Mấy trăm tông môn lúc này tuyên bố phân rõ giới hạn với Huyền Thiên tông.
Ở phía cuối đám người, lão già nhà họ Mặc thở dài một tiếng: “Huyền Thiên tông phải xuống dốc rồi!”
Cô gái đứng bên cạnh khó hiểu: “Ông nội, chẳng lẽ không có cách nào cứu vãn sao?”
Lão già nhà họ Mặc suy nghĩ một chút, cười khổ lắc đầu: “Không có thành Thiên Đan duy trì, Huyền Thiên tông sẽ chỉ có đường chết!”
“Chúng ta đi thôi, ra ngoài lâu như vậy rồi, cần phải trở về...”
Rất nhanh ông cháu hai người đã biến mất.
Đám người tu võ còn lại cũng lần lượt xoay người rời đi.
Bên cạnh quảng trường thành Thiên Đan, trong phòng một quán rượu.
Ông lão Thiên Khiếm đi vào đằng sau, quỳ gối xuống: “Minh chủ, ngài đã nhìn thấy hết chưa?”
Người kia có làn da màu đồng cổ, mặc chữ quốc.
Để râu dài nửa tấc.
Người này đúng là chủ nhân Sát Minh!
Chủ nhân Sát Minh cong khóe miệng lên cười: “Có chút thú vị, tên nhóc này thật sự là hậu nhân của Hoa tộc Thượng Cổ sao?”
Ông lão Thiên Khiếm khẳng định gật đầu: “Minh chủ, thuộc hạ tuyệt đối không dám lừa gạt ngài!”
“Tên nhóc này chẳng những là hậu nhân của Hoa tộc Thượng Cổ, trên người còn gánh vác bí mật của Hoa tộc Thượng Cổ!”
“Ngài thử nghĩ mà xem, nếu không phải như thế, sao Huyền Thiên tông có thể tình nguyện đắc tội thành Thiên Đan cũng phải bảo vệ kẻ này chứ?”
Chủ nhân Sát Minh có chút đăm chiêu gật đầu.
Ông ta trầm ngâm một lát, đột nhiên cười: “Một khi đã như vậy, giao cho ông nghĩ biện pháp tìm hiểu rõ ràng bí mật trên người cậu ta!”
Ông lão Thiên Khiếm có chút khó xử: “Minh chủ, ngài cũng thấy rồi đó!”
“Thực lực của tên nhóc này có chút kinh người, dưới cảnh giới Hư Vương chỉ sợ không phải đối thủ của cậu ta!”
“Thật ra thuộc hạ rất muốn đối phó với cậu ta, đáng tiếc có tâm nhưng không có sức!”
Chủ nhân Sát Minh lạnh lùng nhìn ông lão Thiên Khiếm một cái: “Bổn minh chủ biết ông đang suy nghĩ cái gì, thu hồi suy nghĩ đó của ông lại đi!”
“Minh chủ, thuộc hạ không dám!”
Ông lão Thiên Khiếm sợ tới mức hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất bùn một tiếng.
Sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh!
Chủ nhân Sát Minh khoát tay: “Mấy người trợ giúp ông ta giúp một tay, đưa kẻ này đến trước mặt tôi!”
Nói xong, chủ nhân Sát Minh biến mất.
Ngay sau đó.
Ba lão già mặc áo bào đen đi ra dưới ánh mặt trời!
Điều khiến cho người tôi khiếp sợ chính là ba người này lại không có bóng!
“Các ông là... Sát Thần!”
Rõ ràng là trời đang sáng như ban ngày, nhưng trong nháy mắt ông lão Thiên Khiếm nhìn về phía ba người, vậy mà lại đầm đìa mồ hôi lạnh!
...
Sau khi rời khỏi thành Thiên Đan, Nhậm Kiếm Hành dẫn Diệp Bắc Minh trở lại Huyền Thiên tông.
Ông ấy sắp xếp cho anh một căn nhà yên tĩnh.
“Nhóc Diệp, cậu và con gái cậu cứ thoải mái hưởng thụ niềm vui đi!”
“Có việc gì có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào!”
Sau khi bỏ lại một câu, Nhậm Kiếm Hành vội vã rời đi.
Diệp Bắc Minh lấy ra mười ba cái ngân châm, cắm vào trong cơ thể của Diệp Tâm.
Lại lấy ra mấy viên đan dược, đút cho Diệp Tâm ăn vào.
Không bao lâu sau Diệp Tâm liền mở đôi mắt to ngập nước ra, nhìn thấy Diệp Bắc Minh thì lập tức nhào vào trong lòng anh: “Bố! Không phải Tâm Nhi đang nằm mơ chứ?”
“Bố thật sự tới cứu Tâm Nhi, thật tốt quá!”
Diệp Bắc Minh ôm Diệp Tâm, trên mặt lộ ra nụ cười đã lâu không gặp.
"Bố, mẹ đâu rồi ạ?", Diệp Tâm mở to đôi mắt nghi hoặc nhìn anh.
Diệp Bắc Minh vỗ trán: “Là bố sơ suất, suýt nữa thì quên mất!”
Anh suy nghĩ một cái, thông báo cho Tôn Thiến ở trong di tích Côn Luân Thượng Cổ, sau đó đưa cô ấy ra ngoài di tích Côn Luân Thượng Cổ!
“Tâm Nhi!”
Trong khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Tâm, Tôn Thiến lập tức nhào đến, một nhà ba người ôm nhau thật chặt.
Mãi cho đến đêm khuya, Diệp Tâm mới mệt mỏi đi ngủ.
Tôn Thiến đặt Diệp Tâm sang một bên, mình thì nằm dựa vào lòng Diệp Bắc Minh: “Bắc Minh, vất vả cho anh rồi...”
Diệp Bắc Minh cười: “Chỉ cần em và Tâm Nhi không có việc gì...”
Tôn Thiến tươi cười đưa hai chân vòng lấy eo Diệp Bắc Minh: “Hừ, làm hại mẹ con bọn em phải tách ra lâu như vậy!”
“Đêm nay, em sẽ trừng phạt anh một trận!”
Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ lắc đầu: “Con gái còn ở đây mà!”
“Con bé ngủ rất say, sẽ không tỉnh lại đâu, chúng ta nhẹ giọng là được...”
Tôn Thiến tươi cười như hoa.
Diệp Bắc Minh khoát tay, ma khí quay cuồng lao ra, bao phủ cả sân.
Mãi cho đến khi mặt trời mọc, Tôn Thiến mới chậm rãi ngủ!
Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua con gái đang ngủ mơ.
Bỗng nhiên, ngoài sân truyền tới giọng nói dồn dập của một người phụ nữ: “Anh Diệp, cứu mạng!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày, đi ra khỏi phòng.
Khuôn mặt của Sở Sở trắng bệch, đầm đìa nước mắt lao tới!
Bùm!
Cô ấy quỳ hai chân xuống đất, đầu gối nện mạnh trên mặt đất, máu tươi đầm đìa!
“Anh Diệp, cầu xin anh hãy cứu chị Vị Ương!”
Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Sở Vị Ương làm sao vậy?”
Chương 1412: Đến Huyết Mai Lâm
Sở Sở tuyệt vọng nói: “Gia chủ sợ đắc tội ông Nhậm nên đã trục xuất chị Vị Ương ra khỏi gia tộc!”
“Chị Vị Ương lại cho rằng mình đã hại Tâm Nhi nên lòng rất tự trách!”
“Chị ấy nghĩ rằng mình rất có lỗi với anh Diệp nên tối hôm qua sau khi để lại một bức thư tuyệt mệnh thì một thân một mình tiến vào Huyết Mai Lâm!”
“Huyết Mai Lâm ư?”
Diệp Bắc Minh tò mò hỏi: “Đó là đâu?”
Sở Sở lại càng thêm tuyệt vọng: “Đó là lãnh địa của yêu thú, càng đi sâu vào bên trong thực lực của yêu thú càng mạnh!”
“Có một vài người tu võ tiến vào Huyết Mai Lâm để rèn luyện, nhưng dù là thế đến ông Nhậm cũng không dám tiến vào nơi sâu nhất của Huyết Mai Lâm!”
“Anh Diệp, tôi xin anh đấy, xin anh cứu chị Vị Ương giúp tôi!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Tuy Sở Vị Ương đã đẩy Tâm Nhi vào chốn hiểm nguy.
Nhưng cô ta cũng đã cứu mạng Tâm Nhi.
Thế là Diệp Bắc Minh gật đầu: “Dẫn tôi tới Huyết Mai Lâm đi!”
“Cảm ơn, cảm ơn anh Diệp!”
Sở Sở rất đỗi vui mừng.
Diệp Bắc Minh trở về phòng, dặn dò Tôn Thiến vài ba câu rồi ra khỏi Huyền Thiên Tông với Sở Sở.
Ngay khi anh vừa mới rời khỏi Huyền Thiên Tông.
Tộc Hỗn Độn, nhà họ Giang.
Một bóng đen đi vào một đại điện rồi quỳ gối bẩm báo: “Chủ nhân, mười lăm phút trước Diệp Bắc Minh đã rời khỏi Huyền Thiên Tông, đi về hướng Huyết Mai Lâm!”
Giang Phong Hoa híp mắt: “Lập tức sắp xếp người bắt tên súc sinh kia về đây!”
“Nhớ kỹ, tôi muốn người sống!”
“Vâng ạ!”
Bóng đen kia vừa định rời đi.
Giang Lục U đứng bên cạnh tàn độc nói: “Anh, tên súc sinh kia dám bắt hai anh em bọn em quỳ xuống trước mặt mọi người, nhục nhã khôn cùng!”
“Lòng tự tôn của nhà họ Giang chúng ta bị sỉ nhục như đinh đóng thẳng vào cột, đau điếng!”
“Em muốn đích thân bắt tên súc sinh kia về đây!”
Giang Phong Hoa nhíu mày nói: “Trên người em còn thương tích, thôi để bọn họ đi đi!”
Giang Lục U lắc đầu nói: “Chút thương tích ấy có là gì chứ? Em phải đích thân ra trận, bóp nát xương cốt của cậu ta!”
Giang Phong Hoa còn định khuyên bảo.
Nhưng Giang Lục U đã nói tiếp: “Anh, anh chớ quên!”
“Trên người tên oắt đó có bí mật động trời của Hoa tộc, nếu giờ thất bại thì có lẽ cả đời cậu ta sẽ núp trong Huyền Thiên Tông không ra ngoài!”
“Lúc này buộc phải thành công!”
Nghe vậy, ánh mắt Giang Phong Hoa đầy suy tư.
Sau khi ngẫm nghĩ vài giây, Giang Phong Hoa nghiêm nghị nói: “Mọi chuyện đều phải cẩn thận, thằng nhóc này quái lạ lắm!”
“Nếu bất thành thì chớ cưỡng cầu!”
Giang Lục U vô cùng tự tin đáp: “Anh yên tâm đi, em lo được!”
...
Cùng lúc ấy, Thiên Đạo Tông.
Bách Lý Tranh Vanh cũng nhận được tin Diệp Bắc Minh rời khỏi Huyền Thiên Tông đến Huyết Mai Lâm.
“Ha ha ha, rốt cuộc tên vô dụng ấy cũng đã ra ngoài rồi nhỉ?”
Bách Lý Tranh Vanh bùng lên luồng sát khí bạo ngược: “Báo cho những thái thượng trưởng lão khác hội họp ở Huyết Mai Lâm!”
Rồi ông ta xé gió, một luồng khí cuồn cuộn lan ra.
Thoắt cái Bách Lý Tranh Vanh đã biến mất.
Ông ta đã ảo tưởng đến hình ảnh bóp vỡ đầu Diệp Bắc Minh rồi.
...
Một bên khác, ông lão Thiên Khiếm và sư thái Tĩnh An nhìn theo hướng Diệp Bắc Minh đi.
“Sư huynh, tên súc sinh này định đi đâu thế?”, sư thái Tĩnh An nhíu mày hỏi.
Ông lão Thiên Khiếm nghiêm mặt, lấy ra một tấm bản đồ.
Ông ta nhìn một lát rồi chỉ vào một chỗ: “Hóa ra thằng ranh đó định đến Huyết Mai Lâm!”
“Huyết Mai Lâm?”
Sư thái Tĩnh An hoảng sợ: “Sư huynh, nơi này lúc nhúc yêu thú, độ nguy hiểm rất cao!”
“Đến cả cảnh giới Hư Thần cũng không dám đặt chân vào nơi sâu nhất, thằng nhóc đó định làm gì thế?”
Ông lão Thiên Khiếm cười khẩy: “Quan tâm cậu ta làm gì!”
“Chỉ cần có ba vị sát thần đại nhân ở đây thì chúng ta chỉ việc theo sau thôi, còn Huyết Mai Lâm này sẽ là nơi thằng ranh đó chôn thây!”
...
Sáng sớm, Nhậm Kiếm Hành đi thẳng tới chỗ Diệp Bắc Minh ở.
“Nhóc Diệp này, tối hôm qua nghỉ ngơi thế nào đó?”
Ông ấy gọi vài lần mà chẳng ai đáp lời.
Một lát sau, Tôn Thiên từ trong viện đi ra: “Xin chào tiền bối!”
Mặt mày cô ấy hồng hào như hoa đào nở bông.
Vừa nhìn là biết nhóc Diệp chăm rất tốt.
Nhậm Kiếm Hành tươi cười nói: “Xem ra cô chính là mẹ của Tâm Nhi, tôi tìm nhóc Diệp có vài việc!”
“Phiền cô báo cho cậu ta một chút!”
Tôn Thiến mỉm cười đáp: “Tiền bối, vừa rồi có người đến tìm Bắc Minh”.
“Anh ấy bảo rằng muốn đến Huyết Mai Lâm một chuyến, bảo tôi ở đây chờ anh ấy về!”
“Cái gì?”
Nhậm Kiếm Hành vừa nghe ba chữ Huyết Mai Lâm thì biến sắc.
Ông ấy suýt nữa nhảy dựng, vỗ đùi nói: “Không hay rồi, nhóc Diệp ơi... cậu manh động quá!”
“Sao cậu lại rời khỏi tông môn chứ, cậu...”
“Ôi trời ơi!”
Nhậm Kiếm Hành lo lắng rời đi.
...
Chương 1413: Tìm kiếm
Ngoài Huyết Mai Lâm.
Lúc này khoảng đâu mười hai giờ trưa, một mùi máu tươi tanh tưởi phả vào mặt.
Dưới mỗi một tàng cây hoa mai đỏ như máu đều la liệt xương cốt của yêu thú.
Tục truyền rằng.
Trước khi yêu thú trong Huyết Mai Lâm tử vong chúng sẽ tìm một gốc cây hoa mai rồi tưới máu cho chúng.
Vì vậy cây hoa mai trong Huyết Mai Lâm mới đỏ rực như tắm máu.
Nơi ấy ngập tràn hơi thở của tử vong.
Diệp Bắc Minh truyền âm: “Tiểu Tháp, có cách nào tìm kiếm khí tức của Sở Vị Ương không?”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc ơi, sợ rằng không được!”
“Bây giờ bổn tháp không thể ra tay nếu không sẽ bị phát hiện ngay!”
“Cậu chỉ còn cách dùng phương pháp khác thôi!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Anh suy nghĩ một lát rồi nhìn sang Sở Sở: “Sở Sở, trên người cô có cầm theo thứ gì có khí tức của Sở Vị Ương không?”
Sở Sở sững sờ đáp: “Anh Diệp, anh định làm gì đó?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Không có thời gian giải thích, chỉ cần mang theo thứ có khí tức của Sở Vị Ương là được!”
“Có!”
Ngón tay Sở Sở hơi động.
Cô ấy lấy ra cái yếm của nữ từ trong nhẫn chứa vật.
“Anh Diệp, đây là quần áo của chị Vị Ương, được không?”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh hơi giật: “Không còn gì khác à?”
Sở Sở lắc đầu vô số tội: “Không còn ạ!”
“Được rồi!”
Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ cầm lấy cái yếm đào của Sở Vị Ương.
Anh giậm chân: “Tất cả đi ra ngoài!”
Gầm gừ!
Sau đó, một loạt tiếng gầm nhẹ vang lên, hàng trăm nghìn con ma thú phóng ra khỏi di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ.
Nháy mắt chúng đã bao vây Diệp Bắc Minh và Sở Sở chật kín.
“Anh Diệp!”
Sở Sở sợ hãi tái mặt tái mày, núp sau lưng Diệp Bắc Minh.
Tóm chặt lấy cánh tay anh.
Diệp Bắc Minh bước lên nói: “Quỳ xuống!”
“Gầm gừ!”
Hơn mười con Thú Vương gầm lên rồi quỳ xuống.
Diệp Bắc Minh quơ cái yếm đào của Sở Vị Ương: “Nhớ kỹ khí tức của chủ nhân cái này, tìm được vị trí của cô ta thì báo ngay cho tôi!”
“Vâng, thưa chủ nhân của tôi!” (Thú ngữ)
Hàng trăm nghìn con ma thú gầm lên rồi nhanh chóng giải tán.
...
Sâu bên trong Huyết Mai Lâm.
“Tiếng gì thế?”
Bên đống lửa trại, bảy tám người kinh hoảng đứng phắc dậy.
Trán bọn họ toát mồ hôi hột.
Lúc này, một lão già mặt mày tái mét chạy tới: “Cậu chủ ơi, thú triều, là thú triều!”
“Cái gì?”
Một người thanh niên hai bảy hai tám tuổi mắt đỏ bừng nói: “Chúng ta đang ở ngoài Huyết Mai Lâm, sao nơi đây lại có thú triều chứ!”
“Không thể nào? Lẽ nào chúng ta gặp vận xui à?”
“Biết vậy thì tôi đã không tới Huyết Mai Lâm rồi...”
Mấy anh em đồng đội bối rối.
Bọn họ có hơn ba mươi người, cùng lập đội với nhau vào Huyết Mai Lâm.
Chỉ mới hai ngày ngắn ngủi mà chỉ còn lại chưa tới mười người.
Nếu giờ gặp thú triều thì chẳng phải bọn họ chết sạch cả đội hay sao.
Trong đám đông chỉ có một người vô cùng bình tĩnh.
Đó chính là Sở Vị Ương.
Cô ta ôm tâm thế tự sát đi vào Huyết Mai Lâm.
Vốn dĩ cô ta đã muốn táng thân trong miệng một con yêu thú rồi nhưng lại bị nhóm người này cứu.
Bây giờ thú triều ập tới, thật đúng lúc.
"Chết dưới thú triều âu cũng coi như là một cái chết không tệ lắm", Sở Vị Ương u sầu mỉm cười.
Ánh mắt người thanh niên trầm xuống: “Ông Quách, là thú triều thật sao?”
Ông Quách gật đầu nói: “Đúng là thú triều thật, số lượng e rằng hơn trăm nghìn con!”
“Nhưng mà thú triều này rất kỳ lạ, tốc độ của chúng nó khá là chậm!”
“Dường như đang tìm kiếm thứ gì đó!”
“Hơn trăm nghìn con...”
Nghe vậy, sắc mặt mọi người tái như tờ giấy trắng.
Người thanh niên hỏi lại: “Mất khoảng bao lâu để tới đây?”
Ông Quách đáp: “Chắc khoảng một tiếng nữa!”
“Một tiếng nữa sao? Đủ cho chúng ta bỏ chạy rồi!”
Người thanh niên gật đầu: “Nhưng cũng phải để lại thứ gì đó để thu hút sự chú ý của thú triều!”
Vút!
Người thanh niên bỗng nhiên cuồng bạo, trong tay xuất hiện thêm một thanh trường kiếm, anh ta vung kiếm lên chém ngang ra ngoài.
Bảy tám người đồng đội bên đống lửa bay ra ngoài.
Trên ngực bọn họ xuất hiện một miệng vết thương sâu tới mức thấy xương.
“Trịnh Thiên Tứ, anh đang làm gì đó?”
“Sao anh dám ra tay với chúng tôi?”
“Mẹ kiếp! Trịnh Thiên Tứ, anh điên rồi à?”
Đồng đội biến sắc, căm tức nhìn Trịnh Thiên Tứ.
Chương 1414: Chị không nằm mơ đâu
Trịnh Thiên Tứ nhếch miệng bảo: “Yêu thú thích máu tươi nhất mà giờ các người đang chảy máu!”
“Các người nói xem tôi định làm gì?”
Một cô gái khó tin nói: “Anh để chúng tôi lại làm mồi nhử ư?”
Trịnh Thiên Tứ cười gật đầu: “Chúc mừng các người đã trả lời đúng!”
“Trịnh Thiên Tứ, anh không sợ nhà họ Ngũ chúng tôi tìm anh tính sổ à?”
“Trịnh Thiên Tứ, anh không chết an ổn được đâu!”
“Nếu tôi sống sót thì thề không đội trời chung với anh!”
Ba người thanh niên khoảng tuổi đôi mươi phẫn nộ nói.
“Chán sống!”
Trịnh Thiên Tứ híp mắt, đi thẳng tới chỗ ba người bọn họ.
Phụt! Phụt! Phụt!
Anh ta vung kiếm chém xuống, ba cái đầu người lăn lóc xuống đất.
“Anh!”
Những người còn lại hoảng hốt lùi về phía sau, tản ra xung quanh vào thế tấn công.
Trịnh Thiên Tứ cười tà ác: “Ngàn vạn lần đừng nên dùng chân nguyên, trên kiếm của tôi có bôi độc đấy!”
“Một khi sử dụng chân nguyên, độc tố sẽ lan ra cả người, cái chết sẽ đến nhanh hơn đấy!”
Cả bọn trừng mắt, không dám tin vào hiện thực.
Trịnh Thiên Tứ chả thèm đếm xỉa tới cơn tức của bọn họ, anh ta chỉ nhìn vào Sở Vị Ương rồi nói: “Cô Sở ơi, đi theo tôi đi!”
Anh ta ra tay với tất cả đồng đội ngoại trừ Sở Vị Ương.
Cô ta rất đẹp.
Lạnh lùng, cao ngạo.
Còn có ánh mắt hờ hững kia, quả thật đã khiến Trịnh Thiên Tứ đắm say.
Sở Vị Ương lắc đầu: “Không, tôi sẽ chết ở đây!”
“Cô nói gì?”
Trịnh Thiên Tứ còn tưởng mình nghe nhầm: “Cô Sở, tôi không thích nói giỡn!”
“Những người này đã trúng độc của tôi, để chúng lại có thể hấp dẫn thú triều!”
“Cô có thể theo tôi rời đi nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải trở thành người phụ nữ của tôi!”
Anh ta cười đắc ý nói: “Nhà họ Trịnh tôi có Thiên Đạo Tông chống lưng, coi như có chút thế lực!”
“Đi theo tôi hưởng thụ cuộc sống đi, tôi sẽ không bạc đãi cô đâu!”
Sở Vị Ương thờ ơ mỉm cười đáp: “Tôi nói rồi, tôi không đi!”
“Tôi muốn chết, được chưa?”
Trịnh Thiên Tứ ngơ ngác.
Cái tình huống quần què gì đây?
“Ha ha ha ha!”
“Trịnh Thiên Tứ, anh tưởng rằng ai cũng sợ chết giống anh à!”
“Anh sợ chết thì cút khỏi đây đi, dù chúng tôi có chết dưới thú triều cũng không làm bạn với anh đâu!”
Mấy người đồng đội nở nụ cười đầy chế nhạo.
Dù sao đằng nào cũng chết nên bọn họ chả sợ chọc tức Trịnh Thiên Tứ.
Trịnh Thiên Tức tức giận đỏ bừng mặt, anh ta không rõ tại sao Sở Vị Ương thà chết chứ cũng không đi cùng mình.
Thế là anh ta bèn khàn giọng hỏi: “Cô Sở, tôi hỏi cô lần cuối...”
“Anh có thấy phiền không? Cút đi!”
Sở Vị Ương cắt ngang lời anh ta, vẻ mặt đầy khinh thường.
Trịnh Thiên Tứ quả thật kém xa Diệp Bắc Minh.
Thậm chí cách biệt không chỉ có ngàn dặm.
“Mẹ kiếp!”
Trịnh Thiên Tứ tức điên.
Vẻ mặt anh ta vặn vẹo: “Đồ đĩ, tôi có ý tốt muốn cứu mạng cô, nể mặt cho rồi mà không biết ngượng!”
“Được, nếu đã vậy thì để tôi chơi cô trước!”
Nói xong, anh ta bước tới chỗ Sở Vị Ương.
Giọng ông Quách vang lên: “Cậu chủ, một tiếng nữa là thú triều tới!”
“Vẫn nên chớ lãng phí thời gian!”
Trịnh Thiên Tứ cười tà ác: “Tôi còn một tiếng nữa à?”
“Sẽ không lâu lắm đâu, mười phút đủ rồi!”
“Anh... anh định làm gì?”
Sở Vị Ương biến sắc, cô ta không sợ chết.
Nhưng không muốn đánh mất trong trắng trước khi chết.
Trịnh Thiên Tứ cười đầy thâm ý: “Làm gì à? Cô bảo tôi muốn làm gì nào?”
Sở Vị Ương xoay người bỏ chạy.
Trịnh Thiên Tứ tung một trảo, một luồn lực lượng mạnh mẽ ập tới.
Sở Vị Ương quỳ rạp xuống đất, cả người đã bị khóa chặt.
Đầu gối cắm chặt vào mặt đất.
Cô ta gắng thẳng người dậy, tạo thành một hình chữ Z.
Đôi mắt Trịnh Thiên Tứ rực lửa, miệng lưỡi khô đắng , anh ta cởi áo nhào lên.
“Cô Sở... cũng bị chà đạp...”
“Chao ôi...”
Bốn người đồng đội thở dài, nhắm mắt lại.
Bọn họ không đành lòng chứng kiến cảnh đó.
Bỗng nhiên.
Rầm!
Một tiếng nổ vọng tới.
Ngay sau đó, bên tai bọn họ vang lên tiếng gào thét của Trịnh Thiên Tứ: “Mẹ nó! Mày là ai hả?”
“Chỉ là một tên cảnh giới Siêu Phàm mà dám quan tâm chuyện của tao à?”
Mọi người mở mắt.
Trước mắt bọn họ là một người thanh niên đang bước nhanh tới chỗ Sở Vị Ương.
Ngay khi nhìn thấy người thanh niên kia, cơ thể mềm mại của Sở Vị Ương run lên.
Đôi mắt long lanh, suýt nữa bật khóc: “Anh Diệp... không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ?”
Sau đó, giọng Sở Sở vang lên bên tai cô ta: “Chị, chị không nằm mơ!”
“Anh Diệp tới cứu chị đó! Chị khờ quá đi, sao cứ coi thường mạng sống một mình đến Huyết Mai Lâm thế chứ!”
Sở Sở chạy tới.
Diệp Bắc Minh nhìn thoáng qua Sở Vị Ương, ngân châm trong tay hạ xuống.
Nháy mắt Sở Vị Ương có thể cử động, mặt cô ta đỏ bừng.
Ngay khi thấy Diệp Bắc Minh, suy nghĩ bỏ mạng trong đầu cô ta đã biến mất tăm.
Thậm chí lòng còn có chút ngọt ngào: “Anh Diệp, xin lỗi anh...”
Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Tâm Nhi đã không sao rồi, cô không cần tự trách!”
“Vậy ư! May quá!”
Sở Vị Ương vui sướng nhảy cẫng lên, thậm chí chủ động cầm lấy tay Diệp Bắc Minh.
Chương 1415: Đồng địch kéo tới
Trịnh Thiên Tứ nhìn cảnh đó mà suýt nữa ghen chết tức tưởi: “Khốn nạn! Oắt con, tao mặc kệ mày là ai!”
“Chết cho tao!”
Anh ta bùng nổ, lao tới chỗ Diệp Bắc Minh.
Anh ta ở cảnh giới Động Hư, nhiều hơn Diệp Bắc Minh ba cảnh giới lớn, chẳng phải áp đảo quá rồi sao?
Vừa rồi chẳng qua là do đánh lén mà thôi.
Chỉ một giây, Trịnh Thiên Tứ đã đứng trước mặt Diệp Bắc Minh.
Anh ta vung trường kiếm chém đầu Diệp Bắc Minh: “Oắt con, sững người chưa mày?”
“Nhớ kỹ, kiếp sau đừng...”
Bỗng nhiên, Diệp Bắc Minh vung tay lên.
Anh tung ra một quyền.
Ầm!
Trịnh Thiên Tứ nổ tung.
“Vãi đạn!”
“Ối!”
Bốn người đồng đội kinh hãi suýt nữa cắn đầu lưỡi.
Ông Quách sững sờ, trừng to mắt: “Cậu chủ, không... oắt con, mày dám giết cậu chủ!”
“Mẹ kiếp! Mày bảo tao phải bẩm báo thể nào với ông chủ đây hả? Mày chết đi!”
Khí tức cảnh giới Hư Vương sơ kỳ bùng nổ, nháy mắt đổ dồn vào Diệp Bắc Minh.
Anh nâng nắm đấm lên.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện, một con huyết long lao tới.
Gầm gừ!
Ngay khi tiếng rồng ngâm vừa dứt, ông Quách đi đời ngay tại chỗ.
Tất cả mọi người yên lặng.
Bốn người đồng đội kia sợ vỡ tim, hô hấp ngừng lại.
Cả lũ nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh không dời mắt.
“Chúng ta về thôi nhỉ?”
Diệp Bắc Minh nhìn về phía Sở Vị Ương.
Gương mặt Sở Vị Ương đỏ bừng, hiền dịu gật đầu nói: “Vâng, nghe lời anh”.
“Mấy người bạn này đã cứu tôi, anh Diệp, liệu anh có thể giải độc giúp bọn họ không?”
Diệp Bắc Minh gật đầu nói: “Được chứ!”
Anh khoác tay, mấy cây ngân châm bay ra.
Chúng đâm vào cơ thể bốn người họ.
Ngay sau đó, bốn người đều phun ra một ngụm máu đen.
Kịch độc đã được giải trong nháy mắt.
Thật đáng sợ.
“Cảm ơn ân cứu mạng của anh Diệp, tôi là Lâm Mạn Dao, đến từ nhà họ Lâm!”
“Cảm ơn anh Diệp, tôi là Hoàng Diệp, đến từ nhà họ Hoàng!”
“Cảm ơn ân cứu mạng của anh Diệp, tôi là Hà Khung, là người của nhà họ Hà!”
“Anh Diệp, tôi là là Yến Vũ Linh, là công chúa Yến Quốc!”
Diệp Bắc Minh gật đầu với bốn người họ.
“Hả?”
Bốn người nhướng mày, hơi tức giận.
Cho dù anh đã cứu bọn tôi nhưng cũng không cần dùng thái độ ấy chứ?
Cả những thế lực như Thiên Đạo Tông và Huyền Thiên Tông cũng đều phải nể mặt nhà họ Lâm, nhà họ Hoàng, nhà họ Hà và Yến Quốc vài phần đấy.
Sở Vị Ương nhận thấy bốn người hơi tức giận nên nói lảng sang chuyện khác: “Anh Diệp, nghe nói thú triều sắp tới, chúng ta đi trước chứ?”
Sở Sở cười bảo: “Chị ơi, thú triều là do anh Diệp làm ra đấy!”
“Cái gì? Thú triều là tác phẩm của anh à?”
Cả bọn biến sắc.
Hà Khung mỉm cười bảo: “Cô gái này thật là, cô đùa quá lố rồi đấy!”
“Thú triều do hàng trăm nghìn con yêu thú tạo thành cho dù là Thiên Đạo Tông hay Huyền Thiên Tông cũng không làm ra được đâu!”
“Chỉ là”.
Hoàng Diệp gật đầu nói: “Tuy anh Diệp có chút mánh khóe nhưng sao có thể khống chế thú triều hàng trăm nghìn yêu thú chứ?”
Lâm Mạn Dao cười nói: “Không giải thích sao?”
Chỉ có Yến Vũ Linh đăm chiêu nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh mặc kệ bốn người họ: “Cô Sở, Sở Sở, chúng ta rời khỏi đây trước!”
Anh vừa định nhấc chân rời đi.
Một giọng nói lạnh như băng vang lên: “Định chạy à? Lẽ nào cậu không biết nơi này rất thích hợp làm mồ chôn của mình sao?”
Dứt lời, ông lão Thiên Khiếm và sư thái Tĩnh An tới.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh tối sầm.
Ba bóng đen xuất hiện đằng sau hai người họ.
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc ơi, cẩn thận đó, cảnh giới Hư Thần đỉnh phong!”
Không đợi Diệp Bắc Minh trả lời.
“Ha ha ha ha! Không ngờ rằng người của Sát Minh cũng thò mũi vào đấy?”
Một giọng nói nghiến răng nghiến lợi vang lên: “Súc sinh, xem ra không chỉ có bổn tông chủ muốn mạng của cậu!”
Sau đó.
Một người đàn ông trung niên bước tới, đằng sau là năm ông lão lạnh lùng nhìn thẳng vào Diệp Bắc Minh.
Ngay khi thấy người đàn ông trung niên kia.
Lâm Mạn Dao, Hà Khung, Hoàng Diệp và Yến Vũ Linh biến sắc!
“Tông chủ của Thiên Đạo Tông hả?”
“Chuyện gì thế này?”
Người vừa tới chính là Bách Lý Tranh Vanh.
“Tốc độ của Bách Lý tông chủ cũng nhanh thật đấy, nhưng mà mạng của tên nghiệt súc ấy phải thuộc về Giang Lục U tôi!”
Giọng nói thứ ba vang lên.
Giang Lục U hung tợn xuất hiện, tròng mắt mở to tràn đầy sự tức giận, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.
Giang Lục U hét to: “Súc sinh kia, quỳ xuống!”
Một luồng khí tức hủy thiên diệt địa giáng xuống.
Phù phù! Phù phù! Phù phù! Phù phù!
Diệp Bắc Minh hờ hững.
Lâm Mạn Dao, Hà Khung, Hoàng Diệp và Yến Vũ Linh bị ép quỳ xuống đất.
“Cảnh giới Đế! Là khí tức của cảnh giới Đế!”
Hà Khung trừng mắt suýt nữa lòi tròng ra ngoài.
“Rốt cuộc có chuyện gì thế?”
Hoàng Diệp run người.
Lâm Mạn Dao sợ suýt nữa bật khóc: “Thằng nhóc kia là ai thế? Sao cậu ta lại đắc tội với nhiều người khủng vậy chứ...”