Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1371: Chiêu mộ đệ tử

Không rõ lý do tại sao!

"Xin Lôi Tổ nói rõ!"

Bóng người trực tiếp mở miệng: "Đầu tiên, dù chỉ có một phần ngàn tỷ cơ hội, các ngươi cũng phải cố gắng tìm ra người được ông trời chọn lựa!"

"Nếu như tìm được người này, cố gắng thu phục, nếu không được thì giết!"

"Thứ hai, tìm được bảo vật trấn tộc của Hoa Tộc!"

Vừa nói xong, bóng người đã hoàn toàn biến mất!

Chỉ còn lại Bách Lý Tranh Vanh và đám người ông Dư trố mắt nhìn nhau.



Gần như cùng lúc đó, tất cả tổ tiên của Huyền Thiên Tông, Thần Thủ cốc và các thế lực hàng đầu khác trong Huyền Giới đều hạ giới!

Sau một lát.

Những người đứng đầu các đại tông môn lập tức mở hội nghị, như thể đã xảy ra chuyện lớn gì!

Sau đó, các tông môn đứng đầu Huyền Giới phát ra một tin tức chấn động!

Đối mặt với Huyền Giới và các đại diện bên dưới Huyền Giới, chiêu mộ đệ tử bất kể thân phận hay chủng tộc!

Cho dù đến từ nơi khổ nhất, thậm chí là nơi mà chim cũng không thèm dòm ngó tới, chỉ cần có đủ thiên phú thì có thể gia nhập những tông môn đứng đầu này!

Đồng thời.

Mỗi đại tông môn cử ra đệ tử chiêu mộ các đệ tử đến từ khắp các đại lục khác!



Nửa ngày sau, trên bầu trời Tu La Tộc.

Một vết nứt không gian xuất hiện, Bách Lý Tranh Vanh và đám người ông Dư bước ra từ trong đó!

Hoàng cung Tu La Tộc đã hóa thành tro bụi!

Toàn bộ Tu La Tộc đã trở thành đất khô cằn!

"Chính là chỗ này, khí tức cuối cùng của đám người Từ Trung Thiên đã biến mất ở đây!", ông Dư đưa mắt nhìn xuống.

Bách Lý Tranh Vanh khẽ nhíu mày lại: "Nơi đây đã biến thành đất khô cằn, đoán chừng đám người Từ Trung Thiên đã bỏ mạng ở đây!"

"Chẳng lẽ bọn họ tự nổ tung?"

Ông Dư gật đầu: "Rất có thể, chỉ có tự nổ tung mới có sức công phá lớn như vậy!"

"Một tàn dư của Hoa Tộc lại có thể ép đám người Từ Trung Thiên tự nổ tung!"

Ánh mắt Bách Lý Tranh Vanh hơi lóe lên: "Cảnh giới Hư Thần tự nổ tung, không một ngọn cỏ nào mọc được trong phạm vi ngàn dặm, Diệp Bắc Minh kia chắc hẳn đã chết!"

"Cứ mặc kệ chuyện này đi, trước hết phải dốc hết toàn lực tìm được người được ông trời chọn lựa kia đã!"

"Vâng!"

Ông Dư gật đầu, những người khác cũng xoay người rời đi.



Huyền Giới, Thần Thủ cốc.

La Vãn Vãn kích động chạy về: "Chị Nhan, em nói cho chị biết một tin tức vô cùng tốt!"

"Nếu chị biết thì nhất định sẽ vui mừng đến phát điên luôn!"

Nhan Như Ngọc đặt cuốn sách y học trong tay xuống, mỉm cười ngọt ngào nói: "Tin tức tốt gì?"

La Vãn Vãn buột miệng thốt ra: "Vừa rồi cốc chủ và mấy vị trưởng lão vừa tuyên bố tin tức!"

"Thần Thủ cốc của chúng ta hiện tại đang chiêu mộ một số lượng lớn đệ tử, không xét lai lịch và thân phận!"

"Chỉ cần thiên phú đủ tốt thì có thể gia nhập Thần Thủ cốc!"

Nhan Như Ngọc sửng sốt: "Cho dù không phải người của Huyền Giới cũng được sao?"

La Vãn Vãn mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, đã có rất nhiều tông môn phái người đến đại lục Tam Thiên để chiêu mộ đệ tử!"

"Em nghe bọn họ nói hình như phải tìm được một người là người được ông trời chọn lựa gì đó…"

Nhan Như Ngọc kích động đứng dậy.

Lao ra khỏi phòng nhanh như chớp!

Trong lòng vô cùng kích động: "Thiên phú tu luyện và y thuật của anh Diệp cũng cực kỳ đáng kinh ngạc!"

"Nhất định phải đề cử anh ấy với sư phụ, đến lúc đó anh Diệp sẽ có thể gia nhập Thần Thủ cốc!"

Trong lòng suy nghĩ.

Nhan Như Ngọc đã lao vào đại điện luyện đan của sư phụ!

"Sư phụ, sư phụ.. Con muốn tiến cử một người cho ngài!"

Nhan Như Ngọc kích động nói: "Anh ấy không chỉ thiên phú võ đạo rất mạnh, hơn nữa thành tựu y thuật cũng rất cường đại!"

"Đồ nhi..."

Bảy tám đôi mắt đồng loạt nhìn sang!

Nhan Như Ngọc hơi sửng sốt.

Đã có người ở trong đại điện!

Ngoại trừ sư phụ của Nhan Như Ngọc, sư thái Tĩnh An ra, còn có một ông lão xa lạ, một chàng trai trẻ.

Vào lúc chàng trai trẻ vừa nhìn thấy Nhan Như Ngọc, đôi mắt đột nhiên sáng rỡ lên, ánh mắt không ngừng dán chặt trên người cô ta với ý đồ muốn chiếm làm của riêng!

Sư thái Tĩnh An nói: "Đây là đại sư bá của con, đứng hạng chín trong Thần Y Bảng, ngoại hiệu ông lão Thiên Khiếm!"

"Xem con hấp tấp chưa kìa, còn không mau bái kiến đại sư bá?"

Nhan Như Ngọc tiến lên, khẽ mỉm cười: "Như Ngọc xin chào đại sư bá!"

Ông lão Thiên Khiếm mỉm cười gật đầu: "Không tệ! Nghe nói sư muội tìm được một đệ tử có y thuật thiên phú rất kinh ngạc, đoán chừng là người này, đúng không?"

"Như Ngọc, tên nghe rất hay!"

Chàng trai trẻ lập tức bước tới và tự giới thiệu: "Em gái Như Ngọc, anh tên là Chu Thực!"

"Ông nội của anh cũng là đại sư bá của em, từ nay chúng ta đều là người một nhà!"

Chu Thực vừa nói vừa đưa tay nắm lấy tay của Nhan Như Ngọc!

Nhan Như Ngọc lùi về sau nửa bước, mỉm cười: "Chu sư huynh, xin hãy tự trọng!"

Nụ cười của Chu Thực cứng đờ, lúng túng cười ngượng: "Là do anh quá lỗ mãng!"

Nhưng trong lòng đã sớm quyết định: "Đệt! Đệt! Đệt! Đẹp quá, không ngờ trong Thần Thủ cốc lại có một người phụ nữ xinh đẹp như vậy!"

"Cho dù ông đây có tổn thọ một trăm năm thì cũng phải bắt được em ấy!"

Chu Thực với ánh mắt nóng rực suy nghĩ.

Đã bắt đầu mơ tưởng đến hình ảnh đè Nhan Như Ngọc dưới thân của mình!
Chương 1372: Đi theo Như Ngọc

Ông lão Thiên Khiếm mỉm cười nói: “À phải rồi, cô bé, hình như vừa rồi con có việc gì muốn nói à?”

Nhan Như Ngọc hơi do dự.

Sư thái Tĩnh An nói: “Đại sư bá không phải người ngoài, nói đi!”

Nhan Như Ngọc suy nghĩ một lát rồi nói: “Sư phụ, con có biết một người bạn, tài nghệ võ đạo và y thuật của cậu ta đều rất cao cường!”

“Nếu được thì con mong được quay về thế giới Tam Thiên một chuyến, đưa anh Diệp đến Thần Thủ cốc!”

Sắc mặt sư thái Tĩnh An trầm xuống: “Con muốn trở về à?”

“Sư phụ, con không có ý đó!”

Nhan Như Ngọc vội vàng giải thích: “Sư phụ, thiên phú của người nọ thật sự rất mạnh ạ!”

“Thậm chí còn hơn xa con, nếu sư phụ có thể nhận cậu ta làm đệ tử thì chắc chắn sẽ không hối hận đâu!”

Sư thái Tĩnh An hừ bảo: “Cả Huyền Giới này cũng không có mấy ai lọt được vào mắt ta, chỉ là một thế giới Tam Thiên thôi thì có người nào thiên phú mạnh mẽ đây chứ?”

“Con cứ an ổn ở Thần Thủ cốc đi, không có mệnh lệnh của sư phụ thì không được đi đâu hết!”

Nhan Như Ngọc mất mác cúi đầu xuống.

Lẽ nào cả đời này cô ấy cũng không thể gặp lại anh Diệp sao?

Lúc này.

Chu Thực mỉm cười bước tới: “Như Ngọc à, sư thúc Tĩnh An chỉ đang lo lắng cho em thôi!”

“Thế giới Tam Thiên rất hỗn loạn, một cô gái như em đến đó sẽ vô cùng nguy hiểm!”

“Sư thúc Tĩnh An à, hay là vậy đi, con sẽ đi đến thế giới Tam Thiên với Như Ngọc nhé?”

Sư thái Tĩnh An nhướng mày.

Bà ta đã từng nghe nói về tính tình của Chu Thực.

Nhân danh tình yêu, hắn ta đã gây họa cho con gái của hàng loạt trưởng lão ở các tông môn khác.

Nếu không phải ông lão Thiên Khiếm tai to mặt lớn quá.

Thì Chu Thực đã phơi thây chốn hoang dã từ lâu rồi.

Ông lão Thiên Khiếm hùa theo bảo: “Năm nay Thực Nhi đã ba mươi sáu tuổi, thực lực đã đạt cảnh giới Động Hư!”

“Theo như lão phu biết, cả đại lục Tam Thiên chẳng có mấy ai đạt cảnh giới Động Hư!”

“Để nó đi theo chắc chắn có thể bảo vệ đồ đệ thân yêu của sư muội an toàn!”

Sư thái Tĩnh An kinh ngạc: “Cái gì? Chu Thực đã đạt tới cảnh giới Động Hư rồi!”

Ông lão Thiên Khiếm cười khẽ nói: “Thực Nhi, cho sư thúc thấy thực lực của con đi!”

“Vâng ạ!”

Chu Thực từ từ bước lên, nhẹ giậm chân.

Một làn khí cuồn cuộn như sóng thần quét qua đại điện.

“Quả đúng là cảnh giới Động Hư!”

Ánh mắt sư thái Tĩnh An sáng ngời.

Ba mươi sáu tuổi.

Cảnh giới Động Hư.

Cho dù ở Huyền Giới thì cũng quá trẻ tuổi rồi.

Chu Thực thấy thế định thừa thắng xông lên.

Chỉ cần được sư thái Tĩnh An đồng ý thì Nhan Như Ngọc sẽ thành vật trong lòng bàn tay hắn ta.

Hắn ta khoát tay, một tấm lệnh bài có khắc hai rồng quấn quanh, nói: “Sư thúc Tĩnh An, người xem đây là gì?”

Sư thái Tĩnh An sững sờ: “Đây là Huyền Thiên Lệnh!”

“Nghe nói chỉ có người được thái thượng trưởng lão của Huyền Thiên tông nhận làm đồ đệ mới được cho Huyền Thiên Lệnh!”

“Lẽ nào, cậu...”

Chu Thực cười mà không nói gì!

Ông lão Thiên Khiếm gật đầu bảo: “Đúng thế, là người kia...”

Ông ta mấp máy môi, không có phát ra âm thanh, chỉ dùng thuật truyền âm.

Sư thái Tĩnh An kinh hãi nhìn vào Chu Thực.

Ánh mắt từ chán nghét đã chuyển thành thưởng thức: "Đàn ông thôi mà, chỉ cần thiên phú võ đạo mạnh thì đào hoa một chút âu cũng là chuyện thường!"

Chu Thực bổ sung thêm: “Nếu sư thúc còn chưa yên tâm thì con có thể nói cho người một chuyện!”

“Một ngày trước, Huyền Bảng mới thay đổi, vãn bối xếp thứ một ngàn ba trăm hai mươi bảy!”

Huyền Bảng.

Đó là một bảng xếp hạng được một gia tộc thần bí trong Huyền Giới thành lập.

Mỗi tháng sẽ thay đổi một lần.

Những người trên danh sách đều là thanh niên tài tuấn dưới một trăm tuổi.

Chỉ cần có thể ghi tên trong mười nghìn người đầu tiên thì đều sẽ là mục tiêu được các thế lực hàng đầu tranh giành.

Hạng thứ một nghìn ba trăm hai mươi bảy chắc chắn là thiên tài.

Chu Thực rất tự tin.

Quả nhiên.

Sư thái Tĩnh An mỉm cười gật đầu, càng nhìn càng vừa lòng Chu Thực: “Nếu Chu sư chất vĩ đại như vậy, có con đi đến thế giới Tam Thiên với Như Ngọc thì ta an tâm rồi!”

...

Cùng lúc đó, trong một mật thất cổ xưa ở nơi nào đó tại Huyền Giới.

Một cô gái yểu điệu nói: “Ông nội, bảng xếp hạng Huyền Bảng tháng sau sắp tung ra rồi!”

“Vài năm nay, thiên tài trên Huyền Bàng càng ngày càng nhiều!”

“Cháu đã dò bảng xếp hạng cũ, hầu như đều là thiên tài đã qua năm mươi tuổi mới có thể vào bảng!”

“Mà mấy năm gần đây, lại có rất nhiều thiên tài mới hơn tuổi ba mươi!”

Đối diện cô gái là một ông lão lịch sự nhã nhặn.
Chương 1373: Cái tên thứ 999

Ông lão ấy tựa lưng vào ghế, híp nửa mắt như nửa ngủ nửa tỉnh: “Chứng tỏ rằng một thời đại mới sắp mở ra!”

“Chẳng phải gần đây có lời đồn rằng người được ông trời chọn lựa sắp ra đời à?”

“Có lẽ trong những thiên tài mới hơn mười tuổi đã tiến vào Huyền Bảng kia còn có người được ông trời chọn lựa kia!”

Cô gái bĩu môi nói: “Cháu cảm thấy tông môn kia cố làm ra vẻ thần bí, cháu đã sai người hỏi thăm rồi!”

“Bọn họ... dường như đang tìm thánh vật của Hoa tộc Thượng Cổ!”

Ông lão nhã nhặn đang híp mắt kia bỗng mở to mắt.

Một lát sau, ông lão kia từ từ nhắm mắt, lắc đầu nói: “Không liên quan tới chúng ta!”

“Ồ!”

Bỗng nhiên, cô gái thốt lên: “Ông nội, ông mau nhìn kìa!”

Ông lão nhã nhặn kia lại mở to mắt lần nữa: “Sao thế?”

Cô gái chỉ vào một cái tên trên Huyền Bảng, khó tin nói: “Ông nội, ông nhìn kỹ danh sách trên Huyền Bảng tháng này chưa?”

Ông lão đứng dậy bước tới: “Mỗi tháng đều thay đổi một lần, trừ phi danh sách có thay đổi quá lớn nếu không cũng chẳng có gì hay!”

Ông lão cúi đầu nhìn danh sách trên Huyền Bảng.

Cái tên xếp thứ chín trăm chín mươi chín.

“Cái tên này sao thế?”, ông lão nhã nhặn khó hiểu.

Cô gái đỏ mặt nói: “Ông nội, ông xem kỹ tin tức của người này nè!”

“Ừ!”

Ông lão nhã nhặn gật đầu, nhìn kỹ thông tin của người xếp thứ chín trăm chín mươi chín.

Chỉ liếc mắt qua, ông lão đã kinh hãi bật thốt: “Không thể nào!”

“Xếp thứ chín trăm chín mươi chín, hai mươi bảy tuổi...”

Tuổi này cũng không có gì kinh ngạc.

Mà điều khiến người ta kinh ngạc thật sự chính là cảnh giới của người xếp hạng chín trăm chín mươi chín.

Thế mà lại chỉ ở cảnh giới Chân Linh đỉnh phong.

Còn người xếp thứ một nghìn, bảy mươi bảy tuổi, cảnh giới Động Hư đỉnh phong.

Những người xếp sau một nghìn đều ở cảnh giới Động Hư, càng sau càng giảm.

Người xếp hạng chín trăm chín mươi tám, tám mươi mốt tuổi, cảnh giới Hư Vương sơ kỳ.

Những người xếp trước chín trăm chín mươi tám đều ở cảnh giới Hư Vương, càng lên càng cao.

Nói cách khác, hạng chín trăm chín mươi chín là một giải phân cách.

Nhưng giải phân cách này rất bất ngờ.

Cảnh giới Chân Linh đỉnh phong hả? Cái quỷ gì thế!

Cô gái khó hiểu: “Ông nội, liệu có phải ghi nhầm hay không?”

Ông lão nhã nhặn lắc đầu: “Chắc chắn không thể nào, bảng danh sách này là do nhà họ Mặc chúng ta thăm dò thiên cơ mới cho ra được!”

“Nhưng tại sao lại thế?”

Cô gái vẫn thắc mắc.

Ông lão nhã nhặn suy tư vài giây, rồi trầm giọng bảo: “Chỉ có một khả năng, tuy rằng tên này chỉ có cảnh giới Chân Linh đỉnh phong!”

“Nhưng thực lực của hắn lại không thua cảnh giới Hư Vương!”

“Hả?”

Cơ thể cô gái hơi run, miệng há to đến mức có thể nhét một quả trứng chim: “Ông nội, trên thế giới này còn có yêu nghiệt như vậy sao?”

Ông lão nhã nhặn chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong phòng.

Cối cùng, ông lão hít một hơi thật sâu, nhìn vào tên người xếp hạng chín trăm chín mươi chín: “Truyền lệnh xuống, vận dụng tất cả lực lượng của nhà họ Mặc!”

“Tìm kiếm người tu võ tên Diệp Bắc Minh này!”

“Mặc kệ có bao nhiêu người trùng tên trùng họ cũng đều phải đưa đến đây!”

Cô gái nuốt nước miếng.

Cô gái chưa từng thấy ông nội mình hành xử nghiêm túc đến thế: “Ông nội, chỉ là một tên cảnh giới Chân Linh thôi mà, cần làm vậy không?”

Ánh mắt ông lão nhã nhặn trầm xuống: “Nếu người này là người được ông trời lựa chọn thì sao?”

“Á!”

Cô gái hơi run người, ánh mắt đầy sự kinh ngạc: “Ông nội, lẽ nào có người được ông trời lựa chọn thật sao?”

“Tháng sau sẽ công bố danh sách này, nếu có người nào đó biết Diệp Bắc Minh dựa vào thực lực cảnh giới Chân Linh đỉnh phong ghi tên vào hạng chín trăm chín mươi chín của Huyền Bảng thì e rằng cũng sẽ đoán được thân phận của cậu ta...”

Ánh mắt ông lão nhã nhặn kia hơi lóe, nghĩ ngay kế sách ứng phó: “Lúc tuyên bố danh sách Huyền Bảng vào tháng sau hãy tạm thời ẩn tên của cậu ta đi!”

“Mặt khác, tìm được người nọ rồi tính tiếp!”

...

Trong di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ, Lục Bạch Hạc đang quỳ trên mặt đất.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn hắn ta: “Nói đi, tại sao các cậu tự xưng là người của Thiên Đạo tông?”

Lục Bạch Hạc sửng sốt: “Anh... anh không biết sao?”

“Tôi hỏi cậu sao cậu lại hỏi tôi?”

Giọng Diệp Bắc Minh rất lạnh, một luồng khí tức tử vong bao phủ Lục Bạch Hạc: “Cho cậu một cơ hội cuối cùng sắp xếp lại ngôn từ, nếu không tôi sẽ sưu hồn!”

Lục Bạch Hạc sợ hãi vội dập đầu xin tha tội.

Một khi người tu võ bị sưu hồn.

Nhẹ thì thần hồn tổn thương, nặng thì thành kẻ ngu.

“Thiên Đạo tông ở đại lục Tam Thiên bắt nguồn từ Thiên Đạo tông ở Huyền Giới, hoặc có thể nói Thiên Đạo tông ở thế giới Tam Thiên không phải gọi là Thiên Đạo tông!”

Lục Bạch Hạc nói liền một hơi: “Chẳng qua chỉ là một chi nhánh được người trong Thiên Đạo tông thành lập không biết từ bao lâu mà thôi!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh hơi lóe: “Chi nhánh này có tác dụng gì?”
Chương 1374: Ba nhiệm vụ

“Phong ấn long mạch con giáp của Hoa tộc Thượng Cổ!”

“Tại sao lại làm vậy?”

“Đề phòng Hoa tộc Thượng Cổ tro tàn lại cháy!”

Diệp Bắc Minh hỏi vặn: “Sao Hoa tộc Thượng Cổ lại bị diệt vong?”

Lục Bạch Hạc lắc đầu đáp: “Chuyện này tôi cũng không biết, tôi chỉ biết từ sau khi vị Phong Hào Thần Đế cuối cùng của Hoa tộc ra đi!”

“Những kẻ cầm quyền của tông môn bỗng nhiên ra lệnh rất nhiều cao thủ xâm nhập lên Côn Luân Hư Thượng Cổ vào lễ tang của Thần Đế ấy!”

“Hoa tộc bị đánh úp bất ngờ không kịp trở tay, từ đấy về sau bị tổn thất thảm trọng, chẳng bao lâu đã diệt vong...”

“Theo như tôi được biết hình như là vì một thánh vật nào đó của Hoa tộc...”

Diệp Bắc Minh đăm chiêu gật đầu: “Một thánh vật à?”

Lẽ nào là tiểu tháp?

“Nếu Hoa tộc Thượng Cổ đã bị diệt vong sao các cậu vẫn canh giữ long mạch con giáp?”

“Tôi cũng không rõ tại sao, đây là mệnh lệnh của tông chủ truyền xuống!”, Lục Bạch Hạc lắc đầu đáp.

Trông hắn ta không giống nói dối.

Diệp Bắc Minh hỏi thêm vài vấn đề.

Tiếc rằng Lục Bạch Hạc cũng chỉ là một trưởng lão bình thường ở Thiên Đạo tông nên cũng chẳng được chạm tay vào bí mật gì.

Lúc này, Lục Bạch Hạc rụt rè nói: “Anh Diệp, xin anh đừng giết tôi...”

“Tôi nguyện làm trâu làm ngựa phục vụ cho cậu!”

Giọng Diệp Bắc Minh vô cùng bình tĩnh: “Tôi không cần ông làm trâu làm ngựa, cậu chỉ cần ký khế ước linh hồn với tôi là được!”

Anh đã nghĩ ra tác dụng giữ mạng hắn ta rồi.

Khế ước linh hồn sao?

Nghe bốn chữ ấy, Lục Bạch Hạc biến sắc ngay tức khắc.

Một khi ký khế ước linh hồn, sống chết của hắn ta sẽ phụ thuộc hết vào tâm trạng của Diệp Bắc Minh.

Hoàn cảnh hiện tại không cho phép hắn ta có tư cách từ chối.

Hắn ta chỉ đàn cúi đầu, gian nan nói: “Vâng!”

Diệp Bắc Minh nhỏ một giọt tinh huyết vẽ vài đường phù văn trong không trung.

Lục Bạch Hạc thấy thế cũng nhỏ một giọt máu vào đó.

Huyết quang sáng rực.

Khế ước linh hồn đã hoàn thành.

Diệp Bắc Minh nâng tay lên, lấy đâu ra mấy cây ngân châm đâm vào cơ thể Lục Bạch Hạc.

Kinh mạch vốn đứt đoạn của Lục Bạch Hạc bỗng thông suốt trong nháy mắt.

“Không thể nào!”

“Chủ nhân, y thuật của anh... thật quá đáng sợ!”

Lục Bạch Hạc há hốc mồm.

Cho dù là ở Huyền Giới thì cũng không có kẻ nào nối liền kinh mạch trong nháy mắt được.

Diệp Bắc Minh lười giải thích, lấy ra vài viên đan dược.

Mười ba cây ngân châm đâm xuống đúng ngay đan điền của Lục Bạch Hạc.

Ngay sau đó.

Cả người Lục Bạch Hạc run rẩy vì kích động.

Đan điền vỡ nát của hắn ta được liền lại ngay khi ngân châm đâm vào cơ thể kia.

“Đây... đây...”

Nếu hắn ta trở về Thiên Đạo tông, nhờ y sĩ có y thuật mạnh nhất tông môn chữa trị thì cũng phải tốn ít nhất trăm năm mới khôi phục được.

Nhưng chỉ cần chủ nhân ra tay đã có thể khôi phục cho hắn ta ngay tức thì sao?

Lúc này đây, Lục Bạch Hạc phục sát đất.

"Mình còn tưởng bản thân rơi vào đường cùng rồi, lẽ nào đây là cơ hội ông trời ban cho mình ư?"

"Trời ơi! Có y thuật cỡ này là đủ đi ngang ở Huyền Giới rồi!"

"Cộng thêm võ đạo nghịch thiên của chủ nhân thì sợ rằng đứng trên đỉnh Huyền Giới cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!"

"Lục Bạch Hạc ơi là Lục Bạch Hạc, đi theo trưởng lão Thiên Đạo tông chẳng biết chịu thiệt hơn bao nhiêu lần nữa!"

"Giàu to rồi, giàu chắc rồi!"

Trong lúc ấy, suy nghĩ trong đầu Lục Bạch Hạc xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Diệp Bắc Minh nói: “Đừng vui mừng quá sớm, ông còn nhiệm vụ nữa!”

Lục Bạch Hạc vội gật đầu nói: “Chủ nhân, mời anh nói ạ!”

“Đầu tiên, ông lập tức trở về Thiên Đạo tông, có tin gì cũng phải bẩm báo ngay cho tôi!”

“Vâng!”

“Thứ hai, tìm hiểu tin tức một cô gái tên là Lạc Khuynh Thành của tộc Hỗn Độn, cô ấy là đại sư tỷ của tôi!”

“Tôi muốn biết liệu cô ấy có an toàn ở Huyền Giới hay không!”

“Thứ ba, dùng hết tất cả lực lượng của ông ở Huyền Giới tìm cho tôi tin tức về một người có tên là chủ Luân Hồi!”

Diệp Bắc Minh dứt lời.

Lục Bạch Hạc suy ngẫm một lát rồi lấy ra một miếng từ trong nhẫn chứa vật.

Hắn ta phân tách ra một luồng thần hồn bám vào trên ngọc bội.

Rồi đưa cho Diệp Bắc Minh.

“Chủ nhân, ngọc bội có thần hồn của thuộc hạ sẽ giúp thuộc hạ có thể liên lạc với anh bất cứ lúc nào!”

Diệp Bắc Minh cất ngọc bội vào, tống Lục Bạch Hạc ra khỏi di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ.

Lúc này, giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, báo cho cậu một tin xấu!”

“Bây giờ, trừ phi cậu gặp nguy hiểm tới tính mạng, nếu không tôi không thể ra tay!”

“Càng không thể dùng thần niệm tìm người giúp cậu!”

Lòng Diệp Bắc Minh chìm xuống: “Chúng ta đã bại lộ rồi sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một cách chắc chắn: “Không khác lắm!”
Chương 1375: Gặp nạn

“Trước khi khiến người của Thần Giới chú ý, bổn tháp đã nhanh chóng thu khí tức của mình lại, bọn họ không thể xác định được vị trí của bổn tháp!”

“Bây giờ, Thần Giới đang theo dõi thời thời khắc khắc, nếu bổn tháp ra tay, chắc chắn khí tức sẽ bị phát hiện ngay!”

“Mau mạnh hơn đi, chỉ có mạnh hơn mới bảo vệ bản thân mình được!”

Diệp Bắc Minh gật đầu đáp: “Hiểu rồi!”

“Tiếp theo đi đâu?”

Diệp Bắc Minh nhìn xa xăm: “Thiên Cực môn, đảo Vô Cấu, tìm long mạch con giáp rồi nói tiếp!”

...

Cùng lúc ấy, ở một ngọn núi nào đó ở thế giới Tam Thiên bỗng xuất hiện một khe nứt không gian.

Hai cô gái trẻ tuổi, một người thanh niên và một ông già mặc áo xám bước ra.

Bọn họ chính là Nhan Như Ngọc, La Vãn Vãn và Chu Thực.

Lão già áo xám kia là người hầu của ông lão Thiên Khiếm.

Đi theo để bảo đảm an toàn.

Ông ta đã đặc biệt áp chế cảnh giới và đến đại lục Tam Thiên.

“Về tông môn trước, rồi nghĩ cách tìm anh Diệp!”

Nhan Như Ngọc nhìn thoáng qua bốn phía rồi định rời đi.

“Từ từ!”

Chu Thực mỉm cười bước lên bảo: “Em gái Như Ngọc à, đi đường xa vậy rồi hay nghỉ ngơi chút đi?”

Nhan Như Ngọc nhướng mày, e dè nhìn thoáng qua lão già mặc áo xám kia rồi mới gật đầu.

Mấy người đến bên một dòng suối nhỏ nghỉ ngơi.

Nhan Như Ngọc thấy thế bèn đi tới chỗ khe suối, chuẩn bị múc nước rửa mặt.

Ầm.

Bỗng nhiên, một luồng khí kình giáng xuống, nước suối cuồn cuộn hắt hết lên người Nhan Như Ngọc.

Nháy mắt cả người cô ấy ướt đẫm.

Quần áo vốn mong manh nay dán hết vào người cô ấy.

Nhan Như Ngọc kinh hãi: “Chu Thực, anh định làm gì đó?”

Chu Thực cười xấu xa, nhanh chóng bước tới chỗ Nhan Như Ngọc: “Em Như Ngọc à, tôi rất thích em đó!”

“Phong cảnh nơi này non xanh nước biết, hay là em theo tôi được không?”

“Chỉ cần em theo tôi, tôi cam đoan sẽ dẫn em đi tìm anh Diệp của em ngay lập tức!”

Mắt hắn ta đỏ ngầu, miệng khô lưỡi đắng.

Hắn ta nhìn Nhan Như Ngọc chằm chằm như sói đói.

Nhan Như Ngọc hoảng sợ, quát to: “Chu Thực, anh có biết mình đang làm gì không hả?”

“Nếu tôi nói với sư phụ, lẽ nào anh không sợ sư bá Thiên Khiếm hay sao?”

“Sợ hả? Ha ha ha!”

Chu Thực bật cười thành tiếng rồi chỉ vào ông già mặc áo xám kia: “Ông ta là người hầu bên cạnh ông nội tôi, có biết tại sao ông nội phái ông ta theo tôi không?”

“Trước kia, khi tôi chơi đùa với nữ đệ tử của hàng loạt tông môn cũng có vài tên mắt mù tới cản!”

“Là ông ta đã giúp tôi dọn dẹp đấy!”

Ông già mặc áo xám kia bước lên, chặn đứng đường lui của Nhan Như Ngọc.

Thấy thế, mặt Nhan Như Ngọc trắng như giấy.

Ánh mắt Chu Thực rực lửa: “Em Như Ngọc ơi, tôi sẽ dịu dàng mà!”

“Hơn nữa, tôi là người rất có kinh nghiệm, tôi sẽ không để em đau đâu!”

Hắn ta bước tới, thoắt cái đã xuất hiện ngay trước mặt Nhan Như Ngọc.

Hai người cách nhau chưa tới nửa mét.

Chu Thực nhìn cơ thể ướt đẫm của Nhan Như Ngọc mà hừng hực suýt nữa nổ tung.

Nhan Như Ngọc nhìn ánh mắt của Chu Thực, một cảm giác đầy ghê tởm xộc thẳng lên: “Anh đúng là đồ khốn!”

“Khà khà, tôi còn có mặt khốn nạn hơn đấy!”, Chu Thực cười đáng khinh.

Vút!

Bỗng nhiên, một đường kiếm quang vụt tới.

La Vãn Vãn rút kiếm xông lên: “Đồ lưu manh kia, không được đụng vào chị Nhan!”

Chu Thực nhíu mày: “Mặt xấu sợ, tôi không có hứng thú với cô, cút đi!”

Hắn ta tung cú tát vào La Vãn Vãn.

“Đinh”, bảo kiếm của cô ta gãy đôi.

Chưởng phong chưa dứt mà đánh bay cả La Vãn Vãn đầm đìa máu ngã nặng nề xuống đất, gắng gượng cách mấy cũng không thể nào đứng dậy.

“Vãn Vãn!”

Đôi mắt Nhan Như Ngọc đỏ bừng, chạy về phía La Vãn Vãn.

Chu Thực vương tay, tóm cổ tay Nhan Như Ngọc rồi kéo cô ấy về.

Lão già áo xám thấy thế thì cười đáng khinh nói: “Cậu chủ, cậu cứ chơi từ từ, lão nô tạm lánh đi trước!”

Lúc này, Diệp Bắc Minh vừa chạy tới đảo Vô Cấu, vừa dùng thần niệm trao đổi với Tử Long, Thìn Long và Sửu Long.

Bỗng nhiên.

Nghĩa trang trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục cuồn cuộn cuồng phong.

Diệp Bắc Minh thoáng nghĩ.

Chốc lát anh đã vào trong nghĩa trang.

Khung cảnh trước mắt khiến anh ta kinh hãi.

Mộ của Thần Chủ Tuyệt Thế phát sáng, thần hồn của ông ấy cũng hiện lên, trông vô cùng hối hả.

Cả khoảng không trên nghĩa trang cuồn cuộn gió dữ mây đen như tận thế.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc hỏi: “Sư phụ, người sao thế?”

Thần Chủ Tuyệt Thế nhìn Diệp Bắc Minh, mắt đỏ ngầu: “Đồ nhi, ta cảm nhận được khí tức của con gái mình!”

“Hơn nữa con bé còn đang trong tình thế nguy hiểm!”

“Cái gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK