Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1316: Muốn biết thì quỳ xuống

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, có người đánh lén!”

Gần như cùng lúc đó, không gian rung chuyển.

Một luồng hơi thở mạnh mẽ ập tới từ đằng sau, Diệp Bắc Minh vội vàng né tránh!

Ầm!

Luồng khí cực mạnh đánh sượt qua, bả vai anh lập tức đầm đìa máu tươi!

Sau khi đánh trượt, bóng người đó xông tới, đáp xuống bên cạnh Huyết Thiên.

Lại là một lão già áo xám!

“Cảnh giới Động Hư!”

Diệp Bắc Minh sầm mặt lại, lấy đan dược ra cầm máu.

Nếu như anh có đầy đủ sức mạnh thì hoàn toàn có thể nhẹ nhàng giết chết cảnh giới Động Hư chỉ trong nháy mắt!

Hiện tại, thực lực bị phong ấn, đối đầu với cảnh giới Động Hư rất nguy hiểm!

“Sư phụ!”

Huyết Thiên rất kích động.

Lão già áo xám ném cho anh ta một viên đan dược màu đỏ: “Ăn nó đi!”

“Vâng!”

Huyết Thiên không chút do dự, nuốt chửng luôn viên đan dược màu đỏ.

Ngoại trừ đan điền đã bị tổn hại, thương thế trên người lập tức khỏi bảy, tám phần!

“Anh Kỷ, làm phiền anh rồi!”

Một giọng nói oai nghiêm vang lên.

Mọi người quay đầu lại, trông thấy một người người đàn ông trung niên bay tới, đằng sau ông ta là mười mấy vị trưởng lão của Huyết Tộc!

“Người đứng đầu Huyết Tộc, Huyết Bách Luyện!”

Người tu võ trên khán đài tới tấp đứng dậy, không một ai dám ngồi.

Khuôn mặt già nua của Huyết Bách Luyện sầm lại: “Đồ vô dụng, thế mà để cho người ta đánh tàn phế ngay trước cửa nhà mình!”

“Bao giờ trở về phải úp mặt vào tường hối lỗi một trăm năm, không lên được cảnh giới Chúa Tể thì không được phép rời khỏi Huyết Tộc một bước!”

Huyết Thiên đứng dậy, hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Nếu không tại tên này thì sao anh ta lại thảm hại như vậy chứ!

Một giây sau.

Huyết Bách Luyện lại nhìn Diệp Bắc Minh: “Ranh con, ai sai cậu tới giương oai giễu võ ở thành Huyết Linh vậy?”

“Lão phu không tin một tên cảnh giới Thiên Huyền nhỏ bé như cậu lại dám gây ra tất cả những chuyện này!”

“Nói đi, ai là người đứng sau lưng cậu? Nếu nói thì lão phu sẽ cho cậu được chết một cách mau lẹ!”

Diệp Bắc Minh phớt lờ lời Huyết Bách Luyện vừa nói, quay qua nhìn Huyết Thiên: “Tao đã cho mày đứng lên chưa? Quỳ xuống!”

“Ồ!”

Tất cả mọi người trên khán đài đều hít sâu một hơi!

Ở ngay trước mặt người đứng đầu Huyết Tộc mà Diệp Bắc Minh vẫn còn dám nói năng như vậy sao?

Điên rồi!

Chắc chắn là điên rồi!

Tiêu Tuyết Y run rẩy: “Chẳng lẽ tên ranh này vẫn còn quân át chủ bài khác ư?”

Huyết Thiên suy sụp, tức điên tiết, gào lên: “Đệt! Thằng chó đẻ! Mẹ kiếp, mày nói gì cơ?”

“Sư phụ, giết nó đi, giúp con giết nó đi!”

Giọng Huyết Bách Luyện không hề có chút tình cảm nào: “Anh Kỷ, giữ lại cho cậu ta một hơi, lão phu đích thân sưu hồn!”

Bóng dáng của lão già áo xám lóe lên, chớp mắt đã xuất hiện trước người Diệp Bắc Minh!

Tấn công bả vai vừa bị thương của anh!

Diệp Bắc Minh thoát ra, lùi lại, cú đánh sượt ngang qua lồng ngực của anh!

Lão già áo xám cười lạnh lùng: “Ranh con, phản ứng nhanh đấy!”

“Cậu trốn được chiêu đầu, vậy còn chiêu thứ hai thì sao?”

Ông ta vừa dứt lời, Diệp Bắc Minh lập tức nhận ra có một luồng gió mạnh đập tới từ sau lưng!

Một giây sau.

Ầm!

Một tiếng động lớn vang lên, thân thể anh như thể rời ra thành từng mảnh, cả người bay chếch ra ngoài!

Diệp Bắc Minh phun ra một búng máu trên không trung.

Ma lang chín đầu xông tới, đỡ được Diệp Bắc Minh, vững vàng đáp xuống đấu thú trường!

Bao gồm cả hổ hoàng kim, tổng cộng mười con Thú Vương vây quanh Diệp Bắc Minh.

Gầm lên về phía lão già áo xám!

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, bản tháp đề nghị cậu nên rút lui!”

“Cậu không thể phát huy được thực lực của mình, bản tháp cũng không thể ra tay thay cho cậu được!”

“Hiện tại, cậu không có sức để đối kháng chống lại cảnh giới Động Hư!”

Diệp Bắc Minh lau khô máu ở khóe môi: “Không được, tôi vẫn chưa tìm được Sở Sở!”

“Nếu tôi đi rồi thì cô ấy khó có thể giữ được trong sạch!”

“Hơn nữa, Huyết Thiên đã biết quan hệ giữa tôi và Sở Sở, chưa biết chừng anh ta lại vì chuyện này mà làm khó Sở Sở!”

Người của nhà họ Thôi chạy tới.

“Cậu Diệp, chỗ tôi có đan dược trị thương đây, cậu mau ăn đi!”, giọng Thôi Nhân Lôi đầy nặng nề.

Thôi Nghê Thường cũng gật đầu theo: “Anh Diệp mau trị thương đi!”

Diệp Bắc Minh liếc nhìn đám người nhà họ Thôi: “Tiếp theo chắc chắn sẽ có một trận chiến lớn, mọi người ở lại đây rất nguy hiểm!”

“Tôi sẽ giấu mọi người vào chỗ này, mọi người đừng ngạc nhiên nhé!”

Một suy nghĩ xuất hiện trong đầu anh, một luồng lực cuốn tới.

Người nhà họ Thôi thình lình biến mất!

Hai mắt lão già áo xám sáng lên: “Thế giới không gian bỏ túi? Ranh con, cậu có nhiều bí mật thật đấy!”

“Nếu cậu khai ra toàn bộ bí mật của mình thì lão phu có thể xin anh Huyết tha chết cho cậu!”

Diệp Bắc Minh nói: “Muốn biết hả? Vậy quỳ xuống cầu xin tôi đi!”

“Tự tìm đường chết!”

Khóe mắt của lão già áo xám giật nhẹ một cái.

Thân hình ông ta dịch chuyển, lao từ khu vực ghế ngồi dành cho khách quý xuống chẳng khác gì một chiếc máy bay tiêm kích!

Mười con Thú Vương thấy vậy, lập tức xông lên không chút do dự, định ngăn ông ta lại!

“Chỉ dựa vào đám Thú Vương này mà cũng đòi ngăn cản lão phu à?”

Lão già áo xám bộc phát sức mạnh.
Chương 1317: Tổ tiên Huyết Ma thức tỉnh

Mười con Thú Vương bị đánh bay ra ngoài, trên thân xuất hiện những vết thương kinh hoàng!

Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất của đấu thú trường, máu chảy thành dòng!

Diệp Bắc Minh quát khẽ: “Tất cả quay lại đây, không được liều mạng hy sinh!”

Đám Thú Vương quay lại, đứng canh giữ hai bên người Diệp Bắc Minh!

Thấy vậy, Huyết Thiên la lên từ trên khu vực ghế ngồi dành cho khách quý: “Sư phụ, đừng cho nó cơ hội lấy lại sức!”

“Chém đứt tay chân của nó trước rồi đánh nát đan điền của nó!”

“Con muốn tự tay tra tấn thằng khốn này, cho nó nếm mùi sống không bằng chết, quỳ mọp dưới đất nhận lỗi, xin tha!”

Lão già áo xám phi mình lên, đứng lơ lửng giữa không trung, bước từng bước tới gần: “Chàng trai trẻ, đừng phản kháng vô ích!”

“Chẳng lẽ giữ được mạng lại không tốt hơn hay sao?”

Con ngươi của Diệp Bắc Minh lạnh lẽo: “Bớt nói nhiều đi!”

“Thắng bại còn chưa rõ, sao ông biết người chết không phải là ông?”

Lão già áo xám cười một tiếng đầy nghiền ngẫm, lắc đầu: “Chàng trai trẻ, xem ra cậu hoàn toàn không biết thế nào là cảnh giới Động Hư rồi!”

Ông ta vừa nói xong, lập tức xoay cổ tay, gần như xông tới trước mặt Diệp Bắc Minh ngay lập tức!

Bàn tay chụp thẳng về phía cổ họng của anh!

“Long Tổ, ra tay đi!”

Diệp Bắc Minh gầm lên!

Một con Huyết Long lao ra từ Long Thai Trì trong di tích Côn Luân Thượng Cổ: “Chủ nhân, tôi chỉ có thể giúp sức mạnh của cậu tăng gấp mười lần!”

“Nếu như chân nguyên của cậu bị phong ấn thì cũng chỉ có thể bộc phát gấp mười lần sức mạnh hiện tại của cậu!”

“Cậu chưa chắc đã thắng được cảnh giới Động Hư, cậu có chắc không?”

Diệp Bắc Minh đáp không chút do dự: “Chắc!”

Tất cả những chuyện này chỉ xảy ra trong chớp mắt, bàn tay của lão già áo xám đã sắp chộp được cổ của Diệp Bắc Minh!

Đột nhiên.

Vù!

Trên người Diệp Bắc Minh bùng lên huyết khí ngợp trời, ảo ảnh hình một con Huyết Long hiện ra!

Lão già áo xám sửng sốt: “Gì đây?”

Một giây sau.

Mắt Diệp Bắc Minh lóe lên ánh sáng đỏ như máu: “Đây là điềm báo cái chết của ông!”

Anh vung một tay lên tóm lấy cổ tay của lão già áo xám!

Một luồng sức mạnh rất lớn ập tới, lão già áo xám giật mình: “Sao có thể! Sức mạnh của tên ranh này…”

Bàn tay của ông ta hoàn toàn không làm gì được Diệp Bắc Minh!

“Cút!”

Lão già áo xám nổi giận gầm lên một tiếng.

Bàn tay còn lại đấm về phía tim của Diệp Bắc Minh!

“Sức mạnh gấp mười, liệu mình có thua không?”

Máu trong người Diệp Bắc Minh sôi lên, sức mạnh toàn thân dồn cả vào trong cú đấm!

Ầm!

Nắm đấm của hai người va chạm với nhau chẳng khác gì một vụ nổ đầu đạn hạt nhân!

Lấy nắm đấm của hai người làm trung tâm, sóng khí lan ra khắp bốn phương tám hướng trên đấu thú trường!

Khán đài hỗn loạn, vô số người tu võ bị sức ép của dư chấn làm thổ huyết, nhếch nhác lăn lộn dưới đất!

Diệp Bắc Minh lùi lại bảy, tám bước!

Phụt!

Anh phun ra một búng máu, máu chảy thành dòng trên mặt đất của đấu thú trường!

Lão già áo xám còn thê thảm hơn, cả người bay ra ngoài, tay trái hoàn toàn biến mất!

“Sao có thể!”

“Sao tên ranh đấy làm được điều này?”

Cảnh tượng này gây sốc cho tất cả mọi người!

Ông ta là cảnh giới Động Hư cơ mà!

Một chàng trai cảnh giới Thiên Huyền đánh một trận công bằng, vậy mà lại có thể đánh rụng một tay của cảnh giới Động Hư?

Trong khi bản thân lại chỉ bị thương nhẹ?

Thật đáng kinh ngạc!

Tiêu Tuyết Y hơi hé đôi môi nhỏ, đôi mắt đẹp càng thêm nặng nề: “Cậu ta tới từ bên ngoài Thiên Uyên, thực lực hoàn toàn biến mất!”

“Trong tình huống khó khăn như vậy, vậy mà cậu ta vẫn có thể đánh gãy một tay của cảnh giới Động Hư!”

“Nếu như cậu ta đang ở đỉnh cao phong độ thì chẳng phải là... Có thể giết chết cảnh giới Động Hư trong nháy mắt hay sao?”

Nghĩ đến đây, Tiêu Tuyết Y không khỏi rùng mình!

“Không thể nào, tuyệt đối không thể có chuyện như vậy được!”

Huyết Thiên ngây người: “Sư phụ không sao chứ?”

“Anh Kỷ!”

Huyết Bách Luyện nhíu mày: “Tình hình thế nào rồi?”

Sắc mặt của lão già áo xám rất khó coi, toàn thân tỏa ra khí thế hung hãn: “Yên tâm, tôi không sao!”

Ông ta lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh như nhìn một xác chết: “Ranh con, mọi chuyện phải kết thúc ở đây thôi!”

“Cậu chết đi được rồi đấy!”

Lão già áo xám dốc toàn lực, chuẩn bị ra tay.

Đột nhiên.

Ầm ầm!

Sâu bên dưới đấu thú trường vang lên một tiếng động long trời lở đất!

Những tiếng “rắc” “rắc” không ngừng vọng lên từ dưới lòng đất như thể có thứ gì đó đứt gãy!

Huyết Bách Luyện tái mặt: “Nguy rồi, lẽ nào là…”

Một giây sau.

Mặt đất của đấu thú trường xuất hiện những vết nứt, mùi máu nồng nặc kinh khủng bốc lên từ đó!

Một giọng nói già nua vang lên: “Nhiều năm vậy rồi, cuối cùng cũng có chút máu ra dáng một chút!”

Lão già áo xám lạnh giọng quát: “Mày là ai?”

“Mày lại dám chất vấn bản tọa à? Chết đi!”

Vừa dứt lời, một bàn tay nhuốm máu vươn ra từ khe nứt dưới mặt đất, tóm được lão già áo xám!

Bóp chặt!

“Đừng…”

Lão già áo xám hết sức hoảng hốt!

Phụt!

Một làn sương máu nổ tung!

“Ồ!”

Khán giả trên khán đài hít sâu một hơi: “Đó là thứ quái vật gì vậy? Sao có thể bóp chết cảnh giới Động Hư chứ!”

Cùng lúc đó, trong khe nứt vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Tổ tiên Huyết Ma xuất thế, tế trời, tế đất, tế chúng sinh!”
Chương 1318: Nghe nói cô muốn ăn thịt chủ nhân của tôi

Huyết Bách Luyện hoàn toàn biến sắc!

“Tất cả mọi người của Huyết Tộc nghe lệnh, lập tức rời khỏi thành Huyết Linh!”

Huyết Bách Luyện quát to, sau đó tóm lấy Huyết Thiên: “Ngay! Lập! Tức!”

“Đừng hỏi tại sao, chạy đi! Chạy mau!”

Ông ta lao ra ngoài đấu thú trường mà không quay đầu lại!

Mấy chục trưởng lão của Huyết Tộc cũng tái mét mặt, bỏ chạy khỏi đấu thú trường như điên!

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mấy trăm ngàn khán giả trên khán đài đều sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng!

Một giây sau.

Ầm ầm!

Toàn bộ đấu thú trường sụp đổ, mặt đất nứt ra một cái khe đỏ lòm như thể lối vào địa ngục!

Một lực hút cực kỳ mạnh ập tới, nhiều người tu võ bị mất khống chế!

Bị cái khe đó hút vào trong!

Khoảnh khắc tới gần khe hở.

Thân thể của bọn họ hóa thành làn sương máu rồi bị hút xuống dưới!

“Ôi! Chạy mau!”

“Đó là thứ gì vậy?”

“Chẳng lẽ có người mở cánh cửa địa ngục ra ư?”

Cuối cùng, mấy trăm ngàn người tu võ ở đây cũng hiểu Huyết Bách Luyện hoảng sợ vì điều gì!

Bên trong đấu thú trường.

Diệp Bắc Minh quát khẽ một tiếng: “Bọn mày vào trong di tích Côn Luân Thượng Cổ cả đi!”

Mười một con Thú Vương được anh giấu vào trong di tích Côn Luân Thượng Cổ!

Anh giẫm chân lấy đà, lao ra ngoài đấu thú trường!

Đột nhiên.

Sau lưng vang lên một giọng nói giá lạnh: “Máu tươi của cậu đã đánh thức bản tọa, cậu còn muốn bỏ chạy à?”

Diệp Bắc Minh run rẩy.

Anh dừng bước, quay đầu lại.

Một người phụ nữ mặc áo đỏ chui từ dưới khe nứt màu đỏ lên!

...

Sau khi xông ra khỏi thành Huyết Linh, cuối cùng bọn Huyết Bách Luyện cũng dừng lại.

Bọn họ hoảng sợ nhìn thành Huyết Linh sau lưng!

Mấy chục bóng người chạy từ phía thành Huyết Linh tới.

Sắc mặt của mấy người cầm đầu rất khó coi.

Một lão già đứng đằng trước Tiêu Tuyết Y sầm mặt lại: “Huyết Bách Luyện, ông có ý gì vậy?”

“Ban đầu mọi người đang bàn bạc chuyện thú triều xuất hiện ở khu vực cấm, ông nói là có việc rồi đột ngột rời đi, chúng tôi phải chờ ông một lúc lâu đã đành!”

Lão già chỉ tay vào thành Huyết Linh: “Còn chuyện này là thế nào?”

“Lẽ nào ông muốn hại chết chúng tôi à?”

Bên phía thành Huyết Linh, thứ ánh sáng màu máu kinh khủng đã bao phủ toàn bộ tòa thành!

Như thể một bức tường chắn!

Trên tường thành màu đen, vô số người tu võ không kịp thoát thân đang điên cuồng tấn công bức màn chắn!

Ánh sáng đỏ máu đi tới đâu, mọi người đều hóa thành làn sương máu rồi biến mất tới đó!

Thành Huyết Linh hoàn toàn biến thành địa ngục trần gian!

“Chuyện này...”

Mọi người hoảng sợ tái mét mặt!

Nếu như bọn họ không chạy ra ngoài kịp thì chỉ e kết cục cũng sẽ giống như vậy!

“Huyết Bách Luyện, Huyết Tộc các ông điên rồi à?”

“Thành Huyết Linh là đại bản doanh của các ông, ít nhất có tới mấy triệu người!”

“Thế mà các ông lại huyết tế toàn bộ thành Huyết Linh? Còn hại chết cả chúng tôi nữa!”

Mấy người lãnh đạo tức giận.

“Tổ tiên Huyết Ma thức tỉnh, toàn bộ Thiên Uyên đều sẽ thành tế phẩm!”

Hai mắt Huyết Bách Luyện đỏ hoe!

“Gì cơ?”

Mấy người chất vấn ông ta khẽ rùng mình: “Chẳng phải các ông tế điện vô số máu tươi nhưng nó vẫn ngủ say sao?”

Bọn họ nhìn về phía thành Huyết Linh với vẻ mặt sợ hãi!

Huyết Bách Luyện hồi tưởng lại: “Chính là thằng nhóc Diệp Bắc Minh kia, máu của cậu ta có vấn đề!”

...

“Cô là người phương nào?”

Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm người phụ nữ áo đỏ trước mặt!

Khoảnh khắc nhìn thấy người này, anh đã thực sự cảm nhận được cái chết!

Chẳng khác gì bản thân đang ở trong địa ngục!

Người phụ nữ áo đỏ nở nụ cười xinh đẹp: “Người hả? Ha ha, sao bản tọa lại là thứ sinh vật cấp thấp như vậy được!”

Người phụ nữ này cực kỳ đẹp!

Nhan sắc của cô ta làm người ta ngạt thở!

Khác hẳn với Đông Phương Xá Nguyệt, sắc đẹp của cô ta nhuốm màu chết chóc!

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Đừng ra vẻ bí hiểm nữa, rốt cuộc cô là ai?”

Người phụ nữ áo đỏ cong môi: “Mới thế mà đã hết kiên nhẫn rồi à? Lát nữa bản tọa còn sẽ ăn thịt cậu đấy!”

“Hậu duệ mang dòng máu Thiên Ma Thần? Cũng không tồi!”

“Chỉ cần ăn tươi nuốt sống máu thịt của cậu là bản tọa có thể rời khỏi đây rồi!”

“Bao nhiêu năm qua, bọn Huyết nô ăn hại kia chỉ biết tế điện bản tọa bằng máu của ma thú và con người!”

“Máu của một kẻ có huyết mạch Thiên Ma Thần còn hơn máu của chục triệu người!”

Người phụ nữ áo đỏ liếm khóe môi!

Ánh sáng màu máu lóe lên rồi biến mất, chỉ trong nháy mắt, cô ta đã đứng trước người Diệp Bắc Minh, ngón tay thon dài như ngọc bóp lấy vị trí trái tim của anh!

“Trước hết hãy bắt đầu ăn từ trái tim của cậu!”

Khoảnh khắc ngón tay cô ta chạm vào ngực của Diệp Bắc Minh!

Vù!

Một luồng khí màu xám bùng lên, đánh bay người phụ nữ áo đỏ ra ngoài!

Cô ta vừa mừng vừa sợ nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục? Sao có thể như vậy được!”

“Nó ở trên người cậu ư?”

Một giây sau.

Ảo ảnh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện sau lưng Diệp Bắc Minh: “Huyết Hồng, đã lâu không gặp, nghe nói cô muốn ăn thịt chủ nhân của tôi phải không?”
Chương 1319: Huyết long trong bụng Đông Phương Xá Nguyệt

Người phụ nữ áo đỏ biến sắc: “Gì cơ? Chủ nhân của ông!”

“Hồn tháp, ông nhận cậu ta là chủ?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bật ra hai chữ: “Đúng vậy!”

Người phụ nữ áo đỏ như thể nhìn thấy ma, con ngươi thu nhỏ lại: “Không thể nào! Với thân phận của ông, sao có thể nhận cậu ta làm chủ chứ!”

“Khắp chín phương trời, mười phương đất, vũ trụ hồng hoang, không có ai có tư cách làm chủ nhân của ông!”

“Cho dù ông cộng sinh với cậu ta thì cậu ta cũng chỉ là tháp nô của ông, sao có thể có tư cách làm chủ nhân của ông được?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười ngạo mạn: “Cô xứng biết chắc?”

“Ông!”

Người phụ nữ áo đỏ tức giận, đang định động thủ.

Đôi mắt đẹp lóe lên, cô ta chợt cười: “Ha ha ha, lẽ nào là vì tên nhóc này là hậu duệ của Thiên Ma Thần?”

“Không đúng, cho dù là chính Thiên Ma Thần cũng không có tư cách khiến ông nhận chủ!”

“Rốt cuộc thân phận của cậu ta là gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thản nhiên nói: “Hoa tộc, Thượng Cổ!”

“Gì cơ?”

Người phụ nữ áo đỏ rùng mình.

Sắc mặt hoàn toàn thay đổi!

Cô ta hóa thành một luồng sáng màu máu nhanh chóng lượn quanh người Diệp Bắc Minh mấy chục vòng!

Cuối cùng, người phụ nữ áo đỏ dừng lại.

Cô ta thốt ra một câu chấn động: “Nếu như phải nhận chủ thì cho tôi nhận chung với!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khẽ: “Coi như cô thông minh!”

Người phụ nữ áo đỏ không do dự nữa, bước tới, quỳ gối dưới chân Diệp Bắc Minh.

“Tổ tiên Huyết Ma, Huyết Hồng! Tham kiến chủ nhân!”

Khóe môi Diệp Bắc Minh giần giật: “Đệt, Tiểu Tháp, chuyện gì thế này?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm: “Hề hề, cô ta là vị thần đã vẫn lạc, cậu có thể giúp cô ta khôi phục thần cách!”

...

Ở nơi sâu nhất của Thiên Uyên.

Một bóng người xinh đẹp bay tới, đứng trước một vùng phế tích xưa cũ.

Đông Phương Xá Nguyệt dừng lại, mở bản đồ ra: “Chính là chỗ này!”

Cô ta ngẩng đầu nhìn đằng trước.

Dưới màn đêm màu xám, một tòa cung điện cổ đứng sừng sững giữa đống phế tích!

“Chắc hẳn mảnh vỡ thứ tư của tháp Càn Khôn Trấn Ngục lưu lạc ở đây!”

“Chỉ cần lấy được mảnh vỡ này, chắc chắn mình có thể đột phá cảnh giới phong hào Thần Đế!”

Cô ta cất bản đồ đi, chuẩn bị đi vào trong cung điện trước mặt!

Đột nhiên.

Vóc dáng yêu kiều của cô ta run lên, cô ta dừng lại sờ thử phần bụng dưới!

“Chuyện này... Sao có thể như vậy được!”

“Chỉ mới mấy ngày thôi mà? Sao mình và cậu ta đã có thể có…”

Đông Phương Xá Nguyệt chợt nhớ ra, nét mặt lộ rõ vẻ khó tin: “Lẽ nào là lần trước? Tên khốn ấy mạnh tới vậy sao? Đó là lần đầu tiên của hai người mà!”

Cô ta thoáng ngẫm nghĩ rồi cắn răng!

Một luồng sức mạnh được truyền vào phần bụng tạm thời làm hơi thở kia nằm yên.

Biểu cảm của cô ta dần giá lạnh: “Con tuyệt đối không thể chào đời được, ngay từ đầu con đã là một sai lầm rồi!”

“Chờ mẹ lấy xong mảnh vỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục quay về, mẹ sẽ phá thai!”

Đông Phương Xá Nguyệt vừa dứt lời thì phần bụng của cô ta lập tức trở nên trong suốt!

Ảo ảnh của một con Huyết Long có thể nhìn thấy bằng mắt thường ra sức giãy giụa, điên cuồng hấp thụ năng lượng sinh mệnh của cô ta!

Xem chừng sẽ phá bụng cô ta chui ra bất cứ lúc nào!

“Thôi được rồi, ngoan nào!”

Đông Phương Xá Nguyệt biến sắc, đành phải an ủi: “Mẹ đùa thôi, sao mẹ nỡ phá thai chứ!”

“Ngoan ngoãn nghe lời, chờ mẹ xong việc, mẹ sẽ trốn đi dưỡng thai tử tế!”

Cô ta nói vậy, vật trong bụng mới chịu yên.

Đông Phương Xá Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Bóng dáng lóe lên rồi biến mất bên trong phế tích.

...

Ở một nơi nào đó ở Thiên Uyên, mấy chục bóng người rơi từ trên trời xuống.

Trên người bọn họ đều lờ mờ tỏa ra ánh sáng màu đen!

Thực lực hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng!

Vạn Càn nhìn khắp xung quanh: “Nơi này chính là Thiên Uyên à? Hình như chẳng có gì đặc biệt cả!”

“Từ giờ trở đi, mọi người nhất định phải nghe lệnh tôi mới được phép hành động!”

Anh ta chuyển mắt nhìn Vạn Tuyệt: “Kể cả mày, Vạn Tuyệt!”

Vạn Tuyệt cười: “Nếu như tao không vâng lệnh thì sao?”

“Mày bảo gì cơ?”

Con ngươi của Vạn Càn thu nhỏ lại, anh ta quát to: “Vạn Tuyệt, mày thật to gan!”

“Tao là đế tử, mày chỉ là một thằng con thứ, mẹ của mày…”

Bốp!

Một tiếng vang giòn!

Vạn Càn cảm thấy xương cốt toàn thân như rời ra thành từng mảnh, thân thể mất khống chế bay ra ngoài!

“Huỵch” một tiếng, rơi vào trong đống đá vụn!

Giọng nói lạnh lùng vang lên: “Đừng nhắc tới mẹ tao, mày còn nói thêm lần nào nữa thì tao sẽ giết mày!”

“Mày!”

Vạn Càn dính đầy bụi bặm đứng dậy, phẫn nộ nhìn chằm chằm Vạn Tuyệt: “Mày muốn chết à, sao mày dám động thủ với tao?”

“Dù tao có giết mày luôn bây giờ thì bố cũng sẽ chẳng nói gì đâu!”

“Người đâu, bắt nó lại cho tôi!”

Anh ta nói xong nhưng mười mấy tên cảnh giới Động Hư ở đây đều thờ ơ.

Thậm chí bọn họ còn di chuyển vị trí, đứng về phía Vạn Tuyệt, lấy anh ta làm trung tâm.

Vạn Càn biến sắc: “Mấy người có ý gì vậy?”

Vạn Tuyệt cười cợt: “Mày nhìn vậy mà còn không hiểu à? Bọn họ vâng lệnh tao chứ không phải mày”.

“Gì cơ?”

Thân thể Vạn Càn run lên: “Mấy người phản bội tôi?”

Một người đàn ông mặt chữ quốc lắc đầu: “Đế tử, cậu nói vậy thật khó nghe!”

“Phản bội là thế nào? Mọi người đều làm việc cho Thần Đế!”

“Cậu Tuyệt là con trai của Thần Đế, chúng tôi vâng lệnh cậu ấy thì sao có thể gọi là phản bội được?”
Chương 1320: Quỳ xuống hay là chết

“Các người!”

Vạn Càn tức nghiến răng nghiến lợi: “Các người không sợ bố tôi biết chuyện này hả?”

“Ở dưới Thiên Uyên, mọi hơi thở đều bị ngăn cách!”

Vạn Tuyệt cười đầy ẩn ý: “Tôi không nói, bọn họ không nói thì sao Vạn Trường Sinh biết được?”

“Mày… Mày dám gọi thẳng tên đầy đủ của bố!”, Vạn Càn tức run người.

Đột nhiên.

Chiếc nhẫn trữ vật trong tay Vạn Tuyệt lóe lên thứ ánh sáng màu máu!

Nó ngưng tụ thành ảo ảnh của một người đàn ông!

Vạn Tuyệt lập tức quỳ xuống đất: “Sư phụ, sao người lại ra đây làm gì?”

Người đàn ông vô cùng kích động: “Cuối cùng cũng về tới đây! Nơi diễn ra cuộc chiến giữa các vị thần!”

Vù!

Người đàn ông nhắm mắt lại, quanh người ông ta đột nhiên lóe lên một loạt phù văn màu đỏ máu!

Không khí tĩnh lặng chợt khuấy động nên những gợn sóng càn quét toàn bộ Thiên Uyên như một cơn sóng thần!

Một lát sau.

“Tìm ra rồi!”

Người đàn ông mở hai mắt ra: “Đồ nhi, dẫn người của con lên đường thôi!”

Ông ta tập trung nhìn Vạn Càn: “Người này không ký kết khế ước nô lệ với con, e là sẽ làm hỏng chuyện, giết nó đi!”

Vạn Tuyệt nảy ra một ý: “Sư phụ, xin hãy giao cho con xử lý!”

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng: “Được, đừng để ảnh hưởng tới kế hoạch của vi sư là được!”

Bóng người màu máu lóe lên rồi chui vào lại trong chiếc nhẫn trữ vật.

Vạn Tuyệt nhìn về phía Vạn Càn bằng ánh mắt bỡn cợt: “Tao cho mày một cơ hội, quỳ xuống, thần phục!”

“Hoặc là chết!”

“Sao mày dám…”

Vạn Càn nóng máu, tức run người, phẫn nộ nhìn chằm chằm Vạn Tuyệt!

“Bóng người màu máu vừa rồi là ai? Sao mày lại gọi ông ta là sư phụ?”

“Mày có biết là bố không cho phép chúng ta học tập công pháp của những người khác không!”

“Mày làm vậy là phản bội!”

Ầm!

Một tiếng động lớn vang lên, Vạn Càn lại bị đánh bay ra ngoài một lần nữa!

Anh ta khiếp sợ phát hiện ra mình hoàn toàn không phải đối thủ của em trai mình!

Thực lực của đối phương mạnh hơn anh ta rất nhiều!

“Tao hỏi lại mày một lần cuối, mày chọn quỳ xuống hay là chết?”

Vạn Tuyệt cười xấu xa bước tới: “Nếu như bố biết mày chết trong tay Đông Phương Xá Nguyệt!”

“Chắc sẽ đau lòng lắm nhỉ?”

Vạn Càn run rẩy quỳ xuống đầy khuất nhục: “Vạn Tuyệt, tao... Chọn thần phục!”

Vạn Tuyệt nghiêng người, đưa tai về phía Vạn Càn: “Mày gọi tao là gì cơ?”

“Cậu… Cậu Tuyệt... Tôi chọn thần phục!”

Người Vạn Càn run rẩy, nhục nhã tới tột cùng!

Con ngươi của Vạn Tuyệt giá lạnh: “Xem ra mày vẫn không hiểu chuyện rồi!”

Vạn Càn tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Đế tử, Vạn Càn tôi chọn thần phục!”

“Ha ha ha ha!”

Nghe thấy hai tiếng “đế tử”, Vạn Tuyệt cười ứa cả nước mắt: “Vạn Càn à Vạn Càn, mày đúng là một thằng rác rưởi từ đầu đến chân!”

“Mọi người nghe thấy cả rồi chứ? Từ nay ai là đế tử?”

Mười mấy tên cảnh giới Động Hư đồng loạt quỳ một chân xuống: “Tham kiến đế tử Vạn Tuyệt!”

Vạn Càn quỳ dưới đất, mặt xám như tro!

...

Cùng lúc đó, sâu trong thành Huyết Linh.

Một luồng sóng năng lượng quét qua!

Huyết Hồng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên trời: “Nguy rồi, ông ta cũng quay về rồi!”

Diệp Bắc Minh thắc mắc: “Ai cơ?”

Đôi mắt đẹp của Huyết Hồng nheo lại: “Chủ Luân Hồi!”

“Gì cơ? Chủ Luân Hồi!”

Diệp Bắc Minh biến sắc.

Anh từng nghe thấy cái tên này vô số lần, cuối cùng giờ cũng sắp gặp phải người này rồi sao?

Diệp Bắc Minh nghiêm túc hỏi: “Ông ta mạnh lắm à?”

Đôi mắt của Huyết Hồng lóe lên một chút sợ hãi: “Năm xưa, chủ Luân Hồi đã đánh cắp bảy mảnh vỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”

“Mười tám vị Chủ Thần chúng tôi vâng lệnh đi bắt ông ta về quy án, trận chiến đó đã làm toàn bộ mười tám vị Chủ Thần ngã xuống!”

“Chủ Luân Hồi cũng bị trọng thương, còn mảnh vỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục thì không rõ tung tích!”

Mặc dù cô ta không trả lời thẳng vào câu hỏi.

Nhưng một mình chủ Luân Hồi có thể giết được mười tám vị Chủ Thần, có thể thấy thực lực của ông ta kinh khủng nhường nào!

“Tiểu Tháp đã bị vỡ từ trước đó rồi à?”

Diệp Bắc Minh không mấy kinh ngạc.

Điều anh quan tâm hơn cả là tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Thấy Diệp Bắc Minh bình tĩnh như vậy, Huyết Hồng ngạc nhiên: “Chủ nhân, anh không sợ à?”

Diệp Bắc Minh cười: “Lúc tôi còn là một võ giả bình thường, tôi cảm thấy Tông Sư rất mạnh, không thể với tới được!”

“Khi tôi tới cảnh giới Tông Sư, tôi mới phát hiện ra, hóa ra Tông Sư cũng chỉ vậy mà thôi”.

“Cho nên, hiện tại, tôi thấy Chủ Thần rất mạnh nhưng một khi tôi tới cảnh giới Chủ Thần!”

“Thì cũng chỉ vậy mà thôi!”

Mắt anh lóe lên: “Tôi thấy hứng thú với chủ Luân Hồi hơn, rốt cuộc ông ta là người như thế nào?”

Huyết Hồng nhìn xoáy vào Diệp Bắc Minh.

Cô ta im lặng một lát rồi gật đầu: “Chủ Luân Hồi là người Hoa, ông ta là phản đồ của Hoa tộc!”

“Gì cơ?”

Diệp Bắc Minh giật mình.

Anh không sao ngờ được rằng, chủ Luân Hồi lại là người Hoa!

Huyết Hồng bổ sung thêm một câu: “Chủ nhân, có phải người không biết sở dĩ di tích Côn Luân Thượng Cổ bị hủy diệt!”

“Chính là do chủ Luân Hồi đánh cắp mảnh vỡ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục nên dẫn tới Thiên Phạt không?”

Diệp Bắc Minh càng giật mình hơn: “Chuyện Hoa tộc Thượng Cổ bị hủy diệt cũng có liên quan tới chuyện này à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK