Mấy giây sau.
Giọng nói của thư ký Tiền vang lên: "Long Soái, ngài biết cá chép vượt long môn không?"
"Biết".
Diệp Bắc Minh gật đầu nói: "Cái đó với trận chiến Long Môn liên quan gì?"
Giọng điệu của thư ký Tiền nghiêm túc hẳn: "Cá chép vượt long môn là nhiều lần trải qua gian nan trắc trở mới có thể hóa thành rồng!"
"Trận chiến Long Môn trên đài võ đạo giống với cá chép vượt long môn kia!"
"Ngài cần phải liên tục khiêu chiến vài vị người thủ hộ, hơn nữa phải chiến thắng mới tính là vượt long môn thành công!"
"Trong lịch sử, trận chiến Long Môn được mở ra không quá mười lần, mỗi lần đều có ba người thủ hộ mở long môn!"
Anh ta ngập ngừng một lát.
Rồi run rẩy nói: "Nhưng bây giờ lại có tới năm!"
Nói cách khác.
Diệp Bắc Minh phải đánh bại liên tục năm người thủ hộ trên đài võ đạo.
Mà năm người bọn họ lại là năm Võ Thánh đỉnh phong.
Thắng cả năm trận mới tính là chiến thắng trận chiến Long Môn.
Sau khi thư ký Tiền nhận được tin thì bị dọa hết hồn.
Anh ta cho rằng Diệp Bắc Minh sẽ chùn bước.
Vãi cả!
Năm người canh giữ!
Năm Võ Thánh đỉnh phong!
Có là thần thì cũng chết chắc thôi.
Càng đừng nhắc tới Diệp Bắc Minh mới hai mươi ba tuổi, năm năm trước vẫn còn là một tên ăn hại không biết tu luyện.
Năm năm sau, cho dù thực lực của anh có nghịch thiên đến đâu đi chăng nữa thì có thể đánh bại năm người canh giữ cùng lúc hay sao?
Quả đúng là chuyện lạ ngàn năm có một!
Thư ký Tiền hít một hơi thật sâu rồi nói: "Long Soái, chuyện này chúng tôi có thể đi đàm phán với người canh giữ!"
"Ngài không cần lộ diện đâu, chúng tôi sẽ cố gắng buộc bọn họ đóng trận chiến Long Môn trên đài võ đạo..."
Diệp Bắc Minh ngắt lời anh ta, bình tĩnh hỏi: "Anh chỉ cần nói cho tôi biết là năm người canh giữ nào thôi!"
Thư ký Tiền nghiêm nghị nói: "Đó là nhà họ Long, nhà họ Tần, nhà họ Tiêu, nhà họ Phương và nhà họ Chu!"
"Chẳng phải nhà họ Long đã diệt vong hay sao?"
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Thư ký Tiền trầm giọng nói: "Cấm địa của nhà họ Long đúng là đã bị ngài diệt, nhưng ở thể giới bên ngoài vẫn còn những thành viên khác của nhà họ Long sống sót!"
"Em trai của lão tổ Long Hiên Viên của nhà họ Long, Long Vô Nhai vẫn còn sống!"
"Tôi biết rồi".
Diệp Bắc Minh bình tĩnh gật đầu.
Dựa vào cảnh giới Võ Tông hiện tại của anh thì nếu đồng thời đối đầu với năm vị Võ Thánh đỉnh phong thì có lẽ hơi nguy hiểm.
Nhưng mà.
Nếu đã chơi một chọi một.
Thì anh không hề khiếp sợ.
Thậm chí, không cần tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra tay nữa.
"Nói với bọn họ rằng tôi sẽ tham dự trận chiến Long Môn kia!"
Diệp Bắc Cực quyết định.
Rồi anh cúp điện thoại.
"Cái gì?"
Thư ký Tiền sửng sốt, hít một hơi rồi nói: "Long Soái, ngài... ngài định tham gia trận chiến Long Môn thật sao?"
"Không được, không được đâu!"
Thư ký tiền ở đầu dây bên kia nghẹn họng trân trối, vội đến mức khua tay khua chân.
Tút tút tút...!
"Alo... Long Soái... Long Soái, ngài..."
Vài phút sau.
Tôn Thiến bưng một bát mỳ vào rồi đặt lên bàn.
Rau dưa và nước tương đều đã được chuẩn bị rất đầy đủ.
Diệp Bắc Minh đang rất đói bụng.
Bèn bưng bát lên ăn.
Tôn Thiến ngồi một bên, chống cằm nhìn Diệp Bắc Minh ăn mỳ.
"Ăn chậm chút, đừng vội, trong nồi vẫn còn mà", Tôn Thiến cười nói.
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: "Tôi sẽ chịu trách nhiệm".
Gương mặt mỹ miều của Tôn Thiến đỏ bừng: "Ai... ai cần anh chịu trách nhiệm chứ, là do anh nhận nhầm tôi thành Nhược Tuyết mà thôi".
"Anh... anh cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì đi!"
"Làm vậy sao được?"
Diệp Bắc Minh rất bất ngờ.
"Hừ!"
Tôn Thiến hừ nói: "Đừng nhắc lại chuyện này nữa, bà đây rất cởi mở nha!"
"Không phải chỉ là lần đầu tiên thôi sao? Bà đây tặng cho anh đó!"
Phụt!
Diệp Bắc Minh suýt nữa phun hết thức ăn ra ngoài: "Cái này còn có tặng à?"
Tôn Thiến khinh thường nói: "Có gì đặc biệt đâu chứ? Mấy đứa bạn cùng tuổi của tôi có mấy đời bạn trai rồi kìa!"
Diệp Bắc Minh hạn hán lời.
Anh biết Tôn Thiên ngượng ngùng nên sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.
Anh lấy ngôi sao của châu Phi ra, nói: "Cái này cô cầm lấy trước đi".
"Cho tôi à?"
Ánh mắt Tôn Thiến sáng rực, lòng đầy kinh ngạc.
Đôi mắt xinh đẹp sáng long lanh nhìn chằm chằm vào ngôi sao của châu Phi kia không dời mắt: "Thật tốt quá, cảm ơn anh, Diệp Bắc Minh!"
Cô ta ôm viên kim cương lao ra khỏi phòng.
Diệp Bắc Minh yên lặng ăn hết bát mỳ.
Đôi mắt anh đăm chiêu, lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại: "Vạn Lăng Phong, đi điều tra chuyện tứ đại chiến thần dưới trướng vua Tây Vực ở đâu cho tôi!"
"Vâng!"
Nói xong anh cúp điện thoại.
"Á!"
Bên ngoài phòng truyền tới tiếng Tôn Thiến thét chói tai: "Các người là ai, sao lại xông vào đâu?"
Diệp Bắc Minh lao nhanh ra khỏi phòng thì thấy có mấy ông lão ăn mặc cổ trang bước tới, trên người bọn họ đậm mùi máu tươi.
Sợ rằng bảo vệ của phủ Diệp lành ít dữ nhiều.
Một ông lão trong đấy tóm chặt cổ Tôn Thiên, nhe răng cười nói: "Nơi đây là nhà của Diệp Bắc Minh phải không?"
"Cậu ta có ở đây không?"
"Tôi... khụ khụ..."
Trước mắt Tôn Thiến chìm trong màn đen, cô ta sắp nghẹt thở rồi.
Ngôi sao của châu Phi trên tay rơi xuống đất, hai chân lơ lửng trên không, run rẩy không ngừng.
Diệp Bắc Minh quát lên: "Buông Tôn Thiến ra!"
Ầm ầm..."
Tiếng sấm nổ mạnh.
Ngay sau đó, Diệp Bắc Minh thoắt cái đã xuất hiện trước mặt ông lão đó, kiếm Đoạn Long xuất hiện trên tay anh từ lúc nào.
Anh chém một kiếm!
Phụt!
Ông lão đãng bóp cổ Tôn Thiến không ngờ rằng tốc độ của Diệp Bắc Minh lại nhanh như thế, bừa mới thấy bóng Diệp Bắc Minh thì cánh tay đã bị chặt đứt rồi.
Diệp Bắc Minh ôm lấy Tôn Thiên rồi nhanh chóng lùi về sau.
Cánh tay cụt của ông lão kia vẫn bám vào cổ Tôn Thiến.
Diệp Bắc Minh dùng nội lực khiến cánh tay kia buông ra.
Hai chân Tôn Thiến mềm nhũn, gục trong lòng Diệp Bắc Minh, cơ thể phát run vì sợ hãi.
"Chết tiệt! Cậu dám chém cánh tay của lão phu hả? Ranh con kia, cậu rốt cuộc là ai?"
Ông lão cụt tay tức giận hét lên: "Mặc kệ cậu là ai thì lão phu cũng phải nghiền cậu thành tro bã!"
Ánh mắt ba người kia cũng chăm chú hơn, cẩn thận quan sát Diệp Bắc Minh.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: "Đến phủ Diệp của tôi, tóm cổ người phụ nữ của tôi rồi, còn hỏi tôi là ai hả?"
Người phụ nữ của tôi?
Cơ thể mềm mại của Tôn Thiên hơi run.
Vậy mà anh đã chấp nhận gọi mình là người phụ nữ của anh rồi ư?
Bịch!
Chương 407: Sưu hồn Huyết Hồn chú
Bốn cặp mắt nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, giọng nói lạnh băng đến cực điểm: “Mày chính là Diệp Bắc Minh? Bát hoàng tử là do mày giết?”
“Bát hoàng tử?”
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh càng lạnh băng.
Trong nháy mắt khiến bốn lão giả cảm giác từ một thanh niên bình thường đã hóa thân thành thần chết!
Sát khí bộc phát ra từ trong cơ thể anh: “Các người đến từ đế quốc Thanh Long Côn Luân Hư?”
Trong đại hội Võ Đạo của tỉnh Bảo Đảo, Diệp Bắc Minh trong nháy mắt đã giết người đến từ Côn Luân Khư.
Một người trong số đó chính là Bát hoàng tử của đế quốc Thanh Long!
Mà đế quốc Thanh Long đã từng đuổi giết mẹ anh!
Bây giờ lại xông vào nhà họ Diệp!
Thật thú vị!!!
“Nhóc con, xem ra cậu biết…”
Một lão giả trong số đó vừa mở miệng.
Một câu còn chưa nói xong.
Đùng đoàng!
Âm thanh giống như sấm truyền tới.
Diệp Bắc Minh lại ra tay trong nháy mắt, anh nhắm chuẩn lão giả bị thương đó, xuất hiện như ma quỷ trước mặt ông ta.
Một tay đột nhiên xuất hiện, túm cổ người này: “Bóp cổ người phụ nữ của tôi rất sướng sao?”
Một tiếng giòn dã ‘răng rắc!’, cổ bị bóp nát trong nháy mắt.
Giọng nói cực kỳ chói tai!
“Rít!!!”
Ba lão giả khác da đầu tê dại, ngược lại hít một hơi khí lạnh!
“Mày…”
“Sao có thể!”
“Nghệ nhân Lý!”
Nghệ nhân Lý gãy cổ, con ngươi lồi ra, mặt già nua đầu kinh hoàng.
Tràn đầy khiếp sợ!
Giống như ông ta đang hỏi, nói thế nào thì mình cũng là Võ Thánh trung kỳ, vậy mà lại bị một thằng nhóc đến từ giới thế tục bóp chết?
Giây tiếp theo.
Giọng nói lạnh như băng của Diệp Bắc Minh truyền tới: “Bốn Võ Thánh trung kỳ vừa đến có phải hơi xem thường người khác đúng không?”
“Mày!!!’
Ba lão giả còn lại sợ hãi, da đầu tê dại.
Lúc này, bọn họ nhìn Diệp Bắc Minh giống như nhìn dã thú vậy.
“Thằng nhóc này có vấn đề, thực lực rất khủng khiếp, cùng ra tay giết!”
Một lão giả lớn tiếng quát.
“Giết!”
Bóng dáng ba người trong nháy mắt hư hóa, mỗi người ngay tại chỗ đều để lại một tàn ảnh.
Tiếng phá không tấn công tới!
Xuất hiện xung quanh Diệp Bắc Minh.
Một lão giả mắt tam giác xông lên trước, trong tay ông ta có thêm một thanh đao lóc xương.
Ba mặt lưỡi đao giống như lưỡi sắc ba cạnh!
Đâm về phía tim Diệp Bắc Minh!
Gào!
Đột nhiên.
Một tiếng long ngâm!
Lão giả mắt tam giác sợ hãi phát hiện ra từ trên người Diệp Bắc Minh bộc phát ra một luồng huyết khí ngập trời!
Một đường hư ảnh huyết long xuất hiện.
Dữ tợn!
Kinh khủng!
Mang theo cái chết lạnh như băng!
Diệp Bắc Minh giơ tay túm lấy đao lóc xương, dùng sức chém!
Giống như rác rưởi, trong nháy mắt bị gãy.
“Rít!”
Lão giả mắt tam giác ngây người, ngược lại hít một hơi khí lạnh.
Tiện tay đánh gãy vũ khí rèn từ thiên thành ngoài vũ trụ?
Con mẹ nó anh có sức mạnh gì vậy!
“Chết!”
Diệp Bắc Minh phun ra một chữ.
Một luồng nguy hiểm tấn công tới, lão giả mắt tam giác cảm thấy không đúng, xoay người muốn trốn.
Diệp Bắc Minh cũng đã phong tỏa ông ta, bước ra một bước, sấm chớp rền vang!
Đoàng!
Một quyền đánh về phía tim của lão giả mắt tam giác.
Hai tiếng ‘răng rắc’ ‘bụp’ cùng vang lên.
Ngực lõm xuống, tim nổ tung, xuất hiện lỗ thủng kinh khủng!
“Mày!”
Lão giả mắt tam giác phun ra một chữ cuối cùng của cuộc đời rồi ngã thẳng tắp xuống.
“Rít! Rít! Rít!!!”
Hai người còn lại bị dọa đến mức thở dốc, trong mắt đều là tia máu!
Biểu cảm dữ tợn đến cùng cực: “Thằng nhóc này có vấn đề, mau rút lui!”
Diệp Bắc Minh mới ra tay hai lần đã chém chết hai Võ Thánh trung kỳ.
Dù là lợn cũng có thể đoán ra thực lực của đối phương khủng khiếp nhường nào!
Vèo!
Hai người quay đầu bỏ chạy, giống như gặp quỷ.
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Ai chạy nhanh, người đó chết trước!”
Trong phút chốc!
Hai lão giả kinh hãi, theo bản năng đi chậm lại.
Nhưng có một người chạy hơi nhanh một chút!
Bùm!
Diệp Bắc Minh từ trên trời hạ xuống đỉnh đầu người này, một cước đạp ông ta xuống đất, hóa thành sương máu!
Ầm!!!
Sắc mặt lão giả cuối cùng trắng bệch, sợ hãi quỳ tại chỗ: “Đại nhân, tha mạng!”
Trái tim ông ta như sắp nổ tung: ‘Sao có thể chứ, thằng nhóc này… con mẹ nó rốt cuộc là thực lực gì?’
‘Rõ ràng mới lộ ra khí tức cảnh giới Võ Tông mà, trong nháy mắt liền giết chết Võ Thánh trung kỳ? Giới thế tục có người lợi hại như vậy!’
‘Con mẹ nó rốt cuộc thằng nhóc này là ai? Tôn quý phi, mẹ nó bẫy chết ông đây rồi!’
‘Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp!!!’
Lão giả quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu.
Trong lòng không ngừng gầm thét, nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà Tôn quý phi của đế quốc Thanh Long.
Diệp Bắc Minh chậm rãi đi tới.
Lão giả sợ hãi phát hiện thi thể của ba người đi cùng.
Máu tươi trào ra, lập tức xâm nhập vào trong hư ảnh huyết long kia!
“Rít!”
Lão giả da đầu tê dại: “Mày… mày rốt cuộc là ai?”
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Tôi còn chưa hỏi ông, ông ngược lại còn hỏi tôi trước?”
“A!”
Lão giả vô cùng kinh hoàng, vội nói: “Đại nhân, xin lỗi!”
“Lão phu… A, không, tiểu nhân tên là Tư Không Liên Thành, đến từ đế quốc Thanh Long”.
“Chỉ cần cậu thề thả tôi ra, tôi đảm bảo sẽ nói hết cho cậu!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tôi cần ông nói sao?”
Vù!
Chỉ thấy con ngươi của Diệp Bắc Minh lập tức trở nên đỏ như máu.
Trực tiếp vận dụng sưu hồn Huyết Hồn chú!
Trên người trào ra một đường khí huyết, trong nháy mắt bao trùm Tư Không Liên Thành.
“A!!!”
Tư Không Liên Thành hoảng sợ kêu thảm thiết, giống như có vật gì bị rút từ trong cơ thể ra.
Chương 408: Sau này đây chính là nhà cô
Tôn Thiến từ xa hoảng sợ nhìn thấy từ trong cơ thể của Tư Không Liên Thành lại bị kéo ra một huyết ảnh trong suốt giống y đúc ông ta!
Trong đầu Tôn Thiến thoáng qua hai chứ: Linh hồn!
Đây chắc chắn là linh hồn của Tư Không Liên Thành!
Trong nháy mắt.
Tất cả bí mật của Tư Không Liên Thành đều bại lộ dưới mí mắt Diệp Bắc Minh.
Lúc này.
Diệp Bắc Minh giống như mở thị giác của thượng đế!
“Tư Không Liên Thành, nghệ nhân của đế quốc Thanh Long, gia tộc Tư Không trung tầng”.
“Tu vi Võ Thánh trung kỳ, võ kỹ đã học: Vạn Thiên Thần Thú, Sinh Tử Đao, Bôn Lôi Quyền Pháp…”
“Con cháu ba mươi chín người, vợ một, mười chiến tiểu thiếp…”
“Diệt môn kẻ thù ba mươi bảy lần, cả đời giết hơn mười ngàn người…”
“Tin tức rác rưởi gì vậy?”
Diệp Bắc Minh nhắm mắt lại.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Lần đầu tiên sưu hồn, rất khó tìm được tin tức mình muốn, quen rồi thì xong ngay”.
“A… cậu… cậu là ma quỷ!!! Sao cậu có… có thể nhìn thấy được tin tức trong đầu tôi?”, Tư Không Liên Thành hoàn toàn cuống cuồng.
Linh hồn ông ta bị dọa đến méo mó, gào thét
Tất cả bí mật lập tức bại lộ trong mắt Diệp Bắc Minh!
Quá kinh khủng!
Đây là bí pháp gì?
“Im miệng!”
Diệp Bắc Minh quát lớn.
“Tìm thấy rồi!”
“Tôn quý phi, sủng phi của hoàng đế đế quốc Thanh Long, con gái của gia chủ nhà họ Tôn Côn Luân Hư!”
“Sinh một con trai, là Bát hoàng tử của đế quốc Thanh Long!”
“Tôn quý phi hạ lệnh giết cả nhà Diệp Bắc Minh tôi? Diệt toàn tộc Diệp Bắc Minh?”
“Khiến tất cả đàn ông nhất tộc Diệp Thị chết vì nhục, nghiền xương cốt thành bụi, máu thịt cho chó ăn?”
“Phụ nữ bán vào lầu xanh? Bị người đời làm nhục?!!!”
Lấy được tin tức trong đầu Tư Không Liên Thành.
Một luồng lửa giận ngút trời bộc phát trong lòng Diệp Bắc Minh!!!
“Đế quốc Thanh Long? Ha ha ha ha!”
Diệp Bắc Minh ngửa mặt lên trời cười lớn, hư ảnh huyết long sau lưng đang gầm thét: “Thật thú vị!”
“Hai mươi ba năm trước đuổi giết mẹ tôi, còn hạ lệnh truy nã bà ấy!”
“Hai mươi ba năm sau còn muốn giết toàn tộc của tôi?!!!”
“Ông đáng chết!”
Giây tiếp theo.
Một luồng sát ý lạnh như băng xuyên thấu qua huyết mạch của Tư Không Liên Thành, truyền vào trong Côn Luân Khư.
Lúc này.
Bên trong hoàng cung của đế quốc Thanh Long, một người phụ nữ xinh đẹp quý phái đang nghỉ ngơi.
Phụt!
Một lính canh phòng điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi.
Máu tươi hóa thành một bóng người, trôi lơ lửng ở trong đại điện: “Bà chính là Tôn quý phi?”
Tôn quý phi mặt không dám tin: “Cậu là ai?”
“Sao có thể xuất hiện được ở đây?”
Huyết ảnh cười lạnh: “Tôi là ai bà không cần biết, bà chỉ cần biết tôi sẽ đích thân đến giết bà!”
“Sợ hãi đi, hưởng thụ cho tốt, thời gian không còn nhiều đâu!”
Vèo!
Huyết ảnh hóa thành một thanh kiếm sắc bén, đâm về phía tim Tôn quý phi.
“Kẻ nào dám ngang ngược ở đế quốc Thanh Long của tôi, tự tìm cái chết!”
Một lão giả tóc hoa râm đứng chắn trước mặt Tôn quý phi, đánh ra một quyền.
Ầm!
Huyết ảnh trong nháy mắt chôn vùi.
Tôn quý phi bị dọa sợ mặt cắt không còn một giọt máu: “Đây… đây rốt cuộc là tà thuật gì?”
Lão giả tóc hoa râm nhìn huyết ảnh tan đi, mặt đầy khiếp sợ: “Sao có thể, đây là thuật cấm kỵ của thời kỳ cổ đại, đã thất truyền từ lâu, bây giờ sao vẫn còn có người biết!”
“Báo!”
Đột nhiên.
Một thái giám vội vã xông vào, quỳ sụp xuống đất: “Quý phi nương nương, bốn nghệ nhân truyền về tin tức mới nhất”.
“Đã tìm ra được người giết chết Bát hoàng tử, hắn tên là Diệp Bắc Minh!”
“Đây là tất cả tài liệu và chân dung của hắn!”
Đã có tin tức về người giết con trai bà ta!
Ánh mắt Tôn quý phi tràn đầy tia máu: “Trình lên!”
“Rõ!”
Tài liệu về Diệp Bắc Minh rất nhanh được bày trước mắt Tôn quý phi.
Cúi đầu nhìn!
Tôn quý phi và tất cả lão giả đều ngây ra.!
Người trong hình thật bất ngờ chính là huyết ảnh vừa nãy!!!
Lão giả mặt đầy nghi ngờ, miệng lẩm bẩm cái tên vô cùng xa lạ: “Diệp Bắc Minh?”
“Ha ha, thú vị”.
“Thuật cấm kỵ lại xuất hiện ở giới thế tục?”
Nguyên thần của Tư Không Liên Thành chôn vùi.
Thi thể nằm dưới đất, sắc mặt dữ tợn, trước khi chết chịu phải nỗi sợ hãi cực lớn!
Diệp Bắc Minh gọi Thẩm Hạc đến dọn sạch sẽ thi thể.
Rồi dẫn theo Tôn Thiến chưa hoàn hồn về phòng.
Một luồng nội lực bắn vào cơ thể Tôn Thiến.
Cô ta mới dễ chịu hơn chút.
Dù như vậy Tôn Thiên vẫn run rẩy.
Hai tay ôm đầu gối!
Dúm dó ở đó.
Cảnh tượng vừa rồi quả thật đã hù dọa cô ta.
Người trực tiếp nổ thành sương máu, linh hồn bị rút ra!
Tôn Thiến là sinh viên giỏi có thành tích, nào đã từng nhìn thấy cảnh tượng này bao giờ?
Diệp Bắc Minh chủ động ngồi trước mặt cô ta, để Tôn Thiến tực vào ngực mình: “Qua một lúc nữa sẽ không sao đâu”.
Ngực Diệp Bắc Minh rất ấm áp, con ngươi của Tôn Thiến hơi đỏ: “Cảm ơn anh, ngoài Nhược Tuyết ra, không ai đối xử tốt với tôi như vậy”.
“Bố mẹ cô đâu?”
Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ.
Tôn Thiến lắc đầu: “Tôi không còn bố mẹ, từ nhỏ sống với ông bà nội”.
“Lên mười tuổi ông bà nội qua đời, tôi sống ở nhà bác cả”.
“Anh chị em họ bắt nạt tôi, mùa đông tuyết rơi dày còn phạt tôi đứng ngoài sân!”
Cô ta hồi tưởng lại chuyện còn nhỏ.
Cảm xúc xuống thấp.
“Buổi sáng mọi người đều có trứng gà ăn, tôi thì không”.
“Quần áo của tôi là loại rách nát nhất, đều là quần áo cũ chị họ không mặc nữa”.
“Nhưng có lúc dù là quần áo cũ, chị họ nói có thành rác rưởi cũng không ném cho tôi”.
“Ha ha… Tôi cũng không biết làm sao mà sống tiếp được…”
“Sau khi đỗ đại học, tôi vừa học vừa làm, cũng không quay về”.
“Nhưng không sao, cứ nhìn về phía trước, tôi có hai tay, cái gì cũng có thể tạo ra được, không bố không mẹ cũng sẽ không chết đói!”
Dù sao cũng không còn gì có thể mất!
Cô ta cũng không quan tâm!
Nghe những gì cuộc đời Tôn Thiến từng trải qua, Diệp Bắc Minh có chút đau lòng.
Cô gái này nhìn trưởng thành đĩnh đạc, trên thực tế trái tim như nước.
Cũng chính vì Tôn Thiến thân thế bi thảm, vì vậy mới tạo nên vẻ ngoài vô tư, thực tế tính cách lại rất tinh tế.
Giọng nói dịu dàng của Diệp Bắc Minh truyền tới: “Sau này đây chính là nhà cô”.
Chương 409: Đại năng thượng cổ
“Nhà…”
Con ngươi của Tôn Thiến mơ màng.
Đột nhiên cô ta vạch áo.
Da thịt trắng như tuyết!
Diệp Bắc Minh sững sờ, ngây người nhìn.
Tôn Thiến không có ý đó, lấy xuống một mặt dây chuyền trên cổ: “Cái này cho anh”.
“Hả? Khụ…”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh có chút quái dị, xem ra là mình nghĩ lầm rồi.
Tôn Thiến mặt nghiêm tục: “Đây là đồ mẹ tôi để lại, bà ấy nói tôi nhất định phải bảo vệ thật tốt!”
“Đây là đồ vật tôi trân quý nhất, bây giờ tôi tặng nó cho anh”.
Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn.
Có chút kinh ngạc.
Đây là mặt dây chuyền hình phượng hoàng.
Mặc dù không lớn, nhưng trông rất sống động.
Loại nước rất tốt, vô cùng sáng.
Hơn nữa còn mang màu xanh đế vương!
Đây là phỉ thúy cực phẩm!
Đột nhiên, giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, mặt dây chuyền này không đơn giả!”
“Sao thế?”
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.
“Phía trên này có phong ấn!”
“Phong ấn?”
“Không sai, cần sức mạnh huyết mạch mới có thể được”.
“Chẳng lẽ Tôn Thiến...”
Diệp Bắc Minh cả kinh.
Anh kinh ngạc nhìn Tôn Thiến.
Tôn Thiến nghi ngờ: “Sao vậy? Anh… anh không muốn sao?”
Cô ta có chút thất vọng.
Đây là thứ đồ cô ta trân quý nhất, chẳng lẽ Diệp Bắc Minh không thích mình?
Vậy tại sao anh lại nói ra mấy lời vừa rồi?
Chẳng lẽ chỉ để an ủi, thương hại cô ta?
Nghĩ đến đây, Tôn Thiến lại đau lòng.
Diệp Bắc Minh liền vội vàng giải thích: “Tôn Thiến, tôi không phải có ý đó, mặt dây chuyền này của cô quả thật là mẹ cô để lại?”
“Đúng vậy”.
Tôn Thiến gật đầu.
Diệp Bắc Minh lại hỏi: “Cô biết lai lịch của mặt dây chuyền này không?”
Tôn Thiến suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Cái này tôi cũng không biết, mẹ chỉ nói với tôi, nhất định phải bảo vệ nó thật tốt”.
“"Không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không được lấy ra”.
“Nếu như có người muốn cướp nó, vậy thì cho bọn họ, không được khiến mình bỏ mạng vì thứ đồ này”.
Diệp Bắc Minh lúc này liền hiểu ra.
Mẹ của Tôn Thiến chắc chắn biết mặt dây chuyền này không tầm thường.
Anh nghiêm túc nói: “Tôn Thiến, mặt dây chuyền này chôn giấu bí mật của mẹ cô”.
“Cái gì?”
Tôn Thiến ngây người.
Diệp Bắc Minh nói: “Tôi có thể thử giúp đỡ cô giải trừ phong ấn trên mặt dây chuyền, nhưng cần máu tươi của cô, cô chịu được chứ?”
Tôn Thiến không chút do dự gật đầu: “Có thể”.
“Được!”
Diệp Bắc Minh cũng không nhiều lời, phất tay, lấy từ trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra một con dao nhỏ.
Cắt vào bàn tay Tôn Thiến, để cô ta cầm mặt dây chuyền!
Máu tươi trong nháy mắt bao trùm hình phượng hoàng.
Vù!
Một luồng huyết khí bộc phát ra!
Cả căn phòng tràn ngập huyết quang vô tận!
Một đường huyết ảnh lao ra từ trong mặt dây chuyền, ngưng tụ thành dáng vẻ của một người phụ nữ: “Hậu nhân của huyết mạch tôi? Một trăm ngàn năm rồi, cuối cùng đã có người thả tôi ra!”
Tôn Thiến ngây người.
Diệp Bắc Minh cũng cau mày lại.
Giây tiếp theo.
Ánh mắt của huyết ảnh này nghiêm túc, nhìn lướt qua Tôn Thiến, mặt đầy tức giận: “Đáng chết, lại không phải tấm thân xử nữ!”
“Vừa phá? Đáng ghét!!”
Soạt!
Ánh mắt lạnh băng rơi trên người Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, là mày làm bẩn huyết mạch của tao?!!!”
“Chết cho tao!”
Một luồng cảm giác nguy hiểm tấn công đến!
Diệp Bắc Minh cảm giác toàn thân bị phong tỏa!
Gào!
Bỗng nhiên, từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh bộc phát ra huyết khí kinh thiên, một đường hư ảnh huyết long xuất hiện: “Phế vật gì vậy, dám làm truyền nhân của Long Đế tôi bị thương? Chết!!!”
Huyết quang nghiền ép tới, va chạm với hình người màu máu.
“A…”
Hình người màu máu kêu thảm, suýt chút nữa bị chôn vui.
Nhập vào trong cơ thể Tôn Thiến!
Trong con mắt Tôn Thiến tràn đầy tia máu, biểu cảm trở nên lạnh băng.
Từ trên giường nhảy lên, phóng ra ngoài phòng.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục quát lên: “Nhóc con, ngăn bà ta lại, cẩn thận Tôn Thiến bị đoạt xác!”
“Cái gì?!!!”
Diệp Bắc Minh kinh hãi, lôi ảnh trùng trùng!
Ầm!
Một đường lôi ảnh lóe lên.
Trong khoảnh khắc xuất hiện trước người Tôn Thiên, chìa tay ngăn cản.
“Dám cản tao, tự tìm cái chết!”
Cổ họng Tôn Thiến phát ra giọng nói trong veo lạnh lẽo vốn không thuộc về cô ta.
Vèo!
Diệp Bắc Minh sợ làm Tôn Thiến bị thương, trong tay bắn ra mấy cây kim bạc, đâm vào cơ thể Tôn Thiến.
Cơ thể cô ta cứng ngắc, đứng tại chỗ, không cách nào nhúc nhích.
“Đáng chết! Buông tao ra! Con kiến hôi hèn mọn, mày tự tìm cái chết!”
Trên người Tôn Thiến bộc phát ra một đường huyết ảnh.
Hóa thành một bóng người cực lớn, bao phủ cô ta, kịch liệt phản kháng.
Diệp Bắc Minh không chút do quát mắng: “Mày là thứ gì, cút ra khỏi cơ thể Tôn Thiến cho tao!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: “Nhìn dáng vẻ của bà ta giống như một đại năng thượng cổ bỏ mình, một tia tàn hồn theo vào trong mặt dây chuyền”.
“Muốn chiếm đoạt thân xác của hậu nhân, đạt được mục đích sống lại!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Tàn hồn của đại năng thượng cổ?”
Nếu như Tôn Thiến bị đoạt xác, chẳng phải sẽ chết chắc?
Đang định nổi giận.
Một bóng người xông vào, Thẩm Hạc vội nói: “Cậu Diệp, mấy vị tỷ gửi thư cho cậu”.
“Sư tỷ?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Mau mang lên!”
Thẩm Hạc đi tới, tổng cộng bốn lá thư.
Thập sư tỷ Vương Như Yên: “Tiểu sư đệ, chị quay về núi Côn Luân rồi”.
Cửu sư tỷ hoàng hậu Hồng Đào: “Tiểu sư đệ, sư phụ triệu kiến!”
Bát sư tỷ Lục Tuyết Kỳ: “Tiểu sư đệ, bảo trọng, tạm thời chị rời đi một thời gian”.
Lục sư tỷ Đạm Đài Yêu Yêu: “Tiểu sư đệ, an toàn là trên hết, chờ em ở núi Côn Luân nhé ^_^!”
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Xảy ra chuyện gì vậy, sao đột nhiên sư phụ lại triệu tập các sư tỷ về núi?”
Chương 410: Thần nữ Túc Hoàng
Nhìn bốn lá thư mật, Diệp Bắc Minh nghĩ mãi không ra.
Chẳng lẽ Côn Luân Hư xảy ra chuyện?
Thẩm Hạc cũng lắc đầu: “Cậu Diệp, thuộc hạ không biết”.
“Được rồi, ông xuống đi”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu, xem ra chỉ có tìm được mấy vị sư tỷ, tự hỏi các chị.
“Cái này…?”
Thẩm Hạc nhìn vào Tôn Thiến bên cạnh: “Cậu Diệp, có cần giúp đỡ gì không?”
“Không cần”.
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói.
Thẩm Hạc lúc này mới lui xuống.
Huyết ảnh trên người Tôn Thiến quát lên: “Nhóc con, rốt cuộc mày có coi tao ra gì không?”
“Tao là thần nữ Túc Hoàng, mày dám khinh thường tao?”
Con ngươi Diệp Bắc Minh trầm xuống.
Âm thầm truyền âm: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, có cách gì đối phó với bà ta không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Huyến Hồn chú mà cậu tu luyện chuyên đối phó loại tàn hồn này”.
“Nhưng hồn phách của Tôn Thiến có thể cũng sẽ bị uy hiếp”.
“Nếu bà ta không muốn đi ra, cũng chỉ có thể cộng sinh”.
“Ồ?”
Con ngươi Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích.
Trong lòng suy tư, có chủ ý.
Anh quát lạnh: “Chỉ là một tàn hồn mà cũng dám lỗ mãng trước mặt tôi?”
“Chết cho tôi!!!”
Lập tức sử dụng sức mạnh của Huyết Hồn chú!
Đoàng!
Bên ngoài cơ thể của Diệp Bắc Minh bộc phát ra một đường huyết quang khủng khiếp.
Hư ảnh huyết long xuất hiện, nhào về phía tàn hồn của thần nữ Túc Hoàng!
“A!!!”
Tàn hồn của thần nữ Túc Hoàng kêu thảm một tiếng.
Hoảng sợ lùi vào trong cơ thể Tôn Thiến: “Mày… con kiến hôi, mày dám đối xử với tao như vậy?”
“Mày có biết, nếu mày dám hủy diệt tàn hồn của tao, người phụ nữ này cũng sẽ chết theo!”
Giọng điệu bà ta oán độc!
Tức giận!
Cuồng bạo!
Diệp Bắc Minh cười: “Vậy thì hai người cùng chết!”
Giơ tay lên, sử dụng kiếm Đoạn Long!
Một kiếm chém xuống!
Chém từ đỉnh đầu Tôn Thiến!
Giống như muốn cùng xóa bỏ tàn hồn của thần nữ Túc Hoàng và Tôn Thiến!
Dứt khoát!
Thần nữ Túc Hoàng kinh ngạc.
Bà ta không ngờ người đàn ông trước mắt lại quả quyết sát phạt như vậy!
Bà ta hốt hoảng hét lớn: “Chờ chút!!!”
Xoạt!
Kiếm Đoạn Long dừng trên đỉnh đầu Tôn Thiến, gần như tiếp xúc với da đầu của cô ta.
Tôn Thiến mất đi ý thức, thần nữ Túc Hoàng hoàn toàn khống chế cơ thể Tôn Thiến, vì vậy có thể cảm nhận được sát ý lạnh như băng kia!
“Tôi bằng lòng ký kết hiệp ước bình đẳng với người phụ nữ này, tạm thời ở nhờ cơ thể của cô ta!”
Thần nữ Túc Hoàng lạnh lùng nói.
Diệp Bắc Minh hừ lạnh: “Hừ, cơ thể người phụ nữ của tôi bà cũng xứng để mượn dùng?”
“Cút ra đây!”
“Nếu không, chết!!!”
Thần nữ Túc Hoàng lạnh giọng trả lời: “Cậu thanh niên, không phải tôi không ra, mà là tôi không ra được”.
“Sau khi tàn hồn tiến vào cơ thể con người, trừ phi hoàn toàn đoạt xác người này”.
“Hoặc là bị linh hồn người này cắn nuốt”.
“Hai người chỉ có thể sống một, tôi đi ra sẽ chết, không ra cũng chết, nếu cậu là tôi cậu sẽ lựa chọn thế nào? Chẳng lẽ cậu sẽ không kéo một người ra chịu tội thay?”
Nghe thấy lời giải thích này.
Diệp Bắc Minh im lặng.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Bà ta nói không sai”.
Diệp Bắc Minh suy tư trong chốc lát: “Các người ký kết hiệp ước chủ tớ, Tôn Thiến làm chủ, bà làm người ở!”
“Cái gì?!!!”
Giọng nói của thần nữ Túc Hoàng tức giận: “Cậu thanh niên, tôi thân là thần nữ Túc Hoàng, cậu lại bảo tôi làm người ở cho đời sau của mình?”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!!!”
“Vậy bà đi chết đi!”, Diệp Bắc Minh chẳng buồn nói nhảm, giơ một kiếm chém ra.
Sức mạnh Huyết Hồn chú tấn công tới, cộng thêm kiếm khí khủng khiếp kích động!
Thần nữ Túc Hoàng bị dọa đến biến sắc.
Bà ta không muốn bị xóa bỏ lúc này.
Một trăm ngàn năm, vất vả lắm mới tỉnh lại, đi ra từ mặt dây chuyền.
Nếu như bị Diệp Bắc Minh giết, há chẳng phải thất bại trong gang tấc?!!
“Dừng tay, tôi đồng ý!”
Giọng nói của thần nữ Túc Hoàng run rẩy, hoàn toàn sợ hãi.
Soạt!
Diệp Bắc Minh thu hồi kiếm Đoạn Long, lộ ra nụ cười châm biếm: “Xem như bà thức thời!”
Giây kế tiếp.
Tàn hồn của thần nữ Túc Hoàng lùi vào trong cơ thể Tôn Thiến, Tôn Thiến khôi phục quyền khống chế cơ thể.
Cô ta mặt đầy kinh hoàng: “Bắc Minh, bà ta là thứ gì vậy?”
Diệp Bắc Minh cười lắc đầu: “Đừng lo lắng, đây là đồ tốt, lát nữa sẽ giải thích cho cô”.
“Trước tiên ký kết hiệp ước chủ tớ rồi nói!”
Bóng dáng thần nữ Túc Hoàng từ trong cơ thể Tôn Thiến truyền tới: “Không thể nào, còn phải ký hiệp ước chủ tớ?”
“Tuyệt đối không thể nào!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh băng, một lần nữa khởi động Huyết Hồn chú, trong nháy mắt bao phủ Tôn Thiến.
Thần nữ Túc Hoàng kêu lên: “Chờ chút, tất cả đều dễ nói…”
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt mở miệng: “Đây là cơ hội cuối cùng!”
“Được, tôi lập tức ký!!!”
Thần nữ Túc Hoàng hoàn toàn kinh ngạc.
Cậu thanh niên này quả quyết và dứt khoát, hoàn toàn chấn nhiếp bà ta!
Căn bản không cho bất kỳ ai cơ hội nói đến điều kiện!
Rất nhanh.
Một đường huyết quang hiện lên, mấy chục chữ màu máu treo lơ lửng trên không trung.
Thần nữ Túc Hoàng mở miệng: “Tôn Thiến cô cắn đứt đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu tươi vào là được!”
“Chờ chút!”
Diệp Bắc Minh ngăn cản Tôn Thiến, truyền âm hỏi: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đây là nghi thức hiệp ước chủ tớ?”
“Đúng vậy, không vấn đề gì”.
Nghe thấy giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới, Diệp Bắc Minh mới để Tôn Thiến cắn đứt đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu tươi lên.
“A...”
Tôn Thiến kêu lên một tiếng, ôm đầu, đau đớn ngồi xổm dưới đất.
Diệp Bắc Minh kinh hãi: “Cô ấy sao vậy? Bà dám làm bậy!!!”
Thần nữ Túc Hoàng lạnh nhạt nói: “Chúng ta ký kết hiệp ước chủ tới, tất cả liên quan đến tôi đều vào trong đầu cô ta”.
“Cô ta nhất thời không chấp nhận nổi cũng bình thường!”
Trong tay Diệp Bắc Minh có thêm mấy cây kim bạc.
Đâm vào đầu Tôn Thiến!
Một lát sau, tình hình của Tôn Thiến đã tốt hơn nhiều.
Mặt đẹp cô ta trắng bệch, con ngươi xinh đẹp tràn đầy tia máu, tin tức trong đầu khiến cô ta chấn động!
Toàn thân ngây ngốc tại chỗ.