Thạch Trung Hổ đã công nhận thân phận chủ nhân của Diệp Bắc Minh!
Thấy Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt bình tĩnh, Thạch Trung Hổ không nhịn được nói thêm một câu: “Chủ nhân, cậu thực sự kiềm chế được sao?
“Người ta đã đuổi cậu đi như vậy, cậu không tức giận chút nào sao?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên cười: “Đối với tôi, nhà họ Ngư cũng như người qua đường”.
“Tôi cứu Ngư Thất Tình cũng coi như đã hoàn toàn trả ân tình cho cô ta, con người đều hướng về cái lợi tránh cái hại, tôi có gì phải tức giận?”
Thạch Trung Hổ vẫn tức giận không thôi: “Tôi vẫn không thể hiểu được, thực lực của chủ nhân khủng bố như vậy!”
“Trong cơ thể còn có hơn một trăm chiếc xương Chí Tôn, lại có một thanh binh khí tiền đồ vô lượng!”
“Rốt cuộc lão tổ của nhà họ Ngư sợ cái gì?”
Diệp Bắc Minh không lăn tăn, trực tiếp chuyển chủ đề: “Đừng nghĩ nhiều quá, đưa tôi đến rừng rậm Tinh Hồn!”
“Vâng!”
Tuy Thạch Trung Hổ bất mãn với cách làm của nhà họ Ngư.
Nhưng nghe thấy Diệp Bắc Minh nói như vậy, cũng không dám nói gì!
Dẫn Diệp Bắc Minh trực tiếp đi về hướng rừng rậm Tinh Hồn.
Sau một ngày, đã đến được rừng rậm Tinh Hồn.
Dãy núi cao mấy trăm ngan mét liên miên vô tận.
Khí thế hào hùng, kéo dài hàng trăm triệu dặm!
Diệp Bắc Minh giật khỏe miệng: “Đây là rừng rậm ư?”
Thạch Trung Hổ cười giải thích: “Chủ nhân, rừng rậm Tinh Hồn chỉ là một cách gọi”.
“Trên thực tế, nơi này là biên giới giữa nhân tộc và yêu tộc, chỉ cần xuyên qua rừng rậm Tinh Hồn, đối diện chính là lãnh thổ của yêu tộc!”
“Biên giới của rừng rậm Tinh Hồn tổng cộng một triệu dặm, cách một vạn dặm thì có một toàn thành, tổng cộng một trăm tòa thành”.
“Một khi có yêu tộc xuất hiện, cả trăm tòa thành sẽ cùng phát ra cảnh báo, võ giả của nhân tộc có thể biết ngay lập tức”.
“Muốn tiến vào rừng rậm Tinh Hồn, thì phải tiến vào một tòa thành trong đó trước!”
Lúc này Diệp Bắc Minh mới chú ý đến.
Giữa mỗi tòa thành có liên kết trận pháp, một màn sáng trong suốt chìm vào sâu trong bầu trời, hoàn toàn ngăn cách liên lạc giữa rừng rậm Tinh Hồn và bên ngoài!
Chẳng lẽ có chỗ kỳ diệu giống với vạn lý trường thành của Hoa Hạ?
“Đi thôi”.
Diệp Bắc Minh gật đầu, lúc đi đến gần cổng thành.
Một khuôn mặt quen thuộc lọt vào tầm mắt.
Hầu Tử!
Anh ta mặc trang phục của binh sĩ canh thành, đang kiểm tra những người ra vào!
Diệp Bắc Minh ngac nhiên: “Hầu Tử, sao anh lại ở đây?”
Hầu Tử ngẩn người, sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh cũng rất kích động: “Anh Diệp, sao anh lại đến đây?”
Bàn giao với binh sĩ bên cạnh một câu, rồi chạy đến trước Diệp Bắc Minh.
Vô cùng kích động ôm Diệp Bắc Minh một cái: “Tôi còn tưởng trong mấy năm cũng không thể gặp lại anh chứ, không ngờ anh Diệp lại đến rừng rậm Tinh Hồn!”
Diệp Bắc Minh ngắm nhìn Hầu Tử: “Hầu Tử, thế này là thế nào?”
“Chẳng phải anh gia nhập Thất Tinh Các sao? Sao lại ở đây canh gác cổng thành?”
Hầu Tử hơi lúng túng cười: “Căn cốt của tôi hơi kém, chỉ có thể làm thần bộc của Thất Tinh Các!”
“Sau khi tôi gia nhập Thất Tinh Các, lại không cẩn thận đắc tội với một trưởng lão, đã thị điều đến rừng rậm Tinh Hồn canh gác cổng thành!”
“Nhưng tôi sống vẫn ổn, chi là cần tuần tra, không có thời gian luyện võ”.
Gần giống với thế giới hiện thực!
Không có bối cảnh!
Căn cốt bình thường.
Điều đến biên cương!
Thạch Trung Hổ ở một bên bổ sung một câu: “Chủ nhân, các tông môn mỗi năm đều cử người đến rừng rậm Tinh Hồn canh gác!”
“Có điều tỷ lệ chết của đội tuần tra cao đến một nửa, rất nhiều người gần đều bỏ mạng!”
Nghe thấy lời này, con mắt của Diệp Bắc Minh lóe lên tia tức giận!
Hầu Tử cười xua tay: “Anh Diệp, người từ hạ giới lên đều như vậy”.
“Thực ra cũng không có gì, chỉ cần vượt qua ba năm, tôi có thể về Thất Tinh Các thoát khỏi thân phận thần bộc, trở thành đệ tử chính thức!”
Diệp Bắc Minh cau mày.
Bỗng nhiên.
Bốp!
Một chiếc roi dài giáng xuống, quất mạnh lên sau lưng Hầu Tử!
Xoẹt!
Một luồng khí tức sấm sét bùng lên, đánh cho lưng Hầu Tử toét máu!
Một mùi cháy truyền đến!
Hầu Tử đa đến bờ môi trắng bệch, cơ thể không nhịn được run lên!
“Bảo mày canh giữ cổng thành, mày lại tự ý rời khỏi vị trí?”
Giọng lạnh lùng vang lên, một thanh niên ngồi trên vật cưỡi.
Từ cao nhìn xuống Hầu Tử: “Tự ý rời khỏi vị trí, phạt mày ba trăm roi sấm sét!”
Chương 1652: Trừng phạt
Lời vừa được nói ra, vẻ mặt binh sĩ canh thành khác đều biến sắc!
Có người không nhịn được cầu xin: “Cậu Khương, Vương Khinh Hậu chỉ có thực lực cảnh giới thần đế sơ kỳ, ba trăm roi giáng xuống, sợ rằng không chết cũng phế!”
“Cậu tha cho anh ta lần này đi!”
Khương Kiếm Phong lạnh lùng hừ một tiếng: “Quy tắc là quy tắc!”
“Mày thay cầu xin thay hắn, hay là mày chịu ba trăm roi này?”
“Việc này…”
Người cầu xin sợ đến vội vàng lùi lại, những người khác cũng đều im miệng!
“Người đâu, hành hình!”
Khương Kiếm Phong lạnh lùng quát một tiếng.
Hai người đàn ông trung niên phía sau bước lên một bước, định ra tay.
Diệp Bắc Minh cau mày: “Hầu Tử, vẫn còn đang ở cổng thành, cách cổng thành chưa đến hai mươi bước, đâu có tính là rời khỏi vị trí?”
“Ô!”
Khương Kiếm Phong cười quái dị một tiếng.
Cười như không cười nhìn Diệp Bắc Minh: “Tao nói hắn tự ý với khỏi vị trí thì là tự ý rời khỏi vị trí, cho dù hắn rời một bước thì cũng vậy!”
“Nhóc con, làm sao? Mày không phục hả?”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống.
Một luồng lửa giận ngút lên trong lòng!
Hầu Tử thấy tình hình không ổn, vội vàng kéo Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp… đừng! Anh vừa đến thần giới, tuyệt đối đừng đắc tội người khác!”
“Ba trăm roi thôi, cũng không có gì ghê ghớm!”
“Ngược lại là anh Diệp, nếu anh đắc tội với thống lĩnh Khương, thì không thể bảo đảm an toàn!”
Với tính cách của Diệp Bắc Minh.
Chẳng may ra tay, chắc chắn là con đường chết!
Bỗng nhiên, Khương Kiếm Phong cười: “Vương Khinh Hậu, anh bạn này của mày hình như rất không phục?”
“Vậy bản thống linh thay đổi trừng phạt, bốn trăm roi!”
Trong mắt Diệp Bắc Minh sát ý ngưng tụ!
Khương Kiếm Phong không nhịn được cười lớn: “Sát ý? Ha ha ha, mày còn muốn giết tao?”
Vẻ mặt thú vị nhìn Diệp Bắc Minh: “Năm! Trăm! Roi! Sấm sét!”
“Nhóc con, mày còn dùng ánh mắt đó nhìn tao, tao sẽ tăng thêm!”
Diệp Bắc Minh thực sự động sát tâm!
Lúc này, giọng của Thạch Trung Hổ ở một bên vang lên: “Thống lĩnh Khương, ta tôi bảo cậu ấy qua đây để hỏi mấy câu!”
“Cho nên, người này có lẽ không tính là tự ý rời khỏi vị trí chứ?”
Khương Kiếm Phong sầm mặt, lạnh lùng nhìn Thạch Trung Hổ: “Thạch Trung Hổ, ông cũng ở rừng rậm Tinh Hồn hơn một trăm năm, chẳng lẽ cứ phải đối đầu với tôi?”
Thạch Trung Hổ cười lắc đầu: “Xin lỗi, Thạch Trung Hổ tôi có rất nhiều kẻ thù!”
“Thêm một mình anh cũng không là gì, những năm nay tôi chém giết vô số yêu tộc, cũng có được tinh hồn lệnh!”
Nói xong, lấy ra một lệnh bài màu đen lắc lư.
“Tôi có tư cách bảo một binh sĩ canh thành ra trả lời câu hỏi của tôi chứ?”
Tinh hồn lệnh, do các tông môn liên liên hiệp lại phát ra!
Có thể đi lại tự do trong rừng rậm Tinh Hồn!
Sắc mặt Khương Kiếm Phong khó coi: “Đương nhiên ông có tư cách này!”
Thạch Trung Hổ chỉ vào Hầu Tử: “Đã như vậy, người này không tính là tự ý rời khỏi vị trí!”
“Nếu thống lĩnh Khương cứ muốn đánh anh ta năm trăm roi, tôi có thể cho rằng thống lĩnh Khương lợi dụng việc công trả thù riêng không?”
“Tôi có thể báo cáo với thành chủ!”
“Ông!”
“Tôi còn có nhiệm vụ tuần tra, đi trước đây!”
Nói xong, Khương Kiếm Phong hằm hằm liếc nhìn Hầu Tử một cái, rồi lại lạnh lùng lướt nhìn Diệp Bắc Minh!
Sau khi rời khỏi phạm vị của cổng thành, hạ lệnh với người bên cạnh: “Để ý chặt họ cho tôi, tìm được nơi dừng chân của họ, lập tức thông báo cho tôi!”
“Vâng!”
Trước cổng thành, Hầu Tử nói lời cảm ơn Thạch Trung Hổ: “Cảm ơn tiền bối ra tay tương trợ, tại hạ cảm kích bất tận!”
Thạch Trung Hổ lắc đầu: “Bạn của chủ nhân, là bạn của tôi!”
“Chủ nhân?”
Hầu Tử sợ giật mình: “Anh Diệp, thế này là thế nào?”
Chỉ có thực lực cảnh giới thần tôn trở lên mới có tư cách có được tinh hồn lệnh!
Một cảnh giới thần tôn đó!
Lại gọi anh Diệp là chủ nhân?
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Ở đây nhiều người, tìm một nơi rồi tôi giải thích cho anh”.
Hầu Tử giơ ngón tay cái: “Vãi, anh Diệp thật lợi hại!”
“Quả nhiên người lợi hại đi đến đâu cũng lợi hại, không giống tôi… tôi còn nghĩ mình thiên phú dị bẩm cơ!”
“Kết quả đến thần giới mới phát hiện tôi chẳng là gì hết…”
Cười khổ lắc đầu!
Diệp Bắc Minh vỗ vai anh ta: “Đừng nghĩ nhiều, anh em chúng ta không dễ gì gặp nhau được ở thần giới!”
“Tìm nơi uống vài ly đi!”
“Được!”, Hầu Tử đồng ý nhanh gọn.
Bàn giao vài câu với đồng đội, rồi đưa Diệp Bắc Minh đến tửu lầu sang trọng nhất trong thành!
Vừa tiến vào tửu lầu.
Một tầng hơn một trăm chiếc bàn đã chật kín người.
Chỉ có trong góc câu thang mới có bàn trống
Hầu Tử lúng túng cười: “Anh Diệp, vừa đến thần giới chưa đến một tháng, tôi cũng không giàu lắm…”
Chương 1653: Thích ăn lắm hả
Thạch Trung Hổ lên tiếng: “Chủ nhân, tôi có tinh hồn lệnh có thể lên phòng bao trên tầng!”
“Hay là tôi đi nói với chưởng quầy một tiếng?”
Diệp Bắc Minh cười lắc đầu: “Không sao, anh em vừa gặp mặt thì ăn luôn ở đây đi!”
“Vậy được!”
Hầu Tử nhìn thực đơn một cái, cắn răng gọi một bàn ăn ngon.
Hai người vừa ăn chưa được mấy miếng, Khương Kiếm Phong dẫn một đám người xuất hiện ở cổng tửu lầu!
Một người quản lý trung niên lập tức ra nghênh đón: “Ô, là thống lĩnh Khương, cơn gió nào đưa cậu đến đây thế!”
“Trên tầng có phòng bao, để lại riêng cho cậu đấy!”
Khương Kiếm Phong đảo mắt nhìn khắp đại sảnh tầng một, lập tức nhìn sang bàn của Diệp Bắc Minh.
Nhếch miệng cười: “Không cần, hôm nay tôi ngồi tầng một!”
Cất bước chân đi về phía Diệp Bắc Minh.
Thạch Trung Hổ cau mày: “Chủ nhân, Khương Kiếm Phong đến!”
Ánh mắt nhìn lên ông lão để râu dê đi sau Khương Kiếm Phong ba bước: “Ông lão đó tên là Tề Cung, cảnh giới thần tôn đỉnh phong, thực lực còn mạnh hơn tôi một chút!”
“Anh Diệp…”
Hầu Tử cũng hơi căng thẳng: “Đều tại tôi không tốt, nếu tôi chịu năm trăm roi sấm sét thì đã không có chuyện nảy rồi!”
Diệp Bắc Minh trợn trừng mắt: “Đừng nói lời ngốc nghếch, anh chịu năm trăm roi thì còn sống được không?”
“Nhưng…”, Hầu Tử tỏ vẻ mặt tự trách.
Diệp Bắc Minh lắc đầu, vỗ vai Hầu Tử: “Đừng lo lắng, chúng ta tiếp tục ăn, mặc kệ hắn ta!”
“Được”.
Hầu Tử kiềm chế nỗi lo lắng.
“Bàn này rất được, chúng ta ngồi ở đây đi!”, Khương Kiếm Phong đi đến, chỉ vào chiếc bàn của Diệp Bắc Minh.
Soạt!
Ánh mắt của tất cả thực khách ở tầng một đều nhìn qua.
Có kịch hay xem rồi!
Quản lý trung niên hơi khó xử: “Thống lĩnh Khương, bàn này đã có người rồi”.
“Phòng bao trên tầng dành riêng cho cậu đấy, cậu việc gì cứ phải ngồi trong góc rẽ cầu thang, vị trí này…”
Bốp!
Một tiếng giòn tan vang lên, quản lý trung niên kêu thảm một tiếng trực tiếp bay đi!”
“Ở đâu ra lắm lời thế, ông đây muốn bàn này, có được không?”
Quản lý trung niên kinh sợ ôm mặt bò lên, hết sức xin lỗi: “Thống lĩnh Khương, xin lỗi, là lỗi của tôi!”
“Tôi lập tức sắp xếp người đổi cho cậu!”
Chạy đến trước Diệp Bắc Minh với vẻ mặt đau khổ: “Cậu Vương, thực sự xin lỗi!”
“Có vị chuyển chỗ ngồi không? Cậu Vương, tôi xin cậu đấy…”
Quản lý trung niên định quỳ xuống!
Vừa hay, bên cạnh có người thanh toán, trống ra mấy chiếc bàn.
Hầu Tử không nhẫn tâm: “Anh Diệp, hay là chúng ta nhường đi!”
“Con người lão Trương rất tốt, cũng là người thật thà”.
“Được, theo anh sắp xếp”, Diệp Bắc Minh gật đầu.
“Được được được!”
Người quản lý trung niên lập tức chuyển đồ ăn trên bàn sang bàn bên cạnh, rồi mời Khương Kiếm Phong ra ngồi.
Khương Kiếm Phong vừa ngồi xuống, lại nhìn chiếc bàn của mấy người Diệp Bắc Minh: “Không thấy tôi có đông người thế này à? Tôi cần cả chiếc bàn đó!”
Quản lý trung niên ngẩn người: “A?”
Khương Kiếm Phong tát quản lý trung niên một cái: “A cái gì mà a? Mau bảo họ cút đi!”
Diệp Bắc Minh cau mày: “Anh muốn gây sư với tôi thế hả?”
Khương Kiếm Phong đập bàn cười lớn: “Ha ha ha, giờ mới phát hiện ra à?”
“Vốn dĩ chuyện này không liên quan đến anh, tại sao anh cứ phải ra mặt giúp tên phế vật này chứ?”
“Thực sự cho rằng có Thạch Trung Hổ chống lưng thì có thể ngang ngược ở thành thứ bảy mươi hai à? Một câu, hôm nay ông đây cứ muốn chơi chết mày!”
Vì Hầu Tử, Diệp Bắc Minh đã nhịn hai lần!
Không thể nhịn nữa, thì không cần nhịn!
Diệp Bắc Minh đột nhiên nổi giận, một bước trực tiếp xuất hiện bên cạnh Khương Kiếm Phong!
“Mày thích ăn lắm hả?”
Một chưởng tóm về phía cổ họng của hắn!
Tề Cung ở bên cạnh bỗng mở đôi mắt, gầm thét một tiếng: “Cậu Khương tránh xa ra! Cút!”
Bàn tay khô gầy tóm về phía trái tim của Diệp Bắc Minh!
“Cút cái mẹ mày!”
Diệp Bắc Minh nổi giận, tay trái chí tôn tóm về phía bàn tay khô gầy của Tề Cung!
Khoảnh khắc hai người tiếp xúc, ‘rắc’ một tiếng giòn tan!
Bàn tay của Tề Cung nổ nứt, cơ thể bị đánh bay đi.
“Lão Tề…”
Khương Kiếm Phong sợ giật mình, cuối cùng biết mình đã gây sự với người không nên chọc!
Liền sau đó, tay phải của Diệp Bắc Minh tóm cổ họng của hắn, đập mạnh cái đầu của hắn về phía đồ ăn trên bàn: “Mày thích gây chuyện phải không?”
‘Phập’ một tiếng bức bối, bát đĩa vỡ tan!
Trên khuôn mặt của Khương Kiếm Phong bị rạch đầm đìa máu tươi!
Diệp Bắc Minh cất giọng lạnh lùng: “Chẳng phải mày muốn ăn à? Ăn hết toàn bộ bát đĩa này cho tao!”
“Hãy nhớ, toàn bộ nhai vụn nuốt cuống, không được sót một mảnh!”
“Nếu không, tao nhét từng mảnh từng mảnh giúp mày!”
Chương 1654: Nuốt mảnh sứ
Giọng của Diệp Bắc Minh băng lạnh giống như tử thần!
Cả tầng một tửu lầu lập tức trở nên giống như hầm băng!
“Tên nhóc này mọc từ đầu ra vậy?”
“Lại dám ra tay với thống lĩnh Khương ở thành thứ bảy mươi hai.
Những võ giả khác có mặt tỉnh táo lại, đều ngẩng đều nhìn về phía Diệp Bắc Minh!
Trong mắt đầy vẻ chấn hãi!
“Nhóc con, mày biết mình đang làm gì không? Người của nhà họ Khương mà mày cũng dám…”, Tề Cung vừa cầm máu cho bàn tay bị rách nứt, vừa lạnh lùng uy hiếp.
Diệp Bắc Minh tóm cổ của Khương Kiếm Phong, đập mạnh xuống bàn.
Quay người bước ra một bước, đi thẳng đến chỗ Tề Cung!
“Nhóc con, mày muốn làm gì?”
Vẻ mặt Tề Cung biến sắc, vừa nãy một quyền của Diệp Bắc Minh khiến lòng người kinh hãi!
Ông ta tiện tay rút ra một thanh trường kiếm, chém một đường về phía Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, mày sẽ chết rất thảm đấy! Mày vốn không biết mày đã đắc tội với ai!”
Một tiếng gầm thét!
Trường kiếm trong tay Tề Cung ầm ầm bùng phát, một hư ảnh báo săn xuất hiện phía sau ông ta!
Mang theo kiếm khí ngút trời chém về phía Diệp Bắc Minh.
“Cút!”
Diệp Bắc Minh vung tay trái chí tôn, tấn công ra một quyền!
‘Rắc rắc’ môt tiếng trầm bức, hư ảnh báo săn bị một quyền đấm nát, kiếm khí càng tiêu tan tại chỗ!
Sức mạnh còn lại đập mạnh lên lồng ngực của Tề Cung, đánh ông ta bay ra phía sau đập lên bức tường của tửu lầu!
Nếu không phải bức tường của tửu lầu sáng lên một trận pháp phòng ngự, ngăn Tề Cung bay ra ngoài, thì sợ rằng ông ta sẽ trực tiếp đập xuyên qua cả bức tường!
Phập!
Cả tửu lầu chấn rung dữ dội.
Lúc này Tề Cung mới trượt rơi xuống đất.
Lồng ngực lõm xuống, toàn bộ xương sườn gãy lìa!
Không chỉ như vậy, kinh mạch toàn thân và đan điền của ông ta lại bị một quyền trực tiếp đánh vỡ!
“Mày…”
Tề Cung đưa tay chỉ vào Diệp Bắc Minh, trong đôi mắt đầy vẻ kinh sợ: “Mày là ai?”
Những người có mặt đều sợ trố mắt bởi cảnh này!
Quá cuồng ngạo!
Quá hung tàn!
Quá khủng bố!
Diệp Bắc Minh giơ tay ra tóm, một luồng sức mạnh vô hình tóm chặt cổ của Tề Cung!
Xách Tề Cung giống như tóm một con chó chết, tiện tay ném đến bên bàn, giơ một chân dẫm lên đầu Tề Cung!
“Hỏi một câu cuối cùng, mày tự ăn, hay là tao bón cho mày ăn?”
Nhìn con mắt của Diệp Bắc Minh, và cả giọng nói băng lạnh vô tình đó!
Khương Kiếm Phong sợ đến run rẩy: “Tao không biết mày là ai, nhưng mày biết tao là ai không?”
“Tao là…”
Còn chưa nói xong, một tay Diệp Bắc Minh tóm chặt cổ của Khương Kiếm Phong!
Bốc một nắm mảnh sứ vỡ, nhét về phía miệng của Khương Kiếm Phong!
“Ư…”
Khương Kiếm Phong đang muốn nôn ra.
Giọng nói như tử thần vang lên: “Trực tiếp nuốt xuống, hãy nhớ, không được cắn vỡ!”
“Nếu mày dám nôn ra, tao bảo đảm sẽ trực tiếp dẫm nát cái đầu của mày!”
Khương Kiếm Phong không ngừng run lên, kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh!
Hắn có trực giác, nếu mình dám nôn mảnh sứ ra!
Diệp Bắc Minh sẽ dẫm nát đầu hắn thật!
‘Điên rồi, hắn là kẻ điên! Rốt cuộc mình đã chọc vào ai thế này?’
Khương Kiếm Phong đã rất muốn khóc.
Đúng lúc hắn do dự, trên cầu thang vang lên một giọng nói: “Vừa nãy là các người gây ầm ĩ hả? Khiến bản công tử ăn cơm trên tầng cũng không được yên tĩnh?”
Soạt!
Tất cả mọi người đều quay đầu.
Chỉ thấy, mấy nam nữ thanh niên từ trên cầu thang đi xuống.
Thanh niên dẫn đầu mắt còn cao hơn đỉnh đầu, mặc cẩm y hoa lệ!
Một cô gái thướt tha duyên dáng đi theo phía sau, đeo lựa trắng che khuôn mặt!
Khi nhìn thấy người này, đồng tử của tất cả mọi người trong tửu lầu đều co lại!
Đều cúi đầu!
Không dám nhìn thẳng!
“Hu hu hu… cậu Trương, cứu tôi… cứu tôi với!”
Khương Kiếm Phong không dám nhả mảnh sứ vụn ra, trong lúc nói mảnh sứ vụn lạo xạo trong miệng!
Máu tươi trào ra từ miệng như nước suối!
Diệp Bắc Minh nhìn thẳng thanh niên trên cầu thang: “Anh cũng muốn lo chuyện bao đồng?”
“Việc này…”
Mọi người đều khó thở, Diệp Bắc Minh làm sao dám ăn nói với cậu Trương như vậy!
Thanh niên ngẩn người, sau đó cười: “Anh không biết tôi?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi cần biết anh hả?”
“Suýt!”
Tất cả mọi người trong tửu lầu đều hít khí lạnh!
Sợ hãi lùi lại, đồng thời còn nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt thông cảm!
Thạch Trung Hổ không nhịn được tiến lên một bước, thấp giọng nhắc nhở: “Chủ nhân, cậu ta tên Trương Thiên Vũ, là con trai của tông chủ Trấn Hồn Tông!”
“Ồ”.
Chương 1655: Bố tông chủ của tôi
Diệp Bắc Minh gật đầu, lại trực tiếp mặc kệ Trương Thiên Vũ.
Quay người nhìn Khương Kiếm Phong: “Mày ăn chậm quá, cho mày thêm thời gian một trăm hơi thở!”
“Ăn hết toàn bộ đĩa vỡ dưới đất!”
“1, 2, 3…”
“Tao ăn… tao ăn…”
Khương Kiếm Phong sợ đến bò dưới đất, nhặt mảnh sứ vụn nhét vào miệng!
Hắn đã sợ thật sự!
Khi Diệp Bắc Minh đếm đến tám mươi bảy, dưới mặt đất đã không còn mảnh vụn nào.
Trong miệng Khương Kiếm Phong đầy máu, vành miệng cũng rạch nát: “Đại… đại nhân, tôi ăn hết rồi...”
Diệp Bắc Minh cười như không cười nhìn hắn: “Sau mày còn gây rắc rối với tôi không?”
“Không dám nữa, không dám nữa!”
Khương Kiếm Phong quỳ dưới đất dập đầu liên tục, trong lòng lại hung dữ nghĩ: ‘Khương Kiếm Phong thề với trời, nhất định sẽ băm vằm mày ra làm trăm mảnh!’
‘Bất luận dùng thủ đoạn gì, trả cái giá thế nào, tao cũng phải cho mày chết vô cùng thê thảm!’
‘Bây giờ thực lực không đủ, chỉ đành âm ức khuất phục… Nhưng, mày cứ đợi đấy cho tao! Chết!’
Sát ý ngút trời, toàn bộ được chôn xuống đáy lòng!
Diệp Bắc Minh đột nhiên cười: “Đáng tiếc, mày không có cơ hội nữa!”
“Hả?”
Cơ thể của Khương Kiếm Phong run lên, kinh sợ ngẩng đầu!
Vừa hay nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng vô địch!
Đồng tử co mạnh lại!
Chẳng lẽ suy nghĩ trong lòng đã bị Diệp Bắc Minh nhìn thấu?
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Lên đường đi!”
Khương Kiếm Phong sợ hãi lùi lại: “Tao đã ăn hết bát đĩa rồi, mày còn muốn giết tao? Mày không giữ lời!”
“Tôi đã nói mày ăn hết đĩa thì không giết mày lúc nào?”
Diệp Bắc Minh cười.
“Vãi!”
Khương Kiếm Phong tức giận gầm một tiếng, máu tươi từ trong miệng phun ra: “Khương Kiếm Phong tao không thể nào chết ở đây!”
Quay người xông ra khỏi tửu lầu!
Lúc xông đến cửa lớn tửu lầu, Diệp Bắc Minh tấn công ra một quyền!
Tề Cung dùng hết sức lực cuối cùng xông lên: “Cậu chủ mau chạy đi!”
Vọng tưởng chặn được quyền này!
Phập!
Cơ thể của hai người cùng nổ tung, hóa thành sương máu!
Tất cả mọi người đều nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Kẻ này, thủ đoạn thật tàn nhẫn!’
‘Sau hôm nay, sợ rằng không ai dám đắc tội với hắn!’
Trong cảnh tĩnh lặng như cái chết!
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Hầu Tử, chúng ta ăn tiếp không?”
“Ực ực…”
Hầu Tử nuốt nước miếng: “Anh Diệp, anh đã giết thống lĩnh Khương, liệu có…”
Diệp Bắc Minh cười: “Yên tâm, tin tôi đi, sẽ không có chuyện gì đâu”.
Hầu Tử suy nghĩ một lát, gật đầu, đừng ngồi không yên.
Đúng lúc này, một thanh niên bên cạnh Trương Thiên Vũ quát nói: “Nhóc con, mày tên là gì?”
“Con trai của tông chủ Trấn Hồn Tông chúng tai đang ở đây, mày còn dám ngồi ăn cơm? Còn không mau lại đây hành lễ!”
Diệp Bắc Minh như không nghe thấy gì.
Tiếp tục ăn.
Đi đường liên tục, anh thực sự rất đói.
Người thanh niên thấy Diệp Bắc Minh phớt lờ hắn, cảm thấy mất hết mặt mũi, tức giận quát: “Tao đang nói với mày đấy, không nghe thấy hả? Con trai của tông chủ Trấn Hồn Tông đang ở đây!”
“Còn không qua đây hành lễ?”
Diệp Bắc Minh bưng chén rượu, uống cạn một hơi: “Cho dù đích thân tông chủ Trấn Hồn Tông đến, tôi cũng có thể ngồi ngang hàng!”
“Con trai của tông chủ nhỏ bé, cũng xứng để tao hành lễ?”
Cả tửu lầu chìm vào tĩnh lặng như cái chết!
Không khí đông cứng!
“Vãi… tên nhóc này có lai lịch thế nào, khẩu khí lớn như vây?”
“Hắn dám nói ngồi ngang hàng với tông chủ Trấn Hồn Tông?”
Các thực khách trong tửu lầu sợ hãi lùi lại.
Thạch Trung Hổ mở to đôi mắt, ông ta biết Diệp Bắc Minh rất cuồng ngạo, nhưng cũng không ngờ cuồng ngạo đến thế!
“Chủ nhân, thế lực của Trấn Hồn Tông rất lớn, cậu…”
Ngay cả cô gái đeo khăn che mặt bên cạnh Trương Thiên Vũ cũng ngạc nhiên lướt nhìn Diệp Bắc Minh một cái!
Trong đôi mắt đẹp chớp lên gợn sóng!
Chỉ có Hầu Tử mặt đầy kích động: ‘Đây mới là anh Diệp mà mình quen thuộc! Tông chủ gì chứ, chẳng là cái thá gì!’
“Người thanh niên, không được sỉ nhục Trấn Hồn Tông, không được sỉ nhục bố của tôi!’
Sắc mặt Trương Thiên Vũ lạnh lùng, trực tiếp hạ lệnh: “Bắt lấy hắn! Áp giải về sơn môn Trấn Hồn Tông, quỳ ăn năn hối cải vạn năm!”
“Rõ!”
Hai ông lão cảnh giới thần tôn đỉnh phong phía sau Trương Thiên Vũ đang định ra tay!
“Dừng tay!”
Bỗng nhiên, một giọng nói già nua gấp gáp vang lên: “Đừng làm bừa, cậu ta nói không sai!”
“Cái gì?”
Mọi người trong tửu lầu đều kinh ngạc, tất cả quay đầu nhìn ra cửa lớn tửu lầu.
Chỉ thấy, một đám người mặc trang phục Trấn Hồn Tông mau chóng đi vào, người dẫn đầu chính là Ngụy Vô Nhai!
“Ngụy trưởng lão?”
Trương Thiên Vũ nhìn thấy là Ngụy Vô Nhai, sắc mặt hơi lạnh nhạt: “Nếu ông không cho tôi một lời giải thích hợp lý, với thân phận trưởng lão ngoại môn nhỏ bé của ông!”
“Lời vừa nãy đồng nghĩa với việc lăng nhục bố tông chủ của tôi!”