Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 391: Tăng cấp

Diệp Bắc Minh cũng không quay đầu, cứ như không nghe thấy vậy!

Liên quan gì đến ông đây!

Liền sau đó.

Phập!

Trong tiếng vang lớn, một bóng người bay cao đập về phía Diệp Bắc Minh.

Chính là Văn Nhân Mộc Nguyệt!

Cô ta bị Tật Phong Lang tung một chưởng tát bay, lại thành vũ khí tấn công đập đến phía anh!

Đôi mắt Diệp Bắc Minh sững lại, suy nghĩ một giây, vẫn đưa tay ra đỡ Văn Nhân Mộc Nguyệt.

Phụt!

Một ngụm máu tươi phun lên người anh.

Diệp Bắc Minh trầm gọng nói: “Cô em, nếu cô còn phun máu lên người tôi lần nữa, tôi sẽ ném thẳng cô đi đấy!”

“Anh… khụ khụ…”

Văn Nhân Mộc Nguyệt vốn sắp ngất xỉu, nghe thấy lời này, lập tức mở mắt, tức giận nhìn Diệp Bắc Minh: “Đồ khốn khiếp, tôi không cần anh cứu, buông tôi ra!”

“Lên đường cẩn thận nhé, không tiễn”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Không hề do dự buông tay.

“Gru!”

Phía sau vang lên tiếng gào rú của Tật Phong Lang.

“A”!

Văn Nhân Mộc Nguyệt sợ đến tái xanh mặt, quấn chặt lên người Diệp Bắc Minh như bạch tuộc, chết cũng không buông ra.

Vừa xông ra được ba trăm mét, trong bóng tối phía trước, bỗng nhiên có mấy chục đôi mắt màu đỏ xuất hiện.

Gru!

Diệp Bắc Minh phanh chân lại, đứng tại chỗ.

Liền sau đó.

Mười mấy con Tật Phong Lang từ trong bóng tối đi ra đều có ma văn trên thân mình, chúng đều là loại biến dị.

Ba con Tật Phong Lang phía sau cũng chặn đường lui.

Vù!

Đột nhiên, trên người Diệp Bắc Minh bùng phát ra huyết khí kinh thiên.

Một huyết ảnh hình rồng vụt ra từ trong cơ thể anh, chiếu cả Tật Phong Cốc trông giống như biển máu trong bóng tối!

Diệp Bắc Minh lập tức mất đi ý thức, cơ thể thả lỏng.

Hầu Tử và Văn Nhân Mộc Nguyệt rơi xuống nền đất tuyết.

Trong ánh mắt của Hầu Tử tràn đầy kinh sợ vô tận: “Anh Diệp, anh…”

Văn Nhân Mộc Nguyệt sợ đến đôi mắt đẹp rung lên: “Đây là cái gì?”

Diệp Bắc Minh mở mắt, đồng tử đỏ ngàu, tanh máu: “Một đám nghiệt súc, dám đánh thương cả truyền nhân Long Đế?”

Ba giây sau.

“Gru gru gru!”

Trong Tật Phong Cốc vang lên tiếng gào rú của Tật Phong Lang, xen lẫn nỗi sợ hãi vô tận.

Hào quang màu máu nổi lên chiếu sáng cả bầu trời đêm của Tật Phong Cốc!

Mười mấy giây trôi qua, mọi thứ bỗng dừng lại.

...

Cùng lúc đó.

Trong tòa nhà tổng bộ tập đoàn Tuyết Minh.

Trong văn phòng chủ tịch, Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến đang tăng ca.

Đột nhiên.

Một giọng nói vang lên: “Nhược Tuyết, đã hết một tháng rồi, cô cũng nên cùng tôi về Côn Luân Hư rồi chứ?”

Sau đó.

Một thanh niên trẻ hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, cười mỉm đẩy cười đi vào.

Cơ thể của Hạ Nhược Tuyết run lên, ánh mắt hơi mơ màng: “Một tháng hết nhanh thế sao?”

Thanh niên trẻ thở dài: “Nhược Tuyết, tôi đã đồng ý cho cô một tháng, đó cũng là giới hạn của tôi”.

“Cô cũng biết đấy, nếu người đó nổi giận, hậu quả rất nghiêm trọng”.

“Được”.

Hạ Nhược Tuyết hít sâu một hơi.

Quay đầu nhìn Tôn Thiến một cái, mỉm cười: “Tôn Thiến, vậy làm theo như chúng ta đã nói đi”.

Đôi mắt của Tôn Thiến đỏ bừng: “Cứ phải như vậy sao?”

Hạ Nhược Tuyết gật đầu: “Ừm, đây là cách tốt nhất mà tớ có thể nghĩ được, Tôn Thiến, chỉ có cậu mới giúp được tớ”.

“Được”.

Đôi mắt của Tôn Thiến đỏ bừng, hồn bay phách lạc nhìn Hạ Nhược Tuyết bị người ta đưa đi.



Khi Diệp Bắc Minh mở mắt.

Trời đã sáng!

Ầm!

Một luồng khí tức cường mạnh bùng phát ra từ trong cơ thể, đống tuyết xung quanh cũng bị hất tung lên.

Phụt!

Văn Nhân Mộc Nguyệt đang trị thương ở chỗ không xa phun ra một ngụm máu tươi, chấn hãi nhìn sang Diệp Bắc Minh.

Miệng lẩm bẩm: “Rốt cuộc anh ta là quái vật gì, tối qua đột nhiên phát cuồng, giết mười mấy con Tật Phong Lang!”

“Bây giờ vừa tỉnh lại thì đã tăng cấp?”
Chương 392: Ma thú tinh hạch

Diệp Bắc Minh sửng sốt tại chỗ một hồi lâu mới tin được sự thật mình đã tấn thăng.

“Anh Diệp, anh không sao, tốt quá!”

Đột nhiên bên tai truyền đến giọng nói của Hầu Tử.

“Tối qua quả thật quá dọa người, trạng thái đó của anh làm tôi cũng không dám động vào”.

Diệp Bắc Minh nhìn Hầu Tử.

Trên người anh mặc dù toàn là vết máu.

Nhưng tác dụng của Quỷ Môn Thập Tam Châm và đan dược rất kinh khủng, vết thương của anh gần như đã ổn.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Hầu Tử, đã xảy ra chuyện gì?”

“Không phải chúng ta bị Tật Phong Lang bao vây sao? Về sau tôi liền mất đi ý thức”.

Hầu Tử kỳ quái nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, anh thật sự không nhớ?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không nhớ”.

Hầu Tử nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu: “Được rồi, anh Diệp, đột nhiên tối qua trên người anh đột nhiên bộc phát ra khí huyết rất kinh khủng”.

“Sau đó anh bùng nổ, một hơi giết mấy ác lang này”.

“Còn…”

Nói đến đây Hầu Tử dừng lại, dường như có chút khó xử.

Diệp Bắc Minh kỳ quái: “Còn cái gì?”

Lúc này Hầu Tử mới lên tiếng: “Còn hút cạn máu tươi của những ác lang kia!”

Lúc nói ra mấy lời này, Hầu Tử không nhịn được run rẩy.

Tất cả những gì tối hôm qua xảy ra quá đáng sợ!

Nếu như người kia không phải Diệp Bắc Minh, anh ta sớm đã bị dọa chạy mất rồi!

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn, mười mấy thi thể Tật Phong Lang nằm trên mặt đất phủ tuyết.

Mỗi thi thể đều trở thành xác khô, giống như đã chết rất lâu.

Đặc biệt là con Tật Phong Lang biến dị cấp ba kia!

Máu thịt của nó bị xé nát, chỗ tim xuất hiện một lỗ thủng kinh khủng.

Tim bên trong cũng nổ!

Diệp Bắc Minh ngây người: “Hầu Tử anh chắc chắn những thứ này đều là tôi làm?”

Hầu Tử nghiêm túc gật đầu: “Anh Diệp, đều là anh làm, tôi đảm bảo!”

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, là Long Đế Quyết!”

“Long Đế Quyết chắc chắn có vấn đề, mỗi lần cậu gặp nguy hiểm, hoặc khi nổi lên sát tâm sẽ không chịu khống chế”.

“Hơn nữa còn chủ động cắt đứt liên lạc giữa tháp Càn Khôn Trấn Ngục và ngoại giới”.

“Ngay cả tôi cũng không thể nào nhắc nhở cậu!”

Diệp Bắc Minh nhướng mày.

Chẳng lẽ Long Đế Quyết thật sự có vấn đề?

Đây là đồ mẹ để lại, mẹ sẽ không hại mình chứ?

Chí ít mỗi lần Long Đế Quyết xảy ra vấn đề cũng là vì bản thân có nguy hiểm!

Long Đế Quyết chắc hẳn sẽ không hại anh đâu!

Diệp Bắc Minh chuẩn bị quay về nghiên cứu sau: “Đúng rồi Hầu Tử, sao anh lại đến được núi Côn Luân?”

“Nơi này quả thật quá nguy hiểm, lần này anh may mắn, tôi vừa hay ở gần núi Côn Luân”.

“Nếu như tôi ở xa, e rằng anh đã chết lâu rồi”.

Sắc mặt Hầu Tử trắng bệch.

Sợ hãi một trận!

Tối hôm qua nếu không phải anh Diệp, anh ta thật sự đã chết rồi.

Anh ta có chút xấu hổ nói: “Anh Diệp, xin lỗi, là tôi không tốt”.

“Tôi quá muốn trở thành võ giả mạnh, bởi vì trước kia nghe anh nói đến cuộc gặp gỡ bất ngờ ở núi Côn Luân, vì vậy tôi muốn đến thử may mắn một chút”.

“Không ngờ mới lịch luyện được mấy ngày thì gặp phải một cặp chị em săn giết chó sói ở đây”.

Hầu Tử cúi đầu: “Vì vậy, tôi bị trở thành con mồi, nhét vào miệng cốc”.

Diệp Bắc Minh có thể nhỉn ra Hầu Tử rất tự trách.

Anh vỗ bả vai Hầu Tử: “Không sao, lần sau chú ý là được”.

Hầu Tử là anh em của anh, chuyện của Côn Luân Hư anh chỉ thuận miệng nói, nhưng không nói hết.

Sau khi Hầu Tử nghe xong muốn thử một chút cũng là chuyện bình thường.

Diệp Bắc Minh nhắc nhở: “Hầu Tử, con đường tập võ dục tốc bất đạt”.

“Núi Côn Luân quá nguy hiểm, trước khi anh có thực lực tuyệt đối, cũng không cần tới đây”.

“Anh Diệp, tôi biết”.

Hầu Tử gật đầu, anh ta cũng hối hận.

Thật sự quá kích động!

Thiếu chút nữa khiến cái mạng nhỏ cũng bị chôn vùi.

“Khụ khụ khụ…”

Đúng lúc này, Văn Nhân Mộc Nguyệt ho kịch liệt mấy tiếng, bò ra tự trong đống tuyết.

Cô ta có chút nhếch nhác!

Quần áo rách rưới, da thịt trắng nõn bị cóng đến tím bầm.

Nhưng dù là vậy cũng không ngăn được vẻ đẹp của cô ta: “Diệp Bắc Minh, rốt cuộc anh có lai lịch gì, những con Tật Phong Lang biến dị này anh có thể giết chết được hết bọn chúng!”

“Phải biết rằng, ngay cả Mạc trưởng lão cũng…”

Nghĩ đến Mạc trưởng lão, con ngươi Văn Nhân Mộc Nguyệt đỏ bừng.

Mũi ê ẩm.

Mạc trưởng lão đối xử với cô ta rất tốt, còn quan tâm cô ta ở cung Xã Tắc, bây giờ chết trong miệng Tật Phong Lang, cô ta rất đau lòng.

Diệp Bắc Minh nhìn Văn Nhân Mộc Nguyệt: “Cô bị thương!”

Soạt!

Giây tiếp theo.

Anh xuất hiện trước mặt Văn Nhân Mộc Nguyệt, túm cổ tay cô ta.

“Anh làm cái gì?”

Văn Nhân Mộc Nguyệt kinh hãi, cho rằng Diệp Bắc Minh muốn đối phó với mình.

Chìa ra một tay khác, công kích về phía mặt Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh tránh, cổ tay dùng sức, kéo cô ta đến bên người.

Một tay khác rơi vào hông cô ta, lục lọi một hồi.

“A!! Lưu manh, đồ khôn!”

Văn Nhân Mộc Nguyệt kêu lên một tiếng, cơ thể mềm mại run rẩy: “Muốn giết muốn róc xương, dù anh có ra tay cũng đừng hòng làm nhục tôi!!!”

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt lắc đầu: “Cô nghĩ nhiều rồi”.

Bốp bốp bốp bốp!

Bàn tay anh không ngừng rơi trên người Văn Nhân Mộc Nguyệt, thậm chí là vị trí ngực, eo, mông.

Da thịt vô cùng co dãn!

Bàn tay Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng ấn xuống liền bị văng ra.

Mỗi lần ấn xuống, cơ thể Văn Nhân Mộc Nguyệt giống như có luồng điện chảy qua.

Toàn thân tê dại, chân cũng không đứng vững.

“Anh…”

Miệng Văn Nhân Mộc Nguyệt thở hổn hển, ngực phập phồng kịch liệt: “Anh… chỗ đó, sao có thể!!!”

Bốp!

Cú đánh cuối cùng giáng xuống bắp đùi sau của Văn Nhân Mộc Nguyệt.

Cô ta lảo đảo về phía trước mấy bước.

Phía sau nóng hừng hực!
Chương 393: Hầu Tử gia nhập cung Xã Tắc

Quay đầu trợn mắt nhìn Diệp Bắc Minh, xấu hổ muốn chết!

Cô ta cắn chặt hàm răng: “Anh… anh…”

“Anh thật là quá đáng, đồ khốn, đồ lưu manh!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Cô nói gì vậy, tôi đang nối tất cả xương trên người cô đấy”.

“Ngay cả xương gãy và kinh mạch sai vị trí cũng giúp cô nối lại”.

“Cô phải biết rõ, tôi đang cứu cô đấy!”

“Cái gì?”

Văn Nhân Mộc Nguyệt kinh hãi, mắt đẹp trợn tròn, miệng nhỏ khẽ nhếch.

Một khắc sau.

Cô ta khiếp sợ phát hiện, vừa rồi cơ thể mình bị thương nặng, bây giờ lại khỏe re.

Y thuật quá thần kỳ!

Sao có thể!

Mặt đẹp của Văn Nhân Mộc Nguyệt khiếp sợ: “Anh… anh vừa rồi rõ ràng còn lợi dụng tôi, sao có thể chứ!”

“Chẳng lẽ anh thật sự đang cứu tôi?”

Nghi hoặc nhìn Diệp Bắc Minh, ánh mắt lóe sáng.

Hầu Tử cười nói: “Em gái,

Anh Diệp tôi là người đứng đắn, không thể nào lợi dụng cô đâu”.

“Hơn nữa, người đẹp bên cạnh anh Diệp như mây, còn có mấy sư tỷ đẹp khuynh quốc khuynh thành, thật sự là coi thường cô”.

Diệp Bắc Minh cười: “Hầu Tử, nhóc con anh thật biết nói chuyện thí nói nhiều hơn mấy câu đi”.

“Anh!!!”

Văn Nhân Mộc Nguyệt đầu đầy vạch đen, cô ta cũng là một đại mỹ nữ có chút danh tiếng ở Côn Luân Hư đấy, không phải sao?

Người theo đuổi cô ta cũng phải xếp thành hàng dài.

Vừa rồi một vài vị trí riêng tư trên cơ thể lại bị Diệp Bắc Minh sờ mó qua một lần!!!

Quá xấu hổ!

Diệp Bắc Minh chẳng buồn để ý cô ta.

Cùng Hầu Tử chuẩn bị rời khỏi Tật Phong Cốc.

Đột nhiên.

Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, khoan hãy đi, còn có đồ tốt”.

Diệp Bắc Minh kỳ quái: “Đồ gì tốt?”

Tháp Càn Khôn Trấn Khôn nói: “Trong cơ thể con ma thú cấp ba kia, cậu tìm đi”.

“Ồ?”

Diệp Bắc Minh đi đến trước thi thể Tật Phong Lang biến dị cấp ba.

Phất tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện!

Soạt soạt soạt!

Mấy đường kiếm khí trào ra ngoài, thi thể Tật Phong Lang biến dị cấp ba bị anh tách rời.

Lộp cộp!

Một viên hạt châu màu trắng cỡ chừng quả bóng bàn lăn ra.

Hầu Tử tò mà: “Anh Diệp, đây là gì?”

“Chưa từng thấy qua”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

“A!”

Văn Nhân Mộc Nguyệt ở bên cạnh kêu lên, kích động nói: “Đây là tinh hạch của ma thú, ôi trời ơi, trong cơ thể của Tật Phong Lang biến dị này có một viên ma thú tinh hạch!”

“Ma thú tinh hạch?”

Diệp Bắc Minh hứng thú: “Đó là cái gì?”

Xua tay!

Hạt châu màu trắng cỡ quả bóng bàn bay vào lòng bàn tay Diệp Bắc Minh.

Nắm chặt!

Một luồng cảm giác ấm áp truyền tới.

Băng tuyết tràn đầy trời đất, nhiệt độ âm dưới hai mươi độ.

Cả một đêm trôi qua, nó vẫn nóng?

Văn Nhân Mộc Nguyệt nhìn chằm chằm đồ vật trong tay Diệp Bắc Minh: “Ma thú tinh hạch là đồ hình thành tự nhiên trong cơ thể ma thú, ma thú không có đan điền”.

“Vì vậy, tinh hạch tương đương với đan điền của bọn chúng, có thể lưu trữ năng lượng nhất định!”

Cô ta có chút kích động.

Mắt đẹp lóe lên!

Hầu Tử bừng tỉnh: “Đây không phải đan điền của dã thú luyện thành tinh trong truyền thuyết sao?”

Văn Nhân Mộc Nguyệt gật đầu: “Dựa theo giải thích của giới thế tục cũng không sai”.

Hầu Tử có chút khó chịu: “Em gái, cô đừng động tý là nói giới thế tục, người của giới thế tục kém Côn Luân Hư các cô chỗ nào?”

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: “Ma thú tinh hạch có ích lợi gì?”

“Chế thuốc!”

Văn Nhân Mộc Nguyệt bật thốt thành lời.

“Đan dược cao cấp, cần ma thú tinh hạch luyện chế”.

“Ma thú tinh hạch không cùng thuộc tính cũng giống với dược liệu không cùng thuộc tính”.

“Dược liệu niên hạn cao và ma thú tinh hạch hỗ trợ lẫn nhau, có thể luyện chế ra đan dược cao cấp”.

Cô ta liếc nhìn Diệp Bắc Minh: “Còn một loại lợi ích, phụ ma cho vũ khí, gia trì thuộc tính”.

“Phụ ma?”

Diệp Bắc Minh nghi ngờ.

Văn Nhân Mộc Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, anh nhìn xem”.

Cô ta giơ tay, một chiếc nhẫn chứa vật lóe sáng giữa ngón tay.

Soạt!

Lòng bàn tay có thêm một thanh bảo kiếm màu thủy lam.

Cô ta chỉ vào vị trí ô kiếm, nơi đó nạm một viên bảo thạch gần như trong suốt gồ lên.

Một kiếm chém ra!

Xích!

Một đường kiếm khí bắn ra ngoài, chém ra một cái hố dài khoảng hơn một trăm mét trên mặt đất Tật Phong Cốc!

Có thể so với một kích của Võ Thánh!

Văn Nhân Mộc Nguyệt mới là cảnh giới Võ Hoàng, vậy mà có thể bộc phát ra sức mạnh cấp bậc Võ Thánh?

Con người Diệp Bắc Minh đông cứng: “Ma thú tinh hạch khảm nạm trên vũ khí có thể gia tăng sức mạnh cho vũ khí?”

“Đúng vậy”.

Văn Nhân Mộc Nguyệt gật đầu: “Trên thanh kiếm của tôi cũng là ma thú tinh hạch, cùng là cấp ba!”

“Nhưng con mãng xà thuộc tính thủy này trước khi chết đã tiêu hao một phần lớn năng lương bên trong tinh hạch”.

“Cho nên phía trước mới gồ ghề!”

“Viên tinh hạch Tật Phong Lang này của anh không trong suốt, phơi bày ra màu trắng sữa”.

“Chứng tỏ trước khi Tật Phong Lang sắp chết, nó không có cơ hội dùng hết năng lượng!”

“Chất lượng của nó rất tốt, giá trị cực cao”.

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích.

Truyền âm hỏi: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, kiếm Đoạn Long có thể dùng ma thú tinh hạch phụ ma không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận: “Nhóc con, cậu đừng làm nhục kiếm Đoạn Long!”

“Phụ ma?”

“Đó là thứ mà vũ khí rác rưởi mới cần phải làm!”

“Cậu nói hai chữ phụ ma chính là làm nhục kiếm Đoạn Long!”

Diệp Bắc Minh như có điều suy nghĩ, anh gật đầu: “Biết rồi”.

Văn Nhân Mộc Nguyệt mặt đầy mong đợi nhìn Diệp Bắc Minh: “Tôi đồng ý dùng ba mươi viên đan dược huyền phẩm để trao đổi, được không?”

Diệp Bắc Minh thu lại tinh hạch của Tật Phong Lang.

Xoay người liền muốn rời khỏi Tật Phong Cốc: “Hầu Tử, chúng ta đi”.

“Được, anh Diệp”.

Hầu Tử đuổi theo, hai người đi về phía bên ngoài Tật Phong Cốc.

“Chờ chút!”

Ánh mắt Văn Nhân Mộc Nguyệt lóe lên, ngăn Diệp Bắc Minh: “Tối qua người anh giết chết đến từ cung Hạo Miểu, bây giờ anh rời đi, chắc chắn cung Hạo Miểu có thể tra ra!”

“Chi bằng bây giờ hai người cùng gia nhập cung Xã Tắc? Tôi có thể đảm bảo cung Xã Tắc sẽ bảo vệ an toàn tuyệt đối cho các anh!”

Diệp Bắc Minh lập tức từ chối: “Không hứng thú”.

Văn Nhân Mộc Nguyệt có chút nổi nóng: “Tôi nể anh cứu tôi một mạng mới cho người anh em của anh một chỗ”.

“Anh nhất định muốn từ bỏ?”

Cô ta cảm thấy Diệp Bắc Minh thật không biết điều: “Anh biết không, các gia tộc lớn của giới thế tục vì một chỗ…”

Diệp Bắc Minh chẳng buồn nghe.

Trực tiếp rời đi.

“Anh Diệp, chờ chút!”

Hầu Tử hô lên.

Diệp Bắc Minh dừng bước, ngập ngừng quay đầu.

Hầu Tử nghiêm túc hỏi: “Cung Xã Tắc mà cô nói rất lợi hại sao?”

Văn Nhân Mộc Nguyệt cười ngạo nghễ: “Đương nhiên, cung Xã Tắc là tông môn của Côn Luân Hư, nội tình không tệ”.

“Anh Diệp, tôi muốn…”

Hầu Tử có chút mong đợi nhìn Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh biết ý Hầu Tử: “Anh chắc chắn?”

Hầu Tử gật đầu: “Anh Diệp, tôi chắc chắn, có lẽ cung Xã Tắc sẽ thích hợp với tôi hơn chứ nhỉ?”

Diệp Bắc Minh suy nghĩ trong chốc lát rồi đồng ý: “Nếu là sự lựa chọn của anh, tôi sẽ không ngăn cản”.

Hầu Tử hỏi: “Anh Diệp không đi sao?”

“Tôi phách lối quen rồi, không thích gia nhập thế lực gì đó rồi bị trói buộc”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Văn Nhân Mộc Nguyệt há hốc mồm, còn biết mình phách lối hả?

Cô ta có một loại kích động muốn mắng người!

Không phải anh phách lối quen rồi!

Là anh quá kiêu ngạo!

Hầu Tử kích động nhìn Văn Nhân Mộc Nguyệt: “Em gái, nếu như anh Diệp không gia nhập cung Xã Tắc, tôi có thể gia nhập không?”

“Anh?”

Văn Nhân Mộc Nguyệt quét mắt nhìn Hầu Tử.

Ý ban đầu của cô ta là cho Diệp Bắc Minh một ân huệ, nhân tiện để Hầu Tử cùng gia nhập cung Xã Tắc.

Bây giờ Diệp Bắc Minh không muốn, chỉ để Hầu Tử một mình gia nhập.

Cô ta có chút khó xử!

‘Diệp Bắc Minh để cứu người này đã không tiếc từ thành Võ Đế chạy tới, nếu để người này gia nhập cung Xã Tắc,

Sau này cũng có cơ hội lôi kéo Diệp Bắc Minh tiến vào cung!
Chương 394: Vua Tây Vực ra chịu chết

Văn Nhân Mộc Nguyệt suy nghĩ.

‘Anh ta không muốn gia nhập cung Xã Tắc, hơn phân nửa là không biết cung Xã Tắc kinh khủng thế nào!’

‘Chờ thực lực người anh em của Diệp Bắc Minh vượt qua anh ta, rồi anh ta cũng sẽ xin gia nhập cung Xã Tắc thôi’.

Nghĩ tới đây.

Văn Nhân Mộc Nguyệt đồng ý: “Được, tôi đồng ý với anh!”

“Còn nữa, sau này đừng gọi tôi là em gái, rất khó nghe không phải sao?”

“Gọi tôi là sư tỷ Văn Nhân!”

“Cám ơn, cám ơn sư tỷ Văn Nhân!”

Hầu Tử rất kích động.

...

Mười phút sau.

Diệp Bắc Minh rời khỏi Tật Phong Cốc.

Ánh mắt đông cứng lại, nhìn về một hướng nào đó: “Vua Tây Vực, hôm nay tôi phải lấy đầu ông!”

Diệp Bắc Minh vừa rời đi, Văn Nhân Mộc Nguyệt cùng Hầu Tử đi ra khỏi Tật Phong Cốc.

Rời đi một hướng khác.

...

Ba giờ sau.

Một đám người khác xuất hiện bên ngoài Tật Phong Cốc.

Một người phụ nữ trung niên cau mày: “Nơi này chính là Tật Phong Cốc”.

“Suốt cả đêm đám người Na Phỉ bọn họ sao vẫn chưa về, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

Đột nhiên.

Trong không khí truyền tới mùi máu tanh.

“Không ổn, đúng xảy ra chuyện rồi!”

Người phụ nữ trung niên cảm thấy không đúng lắm: “Đi, mau đi xem chút!”

Vừa ra được mấy bước, mấy cỗ thi thể trên mặt đất khiến con ngươi bà ta nảy sinh chấn động!

Đầu đám người Cổ Na Phỉ đã đông thành tượng đá.

Trên mặt còn sót lại biểu cảm hoảng sợ!

“Na Phỉ! Ngô chấp sự, Chu chấp sự!”

“Là ai giết các người?!!!”

Toàn thân người phụ nữ trung niên run rẩy!

Gân xanh trên trán nổi lên!

Một luồng lửa giận ngút trời xông ra!

“Dù là ai giết đệ tử của Bùi Cúc Cầm tôi, tôi cũng phải khiến hắn hối hận khi sống trên đời này!!!”

Bà ta phất tay, một con chuột vàng từ trong ống tay áo bò ra ngoài.

Chít chít chít!

Nó nhảy vào trong tuyết, ngửi loạn một hồi.

“Truy tìm bằng được tung tích của người này, tôi phải lột da rút gân, nghiền xương hắn thành vụn!!!”

...

Lúc này.

Diệp Bắc Minh đã đến một khu quân doanh.

Anh bảo tháp Càn Khôn Trấn Ngục sử dụng theo dõi vạn dặm, lập tức tìm vị trí của vua Tây Vực!

Sâu trong quân doanh phía trước.

Hoàng sa vạn dặm!

Cờ Vương tung bay!

“Giết!”

“Giết!”

“Giết!”

Trên sân tập có mấy trăm ngàn đại quân đang huấn luyện, tiếng la giết các loại vang bên tai không dứt.

Nếu là người bình thường nhìn thấy cảnh này sẽ bị dọa cho không nhúc nhích nổi.

Diệp Bắc Minh sải bước đi về phía quân doanh của vua Tây Vực!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh hãi: “Nhóc con, có phải hơi mạo hiểm quá không?”

Trong quân doanh có hàng triệu đại quân!

Đây không phải chuyện đùa!

Dù có ông ta, ngộ nhỡ Diệp Bắc Minh giết đến sức cùng lực kiệt cũng sẽ chết.

Diệp Bắc Minh cười: “Tôi tiến vào cảnh giới Võ Tông, vừa hay thử chút thực lực xem thế nào!”

Anh xua tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện.

Giây tiếp theo.

Đối diện với một triệu đại quân trong quân doanh của vua Tây Vực, anh quát lớn một tiếng: “Vua Tây Vực, đi ra nhận cái chết!”

“Vua Tây Vực, đi ra nhận cái chết!”

Giọng nói giống như sấm sét giữa trời quang, trong nháy mắt truyền khắp quân doanh của vua Tây Vực.

Soạt!!!

Trong nháy mắt, tại mấy chục sân thao trường ở nội bộ quân doanh, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn ra ngoài cửa lớn quân doanh.

Trên mặt tất cả tướng sĩ đều hiện lên vẻ kinh sợ.

Bất chợt trở nên giận dữ!

“Mẹ kiếp! Ai dám làm nhục vua Tây Vực?”

“Dù là ai, tôi biết hắn chết chắc rồi, thi thể sẽ không được lưu lại!”

“Lá gan cũng lớn quá, dám sủa bậy bên ngoài quân doanh của vua Tây Vực?”

“Đi, đi xem!”

Một vài tướng quân tính khí nóng nảy đã dẫn theo thuộc hạ chạy thẳng đến cửa lớn quân doanh.

“Khoan!”

Đột nhiên, một người đàn ông trung niên hùng hổ đi tới, cản chư vị tướng sĩ lại: “Ai cho phép các người tự tiện rời khỏi sân tập? Tiếp tục tập luyện!”

Tịnh Kiên Vương!

Một trong bốn chiến thần dưới tay vua Tây Vực.

Tịnh Kiên Vương, Hạo Sơn Vương, Tả Vực Vương, Hữu Vực Vương.

Danh xưng của bốn đại chiến thần hàng đầu dưới tay của vua Tây Vực!

Dưới tay đều có ba trăm ngàn đại quân.

Khoảnh khắc nhìn thấy người đó, mười mấy tướng quân hành lễ chào: “Chiến thần, có người sủa bậy ở cửa quân doanh, làm nhục vua Tây Vực!”

Tịnh Kiên Vương quát lạnh: “Chuyện này có người sẽ xử lý, không liên quan đến các người!”

“Quay về cho tôi, tiếp tục tập luyện!”

Mười mấy vị tướng quân ngây người.

Không dám nhiều lời, án binh bất động, trở lại sân tập.

Những tướng sĩ ở sân tập khác cũng bị ngăn cản, án binh bất động.

...

Tướng canh giữ ở cửa lớn quát lên một tiếng lớn: “Mày thật to gam, dám ở trước mặt một triệu đại quân làm nhục vua Tây Vực?”

“Khai hỏa!!”

"Lập tức bắn hắn thành tổ ong vò vẽ!”

Cộp cộp cộp cộp!

Đạn bay tới giống như mưa to gió lớn, đánh vào người Diệp Bắc Minh, phát ra tiếng ting ting ting.

Văng lửa khắp nơi!

Anh tiến vào cảnh giới Võ Tông, Cửu Chuyển Kim Thân Quyết cũng đã đề thăng lên đến tầng thứ hai.

Ngay cả đạn đại bác cũng không sợ, chứ đừng nói là đạn.

Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Đoạn Long, xông vào cửa lớn quân doanh.

Một kiếm chém ra!

Ầm!

Cửa lớn quân doanh nổ ầm ầm, hóa thành phế tích.

Người khai hỏa đều bị một kiếm giết trong nháy mắt!

Hiện trường hỗn loạn.

“Nổ súng!!!”

Có người điên cuồng gào rống.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Đạn đại bác bay tới, nổ tung bên cạnh Diệp Bắc Minh.

Mảng sắt nổ và lửa bùng cháy, một luồng nhiệt độ khủng khiếp bao trùm anh.

“Chết rồi!”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

“Chưa chết!!! Hắn chưa chết!!!”

Đột nhiên, một binh lính giống như gặp quỷ, giọng nói cũng biến hình.

“Cái gì?”

Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Đoạn Long, đi ra từ trong lửa đạn.

Giống như thần chết hạ phàm!

“Sao có thể…”

“Ôi trời ơi!”

“Hắn là người hay quỷ?”

Tất cả mọi người toàn thân cứng ngắc, trong con ngươi phản chiếu hình ảnh thần chết đang đi ra từ trong lửa đạn!

Một kiếm tấn công tới, huyết quang chợt hiện!

...

Một phòng làm việc trong quân doanh của vua Tây Vực.

Tịnh Kiên Vương, Hạo Sơn Vương, Tả Vực Vương, Hữu Vực Vương đứng trước màn hình lớn, nhìn Diệp Bắc Minh tiến vào quân doanh.

“Diệp Bắc Minh thật sự khủng khiếp như vậy sao?”

Hữu Vực Vương nuốt nước miếng.

Kinh khủng!

Con mẹ nó quá kinh khủng!

Đạn không hiệu quả với anh, pháo binh cũng không giết chết được anh!

Con mẹ nó đây có còn là người không?!!!

Tả Vực Vương phun ra một chữ: “Mẹ!”

Ánh mắt Hạo Sơn Vương nghiêm túc: “Người này chắc chắn tham vọng rất lớn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ áp đảo tất cả mọi người!”

Chân mày Hữu Vực Vương nhướng mạnh: “Thuộc hạ của chúng ta thật sự không ra tay sao?”

Tịnh Kiên Vương nhếch miệng cười, hung ác nói: “Tại sao phải ra tay?”

“Tào Anh ngồi ở vị trí này quá lâu rồi!”

“Hôm nay vừa hay mượn tay Diệp Bắc Minh giết hắn, chỉ cần hắn chết, chẳng phải Tây Vực sẽ do bốn chúng ta định đoạt sao?”

Soạt!

Ánh mắt ba người trầm xuống, vẻ tham lam chợt lóe rồi biến mất.

Tào Anh khống chế Tây Vực quả đúng là đã quá lâu rồi!
Chương 395: Cản tôi thì chết!

Nên đổi vua rồi!

“Nhưng bên cạnh vua Tây Vực còn có một Tiêu Long Cơ, người này thực lực Võ Thánh đỉnh phong”.

Tả Vực Vương nhướng mày, có chút lo lắng: “Bây giờ chúng ta không ra tay, ngộ nhỡ Tiêu Long Cơ giết được Diệp Bắc Minh”.

“Tào Anh trách tội xuống, e rằng chúng ta…”

Tịnh Kiên Vương cười lớn: “Ha ha ha, tin tức của các ông chẳng nhanh nhạy gì”.

“Tôi đã mua chuộc người bên cạnh Tào Anh, tối hôm qua, Tào Anh bảo Tiêu Long Cơ đi giết Diệp Bắc Minh”.

“Nhưng hôm nay, Tiêu Long Cơ không trở lại, Diệp Bắc Minh đánh tới”.

Con ngươi Tả Vực Vương co rút: “Ông nói Tiêu Long Cơ chết rồi?”

“Ông nói xem?”

Tịnh Kiên Vương cười xấu xa.

Tả Vực Vương mặt chấn động: “Đây chính là Võ Thánh đỉnh phong, có thể so được với người canh giữ Long Quốc, vậy mà lại chết?”

Không tưởng tượng nổi!

Thật không thể tin được.

Con ngươi Hạo Sơn Vương rét lạnh: “Diệp Bắc Minh có thực lực gì, tôi mặc kệ, Tào Anh hôm nay chết chắc rồi!”

...

Diệp Bắc Minh mở đường máu.

Vũ khí hiện đại vốn không thể nào làm gì được anh.

Đột nhiên, sau lưng cuồng phong gào thét, mười mấy bóng đen đánh tới.

Đều là cảnh giới Võ Hoàng!

Đối với võ giả bình thường thì quá đủ mạnh.

Nhưng đối với Diệp Bắc Minh, không đủ nhìn.

Những người này vừa xuất hiện liền đánh lén Diệp Bắc Minh trong nháy mắt, lập tức bị anh xoay người dùng một kiếm xóa bỏ, mười mấy khóm máu nổ tung!

Soạt!

Giây tiếp theo!

Từ bên hông lại có bảy tám người lao ra, đều là cảnh giới Võ Tôn khoảng sơ kỳ.

Lạnh như băng!

Cuồng bạo!

Tàn sát!

Những người này đều là tử sĩ Tào Anh huấn luyện, thực lực rất kinh khủng, một người có thể chống cự ngàn quân!

“Nhóc con, mày dám xông vào quân doanh? Chết cho tao!”

Một Võ Tôn quát lớn, một đao chém về phía đầu Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh một kiếm quét ngang, đánh nát người này vang lên một tiếng keng.

Vèo!

Sau lưng lại xuất hiện thêm một người, kiếm dài trong tay đâm về phía tim Diệp Bắc Minh: “Mày tưởng rằng mày là thần sao? Thứ khốn nạn! Chết cho tao!!!”

Ngay khoảnh khắc một kiếm đâm thủng tim Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh một đường đánh tới, không ai có thể ngăn cản.

Lều quân doanh của vua Tây Vực xuất hiện trong tầm mắt.

Mấy chục ngàn tinh binh vây quanh lều vải của vua Tây Vực.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh từ phía xa đi tới, nơm nớp lo sợ, tay chân không nhịn được run rẩy.

Không ai dám ra tay!

Chính người này.

Như thần chết vậy!

Một mình tiến vào trong hàng triệu đại quân.

Như vào vùng đất không người!

Một đường tàn sát đi đến trước lều quân doanh của vua Tây Vực.

Vèo!

Bỗng nhiên.

Từ bên hông, một đường đao khí khủng khiếp dài chừng trên trăm mét chém về phía Diệp Bắc Minh!

Một kiếm của Diệp Bắc Minh chém đường đao khí này.

Hóa giải tại chỗ!

Một người đàn ông cầm đao đánh tới, trên người bộc phát ra khí tức của Võ Thánh!

Ông ta quát: “Nhóc con, náo loạn nên kết thúc rồi!”

“Mày không nên đến đây, chết dưới tay Đao Thần tao chính là vinh hạnh của mày!”

Diệp Bắc Minh chẳng buồn nói nhảm.

Anh bước ra, xuất hiện bên cạnh người này.

“Mày?!”

Đao Thần kinh hãi.

Tốc độ quá nhanh!

Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh lẽo: “Đao Thần? Rác rưởi gì vậy!”

Tay giơ lên, kiếm rơi!

Soạt!

Thân thể Võ Thánh xưng là Đao Thần này cứng đờ, đứng nguyên tại chỗ.

Thanh đao dài trong tay rớt xuống đất, vang lên một tiếng ‘Keng’.

Ông ta hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh: “Kiếm nhanh… nhanh quá, chỉ có Độc Cô Cửu Kiếm nhanh hơn tao, sư phụ của mày là…”

Phập!

Từ trán ông ta xuất hiện một đường máu!

Lan tràn đến lỗ mũi, miệng, cổ họng, cuối cùng đến ngực, thân thể trong nháy mắt hóa thành hai nửa.

Mấy chục ngàn binh lính nhìn thấy cảnh này, sợ đến hồn siêu phách lạc: “Đao Thần Hồ Nhất Đao Tây Bắc… lại…”

“Thậm chí ngay cả một chiêu cũng không cản nổi?”

Đột nhiên.

Một giọng nói lạnh lùng truyền tới: “Không biết là kiếm của cậu nhanh hay kiếm tôi nhanh đây?”

Mọi người theo giọng nói nhìn sang, chính là một người đàn ông ôm theo một thanh kiếm gãy.

Hắn ta khoảng chừng ba mươi tuổi, khí tức trên người rất ác liệt, lộ ra thực lực Võ Thánh trung kỳ.

Diệp Bắc Minh phun ra một chữ: “Chết!”

Người đàn ông tức giận, ánh mắt lạnh như băng như muốn xé nát Diệp Bắc Minh: “Ha ha ha, giỏi lắm nhóc con, ngay cả tên Tàn Kiếm của tôi cũng không hỏi đã muốn giết tôi?”

“Cậu quá ngông cuồng, kiếp sau cố gắng làm người, đừng quá điên!”

Tàn Kiếm!

Một trong kiếm khách đứng đầu Long Quốc.

Đừng nhìn dáng vẻ hắn ta chỉ mới hơn ba mươi tuổi, thực tế đã hơn một trăm tuổi.

90 năm trước, hắn ta đã cùng quyết chiến một trận với Độc Cô Kiếm Thánh trên đỉnh Thái Sơn!

Kết quả.

Một chiêu bại trận!

Ngay cả kiếm trong tay cũng bị gãy.

Từ nay về sau, hắn ta quên tên họ của mình, lấy ‘Tàn Kiếm’ làm tên.

Không ngờ lại tỏa sáng lần hai ở giới kiếm đạo.

Mọi người kinh ngạc: “Chính là Tàn Kiếm!”

“Vua Tây Vực thật hào phóng, ngay cả Tàn Kiếm cũng trở thành môn khách của ông ta”.

“Diệp Bắc Minh chết chắc!”

Rất nhiều người lắc đầu.

Diệp Bắc Minh buồn cười: “Một người chết cần phải biết tên sao?”

“Cản tôi thì chết!”

Gầm!

Kiếm Đoạn Long phát ra tiếng long ngâm, một kiếm chém ra!

Thương Long Kình và Kinh Lôi Trảm!

Thương Long Kình!

Sấm chớp rền vang, trên kiếm Đoạn Long thậm chí còn xuất hiện một mảng lôi quang màu xanh, tiếng đùng đoàng giáng xuống.

Phốc!

Giữa điện quang hỏa thạch, trong phút chốc hai người hoán đổi vị trí.

Diệp Bắc Minh đứng bất động tại chỗ!

Giống như hóa đá.

“Ha ha ha ha!”

Tàn Kiếm cười to, sải bước về phía trước.

“Tàn Kiếm thắng rồi!”

“Ông ta chém được Diệp Bắc Minh?”

“Ha ha ha, quả nhiên Tàn Kiếm không hổ là người đứng đầu Kiếm Thánh”.

Mọi người cười lớn, thở phào nhẹ nhõm.

Tên sát thần cuối cùng đã chết!

Giây tiếp theo.

Cơ thể Tàn Kiếm lảo đảo, dừng tại chỗ.

“Hồ Nhất Đao nói không sai, kiếm…”

“... quá nhanh!!!”

Tàn Kiếm trợn tròn mắt, trên cổ xuất hiện vết máu.

Người hắn ta cứng ngắc, giống như cây cọc không cam lòng đứng nguyên tại chỗ.

Đầu người rơi xuống đất!

Hiện trường tĩnh mịch!

“Tàn Kiếm vậy mà cũng bị một kiếm giết chết!!!”

“Ực, ực!”

Đám người trước lều quân doanh điên cuồng nuốt nước miếng, trong mắt đều là tia máu.

Sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh!

Lùi về phía sau.

Diệp Bắc Minh chẳng buồn nhìn bọn họ một cái.

Tiếp tục đi về phía lều của vua Tây Vực.

Lúc này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK