Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 271: Nhà họ Long cổ võ

Hương Đảo.

Đại sảnh nhà họ Lý.

Mấy ông lão, mười mấy thanh niên ngồi ở đây.

Ba anh em nhà họ Lý đứng ở chỗ không xa, nơm nớp lo sợ, cúi đầu người run lên.

Bọn họ vốn đã bị đuổi khỏi nhà họ Lý, bây giờ cũng bị bắt về!

Thi thể của ông cụ Lý nằm dưới đất, cổ bị bẻ gãy.

Sắc mặt dữ tợn, đã chết nhiều giờ.

Lý Gia Hinh vô cùng thê thảm, đôi chân đẹp bị bẻ gãy!

Toàn thân đều là máu tươi!

Bò dưới đất thoi thóp.

Thê thảm không nỡ nhìn!

Mấy trăm người làm của nhà họ Lý đều quỳ ở chỗ không xa, sắc mặt tái nhợt!

Một cô gái xinh đẹp cúi nhìn Lý Gia Hinh: “Rõ ràng một cô gái bình thường, lại có khuôn mặt đẹp như vậy, đúng là đáng ghét chết đi được”.

Đố kỵ!

Tại sao cô ta lại đẹp như vậy?

Một thanh niên cười nói: “Em gái, cô ta rất đẹp, đừng giết chết cô ta”.

“Chốc nữa anh mang về, làm thị nữ cũng rất được”.

Hắn tên là Long Đạo Nhất.

Cô gái đó là em gái của hắn, Long Tiểu Vân.

Hai thành viên nòng cốt của nhà họ Long cổ võ.

Đúng thế.

Nhà họ Long và nhà họ Đường, và nhà họ Hạ cổ võ đều được gọi là thế gia cổ võ.

Nhưng, có sự khác biệt một trời một vực.

Tuy nhà họ Đường và nhà họ Hạ thần bí, nhưng là ở thế giới người bình thường.

Nhà họ Long thì khác.

Họ ở Côn Luân Hư!

Tuy chỉ là gần lối vào Côn Luân Hư.

Cũng đủ khiến người ta tự hào, chẳng phải sao?

Long Tiểu Vân tức giận nói: “Không được, cô ta mà cũng xứng vào Côn Luân Hư làm thị nữ cho anh à?”

“Con điếm này, nó đáng chết!”

Đột nhiên.

Lý Chí Nhân lớn tiếng nói: “Cô gái này, cô nói đúng, Lý Gia Hinh là một con điếm!”

Soạt!

Mọi người nhà họ Long đều nhìn qua.

Khóe miệng Long Đạo Nhất nhếch lên nụ cười băng lạnh: “Tôi cho ông nói chưa?”

Một luồng sát ý ập đến!

“A?”

Lý Chí Nhân sợ đến mồ hôi đổ như mưa.

Thụp!

Quỳ xuống đất, điên cuồng dập đầu, sắp vỡ cả trán!

Ông ta vốn muốn nịnh bợ, không ngờ trực tiếp chuốc họa.

Long Tiểu Vân cười nói: “Anh, người này rất thú vị, chẳng phải sao?”

“Người cùng một gia tộc, ông ta lại nói người khác là con điếm kìa”.

Long Đạo Nhất thích thú gật đầu: “Đúng là rất thú vị”.

Đôi mắt to tròn xinh đẹp của Long Tiểu Vân đảo một vòng: “Anh, em bỗng nghĩ ra một trò chơi rất thú vị”.

“Ồ?”

Long Đạo Nhất nhìn cô ta.

Long Tiểu Vân rút ra một con dao găm, ném đến trước người ba anh em nhà họ Lý: “Chơi với các người một trò chơi, ở đây có con dao găm, ba người các ông ai cướp được, sau đó giết hai người còn lại thì có thể được sống”.

Ông cả Lý Chí Nhân kinh hãi: “Cái gì?”

Sắc mặt ông ba giằng co khó xử.

Bỗng nhiên.

Ông hai Lý Tái Hiền nhào đến tóm lấy con dao găm.

Quay đầu đâm một nhát!

Phụt!

Máu tươi điên cuồng phun ra, Lý Chí Nhân ôm chặt cổ họng, phát ra tiếng “ư ư”: “Chú hai… chú… chú giết tôi…”

Lý Tái Hiền tỏ vẻ hung dữ: “Anh cả, xin lỗi!”

“Không phải anh chết, thì là tôi chết!”

“Tôi không thể chết, anh đi chết thì hơn!”

Rồi đạp một cú ra.

Phập!

Lý Chí Nhân ngã xuống đất chết.

Long Tiểu Vân ôm bụng cười lớn: “Khà khà khà, anh, thú vị, thật thú vị”.

“Ha ha ha!”

Những thanh niên khác nhà họ Long cũng phá lên cười.

Bốn ông lão ngồi trên ghế thái sư.

Nhắm mắt dưỡng thần!

Thờ ơ lãnh đạm!

Dường như chỉ là một con kiến chết, không liên quan đến bọn họ!

Long Đạo Nhất thích thú nói: “Đó chính là bản tính con người, em gái, thực ra còn có trò thú vị hơn”.

Long Tiểu Vân hiếu kỳ: “Anh, chơi thế nào?”

Long Đạo Nhất lấy một con dao găm ném ra, đâm xuyên đùi của ông ba Lý Sùng Sơn.

“A!”

Lý Sùng Sơn kêu thảm một tiếng, ngã xuống đất.

Lý Tái Hiền ngẩn người.

Long Đạo Nhất coi mạng người như cỏ rác: “Hai người các ông còn đợi cái gì, dùng dao găm giết chết đối phương đi”.

“Cuối cùng người nào còn sống, tôi sẽ thả người đó!”

Lý Tái Hiền nhìn Lý Sùng Sơn kêu thảm thiết một cái.

Cầm dao găm xông đến!

Lý Sùng Sơn kêu la thảm thiết không dứt.

Lý Tái Hiền nhìn ông ta: “Chú ba, chú cũng xuống cùng anh cả đi”.

Lý Sùng Sơn tức giận hét một tiếng: “Cút, mày đi chết đi!”

Phụt!

Ông ta dùng lực rút mạnh con dao găm cắm vào đùi ra, lao về phía Lý Tái Hiền.

Lý Tái Hiền lùi lại theo bản năng, Lý Sùng Sơn lại đâm một nhát vào bụng của ông ta.

Sau đó ôm chặt hông của Lý Tái Hiền, lộ phần lưng ra!

“A!”

Đôi mắt của Lý Tái Hiền đầy tia máu, đau đến mức khuôn mặt già co giật.

Ông ta giơ cao con dao găm, điên cuồng đâm vào lưng của Lý Sùng Sơn.

Phụt! Phụt! Phụt!

Máu thịt văng tung tóe!

Cả mảng lẫn lộn!

Lý Tái Hiền đâm đến hơn trăm nhát dao.

Sau lưng Lý Sùng Sơn chỉ còn lại xương, không còn đến một miếng thịt.

Long Tiểu Vân cười đến dậm chân: “Khà khà khà, anh, thật thú vị, đúng là thú vị quá”.

Lý Gia Hinh ngẩng đầu một cách khó khăn, nghiến răng nghiến lợi: “Các người… sẽ không được chết tử tế đâu…”

Long Tiểu Vân tỏ vẻ mặt ác độc, chỉ vào Lý Tái Hiền: “Rạch mặt cô ta cho tôi, nếu không, tôi giết ông!”

Lý Tái Hiền giống như phát điên, xông về phía Lý Gia Hinh.

Tóm chặt tóc của cô ta!

Cầm con dao găm rạch bừa bãi lên khuôn mặt của Lý Gia Hinh.

Phụt! Phụt! Phụt!

Trên khuôn mặt của Lý Gia Hinh xuất hiện mấy dấu X.

Hủy dung hoàn toàn!

Lúc này.

Lý Gia Hinh bò dưới đất, lòng như đã chết.

Lý Tái Hiền quỳ ở đó: “Các cậu chủ, cô chủ, có thể thả tôi rồi chứ?”

“Lý Tái Hiền tôi là chỉ là cái rắm, các cô cậu coi như thả rắm đi”.

Long Tiểu Vân kinh ngạc chỉ vào bụng của Lý Tái Hiền: “Bụng của ông còn đang chảy máu kìa”.

Lý Tái Hiền ôm vết thương lắc đầu: “Không sao, không sao”.

Long Tiểu Vân nói: “Thực sự không sao chứ?”

“Hay là, ông khoét mười cái lỗ trên bụng, rồi tôi tha cho ông?”

“Cái gì?”

Lý Tái Hiền ngẩn người.

Khoét mười cái lỗ trên bụng, ông ta còn sống được sao?

Vì mạng sống, ông ta tận tay giết hai anh em của mình!

Bây giờ, vẫn khó thoát khỏi cái chết!

Nghĩ đến đây, Lý Tái Hiền thét một tiếng: “Tao giết mày!”

Rồi xông về phía Long Tiểu Vân!

Phập!
Chương 272: Thực lực đáng sợ

Cô ta giơ chân đá bay Lý Tái Hiền, ông ta đập vào tường xuất hiện một cái lỗ khủng bố: “Chán chết, không vui, không vui chút nào”.

“Một con kiến cũng dám phản kháng tao? Hừ!”

Long Tiểu Vân cảm thấy rất không thú vị.

Lý Gia Hinh cắn răng: “Đồ hèn mạt! Tao làm quỷ cũng sẽ không tha cho mày!”

Sắc mặt Long Tiểu Vân sầm xuống.

Cô ta nhặt con dao găm dưới đất lên, đi về phía Lý Gia Hinh.

Tóm cằm của Lý Gia Hinh: “Mẹ kiếp, mày thích cứng miệng phải không? Được, vậy tao cắt lưỡi của mày”.

“Xem mày còn có thể nói được nữa không!”

“Chửi tao hả đồ hèn mạt hả? Tao cho mày chửi này!”

Long Tiểu Vân giơ dao găm, định cắt lưỡi của Lý Gia Hinh.

Soạt!

Đột nhiên.

Một trận tiếng phá vỡ không trung truyền đến, bóng đen bay về phía cánh tay của Long Tiểu Vân.

Phụt!

Khoảnh khắc bóng đen và cánh tay của Long Tiểu Vân tiếp xúc, cánh tay đó của cô ta nổ tung.

Hóa thành sương máu!

Choang!

Một tiếng lớn vang lên.

Một thanh kiếm đâm sâu xuống mặt sàn của đại sảnh nhà họ Lý.

Bên trên còn khắc một con rồng.

Long Tiểu Vân sững người trong một giây.

Sau đó.

Đau dữ dội!

Kêu la thảm thiết!

Hoảng sợ!

Gào lên khóc lớn: “A… anh, tay của em... tay của em mất rồi!”

Lúc nhìn thấy thanh kiếm đó.

Cơ thể Lý Gia Hinh cứng đờ.

Cô ta từng thấy thanh kiếm này, nó là kiếm của Diệp Bắc Minh!

Cô ta khó khăn quay đầu, nhìn ra bên ngoài đại sảnh.

Qua mái tóc lẫn máu, Lý Gia Hinh kích động đến toàn thân run lên, òa khóc lớn.

“Oa hu hu hu… anh Diệp… anh… cuối cùng anh cũng đến rồi…”

Dưới ánh mắt kích động của Lý Gia Hinh.

Diệp Bắc Minh chậm rãi đi dến, đôi mắt băng lạnh vô tình!

Một mình anh trở về Hương Đảo.

Lục sư tỷ còn có việc, không đi cùng anh đến.

Bất luận đám người nhà họ Long hành hạ Lý Gia Hinh thế nào, cô ta cũng không khuất phục!

Lúc này nhìn thấy Diệp Bắc Minh, cô gái này khóc rất thương tâm.

Giống như đứa trẻ con: “Hu hu hu… Anh Diệp, ông nội… hu hu hu, ông nội chết rồi!”

“Bọn họ bẻ gãy cổ của ông nội, ông nội tôi chết rồi!”

“Hu hu hu, anh Diệp, sau này tôi không còn người thân nữa, không còn một người thân nào nữa”.

Cảm xúc bộc phát hết ra.

Hoàn toàn bùng phát!

Chỉ khi Diệp Bắc Minh xuất hiện, cô ta mới thể hiện ra mặt yếu đuối của mình.

Nhìn thấy Lý Gia Hinh bị hành hạ không thành hình người, trong lòng Diệp Bắc Minh bùng phát lên cơn lửa giận vô hình!

Mặc dù.

Anh và Lý Gia Hinh không có tình cảm nam nữ.

Nhưng nhà họ Lý ở Hương Đảo đã chọn thần phục dưới chân anh.

Thì không thể nói không liên quan đến anh chứ?

Long Tiểu Vân gào lên: “Anh, tay của em mất rồi, hu hu, tay của em mất rồi!”

“Giết hắn, giết hắn cho em!”

Long Đạo Nhất cũng rất nổi giận, hắn vô cùng yêu thương em gái mình: “Mày chính là Diệp Bắc Minh? Mẹ kiếp, mày muốn chết phải không!”

“Em gái tao mà mày cũng dám đánh thương, đánh gãy chân tay của hắn cho tôi, giữ lại cái mạng!”

Lệnh bài huyền thiết còn đang ở trong tay Diệp Bắc Minh.

Chẳng may anh không mang theo người.

Giết Diệp Bắc Minh, chẳng phải mất manh mối sao?

Soạt!

Những thanh niên khác của nhà họ Long lập tức xông lên.

Bốn ông già đó vẫn nhắm mắt.

Không mở ra!

Bọn họ cảm nhận được tu vi của Diệp Bắc Minh.

Mới chỉ là cảnh giới võ vương, cần họ ra tay ư?

Bất kỳ thanh niên nào của nhà họ Long cũng có thể giết anh.

“Kiếm Đoạn Long!”

Diệp Bắc Minh quát lạnh lùng một tiếng.

Kiếm Đoạn Long cắm dưới đất biên mất.

Liền sau đó.

Xuất hiện trong tay anh!

Chém một kiếm ra!

Cơ thể của ba thanh niên nhà họ Long xông đến phía trước nhất nổ tung, lập tức hóa thành sương máu!

“Cái gì?”

Những thanh niên khác nhà họ Long chuẩn bị xông lên liền sửng sốt.

Diệp Bắc Minh chủ đông xông đến, chém ngang kiếm Đoạn Long, mạnh mẽ như gió bão!

Những thanh niên của nhà họ Long này kêu thảm thiết không thôi, lần lượt bỏ mạng.

Long Đạo Nhất vô chùng chấn hãi: “Làm sao có thể?”

Soạt!

Bốn ông lão đó cũng lập tức mở mắt, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh: “Thực lực của tên nhóc này không đúng!”

Một ông lão cất giọng âm lạnh: “Phế hắn trước rồi tính!”

‘Phập’ một tiếng, ông lão dậm chân.

Nhảy vọt đến!

Nắm đấm trực tiếp lao đến lồng ngực của Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh trượt chân một cái, né tránh đòn tấn công như hồn ma.

Ông lão kinh ngạc: “Quỷ Ảnh mê tung bộ, mày học được từ đâu…”

Ông ta còn chưa nói hết.

“A!”

Ông lão kêu lên thảm thiết.

Cánh tay đó của ông ta bị một đường kiếm của Diệp Bắc Minh chém đứt!

“Đáng chết! Mẹ kiếp, mày thật đáng chết!”

Ông lão nổi giận, ông ta là võ tông đỉnh phong đó!

Mà lại bị lật thuyền trong mương?

Ầm!

Sau đó ông ta dùng cánh tay khác tung ra một quyền!

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh băng lạnh: “Đã để tôi lại gần thì võ tông có thể chặn được một đường kiếm Đoạn Long của tôi không?”

Anh giơ kiếm lên rồi giáng xuống!

Vị trí cổ của ông lão xuất hiện một đường máu!

Cơ thể ông lão run lên, cả người cứng đờ: “Thật… kiếm thật nhanh…”

Máu trào ra!

Phụt!

Ông lão trợn mắt thật to, cái đầu lăn xuống đất, cơ thể đổ xuống tử vong.

Lúc này.

Cuối cùng Long Đạo Nhất cũng kinh sợ!

Hắn mới phát hiện, thực lực của Diệp Bắc Minh quá khủng bố.

Ông lão này là võ tông hậu kỳ, cho dù ở nhà họ Long cổ võ, cũng là cao thủ hàng đầu.

Vậy mà lại bị Diệp Bắc Minh chém chết bằng một đường kiếm?

Ba ông lão còn lại, hai ông trong đó tỏ vẻ mặt kiêng sợ.

Ông lão thứ ba sầm mặt, cất giọng băng lạnh: “Cậu thanh niên, thanh kiếm của cậu có lực sát thương rất lớn, lai lịch thế nào? Nói đi”.
Chương 273: Một kiếm giết võ tôn

Giọng điệu ra lệnh vang lên!

Võ tôn sơ kỳ!

Khủng bố hơn võ tông.

Vốn không có trong gia tộc võ đạo bình thường.

Chỉ có ở trong gia tộc cổ võ của Côn Luân Hư.

Diệp Bắc Minh cười dữ tợn một tiếng: “Ông là cái thá gì? Chết đi cho tôi!”

Anh động ý niệm: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, cho tôi sức mạnh!”

Ầm!

Trong chớp mắt, nội lực của Diệp Bắc Minh bị rút đi một phần năm.

Chém ra một đường kiếm khí khủng bố!

Phụt!

Mưa máu ngập trời!

Ông lão võ tôn sư kỳ của gia tộc cổ võ lại bị Diệp Bắc Minh giết bằng một đường kiếm!

Ông ta hoàn toàn biến mất.

Để lại một vết kiếm đáng sợ ở vị trí ông lão võ tôn sơ kỳ đứng và lan dài đến bên ngoài đại sảnh!

Bức tường phía sau lưng anh bị chém ra một cái lỗ khủng bố, cả đại sảnh của nhà họ Lý bị chém thủng.

Ánh nắng chiếu vào.

Hai ông lão võ tông hậu kỳ khác cũng bị uy lực của kiếm làm trọng thương.

Bay ra xa!

Kinh mạch toàn thân của hai người đứt hết, nằm dưới đất như con chó chết!

Chấn hãi nhìn Diệp Bắc Minh!

Trời ơi!

Một đường kiếm giết chết võ tôn?

“Mày… mày là ai? Một đường kiếm giết chết võ tôn?”

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”

Hai ông lão sợ đến toàn thân run lên, trong mắt tràn đầy chấn hãi.

Long Đạo Nhất kinh sợ đến trợn mắt há hốc miệng!

Long Tiểu Vân hoàn toàn sợ đến ngây người!

Quên luôn cả cơn đau và tức giận bị gãy một cánh tay!

Chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô tận!

Diệp Bắc Minh sải bước lớn đi đến: “Các người là ai mà đến địa bàn của tôi giết người của tôi?”

Long Đạo Nhất vội nói: “Tôi là người của nhà họ Long cổ võ!”

Nhà họ Long cổ võ?

Một luồng sát ý nổi lên trong lòng!

Anh giơ tay chém một đường kiếm qua!

“A!”

Long Đạo Nhất kinh hãi.

Cả người sững sờ!

Quên luôn cả né tránh!

Chủ yếu là vì Diệp Bắc Minh giết võ tôn bằng một đường kiếm, khiến hắn quá mức chấn hãi!

Phụt!

Cái đầu của Long Đạo Nhất bay đi.

“Anh!”

Long Tiểu Vân thét lên.

Hai ông lão đó cũng hít khí lạnh: “Cậu chủ!”

“Mày! Diệp Bắc Minh, chúng tao là người của nhà họ Long cổ võ, mày không nghe thấy hả?”

Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ, Diệp Bắc Minh lại dứt khoát nhanh gọn như vậy!

Hắn là con trai ruột của ông Sáu đó!

Vô cùng có hy vọng trở thành đệ tử của thế lực hàng đầu!

Vậy mà bị chém như vậy?

Long Tiểu Vân gào lên: “Mày đã giết anh trai tao, tao phải diệt cửu…”

Còn chưa nói ra chữ ‘tộc’ trong ‘cửu tộc’.

Anh đã chém một đường kiếm đến!

Phập!

Long Tiểu Vân hóa thành sương máu!

Anh cất giọng thản nhiên: “Tôi giết nhà họ Long cổ võ đấy!”

Soạt!

Anh lại bước ra một bước, chém về phía đám thanh niên nhà họ Long.

Đám thanh niên sợ đến chân mềm nhũn, bị một đường kiếm của Diệp Bắc Minh giết sạch!

Ngoại trừ hai võ tông đỉnh phong bị thương nặng, kinh mạch đứt hết, thì những người khác nhà họ Long đều bị chém sạch!

Hai võ tông đỉnh phong run sợ, không ngờ mình lại có ngày hôm nay.

Không thèm để ý đến hai người.

Diệp Bắc Minh đến trước người Lý Gia Hinh, ôm cô lên.

Lý Gia Hinh vô cùng kích động: “Anh Diệp, cảm.. cảm ơn anh…”

Đầu lệch sang một bên.

Ngất đi.

Diệp Bắc Minh đặt cô ta lên chiếc sập giường ở một bên.

Anh cắm kim châm cầm máu cho cô ta.

Dùng đan dược nghiền nát thành bột thoa lên khuôn mặt của Lý Gia Hinh, sau đó quấn băng lại.

Sau khi làm xong tất cả, Diệp Bắc Minh nhìn hai người nhà họ Long cổ võ: “Các người tìm tôi là muốn lấy lệnh bài huyền thiết này phải không?”

Anh giơ tay.

Lệnh bài huyền thiết xuất hiện trong lòng bàn tay.

Đây là đồ của mẹ anh để lại.

Đồng tử của hai ông lão co mạnh lại!

Cho dù đã tàn phế, kinh mạch đứt hết.

Nhưng trong mắt vẫn hiện lên vẻ tham lam không che đậy!

Lệnh bài huyền thiết, không đơn giản.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng lên tiếng: “Cho các ông một cơ hội, ai nói tác dụng hoặc lai lịch của lệnh bài huyền thiết trước”.

“Thì người còn lại, chết”.

Một ông lão do dự.

Một ông lão khác vội nói: “Đây là tín vật của thế lực siêu cấp Côn Luân Hư, nếu có nó thì có thể gia nhập tông môn hàng đầu”.

Diệp Bắc Minh hài lòng gật đầu: “Ông là người thông minh”.

Anh giơ tay!

Tấn công một quyền về phía ông lão do dự!

Phập!

Sương máu nổ ra, ông lão đó bỏ mạng tại chỗ.

Ông lão may mắn sống được sợ đến tê dại da đầu, trái tim cũng muốn nổ tung.

Nỗi sợ bao trùm toàn thân ông ta, nhìn Diệp Bắc Minh, điên cuồng dập đầu: “Đừng giết tôi, cầu xin cậu đừng giết tôi!”

Cái đầu đập xuống mặt đất phát ra tiếng phập phập phập.

“Cậu muốn biết điều gì, tôi sẽ nói cho cậu hết!”

“Lệnh bài huyền thiết là tín vật của tông môn hàng đầu Côn Luân Hư, một ngàn năm trở lại đây, tổng cộng phát ra một một trăm chiếc”.

“Giữa các tông môn lớn có quy ước, chỉ cần người nào có lệnh bài huyền thiết, thì người đó có thể lựa chọn gia nhập bất kỳ tông môn nào”.

“Trở thành đệ tử nòng cốt, có thể sử dụng tất cả tài nguyên tu võ!”

“Đã có vật này, tương đương với một bước lên trời!”

“Cậu có thể cầm lệnh bài huyền thiết, trực tiếp trở thành đệ tử của tông môn hàng đầu Côn Luân Hư, nhà họ Long chúng tôi cũng không dám làm gì cậu!”

Diệp Bắc Minh nghe lai lịch của lệnh bài huyền thiết.

Liền hiểu ra!

Mẹ để lại một chiếc lệnh bài huyền thiết, chẳng lẽ là muốn anh gia nhập tông môn của Côn Luân Hư?

Nhưng.

Anh đã có chín mươi chín sư phụ, làm sao có thể gia nhập tông môn khác?

Thấy Diệp Bắc Minh không nói gì.

Ông lão cắn răng nói tiếp: “Cậu… cậu Diệp, lần này chúng tôi rời khỏi Côn Luân Hư”.

“Là đến lấy một lô dược liệu của nhà họ Long”.

“Chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi sẽ nói cho cậu vị trí giao nhận ngay”.

Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Ông đang ra điều kiện với tôi?”

Ông lão run lên: “Không dám!”

Diệp Bắc Minh tiếp tục hỏi: “Nhà họ Long ở Côn Luân Hư, còn cần dược liệu của thế giới người bình thường sao?”

Ông lão vội gật đầu: “Đúng thế”.

“Đối với người bình thường, nhà họ Long cổ võ là nhân vật rất lớn, nhưng ở Côn Luân Hư thì chẳng là cái thá gì”.

“Nhà họ Long chỉ có thể thu thập các loại dược liệu ở bên ngoài, sau đó mang về gia tộc luyện đan, nâng cao thực lực tổng thể của gia tộc”.

“Lần này, nhà họ Long có một lô lớn đan dược, tối nay sẽ hộ tống đến Hương Đảo”.

“Tôi biết vị trí giao nhận”.

Diệp Bắc Minh ra lệnh bằng ánh mắt băng lạnh: “Địa chỉ, thời gian, nói hết cho tôi”.

Ông lão mặt xám như tro: “Ba tiếng sau, trên một chiếc tàu ở cảng”.

Còn ba tiếng nữa.

Diệp Bắc Minh cũng không vội.
Chương 274: Hãy sống thật tốt

Anh vừa bế Lý Gia Hinh lên, hai bóng người nhanh chóng xông vào, khom lưng chín mươi độ: “Thiếu chủ!”

“Sư phụ!”

Là hai người Lâm Thương Hải và Vương Trường Sinh.

Hai người đều bị thương.

Khí tức không ổn định.

Thụp một tiếng quỳ xuống đất!

“Các ông có lỗi, không bảo vệ tốt nhà họ Lý!”

Diệp Bắc Minh nhìn Lâm Thương Hải và Vương Trường Sinh.

Hai người đều bị thương, khí tức không ổn định.

Với tình trạng này mà tiếp tục giao đấu với người nhà họ Long cổ võ thì sẽ là nộp mạng.

Bèn không trách tội bọn họ.

Anh bảo hai người dọn dẹp hiện trường, nhìn ông lão may mắn được sống của nhà họ Long, rồi bế Lý Gia Hinh đi vào phòng.

Ông lão của nhà họ Long cổ võ thấy Diệp Bắc Minh rời khỏi, vội vàng nói: “Các người chỉ cần thả tôi, cho tôi rời khỏi đây, tôi bảo đảm sẽ đưa các người tiến vào Côn Luân…”

Ông ta còn chưa nói hết.

Lâm Thương Hải giơ chân dẫm lên đùi của ông ta.

‘Rắc rắc’ một tiếng giòn tan, một cái chân trực tiếp teo lại.

Ông lão đau đến toàn thân run lên, nhìn chằm chằm Lâm Thương Hải.

Lâm Thương Hải lạnh lùng nói: “Dựa vào ông mà cũng muốn hối lộ tôi?”

“Còn dám nói thêm một lời, tôi sẽ phế nốt cái chân kia của ông!”



Trong phòng.

Diệp Bắc Minh đã hoàn toàn ổn định thương tích của Lý Gia Hinh.

Có Quỷ Môn Thập Tam Châm và đan dược trong tay, chỉ cần cô ta còn một hơi thở.

Diệp Bắc Minh cũng có thể kéo cô ta về từ tay Diêm Vương.

Diệp Bắc Minh cũng không rời khỏi phòng, ngồi khoanh chân.

Hồi phục nội lực!

Vừa nãy anh mượn sức mạnh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, dùng một kiếm giết chết võ tôn.

Đã tiêu hao khoảng một phần năm nội lực.

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cảm thấy thế nào?”

Diệp Bắc Minh cười trả lời: “Dùng một lần, rất sướng!”

“Cứ dùng mãi, thì sướng mãi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Cậu không muốn tự ra tay chiến đấu nữa hả?”

Diệp Bắc Minh nói: “Có thể giết được thì việc gì phải ra tay?”

“Hơn nữa, một lần chỉ mất một phần năm nội lực, trong mấy lần thì có thể giải quyết rắc rối, tại sao không dùng chứ?”

“Dù sao nội lực của tôi hồi phục rất nhanh, chỉ cần nghỉ ngơi một hai tiếng”.

Sau đó.

Diệp Bắc Minh lại nói: “Nhưng, đương nhiên tốt nhất vẫn là nâng cao thực lực của bản thân”.

“Tôi kẹt trong võ vương đỉnh phong cũng một thời gian rồi, cũng phải tăng cấp thôi”.

Nếu bị người bên ngoài nghe thấy lời này, chắc chắn sẽ tức chết!

Mẹ kiếp, đây gọi là một thời gian rồi hả?

Anh vừa mới tăng cấp chưa đến một tuần!

Còn muốn tăng cấp, có còn là người không?

Ánh mắt trầm xuống: “Lô dược liệu nhà họ Long, vừa đúng lúc cần”.

Hai tiếng sau.

“Khụ khụ khụ…”

Tiếng ho khan vang lên.

Lý Gia Hinh ngồi lên, nhìn thấy Diệp Bắc Minh ngồi khoanh chân dưới thảm.

Trong lòng cô ta vô cùng cảm động.

Cả người đều ngẩn ngơ.

Cơ thể cô ta khẽ run lên!

Vừa định lên tiếng, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.

Lúc cô ta đang tuyệt vọng, chỉ gọi một cuộc, vốn không nghĩ Diệp Bắc Minh sẽ đến thật.

Dù sao.

Đó cũng là nhà họ Long cổ võ!

Nhưng Diệp Bắc Minh lại đến thật.

Còn vì cô ta mà giết đám người nhà họ Long, và cứu cô ta.

Lý Gia Hinh cũng biết rất rõ, sở dĩ Diệp Bắc Minh cứu cô ta, phần lớn là vì muốn lợi dụng quyền thế nhà họ Lý sau lưng cô ta.

Nhưng bây giờ, Lý Gia Hinh thà rằng đa sầu đa cảm!

Nghĩ rằng người đàn ông này cứu cô ta vì chính cô ta!

Sự xuất hiện của Diệp Bắc Minh giống như một tia sáng trong sự tuyệt vọng, cứu vớt cô ta!

Giọng nói vang lên: “Cô đã tỉnh rồi, tôi cũng phải đi làm việc của mình đây”.

“Thương tích trên người cô, cơ bản đã chữa khỏi rồi”.

“Vì mất đi lượng lớn khí huyết, cho nên cô còn rất yếu”.

“Còn khuôn mặt của cô, tuy đã bị hủy dung, nhưng đan dược của tôi có thể giúp cô không để lại sẹo”.

“Đêm nay đừng động vào, sáng sớm ngày mai có thể tháo băng”.

“Cuối cùng…”

Anh ngập ngừng, trầm mặc mấy giây: “Năm năm trước, gia đình tôi cũng xảy ra biến cố giống như nhà họ Lý, tôi cũng mất hết người thân”.

“Người chết không thể sống lại”.

“Cô hãy sống thật tốt”.

Diệp Bắc Minh đi ra khỏi phòng.

Nghe thấy năm chữ này.

Đôi mắt của Lý Gia Hinh cay cay, nhìn bóng hình Diệp Bắc Minh.

Òa khóc nức nở!

“Ông nội!”



Tổng đàn điện Huyết Hồn.

Một bóng đen vội vàng xông vào, rất hoảng loạn.

Thụp một cái quỳ xuống đất, cất giọng run run: “Điện chủ!”

“Thông tin mới nhất, Tam Giác Vàng rơi vào nguy hiểm, sáu cao thủ bảng xếp hạng ngầm đều chết hết”.

“Thợ săn cũng mất tích, lần săn giết này thất bại rồi!”

Cả hội trường xôn xao!

“Cái gì?”

“Làm sao có thể!”

Liền sau đó.

Cả cung điện đá tổng đàn điện Huyết Hồn tĩnh lặng như cái chết!

Điện chủ điện Huyết Hồn ngồi trên ghế, trầm mặc không nói.

Cả hội trường tràn ngập bầu không khí nghiêm trọng nặng nề.

Điện chủ điện Huyết Hồn lấy điện thoại ra gọi: “A lô, thất bại rồi!”

Giọng của đối phương vang lên: “Tôi đã biết rồi, sáu cường giả bảng xếp hạng ngầm, thêm một thợ săn, tất cả đều chết”.

“Là tôi đã đánh giá thấp Diệp Bắc Minh!”

Điện chủ điện Huyết Hồn cau mày: “Tiếp theo phải làm thế nào?”

Người đó cười khà khà: “Ông không cảm thấy, càng lúc càng thú vị sao?”

“Bao nhiêu năm nay, tôi chưa từng nhận kiểu thách chiến thế này!”

“Một Diệp Bắc Minh, lại có thể gây ra biến cố lớn như vậy, tôi vốn cho rằng hắn chắc chắn sẽ chết ở Tam Giác Vàng”.

“Bây giờ xem ra, là lúc dùng đến con át chủ bài đó rồi!”

Điện chủ điện Huyết Hồn kinh ngạc: “Cái gì? Ông muốn thả hắn ra!”

“Ông điên rồi!”

Giọng nói vang lên: “Khà khà khà, chắc hắn cũng ở đó phát chán rồi đấy?”

“Tầng thứ mười thiên lao Long Hồn!”

“Cũng nên đi ra thôi, run sợ đi!”



Một giờ sáng.

Vịnh Duy Đa Lợi Á.

Một chiếc tàu đang chậm rãi đi đến, đỗ ở một vị trí không nổi bật.

Mười mấy chiếc thùng hàng đều được lắp máy điều hòa.

Được bày ngăn ngắn thẳng hàng!

Dưới màn đêm.

Một thanh niên đội mũ lưỡi chai, che nửa khuôn mặt, đẩy một chiếc xe lăn chậm rãi đi trên tàu.

Đoàn người đối diện liền ngẩn người, một ông lão võ tông cau mày: “Long Khất, ông đang làm trò quỷ gì thế?”

“Sao lại ngồi xe lăn, tối nay chỉ có một mình ông đến ư?”

“Mấy người cậu chủ và cô chủ đâu, dược liệu mà gia chủ cần đã được thu thập xong rồi, sáng sớm ngày mai sẽ đưa về Côn Luân Hư”.
Chương 275: Tăng cấp võ hoàng

“Chỉ có hai người ông đến, có thể mang đi được không?”

Long Khất đối diện chính là ông lão võ tông bị Lâm Thương Hải dẫm gãy một chân.

Trán ông ta đầy mồ hôi.

Không đợi Long Khất nói.

Người thanh niên đội mũ lưỡi chai lên tiếng: “Có bao nhiêu dược liệu?”

Ông lão đối diện trả lời: “Có năm cây dược liệu một ngàn năm tuổi, mười mấy cây tám trăm tuổi, có hai mươi mấy cây năm trăm năm tuổi”.

“Những dược liệu phụ trợ quý giá khác có đến một lô lớn, đủ để gia tộc dùng một năm”.

“Chiến tích này, chắc gia chủ rất khen các ông phải không?”

“Ha ha ha, lần tông môn tuyển chọn này, nhà họ Long chắc có thể được chọn một hai người”.

Ông lão khá tự hào.

Có cảm giác lập công lớn.

Đột nhiên.

Ông ta phản ứng lại, quát một tiếng với thanh niên đội mũ lưỡi chai: “Nhóc con, giọng của cậu nghe rất lạ!”

Ông lão cảm thấy không đúng, sắc mặt sầm xuống.

“Cậu là ai? Long Khất, cậu ta là ai? Ai cho phép ông đưa người lạ đến”.

Soạt!

Những người khác trên boong tàu đều tập trung đến.

Bao vây quanh thanh niên đội mũ lưỡi chai và Long Khất.

Thanh niên đó chậm rãi bỏ mũ lưỡi chai xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng.

Chính là Diệp Bắc Minh.

Anh mỉm cười: “Đã có nhiều dược liệu như vậy, tôi rất vui lòng nhận”.

“Cậu chủ và cô chủ của các ông có lẽ không đến được đâu, nhưng các ông có thể xuống dưới tìm họ”.

Mọi người trên boong tàu kinh ngạc: “Cậu nói cái gì?”

Tất cả đều ngẩn người!

Còn đang tiêu hóa ý trong những lời này.

Diệp Bắc Minh quát một tiếng: “Kiếm Đoạn Long!”

Soạt!

Một đường ánh kiếm màu trắng bạc lướt đến, ông lão lùi lại theo bản năng.

Còn chưa kịp phản ứng, một cái đầu đã bay cao.

Soạt!

Diệp Bắc Minh hóa thành tàn ảnh, vụt qua đám người nhà họ Long, máu tươi bắn tung tóe!

Một phút sau.

Trên boong tàu, ngoại trừ Long Khất ngồi trên xe lăn, thì không còn một ai sống sót.

Long Khất chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Cậu… cậu đã nói tha cho tôi…”

“Tôi nói vậy lúc nào?”

Diệp Bắc Minh cười.

Long Khất tức đến muốn phun ra máu.

“Nhưng… tôi đã đưa cậu đến nơi này!”

“Thế thì đã làm sao? Nhà họ Long cổ võ, đáng chết!”, Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng.

Một luồng sát khí khủng bố điên cuồng nổi lên!

Ngay cả kiếm Đoạn Long trong tay anh cũng được bao trùm bởi huyết khí.

Long Khất biết mình chết chắc rồi, hỏi một cách khó khăn: “Diệp Bắc Minh, tại sao?”

“Cho dù chúng tôi suýt nữa diệt nhà họ Lý, cũng không có thù hận lớn với cậu chứ?”

“Tại sao cứ phải đuổi cùng giết tận?”

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Không có thù hận lớn?”

“Sai rồi, nhà họ Long cổ võ và tôi có thâm thù đại hận”.

“Trước khi tiễn ông lên đường, tôi không ngại nói cho ông một bí mật, hai mươi ba năm trước, nhà họ Long cổ võ các ông từng truy sát một người phụ nữ đang mang thai phải không?”

Long Khất ngẩn người.

Sau đó!

Bừng hiểu ra!

Đồng tử co mạnh lại.

Nghĩ đến rất nhiều thứ!

Ông ta hít khí lạnh: “Người phụ nữ mà năm đó ông Sáu truy giết… cậu… cậu là con trai của bà ta?”

“Trả lời chính xác!”

Phụt!

Một cái đầu bay cao.

Xe lăn đổ xuống.

Diệp Bắc Minh đi đến trước một đống thùng hàng, vung một kiếm chém mở.

Một lô dược liệu xuất hiện trước mắt.

Anh không hề khách sáo, thu hết toàn bộ dược liệu vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Không nói một lời, mở chế độ luyện đan!

Bốn giờ sáng, Diệp Bắc Minh đã luyện chế ra hai lò đan dược.

Long cốt đan!

Tổng cộng ba mươi viên, đủ để anh tiến vào cảnh giới võ hoàng rồi.

Anh nuốt liền một lúc hết ba mươi viên đan dược!

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh cảm thấy cơ thể của mình như muốn nổ tung, khuôn mặt đỏ bừng bừng.

Cơ bắp trên người run lên dữ dội, xương cốt lốp bốp vang lên!

“A!”

Một tiếng thét lớn!

Đột phá xiềng xích của cảnh giới.

Diệp Bắc Minh thành công tiến vào với cảnh gió võ hoàng sơ kỳ.

“Kinh Lôi Trảm!”

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng.

Kiếm Đoạn Long chém một đường kiếm ra với nước biển phía trước!

Một đường kiếm khí khủng bố nổi lên, nhân lúc đêm vắng, chém vào trong nước biển, khiến bước biển rẽ ra thành một con đường dài trăm mét!

Kiếm khí giáng xuống bùn đất dưới đáy biển sâu hàng chục mét.

Ầm ầm!

Đồng thời.

Một đường sấm sét kinh khủng chém xuống, chiếu sáng cả mặt biển!

Tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng vẫn bị rất nhiều người bình thường nhìn thấy.

“Đó là cái gì thế?”

“Tôi đã nhìn thấy gì thế này?”

“Là ảo giác ư? Trời ơi!”

Rất nhiều người bình thường đứng bên bờ biển và đứng trước cửa sổ của một số tòa nhà cao tầng sôi sục.

Diệp Bắc Minh chỉ cảm thấy toàn thân mình tràn đầy năng lượng.

“Choang!”

Anh tấn công một quyền đánh về phía boong tàu.

Chiếc tàu được chế tạo từ sắt thép bị Diệp Bắc Minh đánh thành một lỗ thủng đáng sợ bằng một quyền!

Vốn dĩ một quyền có thể đánh ra sức mạnh một trăm ngàn cân.

Sau khi tiến vào cảnh giới võ hoàng, lại mạnh đến năm trăm ngàn cân!

Lớn gấp năm lần!

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, một quyền của tôi có thể giết được võ tông đỉnh phong rồi chứ?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Biến thái! Tôi chưa từng thấy ai có tốc độ tăng sức mạnh như cậu”.

“Bây giờ tôi rất hiếu kỳ, hồi nhỏ rốt cuộc cậu có thể chất thế nào!”

“Ha ha ha!’

Diệp Bắc Minh cười lớn.

Rào rào!

Chiếc tàu bị anh tấn công một quyền đấm vỡ, nước biển tràn vào trong.

Phía xa vang lên tiếng còi báo động, mấy chục xe cảnh sát xông tới.

Với thân phận thiếu soái Long Hồn, anh cũng không sợ người của cơ quan chức năng, nhưng cũng không muốn rắc rối.

Bèn quay người bỏ đi.

Trong lúc đó.

Trên sân thượng của một tòa nhà cách đó mấy trăm mét, Lục sư tỷ và một cô gái xinh đẹp khác đứng sánh vai nhau.

Hai người hứng gió biển, nhìn về phía chiếc tàu im lìm phía xa.

Lục sư tỷ cười nói: “Muội đã nói tiểu sư đệ có thể giải quyết được mà, tỷ cứ không yên tâm, còn muốn đi theo”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK