Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 816: Đao thương bất nhập

Dạ Vô Song và Dạ Thiên Hạ lạnh lùng nhìn qua: “Cậu rất thích nói chuyện sao?”

Người trẻ tuổi vừa lên tiếng sợ tới mức sắc mặt tái nhợt!

“Hừ!”

Dạ Vô Song cười lạnh: “Anh, giết đi!”

Chỉ ba chữ ngắn ngủi, nhưng lại phóng ra sát ý lạnh như băng, làm cho người ta sợ run người!

Hai bóng người trái phải phóng ra, chỉ dùng một giây đã đi đến trước mặt Diệp Bắc Minh!

Pháp tướng Giao Long và Mãnh Hổ sau lưng hai người tạo ra một cơn gió lốc cuồn cuộn, tàn nhẫn đánh tới chỗ Diệp Bắc Minh!

“Tới đúng lúc lắm!”

“Long Đế Quyết!”

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn, máu nóng trong cơ thể thiêu đốt!

“Cửu U Thần Ma Quyết!”

Tiếng thứ hai!

“Thần ma, cửu biến!”

Tiếng thứ ba vừa dứt!

Gào!

Huyết long, tổ long, long hồn, ba con rồng đồng thời xuất hiện ở phía sau Diệp Bắc Minh!

Giờ phút này, vạn vật thần phục!

Trong nháy mắt pháp tướng Giao Long và Mãnh Hổ va chạm với bóng dáng của huyết long, tổ long, long hồn đã lập tức bị đánh tan!

Không hề chậm trễ một chút nào, giống như là băng tuyết khi nhìn thấy ánh mặt trời vậy!

Bị đánh tan trong nháy mắt!

Cùng lúc đó, hai người Dạ Thiên Hạ và Dạ Vô Song cũng xuất hiện ở trước mặt Diệp Bắc Minh!

Chỉ còn cách anh khoảng một mét.

“Hahaha! Diệp Bắc Minh, cậu bị lừa rồi!”

Dạ Thiên Hạ nhe răng cười, sự kích động khiến khuôn mặt già nua của ông ta trở nên vặn vẹo : “Thắng bại đã rõ, cậu hãy chết đi!”

Hai người vươn tay ra.

Đồng thời đập vào trái tim của Diệp Bắc Minh!

Khoảng cách gần như thế, cho dù là cảnh giới Thần Chủ cũng không thể tránh né được!

“Tiểu sư đệ!”

“Mau tránh ra!”

Khuôn mặt Vương Như Yên trắng bệch.

“Tiểu sư đệ, không!”

Liễu Như Khanh, Lục Tuyết Kỳ cũng đều hô to.

Diệp Bắc Minh lại không quan tâm, trong đôi mắt anh còn không có một chút dao động nào.

Dạ Vô Song cong khóe miệng cười lạnh: “Bị doạ ngốc rồi đúng không! Haha, đấu với lão phu ư? Cậu cũng xứng!”

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, bàn tay của hai người đã sắp chạm đến ngực Diệp Bắc Minh!

Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này.

Một tiếng nổ “ầm” truyền đến.

Bàn tay của bọn họ vẫn còn chưa đâm xuyên qua lồng ngực Diệp Bắc Minh, bắt lấy trái tim anh!

Đã cảm thấy giống như đập vào một cơ thể làm bằng sắt thép!

Đồng tử của Dạ Vô Song co rụt lại: “Anh, chuyện gì thế này?”

“Sao có thể!”

Dạ Thiên Hạ nhìn chằm chằm vị trí trái tim của Diệp Bắc Minh!

Ngay sau đó.

Ông ta ngẩng đầu.

Vừa lúc đối diện với ánh mắt không có chút cảm xúc nào của Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh dùng giọng nói chỉ có Dạ Thiên Hạ và Dạ Vô Song nghe được, mở miệng nói: “Đã quên nói cho hai người biết, tôi từng nuốt một trái tim của rồng!”

“Nếu các ông nhằm vào đan điền, hoặc là đầu của tôi, có lẽ tôi sẽ không kịp phản ứng!”

“Nhưng mà vì sao các ông lại cố tình muốn chọn trái tim tôi chứ?”

“Chẳng lẽ các ông không biết, máu thịt chỗ trái tim tôi là nhục đao thương bất nhập sao?”

Diệp Bắc Minh giống như đột nhiên hiểu ra: “À, hình như các ông không biết thật!”

“Sao có thể!”

Hai người hoàn toàn ngây ra, một cảm giác nguy hiểm úp lại!

Dạ Thiên Hạ muốn lui về phía sau theo bản năng, Diệp Bắc Minh lại tóm chặt lấy cổ tay ông ta.

Kiếm Đoạn Long chém xuống!

“A!”

Dạ Thiên Hạ kêu thảm thiết một tiếng, cánh tay chia lìa với cơ thể.

Nhân lúc Dạ Thiên Hạ còn đang đau đớn chưa kịp phản ứng!

Diệp Bắc Minh ngưng tụ lực lượng cả người, đá một cái vào vị trí đan điền của Dạ Thiên Hạ!

Ầm!

Dạ Thiên Hạ quay cuồng trên mặt đất thật mạnh giống như chó chết.

Gân mạch ông ta đã đứt đoạn, ngay cả đan điền cũng nổ tung!

“Anh!”

Đôi mắt Dạ Vô Song đỏ bừng, rít gào một tiếng!

Kiếm Đoạn Long quét ngang ra ngoài!

Nửa người trên của Dạ Vô Song bay ra, nửa người dưới hóa thành một đống máu, trực tiếp bị chém đứt đôi người!

Hai người cảnh giới Thần Chủ lại bị đánh bại?

Hoàn toàn biến thành tàn phế!

Bịch!

Diệp Bắc Minh bước ra từng bước, nhìn xuống Dạ Thiên Hạ nằm trên mặt đất.

“Tôi đã nói rồi, ông sẽ hối hận!”

Anh nâng tay lên.

Một ngọn lửa xuất hiện trong lòng bàn tay Diệp Bắc Minh, hóa thành hình dạng một đóa hoa sen.

Khuôn mặt già nua của Dạ Thiên Hạ trắng bệch: “Đây là loại lửa gì?”

Diệp Bắc Minh phun ra một câu: “Ngọn lửa này có thể đốt cả trời!”

Ầm!

Phần Thiên Chi Diễm dừng ở trên người Dạ Thiên Hạ.

Ông ta còn không kịp kêu lên thảm thiết, trong nháy mắt dị hỏa đã trải rộng toàn thân.

Ngay sau đó.

Tại chỗ chỉ còn lại một đống tro tàn!

Vẻ mặt Dạ Vô Song vô cùng giận dữ, nghiến răng nghiến lợi rít gào: “Anh! Tên súc sinh này, cậu lại dám giết anh trai tôi!”

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Đừng nóng vội, bây giờ mới tới lượt ông!”

Anh nâng chân lên, hung hăng hạ xuống!

Ầm!

Đầu của Dạ Vô Song nổ tung như một quả dưa hấu!

Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!

Ai cũng không ngờ được Diệp Bắc Minh lại hành động lưu loát như vậy.

“Đây chính là cảnh giới Thần Chủ đó!”

“Cậu ta lại giết như vậy sao?”

Vô số người điên cuồng nuốt nước bọt, không ngừng lui về phía sau.

Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Diệp Bắc Minh tràn ngập kiêng kị!

“Ừng ực...”

Đỗ Kiêu sợ tới mức khuôn mặt già nua tái nhợt: “Băng Nhược, cháu đã cứu nhà chúng ta một mạng!”

Thân thể mềm mại của Đỗ Băng Nhược ở bên cạnh run rẩy.

Đôi mắt đẹp nhìn chăm chú vào Diệp Bắc Minh, rốt cuộc không thể dời đi được!

Ngạo Vô Tình và Lăng Huệ đều biến sắc!

Trong đôi mắt của hai người tràn ngập hoảng sợ!

Cho dù như thế nào bọn họ cũng chưa nghĩ đến, thực lực của Diệp Bắc Minh lại khủng bố đến mức này!

“Đi!”

Hai người không chút do dự, xoay người bỏ chạy!
Chương 817: Tôi còn có một biệt danh, là Sát Thần!

Bạch!

Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt, sát ý lạnh như băng khóa chặt hai người: "Bây giờ mới muốn rời đi? Không cảm thấy quá muộn sao?"

"Kinh lôi, chém!"

Diệp Bắc Minh giơ kiếm Đoạn Long lên, đâm thẳng lên trời!

Ầm ầm!

Một tiếng sấm rền truyền đến, đám người còn lại ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy được một màn cả đời cũng khó mà quên được!

Chỉ thấy ở sâu trong tầng mây lại xuất hiện một tia chớp hình rồng màu đỏ ngòm!

Nện lên trên người Ngạo Vô Tình và Lăng Huệ!

Ầm!

Hai người lập tức bị chôn vùi, ngay cả cơ hội hóa thành một bãi máu cũng không có.

Cho đến bây giờ, bảy người cảnh giới Thần Chủ, trong nháy mắt đã có năm người chết đi!

Bỗng nhiên, một bóng người lấp lóe lướt qua.

Chu Đỉnh Phong xuất hiện trước mặt đám người Chu Lạc Ly chỉ trong tích tắc.

Ông ta chìa năm ngón tay ra bóp chặt cổ Chu Lạc Ly: "Diệp Bắc Minh, cậu đừng tới đây!"

Sau đó nhanh chóng lùi về phía xa: "Nếu cậu dám tiến lên một bước, tôi sẽ lập tức giết cô ta!"

"Ông!"

Mấy sư tỷ vô cùng sợ hãi: "Buông Lạc Ly sư tỷ ra mau!"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: "Thả Lạc Ly tỷ ra, tôi sẽ cho ông một con đường sống!"

Đám người tu võ ở đây hoàn toàn không dám tin vào hai mắt của mình.

"Quá mất mặt, đường đường là cảnh giới Thần Chủ thế mà lại dùng cháu mình để uy hiếp người ta?"

"Hơn nữa cô gái này vốn chính là người của nhà họ Chu!"

"Lão tổ nhà họ Chu dùng người nhà họ Chu để uy hiếp một người ngoài? Đúng là quá mất mặt".

"Còn không bằng thành thật chiến đấu, ít ra còn bảo vệ mặt mũi cho nhà họ Chu!"

Rất nhiều người đều xem thường.

Đạm Đài Quyết yên lặng lui về trong đám người: "Đi mau! Thực lực của kẻ này vượt ra khỏi dự tính của lão phu!"

Đám người gia tộc Đạm Đài nhân lúc hỗn loạn mà nhanh chóng rời đi.

Nghe thấy mọi người ở đây nghị luận.

Đôi mắt Chu Đỉnh Phong đỏ bừng, gầm thét một tiếng: "Đều im miệng cho tôi!"

Trong đôi mắt ông ta tràn ngập điên cuồng: "Diệp Bắc Minh, lão phu không biết cậu là yêu nghiệt gì hết!"

"Nhưng lão phu biết, thực lực của cậu có rất nhiều liên quan với thanh kiếm trong tay cậu!"

"Nếu cậu không muốn Chu Lạc Ly chết thì hãy giao kiếm Long Đồ trong tay cậu ra đây!"

Điều khiến người ta cảm thấy bất ngờ chính là.

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Chỉ là một thanh kiếm mà thôi, đổi lấy mạng của Lạc Ly tỷ rất có lời!"

"Kiếm này thuộc về ông!"

Nói xong, Diệp Bắc Minh khoát tay, ném kiếm Đoạn Long ra bên ngoài.

“Keng” một tiếng rơi xuống chỗ cách Chu Đỉnh Phong năm mét.

Mọi người đều ngây ra, thế mà Diệp Bắc Minh lại thật sự vứt bỏ kiếm Đoạn Long!

Chu Đỉnh Phong vô cùng mừng rỡ, cưỡng ép Chu Lạc Ly nhặt kiếm Đoạn Long lên: "Ha ha ha ha, kiếm này đã thuộc về lão phu!"

"Long hồn còn chưa kết thúc nhận chủ, long hồn đâu?"

"Ra ngoài cho lão phu, lão phu ra lệnh ngươi nhận tôi làm chủ!"

Chu Đỉnh Phong điên cuồng gào thét!

Lúc này, bên trong kiếm Đoạn Long truyền đến một giọng nói lạnh như băng: "Lấy phụ nữ để uy hiếp, ông còn không xứng làm một võ giả!"

"Còn muốn làm chủ nhân của tôi ư?"

Một giây sau.

Chu Đỉnh Phong hoảng sợ phát hiện chân nguyên trong cơ thể mình bị kiếm Đoạn Long hút đi giống như là vỡ đê!

Mọi người khiếp sợ phát hiện, chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Chu Đỉnh Phong từ một lão già đã biến thành một cái thây khô!

Hốc mắt hõm sâu, máu thịt và chân nguyên khô kiệt!

"Giữ lại cho ông một hơi cuối cùng, giao cho chủ nhân quyết định!"

Bên trong kiếm Đoạn Long truyền đến một giọng nói, sau đó bay thẳng về trong tay Diệp Bắc Minh!

Chu Đỉnh Phong bị dọa đến quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: "Diệp... đại nhân, Lạc Ly là sư tỷ của cậu, hãy nể mặt cô ấy mà..."

Chu Lạc Ly gầm thét một tiếng: "Ông im miệng cho tôi!"

"Từ khi ông ta tay với tiểu sư đệ, tôi đã không bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Chu nữa rồi!"

"Tiểu sư đệ, em cứ tùy ý xử lý!"

Gương mặt xinh đẹp của cô ấy hoàn toàn lạnh lẽo.

"Được!"

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Kiếm Đoạn Long rơi xuống, thân thể khô cạn của Chu Đỉnh Phong nổ tung!

Diệp Bắc Minh mở miệng: "Long hồn, tiếp tục nhận chủ!"

Giọng nói của long hồn vang lên: "Năng lượng của tôi không đủ, cần máu tươi bổ sung!"

Diệp Bắc Minh cười một tiếng: "Điều này còn không đơn giản sao?"

"Tất cả người tu võ của nhà họ Lăng, nhà họ Ngạo, nhà họ Dạ ở đây, ông đều có thể giết!"

Long hồn thét dài một tiếng: "Được, chỉ chờ mỗi câu nói này của cậu thôi!"

Đám người hoàn toàn chấn động, tất cả người nhà họ Ngạo, nhà họ Lăng, nhà họ Dạ đều sợ choáng váng.

"Chúng tôi đâu có ra tay!"

"Cậu đừng nhận sai, nếu như cậu ra tay với chúng tôi chính là lạm sát kẻ vô tội!"

Diệp Bắc Minh cười một tiếng đầy ẩn ý: "Mấy người mà cũng được gọi là vô tội?"

"Mấy người có thể tới giết tôi, tôi lại không thể giết mấy người ư?"

"Diệp Bắc Minh, cậu muốn đuổi tận giết tuyệt sao?"

Đôi mắt mấy lão già như muốn nổ tung, tràn đầy tơ máu nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh cười: "Ông nói không sai, chuyện mà tôi thích nhất chính là đuổi tận giết tuyệt!"

"Đúng rồi, quên nói cho mấy người biết".

"Tôi còn có một biệt danh, là Sát Thần!"
Chương 818: Sát Thần, nhất chiến thành danh!

Vào giây phút nói ra hai chữ “Sát Thần”, ánh mắt Diệp Bắc Minh đã thay đổi.

Một khí tức sát ý trước nay chưa từng có ngưng tụ ở trên người anh.

Giờ phút này.

Tất cả mọi người đều có một loại ảo giác giống như người đối mặt với mình không phải Diệp Bắc Minh!

Mà là một Sát Thần đi ra từ sâu trong Địa Ngục!

Xoẹt!

Kiếm Đoạn Long giống như có sự sống, bay vào trong đám người tu võ của nhà họ Lăng.

"A!"

Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, cơ thể hơn một ngàn cao thủ đỉnh cao của nhà họ Lăng đều nổ tung, bị kiếm khí xé rách.

Một cơn mưa máu ngưng tụ, chui vào bên trong kiếm Đoạn Long!

Nhìn qua sẽ thấy kiếm Đoạn Long màu đen trông rất giống như tràn đầy máu!

Đặc biệt là phù điêu hình rồng kia đã hoàn toàn hóa thành một con huyết long!

Sinh động như thật!

Vô cùng sống động!

Gào!

Một tiếng rồng gầm vang lên.

Kiếm Đoạn Long uống no máu tươi, sau đó bay vào trong đám người nhà họ Ngạo và nhà họ Dạ!

Ầm! Ầm! Ầm...

Mấy ngàn người tu võ đều bị nổ tung giống như dưa hấu, hỗn hợp máu thịt tạo thành những cơn mưa máu bay tán loạn.

Trên mặt đất, khắp nơi đều là đầu người và chân cụt tay đứt!

Đây là một cảnh tượng cực kỳ đáng sợ!

Giờ phút này.

Toàn bộ Trụy Long cốc giống như Tu La Địa Ngục!

"Trời ơi! Tên nhóc này là ma quỷ sao?"

Vô số người bị dọa đến mức toàn thân run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Diệp Bắc Minh từ kinh ngạc hóa thành cực kỳ e ngại!

Cả người Đỗ Vũ Hằng cứng ngắc!

Gương mặt xinh đẹp của Đỗ Băng Nhược trắng bệch!

Trong đôi mắt của Đỗ Kiêu toàn là vẻ hoảng sợ.

Nếu ông ta đi nhầm một bước, chỉ sợ toàn bộ người nhà họ Đỗ ở đây cũng sẽ bị diệt!

Tôn Kiếm Khung suýt chút rơi cả tròng mắt ra ngoài: "Cậu Diệp... mạnh... mẹ nó quá mạnh!"

Gào!

Lại một tiếng rồng gầm vang lên.

Kiếm Đoạn Long hấp thu máu tươi của mấy ngàn người, phù văn đã biến mất xuất hiện lần nữa.

Lần lượt bay vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh.

Lúc này, bên trong kiếm Đoạn Long xuất hiện một con huyết long: "Diệp Bắc Minh, tôi chính là linh hồn của ứng long, hôm nay có thể hóa thành kiếm hồn của kiếm Đoạn Long!"

"Tôi có thể phục vụ cậu, nhưng tôi sẽ không làm nô bộc của cậu!"

"Long tộc thà chết cũng sẽ không hoàn toàn thần phục bất cứ một người nào cả!"

Diệp Bắc Minh có chút không vui: "Ông có ý gì, đột nhiên phản bội sao?"

Huyết long lắc đầu: "Nếu có một ngày nào đó cậu có được lực lượng có thể phục sinh tôi!"

"Cậu hãy cho tôi rời khỏi kiếm Đoạn Long, cho tôi tự do!"

"Nếu cậu không thể đi đến một bước kia, tôi sẽ vĩnh viễn là kiếm hồn của kiếm Đoạn Long!"

Diệp Bắc Minh sững sờ, sau đó gật đầu: "Được, tôi đồng ý với ông!"

"Được!"

Huyết long gào thét một tiếng, không do dự nữa.

Trực tiếp chui vào bên trong kiếm Đoạn Long!

Một giây sau.

Phù điêu hình rồng trên kiếm Đoạn Long màu đen hoàn toàn hóa thành màu đỏ như máu, bay trở về trong tay Diệp Bắc Minh.

Anh đưa tay lên không nắm lấy nó!

Một lực lượng có thể rung chuyển cả sông lớn biển cả tràn vào trong lòng bàn tay anh: "Kiếm lên!"

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn: "Chém!"

Anh chém một kiếm về một phương hướng nào đó!

Ầm!

Tiếng rồng gầm kèm theo một kiếm khí dài trăm trượng chém xuống!

Một màn khiến người ta hoảng sợ xuất hiện!

Thế mà mặt đất lại bị chém ra một vết nứt dài hơn một ngàn mét!

Vết kiếm rộng bảy, tám mét!

Sâu mười mấy mét!

"A!"

Đám người tu võ xung quanh hoàn toàn ngây người!

"Đậu má! Đậu má! Đậu má!"

"Mẹ nó còn là người sao?"

"Chỉ là một kiếm khí mà thôi, lại có thể gây ra lực phá hoại khủng bố như thế!"

"Trong thiên hạ này còn có ai có thể đỡ nổi uy lực một kiếm của Diệp Bắc Minh nữa?"

Đám người hoàn toàn sôi trào.

Đôi mắt những người tu võ ở đây đỏ bừng, bị dọa đến trái tim cũng muốn nổ tung!

Ai nấy đều há to miệng thở hổn hển, khiếp sợ nhìn một màn trước mắt, há to miệng đến mức không thể khép lại được!

Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Diệp Bắc Minh vang lên: "Tôi không phải người thích giết chóc, nhưng cái tên Sát Thần của tôi tuyệt đối không phải chỉ là hư danh!"

Mọi người suýt nữa hộc máu!

Khóe miệng Tôn Kiếm Khung co quắp!

Đỗ Kiêu và Đỗ Vũ Hằng quay sang nhìn nhau!

Đỗ Băng Nhược thầm nghĩ: "Anh còn không phải người thích giết chóc sao... Anh mà không phải người thích giết chóc, khắp thiên hạ này sẽ không ai dám nói mình thích giết chóc nữa..."

Chỉ nhìn thấy.

Anh đưa tay chỉ về hướng vết kiếm dài hơn một ngàn mét kia!

"Sau này nếu ai còn dám đối địch với Thanh Huyền Tông, sẽ giống như vết kiếm này!"

"Còn dám đối đầu với Diệp Bắc Minh tôi, cũng sẽ giống như vết kiếm này!"

"Dám đối địch với sư tỷ tôi, cũng sẽ giống như vết kiếm này!"

"Cút!"

Anh quát to một tiếng.

Tất cả mọi người ở đây giống như được đại xá, tranh nhau chen lấn chạy ra ngoài Trụy Long cốc!

Một khi chuyện hôm nay bị truyền đi, còn có mấy ai dám trêu chọc Thanh Huyền Tông?

...

Cùng lúc đó, trên không trung mấy ngàn mét.

Một thanh niên đứng trên một con ma thú, nhìn xuống Trụy Long cốc phía dưới.

Khóe mắt Ngạo Tuyệt co rúm, nhìn một màn bên trong Trụy Long cốc.

Ngạo Tuyệt nuốt nước miếng một cái: "Kẻ này không thể địch lại được!"

"Bố, con đã từng lấy trái tim võ đạo để thề, nếu như không báo thù được cho bố, từ nay trở đi con đường võ đạo của con sẽ trì trệ không tiến!"

"Nhưng bố ở dưới suối vàng cũng đã thấy thực lực của Diệp Bắc Minh rồi đấy!"

"Chỉ bằng thực lực bây giờ của con, chỉ sợ sẽ rất khó giết chết cậu ta!"

"Không bằng..."

Ngạo Tuyệt trầm mặc một chút!
Chương 819: Danh tiếng của Sát Thần vang vọng toàn bộ Đại Lục Chân Võ

Hắn ta túm lấy trường bào của mình: "Vì trái tim võ đạo của con, bắt đầu từ hôm nay chúng ta sẽ cắt áo đoạn tuyệt quan hệ bố con!"

"Về sau bố không phải bố con nữa, con cũng sẽ không cần báo thù cho bố!"

"Dù sao con cũng không phải đứa con duy nhất của bố, mẹ con chỉ là một nha hoàn, không phải là vợ chính của bố!"

"Việc báo thù cho bố vẫn nên giao cho những đứa con khác của bố đi".

Hắn ta cắt xẹt qua cổ tay!

Xoẹt!

Trường bào bị cắt thành hai đoạn.

Sau đó hắn ta tiện tay vứt bỏ trường bào đi: "Bây giờ con phải đến Đại Lục Thượng Cổ, sau này nhìn thấy Diệp Bắc Minh, có thể giết được cậu ta thì tính sau..."

Bóng dáng hắn ta lóe lên, biến mất.

...

Đợi đến khi tất cả mọi người đều đã rời đi.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh tái nhợt, kiếm Đoạn Long rơi xuống đất.

Hai mắt anh tối sầm lại, ngã thẳng xuống.

"Tiểu sư đệ!"

Các sư tỷ vô cùng sợ hãi, nhanh chóng tiến lên.

Diệp Bắc Minh chỉ cảm thấy mình ngã vào hai thứ cực kỳ mềm mại, đã hoàn toàn mất đi ý thức!

"Tiểu sư đệ sao vậy?"

"Chuyện gì xảy ra thế này? Không phải cậu ấy vừa tiếp nhận long hồn nhận chủ sao?"

Đám người Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Liễu Như Khanh, Lục Tuyết Kỳ vô cùng sốt ruột.

Trên gương mặt xinh đẹp của Tiểu Độc Tiên tràn đầy vẻ nghiêm nghị: "Tiểu sư đệ một mình đối phó với bảy người cảnh giới Thần Chủ, thể lực đã sớm tiêu hao!"

"Cậu ấy chỉ cố gắng kiên trì, bây giờ đã giải trừ được nguy hiểm, cho nên mới ngất đi!"

Cô ấy cẩn thận kiểm tra tình trạng cơ thể của Diệp Bắc Minh.

Sau khi kiểm tra xong.

"Phù!"

Tiểu Độc Tiên thở ra một hơi: "Tiểu sư đệ không có việc gì cả, chỉ là quá mệt mỏi".

"Nghỉ ngơi mấy ngày là được rồi!"

Mấy sư tỷ như trút được gánh nặng.

"Đi, về Thanh Huyền Tông!"

...

Chuyện xảy ra ở Trụy Long cốc đã được truyền ra khắp toàn bộ Đại Lục Chân Võ, không khác gì một quả bom nổ tung!

Diệp Bắc Minh chỉ dùng một trận chiến để nổi tiếng!

Địa vị của Thanh Huyền Tông nước lên thì thuyền lên, đơn giản là đã có thể so sánh với gia tộc Thượng Cổ!

Danh tiếng của Sát Thần vang vọng toàn bộ Đại Lục Chân Võ!

...

Sâu trong gia tộc Thượng Cổ số một, nhà họ Giang.

Có một cái tổ miếu cổ xưa.

"Kẽo kẹt!" một tiếng, thế mà cánh cửa của tổ miếu lại đột nhiên mở ra.

Đội tuần tra gần đó bị dọa đến mức quỳ rạp xuống đất, vô cùng rung động!

Tổ miếu này liên quan đến bí mật sâu nhất của nhà họ Giang, là cấm địa trong cấm địa của nhà họ Giang!

Từ khi nhà họ Giang thành lập đến nay, số người có thể đi vào tổ miếu không cao hơn ba mươi.

Cho dù là gia chủ các đời của nhà họ Giang cũng không phải là ai cũng có tư cách tiến vào tổ miếu.

Hôm nay.

Thế mà cửa lớn của tổ miếu lại tự mình mở ra ư?

Ai mà không rung động chứ?

Một giây sau.

Bên trong tổ miếu truyền đến một giọng nói uy nghiêm: "Giết Diệp Bắc Minh, mang kiếm Long Đồ về!"

"Rõ!"

Giọng nói của một nam một nữ đồng thời vang lên, một cơn gió lớn lướt qua.

Lúc mọi người lúc ngẩng hậu lên lần nữa, cánh cửa của tổ miếu đã hoàn toàn đóng lại, tất cả đều khôi phục yên tĩnh.

Giống như chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra.

Đại Lục Chân Võ, trong khuê phòng của một cô gái nào đó.

Một cô gái xinh đẹp mặc váy ngắn tơ băng tằm, bên trên chỉ khoác một tấm lụa mỏng như ẩn như hiện.

Trong tay cô ta cầm một tờ giấy tuyên màu vàng kim nhạt: "Thần Long giáo nội chiến, giáo chủ và mười bảy hộ pháp chết thảm, vị trí giáo chủ của Thần Long giáo đã bị thay đổi!"

"Thương Khung cung kết thúc trận thi đấu trăm năm, Lâm Tiêu đoạt được hạng nhất, xếp thứ nhất trong top 100 của đám đệ tử!"

"Biển Ác Ma..."

Nếu có người biết chuyện ở đây, nhất định sẽ khiếp sợ phát hiện.

Những chuyện này đều là những chuyện xảy ra trong vòng một ngày gần nhất.

Bên trên có vô số sự kiện, cho dù là cách xa nhau mấy chục ngàn dặm, mấy trăm ngàm dặm, mấy triệu dặm đều có.

Thế mà tất cả đều hội tụ trên một trang giấy!

"Chủ nhân của Thanh Huyền Tông - Diệp Bắc Minh giết 9527 người của ba gia tộc Thượng Cổ!"

"Dùng một kiếm chém ra vết kiếm dài ngàn mét ở trong Trụy Long cốc?"

"Hả? Có chút thú vị!"

Đôi mắt đẹp của cô gái tuyệt sắc ngưng tụ.

Rơi vào bên trên ba chữ Diệp Bắc Minh.

"Dùng một kiếm chém ra vết kiếm dài ngàn mét? Rất đáng gờm sao?"

Đột nhiên, ngoài phòng truyền đến một giọng nói hoạt bát.

Một giây sau.

Một thiếu nữ chưa đến một mét năm đi tới.

Mặc dù vóc dáng của cô ta thấp bé, nhưng là tỉ lệ dáng người lại cực kỳ nghịch thiên!

Đơn giản chính là mỹ nhân họa quốc phiên bản thu nhỏ!

Cô gái tuyệt sắc nở nụ cười xinh đẹp mị hoặc chúng sinh: "Hóa ra là củ cải nhỏ, làm sao lại rảnh rỗi đến chỗ chị chơi vậy?"

Thiếu nữ đưa hai tay chống nạnh, tức giận dậm chân: "Chị Nhan!"

"Em nhắc lại lần nữa, đừng gọi em là củ cải nhỏ!"

"Em có tên!"

"Xin hãy gọi em là thiếu nữ mỹ mạo nhất, ôn nhu nhất, xinh đẹp nhất, hào phóng nhất, điệu đà nhất, thiên tài tu võ có thiên phú thứ nhất của Tinh Cung trăm ngàn năm qua, La Vãn Vãn!"

"Được rồi, củ cải nhỏ".

Nhan Như Ngọc duỗi ngón tay ra nâng cằm của La Vãn Vãn lên.

"A!"

Một tiếng thét chói tai một trăm hai mươi đề xi ben vang lên: "Chị Nhan!"

Phì!

Nhan Như Ngọc cười khúc khích: "Được rồi, không đùa em nữa".

"Tới tìm chị làm gì?"

La Vãn Vãn cười nói: "Lát nữa em sẽ nói cho chị sau, em rất hiếu kỳ tại sao chị Nhan lại cảm thấy hứng thú với một vết kiếm dài ngàn mét?"
Chương 820: Kế hoạch của nữ chủ nhân bắt đầu!

"Không phải chỉ là một vết kiếm sao, mới một ngàn mét! Em cũng có thể chém được!"

"Chị còn không bằng quan tâm đến Lâm Tiêu của Thương Khung cung, hắn ta vùng lên từ một người không có địa vị, chỉ là con thứ của nhà họ Lâm!"

"Bây giờ còn chưa tới ba mươi tuổi, thế mà đã trở thành người đứng thứ nhất thi đấu trăm năm của Thương Khung cung!"

"Lần trước hình như chúng ta còn từng gặp Lâm Tiêu này ở Tinh Thành thì phải?"

Đôi mắt đẹp của La Vãn Vãn lấp lóe: "Hình như hắn ta còn có ấn tượng tốt với chị Nhan đấy".

Nhan Như Ngọc nhíu đôi mày thanh tú lại: "Người này có quá nhiều mưu mô, chị không có chút hứng thú nào với hắn ta cả".

La Vãn Vãn chu cái miệng nhỏ lên: "Nhiều mưu mô mới đúng chứ, chẳng lẽ chị thích những người đàn ông không có đầu óc kia sao?"

Nhan Như Ngọc lắc đầu: "Haiz, được rồi, nói với em cũng không có ý nghĩa gì".

Cô ta tiện tay đặt tờ giấy tuyên lên bàn.

La Vãn Vãn cầm lên xem, lập tức kinh ngạc: "Oa, Diệp Bắc Minh? Thế mà anh ta lại giết hơn chín ngàn người của ba gia tộc Thượng Cổ!"

"Hơn nữa còn mới là cảnh giới Hợp Nhất sơ kỳ? Chờ chút!"

La Vãn Vãn mở to đôi mắt đẹp, há cái miệng nhỏ ra: "Trời ạ, chị Nhan, cảnh giới Hợp Nhất sơ kỳ có thể chém ra một vết kiếm ngàn mét sao?"

"Lúc em ở cảnh giới đó chỉ có thể chém ra vết kiếm trăm mét thôi!"

Nhan Như Ngọc cười khẽ: "Cho nên?"

La Vãn Vãn mỉm cười: "Cho nên chắc chắn anh ta là một thiên tài!"

"Nhưng mà thế giới này không bao giờ thiếu thiên tài, em sẽ cho người đi điều tra thêm tin tức của anh ta".

Nói xong.

La Vãn Vãn lấy ra một khối ngọc thạch, ngón tay hoạt động mấy lần.

Mấy phù văn lấp lóe, tin tức được truyền ra ngoài.

Nhan Như Ngọc lại không có hứng thú gì.

Cô ta đi đến bên cạnh cửa sổ, đưa tay chống cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Chưa tới mười lăm phút sau.

Tin tức của Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mắt hai người.

La Vãn Vãn cầm lên xem, thân thể mềm mại không đủ một mét năm run rẩy một chút!

Sau đó cô ta hít sâu một hơi: "A!"

Nhan Như Ngọc cảm thấy không thích hợp: "Sao vậy? Củ cải nhỏ!"

Lần này, La Vãn Vãn không phản đối nữa: "Chị Nhan, Diệp Bắc Minh này đúng là yêu nghiệt!"

Nhan Như Ngọc khó hiểu: "Ồ? Làm sao đã thành yêu nghiệt rồi?"

"Chị Nhan, năm nay chị bao nhiêu tuổi?"

Nhan Như Ngọc kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng: "Hỏi tuổi tác của con gái là không lễ phép đâu".

"Chắc chắn là đã qua 24 tuổi đúng không?"

La Vãn Vãn nuốt nước miếng một cái.

Nhan Như Ngọc gật đầu: "Đương nhiên, củ cải nhỏ, rốt cuộc em muốn nói cái gì?"

La Vãn Vãn nói: "Lúc chị Nhan 24 tuổi đã đến cảnh giới Hợp Nhất chưa?"

Nhan Như Ngọc liếc mắt: "Em nói đùa cái gì thế? 24 tuổi, cảnh giới Hợp Nhất?"

"Những người tu võ bình thường lúc 24 tuổi có thể trở thành Võ Thần đã coi như là thiên phú dị bẩm!"

"Đưa mắt nhìn khắp toàn bộ Tinh Cung, 24 tuổi có thể tiến vào Tiên Thiên sơ kỳ, bây giờ không phải là thái thượng trưởng lão thì cũng là chủ nhân của Tinh Cung rồi!"

"Chứ đừng nói đến là mới 24 tuổi đã tiến vào cảnh giới Hợp Nhất, tuyệt đối không có một người nào cả!"

"Có lẽ, toàn bộ Đại Lục Chân Võ cũng không có!"

Cô ta vô cùng chắc chắn nói liền một hơi.

Trong đôi mắt đẹp của La Vãn Vãn càng thêm hoảng sợ!

Nhan Như Ngọc cảm giác không thích hợp: "Sao em cứ nói mãi về đề tài 24 tuổi vậy?"

"Chờ một chút!"

Đột nhiên.

Nhan Như Ngọc thân thể mềm mại run lên: "Cảnh giới Hợp Nhất? 24 tuổi? Diệp Bắc Minh?"

"Củ cải nhỏ, Diệp Bắc Minh này không phải chỉ có 24 tuổi đấy chứ?"

La Vãn Vãn gật đầu: "Chị Nhan, chị đoán đúng rồi..."

"Cái gì?"

Gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Nhan Như Ngọc khựng lại.

Cô ta tiến lên một bước, cầm lấy tin tức về Diệp Bắc Minh từ trong tay La Vãn Vãn!

Xem một mạch đến hết!

Trong mắt cô ta toàn là vẻ kinh ngạc, nói: "Củ cải nhỏ, không sai chứ?"

La Vãn Vãn lắc đầu: "Chị Nhan, đây là tin tức mà Tinh Cung thu thập, làm sao có thể sai được?"

Đệ tử của Tinh Cung giống như là ngôi sao đầy trời, trải rộng khắp các nơi của Đại Lục Chân Võ.

Cho nên mới có thể truyền tin tức ở các nơi về Tinh Cung ngay lập tức được!

Trong đôi mắt đẹp của Nhan Như Ngọc toàn là vẻ nghiêm nghị: "Trong vòng mười lăm phút, tôi muốn tất cả tin tức về người này!"

Sau một lát.

Một cái hộp gỗ lim được đưa đến trước mắt hai cô gái.

La Vãn Vãn mở ra xem, bên trong là một chồng giấy thật dày.

Phía trên cùng là một bức chân dung.

Tiện tay mở ra!

Đôi mắt của hai người đồng thời run lên!

"Gương mặt này..."

...

Trên đường trở về Thanh Huyền Tông.

Một chiếc xe ngựa đang lao vùn vụt.

Bên trong vô cùng ổn định.

"Được rồi Như Yên, đừng đùa nữa".

Chu Lạc Ly liếc mắt, đánh vào tay Vương Như Yên một cái: "Nếu lúc tập võ em có thể có một nửa sự hứng thú này thì sẽ không phải là người có thực lực thấp nhất trong các sư tỷ muội!"

"Phì!"

Các cô gái che miệng cười.

Vương Như Yên khó hiểu: "Người ta đang rất tò mò mà? Tại sao tiểu sư đệ lại không giống chúng ta vậy?"

Tiểu Độc Tiên liếc mắt một cái: "Nam nữ vốn không giống nhau mà!"

"Thật sao?"

Vương Như Yên nhíu mày: "Thế nhưng cũng quá xấu đi?"

Mấy sư tỷ lập tức đỏ mặt lên.

Trừng Vương Như Yên một cái!

Em không biết thật hay là giả vờ không biết?

Bỗng nhiên.

"Được rồi, kế hoạch của nữ chủ nhân phải bắt đầu trước thời hạn!"

Gương mặt xinh đẹp của Tiểu Độc Tiên trở nên nghiêm nghị.

Nghe thấy lời này, sắc mặt các cô gái cũng trở nên nghiêm nghị, không còn nói giỡn nữa!

Giọng nói của Tiểu Độc Tiên tiếp tục vang lên: "Dù sao ai cũng không nghĩ tới vậy mà tốc độ tiểu sư đệ trưởng thành lại nhanh chóng như thế!"

"Số mệnh của chúng ta đã là như thế rồi..."

Sắc mặt các cô gái đều vô cùng mất mát.

Tất cả đều tập trung ánh mắt lên trên người Diệp Bắc Minh!

Các loại biểu cảm phức tạp lóe lên rồi biến mất!

Không biết qua bao lâu.

Tiểu Độc Tiên hít sâu một hơi: "Kế hoạch của nữ chủ nhân bắt đầu!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK