Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1811: Liên thủ

“Lão phu… à không không, tiểu nhân không có ác ý!”

“Vừa nãy hai đồng đội của tôi không biết đại nhân nên mới gây ra hiểu lầm, đại nhân có thực lực khủng bố như vậy, chắc không phải là người của thế giới này nhỉ!”

“Tiểu nhân đến từ Nguyên tộc, một trong tám vương tộc của Thần Quốc Hỗn Độn, cô gái này là phản đồ của Nguyên tộc!”

“Chúng tôi đến chỉ là để bắt phản đồ, không liên quan gì đến đại nhân ngài!”

Ông ta nói hết một hơi!

Diệp Bắc Minh cười: “Ông cũng biết không liên quan đến tôi à? Tại sao muốn giết tôi?”

“Tôi…”

Sắc mặt ông lão trắng bệch.

Một ý nghĩ của Diệp Bắc Minh, lập tức xuât hiện trước ông ta!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục nghiền áp xuống một cách dứt khoát nhanh gọn!

“Đừng…”

Ông lão đầy sợ hãi, điên cuồng rút ra bảy tám món binh khí ra chống đỡ.

Vốn không đỡ nổi một đòn của Diệp Bắc Minh!

Lập tức hóa thành sương máu!

Cô gái bị thương nuốt nước miếng, vừa nãy cô ta còn ném cho anh hai viên đan dược, bảo anh giúp hộ pháp!

‘Trông anh chàng này không giống người tốt bụng, chẳng may anh ta tức giận cũng giết luôn cả mình thì làm thế nào?’

‘Không được, nhất định không thể chọc giận anh ta…’

Cô gái bị thương nghĩ.

Nhân lúc Diệp Bắc Minh vẫn chưa ra tay liền mau chóng nói: “Công tử này, tôi tên là Nguyên Thi Vũ, đến từ Nguyên tộc, một trong tám vương tộc Thần Quốc Hỗn Độn!”

“Tôi xin lỗi công tử về chuyện vừa nãy, công tử, anh…”

Diệp Bắc Minh di chuyển.

“A… công tử đừng giết tôi, tôi không muốn biến thành xác khô!”

Nguyên Thi Vũ nhắm mắt, hai chân đá lung tung: “Đừng! Đừng mà…”

Cạch cạch cạch!

Tiếng bước chân càng lúc càng xa.

Nguyên Thi Vũ mở mắt, Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ở chỗ cách mấy trăm mét, chớp mắt đã biến mất.

“Anh ta không giết mình?”

Nguyên Thi Vũ như giải được gánh nặng, cả người nhẹ nhõm: “Rốt cuộc anh ta là ai? Là người của thế giới này, hay là người của thế giới khác?”

“Thôi không nghĩ nữa, hồi phục thương tích trước, quay về rồi tính...”



Khi Diệp Bắc Minh đến bên ngoài Trấn Hồn Tông, cả sơn môn yên tĩnh đến đáng sợ như bãi tha ma!

Một luồng khí tiêu sát ngưng tụ trên không trung Trấn Hồn Tông!

Mấy ngàn con quạ bay lượn vòng bất định, phát ra tiếng kêu u u!

Diệp Bắc Minh không mạo nhiên ra tay.

Anh xoa cằm, nhìn về hướng Trấn Hồn Tông, ánh mắt lóe lên!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hỏi: “Chủ nhân, sao thế? Không xông vào trong sao?”

Diệp Bắc Minh trầm ngầm một lát: “Trấn Hồn Tông hơi không đúng, sợ là cái bẫy!”

“Chủ nhân nhìn ra điều gì?”, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục nghi hoặc.

Diệp Bắc Minh chỉ về phía trước: “Trấn Hồn Tông là một trong thần tông lớn của Thần Giới, theo lý thì mỗi ngày đều có võ giả đến thăm viếng”.

“Cô xem cổng đó, tuy có mấy đệ tử đang ngủ, trên thực tế thần hồn của họ dao động rất dữ dội, rõ ràng là đang giả bộ ngủ”.

“Lại nhìn trên trời, đám quạ đó bay lượn tròn trên không trung và không hạ cánh xuống, đó là kinh sợ bởi sát khí của Trấn Hồn Tông!”

“Nếu lúc này tôi xông vào Trấn Hồn Tông, cô có tin có một trận pháp kinh thiên đang đợi tôi không?”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ: “Chủ nhân, vậy cậu định làm thế nào?”

Diệp Bắc Minh cười: “Cứ để họ vui vẻ một chút!”

Cùng lúc đó, trong Vạn Thần Tông ở bên khác.

Viên Thanh Cương và lão tổ Vạn Thần Tông, lão tổ Lục Đạo, lão tổ Độn Thế, lão tổ Thất Tinh ngồi trước chiếc bàn.

Đôi mắt của năm người đỏ ngàu, đầy cảm giác con chim sợ hãi!

Trong nửa ngày.

Trong năm tông môn bọn họ dều mở trận pháp hộ sơn, bất luận Diệp Bắc Minh đến tông môn nào thì trận pháp sẽ lập tức khởi động!

Năm người lập tức chạy đến, giết Diệp Bắc Minh!

“Như vậy có thể thành công thật không?”

Lão tổ Thất Tinh toát một lớp mồ hôi trán vì căng thẳng: “Hôm đó sáu Tổ Cảnh bao vây tấn công tên nhóc đó cũng thất bại, tên nhóc này đúng là quái vật!”

“Tốc độ, lực phòng ngự, lực tấn công của hắn cũng quá khủng bố! Đặc biệt là thanh kiếm đó…”

“Ực ực…”

Lão tổ Thất Tinh nuốt nước miếng: “Lão phu tận mắt nhìn thấy hắn hút cạn người khác! Vãi!”

Viên Thanh Cương hừ lạnh lùng một tiếng: “Đừng có tên nhóc đó chưa đến mà ông đã dập hết sĩ khí của mình rồi!”

“Năm thần tông chúng ta liên thủ, cho dù tên nhóc đó thực sự có ba đầu sáu tay cũng có thể giết chết hắn!”

“Nhưng…”

Lão tổ Thất Tinh đầy vẻ lo lắng, tim thịch thịch đập không ngừng: “Nhưng tôi cứ cảm thấy tên nhóc này…”

“Được rồi!”

Viên Thanh Cương an ủi một câu: “Năm người chúng ta liên thủ, lại thêm trận pháp hộ sơn!”

“Tổ Cảnh đỉnh phong đến cũng cho hắn tan xác! Yên tâm, Diệp Bắc Minh hắn…”

Còn chưa nói hết câu!
Chương 1812: Mắc bẫy

“Báo!”

Một người đàn ông trung niên xông vào.

Sượt! Sượt! Sượt!

Năm người gần như cùng đứng lên, ánh mắt nhìn lên người này: “Nói!”

Người đàn ông trung niên sợ đến quỳ dưới đất, cố kiềm chế áp lớn: “Lão tổ, ngay vừa nãy Diệp Bắc Minh xuất hiện bên ngoài Trấn Hồn Tông… Một mình hắn giết vào Trấn Hồn Tông, bây giờ bị nhốt trông trận pháp trên quảng trường tông môn rồi!”

Vừa dứt lời.

Năm người vui mừng đến suýt nhảy lên!

Lão tổ Thất Tinh kích động nói: “Ông chắc chắn tên nhóc đó bị nhốt rồi chứ? Hay là hoa mắt?”

Người đàn ông trung niên vội trả lời: “Thưa tiền bối, là vãn bối tận mắt nhìn thấy!”

“Tốt quá rồi!”

Cuối cùng tảng đá lớn trong lòng lão tổ Thất Tinh cũng được trút xuống.

Viên Thanh Cương bình tĩnh lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười: “Nhìn thấy chưa? Cách của lão phu chắc chắn có hiệu quả!”

“Tuy tên nhóc này có thực lực nghịch thiên, nhưng hắn không có đầu óc! Chỉ biết giết giết giết!”

“Từ việc hắn đơn thương độc mã giết vào Kim Phật Tông có thể nhìn ra, chỉ tiếc trước Kim Phật không mở trận pháp hộ tông trước, nếu không, tên nhóc đó chắc chắn chết ở Kim Phật Tông!”

“Bây giờ, đến lượt chúng ta rồi!”

“Đi thôi!”

Bốn người cùng gật đầu.

Mở truyền tống trận, trực tiếp đến Trấn Hồn Tông.

Lúc này, trên quảng trường Trấn Hồn Tông huyết quang ngút trời, đại trận hộ sơn phong tỏa cả quảng trường giống như chiếc bát úp ngược!

Gru!

Huyết lòng gầm thét trong trận pháp, Diệp Bắc Minh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục điên cuồng chém ra từng đường kiếm khí liên tiếp!

Nhưng bất luân thế nào cũng không phá mở được đại trận hộ pháp của Trấn Hồn Tông!

Sức mạnh trận pháp cuồn cuộn không dứt, sau mấy chục hiệp, trán của Diệp Bắc Minh nổi gân xanh!

Vô cùng tức giận khóa chặt năm người Viên Thanh Cương: “Sử dụng trận pháp thì có bản lĩnh gì chứ? Có giỏi thì vào đây một đấu một với tôi!”

“Một đấu một? Hắn nới một đấu một? Ha ha ha!”

Lão tổ Thất Tinh cười hoa chân múa tay: “Diệp Bắc Minh, mày coi chúng tao là kẻ ngốc chắc? Mày có thánh kiếm Hoa tộc thượng cổ, thủ đoạn càng khiến trời đất kinh hãi, ma quỷ khóc thét!”

“Chưa đến một năm, tên phế vật nhà này từ hạ giới bò lên đi đến mức có thể giết Thánh Tổ, hôm nay coi như gặp rắc rối rồi hả!”

Lão tổ Vạn Thần Tông cau mày, không nhịn được nhìn sang Viên Thanh Cương: “Viên huynh, hắn đúng là Diệp Bắc Minh sao?”

“Bên ngoài đồn nói kẻ này khủng bố như vậy, vậy mà bị chúng ta nhốt? Có phải dễ dàng quá rồi không?”

Viên Thanh Cương bị hỏi như vậy.

Cũng ngẩn người!

Viên Thanh Cương còn chưa nói gì, giọng của lão tổ Lục Đạo vang lên: “Các ông nhìn huyết long đó!”

“Và cả thánh kiếm Hoa tộc đó! Và sức mạnh khủng bố bùng phát trên người kẻ đó!”

“Tuyệt đối không sai, ngày đó sáu Tổ Cảnh bao vây tấn công hắn, Viên huynh, em trai của ông đã chết trong tay kẻ này! Tôi tận mắt nhìn thấy chắc chắn không phải là giả!”

Viên Thanh Cương vốn có chút nghi ngờ.

Nghe thấy lời này, hoàn toàn tin tưởng!

“Diệp Bắc Minh, giao ra tất cả võ kỹ và bí thuật của Hoa tộc Thượng Cổ!”

“Lão phu bảo đảm có thể cho mày chết một cách sung sướng, nếu không lão phu bảo đảm cho mày đau đớn không muốn sống, hối hận vì đã đắc tội với Trấn Hồn Tông!”

Diệp Bắc Minh tức giận mắng: “Một đám phế vật! Dựa vào trận pháp thì có bản lĩnh gì? Có giỏi thì vào chịu chết đi!”

“Tao thấy mày rượu mời không uống mà uống rượu phạt đấy!”, khuôn mặt già của Viên Thanh Cương sầm xuống!

Giơ tay tóm hư không!

Ông ta điều động sức mạnh của trận pháp hộ sơn!

Một luồng sức mạnh không thể ngăn cản ập đến!

Chỉ nghe ‘rắc’ một tiếng, cánh tay cầm kiếm của Diệp Bắc Minh nổ tung tại chỗ!

“Còn không nói, tao sẽ phế nốt cánh tay còn lại của mày!”

“Còn không nói, tao sẽ phế hai chân của mày, biến mày thành người lợn!”

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu: “Lão già, đến đây! Tôi không sợ ông đâu!”

“Muốn chết mà!”

Viên Thanh Cương nheo mắt!

Ầm ầm!

Cả Trấn Hồn Tông chấn rung, trận pháp hộ sơn mở ra, một luồng sức mạnh hủy diệt nghiền áp đến!

Phụt! Phụt! Phụt!

Một cánh tay, hai cái chân của Diệp Bắc Minh biến thành sương máu!

“Còn không nói?”

“Tôi nói! Chỉ cần ông đóng trận pháp, tôi sẽ nói cho ông!”, Diệp Bắc Minh nhếch miệng!

Ánh mắt của Viên Thanh Cương lóe lên, suy nghĩ có nên đóng trận pháp không!

Lão tổ Thất Tinh ở một bên sợ đến run rẩy, vội lên tiếng: “Viên huynh, ông tuyệt đối đừng mắc bẫy! Tên nhóc này có rất nhiều thủ đoạn!”

“Chẳng may hắn giả bộ bị thương thì làm thế nào?”

Giơ tay rạch ở chỗ cổ: “Tôi đề nghị trực tiếp diệt trừ, đừng cho hắn cơ hội!”

Lão tổ Độn Thế và lão tổ Lục Đạo gật đầu theo: “Lão quái Thất Tinh nói đúng, trực tiếp giết luôn, tránh đêm dài lắm mộng!”

“Tên nhóc này quá khủng bố, không cần thiết mạo hiểm!”

“Chúng ta biết bí mật của Hoa tộc cũng chẳng để làm gì, đã diệt vong nhiều năm như vậy!”

Ba người từng chứng kiến sự khủng bố của Diệp Bắc Minh.

Sớm đã sợ đến ngốc nghếch!

Vốn không dám mạo hiểm!

Viên Thanh Cương nhìn sang lão tổ Vạn Thần Tông: “Lão tổ Vạn Tông, ông thấy thế nào?”
Chương 1813: Đùa đủ rồi!

Ánh mắt của lão tổ Vạn Thần lóe lên, lắc đầu nói: “Vạn Thần Tông chúng tôi có ngày hôm nay, đều dựa vào thận trọng cẩn thận!”

“Tên nhóc này quá quỷ dị, quá nhiều thủ đoạn, không ai biết đóng trận pháp lại sẽ xảy ra chuyện gì!”

“Lão phu đồng ý trực tiếp diệt trừ, để tránh đêm dài lắm mộng!”

“Được thôi!”

Tuy Viên Thanh Cương hơi thất vọng, nhưng vẫn gật đầu.

Cho trận pháp hộ sơn vận hành hoàn toàn, từng luồng huyết quang bùng phát, lập tức nhấn chìmDiệp Bắc Minh!

“Vãi! Sao các ông không mắc bẫy!”

Diệp Bắc Minh tức giận gầm một tiếng!

Chân tay vốn đã gãy lập tức mọc lại!

Cầm lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục dưới đất, dùng hết toàn bộ sức lực chém về phía huyết quang ập đến!

“Nguy hiểm quá! Quả nhiên tên nhóc này giở trò!”

Lão tổ Thất Tinh sợ hãi.

Chỉ tiếc.

Sức một mình vốn không thể chống lại cả đại trận hộ sơn này!

Phụt!

Cuối cùng.

Diệp Bắc Minh bay đi giống như cánh diều đứt dây, huyết quang nghiền áp xuống!

“A!”

Diệp Bắc Minh cố nhịn cơn đau, ngẩng đầu, ánh mắt như tử thần khóa chặt mấy người: “Diệp Bắc Minh tôi cho dù có chết, làm ma cũng sẽ không tha cho các người…”

“A… Cơ thể của tôi tan chảy rồi…”

Phập!

Diệp Bắc Minh hoàn toàn hóa thành sương máu, biến mất!

Lão tổ Thất Tinh mở to đôi mắt, tim đập thịch thịch điên cuồng: “Ha ha ha, chết rồi, chết rồi, cuối cùng cũng chết rồi!”

“Nhóc con, mày cũng hóa thành sương máu rồi, ha ha ha!”

Lão tổ Độn Thế và lão tổ Lục Đạo đỏ bừng mặt cười lớn.

Lão tổ Thất Tinh nhắc nhở: “Viên huynh, mau hủy trận pháp hộ sơn đi, thanh kiếm đó vẫn còn!”

Viên Thanh Cương hạ lệnh đóng trận pháp hộ sơn.

Kết giới khổng lồ biến mất!

Giơ tay ra tóm, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bay về phía bàn tay của ông ta!

Khoảnh khắc Viên Thanh Cương cầm lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!

Một luồng khí tức chết chóc ập đến, khiến Viên Thanh Cương không nhin được run lên: “Thanh kiếm này có vấn đề!”

Xoẹt!

Trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lại bùng phát ra một đường kiếm khí màu máu, chém mạnh xuống!

Viên Thanh Cương mau chóng ra tay, chống đỡ về phía kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!

Phụt!

Hai tay tiếp xúc đến kiếm khí màu máu lập tức nổ tung, sóng khí đập mạnh lên lồng ngực ông ta, kêu thảm một tiếng bay ra!

Đồng thời phía sau mọi người vang lên một giọng nói thích thú: “Đùa với các ông lâu như vậy, nên kết thúc rồi!”

“Giọng này là…”

Bốn người còn lại cùng quay đầu, chỉ thấy một khuôn mặt thiếu niên xuất hiện phía sau, khóe miệng nhếch nụ cười thích thú!

“Diệp Bắc Minh! Làm sao có thể, mày chưa chết?”

Suýt!”

Bốn người tê dại da đầu, hít khí lạnh: “Sao mày có thể ở đây, vừa nãy người trong trận pháp là ai?”

“Hình nộm, ra đi!”

Diệp Bắc Minh dậm chân.

Hư không phía sau dao động, một thiếu niên trông giống y hệt anh đi ra!

“Chạy! Mau chạy đi!”

Ba người lão tổ Thất Tinh, lão tổ Lục Đạo, lão tổ Độn Thế sợ vỡ gan, không còn muốn chiến đấu, quay người định tháo chạy!

Lúc trước sáu Tổ Cảnh cũng không giết được Diệp Bắc Minh, hôm nay họ chỉ có năm người!

Viên Thanh Cương còn bị phế hai tay, bị thương nặng thì đánh thế nào?

Lão tổ Vạn Thần Tông quát lớn: “Đừng chạy, cùng liên thủ mới có cơ hội!”

Soạt!

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, xuất hiện trên không trung cơ thể của lão tổ Thất Tinh chém mạnh xuống!

Phập!

Lão tổ Thất Tinh nổ tung trong không trung, hóa thành sương máu!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hít dài một hơi, nuốt chửng toàn bộ sương máu!

Lão tổ Độn Thế và lão tổ Lục Đạo sợ đến toàn thân run lên, không tiếc thiêu cháy sinh mệnh tháo chạy!

Bóng người Diệp Bắc Minh vụt đi, xuất hiện trước người lão tổ Độn Thế!

Trên người nổi lên sát khí màu đỏ, trong đôi mắt chỉ có vẻ băng lạnh và tàn sát: “Đến lượt ông...”

“Diệp tông chủ, đừng…”, lão tổ Độn Thế run run cầu xin.

Phụt!

Sương máu nổ tung! Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hấp thụ!

Tiếp tục đuổi theo lão tổ Lục Đạo, ông ta gầm thét một tiếng: “Tôi liều với ông!”

Phụt!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lóe lên hào quang khát máu, xuất hiện từ phía sau ông ta, đầu mũi xuyên lồng ngực!

Hóa thành xác khô rơi xuống từ không trung cao!

Cả quá trình chưa đến ba hơi thở!

“Suýt! Suýt! Suýt…”, lão tổ Vạn Thần vừa hít khí lạnh, đã cảm nhận cổ khó thở!

Diệp Bắc Minh lại không biết xuất hiện trước người ông ta từ lúc nào, một tay bóp chặt cổ họng ông ta!

Một luồng sát ý khiến người ta run rẩy ập đến!

Cuối cùng lão tổ Vạn Thần biết ba Tổ Cảnh dễ dàng chết dưới tay anh như vậy!

Vì dưới sát ý của người trước mặt bao trùm, ông ta chỉ có một ý nghĩ, chịu chết!

Rắc!

Trong đầu của lão tổ Vạn Thần vừa hiện lên suy nghĩ này, cái cổ nổ tung tại chỗ!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trực tiếp hút ông ta thành xác khô!

Không hề dừng lại, quay người khóa chặt Viên Thanh Cương!

“Đừng… Diệp tông chủ, Trấn Hồn Tông tôi tình nguyện…”, khuôn mặt Viên Thanh Cương trắng bệch, còn chưa nói hết một câu!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục từ trên trời giáng xuống!

Âm thanh dừng lại!
Chương 1814: Không sót một ai

Diệp Bắc Minh nhìn quanh cả Trấn Hồn Tông, búng ngón tay: “Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, giết! Không sót một ai, ngoài Trấn Hồn Tông, còn có mấy tông môn đợi chúng nữa!”

“Chúng ta phải nhanh lên!”

Trong tích tắc, Trấn Hồn Tông hóa thành địa ngục trần gian!

Một ngày sau, Diệp Bắc Minh tiến vào Độn Thế Thần Tông!

Sau đó.

Thất Tinh Các!

Sau đó là thần cung Lục Đạo! Vạn Thần Tông!

Hoàn toàn là sát phạt từ một phía!

Ba ngày ba đêm, một người một kiếm, tiêu diệt năm thần tông!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hoàn toàn hóa thành màu đỏ tanh!

Khi Diệp Bắc Minh đi ra từ Vạn Thần Tông, bên cạnh có thêm một người.

Chính là Cuồng Đan!

Hôm nay, cả thần giới im lặng!

Một số tông môn, các tông chủ, trưởng lão từng có mâu thuẫn với Thái Dương Tông đều xông đến cổng Thái Dương Tông!

Quỳ xuống trước nhiều người, hối hận nhận sai!

Phủ thành chủ thành phố Thần.

Nghê Hoàng kinh hãi vẻ mặt tuyệt vọng, miệng há hốc, cả người rơi vào trạng thái ngẩn ngơ: “Năm thần tông đều diệt vong? Hàng vạn xác chết, không sốt một ai?”

“Ôi trời ơi, anh đúng là sát thần…”

Trong lúc Nghê Hoàng ngẩn người.

Vù vù vù…

Chiếc nhẫn trữ vật đột nhiên dao động.

Một ý nghĩ, một miếng ngọc cổ màu hồng xuất hiện trong tay, phù văn lóe lên, đồng thời truyền ra giọng nói: “Tiểu thư, trong tộc có biến, lão gia… lão gia sắp không ổn rồi!”

“Cô thực sự không quay về gặp ông ấy lần cuối sao?”

Bốp!

Cơ thể của Nghê Hoàng run lên, ngọc bội trong tay rơi xuống đất!



Đại điện Thái Dương Tông.

Diệp Bắc Minh ngồi trên vị trí điện chủ.

Trong đại điện.

Lạc Khuynh Thành, Chu Nhược Giai, Đông Phương Xá Nguyệt, Tôn Thiến.

Ly Nguyệt, Ly Tố, Đế Khởi La, Sở Sở, Sở Vị Ương, Mặc Đình Đình, Long Khuynh Vũ.

Vương Yên Nhi, Tiêu Tiêu, Cuồng Đan.

Vạn Lăng Phong, Lư Quốc Phong, Đoạn Nha, Thạch Lỗi, và cả lãnh đạo cấp cao của tiểu đội Sát Thần!

Vô số đôi mắt nhìn Diệp Bắc Minh không chớp mắt bằng các ánh mắt khác nhau như kích động, ngưỡng mộ, ấm áp, kính ngưỡng, khâm phục!

Lúc thông tin năm thần tông bị tiêu diệt truyền về, các tông môn đều quỳ dưới Thái Dương Tông, cả Thái Dương Tông đều sôi sục!

Vạn Lăng Phong tiến lên một bước, trong tay cầm một sấp giấy tờ: “Tông chủ, đây là thiệp thăm hỏi của hàng ngàn tông môn đưa đến, trong đó có một số thứ muốn có quan hệ tốt với Thái Dương Tông”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Ông toàn quyền xử lý là được”.

“Rõ!”

Vạn Lăng Phong quỳ một chân xuống đất.

Đây đã không phải là tin tưởng bình thường nữa!

Vương Yên Nhi đứng ra khỏi hàng, khuôn mặt nóng bừng lên tiếng: “Cậu Diệp, thiên hạ đệ nhất đan có rất nhiều đơn hàng”.

“Yên Nhi dự tính, cộng thêm tài nguyên mà cậu mang về trước đó, trong vòng hai trăm năm, Thái Dương Tông không thiếu tài nguyên tu võ”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Mọi người chăm chỉ nâng cao cảnh giới, tuy năm thần tông diệt vong, nhà họ Trần của thành trì thứ nhất trở thành lực lượng ngầm của Thái Dương Tông”.

“Nhưng, Thiên Sát Môn vẫn như hổ rình mồi, vẫn không thể lơi là khinh thường”.

“Hơn nữa, mấy ngày nay tôi có thể phải rời khỏi thần giới”.

Lời vừa được nói ra, mọi người đều biến sắc.

“Cái gì? Anh muốn rời đi?”

“Đi đâu?”

Các cô gái đầy vẻ không nỡ.

Diệp Bắc Minh đã trở thành chỗ dựa của họ, nghe Diệp Bắc Minh muốn rời đi, tất cả đều trống trải.

“Thần Quốc Hỗn Độn!”

Diệp Bắc Minh nhả ra một câu.

“Thần Quốc Hỗn Độn?”

Mọi người đều ngẩn người, lần đầu nghe thấy cái tên này.

Chỉ có một mình Lạc Khuynh Thành cau mày: “Tiểu sư đệ, ở chỗ Khuynh Thành Thần Hoàng, tỷ từng nghe nói thông tin về Thần Quốc Hỗn Độn”.

“Đó là thế giới trên cả thần giới phải không? Đệ đến đó làm gì?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đại sư tỷ, đệ có lý do không thể không đi!”

Anh không nói chín sư tỷ ở Thần Quốc Hỗn Độn, tránh để đại sư tỷ lo lắng.

“Được”.

Lạc Khuynh Thành gật đầu: “Lúc nào thì đi?”

“Trong ba ngày”.



Buổi tối, Diệp Bắc Minh ngồi khoanh chân ổn định cảnh giới trong phòng.

Đột nhiên.

Một bóng hình đẩy mở cửa phòng, mau chóng chạy đến trước Diệp Bắc Minh.

Trực tiếp ngồi lên lòng của anh, hai tay ôm lấy cổ anh!

“Không thể không đi sao?”

Chu Nhược Giai nũng nịu.

Diệp Bắc Minh lật tay ôm cô: “Cho dù anh không đi, sớm muộn cũng sẽ có người đến gây chuyện với anh!”

“Anh đã từng hối hận một lần, không muốn hối hận lần thứ hai”.

Nghĩ đến cảnh tượng Thái Dương Tông bị tiêu diệt, ánh mắt của Diệp Bắc Minh kiên định: “Cho nên, thà rằng anh chủ động xuất kích còn hơn để kẻ địch tìm anh!”

“Hơn nữa đây là số phận của Hoa tộc, trong cơ thể anh đã chảy dòng máu của Hoa tộc, thì do anh kết thúc!”

Chu Nhược Giai sờ khuôn mặt của Diệp Bắc Minh: “Tuy em không hiểu anh nói gì, nhưng anh làm vậy có phải vất vả quá không?”

“Tại sao phải một mình gánh vác nhiều như vậy?”

Diệp Bắc Minh ấn nhẹ mũi của Chu Nhược Giai: “Còn chẳng phải là vì có các em, anh cũng muốn ở bên cạnh vợ con!”

“Tiếc là trái với mong đợi”.

“Hừ!”
Chương 1815: Tôi muốn làm người phụ nữ của anh

Chu Nhược Giai hừ nhẹ một tiếng: “Anh muốn đi, chúng em không ngăn đươc anh”.

“Nhưng anh buộc phải thực hiện nghĩa vụ!”

Diệp Bắc Minh còn chưa phản ứng lại thì đã bị Chu Nhược Giai ấn nằm xuống!

Hai người quên hết tất cả, trong mắt chỉ có nhau.

Nửa canh giờ sau, Chu Nhược Giai rời đi!

Diệp Bắc Minh cười vỗ cô: “Em đi à? Tối nay không ở lại à?”

“Ha ha, anh không phải chỉ là của riêng mình em, bọn họ cũng muốn đến đấy”, Chu Nhược Giai cười giảo hoạt.

Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Chu Nhược Giai vừa rời đi được một lúc, Tôn Thiến đi đến với khuôn mặt đỏ ửng: “Bắc Minh, em…”

Diệp Bắc Minh kéo Tôn Thiến lại, bảo cô ta ngồi vào lòng.

Nói với ánh mắt dịu dàng: “Yên tâm, anh sẽ đưa Tâm Nhi về”.

“Vâng”.

Tôn Thiến ngoan ngoãn gật đầu.

Quay người ôm chặt Diệp Bắc Minh, thật khiến người ta khó thở!

Nửa canh giờ sau, Tôn Thiến cũng rời khỏi phòng.

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Vẫn còn ư?”

Quả nhiên.

Chỉ lúc sau.

Ly Nguyệt lao đến giống như tiểu hồ ly, chui ngay vào trong lòng Diệp Bắc Minh: “Ông xã, nhớ em không?”

Nửa canh giờ sau.

Ly Nguyệt cười tủm tỉm rời đi: “Ông xã cố lên!”

Đông Phương Xá Nguyệt đi vào với vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, cô ta bày khí thế nữ đế: “Anh phải đi thật sao?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đợi anh về!”

“Ai biết lần sau anh về lại đưa theo cô gái nào!”

Đông Phương Xá Nguyệt vươn cổ, đỏ mặt phản bác.

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, trực tiếp bế Đông Phương Xá Nguyệt lên: “Anh chỉ nhớ em!”

Bên ngoài.

Đế Khởi La, Sở Sở, Sở Vị Ương, Mặc Đình Đình, Long Khuynh Vũ, Vương Yên Nhi đứng tại chỗ!

Người nào cũng nóng bừng mặt, đôi mắt lại không chớp đến một cái nhìn chằm chằm cửa phòng cách trăm mét!

Cuối cùng.

Đông Phương Xá Nguyệt mở cửa đi ra: “Các cô còn ngây ra đó làm gì?”

“A… thực sự… thực sự cần sao?”

Các cô gái cúi đầu, giọng lý nhí như con kiến.

Đông Phương Xá Nguyệt khẽ hừ một tiếng: “Nếu các cô không muốn thì thôi, không ai ép các cô”.”

“Nhưng các cô cũng nhìn thấy rồi đấy, anh chàng này có số đào hoa, anh ấy đến Thần Quốc Hỗn Độn chắc chắn sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt!”

“Đến lúc đó không chừng quen tthêm mấy thần nữ thiên nữ, có khi sẽ quên luôn các cô đấy!”

Lời vừa được nói ra, các cô gái liền nóng ruột: “A… vậy phải làm thế nào?”

Đông Phương Xá Nguyệt cười đầy ý sâu xa: “Ban đầu tôi và anh ấy là kẻ địch, sau này sau khi đã có tiến triển mang tính thực chất, chẳng phải đã thành người của anh ấy sao?”

“Lựa chọn thế nào, tùy các cô thôi”.

Trong lúc các cô gái đang do dự.

Long Khuynh Vũ cắn răng: “Tôi vào!”

Sải bước lớn đi vào phòng cảu Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh rất ngạc nhiên: “Cô Long, sao cô lại đến đây?”

Đôi mắt của Long Khuynh Vũ đỏ bừng: “Diệp Bắc Minh, tôi thích anh!”

“Ngay từ ban đầu tôi đã thích anh, nhưng mãi không có cơ hội nói!”

“Tôi không muốn giấu nữa, tôi muốn làm người phụ nữ của anh!”



Cùng lúc đó, cao vạn mét trên không trung Thái Dương Tông.

Nghê Hoàng nhìn các cô gái lần lượt liên tiếp đi vào phòng của Diệp Bắc Minh, đôi mắt mở to, đúng là không dám tin!

Cắn chặt răng tự lẩm bẩm: “Đúng là tên đáng ghét, lại... lại… đáng ghét!”

“Tôi muốn tìm anh có chuyện nghiêm túc! Sao anh có thể…”

“Khốn khiếp! Đáng ghét! Anh thực sự chỉ ba mươi tuổi thôi hả?”

“Anh là kẻ không tha cho một ai!”

Nghê Hoàng cắn chặt đôi môi đỏ.

Cảnh tượng phía dưới khiến cô ta nóng rực!

Soạt!

Hóa thành sao băng xông ra cách trăm dặm, lao đầu vào trong nước!



Trời vừa lờ mờ sáng, sau khi Vương Yên Nhi súc miệng, đỏ mặt chạy ra khỏi phòng.

Thịch thịch thịch!

Ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Vẫn còn à… vào đi…”

Vạn Lăng Phong đẩy cửa đi vào, sau khi ngửi mùi trong phòng, ám muội nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Diệp soái, tôi…”

“Vãi! Ông biến đi!”

Diệp Bắc Minh kinh sợ nhảy lên, miệng mắng lớn: “Vạn Lăng Phong, tôi kính ông là đàn ông chân chính, mẹ kiếp, ông đến đây làm gì?”

“Cút ra cho tôi! Tôi không có hứng thú với đàn ông! Cút cút cút!”

Vạn Lăng Phong hơi lung túng: “Khụ khụ… Diệp soái, tôi không phải đến làm việc đó…”

“Thuộc hạ cũng là đàn ông, đàn ông chân chính, yêu phụ nữ!”

Diệp Bắc Minh thở nhẹ nhõm: “Vậy ông đến làm gì?”

Vạn Lăng Phong chắp tay: “Có một cô gái muốn gặp, cô ta nói cô ta tên là Nghê Hoàng”.

“Nghê Hoàng?”

Diệp Bắc Minh mau chóng tắm rửa, thay quần áo đến đại điện.

Đôi mắt đẹp của Nghê Hoàng đầy tia máu, vô cùng mệt mỏi ngồi ở đó.

Thấy Diệp Bắc Minh xuất hiện, Nghê Hoàng hừ lạnh lùng một tiếng: “Chúng ta không có thời gian, bây giờ lập tức đi theo tôi!”

“Vội như vậy à?”

“Đừng phí lời, đi thôi!”

Nghê Hoàng đứng lên.

Diệp Bắc Minh bàn giao mấy câu với Vạn Lăng Phong, mau chóng đi theo, hai người đi đến trước một trận pháp cổ xưa ở sâu trong phủ thành chủ của thành phố Thần!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK