Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 396: Giết vua Tây Vực

Diệp Bắc Minh đi như chốn không người, dù là tướng sĩ hay võ giả dưới tay vua Tây Vực.

Không thể nào ngăn cản được bước chân của Diệp Bắc Minh.

Tất cả đều theo bản năng lui về phía sau!

Mấy chục ngàn đại quân lại không một ai dám ra tay!

Còn chủ động tránh đường dẫn thẳng đến lều của vua Tây Vực.

Diệp Bắc Minh quát lớn: “Vua Tây Vực, ông còn muốn trốn đến khi nào?”

“Cút ra đây, nhận lấy cái chết!”

Yên tĩnh như tờ!

Mấy chục ngàn đại quân thậm chí không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Diệp Bắc Minh.

“Aiz”.

Bên trong lều truyền đến một tiếng thở dài, vua Tây Vực Tào Anh đắc dĩ đi ra, trên khuôn mặt già nua tất cả đều là vẻ phức tạp.

Khí thế ta là duy nhất đếu biến mất không thấy, ông ta lắc đầu thở dài: “Diệp Bắc Minh, là bổn vương tính sai”.

“Không ngờ cậu lại khủng khiếp như vậy, Tiêu Long Cơ chết hay là chạy rồi?”

Trong con ngươi lóe lên kiêng kỵ sâu đậm!

Nếu như cho ông ta cơ hội.

Tào Anh vẫn muốn giết Diệp Bắc Minh!

Nhưng.

Bây giờ đứng trước khí thế áp bức của Diệp Bắc Minh, ông ta chỉ có thể tạm thời đầu hàng!

Giây kế tiếp.

Vua Tây Vực Tào Anh nhắm mắt, lắc đầu nói: “Bổn vương nhận thua, thù của con trai Tào Sảng tôi đến đây là chấm dứt!”

Trong nháy mắt này.

Tinh thần các binh lính từ trên đỉnh núi rơi xuống đáy vực!

Vua Tây Vực nhận thua!

“Ha ha ha ha!”

Diệp Bắc Minh mặt đầy buồn cười: “Nhận thua, đến đây chấm dứt?”

“Mặt mũi ông lớn quá, ông cảm thấy như nào, chuyện đến đây kết thúc?”

“Giết người thì người khác cũng sẽ giết lại!”

“Hôm nay tôi phải giết vua Tây Vực Tào Anh ông!!!”

Vang vang có lực!

Nói năng có khí phách!

Sát khí tăng vọt!

“Rít!”

Mấy chục ngàn tinh binh tại đây đều hít hơi lạnh, chấn động nhìn Diệp Bắc Minh.

Bọn họ cũng tưởng rằng mình nghe lầm!

Diệp Bắc Minh nói gì?

Anh… anh muốn giết vua Tây Vực?!!!

Mẹ nó!

Anh điên rồi sao?

Dù Diệp Bắc Minh xông vào giữa hàng triệu đại quân, bọn họ cũng không thật sự tin rằng Diệp Bắc Minh dám giết vua Tây Vực!

Cùng lắm là đàm phán, vua Tây Vực thừa nhận sai lầm.

Dùng biện pháp hòa bình để giải quyết!

Giết vua Tây Vực, đùa gì chứ?!!!

Đây chính là muốn chọc thủng trời!

“Cậu nói cái gì?”

Vua Tây Vực Tào Anh cũng sửng sốt, sau đó bật thốt tức giận, gầm lên giống như con mãnh hổ: “Diệp Bắc Minh, cậu biết mình đang nói gì không?”

“Tào Anh tôi là vua Tây Vực được triều đình phong, cậu có biết giết tôi rồi sẽ có hậu quả gì không?”

“Gia tộc của cậu và tất cả người có liên quan đến cậu đều khó mà chấp nhận kết quả này!”

Diệp Bắc Minh như thần chết nhìn vua Tây Vực: “Vậy sao? Tôi muốn xem có hậu quả gì”.

Ầm!

Bước ra, lôi ảnh trùng trùng!

Sấm vang dội, Diệp Bắc Minh xuất hiện trước mặt Tào Anh.

Dứt khoát giơ kiếm Đoạn Long, một kiếm chém xuống!

“Mày!!!”

Con ngươi vua Tây Vực Tào Anh co rút kịch liệt.

Trong nháy mắt.

Ông ta thật sự cảm nhận được sát ý kinh khủng bộc phát trên người Diệp Bắc Minh!

Hoảng sợ rống lớn: “Dừng tay, Diệp Bắc Minh, đừng giết…”

Ông ta muốn cầu xin tha thứ!

Thậm chí muốn quỳ xuống.

Nhưng Diệp Bắc Minh vốn không cho ông ta cơ hội quỳ xuống.

Phốc!

Dưới sức nghiền ép của kiếm Đoạn Long, thân thể vua Tây Vực Tào Anh nổ tung, kể cả lều quân doanh phía sau lưng cũng hóa thành mảnh vụn.

Vết kiếm giống như rãnh trời lan tràn ra ngoài!

Vua Tây Vực Tào Anh chết!

Diệp Bắc Minh một kiếm cũng không dừng, xoay người rời đi.

Xung quanh tĩnh mịch!

Tất cả thuộc hạ của vua Tây Vực cũng ngơ ngác!!!

Mắt trợn trừng, tim muốn nổ tung!!!

Quá quả quyết!

Mẹ nó!

Cứ như vậy giết vua Tây Vực?

Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ Diệp Bắc Minh lại không cho vua Tây Vực cơ hội nói chuyện!

Nói muốn giết người liền giết người!

Hậu quả kinh khủng gì đó cũng không cần cân nhắc, chỉ một chữ giết!

...

Lúc này.

Trong một lều quân doanh khác.

Đám người Hạo Sơn Vương đang đợi tin tức.

“Báo!!!”

Một tướng quân xông vào, quỳ sụp xuống đất!

Toàn thân anh ta run rẩy, mặt trắng bệch.

Môi cũng đang run: “Báo... Báo... vua Tây Vực bị Diệp Bắc Minh giết!”

Xoẹt!

Xoẹt!

Xoẹt!

Xoẹt!

Bốn chiến thần hoảng sợ đứng dậy, mắt như muốn rớt ra ngoài, trố mắt nghẹn họng: “Giết thật?!!!”

Mặc dù bọn họ đã sớm dự liệu kết quả sẽ như vậy.

Nhưng nghe thấy Diệp Bắc Minh đã giết vua Tây Vực, bọn họ vẫn chấn động nói không nên lời!

Hạo Sơn Vương há hốc mồm, lẩm bẩm: “Diệp Bắc Minh kinh khủng gấp chục ngàn lần so với tưởng tượng của tôi!!”

Vua Tây Vực Tào Anh chết, tin tức dâng trào giống như sóng thần, trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ Tây Vực.

Sau đó lan về phía Long Đô, Trung Hải, Cảng Đảo, tỉnh Bảo Đảo, thậm chí nước ngoài.

Nhất thời, vô số người chấn động!

Bên trong thành Võ Đế sôi sùng sục!

Khắp nơi đều có người bàn tán chuyện này.

“Vua Tây Vực Tào Anh, đây chính là kiêu hùng đó!”

“Ông ta có quân đội riêng, người đời đều biết ông ta phản nghịch, không ngờ lại chết!”

“Là ai giết ông ta?”

Vô số người đều nghi ngờ.

Đây chính là vua Tây Vực đó!

Thuộc hạ có hơn hai triệu đại quân, vậy mà không bảo vệ nổi mạng của ông ta?

Rốt cuộc là ai giết vua Tây Vực?

...

Lúc này.

Bên trong thành Võ Đế.

Đám người Diệp Lăng Tiêu tạm thời dừng chân.

Diệp Như Ca xông vào, kinh hãi hét lên: “Ông lớn, ông nội, chuyện lớn!”

“Trời sập, trời của Tây Vực sập rồi!”

Hai người Diệp Lăng Tiêu và Diệp Cấm Thành đang bàn chuyện.

Thấy Diệp Như Ca xông vào, hai người nhướng mày.

Diệp Cấm Thành không nhịn được hỏi: “Như Ca, sao vậy?”

“Phù phù phù!”

Cơ thể mềm mại của Diệp Như Ca kích động đến phát run, người đứng cũng không vững.

Diệp Cấm Thành đưa cho cô ta một chén trà.

Diệp Như Ca uống một hớp: “Vua Tây Vực chết rồi!”

Một câu nói.

Phòng khách trong nháy mắt yên tĩnh!

Giây tiếp theo.

Diệp Cấm Thành sợ hãi đứng dậy: “Cháu nói gì?”

“Vua Tây Vực chết? Sao có thể!!!”

Diệp Lăng Tiêu thì bình tĩnh hơn nhiều, nhưng ông ta cũng không dám tin: “Như Ca, lời này không thể nói bậy ba, vua Tây Vực sao lại chết?”

Mặt đẹp Diệp Như Ca trắng bệch: “Cháu cũng không biết, bên ngoài náo loạn lắm”.

“Tin tức vừa truyền về thành Võ Đế, nói có người tiến vào quân doanh của vua Tây Vực”.

“Rít!”

Diệp Lăng Tiêu và Diệp Cấm Thành nhìn nhau, ngược lại hít một hơi khí lạnh.

Vào giữa hàng triệu đại quân giết vua Tây Vực!

Khí phách quá lớn!

Trên khuôn mặt già nua của Diệp Cấm Thành đều là vẻ khiếp sợ: “Rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy, dám giết vua Tây Vực?”

“Đáng sợ hơn là dưới tay vua Tây Vực có hàng triệu đại quân và bốn chiến thần!”

“Vua Tây Vực còn cung phụng mấy trăm võ giả, võ giả đẳng cấp Võ Thánh ước chừng hơn mười người!”
Chương 397: Tự dẫn xác đến

Diệp Cấm Thành càng nói, càng chấn hãi!

Chỉ có người hiểu vua Tây Vực mới biết căn cơ nguồn lực của ông ta khủng bố thế nào.

Một vị anh hùng, vậy là lại chết rồi?

Rốt cuộc là ai giết ông ta?

Lúc này.

Ánh mắt của Diệp Lăng Tiêu ở một bên nghiêm lại: “Dưới bầu trời này, ngoại trừ cậu ta, không ai có thể giết, cũng không ai dám giết vua Tây Vực!”

“Cái gì?”

Cơ thể Diệp Cấm Thành run lên: “Anh cả, anh đang nói đến cậu ta?”

“Đúng thế!”

Diệp Lăng Tiêu gật đầu, nhìn sang Diệp Như Ca: “Như Ca, cháu đi nghe ngóng thông tin, xem có phải là người đó không!”

Diệp Như Ca kinh ngạc: “Ông nội, ông đang nói đến?”

“Chính là người trong lòng cháu”.

Diệp Lăng Tiêu nói trúng tim đen.

“A? Đúng là Diệp Bắc Minh?”

Diệp Như Ca ngẩn người.



Trong một sân viện khác của thành Võ Đế.

Sau khi Lục Lâm Thiên được biết vua Tây Vực đã chết, vẻ mặt cũng đầy chấn động.

Ông ta cứng đờ tại chỗ: “Ai đã giết vua Tây Vực?”

Trong đầu của Lục Khi Sương ở bên cạnh nổi lên một bóng hình: “Bố, chắc không phải thần y Diệp chứ?”

“Không phải chứ!”

Lục Lâm Thiên vô cùng kinh ngạc.



Khuôn mặt của Vân Kiếm Bình đỏ bừng, sau khi được biết tin vua Tây Vực chết, cũng vô cùng kích động.

“Ông nội, ông nói xem là ai đã giết vua Tây Vực? Đúng là nghịch thiên quá rồi!”, Vân Kiếm Bình hỏi.

Vân Chi Lan chắp hai tay sau lưng, cau chặt mày.

Trầm mặc hồi lâu mới nói: “Chính là người mà cháu bảo ông thu nhận làm đồ đệ đấy!”

“A?”

Vân Kiếm Bình sợ giật mình, cơ thể cũng ớn lạnh, nuốt nước miếng: “Ông nội, không phải chứ, làm sao anh ta dám?”

“Tên nhóc đó, không có gì là không dám làm!”

Vân Chi Lan lắc đầu: “Chỉ là, cậu ta giết vua Tây Vực, sợ rằng sẽ trở thành đối tượng công kích của mọi người”.

Chẳng mấy chốc, cái tên của một người được truyền về: Diệp Bắc Minh!

“Cái gì?”

“Lại là cậu ta!”

“Vãi, là Diệp Bắc Minh đã giết vua Tây Vực?”

“Quả nhiên là cậu ta!”

“Đúng là cậu ta!”

Những người được biết tin này đều đờ người tại chỗ.

Mấy người Diệp Lăng Tiêu, Lục Lâm Thiên, Vân Chi Lan đoán ra Diệp Bắc Minh, đồng tử đều co lại.

Bọn họ đều biết, sau lần này, e rằng cái tên Diệp Bắc Minh sẽ khắc sâu trong tim tất cả mọi người.

Không thể xóa mờ!



Sau khi giết Tào Anh, Diệp Bắc Minh không hề dừng nghỉ.

Trực tiếp quay về thành Võ Đế.

Anh vừa đến bên ngoài Vạn Bảo Lâu, đột nhiên con mắt nghiêm lại, dự cảm không ổn ập đến.

Cổng lớn Vạn Bảo Lâu trống không.

Không có đến một người canh gác.

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, có kẻ địch ở Vạn Bảo Lâu”.

Đôi mắt Diệp Bắc Minh sững lại: “Cảm nhận được rồi”.

Anh trực tiếp tiến vào đại sảnh của Vạn Bảo Lâu.

Soạt!

Khi tiến vào đại sảnh của Vạn Bảo Lâu, rất nhiều đôi mắt nhìn qua.

Trong đại sảnh rất đông người, có đến mấy trăm người.

Một bên là Lăng Thi Âm, một bên khác là một đám phụ nữ lạ mặt.

Người dẫn đầu là một bà lão ăn mặc hoa lệ!

Trong đôi mắt của bà ta là sự âm hiểm và cay độc, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.

Hàn Nguyệt quỳ ở khu vực chính giữa của đại sảnh!

Mặt xám như tro, đáng thương, giống như con chim cút đang run rẩy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

Đám người Vạn Lăng Phong nhìn thấy Diệp Bắc Minh, lập tức đi lên: “Chủ nhân!”

“Thiếu chủ!”

Lăng Thi Âm cũng lên tiếng.

Diệp Bắc Minh chắp tay sau lưng đi đến: “Có chuyện gì vậy?”

Vạn Lăng Phong giải thích: “Thiếu chủ, những người này đến từ Phạn Âm Cốc của Côn Luân Hư”.

“Khi cậu cứu Hàn Nguyệt, đã giết Phùng trưởng lão của Phạn Âm Cốc, bọn họ đến tìm cậu đòi giải thích”.

Diệp Bắc Minh gật đầu, đã biết là có chuyện gì.

Lúc này.

Bà lão âm hiểm đó nói: “Cậu chính là Diệp Bắc Minh?”

Lâm Thương Hải đưa đến một chiếc ghế, Diệp Bắc Minh trực tiếp ngồi xuống.

Uống một ngụm trà của Trần Lê Y đưa đến, mới thong thả nhả ra hai chữ: “Là tôi”.

Soạt!

Ánh mắt của bà lão liền sắc bén hẳn lên!

Một luồng sát ý đáng sợ nổi lên không hề giữ lại: “Hay lắm nhóc con, giết Phùng trưởng lão của Phạn Âm Cốc!”

“Không những không biết nhận sai, còn dám có thái độ đó với lão đây?”

“Nếu không phải nể mặt cậu có chút quan hệ với Vạn Bảo Lâu, cho dù bây giờ tôi giết cậu, cũng không ai dám nói gì!”

Diệp Bắc Minh cười đầy ý sâu xa: “Muốn giết tôi, bà có thể thử xem”.

Anh không để ý đến bà lão đó nữa.

Giơ tay lên với Hàn Nguyệt ở phía không xa.

Một luồng nội lưc từ xa ập đến, Hàn Nguyệt được kéo đứng lên.

Miễn cưỡng đứng thẳng, nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt kích động.

Cô ta đã quỳ mấy tiếng, đầu gối đã mất cảm giác!

Nếu không phải có Diệp Bắc Minh, hai đầu gối của cô ta sắp bị phế rồi!

Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Lăng Thi Âm, đây là ý của cô phải không?”

“Vạn Lăng Phong, ông không nói với cô ta, nếu là tôi, thì sẽ làm thế nào à?”

Vạn Lăng Phong mau chóng nói: “Chủ nhân, ý kiến của Lăng lâu chủ, tôi cũng không còn cách nào”.

Lăng Thi Âm kinh sợ, mau chóng nói: “Thiếu chủ, tôi cũng hiểu về chuyện của Phạn Âm Cốc, chuyện này có thể nói vì Hàn Nguyệt…”

“Đây là lần đầu tiên, tôi không tính toán với cô!”

Diệp Bắc Minh trực tiếp ngắt lời: “Vạn Lăng Phong, ông nói với cô ta, phải làm thế nào đi!”

Vạn Lăng Phong lên tiếng: “Trong bất kể tình huống nào, cũng không được để người mình bị ức hiếp!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Trả lời chính xác”.

Anh nhìn sang Lăng Thi Âm: “Cô nhớ rồi chứ?”

“A?”

Lăng Thi Âm ngẩn người, vẫn chưa hiểu chuyện gì.

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh giơ tay, kiếm Đoạn Long lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay!

Sát ý vô tận, bao trùm cả bà lão này như lưới đánh cá!

Hách!

Một đường kiếm khí tàn sát chém đến bà lão, lạnh lùng quát: “Bà già, tôi còn chưa đến tìm Phạn Âm Cốc bà hỏi chuyện, bà còn tự dẫn xác đến?”

“Chết đi cho tôi!”
Chương 398: Phạn Âm Cốc

‘Việc này…”

Lăng Thi Âm sững sờ, cả người thộn ra.

Cô ta không ngờ Diệp Bắc Minh lại trực tiếp ra tay với người của Phạn Âm Cốc.

Vạn Lăng Phong lạnh lùng nói: “Lăng lâu chủ, nhìn thấy rồi chứ”.

“Tôi đã nói từ sớm, đừng để Hàn Nguyệt quỳ trước người của Phạn Âm Cốc”.

Ông ta sớm đã khuyên nhủ, Lăng Thi Âm không nghe.

Còn cho rằng đây là cách giải quyết tốt nhất!

‘Đáng tiếc cô ta đã tính toán xong tất cả, duy nhất không tính đến tính cách của chủ nhân!”, Vạn Lăng Phong nghĩ thầm.

Bà lão của Phạn Âm Cốc kinh hãi nhảy lên như sấm, bà ta gầm thét một tiếng: “Tên nhóc hay lắm, mày đúng là vô cùng hống hách!”

“Lão đây sống đến ba trăm mười bảy tuổi, cả đời này chưa từng gặp ai hống hách như mày!”

“Mày giết người của Phạn Âm Cốc, còn muốn giết tao sao?”

Bà lão tức đến toàn thân run lên.

Đồng thời, điều khiến bà ta tức giận hơn là Diệp Bắc Minh mới lộ ra khí tức của võ tông sơ kỳ, mà lại chủ động ra tay với Võ Thánh như bà ta?

Một luồng sát ý khủng bố ngưng tụ.

Cơn lửa giận của bà lão hóa thành sát ý ngập trời, giơ tay đập về phía thiên linh cái của Diệp Bắc Minh!

“Nhóc con cuồng ngạo, cái thứ không biết trời cao đất dày, mày chết đi cho tao!”

“Thiếu chủ lại tăng cấp rồi?”

Vạn Lăng Phong ngẩn người.

Lâm Thương Hải cũng tỏ vẻ mặt chấn hãi!

Vãi!

Lần đầu tiên ông ta gặp Diệp Bắc Minh, đối phương mới là cảnh giới võ linh mà?

Mẹ kiếp… mới hai tháng thôi phải không?

Đúng là nghịch thiên!

Lăng Thi Âm kinh ngạc, hô lên: “Thiếu chủ, cẩn thận!”

Cô ta bước ra một bước, muốn cứu Diệp Bắc Minh!

Nhưng cảnh sau đó khiến Lăng Thi Âm tái mặt, cứng đờ tại chỗ.

Phập!

Kiếm Đoạn Long chém xuống, thương long kình bùng phát!

Sau khi tiến vào cảnh giới võ tông, sức mạnh của Diệp Bắc Minh tăng lên gấp mấy lần.

Lại trải qua thương long kình gấp thêm mấy lần.

Không cần tháp Càn Khôn Trấn Ngục giúp đỡ!

Sức mạnh bản thân có thể bùng phát ra đã đạt đến một trình độ kinh người!

Khoảnh khắc Kiếm Đoạn Long chạm vào bà lão, sương máu nổi lên!

Một cánh tay của bà lão trực tiếp nổ tung.

Cơ thể bị đánh bay đi, choang một tiếng, đập ra một cái hố sâu khủng bố trên mặt đất, miệng phun ra một ngụm máu tươi!

Trong lòng bà lão chấn hãi, bùng lên lửa giận.

Thế mà mình lại bị một võ tông phế mất một cánh tay?

Bà ta vừa định bò dậy.

“Rắc” một tiếng giòn tan.

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đứng trước người bà lão, dẫm lên đầu của bà ta!

“A!”

Bà lão xé gan xé phổi gầm thét: “Diệp Bắc Minh, sao mày dám đối xử với tao như vậy?”

“Đồ khốn khiếp buông Cơ trưởng lão ra!”

Đám đệ tử nữ của Phạn Âm Cốc đều quát lên.

Diệp Bắc Minh không hề vì bọn họ là phụ nữ mà hạ thủ lưu tình.

Quay người chém một kiếm!

Phụt! Phụt! Phụt!

Mấy cô gái vừa lên tiếng lập tức bị chém thành sương máu.

Những người khác của Phạn Âm Cốc hít khí lạnh, chấn kinh nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Giống như nhìn thấy ma!

Vãi!

Thật quá hung tàn, quá khủng bố rồi!

Cả người bà lão cùng trong trạng thái chấn kinh, bà ta sợ hãi run rẩy nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày… làm sao mày dám giết người của Phạn Âm Cốc tao?”

Bà ta kinh sợ thở hổn hển, đầu óc vang lên ù ù.

Khó mà chấp nhận tất cả mọi việc!

Lúc này, thế giới quan của bà lão sụp đổ.

Đối với giới phàm tục, tông môn của Côn Luân Hư giống như là thần!

Ngàn năm nay, chưa từng nghe nói có võ giả nào của thế giới phàm tục dám giết người của Côn Luân Hư!

Cho dù là đẳng cấp như người canh giữ, cũng phải khách sáo với bọn họ.

Không nhìn thấy Lăng Thi Âm rõ ràng là võ thánh đỉnh phong, cũng phải khách sáo với bà lão võ thánh trung kỳ sao?

Diệp Bắc Minh giơ tay, dùng hành động nói với bà lão, làm sao hắn ta dám!

Anh giơ kiếm Đoạn Long lên, rồi giáng xuống!

Phụt!

Cái đầu của bà lão lăn sang một bên.

Đến chết bà ta cũng không dám tin, mình lại chết như vậy?

Chết trong tay một thanh niên trẻ của giới phàm tục!

Những người khác của Phạn Âm Cốc kinh hãi quay người định bỏ chạy.

Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh như băng: “Ai dám bước ra một bước, chết!”

Cất giọng như pháp lệnh tử thần, tất cả mọi người đều đứng im.

Thực sự không dám di chuyển một bước!

Tất cả mọi người của Phạn Âm Cốc kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu… cậu muốn đuổi cùng giết tận sao?”

Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Yên tâm, tôi không phải là một kẻ khát máu”.

“Suýt!”

Những cô gái của Phạn Âm Cốc đều hít khí lạnh, cơ thể run bần bật.

Trong lòng đang gào thét: Mẹ kiếp, mày còn không khát máu?

Tự bản thân mày có tin được không?

Người thanh niên của thế giới phàm tục này đúng là ma quỷ!

Diệp Bắc Minh chẳng thèm giải thích: “Trong các người, ai có thân phận cao nhất?”

Đám người kinh hãi tái mặt!

Đều lùi lại theo bản năng.

Bỗng nhiên, một cô gái trong đó chỉ vào một cô gái khác: “Là cô ta, cô ta tên là Ô Thiên Thiên, là đệ tử của cốc chủ chúng tôi!”

“Cô ta có thân phận cao nhất ở đây”.

“Đúng đúng đúng, cô ta có thân phận cao nhất!”

“Chúng tôi đều là đệ tử bình thường, thân phận không bằng cô ta!”

Những cô gái khác hùa theo.

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh chuyển sang Ô Thiên Thiên: “Xem ra đồng môn của cô đã bán đứng cô rồi”.

Cô ta cắn môi đỏ, cơ thể run lên: “Anh muốn thế nào?”

Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh như băng: “Về nói với những người có cương vị cao của Phạn Âm Cốc các cô, đây là lần duy nhất cũng là lần cuối cùng”.

“Còn đến gây rắc rối với tôi hay với người của tôi!”

“Sẽ có một ngày tôi vào Côn Luân Hư, sẽ tiêu diệt Phạn Âm Cốc đầu tiên!”

“Cái gì?”

Ô Thiên Thiên ngẩn người.

Những người khác của Phạn Âm Cốc cũng hít khí lạnh, sợ đến tê dại!

Khẩu khí lớn thật đấy!

Tuy Phạn Âm Cốc không được coi là tông môn đứng đầu nhất Côn Luân Hư, cũng không đến nỗi bị một thanh niên của giới phàm tục uy hiếp chứ?

Ô Thiên Thiên nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Được, tôi nhớ rồi”.

Trong lòng cô ta có ảo giác, người thanh niên trước mặt cũng thực sự có sức mạnh như vậy!

“Các cô đi đi, tôi thực sự không phải kẻ khát máu”.

Diệp Bắc Minh xua tay.

Đám người Ô Thiên Thiên đang định bỏ đi.

“Đợi đã!”

Bọn họ đang chuẩn bị rời đi, giọng băng lạnh của Diệp Bắc Minh vang lên.

Đám người Phạn Âm Cốc sợ đến toàn thân run lên: “Anh… anh… anh nói lời không giữ lời!”

Diệp Bắc Minh chỉ xuống đất: “Mang thi thể đi, đừng làm bẩn chỗ của tôi”.

Mọi người đều thở nhẹ nhõm, mang theo thi thể của đám người Cơ trưởng lão, nhếch nhác rời đi.

Lăng Thi Âm nghiêm trọng đi lên: “Thiếu chủ, cậu đã giết người của Phạn Âm Cốc, lần này khó giải quyết rồi”.

Diệp Bắc Minh không hề quan tâm: “Không sao”.

Lăng Thi Âm cau mày.
Chương 399: Phản bội

‘Con trai của chủ mẫu, lại cuồng ngạo như vậy sao?’

‘Côn Luân Hư không phải là một nơi đơn giản, cho dù mình là võ thánh đỉnh phong, cũng không dám đắc tội với Phạn Âm Cốc!”

‘Thôi bỏ đi, mình không nhiều lời nữa! Chỉ cần bảo vệ tính mạng cho cậu chủ là được!’

Lăng Thi Âm nghĩ thầm.

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh đột nhiên lên tiếng: “Mọi người, dùng tất cả lực lượng trong tay, thu thập dược liệu trên trăm năm tuổi cho tôi”.

“Càng nhiều càng tốt, tiền không thành vấn đề, bao nhiêu tiền cũng được!”

Anh muốn tăng cảnh giới võ đạo!

Trong vòng một năm trở thành võ đế!

Cần lượng lớn dược liệu.

Lăng Thi Âm điều động lực lượng của Vạn Bảo Lâu.

Vạn Lăng Phong điều động lực lượng của hành tỉnh Đông Nam.

Lâm Thương Hải điều động lực lượng của Tam Giác Vàng và nhà họ Long.

Đường Thiên Ngạo điều động lực lượng của hiệp hội võ đạo.

Quay về lại sử dụng lực lượng của Long Hồn, có lẽ cũng đủ rồi!

Cuối cùng.

Diệp Bắc Minh gọi điện cho Chiba Sadako, ra lệnh cho cô ta điều động lực lượng của Uy Quốc thu thập dược liệu.

“Ha ha, anh Diệp, tôi trăm công nghìn việc, rất bận, anh tìm người khác đi”.

Chiba Sadako cười ha ha nói.

Vậy mà cô ta lại thay đổi cách xưng hô, không gọi Diệp Bắc Minh là chủ nhân.

Hơn nữa.

Lại còn dám từ chối mệnh lệnh của Diệp Bắc Minh!

Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Cô biết mình đang nói gì không?”

Chiba Sadako cười: “Anh Diệp, tôi nghĩ cũng nên ngả bài với anh rồi”.

“Bây giờ tôi đã hoàn toàn nắm giữ gia tộc Chiba, hơn nữa cả Uy Quốc cũng nằm trong vòng kiểm soát của tôi, tôi cảm thấy tôi có tư cách, cũng có năng lực thách thức sự uy nghiêm của anh rồi phải không?”

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu, cũng không tức giận: “Nói như vậy thì cô đã phản bội tôi?”

Chiba Sadako cười nói: “Diệp Bắc Minh, đừng nói khó nghe như vậy”.

Cô ta cũng không gọi là anh Diệp nữa, trực tiếp gọi thẳng tên.

“Anh giết bố của tôi, giết ông nội tôi, tiêu diệt gia tộc của tôi!”

“Anh cảm thấy tôi sẽ cam tâm tình nguyện thần phục dưới tay anh sao?”

“Nếu không phải anh cắm kim châm vào trong cơ thể tôi, tôi sẽ mặc cho anh sai khiến sao?”

Chiba Sadako cất giọng băng lạnh.

“Kim châm rất cường mạnh, cắm vào cơ thể của tôi, tôi đã dùng khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất của Lang Quốc, thay máu toàn bộ!”

“Thay máu hơn một tháng, quá đau đớn”.

“Không ngờ ba cây kim châm ngắn đó suýt lấy mạng của tôi!”

“Quỷ Môn Thập Tam Châm thực sự rất khủng bố, khoa học kỹ thuật hiện đại phát triển như vậy, nhưng thế thì đã làm sao?”

Chiba Sadako vô cùng đắc ý.

“Bây giờ tất cả kim châm trong cơ thể tôi đã được lấy ra rồi”.

Giọng điệu mang theo vẻ khiêu khích: “Cho nên, Diệp Bắc Minh, anh không uy hiếp được tôi nữa đâu”.

Diệp Bắc Minh cười: “Đó chỉ là phần nổi của Quỷ Môn Thập Tam Châm thôi, nhưng cô khiến tôi hiểu ra một đạo lý”.

Chiba Sadako cau mày: “Đạo lý gì?”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhả ra một câu: “Người Đông Doanh không đáng tin”.

“Cho dù đánh cho các người sợ, khiến các người thần phục, sớm muộn cũng có một ngày các người chọn phản bội”.

“Xem ra, phải tiêu diệt các người rồi”.

Nghe thấy lời này, trái tim Chiba Sadako thắt lại.

Không tự chủ lạnh sống lưng!

Liền sau đó.

“Ha ha ha!”

Chiba Sadako cười: “Diệp Bắc Minh, anh cho rằng đảo quốc Đông Doanh chúng tôi, anh muốn tiêu diệt là có thể tiêu diệt sao?”

“Lần trước là tốc độ của anh quá nhanh, Uy Hoàng không phản ứng kịp”.

“Bây giờ gia tộc Chiba tôi đã chuẩn bị đầy đủ sẵn sàng, cho dù anh có ba đầu sáu tay, còn dám đến Đông Doanh lần nữa!”

“Anh chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn!”

“Từ nay về sau, Đông Doanh chính là khu vực cấm của Diệp Bắc Minh anh!”

Cô ta lạnh lùng cười: “Cấm anh đặt chân tới!”

“Vậy sao?”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên nụ cười: “Vạn Lăng Phong, chuẩn bị máy bay cho tôi, chúng ta lập tức đến đảo quốc Đông Doanh!”

Vạn Lăng Phong lập tức trả lời: “Vâng! Chủ nhân!”

Ông ta cất giọng rất to, Chiba Sadako ở phía bên kia điện thoại nghe rất rõ ràng.

Cô ta cau mày: “Diệp Bắc Minh, anh dám đến Đông Doanh thật?”

“Tôi cảnh cáo anh, tôi đã chuẩn bị rất đầy đủ, nếu anh dám…”

Tút tút tút!

Diệp Bắc Minh trực tiếp tắt máy.

Lúc này.

Chiba Sadako ở mãi tận đảo quốc Đông Doanh ngẩn người, cả căn phòng chìm vào trong tĩnh lặng như cái chết.

Đôi mắt cô ta đầy tia máu, tóm chặt điện thoại trong tay!

Trái tim cũng đập điên cuồng không ngừng!

“Anh ta thực sự dám đến Đông Doanh sao?”

“Mình đã phản bội anh ta, tại sao anh ta không tức giận chút nào?”

“Chẳng phải anh ta nên nổi giận, gào thét, chửi mắng mình sao?”

“Tại sao?”

Chiba Sadako không nhịn được run lên.

Trong đầu hiện lên khuôn mặt lạnh lùng tàn khốc của Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh tức giận, nổi điên, uy hiếp, cô ta cũng không sợ.

Chỉ duy nhất… vẻ bình tĩnh của Diệp Bắc Minh khiến cô ta sợ hãi.

Một lúc lâu sau, trong mắt của Chiba Sadako lóe lên sát ý băng lạnh: “Nếu anh đã dám đến, thì Đông Doanh chính là nơi chôn thân của anh!”



Tốc độ của Vạn Lăng Phong rất nhanh.

Máy bay đã được chuẩn bị xong.

Diệp Bắc Minh đang định rời khỏi Vạn Bảo Lâu.

“Cậu Diệp, có một người đàn ông tự xưng là thư ký Tiền xin gặp cậu”.

Một người giúp việc của Vạn Bảo Lâu đi vào.

Diệp Bắc Minh không bất ngờ, anh đã đoán được tại sao thư ký Tiền đến thành Võ Đế.

“Mời anh ta vào”.

“Vâng!”

Thư ký Tiền được dẫn đến trước Diệp Bắc Minh.

Sắc mặt của anh ta vô cùng nghiêm trọng, so với trước đó, có thêm phần kính sợ khi đối diện với Diệp Bắc Minh!

Thanh niên trước mắt còn dám giết cả Vua Tây Vực!

Kể cả thư ký Tiền là người bên cạnh Long chủ, cũng không dám có suy nghĩ coi thường Diệp Bắc Minh.
Chương 400: Vùng trời khác?

“Long soái, cậu đã giết vua Tây Vực thật rồi ư?”

Thư ký Tiền vừa gặp được Diệp Bắc Minh đã buột miệng hỏi.

Diệp Bắc Minh cười: “Làm sao? Anh đến đây vì chuyện này hả?”

Thư ký Tiền vỗ đùi: “Trời ơi, đúng là cậu làm thật ư!”

“Ông ta là vua Tây Vực đó…”

Thư ký Tiền há hố miệng, sau khi tin tức được truyền về Long Đô, cả Long Đô đều bùng nổ.

Xôn xao sôi sục!

Thậm chí, các trưởng lão cũng không dám tin chuyện này là sự thực.

Long chủ cũng đích thân phái thư ký Tiền đến thành Võ Đế, xác nhận xem chuyện này có phải là thật hay không.

Sau khi có được câu trả lời, thư ký Tiền ngẩn người hồi lâu!

Anh ta hít sâu một hơi, bất lực cười khổ: “Long soái, cậu đúng là chọc thủng cả bầu trời rồi”.

“Vua Tây Vực chết, lần này Tâu Vực sẽ hỗn loạn!”

“Ồ?”

Diệp Bắc Minh nhìn anh ta.

Thư ký Tiền giải thích: “Tuy Vua Tây Vực có dã tâm làm loạn, nhưng có ông ta ở đây, thì Tây Vực sẽ yên bình”.

“Nhưng bây giờ vua Tây Vực chết, sợ ra là không thể kiểm soát bốn đại chiến thần dưới trướng ông ta”.

“Có lẽ khoảng thời gian gần đây, Tịnh Kiên Vương, Hạo Sơn Vương, Tả Vực Vương, Hữu Vực Vương sẽ hành động”.

“Hiện giờ những người có cương vị cao ở Long Đô đều rất có ý kiến về cậu!”

“Có người nói, phải…”

Thư ký Tiền dừng lại, nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Phải cách chức điều tra cậu!”

Diệp Bắc Minh cười: “Quay về nói với những người muốn cách chức điều tra tôi, sau này chuyện của Long Hồn, Diệp Bắc Minh tôi quyết định là được!”

“Bảo bọn họ đừng có rảnh rỗi xen vào, nếu không thì đi gặp vua Tây Vực đi”.

Sau khi ném lại câu này, Diệp Bắc Minh đi ra khỏi Vạn Bảo Lâu.

Mạnh mẽ khiến người ta kinh hãi!

Vạn Lăng Phong đi theo phía sau!

Chỉ còn lại thư ký Tiền ngẩn người đứng tại chỗ, đồng tử không ngừng co lại.

Kinh sợ đến mức sắp nổ cả tim!

Anh ta ngây người hồi lâu, mới thở dài một tiếng “Bắt đầu từ bây giờ, sợ rằng Long Quốc đã không có ai có thể trấn áp được cậu ta rồi”.

“Chân long, bay lên rồi!”



Trên máy bay đi đến Đông Doanh.

Diệp Bắc Minh nhắm mắt, ý thức tiến vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Sau khi tiến vào cảnh giới võ tông, tầng thứ bảy trực tiếp mở ra.

Thế giới trong tháp.

Diệp Bắc Minh trực tiếp tiến vào tầng thứ bảy, trước mắt chỉ có một cái bục nhỏ.

Anh đi đến xem, một cuốn bí tịch võ kỹ.

“Huyết hồn chú, không rõ đẳng cấp?”

Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ: “Huyết hồn chú là võ kỹ gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Tự xem đi, có bất ngờ”.

Diệp Bắc Minh mở xem ra, lập tức bị thu hút bởi dòng chữ trong đó.

Mỗi một chữ đều được viết bằng máu tươi, dường như mang theo loại ma lực nào đó.

“Hồn của máu tươi, đều thuộc về ta!”, “nguyền rủa giết sinh linh, tu la chấm dứt!”

“Nguyền rủa chết bằng huyết mạch, trời đất kinh động, quỷ thần kinh hãi!”

“Địa ngục Diêm La, chớ dám không tuân theo!”

Diệp Bắc Minh hít một hơi khí lạnh: “Suýt! Võ kỹ này thật điên cuồng!”

“Dựa vào huyết mạch, có thể nguyền rủa giết toàn bộ người trong tộc của huyết mạch này!”

“Đúng là vật bất ly thân, cần thiết để diệt môn!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Đây là một loại võ kỹ thần hồn, sau khi tu luyện, có thể lợi dùng huyết mạch để nguyền rủa giết người cách hàng triệu dặm!”

“Hơn nữa, còn có thể --- tìm hồn!”

Thủ đô của đảo quốc Đông Doanh.

Bên ngoài gia tộc Chiba được canh gác nghiêm ngặt, hơn trăm võ sĩ tuần tra mỗi ngày.

Lúc này gia tộc Chiba sớm đã khác hoàn toàn ngày xưa.

Tất cả những người đi qua trước cổng lớn gia tộc Chiba đều phải xếp hàng kiểm tra mấy lượt.

Một thanh niên trẻ từ phía xa đi đến, bị một đội võ sĩ ngăn lại: “Anh tên là gì, nhà ở đâu?”

“Từ đâu tới?”

“Muốn đi đâu?”

“Anh đến đây làm gì?”

Thanh niên trẻ thản nhiên nhả ra hai chữ: “Giết người”.

“Anh nói cái gì?”

Những võ sĩ này kinh ngạc, lập tức tản hết ra, bao vây thanh niên không lọt một giọt nước.

Thanh niên trẻ giơ tay, kiếm Đoạn Long liền xuất hiện.

Bên trên còn có một con rồng quấn quanh!

Phụt!

Anh chém ngang một đường kiếm, hơn trăm võ sĩ đều bị chém ngang hông, chết ngay tại chỗ.

“Là ai?”

“Khốn khiếp, đám đến gia tộc Chiba hoành hành, muốn chết hả!”

Ở cổng lớn gia tộc Chiba vang lên tiếng quát tháo.

Mấy trăm võ sĩ xông lên, còn có mấy thượng nhẫn khí tức khủng bố, tất cả đều rút đao võ sĩ xông về phía Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh dẫm chân, một luồng sóng khí đáng sợ cuồn cuộn nổi lên.

Các võ sĩ có mặt đều bị đánh bay, hóa thành sương máu!

Anh đã là cảnh giới võ tông, những võ sĩ còn chưa bằng cả tông sư này, làm sao có thể ngăn cản được anh?

Mấy thượng nhẫn bị cái dậm chân này đánh cho toàn thân nứt ra, máu tươi chảy ào ào.

Nằm dưới đất kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày… mày là ai?”

Soạt!

Anh bước ra một bước, đến trước mạt mấy tên thượng nhẫn.

Phập!

Anh giơ chân dẫm bẹp đầu của bọn họ.

Sau đó hiên ngang đi vào trong gia tộc Chiba.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Đợi đã, cậu nhóc, gia tộc Chiba này không đúng lắm!”

“Sao thế?”

Diệp Bắc Minh dừng bước chân.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Cậu cảm nhận kỹ hơn đi”.

Diệp Bắc Minh nhắm mắt, trong không khí phía trước có chút năng lượng dao động.

Anh khẽ động trong lòng: “Kết giới?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đúng thế, sau cánh cửa phía trước, có một kết giới”.

“Tôi cũng không tra ra được, phía sau kết giới có cái gì”.

“Có thể chỉ là kết giới bình thường, cũng có thể phía sau ẩn giấu nguy hiểm!”

“Cậu suy nghĩ kỹ đi, một khi đi vào, có thể có nguy hiểm”.

Diệp Bắc Minh trầm giọng nói: “Với thực lực hiện tại của tôi, nếu mượn sức mạnh của ông, có thể giết võ đế không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Không thể! Nhưng, có thể tự bảo vệ mình”.

Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Không giết được võ đế ư?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kêu lên: “Cậu nhóc, tuy thực lực võ đạo của trái đất hơi thấp, nhưng cậu còn cách quá xa cảnh giới võ đế”.

“Một khi tiến vào cảnh giới võ đế, tương đương với một vùng trời khác”.

“Vốn không phải đơn giản bùng phát là có thể giết chết võ đế!”

“Hơn nữa, tôi còn chưa hồi phục hoàn toàn! Nếu tôi ở trạng thái đỉnh phong, không cần cậu, tôi ra tay cũng có thể giết võ đế!”

“Ồ? Một vùng trời khác?”

Diệp Bắc Minh nổi hứng thú.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Đợi cậu đến cảnh giới đó là biết ngay, hoàn toàn khác với võ giả bình thường”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK