Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 801: Không thể ngăn cản

Thạch bà bà nhịn đau móc xuống một con mắt chảy máu mủ: "Con đĩ này hoàn toàn không được rồi. Giết! Giết! Giết!"

Mấy ngàn người tu võ xông lên trước như đàn kiến.

Nữ hoàng Độc Tiên rốt cuộc không ngăn cản được nữa!

Cô ấy hơi cúi đầu xuống.

Đôi mắt tràn ngập tơ máu và giết chóc của cô đột nhiên trở nên trong suốt: "Tiểu sư đệ, chị đến gặp em đây!"

"Sư tỷ giết nhiều người như vậy, bọn họ đều đang trên đường xuống hoàng tuyền cùng em, em sẽ không cô đơn..."

Một giây sau.

Nữ hoàng Độc Tiên đột nhiên ngẩng đầu!

Giết chóc, tử vong!

Chịu chết, quyết tuyệt!

"Tất cả chúng mày đều đáng chết, tất cả đều xuống dưới kia cùng tiểu sư đệ của tao đi!"

Nữ hoàng Độc Tiên quát lớn một tiếng.

Trong chốc lát, tất cả độc tố trong cơ thể ngưng tụ lại một chỗ!

Rồi "ầm vang" bùng nổ!

Ầm!

Lấy cô ấy làm trung tâm, khu vực đó như vừa có quả bom nguyên tử nổ tung, một đám mây nấm màu đen mọc lên.

Lão tổ Quỷ Y Môn lên tiếng: "Con điên kia muốn tự bạo, phóng ra tất cả kịch độc trong cơ thể!"

Nghĩ đến hậu quả của việc này.

Sắc mặt lão tổ Quỷ Y Môn tái nhợt: "Đáng chết!"

"Nếu cô ta làm như vậy, tất cả sự sống trong phạm vi mười nghìn dặm xung quanh đều sẽ bị độc chết!"

Cái gì?

Đám người nhà họ Thương, nhà họ Hùng, nhà họ Phương, nhà họ Nguyên, nhà họ Từ suýt chút nữa són ra quần.

Thạch bà bà gào thét: "Nữ hoàng Độc Tiên, mẹ nó mày bị điên à? Mày không sợ trời phạt sao?"

Khuôn mặt nữ hoàng Độc Tiên tươi cười như hoa: "Tiểu sư đệ chết rồi, tôi còn sợ gì trời phạt nữa?"

Chẳng qua.

Nụ cười này tràn ngập tiêu điều!

Lăng Thăng Long tức giận, gân xanh nổi lên: "Mày và Diệp Bắc Minh điên rồ y như nhau!"

"Người nhà họ Lăng còn chờ cái gì nữa? Chạy! Chạy mau!"

Ngạo Cửu Thiên cũng hét lên như vậy: "Đi, tất cả người nhà họ Ngạo lùi ra khỏi Trụy Long cốc cho tôi!"

...

Hiện trường trở nên hỗn loạn.

Ai nấy cũng chạy trối chết như con ruồi không đầu!

"Tiểu Độc Tiên sư tỷ! Đừng mà!"

Đúng lúc này, một tiếng gào thét đau lòng truyền đến!

Mọi người chưa kịp phản ứng.

Vèo!

Một bóng người đầy máu đâm thủng một con đường xuyên qua đám người.

Phụt phụt phụt!

Những người tu võ bị bóng dáng này đâm phải lập tức biến thành một đám sương máu trong tức khắc!

Mọi người biến sắc, nhìn vào trong cốc.

Không khỏi ngây dại.

Chỉ thấy một thanh niên trẻ tuổi xuất hiện bên người nữ hoàng Độc Tiên, trực tiếp ôm lấy cô ấy.

"Diệp Bắc Minh, mày không chết?"

Lăng Yên lập tức nhận ra thanh niên, giọng nói run rẩy.

Thạch bà bà kinh hoàng: "Cái gì?"

Lão tổ Quỷ Y Môn kinh ngạc: "Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh!"

Khí thế Ngạo Cửu Thiên hùng hổ, nhìn chòng chọc vào thanh niên kia: "Không sai, chính là cậu ta đã giết con trai Ngạo Chi Phàm của tôi, dù cậu ta có hóa thành tro thì ông đây cũng nhận ra!"

"Diệp Bắc Minh? Đây chính là Diệp Bắc Minh!", đôi mắt già nua của Lăng Thăng Long tràn ngập tơ máu: "Thiên Nhi chết dưới tay cậu ta!"

"Tên chó này thật sự đắc tội vô cùng nhiều người!"

"Yên Nhi, không phải cháu bảo cậu ta bị một tiền bối cảnh giới Thần Chủ một phát đập chết sao?"

Lăng Yên hồ đồ: "Ông cố, cháu cũng không biết tình huống gì đang diễn ra nữa!"

"Có điều Yên Nhi có thể thề, cháu tận mắt nhìn thấy cảnh đấy".

"Lúc ấy Ngạo tiền bối và Lãnh tiền bối cũng có mặt tại đó".

Ngạo Cửu Thiên và Lãnh Vô Thần gật đầu.

Tỏ vẻ quả thực có chuyện như vậy!

Ngạo Cửu Thiên nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Mặc kệ vì sao mà tên này không chết, hôm nay cậu ta dám xuất hiện ở chỗ này thì chắc chắn phải chết!"

"Ồ?"

Lúc này, mặt mũi lão tổ Quỷ Y Môn tràn ngập nghi hoặc: "Kỳ lạ!"

"Sao vậy?"

Mọi người nhìn lão ta.

Sắc mặt Lão tổ Quỷ Y Môn ngưng trọng: "Kịch độc trên người nữ hoàng Độc Tiên được mệnh danh là kịch độc đứng đầu thiên hạ trong Đại Lục Chân Võ!"

"Dù là cảnh giới Thần Chủ cũng không ngăn nổi!"

"Mà tên Diệp Bắc Minh lại gần cô ta lâu như vậy, thế mà không có việc gì?"

"Chẳng lẽ không kỳ lạ sao?"

Ai cũng sững sờ.

Một giây sau.

Tạch!

Bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn về phía hai người Diệp Bắc Minh và nữ hoàng Độc Tiên!

Chỉ thấy.
Chương 802: Máu rồng quý hiếm

Vẻ mặt của Diệp Bắc Minh trông vô cùng nặng nề: "Sư tỷ Tiểu Y Tiên, chị sẽ không chết đâu!"

Tiểu Y Tiên lắc đầu: "Tiểu sư đệ à, vô ích thôi".

"Em mau đi đi, chị vẫn có thể kiềm chế được bản thân".

"Chị sẽ cố gắng kéo dài một khắc đồng hồ cho em, em mau đi đi!"

Nụ cười dịu dàng hiện ra trên gương mặt đầy lạnh lùng của Diệp Bắc Minh: "Em sẽ không để chị chết đâu, thần chết cũng không thể bắt chị đi!"

Vừa dứt câu, anh phất tay ngay.

Giọt máu rồng cuối cùng hiện ra trong tay anh!

Một luồng hơi thở sinh mệnh vô cùng tinh khiết thình lình trào dâng, phóng ồ ạt ra ngoài như sóng thần!

"Cái gì thế kia?"

Đồng tử Ngạo Cửu Thiên co rụt lại.

Lăng Thăng Long nuốt nước miếng cái ực: "Nguồn năng lượng sinh mệnh thật là bàng bạc, hình như còn kinh khủng hơn dược liệu mười ngàn năm trở lên nữa!"

Thạch bà bà chỉ biết nhìn đăm đăm vào đó không tài nào rời mắt được: "Thứ tốt đấy, hình như là tinh huyết của một loại ma thú thì phải?"

"Máu rồng ư!"

Giọng nói của lão tổ Quỷ Y Môn run rẩy vang lên.

"Cái gì cơ?"

"Máu rồng ấy hả?"

Soạt!

Trong chớp mắt, mấy ngàn cặp mắt đổ dồn về phía giọt máu rồng đang lơ lửng trên lòng bàn tay của Diệp Bắc Minh!

Thạch bà bà vô cùng kích động: "Ông không đùa tôi đấy chứ? Thứ đó là máu rồng thật à?"

Ngạo Cửu Thiên cũng hào hứng đến mức lạc cả tiếng: "Ông có chắc đấy là máu rồng thật không? Chuyện này quá khó tin!"

Rồng!

Đấy chính là thần thú của thời đại thượng cổ!

Truyền thuyết về máu rồng đã được lưu truyền trong giới võ đạo từ ngàn đời xưa đến nay rồi!

Ánh mắt của Lăng Thăng Long hiện lên sự nghiêm túc chưa từng có: "Lão tổ Quỷ Y Môn, tại sao ông biết đến máu rồng?"

Lão tổ Quỷ Y Môn nhìn chằm chằm vào giọt máu rồng một cách thèm thuồng: "Trong Quỷ Y Môn có ghi chép về máu rồng, rằng nếu như người tu võ uống một giọt máu rồng thì thiên phú tu võ của người đó sẽ được đề cao đáng kể".

"Hơn nữa, từ tốc độ, sức mạnh, khả năng cảm nhận cho đến sức lĩnh ngộ đều sẽ được tăng cường!"

"Một giọt máu rồng chứa đựng sức mạnh đủ để làm long trời lở đất!"

Giọng Thạch bà bà khản đặc: "Bà già này muốn có giọt máu rồng đó!"

Họ thấy một bóng dáng bay vút qua thật nhanh.

Trong chớp mắt Thạch bà bà đã xuất hiện sau lưng Diệp Bắc Minh, nét mặt bà ta trông thật dữ tợn: "Thằng ranh con kia, mày không xứng đáng có được thứ này!"

"Đưa đây cho tao!"

Thạch bà bà tham lam giơ tay lên, tóm lấy giọt máu rồng trong tay Diệp Bắc Minh.

Đối với bà ta, Diệp Bắc Minh chỉ mới đến cảnh giới Hợp Nhất mà thôi!

Diệp Bắc Minh lạnh lùng ngoái đầu lại: "Chắc hẳn bà đã đóng góp rất nhiều công sức vào việc dồn sư tỷ của tôi vào bước đường này nhỉ?"

Anh lật cổ tay lại.

Kiếm Đoạn Long đột nhiên xuất hiện!

Anh vung một nhát kiếm.

Thạch bà bà giật thót thấy rõ, bà ta cảm giác cứ như mình đang bị thần chết nhìn chòng chọc vậy!

Bà ta định đưa tay ra để phản kháng.

Phập!

Thế nhưng Thạch bà bà lại bị kiếm Đoạn Long chém thành một bãi sương máu!

"Sao cơ?"

Một bầu không khí tĩnh lặng chết chóc bao trùm nơi đây.

Thạch bà bà có cảnh giới Thánh Chủ đỉnh phong, chỉ còn cách cảnh giới Thần Vương một bước nữa mà thôi!

Ấy vậy mà bà ta lại bị Diệp Bắc Minh giết thật gọn ghẽ chỉ bằng một nhát kiếm?!

Khóe mắt Ngạo Cửu Thiên giật giật: "Thằng nhóc này không tầm thường chút nào!"

"Khoan đã!"

Ông ta gào lên: "Cái hôm ở vùng đất Nhật Lạc, không phải thằng nhóc này mới đến cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ thôi hả?"

"Sao hôm nay đùng cái biến thành cảnh giới Hợp Nhất rồi?"

Lăng Thăng Long ngây ra như phỗng: "Ông nói gì cơ? Yên Nhi, ông ta nói thật sao?"

Bấy giờ Lăng Yên cũng lấy lại tinh thần: "Ông nội, tiền bối Ngạo nói thật đấy ạ".

"Diệp Bắc Minh... Vào lần đầu tiên cháu gặp hắn ta, quả thật hắn ta chỉ mới đến cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ mà thôi!"

"Sao... Sao chuyện này có thể xảy ra được!"

"Chưa đến nửa tháng trôi qua mà hắn ta đã từ Tiên Thiên sơ kỳ tiến vào cảnh giới Hợp Nhất rồi ư?"

"Những một cảnh giới lớn đấy!"

Tất cả những người tại đây đều bàn tán xôn xao, không một ai tin rằng đây là sự thật.

Đối với người tu võ bình thường, sau khi tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, một trăm năm tăng một cảnh giới nhỏ là đã tính là nhanh rồi!

Còn đây tăng một cảnh giới lớn chỉ trong vòng nửa tháng ư?

Đúng là trái với lẽ thường mà!

Đôi mắt lão tổ Quỷ Y Môn đỏ ngầu như máu: "Máu rồng, nhất định là nhờ máu rồng!"

"Diệp Bắc Minh đã uống máu rồng nên mới nhận được nhiều ích lợi như vậy!"

Vù! Vù! Vù! Vù!

Ngay sau đó.

Mấy ngàn cặp mắt lại ồ ạt đổ dồn về phía Diệp Bắc Minh, nhưng lần này còn toát lên vẻ tham lam mãnh liệt hơn trước đó nữa!

"Không ngờ sức mạnh của huyết rồng lại mạnh mẽ đến như vậy!"

"Một kẻ cảnh giới Hợp Nhất như hắn ta mà lại có thể giết chết võ giả cảnh giới Thánh Chủ kìa, mặc dù Thạch bà bà đang bị thương nhưng như thế cũng quá khủng khiếp rồi!"

"Hắn ta còn đang cầm Kiếm Long Đồ trong tay nữa, nhất định thằng ranh này cất giấu nhiều bí mật lắm!"

"Bắt tên này, hắn ta có giá trị hơn nữ hoàng Độc Tiên nhiều!"

Ánh mắt của ai nấy cũng long sòng sọc, ngập tràn sự thèm thuồng và kích động!

Giờ phút này, Diệp Bắc Minh đút máu rồng cho Tam sư tỷ ăn.

Một người đàn ông trung niên thuộc nhà họ Thương ra tay mà không chút khoan nhượng: "Ôn con, dừng tay, để máu rồng lại!"

"Thương Vân Chưởng!"

Ông ta gào thét thật to.

Một cơn gió lốc dữ dội xoáy thẳng về phía đầu của Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng quay đầu lại, một vầng huyết quang ngút trời bùng lên từ đằng sau.

Kiếm Đoạn Long chém xuống!

Gào!

Tiếng rồng gầm thét vang lên.

Một con huyết long lao ra từ trong vầng huyết quang bàng bạc đến mức như muốn che lấp cả bầu trời sau lưng anh, làm vỡ tan chưởng phong ngay tại chỗ!

Sau đó, nó tàn nhẫn chém người đàn ông trung niên thuộc nhà họ Thương!
Chương 803: Không ai có thể chống cự lại nổi

"Không..."

Đồng tử của người đàn ông trung niên thuộc nhà họ Thương co rút, ông ta bàng hoàng thét lên thật to.

Ầm!

Một tiếng nổ động trời dội tới, người đàn ông trung niên đến từ nhà họ Thương nổ banh xác trong chớp mắt.

Diệp Bắc Minh bật thốt một câu: "Sư tỷ Tiểu Độc Tiên, chị chữa thương trước đi, giao những kẻ này cho em".

Thế rồi anh bước lên một bước, xông vào bọn nhà họ Thương như thần chết!

"Á...""

Một loạt tiếng la gào thảm thiết vang lên không dứt.

Vô số cánh tay, cánh chân cụt nổ tung hòa cùng sương máu, mới có vài giây ngắn ngủi trôi qua mà hơn trăm người đã chết oan chết uổng!

"Trời đất!"

Những người tu võ còn lại đều hít sâu một hơi, rợn cả da đầu.

Những người này đều là người tu võ từ Thánh Cảnh trở lên cơ mà!

Thế mà Diệp Bắc Minh lại có thể chém chết hơn trăm người chỉ trong chốc lát ư?

Đúng là kinh khủng!

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh trở nên tối tăm, nhìn hai người Ngạo Cửu Thiên và Lãnh Vô Thần: "Lại gặp nhau rồi. Lúc ở vùng đất Tử Vong, tôi không giết chết các ông nên các ông mới được sống lâu thêm mấy ngày!"

Khuôn mặt già cỗi của Ngạo Cửu Thiên sa sầm xuống: "Diệp Bắc Minh, nếu hôm đó không nhờ một tiền bối bí ẩn ra tay thì mày đã chết từ lâu rồi!"

"Tiền bối bí ẩn ấy hả?"

Diệp Bắc Minh cười chế nhạo.

Anh lấy mặt nạ và chiếc nón rộng vành ra đội: "Ý ông là cái này à?"

"Sao có thể!"

Ngạo Cửu Thiên thảng thốt.

Lãnh Vô Thần yên lặng suốt từ nãy đến giờ nghiến răng nghiến lợi: "Thằng súc sinh, hóa ra là mày giả thần giả quỷ à?"

Diệp Bắc Minh nở nụ cười lạnh như băng: "Hôm nay, tất cả những kẻ làm sư tỷ ta bị thương, cùng với thế lực đứng sau các ông!"

"Đều phải chết!"

"Sư tỷ đã đối đầu với các ông vì tôi, tôi sẽ tiêu diệt toàn tộc các ông vì chị ấy!"

Một tiếng gầm thét vang lên.

Làn sương máu và ma khí sau lưng anh bắt đầu trào dâng.

Gào!

Hai tiếng rồng gào rú vang lên cùng một lúc.

Một con huyết long và một con Tổ Long màu đen xuất hiện!

Diệp Bắc Minh vận hành đồng thời Long Đế Quyết, Cửu U Thần Ma Quyết và Thiên Ma Cửu Biến!

Một cơn lốc xoáy màu đen hình thành sau lưng anh, một con mắt đen ánh màu đỏ rực xuất hiện ở trung tâm cơn lốc.

Trông nó sâu hun hút như vực thẳm vậy!

"Giết!"

Một tiếng hét long trời lở đất, khiến quỷ thần cũng phải khiếp sợ!

Đám người Lăng Thăng Long, Ngạo Cửu Thiên và Lãnh Vô Thần sợ tới mức lùi ra sau: "Khủng khiếp thế? Rốt cuộc thằng nhóc này là quái vật gì vậy?"

"Chúng ta mà sợ thằng đó à? Thằng khỉ này đang làm lố lên thôi!"

"Chúng ta có đến mấy ngàn người lận mà, cùng nhau ra tay thì sợ gì không giết được cậu ta?"

"Giết!"

Cuộc chiến bùng nổ, mấy ngàn người đồng thời ồ ạt xông lên.

Nơi đây đã trở thành một mớ bòng bong!

Diệp Bắc Minh quát to, huyết long và hắc long cuốn lấy kiếm khí khắp trời, nhào vào đám đông!

Mở ra một đường máu chỉ trong tích tắc!

Thế rồi chúng xoay người, bay tới đám đông một lần nữa.

Lặp đi lặp lại mười mấy lần như thế, không ngờ mấy ngàn người nay chỉ còn lại chưa đến trăm người!

Những người tu võ may mắn sống sót đều tái mặt.

Giờ phút này, toàn thân Diệp Bắc Minh thấm đẫm máu tươi.

Làn sương máu bao phủ đằng sau anh, cả bầu trời cũng bị nhuốm màu đỏ máu!

"Ác ma... Thằng nhóc này là ác ma!"

"Chạy, chạy mau!"

Mấy chục người điên cuồng chạy ra khỏi Trụy Long cốc.

Lão tổ Quỷ Y Môn cũng bỏ chạy theo.

Nhưng giọng nói của Diệp Bắc Minh lại như truyền đến từ địa ngục: "Tất cả chúng mày đều phải chết!"

Xẹt!

Một luồng kiếm khí màu đỏ tươi chém vào không khí, giết chết mấy chục người đang chạy trối chết!

Kế đó, anh bước ra một bước, đi đến trước mặt Lăng Thăng Long rồi chém một nhát kiếm xuống.

Lăng Thăng Long đã bị thương từ nãy, ông ta giận dữ gầm thét: "Thằng ranh kia, mày tưởng lão già này ăn chay chắc? Cút ngay cho tao!"

Ông ta quét ngang cự kiếm.

Tiếng "keng" giòn giã vang lên, thanh kiếm khổng lồ nổ tung.

Lăng Thăng Long bị đánh bay ra ngoài, bị kiếm khí chém cơ thể ra làm hai nửa.

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, giẫm xuống.

Lăng Thăng Long há miệng: "Khoan..."

Xì!

Đầu ông ta bung bét như dưa hấu vậy!

"Ông nội!"

Lăng Yên bàng hoàng la lên thất thanh.

Diệp Bắc Minh không thèm nhìn cô ta lấy cái nào, tiện tay vung một nhát kiếm.

Lăng Yên thoắt cái biến thành làn sương máu.

"Ông Lăng..."

Con ngươi Ngạo Cửu Thiên co rút, chưa kịp thốt nổi câu nào.

Diệp Bắc Minh đã đi xồng xộc tới, bổ kiếm Đoạn Long đang cầm trên tay xuống một cách hùng hổ.

Ngạo Cửu Thiên thừa biết kiếm Đoạn Long có uy lực nhường nào, ông ta hốt hoảng lùi về phía sau.

Ông ta la oai oái: "Diệp Bắc Minh, mày có biết mình đang làm gì không đấy?"

"Tao là người của gia tộc thượng cổ đấy, mày không thể trêu vào được đâu!"

Diệp Bắc Minh bật cười nhạo báng: "Gia tộc thượng cổ? Tôi không trêu được?"

"Mới nửa ngày trước thôi tôi còn đi ra từ gia tộc thượng cổ là nhà họ Chu đây này".

"Ngay cả người đứng đầu nhà họ Chu - Chu Hiếu Thiên - cũng bị tôi giết, lão tổ cảnh giới Thần Chủ - Chu Nhân Kiệt - cũng đã chết trong tay tôi".

"Thì nhà họ Ngạo ông là cái thá gì chứ? Còn ai mà tôi không dám giết đâu hả?"

Giờ phút này, Diệp Bắc Minh cứ như chiến thần trên cửu trọng thiên vậy!

Vô địch, không ai có thể chống cự lại nổi!

"Mày nói gì cơ?"

Mặt mày Ngạo Cửu Thiên tái mét, ông ta không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy: "Không thể nào! Tao không tin!"

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Tôi cần ông tin chắc? Tôi chỉ cần ông chết thôi!"
Chương 804: Tôi chẳng cần biết cậu là ai

Kiếm Đoạn Long nghiền ép xuống, Ngạo Cửu Thiên chỉ có thể kiên trì ngăn cản!

Ầm!

Ông ta còn không có cơ hội gào thảm đã trực tiếp nổ tung!

Diệp Bắc Minh không nhìn ông ta thêm một cái nào nữa, mà đi đến trước người Lãnh Vô Thần: "Không nói lời nào, giả thâm trầm đúng không?"

"Tôi không có..."

Lãnh Vô Thần cảm nhận được khí tức cường đại của Diệp Bắc Minh, con ngươi điên cuồng co vào.

Nhưng mà đã trễ, kiếm Đoạn Long trực tiếp chém ông ta thành hai khúc!

...

Trong nháy mắt Ngạo Cửu Thiên và Lãnh Vô Thần chết đi, trong một thành trì cực kỳ cổ xưa nào đó.

Trong một cung điện nguy nga!

"Răng rắc", "răng rắc", hai tiếng giòn vang liên tiếp truyền đến.

"Bố, sư phụ?"

Một người đàn ông cực kỳ trẻ tuổi bỗng nhiên mở mắt ra.

Trong mắt Ngạo Tuyệt toàn là tơ máu đỏ rực: "Đều đã ngã xuống? Làm sao có thể!"

"Có ai có thể giết hai người được? Có ai dám giết hai người!"

Phụt!

Bởi vì quá mức giận dữ, hắn ta lập tức phun ra một ngụm máu!

Một giây sau.

Ầm!

Một bức tượng thần màu đen được cung phụng trong cung điện rung động, một bóng người già nua hiện ra giống như là hình chiếu!

Giọng nói uy nghiêm vang lên: "Đồ nhi, con đang ở thời khắc quan trọng trong lúc bế quan".

"Vì sao đột nhiên lại có tâm trạng táo bạo như vậy, vi sư ở Đại Lục Thượng Cổ cũng có thể cảm nhận được tâm trạng của con!"

"Nhớ kỹ, người tập võ không thể dễ dàng giận dữ như thế!"

"Một khi con nổi giận, sẽ có vô số sơ hở!"

Đôi mắt Ngạo Tuyệt như muốn nứt ra, nhìn chằm chằm hư ảnh trước mắt: "Sư phụ, đồ nhi thật sự không nhịn được!"

"Bố của con, còn có một vị ân sư dẫn dắt con đi đến con đường tu võ đều đã ngã xuống!"

"Con có thể cảm nhận được bọn họ bị người ta giết chết!"

Hư ảnh không có chút dao động nào, chỉ phun ra một chữ: "Ồ?"

Ngạo Tuyệt nổi gân xanh: "Sư phụ, xin hãy cho con xuất quan đi!"

"Con muốn rời khỏi đây, con muốn đi báo thù cho bố và ân sư!"

Hư ảnh lạnh lùng nói: "Bây giờ là lúc quan trọng, nếu như con không tiến vào cảnh giới Thần Vương, vi sư sẽ không cho con rời khỏi nơi này!"

"Nhưng mà!"

Ngạo Tuyệt gào thét một tiếng: "Sư phụ, bố và ân sư của con đều chết rồi".

"Ngay cả hung thủ là ai con cũng không biết!"

"Người bảo con phải yên tâm ở đây tu võ như thế nào?"

Hư ảnh cười: "Con muốn biết là ai giết bọn họ, việc này còn không đơn giản sao?"

Đôi mắt Ngạo Tuyệt đỏ bừng: "Sư phụ, ý của người là?"

Hư ảnh hờ hững nói: "Con hãy lấy một thứ của bố và ân sư con ra, vi sư sẽ tái hiện lại cảnh tượng vào lúc bọn họ tử vong cho con!"

Ngạo Tuyệt sửng sốt.

Sau đó nhanh chóng lấy một cái trống bỏi và một cái kiếm gỗ từ trong nhẫn trữ vật ra.

"Trống bỏi là bố con tặng cho con!"

"Kiếm gỗ là ân sư tặng lúc dạy con tập võ!"

Bên trong hư ảnh bộc phát ra một luồng ánh sáng.

Rơi vào trong trống bỏi và kiếm gỗ.

Ầm!

Cả hai bốc cháy lên ngọn lửa hừng hực trong nháy mắt!

Bên trong ngọn lửa xuất hiện thị giác của Ngạo Cửu Thiên và Lãnh Vô Thần trước khi tử vong, một thanh niên cực kỳ lạnh lùng xuất hiện ở trong ngọn lửa!

Anh cầm một thanh trường kiếm màu đen có long văn quấn quanh, không có chút cảm xúc nào giết chết hai người!

"Tôi chẳng cần biết cậu là ai, nhất định tôi cũng sẽ khiến cậu nếm thử mùi vị người thân chết đi!"

Mái tóc dài đen nhánh của Ngạo Tuyệt dựng thẳng lên, hoàn toàn rơi vào điên cuồng!

...

Bên trong Trụy Long cốc hoàn toàn tĩnh mịch.

Giờ phút này, cả người Tiểu Độc Tiên dâng lên lực lượng sinh mệnh cường đại, ngọn lửa thiêu đốt tất cả quần áo trên người cô ấy!

Da thịt trên người cô vốn hóa thành màu đen bởi vì kịch độc.

Giờ phút này đã biến trở về màu sữa bò!

Da thịt mềm mại không tì vết!

Diệp Bắc Minh trợn cả mắt lên nhìn.

Đột nhiên.

Bịch bịch bịch!

Những tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

Diệp Bắc Minh nhướng mày, phóng ra một luồng ma khí màu đen bao vây lấy tam sư tỷ!

Tôn Kiếm Khung dẫn theo đám người Võ Đạo Minh khoan thai tới chậm.

Nơi đây chỉ còn lại thi thể cùng máu tươi đầy đất.

Đám người Võ Đạo Minh sợ ngây ra!

Bọn họ nhìn Diệp Bắc Minh đứng trước một đám ma khí màu đen kia: "Cậu Diệp, người đâu hết cả rồi?"

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời: "Đều bị tôi giết rồi".

"Cái gì?"

Cả người Tôn Kiếm Khung cứng ngắc giống như gặp quỷ: "Cậu... Cậu nói cái gì?"

Đám nguyên lão khác của Võ Đạo Minh cũng hoàn toàn hóa đá, cứng ngắc đứng tại chỗ.

"Tiểu sư đệ..."

Lúc này, một giọng nói vang lên.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn đám người Tôn Kiếm Khung một chút: "Mấy người còn không rời đi?"

"Vâng, vâng! Vâng!"

Đám người Võ Đạo Minh không dám thất lễ, nhanh chóng rời đi.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút, bước một bước vào bên trong ma khí.

Tiểu Độc Tiên đã sớm lấy một bộ quần áo ra mặc vào.

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh hơi biến hóa!

Tiểu Độc Tiên cười khúc khích: "Sao vậy tiểu sư đệ, nhìn vẻ mặt của em thì có vẻ có chút thất vọng nhỉ?"

Diệp Bắc Minh liền vội vàng lắc đầu: "Không có, tuyệt đối không có!"

"Đúng rồi tam sư tỷ, sao chị lại ở vùng đất Nhật Lạc?"

"Lúc em đến vùng đất Nhật Lạc, sao chị lại không ra gặp em? Làm hại em gây ra chuyện lớn như thế".

Tiểu Độc Tiên nhìn Diệp Bắc Minh: "Là mẹ em bảo chị ở vùng đất Nhật Lạc chờ em, thuận tiện đi làm một chuyện cho em!"

"Chuyện gì?"

Diệp Bắc Minh sững sờ.

Tiểu Độc Tiên thần bí cười một tiếng: "Chuyện này, tiểu sư đệ đã tự hoàn thành rồi".

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Hả?"
Chương 805: Kiếm linh của kiếm Đoạn Long

Tiểu Độc Tiên che miệng cười khẽ, nào còn có dáng vẻ của nữ hoàng Độc Tiên: "Mẹ em bảo chị ở lại vùng đất Nhật Lạc để trông coi rồng đen".

"Chờ đợi một ngày nào đó, em có thể đạt được truyền thừa của rồng đen!"

"Tiểu sư đệ, ngay cả máu rồng mà em cũng có thể lấy được".

"Chắc hẳn truyền thừa và long châu của rồng đen đều đã rơi vào trong tay em đi".

Diệp Bắc Minh ngây người.

Vẻ mặt anh không dám tin: "Chẳng lẽ tất cả những điều này đều là do mẹ em sắp xếp?"

"Đúng vậy!"

Tiểu Độc Tiên gật đầu.

Diệp Bắc Minh không thể tưởng tượng nổi: "Chẳng lẽ rồng đen bị trấn áp bên trong pháp trận cũng có liên quan đến mẹ em sao?"

Tiểu Độc Tiên lại lắc đầu: "Cũng không phải, rồng đen là thần thú".

"Nghe nữ chủ nhân nói, nó bị một vị cường giả cực kỳ khủng bố trấn áp ở trong trận pháp".

"Bà ấy chỉ tình cờ gặp được rồng đen, cho nên nó đã thành lập hiệp nghị với bà ấy".

Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra.

Tiểu Độc Tiên cười nói: "Bây giờ, tiểu sư đệ đã có được truyền thừa và long châu của rồng đen".

"Chỉ cần mỗi ngày hấp thu năng lượng bên trong long châu, cảnh giới chắc chắn sẽ tiến triển cực nhanh!"

Diệp Bắc Minh lại lắc đầu: "Tam sư tỷ, chỉ sợ chuyện này không giống như chị nghĩ đâu".

"Sao vậy?"

Tiểu Độc Tiên bất ngờ hỏi.

Diệp Bắc Minh giải thích: "Em đã bái rồng đen tiền bối làm sư phụ, mặc dù ông ấy đã chết, nhưng ông ấy đã là vị sư phụ thứ 101 của em rồi!"

"Đồng thời, em cũng không tiếp nhận truyền thừa của rồng đen sư phụ".

"Còn nữa, em đã đồng ý với rồng đen sư phụ sẽ đưa long châu về tộc Rồng đen nguyên vẹn".

"Để trả công, em chỉ cần mười giọt máu của sư phụ rồng đen".

Tiểu Độc Tiên ngây người: "Cái gì?"

"Tiểu sư đệ, em... ôi trời!"

Cô ấy giận dữ dậm chân một cái: "Em bị lừa rồi!"

"Con rồng đen này đúng là đáng ghét, nó đã thành lập hiệp nghị với nữ chủ nhân rồi".

"Nó phải tặng cả truyền thừa và long châu của tộc Rồng đen cho em!"

Diệp Bắc Minh kinh ngạc.

Tiểu Độc Tiên tỏ ra tự trách: "Đều tại chị, là chị không nói rõ ràng với em từ trước".

"Làm em bị thua thiệt lớn!"

Diệp Bắc Minh cười lắc đầu: "Tam sư tỷ, nếu như không có mười giọt máu rồng".

"Những sư tỷ khác sẽ không có cách nào khôi phục thương thế như cũ, hôm nay chỉ sợ chị cũng sẽ dữ nhiều lành ít".

"Em cũng không cảm thấy thua thiệt, ngược lại cảm thấy đây chính là chuyện mà ông trời đã quyết định từ trước".

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh lạc quan như thế, Tiểu Y Tiên thở dài một hơi: "Sư đệ ngốc".

Đột nhiên, một tiếng vang kinh thiên động địa truyền đến.

Ầm ầm!

Trụy Long cốc xảy ra biến cố.

Mặt đất rung động kịch liệt, nứt ra từng cái hỗ đáng sợ!

"Gào!"

Một tiếng rồng gầm truyền đến, một màn khiến người ta khiếp sợ xuất hiện.

Thế mà máu tươi trên mặt đất lại chảy vào trong khe hở, chui vào trong lòng đất trong nháy mắt!

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, dưới mặt đất có cái gì đó!"

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh nóng như lửa đốt: "Tôi cũng cảm nhận được rồi!"

Một giây sau.

Con mắt thần ma ở giữa trán anh mở ra!

Trong đầu hiện ra hình tượng sâu dưới lòng đất, chỉ thấy một hư ảnh huyết long vô cùng to lớn ngưng tụ thành hình!

Nó giống như là một vòng xoáy khổng lồ, hấp thu toàn bộ máu tươi của mấy chục ngàn người tu võ trên mặt đất!

"Đây là cái gì?"

Trong lòng Diệp Bắc Minh chấn động.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng kích động: "Nhóc con, mẹ nó cậu đúng là nghịch thiên! Đậu má!"

"Ngay cả bản tháp cũng phải cho rằng cậu tuyệt đối là kẻ may mắn!"

Trên mặt Diệp Bắc Minh tràn đầy nghi hoặc: "Sao vậy?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động: "Sao vậy á? Cậu có biết hư ảnh huyết long dưới mặt đất là cái gì không?"

"Là cái gì?"

"Đây là một long hồn!"

"Long hồn?"

"Đúng vậy, đây là một long hồn!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhanh chóng giải thích: "Nhóc con, khí vận của cậu không hề tầm thường đâu!"

"Ở nơi này vừa vặn có một long hồn, hơn nữa đã ngủ say vô số năm!"

"Nếu chỉ như vậy thì thôi đi, nhưng hết lần này tới lần khác còn có mấy chục ngàn người tu võ chết ở đây!"

"Mà lại đều là đỉnh tiêm người tu võ, nếu như là phổ thông người tu võ, dù là chết trăm vạn người đều chưa đủ!"

"Máu tươi của mấy chục ngàn người tu võ đã trùng hợp lầm con long hồn này tỉnh lại!"

Diệp Bắc Minh khó hiểu: "Cho dù là một long hồn, ông phải kích động như vậy sao?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gầm thét một tiếng: "Nhóc con, cậu thì biết cái quái gì!"

"Bản tháp nói cho cậu biết, nhìn từ mức độ cường đại của con long hồn này, nó đã sống ít nhất là một trăm ngàn năm trở lên!"

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt phun ra ba chữ: "Nói điểm chính!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giận dữ "Nhóc con, cậu có thể kiên nhẫn một chút hay không?"

"Tôi chỉ nói cho cậu biết long hồn có thể hóa thành kiếm linh của kiếm Đoạn Long!"

"Cái gì?"

Hô hấp của Diệp Bắc Minh dồn dập, kích động đến mức trái tim suýt nữa thì nổ tung!

Anh há to miệng quát: "Đậu má! Đậu má! Đậu má!"

"Sao ông không nói sớm? Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông xác định sao?"

"Con long hồn này có thể trở thành kiếm linh của kiếm Đoạn Long?"

Diệp Bắc Minh hoàn toàn kích động.

Mặt đỏ tới mang tai!

Há to miệng thở hổn hển!

Ánh mắt cũng đỏ bừng.

Tiểu Độc Tiên ở bên cạnh bị dọa: "Tiểu sư đệ, em làm sao thế?"

"Em đang nói chuyện với ai vậy?"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Sư tỷ, em không sao".

"Hả?"

Mặc dù Tiểu Độc Tiên cảm thấy rất khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK