Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2150: Một ngón tay!

Vào khoảnh khắc bước ra khỏi thông đạo không gian.

Một tòa kiến trúc cổ xưa hiện ra trước mặt.

Cung điện trải dài bất tận, quy mô vô cùng khổng lồ, nhìn không thấy điểm cuối!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: "Nhóc con, nơi này hẳn là tổ điện của tộc Bất Hủ!"

"Ơ, các thanh niên của tộc Bất Hủ, đa số đã đến đây rồi!"

"Xem ra, cuộc so tài trong tộc Bất Hủ sắp đi đến hồi kết."

"Đi, đi xem xem!"

Bóng dáng Diệp Bắc Minh nhoáng một cái đã đến trước một bức tường cung cao trăm trượng.

Một cánh cổng bằng đồng đang mở hé, phía sau cánh cổng là một quảng trường rộng lớn, hàng chục nghìn người đã tập trung trên quảng trường!

Cuối quảng trường là một ngôi thần điện!

Mười nghìn bậc thang nối quảng trường với thần điện!

Trên bậc thang, rất nhiều thanh niên của tộc Bất Hủ đang dốc sức leo lên!

Rất rõ ràng, bọn họ đều đang nhắm đến ngôi thần điện kia!

"Lại là bậc thang nữa à? Chẳng lẽ mấy tên này không có tí sáng tạo nào à?"

Diệp Bắc Minh than phiền.

Đôi mắt lóe sáng!

Người đang ở chỗ bậc thang cao nhất là Bất Hủ Lộng Nguyệt, cô ta đã leo đến bậc hơn chín nghìn, mắt thấy sắp lên đến đỉnh!

Bất Hủ Trục Nhật rớt sau cô ta mười mấy bậc!

Xuống tiếp nữa, Bất Hủ Bất Bại!

Đang tụt sau hai người kia khoảng năm mươi bậc!

Những thanh niên trẻ khác đều ở bậc sáu bảy nghìn, ba người này đang dẫn đầu một cách áp đảo!

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm thần điện ở cuối bậc thang: "Thứ tôi muốn, chắc là ở trong đó!"

"Nhóc con, cậu lại định leo bậc thang tiếp à?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười hỏi.

"Leo gì mà leo!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Anh đã miễn nhiễm với thứ này từ lâu rồi!

Anh bước tới chân bậc thang, gập chân lại, cả người dồn sức nhảy vọt lên!

Ầm!

Quảng trường vang lên một tiếng nổ lớn, mọi người cảm giác có một bóng người lướt qua nhanh như chớp, rồi không thấy động tĩnh gì nữa!

"Vừa mới xảy ra chuyện gì vậy?"

"Tôi nghe thấy một tiếng sấm, các anh có nghe thấy không?"

"Nói nhảm, tôi có điếc đâu!"

Mọi người nghị luận.

Đột nhiên.

"Kia... kia là gì?"

Trên bậc thang, một người đàn ông hoảng sợ tột độ, chỉ vào cuối bậc thang.

Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, con ngươi hung hăng co rút!

"Đù mé! Có người leo lên đỉnh rồi!"

Mọi người hết sức kinh hãi.

Nhìn sang ba người là Bất Hủ Lộng Nguyệt, Bất Hủ Trục Nhật, Bất Hủ Bất Bại, phát hiện bọn họ vẫn đang leo cầu thang, họ cũng đang cực kỳ khiếp sợ nhìn cuối bậc thang!

"Tên kia, ngươi là ai? Sao lại lên được đó?"

Bất Hủ Trục Nhật quát một tiếng.

Bất Hủ Lộng Nguyệt nhíu chặt chân mày.

Sao cảm giác cái bóng lưng này quen thế.

"Diệp Bắc Minh?"

Bất Hủ Bất Bại ở đằng sau vô thức hỏi ra một câu.

Một giây sau.

Cái bóng dáng ở cuối bậc thang chậm rãi xoay người lại, đứng ở của Tổ Điện, như một thiên thần nhìn xuống phía dưới!

"Diệp Bắc Minh!"

Bất Hủ Trục Nhật sửng sốt.

"Anh... sao lại là anh?"

Biểu cảm của Bất Hủ Lộng Nguyệt cực kỳ đặc sắc!

Sửng sốt, ngạc nhiên, không thể tin nổi, các loại cảm xúc chợt lướt qua trên khuôn mặt cô ta!

"Tên kia, chuyện này là sao? Sao anh lại lên được đó! Chẳng phải anh đã bị phế, và rời khỏi tổ địa rồi sao?" Bất Hủ Trục Nhật trợn tròn mắt, rồi lại lắc đầu: "Không đúng, anh không phải Diệp Bắc Minh, anh là ai?"

"Tôi không phải Diệp Bắc Minh, chẳng lẽ cậu là Diệp Bắc Minh?"

Diệp Bắc Minh bật cười.

Sau đó, anh trực tiếp bỏ qua Bất Hủ Trục Nhật.

Chuyển sang nhìn Bất Hủ Bất Bại!

"Tôi có mang quà cho anh này!"

Dứt lời.

Anh vung tay lên, lồng giam dị hỏa ngưng tụ từ lửa Phần Thiên bay ra, bên trong đang nhốt thần hồn của Bất Hủ Thương!

"Bất Bại... mau chạy đi! Con mau chạy đi! Thực lực của tên này khủng bố lắm, con không phải đối thủ của cậu ta... chạy! Mau chạy đi!"

"Cha!"

Vào khoảnh khắc trông thấy thần hồn của Bất Hủ Thương, Bất Hủ Bất Bại đỏ ngầu mắt!

Anh ta gào lên căm phẫn: "Diệp Bắc Minh, anh đã làm gì cha tôi?"

"Mau thả cha tôi ra, không thì ông đây nhất định sẽ giết chết..."

Phụt!

Còn chưa nói hết câu.

Diệp Bắc Minh nâng tay lên một chút!

Một đạo kình khí cực kỳ khủng bố, bắn ra!

Bất Hủ Bất Bại cúi đầu nhìn, kinh hoàng thấy vị trí đan điền của mình xuất hiện một lỗ thủng máu chảy đầm đìa!

Diệp Bắc Minh chỉ dùng một ngón tay, đã phế luôn anh ta!

"Đây..."

Mọi người xung quanh sợ ngây người!

Bất Hủ Lộng Nguyệt trợn tròn mắt!

Bất Hủ Trục Nhật hít một ngụm khí lạnh!

"Con trai, tiêu rồi! Tiêu thật rồi, cha bảo con chạy đi mà, sao con không chạy hả?" Bất Hủ Thương ở trong lồng giam hét lên một cách tuyệt vọng.

Lúc này, Bất Hủ Bất Bại mới hoàn hồn, anh ta hoảng sợ quỳ bụp xuống một cái: "Diệp công tử... đừng giết tôi, cầu xin anh đừng giết tôi, tôi với anh vốn không thù không oán!"

"Đều tại cái thằng ngu Bất Hủ Vấn Thiên kia, là nó chọc vào anh, rồi dẫn cả họa lên đầu tôi!"

"Cầu xin anh cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi không muốn chết... tôi thật sự không muốn chết..."

Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!

Bất Hủ Bất Bại quỳ trên bậc thang, điên cuồng dập đầu!

Diệp Bắc Minh chỉ dùng một ngón tay!

Chỉ dùng có một ngón tay!

Trực tiếp đánh vỡ đan điền của anh ta!

Làm anh ta còn không có cả cơ hội phản ứng, quá kinh khủng!

Vào giờ phút này, toàn bộ niềm kiêu hãnh, tự tin của Bất Hủ Bất Bạ đều tan vỡ, chỉ còn biết dập đầu xin tha mạng!

"Chán quá!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi cứ tưởng anh sẽ phản kháng thêm chút nữa cơ!"

Một cái tát rơi xuống!

Phù!

Bất Hủ Bất Bại hóa thành huyết vụ ngay tại chỗ, thần hồn tan biến ngay tại chỗ!

Năm ngón tay nắm lại, thần hồn Bất Hủ Thương trong lồng giam dị hỏa cũng bị tiêu diệt!

Làm xong hết thảy, Diệp Bắc Minh quay người, trực tiếp đẩy cửa chính tổ điện tộc Bất Hủ ra, bước vào trong!

Trên bậc thang bên ngoài tổ điện, yên lặng một cách đáng sợ!

"Diệp Bắc Minh đi vào rồi, anh ta đi vào rồi! Mau, không được để anh ta lấy đồ trong tổ điện đi!" Bất Hủ Trục Nhật đỏ hồng mắt, điên cuồng leo lên bậc thang.

Leo một phát mười mấy bậc!

Ong!

Một cỗ áp lực cực kỳ khủng bố đè xuống, anh ta hộc ra một ngụm máu, nằm sấp trên bậc thang!

"Rốt cuộc chuyện này là sao... rốt cuộc tên này đã trải qua chuyện gì? Sao anh ta có thể leo một phát lên đỉnh như thế, áp lực ở đây ít chất cũng gấp mười nghìn lần mà..."

...

Đi vào trong điện.

Một bức tượng thanh niên cao trăm mét đứng sừng sững giữa đại điện!

Xung quanh đèn đuốc sáng trưng, 99 cây cột vàng chạm hình rồng uốn lượn, đứng xung quanh.

Trên mỗi cây cột, đều khắc vô số đạo phù văn bằng những chữ giống như nòng nọc màu vàng!

"Kim Khoa Văn?"

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Kim Khoa Văn là chữ viết riêng cho công pháp cấp Đại Đế, thế mà lại khắc ở đây?

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động: "Nhóc con, má nó, đây không phải là Hư Không Thuật đấy chứ?"

"Hư Không Thuật?"

Mắt Diệp Bắc Minh sáng rực.

Giọng Dao Trì vang lên: "Nhìn từ chữ viết, đây hẳn là Hư Không Thuật do đại đế Bất Hủ để lại!"

"Bổn đế hiểu rồi, đại đế Bất Hủ lưu lại Hư Không Thuật ở tổ điện, chỉ có những người leo hết các bậc thang ở Tổ Điện trong thời gian quy định, mới có tư cách học Hư Không Thuật!"

"Bao nhiêu năm qua, chỉ có người của tộc Bất Hủ mới có tư cách vào đây."

"Cũng không cần lo Hư Không Thuật sẽ bị lộ ra ngoài, nhưng đại đế Bất Hủ không ngờ là, ngươi lại vào được đây!"

"Nhóc con, còn đợi gì nữa? Ghi nhớ đi!"

Diệp Bắc Minh không chần chừ nữa, ghi nhớ từng phù văn trên 99 cột vàng Bàn Long!

Ghi nhớ hết vào đầu!

Cuối cùng.

Một bản phép tắc Hư Không có mấy vạn từ xuất hiện trong đầu!

"Phép tắc Luân Hồi kết hợp với phép tắc Hư Không, có thể giúp tôi có mặt ở bất cứ đâu trong chớp mắt!"

Diệp Bắc Minh kích động.

"Nếu tôi học được phép tắc Hư Không, há chẳng phải sẽ vô địch hơn à!"

Anh khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu cảm ngộ!

Dao Trì nhắc nhở: "Diệp Bắc Minh, ngươi đi tìm thi thể của ta và Bất Hủ Đế Kim trước đi!"

"Phép tắc Hư Không là phép tắc cấp đế, không phải cái có thể lĩnh ngộ ngay trong một chốc một lát được, ngươi..."

Còn chưa nói hết câu!

Diệp Bắc Minh đã mở mắt ra, nở một nụ cười: "Phép tắc Hư Không tầng một, lĩnh ngộ xong!"
Chương 2151: Phép tắc Hư Không, lĩnh ngộ!

"Cái... cái gì?"

Dao Trì kinh ngạc đờ cả người, nói lắp luôn rồi!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động: "Đù mé! Nhóc con, thật hay giả vậy? Trước đây cậu có thể lĩnh ngộ công pháp võ đạo trong phút chốc đã là rất giỏi rồi!"

"Về sau, thiên phú của cậu kém đi còn gì? Sao đột nhiên nhoáng cái đã lĩnh ngộ được phép tắc Hư Không vậy?"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi cũng không biết, tôi đọc thầm phép tắc Hư Không tầng một trong đầu một lần!"

"Không cẩn thận lĩnh ngộ luôn."

Dao Trì hơi ngây ngốc: "Không cẩn thận... lĩnh ngộ luôn...?"

"Diệp Bắc Minh, cậu thử thi triển một lần xem nào!"

Diệp Bắc Minh giơ tay kết quyết, thi triển phép tắc Hư Không!

Không gian xung quanh, trở nên mơ hồ!

Mọi thứ như dừng lại!

Anh bước ra một bước, xuyên thẳng qua bức tượng của đại đế Bất Hủ, xuất hiện ở một phía khác của đại điện!

Dao Trì kinh ngạc thốt lên: "Đi xuyên qua hư không, Diệp Bắc Minh, ngươi thành công thật rồi?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mừng rỡ: "Ha ha ha ha, thiên tài mà bổn tháp quen đã trở lại rồi!"

Dao Trì vẫn khó mà tin được!

Đây là phép tắc Hư Không cấp Đại Đế, thế mà Diệp Bắc Minh lại có thể lĩnh ngộ trong vòng một khắc đồng hồ!

Chẳng lẽ cậu ấy có tư chất của Đại Đế thật?

...

Cùng lúc đó, Nguyên Thủy Chân Giới, Trung Đại Lục.

Trong một mật thất xa hoa!

Trên cái bàn thờ cao, để một chiếc bình ngọc nho nhỏ.

Bùm! Một tiếng, cái bình nhỏ nổ tung, một tia huyết quang bắn ra.

Ngưng tụ thành một đám huyết vụ, hóa thành một hư ảnh hình người!

Ở trong góc mật thất, một lão giả kinh ngạc mở mắt ra: "Một tia thần hồn và máu mà con để lại, đã phải dùng đến rồi ư?"

"Bất Bại, bản thể của con, mất rồi à?"

Huyết vụ cuồn cuộn lên!

Cuối cùng, hóa thành hình một thiếu niên chừng mười sáu mười bảy tuổi!

Hơi thở cực kỳ yếu ớt, cảnh giới cũng chỉ ở cảnh giới Bản Nguyên, gần như ngang với không có gì!

"Sư phụ, bản nguyên của con đã chết, thần hồn cũng bị diệt! Bị người ta giết chỉ với một ngón tay!"

Người thiếu niên chính là Bất Hủ Bất Bại.

Lão giả nhíu mày: "Lần này con về tộc Bất Hủ, không phải là để tham gia cuộc so tài trong tông, mang Bất Hủ Đế Kim về à?"

"Sao vậy? Trong tộc con, có cảnh giới Tế Đạo hạ thủ với con hả?"

"Không phải!"

Bất Hủ Bất Bại lắc đầu, khuôn mặt non nớt cực kỳ u ám: "Là một thằng ranh cảnh giới Đại Năng tầng năm!"

"Cảnh giới Đại Năng tầng năm ư? Không thể nào!"

Lão giả kinh ngạc thốt lên, sau đó lắc đầu quả quyết: "Bất Bại, con có thực lực ở cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng tầng chín đấy!"

"Vi sư biết thực lực của con, nếu liều mạng, cảnh giới Tế Đạo tầng một có ra tay với con, con vẫn cầm cự được mười hiệp!"

"Chỉ một tên cảnh giới Đại Năng tầng năm, mà có thể giết con chỉ bằng một ngón tay? Con đừng lừa vi sư nữa, rốt cuộc chuyện này là sao?"

Bất Hủ Bất Bại trầm mặt!

Nhớ lại cảnh tượng vừa nãy!

Trong lòng dâng lên một cỗ hàn ý!

"Sư phụ, những gì con nói đều là thật!"

"Thằng đó tên là Diệp Bắc Minh, trong tay anh ta có mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn, anh ta vốn đã bị thương nặng, đáng lẽ ra phải chết chắc rồi cơ! Nhưng đột nhiên anh ta lại chạy về, kỳ lạ là thực lực của anh ta tăng lên gấp mấy chục lần!"

Bất Hủ Bất Bại cắn răng.

"Cái gì?"

"Mẫu thạch Hỗn Độn?"

"Máu Hỗn Độn!"

Trong lòng lão giả dâng lên sóng to gió lớn!

Ông kích động đứng lên, bay đến trước người Bất Hủ Bất Bại!

Nếu mà có người ở đây, chắc chắn sẽ bị giật mình.

Từ phần eo trở xuống của lão giả, hoàn toàn biến mất.

Chỉ còn có nửa thân trên trôi nổi trong không trung.

"Đồ nhi, rốt cuộc chuyện là thế nào? Những gì con nói là thật sao? Tên nhóc mà con bảo, trong tay cậu ta có mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn thật hả?" Lão giả kích động hỏi.

"Sư phụ, những gì con nói chính xác trăm phần trăm!"

Bất Hủ Bất Bại gật đầu.

Giải thích xong mọi việc!

"Tốt, tốt quá rồi!"

Lão giả mặt đỏ tía tai vì kích động: "Lão phu tìm kiếm cả đời, gần như đã từ bỏ!"

"Không ngờ vật này lại có thật! Đồ nhi ngoan, nói cho vi sư biết, tên nhóc mà con bảo tên là gì?"

"Anh ta tên là Diệp Bắc Minh!"

...

Suốt hai canh giờ, Diệp Bắc Minh gần như đã lục hết mọi thứ trong tổ điện!

Thậm chí, đến cả tượng của Bất Hủ Đại Đế, anh cũng dùng thần hồn để thăm dò!

Vẫn không có tin tức của Đế Thi và Bất Hủ Đế Kim.

Phanh!

Cửa điện bị đẩy ra.

Bất Hủ Lộng Nguyệt đi vào đầu tiên, trông thấy Diệp Bắc Minh trong điện, cô ta hơi sửng sốt!

Dụi mắt, xác định mình không nằm mơ!

Sau khi ngẩn người mấy giây!

Bóng dáng thứ hai đi vào.

Bất Hủ Trục Nhật!

Bất Hủ Lộng Nguyệt nghi hoặc: "Diệp... Diệp công tử, anh là Diệp Bắc Minh thật sao?"

"Là tôi!"

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Bất Hủ Lộng Nguyệt quan sát Diệp Bắc Minh một khắc đồng hồ, mới không kìm được hỏi: "Diệp công tử, rốt cuộc anh đã trải qua chuyện gì vậy?"

"Vết thương trên người anh đã khỏi hết rồi! Hơn nữa, tôi cảm giác anh của hiện giờ giống như một con rồng khổng lồ đang ngủ đông dưới vực sâu!"

Bất Hủ Trục Nhật trầm mặt: "Diệp Bắc Minh, mấy hôm nay anh đã trải qua những gì vậy? Tôi cũng không nhìn thấu anh nữa."

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt đáp: "Anh không nhìn thấu tôi, chẳng phải rất bình thường à?"

"Anh..."

Bất Hủ Trục Nhật nghẹn lời!

Nhục quá!

Giống như bị người ta tát một cái, mặt đau rát đỏ bừng!

Diệp Bắc Minh phớt lờ người này, anh nhìn sang Bất Hủ Lộng Nguyệt: "Phải rồi, Lộng Nguyệt cô nương, tôi muốn hỏi cô một việc!"

"Anh nói đi!"

Bất Hủ Lộng Nguyệt gật đầu.

Diệp Bắc Minh chỉ xung quanh: "Bên trong tòa Đại Điện này, trừ phép tắc Hư Không ra, không còn cái gì khác nữa à?"

"Tôi vào đây là để mang Bất Hủ Đế Kim đi, nhưng trước mắt đang gặp phải chút rắc rối!"

Bất Hủ Lộng Nguyệt ngẩn ra.

Không ngờ Diệp Bắc Minh lại biết, những chữ khắc trên cột trụ Bàn Long vàng này là phép tắc Hư Không hả?

'Nhưng dù biết thì sao chứ, chẳng lẽ anh ta có thể nhớ được số Kim Khoa Văn này chắc? Phải biết rằng, bình thường các đệ tử tộc Bất Hủ vào đây, cùng lắm chỉ nhớ được một nửa.'

Nhớ được một nửa.

Không phải vì đệ tử tộc Bất Hủ không đủ thông minh.

Mà là sau khi ghi nhớ Kim Khoa Văn, nó sẽ chủ động biến mất, biến mất khỏi trí nhớ!

Thông thường, các đệ tử của tộc Bất Hủ đi vào ba lần mới nhớ được phần lớn phép tắc Hư Không.

Người có thể nhớ được toàn bộ là cực kỳ hiếm!

Càng đừng nói đến chuyện tu luyện, người bình thường tu luyện đến tầng năm tầng sáu đã là thiên tài rồi!

Từ tầng sáu trở lên, mỗi tầng đều khó như lên trời!

"Ha ha, Diệp công tử, cái anh nói là nội điện của tổ điện đúng không? Nội điện phải có chìa khóa mới mở được, anh không có chìa khóa, đương nhiên không vào được rồi!" Bất Hủ Lộng Nguyệt buồn cười.

"Chìa khóa ư?"

Diệp Bắc Minh nghi hoặc.

Bất Hủ Lộng Nguyệt gật đầu, đi đến trước bức tượng của Bất Hủ Đại Đế!

Vung tay lên, lấy ra một tấm ngọc bài, đó chính là thẻ bài thân phận của tộc Bất Hủ.

Mặt trên ghi lại số điểm của Bất Hủ Lộng Nguyệt, một trăm tám mươi ngàn điểm, đứng đầu toàn trường!

Chỉ thấy.

Bất Hủ Lộng Nguyệt đặt thẻ bài thân phận lên một viên gạch dưới đất!

Ong!

Hư không trong điện chấn động, nứt ra một cánh cửa không gian: "Đây là nội điện của Tổ Điện, sau khi đi vào..."

Còn chưa nói hết câu.

Giọng Dao Trì đã kích động vang lên trong đầu: "Diệp Bắc Minh, ở ngay trong này đấy! Bổn đế cảm nhận được rồi!"

"Thân thể của bổn đế... thân thể! Ở ngay trong này! Mau vào đi!"

Diệp Bắc Minh lao ra, nhảy vào cửa không gian!

"Diệp công tử, anh nghe tôi nói hết đã..."

Bất Hủ Lộng Nguyệt sốt ruột, đang định nói.

Bất Hủ Trục Nhật ở bên cạnh ngắt lời cô ta: "Chị Lộng Nguyệt, anh ta tự tìm đường chết, chị nhắc nhở anh ta làm gì?"

"Ơ! Tên nhóc nóng nảy này đã vào trong rồi à!"

Khóe miệng, nhếch lên một nụ cười lạnh băng!

Giờ phút này.

Diệp Bắc Minh đã đứng trong cánh cửa không gian!

Trong phút chốc, một cỗ lực lượng hư không cực kỳ mạnh mẽ ập đến, không gian bị bóp méo!

Dường như muốn xé nát kẻ xâm nhập này ngay tại chỗ!

"... Người không biết phép tắc Hư Không, không có tư cách đi vào nội bộ Tổ Điện! Nếu không sẽ bị lực lượng phép tắc do tổ tiên Bất Hủ Đại Đế để lại giết chết!" Bất Hủ Lộng Nguyệt khẽ nói.

Tiếc là, tất cả đã muộn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK