái Hư ôm ngực phun ra một ngụm máu tươi.
“Tông chủ, cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi!”
“Chính là những người này, tùy ý giết chóc đệ tử của Thanh Huyền Tông chúng ta!”
Có người của Thanh Huyền Tông đỏ cả mắt kêu to.
“Minh Nhi!”
Lãnh Nguyệt khụ ra một ngụm máu tươi: “Cẩn thận, đây đều là người của gia tộc Thượng Cổ”.
“Gia tộc Thượng Cổ? Mấy người đúng là nên bị diệt tộc!”
Giọng nói của Diệp Bắc Minh vô cùng nặng nề: “Tôi không đi gây sự với mấy người, mấy người đã xông đến đây trước ư?”
Ảnh Thuấn!
Anh bước từng bước đến trước người Giang Thái Hư!
Sau đó nâng kiếm Đoạn Long lên chém mạnh xuống!
Giang Thái Hư rống giận: “Nhóc con, cậu dám...”
Chương 850: Kẻ này cực kỳ nghịch thiên
Ông ta còn chưa dứt lời, kiếm Đoạn Long đã nghiền áp đến, bả vai của Giang Thái Hư nổ tung trong nháy mắt!
Những tiếng “răng rắc” vang giòn truyền ra, gân mạch cả người ông ta đều bị đứt!
“Lão tổ!”
Da đầu lão già khô gầy run lên quát to một tiếng!
“Giang tiền bối!”
Lăng Nho Phong và Ngạo Thiên Trì cũng không thể tưởng tượng được!
Giang Thái Hư là cảnh giới Thần Chủ đỉnh phong, chỉ còn cách cảnh giới Thần Đế một chút nữa thôi.
Vậy mà lại bị một kiếm phế đi?
Chỉ có ánh mắt của Dạ Phá Dương ngưng tụ lại, giống như sớm dự đoán được.
Ngay sau đó.
Diệp Bắc Minh quay đầu lại, lạnh lùng nhìn lão già khô gầy: “Là ông muốn để Nhược Tuyết và Nhã Phi mất máu đến chết đúng không?”
Vèo!
Lão già khô gầy chỉ cảm thấy có một bóng người lóe qua trước mắt.
Diệp Bắc Minh đứng trước mặt ông ta giống như ma quỷ.
“A!”
Lão già khô gầy hít một hơi lạnh, muốn lui về phía sau.
Diệp Bắc Minh nâng tay lên bắt lấy vai ông ta, tàn nhẫn cười: “Lão già này, ông chạy cái gì?”
“Cậu!”
Lão già khô gầy muốn phản kháng.
Nhưng sau lưng Diệp Bắc Minh lại bộc phát ra một con huyết long nghiền áp, làm cho ông ta mất đi tất cả sức chiến đấu!
Diệp Bắc Minh nhìn ông ta bằng ánh mắt lạnh như băng: “Ông rất thích để người ta chảy máu đến chết đúng không?”
“Nếu đã như vậy, tôi sẽ cho ông hưởng thụ trước một chút!”
Anh vừa dứt lời, một con huyết long hiện lên trên cánh tay anh, cắn một cái vào cổ họng lão già khô gầy!
Một màn làm cho người ta hoảng sợ xuất hiện.
Máu thịt của lão già khô gầy trong nháy mắt đã khô quắt xuống: “Cậu... A... Không! Không được!”
“Ma quỷ... Cậu là ma quỷ...”
Một câu nói cuối cùng vừa vang lên.
Lão già khô gầy bị hút khô máu, hoàn toàn biến thành một cái xác khô!
Diệp Bắc Minh tiện tay vứt bỏ thi thể của lão già khô gầy, dẫm chân một cái, lao thẳng về phía ba người Lăng Nho Phong, Ngạo Thiên Trì, Dạ Phá Dương!
Ba người đều là cảnh giới Thần Chủ hậu kỳ, Diệp Bắc Minh lại muốn lấy một địch?
“Đậu má!”
“Tông chủ hung tàn như vậy sao?”
“Tông chủ của chúng ta thật sự chỉ là cảnh giới Hợp Nhất sao? Sao tôi lại có cảm giác anh ấy còn trâu bò hơn cả Thần Đế vậy!”
“Nghịch thiên! Một người cảnh giới Hợp Nhất lại dám chủ động ra tay với ba người cảnh giới Thần Chủ hậu kỳ?”
Đám người Thanh Huyền Tông điên cuồng nuốt nước miếng!
Hô hấp dồn dập, đôi mắt đỏ bừng!
Lãnh Nguyệt hoàn toàn ngây ra: “Minh Nhi, rốt cuộc con đã lấy được cái gì ở trong tháp Trấn Giới?”
Đôi mắt già nua của đám người Vương Kiếm Sinh, Bách Lý Phong Hoa, Thạch Thiếu Giang điên cuồng co rút lại!
Ngạo Thiên Trì gầm lên một tiếng: “Đậu má! Diệp Bắc Minh, cậu coi cảnh giới Thần Chủ là cái gì?”
Sắc mặt Lăng Nho Phong rất khó coi: “Thật sự nghĩ cậu là vô địch sao?”
Dạ Phá Dương phun ra một câu: “Một người khiêu khích ba người chúng tôi? Làm sao cậu dám!”
“Giết!”
Một tiếng hét to vang lên!
Dạ Phá Dương trong nháy mắt đột phá vận tốc âm thanh, ma thương trong tay chém về phía Diệp Bắc Minh!
“Ngu xuẩn!”
Diệp Bắc Minh quát lạnh một tiếng, vung mạnh kiếm Đoạn Long lên.
Một tiếng “keng” truyền ra.
Ma thương không chịu nổi một kích, lập tức vỡ nát!
Dạ Phá Dương cũng bay ngược ra ngoài, chật vật rơi xuống mặt đất, lùi bình bịch về phía sau hơn mười bước!
Vất vả lắm ông ta dừng bước được, lại lập tức phun “phụt” ra một ngụm máu!
Sắc mặt cực kỳ tái nhợt!
“Cậu... Không đúng! Cho dù cậu có cầm kiếm Long Đồ trong tay cũng tuyệt đối không có khả năng bộc phát ra lực lượng như vậy!”
“Nhầm rồi!”
Sắc mặt Dạ Phá Dương thay đổi, cả người run rẩy: “Chúng ta đều nhầm rồi!”
“Thứ mà cậu ta dựa vào không phải kiếm Long Đồ, tên nhóc này có vấn đề!”
Lăng Nho Phong và Ngạo Thiên Trì ngẩn ngơ: “Cái gì? Không phải bởi vì lực lượng của kiếm Long Đồ?”
Diệp Bắc Minh cong khóe miệng lên cười lạnh: “Bây giờ mới biết thì đã muộn rồi”.
“Nhưng mà cũng không sao cả, kiếp sau chú ý đi”.
Anh bước từng bước đến trước người Dạ Phá Dương, kiếm Đoạn Long lần lượt chém ra năm kiếm khí!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Bốn kiếm chém vào tay chân của Dạ Phá Dương, kiếm thứ năm xuyên qua đan điền của ông ta!
“Oa!”
“Tông chủ quá trâu bò!”
Đám người của Thanh Huyền Tông kích động đến mức run rẩy!
“Tên súc sinh, cậu dám...”
Ầm!
Diệp Bắc Minh lười liếc ông ta thêm một cái, đá một cái vỡ cằm của Dạ Phá Dương!
Anh không hề dừng lại, cầm kiếm Đoạn Long trong tay đánh về phía Ngạo Thiên Trì và Lăng Nho Phong!
“A...”
Hai người Ngạo Thiên Trì và Lăng Nho Phong chỉ cảm thấy lạnh cả người, hơi lạnh từ lòng bàn chân lao thẳng lên đến đỉnh đầu.
Bọn họ nhìn thoáng qua nhau, khuôn mặt già nua trong nháy mắt trắng bệch!
Đôi mắt Ngạo Thiên Trì tràn ngập tơ máu, tròng mắt như muốn nổ tung: “Anh Lăng, mẹ nó kẻ này cực kỳ nghịch thiên!”
“Tên súc sinh này tuyệt đối là quái vật, hôm nay ông và tôi đều không sống được!”
Lăng Nho Phong gật đầu: “Tôi biết, kéo dài vì gia tộc đi!”