Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 626: Cầu xin

Tiếng đau đớn dữ dội xé tim xé phổi vang lên, khuôn mặt già của Từ Huyền Võ méo mó: “Thế này là sao?”

“Cơ thể của tên súc sinh mày làm sao có thể chịu được quyền này của tao?”

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”

Diệp Bắc Minh cũng ngẩn người: “Có chuyện gì vậy?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hiểu ra: “Vãi, bản tháp biết rồi!”

“Cậu đã dung hợp con mắt thần ma, hấp thụ ma khí trong Giếng Tử Vong!”

“Tôi đã quên mất bản thân cậu là cơ thể bán ma, cho nên độ mạnh cơ thể rất khủng bố!”

“Những ma khí bao trùm bên ngoài cơ thể cậu giống như một tầng bảo vệ đao thương không đánh vào được!”

Diệp Bắc Minh bất ngờ vui mừng!

Không sợ đòn tấn công của Thánh Cảnh?

Quá đã!

Soạt.

Từ Huyền Võ nhanh chóng lùi lại.

Khóe miệng Diệp Bắc Minh hiện lên ý cười như ma quỷ: “Lão chó, bây giờ muốn chạy, không thấy đã quá muộn rồi sao?”

Tay cầm kiếm Đoạn Long, chủ động xông lên trước!

Chém một kiếm nghiền áp xuống!

Đã có ma khí hộ thể, thì không có gì phải sợ!

Đồng tử của Từ Huyền Võ co lại!

“Lão Từ, cẩn thận!”

Hoàng Phi Hổ từ bên cạnh tấn công đến!

Diệp Bắc Minh quay đầu đập một kiếm lên, bảo đao màu đen trong tay Hoàng Phi Hổ gãy thành hai mảnh!

Hoàng Phi Hổ bị đánh đến bùng nổ, cổ tay không ngừng run lên!

“Mày… sức mạnh thật khủng bố, tiểu tạp chủng, mày…”

Còn chưa nói hết câu.

Diệp Bắc Minh xuất hiện trước mặt Hoàng Phi Hổ giống như quỷ mị!

Đâm một đường kiếm về phía đan điền của Hoàng Phi Hổ!

Đợi khhi Hoàng Phi Hổ phản ứng lại, thì đã muộn.

Phụt!

Kiếm Đoạn Long đâm vào đan điền!

Băng lạnh!

Quặn đau!

Sợ hãi!

Lúc này, Hoàng Phi Hổ cảm thấy chân nguyên nhanh chóng chảy dần.

Đan điền bị hủy, lập tức trở thành một phế nhân: “Đan điền của tôi!”

“A! Đan điền của tôi!”

“Súc sinh, mày lại phế đi đan điền của tao? Mày có biết tao là ai không?”

Diệp Bắc Minh chém một kiếm xuống!

Phụt!

Một cái chân của Hoàng Phi Hổ bị anh trực tiếp chém gãy: “Còn dám nhiều lời thêm một chữ, giết!”

“Mày!”

Hoàng Phi Hổ run run đôi môi.

Bỗng nhiên, Diệp Bắc Minh cảm nhận được nguy hiểm ập đến từ phía sau!

Soạt!

Một luồng sát khí giáng xuống.

Anh quay người đâm một kiếm ra!

Phụt!

Từ Huyền Võ vừa hay tấn công đến, giống như chủ động đụng vào kiếm Đoạn Long, đan điền bị đâm xuyên!

Diệp Bắc Minh tóm chặt bả vai của Từ Huyền Võ, ném xuống đất như ném chó chết!

“Từ trưởng lão!”

Mấy đệ tử của Thanh Huyền Tông vô cùng kinh sợ.

Lúc này.

Trong con mắt của Diệp Bắc Minh bùng cháy ngọn lửa giận ngút trời: “Thứ nhất, các ông không nên sỉ nhục mẹ tôi!”

Anh giơ tay lên là giáng một kiếm!

Phụt!

Trực tiếp chém gãy chân của hai người Hoàng Phi Hổ và Từ Huyền Võ.

“A!”

Hai người kêu thảm.

Các đệ tử khác của Thanh Huyền Tông ngẩn người, nằm mơ cũng không ngờ Diệp Bắc Minh quyết đoán như vậy!

Diệp Bắc Minh tiếp tục cất giọng lạnh như băng: “Thứ hai, các ông không nên mở miệng ra là kêu súc sinh!”

Phụt!

Kiếm thứ hai giáng xuống!

Hoàng Phi Hổ mất một cánh tay!

Từ Huyền Võ mất một cái chân!

“Mày!”

Đôi mắt của hai người không ngừng run lên, trong lòng nổi lên nỗi sợ hãi vô biên đang gặm nhấm nuốt chửng bọn họ từng chút từng chút!

Hoàng Phi Hổ vội vàng nói: “Diệp Bắc Minh, có gì từ từ nói, chúng tôi biết sai rồi, không nên đối xử với cậu như vậy...”

Từ Huyền Võ gật đầu theo: “Đúng thế, có gì từ từ nói!”

“Chúng tôi là trưởng lão của Thanh Huyền Tông, cậu hại bọn tôi như này, nếu Thanh Huyền Tông biết thì cậu cũng khó thoát khỏi cái chết!”

“Chỉ cần cậu chịu tha cho tôi, tôi bảo đảm không gây chuyện với cậu!”

Hoàng Phi Hổ bò dưới chân Diệp Bắc Minh: “Chúng tôi tình nguyện lấy tấm lòng võ đạo ra thề, chỉ cần cậu tha cho chúng tôi một mạng!”

Nghe thấy hai người cầu xin.

Diệp Bắc Minh cười: “Bắt đầu từ lúc hai người sỉ nhục mẹ tôi, thì đã là người chết rồi!”

“Nói ra tất cả những gì các người biết, nói cho tôi biết kiếm Long Đồ mà các ông nói là thế nào!”

“Có lẽ, tôi có thể đồng ý cho hai người chết nhẹ nhàng!”

Anh vốn định trực tiếp lục soát thần hồn.

Nhưng lo sợ hai người này sẽ giống như Chu thái sư, bị hạ thần chú!

Lục soát thần hồn trực tiếp giết chết hai người này!

Hai người quay sang nhìn nhau, đồng tử điên cuồng co lại.

Hình như Hoàng Phi Hổ đã quên đi hoàn cảnh của mình, trong lòng bùng lên cơn lửa giận: “Súc sinh, mày...”

Lời uy hiếp còn chưa nói ra.

Phụt! Phụt! Phụt!

Diệp Bắc Minh giơ tay ném ra mười ba cây kim châm.

Cắm vào trong huyệt đạo của Hoàng Phi Hổ!

Trong tích tắc.

Hoàng Phi Hổ cảm giác như có hàng vạn trùng độc đang gặm nhấm máu thịt của lão ta!

“A!”

Phát ra tiếng kêu thảm xé gan xé phổi.

Không ngừng lăn lộn dưới mặt đất.

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn lão ta: “Cơ thể con người có một ngàn bốn trăm bốn mươi huyệt đạo, một trăm năm mươi chín huyệt đạo trong đó, bất kỳ huyệt đạo nào bị đâm trúng!”

“Đều sẽ sống không bằng chết, còn đau khổ hơn lăng trì gấp vạn lần!”

“Mười ba cây kim này đã đâm vào mười ba huyệt đạo đau khổ nhất!”

Cười lạnh lùng: “Ông nên cảm thấy may mắn, vì không phải người nào cũng được đãi ngộ như này!”

Nụ cười này, vốn không phải của con người.

Dường như từ tử thần sâu trong địa ngục!

Khiến người ta cực kỳ sợ hãi!

Những người khác của Thanh Huyền Tông không nhịn được ớn lạnh.

Diệp Bắc Minh cúi nhìn Từ Huyền Võ: “Ông có muốn thử không?”

Từ Huyền Võ sợ đến điên cuồng dập đầu: “Đại nhân, tôi nói, tôi nói...”
Chương 627: Giải thoát

Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh như băng: “Mẹ của tôi và Thanh Huyền Tông có quan hệ gì?”

Từ Huyền Võ vội vàng trả lời: “Mẹ của cậu là đệ tử nội môn của Thanh Huyền Tông, bà ta là thiên tài yêu nghiệt nhất của Thanh Huyền Tông trong vòng một ngàn năm trở lại đây!”

“Bà ta nhập môn chưa đến năm năm, đã bò được lên top mười bảng xếp hạng Thanh Huyền trong Tông!”

Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Từ Huyền Võ: “Đã như vậy, tại sao ông sỉ nhục mẹ của tôi?”

Cơ thể của Từ Huyền Võ run lên: “Chuyện này nói ra thì dài…”

Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng: “Chuyện dài thì từ từ nói, tôi có thời gian!”

“Được!”

Trong lòng Từ Huyền Võ mang theo nỗi hối hận sâu sắc: “Tuy Diệp Thanh Lam có thiên phú nghịch thiên, nhưng cuối cùng xuất thân không tốt”.

“Bà ta thế cô lực mỏng, bị một vị lão tổ của nhà họ Ô nhìn trúng, muốn thu nhận bà ta là lư đỉnh!”

Sắc mặt của Diệp Bắc Minh cực kỳ khó coi.

Anh là võ giả, đương nhiên biết lư đỉnh nghĩa là gì!

Một khi võ giả trở thành lư đỉnh của người khác, thực lực sẽ bị hút cạn.

Thế vẫn coi là may mắn!

Nếu xui xẻo, ngay cả tuổi thọ cũng bị hút cạn!

Diệp Bắc Minh cất giọng băng lạnh: “Nhà họ Ô là ai?”

Từ Huyền Võ không dám chậm trễ: “Thanh Huyền Tông truyền thừa mấy vạn năm, do bảy gia tộc cùng xây dựng!”

“Nhà họ Ô là một trong số đó, hơn nữa còn là một trong ba nhà có thực lực cường mạnh nhất trong bảy gia tộc!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Các ông làm sao biết được mẹ tôi mang thai huyết mạch ma tộc?”

Từ Huyền Võ ngẩng đầu nhìn Diệp Bắc Minh một cái, sợ đến run rẩy khi nhìn thẳng vào đôi mắt băng lạnh vô tình đó!

“Diệp Thanh Lam vì trốn tránh áp lực của nhà họ Ô, cho nên rời khỏi Thanh Huyền Tông, tiến vào một nơi được gọi là vùng biển cấm kỵ“.

“Hai mươi tư năm trước, khi bà ta trở về Thanh Huyền Tông, đã mang thai…”

“Hơn nữa, khi tiến vào vào tháp Thông Thiên Thanh Huyền Tông, bị tháp Thông Thiên phát hiện trong cơ thể có khí tức của ma tộc”.

“Chấp Pháp Đường bèn hạ lệnh truy giết Diệp Thanh Lam…”

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.

Hai mươi tư năm trước?

Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra!

Chẳng lẽ mẹ bị thương vì bị Thanh Huyền Tông truy giết, chạy về Côn Luân Hư?

Sau đó.

Lại đến giới phàm tục!

Nhưng, mẹ bị Thanh Huyền Tông truy giết, tại sao còn muốn để anh gia nhập Thanh Huyền Tông?

Điều này, Diệp Bắc Minh cũng không hiểu.

Xem ra chỉ có gia nhập Thanh Huyền Tông, mới có thể biết mọi việc.

“Kiếm Long Đồ thì sao? Chuyện này là thế nào?”

Diệp Bắc Minh giơ tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay.

Từ Huyền Võ nhìn kiếm Đoạn Long, sâu trong con mắt lóe lên vẻ tham lam!

Liền sau đó.

Ông ta liền che đậy sự tham lam này: “Tương truyền Đại Lục Chân Võ có một món chí bảo vô thượng, tên là tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”

“Kẻ nào có được tháp Càn Khôn Trấn Ngục có thể có được thiên hạ, thanh kiếm trong tay cậu, là do Diệp Thanh Lam mang về từ vùng biển cấm kỵ”.

“Trên thanh kiếm này có hình ảnh của chân long, lại nghe nói chân long này là một tấm bản đồ, đánh dấu vị trí của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”

“Cho nên, mọi người đặt tên cho thanh kiếm này là Kiếm Long Đồ, có nghĩa là bản đồ!”

Diệp Bắc Minh cười: “Cho nên, các người truy giết mẹ của tôi, vốn không phải vì bà ấy mang thai huyết mạch ma tộc!”

“Mà là vì Kiếm Long Đồ trong tay bà ấy?”

“Ha ha ha, đúng là muốn đổ tội cho người khác, không lo thiếu chứng cớ!”

Từ Huyền Võ sợ đến bò dưới đất dập đầu: “Đại nhân, truy giết mẹ của cậu cũng chỉ là nhà họ Ô và mấy gia tộc khác làm, Từ Huyền Võ chưa từng làm chuyện này!”

“Tôi đúng là đáng chết, chỉ vì lòng tham nhất thời, sau khi được biết Kiếm Long Đồ xuất hiện mới đến hoàng triều Đại Chu!”

“Tôi đã là phế nhân, cậu tha cho tôi một mạng đi!”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Đừng vội, để tôi nghiệm chứng đã!”

Vù!

Một luồng hào quang màu máu từ đồng từ của anh bắn ra, chui vào trong cơ thể của Từ Huyền Võ.

“Đây là…”

Từ Huyền Võ kinh hãi.

Huyết hồn chú, trực tiếp lục soát!

Trong tích tắc!

Anh đều biết tất cả thông tin trong đầu Từ Huyền Võ.

Từ Huyền Võ không nói dối, tất cả giống như ông ta nói!

Lục soát thần hồn kết thúc!

Từ Huyền Võ bò dưới đất: “Thuật lục soát thần hồn? Làm sao cậu có thể có thần thông này…”

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt lạnh lùng: “Người chết không cần thiết phải biết!”

“Diệp Bắc Minh, cậu không coi trọng đạo đức võ đạo!”

Từ Huyền Võ sợ đến toàn thân run lên: “Tôi đã nói với cậu hết rồi, cậu còn giết…”

Phụt!

Một kiếm chém qua!

Cái đầu của Từ Huyền Võ bay cao lên, phập một cái rơi xuống đất.

Đôi mắt trừng mở to, dữ tợn đáng sợ.

“Còn cả ông, có thể lên đường rồi!”

Diệp Bắc Minh nhìn sang Hoàng Phi Hổ.

Đập một chưởng đến!

Trong đôi mắt của Hoàng Phi Hổ hiện lên tia giải thoát: “Cảm ơn…”

Cái chết là một ơn huệ đối với Hoàng Phi Hổ!

Phập!

Một làn sương máu bùng nổ!

Đám đệ tử của Thanh Huyền Tông sợ đến toàn thân run rẩy, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Sợ đến trái tìm cũng sắp nổ tung!

“Các người thì sao? Nên xử lý thế nào đây?”

“Xin tha mạng!”

Mười mấy đệ tử của Thanh Huyền Tông trực tiếp quỳ xuống!

“Đại nhân, tôi tên là Chu Thường…”

Tôi là Chương Bảo Đông…”

“Đại nhân xin tha mạng, chúng tôi tình nguyện làm trâu làm ngựa cho cậu!”

“Đại nhân đừng giết chúng tôi, chúng tôi chỉ cùng hai vị trưởng lão ra ngoài rèn luyện, không tham gia vào việc truy sát mẹ của cậu!”

“Đại nhân, tôi vẫn còn trẻ, gia nhập Thanh Huyền Tông chưa đến mười năm…”
Chương 628: Huyết mạch thú hoàng

“Tích Mặc sư muội, muội nói đi! Muội xinh đẹp như vậy, nói không chừng đại nhân thích muội đấy!”

Một thanh niên nhìn sang một cô gái đẹp nhất.

Cô ta mặc trang phục luyện công, bao bọc dáng người hoàn hảo.

Xinh đẹp tự nhiên, đường cong quyến rũ!

Đống lửa chiếu bóng ngược trên khuôn mặt, lấp lánh ánh sáng bóng mịn màng.

Đường Tích Mặc nhìn Diệp Bắc Minh: “Đại nhân, cầu xin cậu tha mạng…”

Diệp Bắc Minh cũng chẳng thèm nhìn cô ta một cái: “Cho các người một cơ hội sống, bây giờ nhận tôi làm chủ nhân!”

“Sau này, làm việc cho tôi!”

“Nếu không, chết!”

Tất cả mọi người đều run lên!

Ánh mắt nhìn Diệp Bắc Minh như nhìn tử thần, không dám phản bác.

Tất cả cứa ra một giọt tinh huyết!

Diệp Bắc Minh ký điều ước chủ nô với bọn họ: “Các người về Thanh Huyền Tông đi, qua khoảng thời gian nữa tôi sẽ đích thân đến Thanh Huyền Tông một chuyến!”

“Rõ!”

Mười mấy người kích động rời đi.

Diệp Bắc Minh giơ tay, lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa!

Lập tức làm tan chảy thi thể của Hoàng Phi Hổ và Từ Huyền Võ!

Đột nhiên.

Một giọng kinh hãi vang lên: “A! Là dị hỏa!”

“Ai đấy?”

Diệp Bắc Minh sầm mặt.

Lập tức khóa chặt hướng đó!

Soạt!

Anh hóa thành một tàn ảnh xuất hiện cách đó trăm trượng.

Cả hiện trượng trống không, chỉ có một con thỏ trắng bò dưới đất ăn cỏ!

Diệp Bắc Minh cảm thấy hơi kỳ lạ: “Chẳng lẽ mình nghe nhầm? Không có ai mà!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng kinh ngạc: “Cậu nhóc, là con thỏ trước mặt cậu!”

“Con thỏ?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mau chóng giải thích: “Cậu nhóc, cậu thật may mắn!”

“Đây là ma thú cấp mười, uống máu tươi của nó, cậu có thể nâng cao thực lực!”

Diệp Bắc Minh rất ngạc nhiên: “Vãi? Ma thú cấp mười?”

Anh giơ tay tóm về phía con thỏ!

Con thỏ đó thấy tình thế không ổn, co giò định bỏ chạy!

Soạt!

Nhanh như điện!

Diệp Bắc Minh sầm mặt xuống: “Tốc độ nhanh thật, mày tưởng mày chạy được hả?”

Ầm ầm!

Tam Thiên Lôi Minh!

Mấy chục đường sét từ trên trời giáng xuống, mặt đất ầm ầm nổ tung, xuất hiện mấy chục cái hố cháy khét!

Con thỏ bị bắn bay lên, lại xuất hiện giọng nói như của một cô gái: “Trời ơi, sắp chết rồi!”

“Đừng giết tôi, tôi biết anh đang tìm hai cô gái đó, tôi biết tung tích của bọn họ!”

“Dừng!”

Diệp Bắc Minh quát lớn một tiếng.

Mấy chục đường sét lóe lên, chuẩn bị tấn công bất kỳ lúc nào.

Anh nhìn chằm chằm con ma thú cấp mười: “Mày biết tung tích của Nhược Giai và Nhược Tuyết?”

“Mày biết lừa gạt tao thì sẽ có kết cục gì không?”

Ma thú cấp mười vội giải thích: “Tôi từng gặp anh trong rừng rậm ma thú, cố ý theo anh từ rừng rậm ma thú ra”.

“Tôi cũng biết tung tích của hai cô gái mà anh đang tìm, tôi vẫn luôn muốn nói với anh, nhưng không dám”.

Ma thú cấp mười lướt nhìn Diệp Bắc Minh một cái.

Hơi sợ hãi rụt cổ!

“Loài người không đáng tin, nhưng anh không phải là loài người!”

“Sát khí của anh quá mạnh, khiến tôi không dám lại gần”.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Mày nghe được cuộc trò chuyện vừa nãy, cho nên cho rằng tao không phải là loài người?”

Ma thú cấp mười lắc đầu: “Không phải”.

“Lần đầu tiên gặp được anh trong rừng rậm ma thú, tôi đã biết anh không phải con người”.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Làm sao mày nhìn ra được?”

Ma thú cấp mười trả lời: “Vì khí tức của huyết mạch trên người anh rất cường mạnh”.

“Ồ?”

Diệp Bắc Minh trầm ngâm một lát; “Chẳng lẽ ma thú có thể cảm nhận được huyết mạch của tôi?”

Ma thú cấp mười lắc cái đầu nhỏ: “Không phải tất cả ma thú đếu có thể cảm nhận được, ma thú bình thường chỉ cảm thấy huyết mạch của anh rất mạnh!”

“Nhưng tôi biết, trong cơ thể của anh chảy dòng máu của thú hoàng!”

“Thú hoàng?”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh lóe lên.

Dường như nghĩ đến điều gì!

Chẳng lẽ bố của mình là thú hoàng?

“Mày đi theo tao làm gì?”

Diệp Bắc Minh lạnh giọng hỏi.

Ma thú cấp mười chớp đôi mắt to màu hồng: “Anh có huyết mạch của thú hoàng, đi theo anh, tôi mới có thể tiến hóa!”

“Tiến hóa?”

Diệp Bắc Minh hơi hồ nghi.

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, ma thú khác với con người”.

“Bọn chúng thông qua tu luyện có thể tăng thực lực, nhưng huyết mạch là bẩm sinh, không thể thay đổi!”

“Ma thú muốn nâng cao đẳng cấp huyết mạch, thì buộc phải ở bên cạnh ma thú cấp cao hơn!”

“Con thỏ này không nói dối, nó đi theo cậu, khả năng lớn là vì huyết mạch của cậu!”

Diệp Bắc Minh hơi ngẫm nghĩ gật đầu.

Không tiếp tục suy nghĩ việc này.

Chuyển ánh mắt nhìn sang ma thú cấp mười: “Mày nói mày biết tung tích của Nhược Giai và Nhược Tuyết, mày biết cái gì?”

Ma thú cấp mười yếu ớt lên tiếng: “Lúc đó có hai võ giả loài người đưa theo bọn họ muốn đi xuyên qua rừng rậm ma thú”.

“Đột nhiên gặp phải một người phụ nữ có thực lực cực kỳ đáng sợ!”

“Người phụ nữ này tiến vào rừng rậm ma thú rất lâu rồi, vẫn luôn tàn sát ma thú khác, uống máu tươi của chúng”.

“Sau khi người phụ nữ đó giết hai người này, thì đưa hai cô gái đi”.

Diệp Bắc Minh lập tức truyền âm: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, xem ra đúng là Tôn Thiến đã đưa Nhược Giai và Nhược Tuyết đi!”

“Có cách nào tìm được Tôn Thiến không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Con thỏ này nói như vậy, có lẽ Tôn Thiến đã có được truyền thừa của thần nữ Túc Hoàng”.

“Ở đây tôi không tìm được khí tức của Tôn Thiến, trừ phi đến hiện trường chiến đấu xem sao”.

Diệp Bắc Minh lo lắng cho sự an toàn của họ: “Vậy thì đến rừng rậm ma thú rồi tính!”

“Chúng ta về rừng rậm ma thú một chuyến”.

Anh đưa tay tóm về phía trước, trực tiếp bắt ma thú cấp mười.

Về đến Long Đô Đại Chu.
Chương 629: Mị thỏ cấp mười

Sau khi bàn giao với Diệp Chính Đức mấy câu, để tránh tứ sư tỷ lo lắng, anh liền đi đến rừng rậm ma thú.

Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh, dưới sự chỉ dẫn của con thỏ trắng.

Đến trước một cái cây lớn chọc trời!

Đột nhiên.

Phía trước truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt.

Trên không trung có một con Hắc Ưng khổng lồ đang xoay tròn!

Dưới đất có bảy tám người, trong đó có một ông lão cầm cung tên!

Bắn ra liên tục!

Một cô gái diêm dúa trong đám đông nói: “Cậu Kỷ, con Long Ưng này không tệ, nếu có thể hàng phục biến nó thành vật cưỡi thì tốt!”

Người đàn ông mặc cẩm bào bên cạnh ôm cô gái diêm dúa: “Vậy tôi bắt nó tặng cho cô, nhưng để báo đáp, cô phải theo tôi một tháng!”

Cô gái diêm dúa cười quái dị một tiếng: “Trời ơi, cậu Kỷ, nhiều người đang nhìn lắm đấy”.

“Xẩu hổ chết đi được, cậu đường đường là cậu chủ nhà họ Kỷ, phụ thân của cậu còn là trưởng lão của Huyết Vân Tông”.

“Chỉ cần cậu đồng ý cho tôi gia nhập Huyết Vân Tông, nô gia sẽ là người của cậu!”

Trong lòng Kỷ Phi nóng lực.

Thầm mắng một câu yêu nữ, sớm muộn gì tôi cũng bắt cô ở dưới người tôi cầu xin tôi!

Kiềm chế cơn nóng trong lòng, chỉ lên bầu trời: “Lão Kim, bắn nó xuống cho tôi!”

“Nhớ kỹ, tuyệt đối không được bắn chết nó!”

Ông lão thản nhiên gật đầu: “Công tử yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi”.

Vù! Vù! Vù!

Ông lão giương cung bắn tên.

Mũi tên được chế tạo từ sắt thiên thạch, không gì có thể hủy diệt!

Nhanh như điện!

Tốc độ của Long Ưng rất nhanh, sau khi né tránh mười mấy mũi tên.

Roạt!

Máu tươi bay ra!

“A!”

Long Ưng kêu thảm một tiếng, sắp rớt xuống.

Ma thú cấp mười lo lắng kêu lớn một tiếng: “Tiểu Hắc, không!”

Soạt!

Nó nhảy ra từ trong lòng Diệp Bắc Minh, hóa thành một đường chớp điện màu trắng.

Xông vào trong đám đông, đâm sầm khiến Kỷ Phi và cô gái diêm dúa ngã xuống đất.

Cô gái diêm dúa ngã vào trong hố bùn: “A! Ghê tởm chết đi được!”

“Con thỏ hoang ở đâu ra? Cậu Kỷ giết nó giúp tôi!”

Kỷ Phi cũng mặt đầy bụi bẩn, nhìn ma thú cấp mười đột ngột xông ra: “Lão Kim, giết nó cho tôi!”

“Rõ!”

Mấy người khác gật đầu, tấn công về phía con thỏ trắng.

Long Ưng đang xoay tròn trên không trung thấy vậy, quát lớn một tiếng: “Tiểu Bạch, cẩn thận!”

Soạt!

Nó xông xuống như chớp điện, cuồn cuộn nổi lên cuồng phong, đánh bay đám người.

Kỷ Phi bị Long Ưng đập trúng, ngã vào trong hố bùn bên cạnh, trong miệng đầy thứ gì nhão nhoẹt.

“Ọe!”

Kỷ Phi ngồi quỳ dưới đất, nôn khan một hồi.

Nôn ra cả mật đắng, tức giận gầm thét: “Vãi! Giết giết giết! Giết hết cho tôi!”

“Long Ưng cái chó gì, cả đời này bản công tử chưa từng chịu nhục nhã thế này!”

“Lão Kim, không cần khách sáo, bắn chết con chim ngu xuẩn đó cho tôi!”

Đôi mắt của lão Kim nghiêm lại: “Rõ, công tử!”

Ông ta lấy ra một mũi tên màu vàng từ trong nhẫn trữ vật, bắn ra như sao băng!

Long Ưng sớm đã bị thương.

Bị mũi tên xuyên tim!

“A!”

Từ trên không trung rơi xuống.

Ma thú cấp mười điên cuồng xông lên, bò bên cạnh Long Ưng: “Tiểu Hắc, cậu không sao chứ?”

Long Ưng khẽ đập đôi cánh, phát hiện không có chút sức lực nào: “Tiểu Bạch! Chạy đi! Mau chạy đi!”

“Đám con người này đến đây săn bắn, nếu cậu bị tóm được, sẽ phải làm nô dịch cho họ!”

“Chạy đi, cậu mau chạy đi!”

Ma thú cấp mười lắc đầu: “Không, tớ không đi!”

“Tiểu Hắc, nếu đi thì chúng ta cùng đi!”

Lão Kim hiểu ra: “Công tử, con thỏ này biết nói, a… tôi biết rồi!”

“Đây là mị thỏ biến dị cấp mười!”

“Mị thỏ biến dị?”

Ánh mắt cô gái diêm dúa sáng lên.

Mị thỏ có thể tăng cấp đến cấp mười, cực kỳ hiếm có.

Nếu mang nó về, huấn luyện thành thú cưng rồi bán đi, không chừng có thể bán được món tiền lớn.

Cô gái cười tiến lên trước: “Thỏ con, chỉ cần mày nhận tao làm chủ nhân, tao sẽ bảo cậu Kỷ thả bạn của mày!”

Một con thỏ con, có thể có lực sát thương thế nào?

“Cô nằm mơ đi!”

Mị thỏ cấp mười đột nhiên ra tay.

Roạt!

Khuôn mặt của cô gái diêm dúa bị cào rách, lộ ra máu thịt!

“A!”

“Mặt của tôi…”

Tiếng kêu thảm vang lên.

Kỷ Phi nhìn thấy cảnh này, giật khóe miệng: “Vãi!”

Một báu vật đang tốt đẹp, lại bị phế như vậy?

Cô gái diêm dúa khóc lóc chạy đến: “Cậu Kỷ, con thỏ ngu xuẩn này dám cào…”

Ánh mắt Kỷ Phi lạnh băng, trực tiếp tóm cổ họng của cô ta!

“Rắc” một tiếng giòn tan.

Trực tiếp bóp vỡ!

Cô gái diêm dúa trừng mở to đôi mắt, kinh sợ nhìn Kỷ Phi.

Kỷ Phi giơ chân đá thi thể của cô ta: “Lão Kim, giết con Long Ưng này đi, bắt con thỏ cho tôi!”

“Quỳnh Nguyệt sư tỷ chắc chắn thích nó!”

“Lão Kim? Ông làm sao thế?”

Kỷ Phi cau mày.

Lúc này.

Sắc mặt lão Kim nghiêm trọng, nhìn về hướng Long Ưng bị thương: “Là ai?”

“Ừm?”

Kỷ Phi ngẩng đầu nhìn.

Chỉ thấy phía trước Long Ưng và Mị thỏ cấp mười có thêm một thanh niên trẻ.
Chương 630: Tinh hạch ma thú

“Cậu nhóc, cậu là ai?”

Lão Kim cất giọng kiêng sợ!

Nơi này là rừng rậm ma thú.

Người thanh niên này đột nhiên mọc ra, đi đến trước Long Ưng trong khi bọn họ vẫn còn ở đây.

Vậy mà không có người nào trong số bọn họ phát hiện ra?

Kỷ Phi lạnh giọng hỏi: “Anh bạn này, hai con vật săn này là chúng tôi phát hiện trước”.

“Nói như vậy cũng có phải có trước có sau chứ phải không?”

“Tôi là Kỷ Phi, là đệ tử của Huyết Vân Tông!”

“Bố của tôi là trưởng lão của Huyết Vân Tông, được gọi là Huyết La Sát!”

Kỷ Phi rất thận trọng!

Cho dù tu vi của Diệp Bắc Minh mới là võ đế sơ kỳ!

Hắn ta vẫn thận trọng!

Nơi này là rừng rậm ma thú.

Một thanh niên võ đế sơ kỳ đột nhiên xuất hiện, khó bảo đảm gần đây không có trưởng bối của anh!

Diệp Bắc Minh phớt lờ Kỷ Phi, nhìn sang thi thể của Long Ưng: “Nó bị bắn trúng tim, đã không cứu được nữa rồi”.

Mị thỏ cấp mười đầm đìa nước mắt: “Không, đừng!”

“Tiểu Hắc, cậu đừng chết, hu hu hu!”

Toàn thân Long Ưng run lên, thoi thóp hơi tàn: “Anh chính là loài người mà Tiểu Bạch đuổi theo ra phải không, tôi nhớ anh…”

“Tiểu Bạch xin nhờ vào anh rồi, hy vọng anh đối xử tốt với cậu ấy”.

Mị thú cấp mười điên cuồng lắc đầu: “Không, Tiểu Hắc, cậu sẽ không chết…”

Diệp Bắc Minh đang định từ chối.

Liền sau đó.

Long Ưng đột nhiên mở miệng, nhả ra một viên tinh hạch ma thú màu tím: “Tôi cho anh tinh hạch của tôi, chăm sóc Tiểu Bạch tử tế…”

“Tiểu Bạch, tu luyện cho tốt, sớm ngày hóa thành người…”

Nghiêng đầu, mất sức sống.

“Tinh hạch ma thú cấp mười!”

“Vãi!”

Đám người Kỷ Phi và lão Kim chửi thề, mặt đỏ tía tai, vô cùng kích động.

“Còn là tinh hạch ma thú cấp mười màu tím sẫm, cậu nhóc, viên tinh hạch ma thú này là của chúng tôi!”

Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ.

Tinh hạch ma thú cấp mười lấp lánh, chiếu sáng xung quanh!

“Tiểu Hắc!”

Mị thỏ cấp mười khóc lóc đau khổ.

Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: “Giữa ma thú lại có tình cảm như này?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lạnh nhạt trả lời: “Hừ, nhiều lúc, lòng người còn độc ác hơn ma thú nhiều!”

Diệp Bắc Minh cất tinh hạch ma thú cấp mười đi.

Kỷ Phi giật khóe mắt.

Sắc mặt lão Kim sầm xuống: “Cậu thanh niên, công tử nhà tôi nói, bảo cậu giao…”

Soạt!

Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay, đám người Huyết Vân Tông đều không phản ứng kịp.

Anh xuất hiện trước người lão Kim, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong lòng bàn tay!

Chém ra một kiếm!

Phập!

Lão Kim trực tiếp nổ tung, hóa thành sương máu!

“Suýt!”

Đám người Kỷ Phi hít khí lạnh, sợ đến trái tim muốn nổ tung!

Lão Kim là cảnh giới Hợp Nhất đỉnh phong, lại bị giết bằng một đường kiếm?

Kỷ Phi muốt nước miếng: “Anh bạn này, chúng tôi không cần tinh hạch ma thú cấp mười nữa”.

“Chuyện vừa nãy, đều là hiểu nhầm!”

“Chúng ta đi thôi!”

Quay người định đi.

Roạt!

Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay, chém ra một đường kiếm khí màu đỏ máu!

Kỷ Phi quay đầu nhìn, gần như sợ đến ngốc nghếch, giọng nói cũng run run: “Bố của tôi là Huyết La Sát, ở ngay gần đây, làm sao cậu dám giết…”

Phụt!

Một làn sương máu nổ ra.

Giọng nói dừng đột ngột.

Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Mày có thể tiếp tục đau lòng, nhưng bạn của mày đã chết rồi”.

“Bây giờ mày có hai lựa chọn, thứ nhất, đưa tao đi tìm chỗ mà Nhược Giai và Nhược Tuyết được cứu đi!”

“Sau đó, mày đi đường của mày, tao đi đường của tao, chúng ta không ai nợ ai!”

“Thứ hai, làm theo lời trăn trối của bạn mày, mày có thể nhận tao làm chủ nhân!”

“Từ nay về sau, mày theo bên cạnh tao!”

Mị thú cấp mười lau sạch nước mắt: “Tôi tình nguyện nhận anh làm chủ nhân!”

“Được”.

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.

Sau khi hai bên ký khế ước.

Một luồng Phần Thiên Chi Diễm bay ra, rơi lên thi thể của Long Ưng.

Lập tức hóa thành tro bụi!

“Đi thôi”.



Lúc Kỷ Phi chết, ở cách đó trăm dặm.

Một đám người đang vây giết ma thú cấp bảy cấp tám.

Đột nhiên.

Một người đàn ông trung niên vẻ mặt dữ tợn trong đó kêu lớn một tiếng: “Không hay rồi, Phi Nhi xảy ra chuyện rồi!”

Soạt!

Ông ta hóa thành một tàn ảnh, xông về một hướng!

“Kỷ trưởng lão bị làm sao thế?”

“Hình như xảy ra chuyện, đi thôi, đi theo xem sao!”

Mọi người chạy theo phía sau.

Đến hiện trường xảy ra sự việc!

Chỉ thấy máu tươi khắp đất!

“Việc này…”

Đám người Huyết Vân Tông quay sang nhìn nhau, sợ rằng đám người Kỷ Phi lành ít dữ nhiều.

“Con trai! Không!”

Kỷ Cuồng kêu thảm một tiếng.

Mau chóng xông đến trước vũng máu: “Con trai, Phi Nhi! Không! Không!”

Kỷ Cuồng quỳ dưới đất, trong đôi mắt đầy máu tươi.

Đột nhiên.

Kỷ Cuồng ra tay, đánh một quyền lên lồng ngực của mình!

Phụt!

Phun ra một ngụm máu tươi, điên cuồng gào thét: “Các vị huyết tổ các đời Huyết Vân Tông trên trời, Huyết La Sát Kỷ Cuồng tôi lấy máu tươi làm vật dẫn!”

“Xin các vị tiên tổ hiển linh, Huyết La Sát Kỷ Cuồng tôi tình luyện trả giá bằng một trăm năm tuổi thọ!”

“Cho tôi xem tất cả mọi việc xảy ra trước khi con trai tôi chết!”

“Cái gì?”

Mấy trưởng lão khác kinh hồn bạt vía: “Kỷ Cuồng, ông điên rồi!”

“Tổn hại một trăm năm tuổi thọ, có đáng không?”

Liền sau đó.

Vù!

Trên người Kỷ Cuồng bay ra một làn huyết ảnh, thiêu cháy trên không trung!

Kỷ Cuồng già đi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường!

Đồng thời.

Hình ảnh hiện lên trong huyết ảnh.

Chính là cảnh trước khi Kỷ Phi chết.

Diệp Bắc Minh tung một đường kiếm giết đám người Huyết Vân Tông!

Một ông lão cau mày: “Nhìn cách ăn mặc của người này, hình như là người của bên Côn Luân Hư?”

“Côn Luân Hư!”

Kỷ Cuồng nhìn chằm chằm khuôn mặt của Diệp Bắc Minh, trong mắt mang theo vẻ khát máu điên cuồng: “Bất kể mày là ai, giết con trai của Huyết La Sát tao, tao cũng phải cho mày sống không bằng chết!”

Bỗng nhiên.

Xung quanh cơ thể Kỷ Cuồng cuồn cuộn lên cuồng phong khủng bố!

“Giết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK