Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 347: Chữa trị cho Cửu sư tỷ

Đan dược được chia thành các loại: Hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, hoàng phẩm, huyền phẩm, địa phẩm, thiên phẩm.

Đan dược từ bậc cực phẩm trở xuống không có đan văn.

Từ cực phẩm trở lên!

Một vệt đan văn là hoàng phẩm.

Hai vệt đan văn là huyền phầm.

Ba vệt đan văn là địa phẩm.

Bốn vệt đan văn là thiên phẩm.

Số lượng đan văn càng nhiều có nghĩa là cấp bậc càng cao.

Hai tròng mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Đây chính là Tố Thể Đan sao?”

Suốt mười mấy giờ đồng hồ không ăn uống không ngủ nghỉ, cuối cùng cũng thành công.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không thể tin được: “Nhóc con giỏi lắm, lần đầu tiên luyện chế đan dược cấp địa phẩm đã thành công”.

“Giờ đây cậu đã được xếp vào tổng số chín mươi người đứng đầu trong các thời kỳ kí chủ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục rồi”.

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: “Được đó, ông như thế này là đang khen ngợi tôi hay là đả kích tôi vậy?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười hì hì: “Đương nhiên là khen rồi”.

Diệp Bắc Minh không rảnh khua môi múa mép với ông ta.

Đi thẳng ra khỏi mật thất.

Vương Như Yên canh giữ ngay tại cửa mật thất, thấy Diệp Bắc Minh đi ra bèn nói: “Tiểu sư đệ, thành công rồi à?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Thành công rồi”.

Vương Như Yên thoáng sửng sốt, sau đó hết sức vui mừng đáp: “Tiểu sư đệ, em thật sự quá làm cho người ta kinh ngạc”.

“Đi, mau đến cứu Cửu sư tỷ”.

Hai người nhanh chóng tiến vào phòng của Cửu sư tỷ.

Lục Tuyết Kỳ đang cùng Cửu sư tỷ nói chuyện.

Diệp Bắc Minh cười nói: “Cửu sư tỷ, đây là Tố Thể Đan”.

“Ăn vào có thể giúp trùng tu gân mạch và đan điền”.

Hoàng hậu Hồng Đào nhìn Tố Thể Đan, thân thể run lên: “Tiểu sư đệ, cảm ơn em”.

Diệp Bắc Minh mỉm cười lắc đầu: “Cửu sư tỷ, chị cũng là vì cứu em mà”.

“Được rồi, đừng để lãng phí thời gian, hồi phục càng sớm càng tốt mà”.

“Chỉ có điều chỉ với một viên Tố Thể Đan có lẽ không phục hồi hoàn toàn được, chị phải ăn nhiều thêm mấy viên”.

“Được”.

Hoàng hậu Hồng Đào không chần chờ thêm nữa.

Cầm lấy một viên Tổ Thể Đan nuốt thẳng xuống bụng.



Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ liếc nhìn nhau một cái rồi yên lặng lui ra ngoài.

Lục Tuyết Kỳ hạ lệnh: “Từ giờ trở đi, tất cả mọi người đều bị cấm lại gần căn phòng này trong phạm vi trăm mét”.

“Kẻ nào vi phạm, cho dù là lí do gì cũng giết chết không tha!”

Trong bóng tối lập tức có người trả lời: “Vâng!”

Mấy chục bóng dáng âm thầm tản ra.

Hai cô gái một trước một sau, lần lượt canh gác bên ngoài.

Sau khi uống Tố Thể Đan, sắc mặt của hoàng hậu Hồng Đào ngay lập tức đỏ bừng.

Cô ấy cắn chặt răng, gánh chịu nỗi đau to lớn.

Cả người giống như bị xé rách vậy!

Để thiết lập lại gân mạch cùng với đan điền thì cần phải nghiền nát hết tất cả gân mạch và đan điền cũ, sau đó mới gây dựng lại!

Mười lăm phút đã trôi qua.

Cả người hoàng hậu Hồng Đào đã ướt đẫm mồ hôi.

Quần áo dính cả vào da.

Dáng người hoàn mỹ lộ ra ngoài.

Diệp Bắc Minh nhìn thẳng Cửu sư tỷ, sợ xảy ra biến cố gì.

Một tiếng đồng hồ sau.

Nét mặt của sư tỷ đã tốt hơn rất nhiều, bên ngoài cơ thể bắt đầu xuất hiện một lớp chất bẩn.

Khoảng chừng mười mấy tiếng trôi qua.

Cửu sư tỷ cuối cùng cũng mở mắt, khóe môi khẽ mỉm cười: “Tiểu sư đệ, chị bình phục rồi”.

Vù!

Một luồng hơi thở bậc thánh mãnh liệt phát ra.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Cửu sư tỷ, chị là Võ Thánh sao?”

“Từ từ đã, mẹ nó!”

“Chị vừa mới hồi phục lại, thực lực lẽ ra phải vô cùng yếu ớt mới đúng, sao lại có thể có sức mạnh của Võ Thánh được?”

“Không lẽ sức mạnh thật sự của chị còn đáng sợ hơn cả Võ Thánh ư?”

“Ôi!”

Diệp Bắc Minh hít một hơi khí lạnh, cả gương mặt đều đang rung động.

Đôi mắt của hoàng hậu Hồng Đào co giật: “Uầy… Khụ khụ, haha, tiểu sư đệ, em hiểu nhầm rồi”.

“Vốn dĩ chị chỉ mới đạt tới cảnh giới Võ Tôn mà thôi”.

“Vừa nãy ăn Tổ Thể Đan vào cho nên mới không cẩn thận đột phá”.

“Ừm, là như vậy đó”.

Cửu sư tỷ vừa nói vừa gật gù.

Diệp Bắc Minh cạn lời: “Chị nghĩ rằng em sẽ tin sao?”

Lúc này.

Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ cũng xông vào trong, thấy hoàng hậu Hồng Đào đã phục hồi thì tiến lên kiểm tra một lượt, có cảm giác không tài nào tưởng tượng nổi.

Diệp Bắc Minh còn muốn tiếp tục tra hỏi về cảnh giới thật sự của Cửu sư tỷ.

Đã bị ba cô gái hợp tác cùng nhau đẩy ra khỏi phòng.

“Được rồi tiểu sư đệ, em đi ngủ nhanh đi”.

“Chuyện tiếp theo cứ giao cho bọn chị”.

Diệp Bắc Minh chỉ đành bó tay.

Luyện đan suốt mười mấy tiếng, cộng thêm bảo vệ cho Cửu sư tỷ thêm mười tiếng tiếng đồng hồ nữa.

Xấp xỉ đã gần ba mươi tiếng chưa được chợp mắt rồi.

Hai tròng mắt của Diệp Bắc Minh đầy tia máu.

Thật sự cực kì mệt!

Anh đi thẳng về căn phòng mà Bát sư tỷ chuẩn bị cho mình, thậm chí không thèm đánh răng rửa mặt mà đã nhào thẳng xuống giường.

“A!”

Một tiếng thét chói tai vang lên.

Vô tình đụng phải một cơ thể mềm mại.

Huỵch!

Diệp Bắc Minh hoảng sợ bò dậy, vừa lúc đối mặt với cặp mắt ngây thơ của Trần Lê Y: “Sao cô lại ở đây?”

Vẻ mặt Trần Lê Y rất vô tội: “Thiếu chủ, anh… Chẳng phải anh đã bảo là… Hôm sau lại nói sao?”

.

.

Khuôn mặt Trần Lê Y đầy vẻ vô tội, trợn tròn đôi mắt xinh đẹp.

Hơi sợ mà cũng hơi mong chờ.

Con nhóc này đang mặc đồ ngủ, còn tạm được, không phải là trần truồng.

Nhưng mà cứ như là xuất hiện từ hư vô vậy!

Lúc còn ở núi Thái Hành, kêu cô ấy nhảy xuống dưới vách đá cô ấy cũng nhảy thẳng xuống luôn.

Hoàn toàn không do dự chút nào!

Rõ ràng là Thập sư tỷ đang nói giỡn, con nhóc này lại thật sự leo lên giường chờ anh.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên kỳ quái, không biết cô nhóc nghĩ cái gì vậy?

Chẳng lẽ là đơn thuần từ khi còn nhỏ, hoặc là đầu óc không bình thường?

Anh lắc lắc đầu, quay người lại rời đi.

Qua tới căn phòng bên cạnh rồi lôi điện thoại di động ra.

Gửi cho Vạn Lăng Phong ba chữ: “Cửu Thiên Tuế!”

Trong một lần ở Cao Ly Quốc anh đã biết đến cái tên này.

Có một cảm giác mông lung rằng trên người mẹ mình giấu diếm vô số bí mật!

Mẹ xuất thân từ nhà họ Diệp của Côn Luân Hư?

Sức mạnh của mẹ chắc chắn cao hơn nhiều so với những người tu võ bình thường khác!

Theo lý mà nói mẹ hoàn toàn có thể bảo vệ được anh, giữ anh ở bên người.

Là loại lực lượng gì mà có thể làm cho một người phụ nữ vừa sinh xong đã phải ngay lập tức rời khỏi đứa con của chính mình cơ chứ?

Kể từ khi Vantis bỏ đi, mẹ lại đi đâu nữa?

Long Đế Quyết mà mẹ để lại là cấp bậc gì?
Chương 348: Người thủ hộ của Hùng quốc?

Đủ mọi suy nghĩ ập tới.

Đầu óc mơ mơ màng màng.

Cửu Thiên Tuế này lại là ai nữa?

Vừa nằm xuống đã ngủ ngay.

Tất cả mọi chuyện chờ ngủ dậy rồi nói.



Diệp Bắc Minh đã say giấc nồng, nhưng đám người cấp cao của Hùng quốc ở xa bên kia bờ đại dương lại không tài nào ngủ được.

Sau khi Diệp Bắc Minh rời khỏi Hùng quốc, hơn mấy trăm vị quan chức cấp cao mở hội nghị ước chừng kéo dài suốt một ngày một đêm.

Bầu không khí lúc đó đông cứng đến đáng sợ.

Trừ khi vào nhà vệ sinh, kể cả ăn cơm cũng chỉ là hai món bánh mì với sữa bò đơn giản.

Không một ai ra khỏi chỗ ngồi!

“Lần này Hùng quốc chúng ta đã phải chịu một nỗi nhục mà trước giờ chưa từng có!”

“Cũng là mối đe dọa từ trước đến nay chưa một lần xuất hiện!”

“Một cái tên đến từ Long quốc mà lại dám đánh giết vào tận cửa lớn quốc hội của Hùng quốc ư?”

“Giết chết tướng quân Assef ngay trước mặt tất cả mọi người?”

“Đây là có ý gì?”

Bên trong phòng họp rộng lớn là sự im lặng bao trùm.

Trong mắt tất cả các quan chức cấp cao của Hùng quốc đều chứa đầy sự âm u và sát ý lạnh lẽo.

Một người quan chức đứng dậy mở miệng nói thẳng: “Không cần phải thảo luận nữa, đi báo cho người thủ hộ của Hùng quốc đi!”

“Sự tồn tại của Diệp Bắc Minh đã uy hiếm nghiêm trọng tới tính an toàn của Hùng quốc chúng ta”.

“Lúc này người thủ hộ nên ra tay rồi”.

“Đồng ý!”

“Tán thành!”

“Tôi cũng tán thành!”

Mấy trăm người bọn họ đều đồng tình.

Trong đại sảnh của hội nghị tràn ngập sự xơ xác và tiêu điều.



Cũng tại thời điểm đó.

Côn Luân Hư, đâu đó trong một cái thung lũng.

Một vệt thân ảnh đang vội vàng bay nhanh.

Chính là Diệp Ngưng Huyên.

Sau khi cô ta quay lại Côn Luân Hư, tra được rằng nhà họ Diệp đã thất thủ, rơi vào tay của em họ Diệp Phi Phàm.

Chỉ có đem theo lệnh bài Huyền Thuyết gia nhập vào cung Xã Tắc.

Nhà họ Diệp mới có một con đường sống!

Đột nhiên.

Một cái bóng đen đánh tới!

Tốc độ quá nhanh, Diệp Ngưng Huyên hoàn toàn không phản ứng kịp.

Rầm!

Bả vai cô ta bị đánh một cú, máu tươi tung tóe, cả cơ thể bay ra ngoài rồi đập lên một tảng đá.

“Phụt!”

Phun ra một ngụm máu tươi.

Một người thanh niên mặc bộ đồ tím dẫn theo mấy lão già bước ra: “Chị yêu dấu của em ơi, chị chạy nhanh như thế làm gì?”

“Muốn tham gia vào cung Xã Tắc?”

“Hahaha, thật tiếc quá, bọn tôi vốn đã đoán được suy nghĩ của chị cho nên đến đây để ôm cây đợi thỏ”.

Hai tròng mắt Diệp Ngưng Huyên bốc lên lửa giận: “Diệp Phi Phàm, cậu đã làm gì ông nội rồi hả?”

Người thanh niên mặc đồ tím cười nhẹ: “Yên tâm đi, lão già đó vẫn chưa chết đâu”.

“Ông ta vô cùng cứng rắn, nhất quyết không chịu nói vị trí người đứng đầu nhà họ Diệp ra cho tôi”.

“Haiz, cũng không còn cách nào, chỉ có thể để cho ông ta sống lâu thêm vài ngày nữa thôi”.

“Diệp Phi Phàm, đó chính là ông nội ruột của cậu!”

Con người Diệp Ngưng Huyên run rẩy.

Cơn giận bất chợt bộc phát!

“Giết!”

Cô ta bỗng dưng nhảy dựng lên.

Từ bên hông rút ra một thanh bảo kiếm, chém thẳng về phía cổ họng Diệp Phi Phàm.

Diệp Phi Phàm chỉ thờ ơ đứng đó.

Cho đến khi bão kiếm sắp đến gần cổ họng thì cậu ta mới dùng hai ngón tay kẹp lấy lưỡi kiếm, dùng lực bẻ gãy!

“Leng keng” một tiếng giòn giã.

Bảo kiếm bị bẻ thành hai nửa.

Cong tay lại bắn ra.

Phụt!

Thanh kiếm bị gãy bay ra ngoài, đâm thẳng vào bụng Diệp Ngưng Huyên.

Cô ta nhổ ra một ngụm máu tươi, bay vọt ra rơi lại vị trí cũ.

Diệp Phi Phàm giễu cợt: “Chỉ là một thanh kiếm được làm bằng thép tầm thường thôi mà cũng đòi giết Diệp Phi Phàm tôi đây hả?”

Diệp Ngưng Huyên giương cổ nói: “Muốn chém muốn giết gì tùy cậu!”

“Giết chị ư? Đơn giản quá rồi”.

Diệp Phi Phàm lắc đầu, nói: “Tôi muốn tất cả các người đều tận mắt nhìn thấy Diệp Phi Phàm tôi đây trở thành người đứng đầu của nhà họ Diệp như thế nào”.

“Rồi lại dùng cách này để đưa nhà họ Diệp đi vào bước đường cùng!”

“Ấn soái của gia chủ đang ở trong tay chị đúng không? Mau giao ra đây”.

“Cậu nằm mơ đi!”, cặp mắt Diệp Ngưng Huyên ứ máu.

“Không biết điều”.

Sắc mặt Diệp Phi Phàm lạnh như băng.

Bước một bước lớn tới trước người Diệp Ngưng Huyên, chuẩn bị lục soát.

Ầm!

Đột nhiên có một hơi thở mạnh mẽ tấn công tới.

“Hửm?”

Diệp Phi Phàm bị giật mình, vội vã lùi về sau.

Một luồng kiếm khí gần như vụt qua ngay cạnh người mình khiến cho cậu ta rất tức giận.

Nếu như chậm thêm một giây nữa thôi là đã bị luồng khí đó giết chết luôn rồi.

Ngẩng đầu nhìn về phía truyền đến kiếm khí, giận dữ hỏi: “Là ai có lá gan lớn như vậy, dám động thủ với Diệp Phi Phàm tôi cơ chứ?”

“Diệp Phi Phàm, một thằng nhóc vô danh mà thôi, có gì tài giỏi đâu?”

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền tới.

Cô gái xinh đẹp tuyệt trần đứng trên một tảng nham thạch.

Mặc một chiếc váy tung bay màu xanh nhạt, dáng người linh hoạt, nhan sắc lại càng không có gì để bàn, làm cho Diệp Phi Phàm nhìn ngây người.

“Cô là ai?”

Nếu như có Diệp Bắc Minh ở đây thì anh chắc chắn sẽ nhận ra người này, Văn Nhân Mộc Nguyệt.

Không lâu trước đây xuất hiện ở bên ngoài phủ Long Soái, cùng với một đám người mời anh tham gia vào cung Xã Tắc.

Nhưng lại bị Diệp Bắc Minh từ chối.

“Tôi là ai cậu không xứng để biết”.

Tiếng Văn Nhân Mộc Nguyệt thật lạnh lùng: “Cậu chỉ cần biết nơi đây là địa bàn của cung Xã Tắc là được”.

“Một là cút, hai là chết”.

Diệp Phi Phàm cười đáp: “Cô gái à, đây quả thật là địa bàn của cung Xã Tắc không sai, nhưng chỉ có một mình cô…”

“Ai bảo chỉ có một mình cô ta?”

Một âm thanh già nua truyền đến, hoàn toàn không nhìn thấy bóng người.

Diệp Phi Phàm sợ hết hồn!

Âm thanh đó truyền đến từ bốn phương tám hướng, hoàn toàn không xác định được vị trí cụ thể.

“Mạc Thương Khung của cung Xã Tắc? Đi mau!”

Mấy lão già kia kéo theo Diệp Phi Phàm xoay người rời đi.

Đi thẳng ra khỏi phạm vi địa bàn của cung Xã Tắc mới dừng bước lại.

Nét mặt Diệp Phi Phàm u ám đến mức làm cho người ta sợ hãi: “Đáng chết, suýt chút nữa là bắt được Diệp Ngưng Huyên rồi, cung Xã Tắc lại chặn ngang một chân!”

Một lão già lạnh lùng nhìn Diệp Phi Phàm: “Diệp Phi Phàm, bọn tôi đã cùng cậu lãng phí rất nhiều thời gian rồi”.

“Sự kiên nhẫn của cậu chủ cũng có hạn, nếu cậu còn không có cách nào tìm được thứ đó”.

“Tôi cảm thấy cậu vẫn nên tự mình trở về báo cáo với cậu chủ thì hơn”.

Mấy lão già lạnh nhạt nhìn cậu ta.

Nghe đến hai từ cậu chủ, sắc mặt Diệp Phi Phàm lập tức trở nên trắc bệt.

Cậu ta vội vàng đáp: “Các vị trưởng lão, các vị yên tâm đi, tôi nhất định sẽ tìm về đồ của cậu chủ mà”.

“Đúng rồi, tôi bỗng nhớ ra, ông già bất tử kia còn có một cô con gái nữa”.

“Hai mươi ba năm trước đột nhiên từ bên ngoài trở về, còn mang thai một đứa con hoang không biết là của thằng nào”.

“Lần này Diệp Ngưng Huyên rời khỏi Côn Luân Hư chắc có lẽ cũng là đến giới thường dân tìm đứa con hoang kia!”

“Có khi nào Diệp Ngưng Huyên đã đưa món đồ đó cho nó rồi không?”

Vài lão già liếc nhau một cái rồi nói: “Đi, đi đến nhân giới!”
Chương 349: Nhận lấy Trần Lê Y

Một giấc ngủ tỉnh lại đã là buổi sáng.

Diệp Bắc Minh mở to mắt, phát giác một người đang ngồi xổm bên cạnh giường.

Như một con vịt nhỏ gật lên gật xuống.

Ngồi ngủ gà ngủ gật.

"Mẹ!"

Diệp Bắc Minh bật dậy.

"Á!"

Trần Lê Y giật nảy mình, đầu đập bụp vào mép giường, trán lập tức đỏ rực.

"Tại sao cô lại ở chỗ này?"

"Tôi... Thiếu chủ anh ngủ rồi, tôi thân là tỳ nữ, đương nhiên phải hầu hạ gần anh".

Diệp Bắc Minh choáng váng: "Cô đã ở đây bao lâu?"

Trần Lê Y nhìn thoáng qua đồng hồ: "Chắc tầm bảy, tám tiếng".

Biểu cảm Diệp Bắc Minh quái dị: "Cho nên, tối hôm qua, tôi vừa mới nằm ngủ thì cô lại đến?"

"Dạ".

Trần Lê Y gật gật đầu.

Diệp Bắc Minh sầm mặt, truyền âm hỏi: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, có người tới mà ông cũng không nhắc nhở tôi?"

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến, có vài phần kỳ ảo: "Tôi là tháp Càn Khôn Trấn Ngục, không phải bảo mẫu của cậu".

Diệp Bắc Minh phản bác: "Nếu như cô ấy muốn giết tôi thì sao?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lạnh: "Nhóc, với thực lực của cô ấy, cộng với tầng thứ nhất Cửu Chuyển Kim Thân quyết của cậu".

"Dù cậu có cho cô ấy một cây đao, cô ấy cũng không chém phá da của cậu được".

"Cậu thật sự gặp phải nguy hiểm thì tôi mới nhắc nhở cậu, một người phụ nữ vô hại ở bên cạnh cậu, cậu làm tôi nhắc nhở cậu thế nào?"

Diệp Bắc Minh: "..."

Hình như lý lẽ là thế thật.

Mặc dù Trần Lê Y có chút võ công.

Nhưng cũng chỉ chừng võ giả cấp Huyền.

Đối phó người bình thường vậy là đủ.

Nhưng ở trước mặt những võ giả khác thì hoàn toàn không đáng chú ý.

Diệp Bắc Minh nhìn Trần Lê Y: "Hay là cô đi trước đi".

"Hả?"

Trần Lê Y lập tức luống cuống, vô cùng đáng thương đáp: "Thiếu chủ, anh không cần tôi nữa sao?"

"Đừng đuổi tôi đi được không? Tôi... Tôi không có nơi để đi".

"Tôi rất nghe lời, làm gì cũng được".

Đôi mắt cô ấy lập tức đỏ lên.

Bố mẹ cô đã bị Khương Ngọc Châu giết.

Cô thì được Diệp Bắc Minh cứu.

Diệp Bắc Minh có thể xem như ân nhân của cô.

Đồng thời.

Từ nhỏ, Trần Lê Y đã được nhà họ Khương đào tạo trở thành tỳ nữ, nhất thời tư tưởng rất khó thay đổi.

Bằng không với nhan sắc của cô ấy, dù tùy tiện tìm một công ty quản lý để ra mắt.

Với dáng vẻ xinh đẹp, nhu nhược đáng thương và đôi mắt long lanh.

Vừa ra mắt sẽ cực kỳ nổi tiếng!

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi không đuổi cô đi, tôi muốn rời giường rửa mặt".

"Cô đi ra ngoài trước đi".

Trần Lê Y nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.

Diệp Bắc Minh vừa mới dậy, cởi quần áo chuẩn bị tắm rửa.

Trần Lê Y xông tới, tay bưng một chậu nước.

Cô đúng lúc nhìn thấy đường cong cơ thể hoàn mỹ, cơ bắp mạnh mẽ và nước da khỏe mạnh của Diệp Bắc Minh.

Tất cả chúng đập thẳng vào mắt Trần Lê Y!

Con ngươi cô ấy kịch liệt co rút, trái tim cũng đập cuồng loạn.

Diệp Bắc Minh nhìn cô ấy: "Cô muốn làm gì?"

Trần Lê Y ngơ ngác đáp: "Tôi... Tôi muốn đi lấy nước cho anh rửa mặt".

Diệp Bắc Minh đã thành thói quen: "Không cần, cô đi ra ngoài trước đi".

Trần Lê Y chật vật bước ra ngoài.

Diệp Bắc Minh nhìn bóng lưng cô ấy, lẩm bẩm: "Dù có hơi thẳng đuột, nhưng được cái nghe lời".

"Hầu hạ người không quá ổn, có lẽ có thể đào tạo theo hướng tiểu đội Sát Thần".

Tôn chỉ thứ nhất của thành viên tiểu đội Sát Thần chính là nghe lời.

Thứ hai là nghe lời!

Thứ ba vẫn là nghe lời!

Bất kỳ ai, chỉ cần tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh, tuyệt đối kinh khủng.

Sau khi tắm xong, Diệp Bắc Minh đi tới. Trần Lê Y đứng canh ở cửa, vô cùng hồi hộp.

Diệp Bắc Minh nói thẳng: "Cho cô một cơ hội cuối cùng, cô chắc chắn muốn đi theo tôi?"

Trần Lê Y gật đầu lia lịa.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: "Nếu như vậy, tôi sẽ không nói thêm gì nữa".

"Tôi có một con đường rất phù hợp với cô, nhưng có hơi đẫm máu, có lẽ cô sẽ không quá thích ứng".

"Nhưng nếu cô đã quyết định, vậy không có khả năng lùi về phía sau, cô chắc chắn chứ?"

Trần Lê Y kiên định trả lời: "Tôi chắc chắn".

"Được!"

Diệp Bắc Minh trực tiếp ném cho cô ấy một quyển võ kỹ: "Tự mình tu luyện đi".

"Giờ tạm thời cô sẽ đi theo tôi, bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể tuyên bố nhiệm vụ cho cô".

"Những nhiệm vụ này có thể sẽ khiến cô mất mạng, nhưng bây giờ cô đã không còn đường lùi nữa".

Trần Lê Y sững sờ.

Cô ấy cúi đầu nhìn thoáng qua võ kỹ Diệp Bắc Minh ném tới!

Hít sâu một hơi.

"Võ kỹ cấp Thiên?"

Dù ở gia tộc Cổ Võ, võ kỹ cấp Thiên cũng là bí mật bất truyền!

Thế mà Thiếu chủ trực tiếp ném cho cô ấy một quyển võ kỹ cấp Thiên?

Lại một lần Trần Lê Y cảm thấy đi theo Diệp Bắc Minh không sai.

Cô nhận lấy võ kỹ cấp Thiên, nhanh chóng đi theo phía sau Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh tìm một vòng, phát hiện cả ba vị sư tỷ đều không thấy: "Bận rộn như vậy sao?"

Anh còn đang muốn xem xem Cửu sư tỷ khôi phục như thế nào.

Không gặp được ba vị sư tỷ, anh đành phải trở về phủ Long Soái.

"Từ giờ trở đi, cô sẽ quản lý phủ Long Soái".

"Tất cả mọi chuyện từ lớn đến nhỏ, cô có thể quản không?"

Trần Lê Y nhìn quanh phủ Long Soái, bị kinh ngạc không nói nên lời với vẻ xa hoa bên trong.

Cho dù là nhà họ Khương cũng không xa hoa đến vậy.

Cô ấy gật đầu lia lịa: "Được, tôi có thể".

"Đi".

Diệp Bắc Minh đi thẳng đến phòng sách.

Suy tư một lúc, anh gọi điện cho một người: "Thư ký Tiền, hỏi anh một người".

Thư ký Tiền đang họp, nhận được điện thoại của Diệp Bắc Minh, anh ta ra hiệu cuộc họp tạm dừng.

Sau đó đi ra phòng họp.

Mọi người đồng loạt sững sờ.

"Ai có mặt mũi lớn như vậy?"

"Có thể làm thư ký Tiền tạm dừng cuộc họp giữa chừng, còn đi ra ngoài nghe?"

Mọi người khe khẽ bàn luận.

Thư ký Tiền đi ra bên ngoài phòng họp: "Long Soái, ngài nói đi!"

Diệp Bắc Minh nói: "Điều tra giúp tôi một người".

Thư ký Tiền mỉm cười: "Đơn giản, chỉ cần Long Quốc có hồ sơ, bất kỳ người nào tôi cũng có thể tra được".

"Cửu Thiên Tuế, cậu có thể tra được không?", Diệp Bắc Minh hỏi lại.

"Cái gì?!"

Thư ký Tiền kinh ngạc, hít một hơi khí lạnh: "Long Soái, ngài điều tra Cửu Thiên Tuế làm gì?"

Diệp Bắc Minh cảm thấy không đơn giản.
Chương 350: Nhà họ Khương xông đến

Với thân phận của thư ký Tiền, chuyện gì mà có thể khiến anh ta khiếp sợ đến như vậy?

Hiển nhiên, Cửu Thiên Tuế này không phải người bình thường. "Sao vậy? Khó quá sao?"

Giọng điệu thư ký Tiền nghiêm nghị: "Long Soái, đây không phải vấn đề có khó hay không".

"Vừa rồi tôi đã nói với ngài, chỉ cần là người Long Quốc có hồ sơ, tôi đều có thể điều tra được".

"Nhưng Cửu Thiên Tuế này... Ông ta không có hồ sơ".

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Ồ?"

Xem ra anh đã tìm đúng hướng rồi.

Vẻ mặt thư ký Tiền không ngừng thay đổi: "Long Soái, nếu như ngài muốn tra người khác, tôi có thể giúp một tay".

"Chỉ có Cửu Thiên Tuế này, ngài... vẫn là thôi đi".

"Tôi còn đang họp, để nói sau..."

Thư ký Tiền vội vã cúp điện thoại.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh không ngừng lấp lóe, từ cách cư xử của thư ký Tiền mà nói, anh thật sự tìm đúng người.

"Cửu Thiên Tuế? Có lai lịch gì?", con ngươi Diệp Bắc Minh đọng lại.

Chợt.

Anh bộc phát ra một cỗ sát ý động trời: "Tao mặc kệ mày có lai lịch gì, dám đụng đến mẹ của tao đều phải chết!"

Nói năng khí phách!

Sau khi cúp điện thoại, thư ký Tiền lại gọi thêm một cuộc nữa: "Long chủ, Long Soái đã tra được đến Cửu Thiên Tuế".

"Chuyện năm đó, e rằng càng ngày càng không gạt được".

Diệp Bắc Minh mới vừa cúp điện thoại của thư ký Tiền không bao lâu, Vạn Lăng Phong gọi đến: "Chủ nhân, có hơi đáng sợ".

Diệp Bắc Minh hỏi: "Sao vậy?"

Vạn Lăng Phong ngưng trọng đáp: "Tối hôm qua cậu gửi cho tôi ba chữ "Cửu Thiên Tuế", để tôi đi điều tra".

"Người của tôi tra xét suốt một đêm, tin tức liên quan tới Cửu Thiên Tuế chỉ có một vị đại thái giám thời cổ đại".

"Tôi biết người ngài muốn tìm chắc chắn không phải vị thái giám cổ đại này".

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Nói thừa, tôi muốn tìm một người còn sống sờ sờ".

Vạn Lăng Phong mở miệng: "Đây mới là điểm có vấn đề, tôi lợi dụng tất cả mạng lưới quan hệ, tìm khắp rất nhiều hồ sơ".

"Ngoại trừ đại thái giám Cửu Thiên Tuế trong sách lịch sử kia ra, trong hiện thực hoàn toàn không có người này".

"Tôi biết chủ nhân sẽ không để cho tôi đi tìm một người không tồn tại".

"Nếu người này còn tồn tại, vậy thì tại sao tôi lại không tra được?"

"Giờ chính là xã hội hiện đại, thời đại của dữ liệu lớn!"

Thời đại của dữ liệu lớn.

Chỉ cần người còn sống, nhất định sẽ có dấu vết để lại.

Dù là người chết.

Cũng có các loại ghi chép.

Ghi chép trên internet không có khả năng hoàn toàn xóa đi.

Nếu như có thể xóa đi tất cả ghi chép, như vậy người này cũng quá đáng sợ.

Trong lúc mơ hồ.

Diệp Bắc Minh cảm thấy như thể có một bàn tay to lớn đang âm thầm thúc đẩy hết thảy!

Anh trầm tư: "Được rồi, không cần điều tra nữa".

Vạn Lăng Phong kỳ quái hỏi: "Chủ nhân, tại sao lại không cần tra xét?"

Diệp Bắc Minh cười lạnh đáp: "Nếu người khác đã không muốn để cho ông điều tra, dù có tra thế nào cũng vô dụng".

"Cửu Thiên Tuế này muốn giết ta, chắc chắn không chỉ có lần này".

"Có lần này sẽ còn những lần khác, một ngày nào đó sẽ để lộ sơ hở".

"Ông tiếp tục tra xét tin tức về mẹ của tôi, xem sau khi rời khỏi Vantis, rốt cuộc bà ấy đã đi đâu!"

"Vâng".

Diệp Bắc Minh cúp điện thoại.

Ý thức của anh trực tiếp tiến vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Chiến đấu với hình nộm.

Sau bảy, tám tiếng, tháp Càn Khôn Trấn Ngục đột nhiên mở miệng: "Nhóc, đừng huấn luyện nữa, có người tới".

"Ai?"

Diệp Bắc Minh dừng lại.

Ý thức của anh còn đang ở trong thế giới tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tháp Trấn Ngục đã nhắc nhở anh chuyện bên ngoài.

Chỉ sợ có nguy hiểm sắp đến!

Quả nhiên.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Tổng cộng bốn người, một người trẻ tuổi, Võ Hoàng trung kỳ".

"Ba người khác, Võ Thánh!"

"Ba Võ Thánh?"

Chớp mắt, ý thức Diệp Bắc Minh trở về bản thể.

Phủ Long Soái mới thành lập, không có người.

Lúc này yên tĩnh lạ thường.

Diệp Bắc Minh vừa mới đứng dậy, liền thấy một người trẻ tuổi và ba lão già nghênh ngang đi từ ngoài phủ Long Soái vào.

Một người mọc râu dê.

Một người hơi mập, sắc mặt hồng hào.

Người cuối cùng đeo một thanh kiếm to đến thái quá.

Mùi máu tanh truyền đến.

Binh sĩ Long Hồn canh giữ ngoài cửa lớn phủ Long Soái e rằng dữ nhiều lành ít.

"Haha, nhóc con rất cảnh giác!"

Một tiếng cười cuồng dã truyền đến.

Bốn người đi vào trong sảnh chính.

Khương Thừa chỉ vào Diệp Bắc Minh: "Cửu trưởng lão, Thập Tam trưởng lão, Thập Thất trưởng lão, cậu ta chính là Diệp Bắc Minh".

"Người của nhà họ Khương?"

Giọng Diệp Bắc Minh rất bình tĩnh, không hề dao động.

Khuya ngày hôm trước, tại đỉnh núi Thái Hành, người này từng ở cùng một chỗ với đám người nhà họ Khương.

Trên mặt Khương Thừa toàn là ngạo mạn: "Diệp Bắc Minh, tao nói cho mày biết, bọn tao đến từ nhà họ Khương địa bàn Côn Luân".

"Mục đích đến đây rất đơn giản, có phải mày biết một loại võ kỹ phi hành đúng không?"

Diệp Bắc Minh cười gật đầu: "Mày nói, là cái này sao?"

Một giây sau.

Dưới chân Diệp Bắc Minh bay lên không, cách xa mặt đất chừng một mét, vững vàng đứng trong không khí.

Xung quanh yên tĩnh lại!

Ba lão già nhà họ Khương hồ đồ, trong nháy mắt đôi mắt nhuốm đẫm tham lam.

Sau mấy giây, Thập Thất trưởng lão đột nhiên phản ứng lại: "Thật là võ kỹ phi hành, Khương Thừa, lần này cậu lập công đầu!"

Khương Thừa vui mừng quá đỗi: "Cảm ơn Thập Thất trưởng lão".

Cửu trưởng lão và Thập Tam trưởng lão cũng không khỏi kích động.

Một khi bọn họ có được võ kỹ phi hành, tương đương với việc xe tăng biến thành máy bay.

Con mẹ nó, chính là biến chất!

"Thằng nhóc, mày...", Thập Tam trưởng lão đang muốn nói chuyện, làm Diệp Bắc Minh giao võ kỹ phi hành ra.

Bỗng nhiên.

Diệp Bắc Minh lại chủ động ra tay, anh như một viên đạn pháo bắn ra ngoài.

Trong tay anh có thêm thanh kiếm Đoạn Long, hung hãn đánh về phía Thập Tam trưởng lão đứng gần trước mặt anh nhất.

Mọi người đều ngẩn ngơ!
Chương 351: Quyết đấu điên cuồng

Đù!

Ba vị Võ Thánh ở đây, Diệp Bắc Minh lại còn dám chủ động ra tay?

Điên rồi sao?!

Thập Tam trưởng lão chợt quát lớn: "Thằng nhóc, mẹ nó mày muốn chết đúng không?"

"Một thanh kiếm rởm cũng dám ra tay với ông đây?"

"Đi chết đi!"

Cổ tay Thập Tam trưởng lão xoay chuyển, tạo thành hình vuốt ưng, chợt bộc phát sức mạnh chộp về phía kiếm Đoạn Long.

Trong khoảnh khắc tay Thập Tam trưởng lão và kiếm Đoạn Long tiếp xúc với nhau, cảnh tượng khiến cho người ta chấn động xuất hiện.

Ầm!

Cánh tay của ông ta nổ tung.

Nó hóa thành một bãi sương máu, toàn bộ cánh tay đều bị lực lượng kinh khủng của kiếm Đoạn Long chém thành bãi máu.

"Này..."

Một màn này khiến Cửu trưởng lão và Thập Thất trưởng lão vô cùng kinh dị.

Nhất thời quên phản ứng!

Khương Thừa cũng ngây ngẩn, hét lớn: "Thập Tam trưởng lão cẩn thận, kiếm của tên này có vấn đề".

Thập Tam trưởng lão đã bị cơn tức giận choáng váng đầu óc, nào có nghe lọt.

Ông ta là người tu võ cấp bậc Võ Thánh, đối phó với loại như Diệp Bắc Minh chẳng phải là một phát chụp chết?

Thế mà đối phương lại phế đi một cánh tay của ông ta, tuyệt đối không thể tha thứ!

"Mày, mẹ nó mày tìm..."

Chữ "chết" còn chưa kịp ra khỏi miệng.

Diệp Bắc Minh đã xuất hiện phía sau ông ta một cách kỳ quặc: "Lão già, có phải ông đã quá tự tin rồi không?"

"Võ Thánh, thật không tầm thường!"

"Cái gì?"

Thập Tam trưởng lão giật nảy mình, không phải Diệp Bắc Minh đang ở trước mặt ông ta sao?

Chạy về phía sau lúc nào vậy.

Quay đầu nhìn lại, con ngươi ông ta kịch liệt co rút.

Kiếm Đoạn Long chém về phía cổ ông ta.

Phụt!

Máu tươi vẩy ra, đầu Thập Tam trưởng lão bị chém xuống.

Đến chết ông ta vẫn không tin nổi, tròng mắt trừng lớn.

Ông ta đường đường Võ Thánh, vậy mà chỉ vì chút sơ sẩy đã bị một tên phế vật giết?

Hết thảy đều xảy ra trong chớp mắt!

Một giây sau, Cửu trưởng lão và Thập Thất trưởng lão mới đột nhiên phản ứng lại: "Thập Tam!"

Khương Thừa cũng hồ đồ, con ngươi kịch liệt phóng đại, như vừa gặp quỷ.

Hắn ta còn tưởng rằng Thập Tam trưởng lão có thể một kích giết chết Diệp Bắc Minh.

Ai ngờ kết quả vừa vặn tương phản, ông ta bị Diệp Bắc Minh giết bằng một kiếm trong nháy mắt.

Thân thể Khương Thừa run nhè nhẹ, theo bản năng lui về phía sau mấy bước.

Cửu trưởng lão nổi giận gầm lên một tiếng: "Lão Thập Thất, đừng nói lời thừa với tên này, cùng nhau toàn lực ra tay, giết cậu ta trả thù cho Thập Tam!"

"Giết!"

Hai Võ Thánh toàn lực ra tay.

Diệp Bắc Minh như một con thỏ, đồng thời đối mặt với hai đầu hổ dữ đang nhào tới.

Hoàn toàn không cùng một cấp bậc!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Nhóc, tôi ra tay nhé?"

Con ngươi Diệp Bắc Minh đọng lại: "Nếu là ngày thường, để ông ra tay cũng không sao".

"Mấy ngày nay, tôi nhiều lần chiến đấu với hình nộm, thân pháp đã mạnh hơn rất nhiều".

"Tôi muốn thử xem!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục yên lặng.

Một người đối đầu Võ Thánh?

Hơn nữa còn là hai cái!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc, phải suy nghĩ kỹ vào".

"Bên ngoài không giống với bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, bị thương không thể lập tức khôi phục".

"Nếu cậu trực tiếp bị giết chết, tôi cũng chẳng thể cứu được cậu".

"Không sao cả!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Trên người anh có giáp kim ty tằm có thể loại bỏ 90% tổn thương.

Còn có các loại võ kỹ phù quang lược ảnh, Cửu Chuyển Kim Thân quyết, Long Đế Quyết.

Võ Hoàng, Võ Tông, Võ Tôn, Võ Thánh!

Cách bốn cảnh giới lớn.

Anh thật sự muốn thử xem, mình có thể vượt qua bốn cảnh giới lớn chém giết Võ Thánh hay không!

Vừa rồi giết Thập Tam trưởng lão, chỉ là thời cơ đánh lén không tệ.

Đối phương cũng lơ là sơ suất, mới một kích thành công.

Lần này là chiến đấu trực tiếp.

Hai Võ Thánh lao tới, như hai đầu thú dữ xông ra khỏi lồng giam.

Ầm!

Thập Thất trưởng lão dẫn đầu xông lên, giơ thanh kiếm khổng lồ lên cao, chém về phía đầu Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh vận dụng phù quang lược ảnh, né tránh một kiếm có uy lực kinh khủng này!

Một tiếng loảng xoảng thật lớn vang lên, tất cả gạch đá hoa cương trong sảnh chính đều nổ tung.

Một vết kiếm đâm sâu xuống đất, lan đến trên vách tường, mặt tường bê tông bị xé rách ra một lỗ hổng dữ tợn!

Có thể tưởng tượng được uy lực của một kiếm vừa rồi.

"Diệp Bắc Minh, mày giết Thập Tam của tao, mày chết chục nghìn lần cũng không đủ!"

Cửu trưởng lão lạnh lẽo nói, như vọng từ chỗ sâu trong địa ngục: "Bọn tao sẽ bắt mày lại, có rất nhiều biện pháp để mày nói ra tất cả bí mật".

"Còn có bạn bè của mày, người thân của mày, phụ nữ của mày, tất cả đều sẽ chết thảm!"

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống: "Chỉ bằng câu nói này của mày, nhà họ Khương địa bàn Côn Luân không có lý do tồn tại tiếp".

Cái gì?

Cửu trưởng lão sững sờ, cả người khó chịu.

Thằng nhóc này dám uy hiếp nhà họ Khương thuộc địa bàn Côn Luân bọn họ?

Dựa vào cái gì!

Một con kiến cũng dám uy hiếp hổ dữ?

Làm càn!

"Mẹ nó, mày đang nói cái gì?"

"Thứ sâu bọ còn dám uy hiếp nhà họ Khương tao, mày đi chết đi!"

Thân pháp Cửu trưởng lão kinh khủng, liên tục thay đổi, xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh.

Một bàn tay chộp về phía trái tim Diệp Bắc Minh.

"Cút!"

Diệp Bắc Minh duỗi tay đánh ra một quyền.

Ầm!

Va chạm với Cửu trưởng lão, hai người đồng thời lùi ra ngoài.

Diệp Bắc Minh hơi thất vọng: "Vậy mà không làm ông ta bị thương?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chửi thầm: "Tên nhóc này, có phải cậu quá mức rồi không?"

"Cậu mới cảnh giới Võ Hoàng trung kỳ, phía trên còn có Võ Tông, Võ Tôn, cuối cùng mới là Võ Thánh".

"Dù cậu có thương long kình, Long Đế Quyết, nhưng muốn dựa vào công pháp để vượt ba cảnh giới lớn rồi một quyền đánh chết Võ Thánh sao?"

"Có thể đánh lui ông ta đã rất nghịch thiên rồi!"

Khương Thừa bị dọa đến toàn thân run rẩy, đôi mắt đỏ bừng.

Đù! Đù! Đù!

Diệp Bắc Minh lại có thể đối mặt với một quyền của Võ Thánh.

Còn đánh bay Võ Thánh?

Dù có ở bên trong địa bàn Côn Luân cũng không có ai yêu nghiệt đến vậy!

Cửu trưởng lão chấn động: "Mày... Mày, đây là lực lượng gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK