Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Bắc Minh dứt khoát quay người bỏ chạy.

Anh nhảy luôn vào khe nứt dưới lòng đất, lao đi như tên bắn!

"Muốn chạy ư? Bổn lão tổ mà để ngươi chạy! Thì ta còn mặt mũi nào nữa?"

Hỏa Uyên nổi điên!

Ông ta đuổi theo, lao xuống lòng đất theo Diệp Bắc Minh!

Vù vù vù!

Chớp mắt.

Tai nghe gió rít ầm ầm, tốc độ bay giảm!

Anh như nhảy vào một cái động không đáy, hơn nữa trọng lực xung quanh còn càng ngày càng khủng bố!

'Chuyện gì thế này? Trọng lực của khối đại lục này vốn đã khủng lắm rồi, sao nhảy xuống lòng đất, trọng lực còn tăng lên mấy trăm lần vậy?'

Hỏa Uyên hơi hãi.

Nhưng.

Diệp Bắc Minh đang ở ngay trước mặt!

"Hừ! Tiểu súc sinh, bổn lão tổ là cảnh giới Đại La, dù ngươi có lắm chiêu trò đi chăng nữa!"

"Đứng trước cảnh giới Đại La, thì cũng chỉ là con kiến hôi thôi! Bổn lão tổ cũng muốn xem xem, ngươi có tư cách gì mà đòi đọ sức với ta?"

Hỏa Uyên mở lời.

Tiếng nói vang vọng khắp đường hầm!

Diệp Bắc Minh nhếch môi cười: "Lão súc sinh, đừng bám theo nữa!"

"Lỡ lát nữa chết thì sao?"

"Vậy sao? Thế ngươi giết bổn lão tổ xem nào?" Hỏa Uyên không hề tức giận, trái lại còn nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm như dã thú: "Tiểu súc sinh, lát nữa bị bổn lão tổ bắt được thì đừng có cầu xin đấy!"

"Bổn lão tổ biết một cách tra tấn, dùng dị hỏa làm kim châm!"

"Đâm vào kỳ kinh bát mạch của ngươi, đâm vào huyệt đạo của ngươi, ngươi sẽ biết thế nào là muốn sống không được, muốn chết chẳng xong!"

Phía dưới.

Diệp Bắc Minh mặt lạnh tanh đấm ra một quyền!

Anh đấm vào vách đá, rồi nhặt một tảng đá, ném về phía Hỏa Uyên!

Bùm!

Hỏa Uyên vung tay đấm, tảng đá nổ tung, hóa thành bột phấn!

"Ha ha... tiểu súc sinh, ngươi chỉ có trò mèo này thôi à? Đá ở đây, đúng là cứng như sắt!" Hỏa Uyên cười khẩy: "Nhưng dù có cả ngọn núi đá đập lên người bổn lão tổ!"

"Với thân thể cảnh giới Đại La, bổn lão tổ phẩy tay cũng đập nát được nó!"

"Ồn ào!"

Diệp Bắc Minh quát.

Anh vừa rơi xuống!

Vừa điên cuồng nhặt đá ném về phía Hỏa Uyên!

Bùm! Bùm! Bùm! Bùm...

Hết tảng này đến tảng kia vỡ tung!

Hóa thành bột phấn, bay mịt mù quanh người Hỏa Uyên!

"Tiểu súc sinh, thứ này không có tác dụng với bổn lão tổ đâu!"

Hỏa Uyên tiếp tục khích: "Bổn lão tổ sắp bắt được ngươi rồi!"

"Chạy! Chạy nhanh lên! Tận hưởng cảm giác tử vong đang đến gần đi!"

Diệp Bắc Minh đỏ hồng mắt: "Khốn kiếp! Câm mồm, câm mồm lại cho tôi!"

Anh hét!

Như thể bị chọc trúng điểm yếu!

Bùm! Bùm! Bùm...

Anh đấm ra hết quyền này đến quyền khác, vách đá trên con đường dưới lòng đất nổ ầm ầm!

Vô số tảng đá như sắt thép bay về phía Hỏa Uyên!

Nhưng.

Hỏa Uyên còn lười ra tay, đá đập vào người ông ta còn lần lượt nát vụn!

1000 mét!

800 mét!

Ông ta càng ngày càng gần Diệp Bắc Minh!

500 mét!

"Hỏa tiền bối, ông cần gì phải ép người ta đến đường cùng chứ?" Diệp Bắc Minh khàn giọng, mắt đỏ ngầu: "Tôi đồng ý bắt tay giảng hòa với Hỏa Tộc ông, thế nào?"

"Ha ha ha ha!"

Hỏa Uyên cười to: "Ngươi biết thế nào là tuyệt vọng rồi à? Bắt tay giảng hòa ư?"

"Còn lâu mới có chuyện đó!"

"Tiểu súc sinh, ngươi hãy chờ chết đi! Bổn lão tổ lấy được Nghĩa địa Hỗn Độn xong, ta sẽ tra tấn ngươi đến chết, có khi ta còn dùng Nghĩa địa Hỗn Độn để giữ lại một tia thần hồn của ngươi, lúc rảnh còn hành hạ từ từ..."

"Ha ha ha ha!"

Ông ta cười to!

300 mét!

Diệp Bắc Minh hét: "Lão súc sinh, ông khốn kiếp!"

"Tại sao không tha cho ta?"

Anh tỏ ra tuyệt vọng!

Hỏa Uyên không thấy gì bất thường!

Dù sao, một tên cảnh giới Đại Đế, cho dù ngươi là thể chất Hỗn Độn, bị cảnh giới Đại La truy sát, ngươi có thể không tuyệt vọng sao?

200 mét!

Càng ngày càng gần!

100 mét cuối cùng!

Trong vòng hai nhịp thở, Hỏa Uyên sẽ đuổi kịp Diệp Bắc Minh!

"Cút! Cút! Cút!"

Diệp Bắc Minh gào lên.

Anh liên tục nhặt đá ném Hỏa Uyên!

Bùm! Bùm! Bùm...

Đá nát vụn hết, căn bản không thể làm Hỏa Uyên bị thương, thậm chí Diệp Bắc Minh còn giơ kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém về phía đầu Hỏa Uyên!

"Hửm? Ngươi còn dám ra tay với bổn lão tổ ư?"

Hỏa Uyên nheo mắt.

Một cỗ uy áp cực mạnh thổi đến!

"A..."

Diệp Bắc Minh run rẩy!

Cổ tay thả lỏng, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục còn rơi khỏi tay!

"Ha ha ha ha! Thể chất Hỗn Độn? Thể chất Hỗn Độn là thế này ấy hả? Phế vật, đúng là phế vật!"

Hỏa Uyên hưng phấn cười to: "Tiếc quá! Sao bổn lão tổ không dùng Lưu Ảnh Thạch quay lại nhỉ? Ta mà quay lại thì mọi người ở Đại La Vũ Trụ đã được xem, thể chất Hỗn Độn bị uy áp của bổn lão tổ dọa thành cầy sấy như nào!"

"Đừng giết tôi..."

Giọng Diệp Bắc Minh đầy sợ hãi.

Hỏa Uyên chỉ còn cách anh chưa đến mười mét!

Diệp Bắc Minh tiện tay cậy một tảng đá trên vách tường xuống.

Ném về phía Hỏa Uyên!

"Ha ha ha! Ta đã bảo rồi, cái đá rởm này vô dụng thôi!"

"Chẳng lẽ ngươi nghĩ, cục đá này có thể cứu ngươi à?" Hỏa Uyên cười khẩy.

"Đập cho ta!"

Ông ta cực kỳ tự tin!

Giống như lúc đầu, ông ta vung tay đấm mạnh vào tảng đá đó!

Khoảnh khắc đó.

Diệp Bắc Minh bật cười: "Cảnh giới Đại La? Ha ha, mẹ mày đồ ngu..."

Giây tiếp theo.

Phụt!

"A!"

Một tiếng hét thảm phát ra từ linh hồn vang vọng khắp con đường nhỏ.

Ngay khi Hỏa Uyên đấm vào tảng đá đó!

Tảng đá đó không sứt mẻ tí nào!

Hỏa Uyên thì ngược lại, cơ thể máu thịt hóa thành huyết vụ luôn!

Người nổ tung!

"Chuyện gì thế này? Không thể nào! Rốt cuộc chuyện này là sao chứ?"

"Tảng đá này là cái gì vậy? Không! Không thể nào!"

Hư ảnh một con Hỏa Kỳ Lân lao ra, huyết quang ngưng tụ: "Vừa nãy ngươi giả vờ sợ hãi, giả vờ xin tha hả!"

"Ngươi lừa ta? Khốn kiếp! Ngươi thật khốn kiếp! Ngươi dám lừa ta!"

"Rốt cuộc đá này là cái gì?"

Diệp Bắc Minh thản nhiên bật ra một câu: "Hậu Thổ trong truyền thuyết, ông nghe qua chưa?"

"Hậu Thổ..."

Đồng tử Hỏa Uyên co rút: "Sao có thể chứ! Theo truyền thuyết, một hạt Hậu Thổ bằng hạt cát đã nặng cả trăm triệu long lực..."

"Một tảng to thế..."

Giọng nói hoảng sợ!

Run rẩy!

Khiếp đảm!

Diệp Bắc Minh cất bước, đi về phía tinh phách bản nguyên của Hỏa Uyên: "Vừa nãy ông hung hăng lắm cơ mà? Ừm? Cảnh giới Đại La?"

"Sao không vung quyền đấm nát cục Hậu Thổ này đi?"

"Bây giờ ông nói xem, ai là phế vật?"

Trước đó ít lâu.

Diệp Bắc Minh lấy Hỗn Độn Chân Hỏa luyện hóa Hậu Thổ!

Anh còn lấy một ít Hậu Thổ bỏ vào Nghĩa địa Hỗn Độn!

Không ngờ lại dùng được thật!

Hỏa Uyên rống lên: "Tiểu súc sinh, ta không cho phép ngươi sỉ nhục cảnh giới Đại La!"

Vù! Bốp!

Hai âm thanh cơ hồ vang lên cùng lúc!

Tinh phách Kỳ Lân của Hỏa Uyên bị Diệp Bắc Minh tát bay, thê thảm đập thẳng vào vách đá!

"A! Ngươi lại dám đánh bổn lão tổ? Hỏa Tộc sẽ không tha cho ngươi..."

Ong!

Diệp Bắc Minh nắm tay một cái!

Cực Đạo Thiên Hỏa cháy bùng trên lòng bàn tay, hóa thành một cái lồng giam, bay về phía Hỏa Uyên!

"Đừng... đừng giết ta! Diệp công tử...có gì từ từ nói đi!"

Hỏa Uyên sợ rồi.

Cực Đạo Thiên Hỏa!

Chỉ cần dính vào thần hồn, thần hồn sẽ tan biến!

"Bắt tay giảng hòa đi! Ta bảo đảm, sau này Hỏa Tộc sẽ không truy sát ngài nữa... Diệp công tử tha mạng..." Hỏa Uyên sợ rồi, làm gì còn dáng vẻ liệt tổ cảnh giới Đại La nữa.

Ông ta quỳ trong lồng giam, điên cuồng dập đầu xin tha!

Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười: "Tôi vẫn thích vẻ ngông nghênh lúc nãy của ông hơn!"

"Chết đi!"

Năm ngón tay siết chặt!

Lồng giam từ Cực Đạo Thiên Hỏa thu hẹp lại!

"A a a... Diệp Bắc Minh, Hỏa Tộc sẽ không tha cho ngươi!"

"Ta hận!"

Hỏa Uyên hét lên một tiếng!

Thần hồn tan biến!

Cùng lúc đó, trong đầu Diệp Bắc Minh vang lên giọng kích động của tháp Càn Khôn Trấn Ngục: "Vãi chưởng! Nhóc con, cậu giết chết một tên cảnh giới Đại La thật rồi này!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK