“Chẳng lẽ các vị phớt lờ tông chủ Thái Dương Tông này, muốn trực tiếp tranh cướp sao?”
“Tông chủ Thái Dương Tông?”
Mọi người đều ngẩn người.
“A! Là cậu Diệp?”
Vương Yên Nhi kinh hãi kêu một tiếng, trong đôi mắt đẹp lóe lên vẻ ngạc nhiên và vui mừng!
Vương Tư Đạo hơi nghi ngờ: “Cậu ta thành chủ của Thái Dương Tông từ lúc nào?”
“Diệp Bắc Minh?”
Vẻ mặt của Ngư Chính Dương khẽ trầm xuống, làm sao lại gặp phải tên nhóc này ở đây?
Người của các tông môn khác, vẻ mặt cũng hơi biến sắc.
Ngư Thanh Thư hơi nghi hoặc: “Diệp Bắc Minh? Cái tên này nghe quen quá!”
“A! Tôi nhớ ra rồi, chủ nhân của thần kiếm mà tôi có được hình nwh cũng tên là Diệp Bắc Minh!”
“Tỷ, chẳng lẽ chính là kẻ này ư?”
Ngư Thất Tình không trả lời, mà nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt áy náy!
Ngư Chính Dương quát một tiếng: “Con nói linh tinh gì thế hả? Thần kiếm gì, câm miệng!”
Ngư Thanh Thư càm ràm một câu: “Có gì ghê ghớm chứ, hắn biết thần kiếm đó ở trong tay con!”
“Nhà họ Ngư bao nhiêu người có mặt ở đây, bố cũng ở đây, hắn còn có thể cướp về chắc?”
“Con!”
Ngư Chính Dương bị chọc tức không nhẹ.
Nghĩ kỹ lại thì con trai nói cũng đúng, cho dù Diệp Bắc Minh có mạnh đi nữa, còn có thể cướp thanh kiếm đó về trước mặt nhiều người nhà họ Ngư như vậy ư?
Cùng lúc đó, sắc mặt của mười mấy võ giả bị Diệp Bắc Minh ngăn lại trở nên băng lạnh!
Một người đàn ông méo miệng cất giọng lạnh lùng: “Cậu nhóc, Thái Dương Tông đã bị tiêu diệt hàng triệu năm, đâu còn có tông chủ gì?”
“Phí lời với hắn làm gì?”
Người đàn ông cao to bên cạnh mất kiên nhẫn quát lên: “Nhóc con, lập tức cút ra cho tao ngay!”
“Nếu không đừng trách con đao trong tay tao không nhận người!”
Vừa dứt lời, một con dao màu đen dài hơn hai mét chĩa thẳng vào Diệp Bắc Minh!”
Những người còn lại càng lộ vẻ uy hiếp!
Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời, anh đã từng gặp cảnh tượng này quá nhiều rồi!
Gru!
Tiếng rồng gầm vang lên, tay trái chí tôn trực tiếp bùng phát!
Một con huyết long xông ra, người đàn ông cao to còn chẳng có cơ hội phản ứng đã bị huyết lông đâm xuyên trực tiếp, hóa thành một làn sương máu!
Con đao màu đen dài hơn hai mét rơi xuống, cắm sâu vào lòng đất!
“Mày!”
Người đàn ông méo miệng kinh hồn bạt vía.
Một quyền đánh chết cảnh giới thiên thần sơ kỳ, mẹ kiếp, cũng thật quá khủng bố rồi!
“Nhóc con, rốt cuộc mày là…”
Ầm!
Quyền thứ hai giáng xuống, cơ thể của người đàn ông méo miệng nổ tung!
Cảnh này khiến mười mấy người khác cũng hít khí lạnh, vẻ mặt không dám tin!
“Đi!”
Quay người định bỏ đi.
Diệp Bắc Minh vốn không cho họ cơ hội, một lúc đánh ra mười mấy quyền!
Tấn công nổ chết toàn bộ tất cả!
Chuyển ánh mắt, nhìn sang võ giả khác vẫn chưa ra tay: “Các vị, mọi người nhìn thấy Thái Dương Tông tôi có dị tượng, có lòng chạy đến xem, tôi có thể hiểu!”
“Nhưng, phía trước đã là địa bàn của Thái Dương Tông!”
“Ai dám tiến lên một bước, tiến vào phạm vi của Thái Dương Tông, thì phải hỏi nắm đấm của tông chủ Thái Dương Tông có đồng ý không đã!”
Cả hiện trường lập tức yên tĩnh!
Mọi người đều nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.
Có người cau mày, có người nghi hoặc, có mặt sắc mặt băng lạnh, có người trong mắt lóe lên sát ý!
Liền sau đó.
Một tiếng cười vang lên: “Ha ha ha, chết cười mất!”
“Thái Dương Tông sớm đã bị tiêu diệt, mày nói mày là tông chủ Thái Dương Tông thì mày là tông chủ hả?”
“Cho dù mày thực sự là tông chủ Thái Dương Tông, với đại vị hiện tại của Thái Dương Tông thì có thể ngăn cản được ai chứ?”
“Bây giờ tao muốn tiến vào Thái Dương Tông đấy, mày có thể làm gì? Giết mấy người cảnh giới thiên thần sơ kỳ thì không biết mình là ai hả?”
Một luồng khí tức cuồng bạo bùng phát.
Một người thanh niên mặc cẩm bảo bay lên không trung, thần kiếm màu vàng trong tay chém về phía Diệp Bắc Minh!
Xoẹt!
Kiếm khí trăm trượng bùng phát, thấp thoáng có tiếng rồng gầm vang lên!
Phía sau hắn ta hiện lên hư ảnh năm con rồng vàng trong suốt!
“Kiếm Long Đạo của thần quốc Đại Ngụy? Kẻ này đến từ thần quốc Đại Ngụy?”
Có vài võ giả kinh hãi kêu lên.
Một ông lão của Độn Thế Thần Tông hơi sầm mắt: “Thần Quốc đại Ngụy có thuật ngự rồng, lúc kẻ này ra tay có năm con rồng vàng phía sau!”
“Trên người còn khí khí vương bá, chẳng lẽ hắn là Thái thử Ngụy Ngạo Thiên của Thần Quốc Đại Ngụy?”
Nhìn kiếm khí ập đến.
Diệp Bắc Minh nắm năm ngón tay, tay trái chí tôn tấn công ra!
Huyết long xông ra!
Phập!
Kiếm khí dập dờn, trời long đất lở!
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, chủ động đến trước người Ngụy Ngạo Thiên, không hề khách sáo tấn công ra một quyền!
Chương 1627: Thái tử Đại Ngụy
Một luồng ý chết chóc ập đến!
Vẻ mặt Ngụy Ngạo Thiên biến sắc, hai tay nắm chặt kiếm Long Đạo chém về phía tay trái chí tôn: “Chết đi cho tao!”
Diệp Bắc Minh muốn dùng tay trái chí tôn kháng cự kiếm Long Đạo!
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, đừng… tay trái chí tôn của cậu chưa hoàn toàn dung hợp, phẩm cấp của kiếm Long Đạo rất cao!”
“Tuy sẽ không chém đứt tay trái chí tôn của cậu, nhưng sẽ bị thương!”
Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.
Vội vàng thay đổi chủ ý.
Tránh đường tấn công của kiếm Long Đạo!
Ảnh Thuấn!
Xuất hiện phía sau Ngụy Ngạo Thiên, năm ngón tay tóm đến đỉnh đầu của Ngụy Ngạo Thiên!
Cái đầu sắp nổ tung cơn đau kịch liệt ập đến, Ngụy Ngạo Thiên gầm thét: “Mày dám chạm vào thiên linh cái của tao? Buông cái tay bẩn của mày ra, cút!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng cười một tiếng: “Cái thứ gì?”
Năm ngón tay của tay trái chí tôn tóm thật mạnh!
“Rắc!” một tiếng giòn tan!
Thiên linh cái của Ngụy Ngạo Thiên trực tiếp bị lật lên, đỉnh đầu trực tiếp nổ tung!
Thi thể từ không trung cao rơi xuống!
Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, tiện tay tóm lấy kiếm Long Đạo khẽ vung lên!
Gru!
Cùng với tiếng rồng gầm vang lên.
Diệp Bắc Minh không nhịn được khen ngợi một tiếng: “Quả nhiên là kiếm tốt!”
“Việc này…”
Các võ giả khác có mặt lại nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt kinh hãi!
Rồi lại nhìn thi thể của Ngụy Ngạo Thiên dưới đất, khóe miệng không nhịn được co giật mạnh!
“Thái tử Đại Ngụy chết như vậy sao?”
“Vãi… Diệp Bắc Minh điên rồi chắc?”
Cả hiện trường xôn xao!
Bản thân Ngụy Ngạo Thiên cũng không ngờ, mình đường đường là Thái tử Đại Ngụy mà lại chết dễ dàng như vậy!
Trước khi gặp Diệp Bắc Minh.
Sau khi người khác biết thân phận của hắn ta, vốn không ai thực sự dám làm hại hắn ta, càng đừng nói là lấy mạng!
Ngụy Ngạo Thiên chết cũng không ngờ, người trước mắt lại dám giết hắn ta!
Đúng là kẻ liều lĩnh!
“Thái tử!”
Trong đám đông vang lên một giọng nói phẫn nộ, cuối cùng mấy ông lão bảo vệ Ngụy Ngạo Thiên phản ứng lại!
Vừa nãy thực sự là bị dọa sợ!
“Mày dám giết Thái tử Đại Ngụy của bọn tao, mày thật đáng chết!”
Mười mấy ông lão xông ra, liều mạng tấn công kiểu tự sát!
“Đại Ngụy các người thật giỏi đấy, đến Thái Dương Tông cướp đồ còn không cho phép tôi giết người?”
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng lắc đầu: “Đừng nói là một Thái tử Đại Ngụy, cho dù hoàng đế Đại Ngụy của ông đến, tôi cũng giết như vậy!”
Tay trái chí tôn nắm chặt kiếm Long Đạo, đúng là như sát thần giáng xuống!
“Suýt!”
Tất cả mọi người có mặt hít khí lạnh!
Nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt kinh hãi!
Vẻ mặt của đám trưởng lão các thế lực Trấn Hồn Tông, Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các, thần cung Lục Đạo đều biến sắc!
Ban đầu Thần Quốc Đại Ngụy là một gia tộc, tương đương với nhà họ Vương, nhà họ Ngư.
Sau này thế lực tiến thêm một bậc, xây dựng một đất nước!
Còn khủng bố hơn căn cơ của họ mấy phần, Diệp Bắc Minh lại dám nói ra lời này?
Vẻ mặt Vương Nguyên đỏ bừng: “Bố, chị, sao con cảm thấy sự việc đã không kiểm soát được rồi?”
Khuôn mặt Vương Yên Nhi nóng bừng, cơ thể khẽ run lên!
Ngay cả Vương Tư Đạo cũng nuốt nước miếng, không thể bình tĩnh: “Yên Nhi, con chắc chắn cậu Diệp này, thực sự sẽ không mang tai họa cho nhà họ Vương chứ?”
Nghĩ cũng biết, câu nói này cảu Diệp Bắc Minh có trọng lượng đáng sợ thế nào!
Ngư Thanh Thư tỏ vẻ mặt khinh thường: “Vãi! Tên nhóc này quá ra vẻ rồi, tôi không tin cậu ta dám giết hoàng đế Đại Ngụy!”
“Cuồng đồ to gan!”
“Mày dám sỉ nhục hoàng đế Đại Ngụy? Đáng chết!”
“Giết!”
Mười mấy ông lão đó đều tức phát điên, liều mạng điên cuồng tấn công Diệp Bắc Minh!
Chỉ tiếc là, dưới kiếm Long Đạo, Diệp Bắc Minh như hổ mọc thêm cánh!
Chưa đến ba mươi hiệp, mười mấy người đều ngã xuống!
Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Long Đạo, lướt nhìn đám người có mặt một cái: “Còn ai muốn có ý định với Thái Dương Tông không?”
Tĩnh lặng!
Tĩnh lặng đến đáng sợ!
Kẻ này còn giết cả Thái tử của Thần Quốc Đại Ngụy!
Thân phận của họ chẳng lẽ còn tôn quý hơn Thái tử Đại Ngụy?
Không ai dám lên tiếng.
“Rất tốt!”
Diệp Bắc Minh hài lòng gật đầu, chỉ vào bức tường đổ sập: “Lấy cổng núi này làm ranh giới, ai dám tiến vào Thái Dương Tông một bước!”
“Sẽ mãi mãi để lại cái mạng ở Thái Dương Tông!”
Quay người, định về đến bên cạnh mấy sư tỷ.
Đột nhiên, một giọng nói âm độc vang lên: “Đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn công!”
“Phế vật, không ngờ mày thực sự ở đây!”
Độc Cô Vấn Thiên dẫn theo ba người xuất hiện.
Chương 1628: Giết hai thần tôn
Một người trong đó, Tiêu Vô Tướng!
Hai ông lão khác, chắp tay sau lưng, yên lặng đi theo phía sau Độc Cô Vấn Thiên!
Giống như vực sâu, thâm sâu khó lường!
“Cảnh giới Thần Tôn?”
Lòng của các trưởng lão tông môn lớn trầm xuống.
Nếu thực sự là cảnh giới Thần Tôn ra tay, cơ hội để họ có được xương Chí Tôn sẽ rất mong manh!
Diệp Bắc Minh quay đầu, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng băng lạnh: “Lại là mày?”
Một luồng sát ý ngút trời ngưng tụ!
Đồng thời truyền âm: “Tiểu tháp, có cảnh giới Thần Hoàng ở gần đây không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Thần niệm của bản tháp vẫn luôn đang giám sát phạm vi Thái Dương Tông, cách mười dặm có ba cảnh giới Thần Hoàng đang âm thầm quan sát!”
“Nhưng họ không có ý lại gần!”
“Vậy còn đợi gì nữa? Bùng phát cho tôi! Vãi!”
Diệp Bắc Minh tức giận gầm một tiếng.
“Được!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chỉ đáp một tiếng: “Bản tháp sẽ lợi dụng tay trái chí tôn và kiếm Long Đạo ra tay!”
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh lại chủ động tấn công, bước một bước ra sơn môn của Thái Dương Tông!
Chạy thẳng đến Độc Cô Vấn Thiên.
Độc Cô Vấn Thiên sợ ngẩn người, tên nhóc này điên rồi sao? Chẳng lẽ không biết mình đưa đến hai thần tôn?
Lại thêm Tiêu Vô Tướng, tổng cộng ba thần tôn!
Đúng thế!
Mình có ba thần tôn, mình sợ cái gì?
Trong lòng Độc Cô Vấn Thiên bùng lên ngọn lửa giận: “Lão Lương, lão Tôn, để lại cho hắn một hơi thở là được, những việc khác tùy các ông chơi đùa hắn thế nào cũng được!”
“Được”.
Hai ông lão gần như ngẩng đầu cùng lúc, trong đôi mắt già nua mang theo vẻ uể oải.
Đối phó với môt người vừa tiến vào thần cảnh, cần nghiêm túc thế sao?
Liền sau đó.
Soạt! Soạt!
Một ông lão cảnh giới Thần Tôn bước ra một bước chặn trước người Độc Cô Vấn Thiên, cười thích thú: “Nhóc con, bây giờ mày quỳ xuống nhận lỗi, nói không chừng…”
Còn chưa nói hết câu.
Diệp Bắc Minh đã cách hai người chưa đến mười mét!
Một luồng sát ý khủng bố khóa chặt hai người!
Vẻ mặt của hai ông lão cảnh giới Thần Tôn biến sắc, phút chốc như rơi vào hầm băng.
Đối diện với luồng sát ý này, họ lại không có cả dũng khí ra tay!
Kiếm Long Đạo giáng xuống!
Phụt! Phụt!
Hai luồng sương máu nổ tung, máu tươi văng khắp cả người Độc Cô Vấn Thiên!
Toàn bộ người của Trấn Hồn Tông, Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các, thần cung Lục Đạo đều không thốt ra lời!
Sợ đến trái tim gần như sắp nổ tung!
“A…”
Vương Yên Nhi kinh hãi kêu lên một tiếng, mở to đôi mắt đẹp: “Bố, con đang nằm mơ sao? Hai cảnh giới Thần Tôn lại chết rồi…”
“Bị cậu Diệp giết bằng một kiếm… làm sao có thể?”
Vương Tư Đạo suýt nữa lồi hai con mắt: “Nằm mơ! Chắc chắn là nằm mơ!”
“Hơn một trăm chiếc xương Chí Tôn là giả, cậu Diệp giết Thái tử Đại Ngụy là giả!”
“Một kiếm giết chết hai cảnh giới Thần Tôn cũng là giả, tất cả đều là giả!’
Chỉ có nằm mơ, mới có thể xuất hiện chuyện phi lý như vậy!
Lấy ra một con dao găm, đâm mạnh một đao lên chân!
Phụt!
Máu tươi phun ra, đau!
“Yên Nhi, không phải nằm mơ…”, Vương Tư Đạo khó khăn quay đầu, nhìn con gái một cái.
Cơ thể của Vương Yên Nhi không ngừng run lên!
Vương Nguyên ở một bên chảy mồ hôi như mưa: “Vãi… Vãi!”
Ngư Chính Dương ở không xa cũng run rẩy, hai tay hai chân không nhịn được run lập cập.
Ngư Thất Tình ở một bên nhìn Ngư Chính Dương bằng ánh mắt phức tạp: “Bố, bố nhìn thấy thực lực của cậu Diệp chưa?”
“Nếu lúc đó nhà họ Ngư chúng ta đồng ý giúp cậu ta, chúng ta…”
“Con im miệng!”
Ngư Chính Dương phản ứng lại, đôi mắt đỏ bừng, đố kỵ gào lên: “Hắn đã giết Thái tử Đại Ngụy, lại giết hai tùy tùng của cậu Độc Cô!”
“Cùng lúc đắc tội với hai thế lực khủng bố không chọc vào được, con thực sự nghĩ đây là chuyện tốt sao?”
“Đúng, đúng, đúng!”
Ngư Thanh Thư điên cuồng gật đầu: “Tên nhóc này chết chắc rồi!”
Diệp Bắc Minh không quan tâm đến phản ứng của mọi người!
Lạnh nhạt nhìn Độc Cô Vấn Thiên: “Tao từng gặp kẻ muốn chết, nhưng kẻ đến nộp mạng như mày!”
“Tao, lần đầu tiên thấy!”
Độc Cô Vấn Thiên sợ đến há hốc miệng, đồng tử không ngừng run lên.
Muốn chửi rủa, uy hiếp, thậm chí cầu xin!
Chỉ tiếc là con người trong lúc kinh sợ tốt độ thường không thốt được ra một lời: “Tao… mày…”
Kiếm Long Đạo giáng xuống!
Phụt!
Huyết quang nổi lên!
…
Trong một sơn cốc bốn mùa như mùa xuân của điện Thần Hoàng.
Lạc Khuynh Thành mặc một chiếc váy dài trắng tuyết, đôi chân siêu dài, khuôn ngực căng tròn.
Tĩnh lặng đun nước pha trà.
Chương 1629: Tại sao không chọn
Độc Cô Bá Đạo ngắm nhìn thưởng thức: “Khuynh Thành, cô và tôi gia nhập điện Thần Hoàng mấy chục vạn năm rồi”.
“Tâm ý của tôi, cô còn không hiểu sao?”
“Nếu hai chúng ta song tu, tôi có thể tiến vào cảnh giới Tổ Thần, cô cũng có thể hồi phục cảnh giới Thần Hoàng!”
“Sau đó, tôi nguyện đợi cô vạn năm, giúp cô tiến vào cảnh giới Tổ Thần!”
“Đến lúc đó hai chúng ta cùng ở bên nhau, chẳng lẽ không tốt sao?”
Lạc Khuynh Thành trả lời với sắc mặt bình thản: “Trên thế gian nhiều phụ nữ như thế, theo tôi được biết, cũng có không ít phụ nữ có cảnh giới Thần Hoàng mà”.
“Tại sao cậu Độc Cô cứ phải chọn tôi?”
Độc Cô Bá Đạo cười: “Vì tôi thích cô!”
Lạc Khuynh Thành thản nhiên lắc đầu: “Xin lỗi, ông đã cưới vợ sinh con, tôi không thích đàn ông một dạ hai lòng”.
Không biết tại sao.
Trong đầu cô ấy hiện lên bóng hình của Diệp Bắc Minh: ‘Đặc biệt là kiểu như Diệp Bắc Minh, bên cạnh rất nhiều phụ nữ, đúng là đáng ghét chết đi được!’
Độc Cô Bá Đạo giải thích: “Cô nói Thiên Nhi phải không? Mẹ của nó là con đàn bà ti tiện”.
“Chẳng qua là tôi có lần luyện công xảy ra sai lầm, đã sủng ái cô ta một lần!”
“Ai ngờ cô ta mang thai, tôi cho cô ta sinh Thiên Nhi xong liền đập chết cô ta!”
“Về tinh thần bản hoàng cũng vẫn là thân trong trắng!”
“Nếu cô không thích Thiên Nhi, tôi cũng có thể…”
Nói xong, Độc Cô Bá Đạo làm động tác cắt cổ.
Hổ ác không ăn thịt con, Độc Cô Bá Đạo vì để song tu với cô ấy lại tình nguyện giết con trai ruột?
Lạc Khuynh Thành thầm cau mày, đang định lên tiếng.
“Rắc!”
Một tiếng giòn tan van lên. Bên ngoài Thái Dương Tông yên tĩnh đến đáng sợ!
Tất cả mọi người đều giữ trạng thái trợn mắt há hốc miệng, không ai phản ứng lại!
Rốt cuộc tên nhóc này có cảnh giới gì? Mà lại có thực lực như vậy?
Hai Thần Tôn trước mặt hắn, nói giết là giết?
Mẹ kiếp, quá khủng bố rồi!
“Cậu Diệp, tôi…”
Tiêu Vô Tướng sợ đến bò dưới đất.
Cùng lúc đó.
Đám người Trấn Hồn Tông đều chuyển ánh mắt nhìn sang Ngụy Vô Nhai: “Ngụy trưởng lão, chuyện này là thế nào? Chẳng phải ông nói tên nhóc này vừa tham gia xong thần giáng tuyển chọn sao?”
“Loại yêu nghiệt như này, tại sao không thu nhận vào Trấn Hồn Tông?”
Không chỉ là Trấn Hồn Tông.
Trưởng lão của các tông môn khác cũng đều hỏi như vậy.
“Cái gì? Kẻ này vừa tiến vào thần giới?”
“Trời ơi, thật hay đùa vậy?”
Các thế lực khác chưa tham gia thần giáng tuyển chọn nghe thấy lời này, lại há hốc cái miệng lần nữa!
Yêu nghiệt!
Mẹ kiếp, đúng là yêu nghiệt!
Ngụy Vô Nhai mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Lão phu cũng không ngờ, kẻ này lại… lại…”
“Lúc đó hắn tham gia thần giáng tuyển chọn, rõ ràng vô cùng bình thường!”
“Không những vậy, hắn còn giết hai trưởng lão của Vạn Thần Tông, lúc kiểm tra lại chỉ là căn cốt màu trắng bình thường!”
“Lão phu nghĩ, hắn…”
Mấy trưởng lão của Trấn Hồn Tông cùng đồng thanh: “Tôi không cần ông nghĩ, tôi cần tôi nghĩ!”
“Kẻ này giết hai cảnh giới Thần Tôn trước mặt nhiều người, cho dù là cảnh giới Thần Tôn sơ kỳ!”
“Thì chắc không phải việc một võ giả bình thường có thể làm được!”
“Ngụy Vô Nhai, mẹ kiếp, ông già rồi hồ đồ phải không?”
Ngụy Vô Nhai há miệng.
Không thốt ra lời.
Liền sau đó, ánh mắt của mấy trưởng lão của Trấn Hồn Tông rực lửa, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.
“Không được, nhất định phải để hắn gia nhập Trấn Hồn Tông!”
“Nhưng hắn chẳng phải là tông chủ của Thái Dương Tông sao?”
“Thái Dương Tông đã bị tiêu diệt, làm sao hắn có thể mãi làm tông chủ của Thái Dương Tông?”
Có người lắc đầu.
Không chỉ là Trấn Hồn Tông, mà các trưởng lão của Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các, thần cung Lục Đạo đều kích động.
Đang định đưa ra cánh tay hữu nghị.
Đột nhiên.
Một tiếng cười lạnh lùng vang lên: “Mọi người đừng nóng ruột, đừng quên, tên nhóc này đã giết Thái tử Đại Ngụy và công tử Độc Cô!”
Soạt!
Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức nhìn sang Ngư Thanh Thư.
Hiện trường vốn náo nhiệt, lập tức lại yên tĩnh!
Giống như bị người ta dội gáo nước lạnh lên đầu!
“Đúng thế… kẻ này đã giết Thái tử Đại Ngụy và con trai của thần hoàng bá đạo…”
“Gặp được yêu nghiệt như này quá kích động, suýt quên chuyện vừa xảy ra!”
“Thật đáng tiếc…”
Đám trưởng lão của các tông môn liên bình tĩnh lại.
Tất cả đều tỏ vẻ tiếc nuối!
Ngư Thất Tình cau mày: “Thanh Thư, em nói linh tinh gì vậy!”
Đám trưởng lão này mà kích động, không chừng thực sự cho Diệp Bắc Minh gia nhập tông môn của họ đấy!
Một khi không thể hối hận.
Cho dù thần hoàng bá đạo và thần quốc Đại Ngụy liên thủ đàn áp, có lẽ Diệp Bắc Minh cũng giữ được tính mạng!
Một câu nói của Ngư Thanh Thư khiến các trưởng lão này bình tĩnh lại.
Bây giờ, một cơ hội giữ mạng cuối cùng của Diệp Bắc Minh cũng mất!
Chương 1630: Đại sư tỷ đến
Ngư Thanh Thư cười lạnh lùng một tiếng: “Chị, em không thích nghe câu này của chị rồi!”
“Cái gì mà nói linh tinh? Em chỉ nói thật!”
“Hơn nữa, tên nhóc này thực sự có thiên phú cường mạnh thế sao?”
Nói xong.
Ngư Thanh Thư định đổ thêm dầu vào lửa!
Nực cười nhìn tay trái và kiếm Long Đạo của Diệp Bắc Minh một cái: “Chẳng lẽ vừa nãy mọi người không phát hiện ra sao? Tất cả sức mạnh đều từ tay trái chí tôn và kiếm Long Đạo bùng phát ra!”
“Thiên phú của tên nhóc này thực sự nghịch thiên thế sao?”
“Vừa nãy Ngụy trưởng lão của Trấn Hồn Tông nói hắn là căn cốt màu trắng, thế là thế nào?”
“Chẳng lẽ căn cốt lại lừa người khác sao?”
Vừa dứt lời, tất cả các trưởng lão hoàn toàn trầm mặc!
Ánh mắt soạt một cái, nhìn sang tay trái và kiếm Long Đạo của Diệp Bắc Minh!
Một kẻ căn cốt màu trắng, chỉ dựa vào tay trái chí tôn và kiếm Long Đạo.
Đã có thể bùng phát ra thực lực khủng bố như vậy!
Nếu là căn cốt màu xanh là cây, căn cốt mau xanh lam, căn cốt màu vàng, thậm chí mà căn cốt cao hơn thì sao?
Há chẳng phải muốn nghịch thiên ư!
“Suýt…”
Nghĩ đến đây, mọi người có mặt đều hít khí lạnh!
Con mắt càng thêm rực lửa, nhìn chằm chằm tay trái chí tôn của Diệp Bắc Minh!
Đồng thời, nhìn lên hơn trăm chiếc xương chí tôn trên không trung Thái Dương Tông, như nhìn chí bảo vô thượng!
“Xương Chí Tôn cực kỳ hiếm có, nghe nói võ giả đã dung hợp xương Chí Tôn sẽ xảy ra thay đổi về chất!”
“Căn cốt màu trắng cũng trở nên khủng bố như vậy, nếu chúng ta có được một chiếc…”
Soạt! Soạt! Soạt!
Lúc này, con mắt của tất cả mọi người đỏ bừng!
Dường như chiếc hộp Pandora trong lòng bị mở ra.
Ánh mắt nhìn sang Diệp Bắc Minh cũng từ kích động ban đầu trở nên sát ý hừng hực!
Ngư Thất Tình nhìn thấy cảnh này, vô cùng sốt ruột: “Em… em đừng nói lin tinh, như vậy sẽ khiến cậu Diệp rơi vào nguy hiểm!”
Ngư Thanh Thư buồn cười lắc đầu: “Chị, chị có thái độ gì vậy?”
“Chẳng lẽ chị và cậu Diệp có quan hệ gì?”
Khuôn mặt của Ngư Thất Tình lập tức trở nên tái nhợt.
Ngư Thanh Thư nhìn sang Ngư Chính Dương: “Bố, bố nhìn thấy rồi chứ?”
Ngư Chính Dương hừ lạnh một tiếng: “Xem ra bố vẫn quá nhân từ!”
“Không nên để con ra ngoài, nên cấm nhốt con một ngàn năm!”
Ngư Thất Tình ấm ức đến muốn khóc.
Vương Yên Nhi cau mày, không nhịn được nói đỡ cho Ngư Thất Tình: “Chú Ngư, Thất Tình cô ấy…”
Ngư Chính Dương không khách sáo lên tiếng: “Cô Vương muốn nhúng tay vào chuyện nhà của chúng tôi sao?”
“Tôi…”
Vương Yên Nhi còn muốn nói nữa.
Vương Tư Đạo khẽ quát một tiếng: “Yên Nhi, được rồi!”
Vương Yên Nhi chỉ đành im miệng, có chút đồng cảm nhìn Ngư Thất Tình một cái.
Bỗng nhiên.
Ầm ầm!
Trời đất run lên kịch liệt, một đường sấm sét màu máu khủng bố từ xa bay nhanh đến!
Sau khi dừng lại trên khôn trung Thái Dương Tông, bên trong phát ra một tiếng quát: “Diệp Bắc Minh! Con trai của tao đâu?”
“Khí thế bá đạo cường mạnh quá?”
“Mau nhìn xem, thần hoàng bá đạo đến rồi!”
Trái tim mọi người co thắt lại.
Ngư Thanh Thư nhếch miệng cười: “Chị, người mà chị quan tâm sắp chết rồi!”
Ngư Thất Tình không khỏi lo lắng.
“Con trai ông hả? Hắn đã chết rồi, thần hồn tiêu tan!”, Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời.
“Suýt… Hắn dám ăn nói với Thần Hoàng Bá Đạo như vậy?”, mọi người đều thộn mặt.
“Mày muốn chết hả!”
Độc Cô Bá Đạo gầm thét một tiếng, lôi vân màu máu bùng nổ, lộ ra một bóng hình khác cùng đến ở bên trong!
Khoảnh khắc cô gái này xuất hiện, rất nhiều con mắt đàn ông trố ra!
Lúc nhìn thấy cô gái này, Diệp Bắc Minh vô cùng vui mừng: “Đại sư tỷ, sao tỷ lại ở đây!”
Độc Cô Bá Đạo đang định ra tay.
Nghe thấy Diệp Bắc Minh nói như vậy, cả người sửng sốt.
Nghi hoặc nhìn Lạc Khuynh Thành bên cạnh: “Khuynh Thành, cô biết hắn hả?”
Lạc Khuynh Thành tỏ ra vô cùng bình tĩnh, lắc đầu: “Không quen!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Đại sư tỷ, tỷ bị ông ta uy hiếp ư?”
“Nếu là vậy, đệ có thể giúp tỷ!”
“Đừng thấy tên phế vật này là Thần Hoàng, nếu đệ dùng hết mọi thủ đoạn, có thể giết ông ta!”
Tất cả mọi người có mặt sững sờ!
Ngư Thanh Thư cười lạnh lùng liên tiếp: “Bốc phét quá đáng rồi, một tên nhà quê từ hạ giới đến còn không biết Thần Hoàng nghĩ là gì phải không?”
Các võ giả khác đều cau mày!
Diệp Bắc Minh chỉ dựa vào tay trái chí tôn và kiếm Long Đạo, dù thế nào cũng không giết được Thần Hoàng!
Lạc Khuynh Thành vô cùng bình tĩnh: “Ông ta không uy hiếp tôi, cậu nghĩ nhiều rồi!”