Diệp Bắc Minh lao thẳng đến trước mặt lão giả kia, động tác thô bạo, dứt khoát, gọn ghẽ!
Một quyền!
Lão giả cảnh giới Đại Đế cấp chín nổ tung đầu!
Chết!
"Diệp công tử... tôi bằng lòng cho ngài điểm!"
"Diệp công tử, tôi tôi tôi... tôi biết lỗi rồi, tôi cho ngài điểm!"
"Diệp công tử, đừng giết tôi... tôi cho ngài điểm được chưa..."
Mấy trăm vị Đại Đế cấp chín sợ kinh hồn táng đảm!
Bị Diệp Bắc Minh giết chết thì sẽ mất một nửa số điểm!
Lại còn mất đi một cơ hội sống lại, thế thì thà giao luôn một nửa số điểm, còn đỡ được một lần chết!
Không phải kẻ ngốc, thì đều sẽ chọn nộp điểm!
Chỉ trong vòng một khắc ngắn ngủi.
Anh giết Hoắc Trảm Thương lần hai, thu về một triệu hai trăm năm mươi nghìn điểm.
Giết Lệ Cốt, thu được 5 triệu điểm!
Giết Phù Đồ, thu được 5 triệu điểm!
Lúc này.
Trong tay Diệp Bắc Minh đang nắm giữ số điểm cực khủng là hơn 20 triệu điểm: "Tiểu Tháp, ông thấy chưa? Chỉ cần giết gà dọa khỉ, để cho họ một con đường sống, đám người này sẽ không đi tìm đường chết!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục yếu ớt bật ra một câu: "Cậu vẫn là người hiểu rõ nhân tính nhất!"
Trên quảng trường thí luyện.
"Cái tên này! Đây khác gì ăn cướp đâu?"
La trưởng lão, Mộng trưởng lão, Già Cuồng Lan đang nhìn chằm chằm vào hình ảnh truyền về!
Sắc mặt Nam Cung Tần đã khó coi đến cực điểm: "Bọn ngu này, mấy trăm Đại Đế cấp chín mà cùng ra tay thì sao tên nhóc đó là đối thủ của họ được?"
"Thế mà ai cũng chọn bo bo giữ mình!"
Già Lam lại bật cười: "Ha ha, ta thấy hắn khá thông minh, ta có chút tán thưởng hắn rồi đấy."
"Đây chính là nhân tính! Mọi người đều không muốn chết, có người ra làm chim đầu đàn, xong chết rồi."
"Trong trường hợp thí luyện như này, chẳng ai muốn lãng phí cơ hội sống lại cả!"
"Cho nên hắn mới thành công, người bình thường chả ai dám chọc giận mấy trăm Đại Đế cấp chín một lúc như này đâu nhỉ?"
"Huống hồ, hiện trường còn có mấy chục vị cảnh giới Vĩnh Sinh nữa!"
Câu Việt và Vương Họa.
Kinh ngạc nhìn Già Lam!
La trưởng lão và Mộng trưởng lão, cùng với Già Cuồng Lan cũng nghi hoặc nhìn sang!
"Già Lam, sao muội lại nói giúp tên nhóc này vậy?" Nam Cung Tần hơi đố kị: "Tên nhóc này đã thu được hơn 20 triệu điểm rồi, e là..."
"Câu Việt, xếp hạng của tên này đang ở hạng mấy!"
Câu Việt lập tức lấy ra một chiếc ngọc bài.
Bắt đầu kiểm tra.
"Hiện tại, hắn đang đứng hạng nhất!"
Hiện trường lặng như tờ!
Thí luyện chỉ vừa mới bắt đầu, điểm số của Diệp Bắc Minh đã đứng hạng nhất, nếu anh có thể sống sót ra khỏi núi thí luyện!
Chẳng lẽ Già Lam phải làm nô tì cho Diệp Bắc Minh thật sao?
Đột nhiên, Vương Họa hét lên: "Mau nhìn kìa, có biến!"
Mọi người cúi đầu xem hình ảnh truyền về!
Trong đám đông có mười mấy tu võ giả cảnh giới Vĩnh Sinh tầng 1, 2, 3. Thấy Diệp Bắc Minh thu xong điểm.
Liền quay người rời đi!
"Đứng lại, ta cho các ngươi đi chưa?"
Giọng Diệp Bắc Minh lạnh như băng.
Một thanh niên mặt đanh lại: "Diệp Bắc Minh, ta là Hồng Sát, đến từ Minh Mông Tinh Khư, ta biết ta không phải đối thủ của ngươi... nhưng ta..."
"Biết không phải đối thủ của ta, còn không nộp điểm ra đây?"
Diệp Bắc Minh ngắt lời.
Sau đó anh 'vèo' một cái lao ra!
Hồng Sát ra tay chống đỡ, tung ra tất cả kỹ năng, 'xoẹt' một tiếng, hắn ta rút ra một thanh Đế Kiếm kim sắc, chém về phía đầu Diệp Bắc Minh!
"Ô, ngươi còn có một kiện binh khí Đại Đế à!"
Diệp Bắc Minh lộ ra vẻ hưng phấn.
Thân ảnh lóe lên, nháy mắt đã xuất hiện sau lưng Hồng Sát!
Năm ngón tay tóm lấy bàn tay cầm kiếm của Hồng Sát, sau đó xé roẹt một cái!
Đoạt được Đế Kiếm kim sắc, chỉ với một ý niệm, anh đã thu nó vào vùng tuyệt đối ở tầng mười tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
"Diệp công tử, tôi sai rồi... tôi bằng lòng cho anh điểm..."
Hồng Sát kinh hãi, cuối cùng cũng sợ rồi!
"Rất tiếc, cơ hội chỉ có một lần, muộn rồi!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Một cái tát văng sang!
Hồng Sát không cam lòng hét lên một tiếng, rồi dốc hết số sức lực còn lại thi triển lĩnh vực phép tắc, nhưng lại bị một quyền của Diệp Bắc Minh đánh cho tan tành!
Đầu nổ như sấm sét!
"Các ngươi thì sao?"
Sau khi giết xong Hồng Sát, Diệp Bắc Minh nhìn về phía mấy tu võ giả cảnh giới Vĩnh Sinh.
Một luồng sợ hãi bao phủ đoàn người!
"Diệp công tử, tôi bằng lòng cho ngài điểm!"
"Diệp công tử, điểm của tôi ngài cứ lấy đi, đừng giết tôi..."
Mười mấy người xin tha luôn.
Trên khuôn mặt Diệp Bắc Minh hiện lên một nụ cười vô hại: "Yên tâm, ta trước nay nói lời giữ lời!"
"Mỗi người, ta chỉ cướp một lần, lần sau gặp lại các ngươi, ta sẽ không ra tay với các ngươi!"
Lời này vừa thốt ra.
Tất cả mọi người đang có mặt tại đây đều sửng sốt!
Ngay giây sau, cả đám đều kích động!
"Diệp công tử, ngài đúng là người tốt!"
Sau khi thu điểm xong.
Số điểm của Diệp Bắc Minh đã lên tới con số khủng là 22 triệu điểm.
Khi mọi người đang chuẩn bị rời đi, Diệp Bắc Minh lại buông một câu: "Đợi đã!"
"Xoẹt..."
Mấy trăm người hốt hoảng quay đầu lại, run run nhìn Diệp Bắc Minh!
"Diệp công tử, còn... còn việc gì à?"
Diệp Bắc Minh: "Bất cứ ai có tin tức về Hoắc Trảm Thương, đều có thể báo cho tôi ngay!"
"Tôi sẽ thưởng một triệu điểm!"
"Cái gì?"
Lời này tung ra.
Tất cả mọi người mắt sáng rực!
Trên quảng trường thí luyện.
Ánh mắt ba vị trưởng lão hơi là lạ: "Núi thí luyện, còn có thể chơi kiểu này hả?"
Già Lam cong môi cười nhẹ: "La lão, Mộng lão, cha, hắn cũng đâu có vi phạm quy định đâu?"
"Đâu có ai bảo, không được dùng điểm tích lũy để treo thưởng đâu?"
Ánh mắt ba người hơi quái quái!
La trưởng lão mỉm cười nhìn Già Lam: "Già Lam, cháu sao thế?"
"Vừa nãy cháu còn làm ầm lên với tên nhóc này cơ mà, sao bây giờ lại nói giúp hắn thế?"
"Chắc không phải cháu có ý với hắn đấy chứ?"
Già Lam đỏ mặt!
Ngượng ngùng nói: "La lão, ngài nói gì vậy!"
"Cháu chỉ cảm thấy, tên này khá thông minh thôi!"
"Lúc trước chẳng qua cháu ghét cái vẻ tự cao tự đại, tự cho mình là đúng của hắn thôi, bây giờ cháu thấy hắn có bản lĩnh thật, thế thì cháu còn ghét hắn làm gì?"
"Ồ."
La trưởng lão ồ một tiếng đầy ẩn ý.
Nam Cung Tần đứng bên cạnh, siết chặt nắm đấm.
Khớp ngón tay kêu 'răng rắc', cứ như bóp nát xương tay mình luôn vậy!
'Diệp Bắc Minh!'
'Chết tiết! Hiện tại, núi thí luyện đang cấm dùng thần niệm, mình không thể liên lạc với Hoắc Trảm Thương được! Cái tên này nhất định phải chết, nếu để hắn sống sót, ba vị trưởng lão chắc chắn sẽ nhận hắn vào núi Sáng Thế, còn cả thái độ của Già Lam đối với hắn nữa...'
Ngọn lửa ghen tuông không thể kìm nén!
Đang bùng lên dữ dội!
Cuối cùng, Nam Cung Tần quay đầu.
Nhìn về phía núi thí luyện.
Một sợi thần hồn lặng lẽ tách ra, bay vào trong núi thí luyện.
Cùng lúc đó, trong một hang động cực kỳ kín đáo trong núi thí luyện, Hoắc Trảm Thương đang trị thương!
Xung quanh có bảy tám trận pháp bao phủ, gia cố!
Đột nhiên, trận pháp xảy ra dao động!
"Ai đấy?"
Hoắc Trảm Thương bật dậy, tay cầm binh khí, tim đập thình thịch, môi run bần bật: "Cút ra đây! Nếu không ông đây giết ngươi đấy!"
Mặt hắn ta vô cùng dữ tợn, tròng mắt trợn tròn!
Đầy tơ máu!
Hắn ta đã chết hai lần, nếu chết một lần nữa, hắn ta sẽ chết hẳn!
"Phế vật! Bản công tử đã nhắc nhở ngươi một lần, thế mà ngươi vẫn thua!"
"Nam Cung công tử?"
Hoắc Trảm Thương mừng rỡ.
Nam Cung Tần quát: "Còn không gỡ trận pháp, cho ta vào!"
Hoắc Trảm Thương hoảng loạn lắc đầu: "Không không không! Không được, chắc chắn ngươi là Diệp Bắc Minh đóng giả... ta không thể mở trận pháp!"
Nam Cung Tần sắp tức điên rồi: "Ngươi đúng là phế vật! Ba vị trưởng lão đã ngăn không cho dùng thần niệm thăm dò núi thí luyện!"
"Tạm thời, Diệp Bắc Minh không tìm được ngươi đâu!"
"Lần này bản công tử tới, là để giúp ngươi giết thằng tạp chủng đó!"
"Thật sao?"
Hoắc Trảm Thương vẫn còn hơi sợ.
Suy nghĩ đúng một khắc đồng hồ, hắn ta mới mở trận pháp.
Quả nhiên, thần hồn của Nam Cung Tần đứng ngoài trận pháp, vừa bước vào một cái đã giơ tay tát Hoắc Trảm Thương!"
Bốp!
"Đồ ngu! Ngươi sợ Diệp Bắc Minh đến thế cơ à?"
"Ngươi!"
Đôi mắt Hoắc Trảm Thương bốc lên lửa giận.
"Sao? Ngươi còn định đánh lại ta à?" Nam Cung Tần nheo mắt, sát ý phừng phừng.
Hoắc Trảm Thương nuốt nước miếng: "Nam Cung công tử... ta không dám!"
Nam Cung Tần nói: "Hiện giờ, trong tay thằng tạp chủng đó đang có 22 triệu điểm rồi!"
"Cái gì? 22 triệu điểm á!" Hoắc Trảm Thương há hốc miệng.
Ánh mắt Nam Cung Tần lạnh lẽo: "Lệ Cốt, Phù Đồ, đã chết dưới tay hắn một lần, thực lực của tên này vượt xa dự đoán của chúng ta!"
"Bây giờ ngươi còn một cơ hội cuối cùng, nhưng còn phải xem ngươi có nắm bắt được hay không thôi!"
Hoắc Trảm Thương gật đầu cật lực: "Nam Cung công tử, ngài nói đi!"
Nam Cung Tần nhếch môi cười, rồi ném ra một tấm bản đồ: "Núi thí luyện có một nơi, gọi là Hỗn Độn Chi Khư!"
"Chỉ cần rơi vào đó, thì không ai có thể thoát ra được, thậm chí còn không thể hồi sinh... ngươi hiểu chứ?"