Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 426: Long Đế: Tôi biết tin tức của bố mẹ cậu!

"Cái gì?"

Diệp Bắc Minh ngây người.

Chủ nhân trước kia của tháp Càn Khôn Trấn Ngục chính là Long Đế?

Đúng là quá bất ngờ!

Hư ảnh của Long Đế lắc đầu: "Cậu không cần khiếp sợ, cũng không có gì bất ngờ cả!"

Ông ta còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh khiếp sợ bởi vì sự xuất hiện của ông ta.

Trên thực tế.

Diệp Bắc Minh khiếp sợ bởi vì Long Đế là chủ nhân trước kia của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Đương nhiên.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục và Diệp Bắc Minh trao đổi suy nghĩ, Long Đế không nghe được đối thoại của bọn họ.

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Ông...”

Anh đang định nói chuyện.

Lại bị Long Đế ngắt lời: "Diệp Bắc Minh, tôi biết cậu có rất nhiều câu hỏi, nhưng tôi không có nhiều thời gian lắm”.

"Tôi cũng không có thời gian để trả lời câu hỏi của cậu, bây giờ cậu hãy nghe tôi nói!"

Diệp Bắc Minh nhíu mày lại, nhưng vẫn gật đầu: "Được rồi, ông nói đi”.

Long Đế gật đầu: "Đầu tiên, tôi không có ác ý gì với cậu cả”.

"Tôi có thể xuất hiện đều dựa vào việc cậu tu luyện Long Đế Quyết!"

"Là sau khi cậu tu luyện Long Đế Quyết, hấp thu rất nhiều máu tươi mới khiến một ít hồn phách của tôi hiện lên”.

"Nhưng tôi cũng chỉ có thể xuất hiện lúc này thôi, dù sao việc để tàn hồn buông xuống tiêu tốn rất nhiều!"

"Tàn hồn của tôi đã sắp không chống đỡ được rồi!"

Sắc mặt Diệp Bắc Minh hơi trầm xuống: "Cho nên, lúc trước có vài lần tôi suýt nữa mất khống chế”.

"Là bởi vì ông?"

Long Đế trầm mặc.

Một lát sau ông ta mới mở miệng: "Không sai, đó là một ít tàn hồn của ta chuẩn bị tranh đoạt quyền khống chế cơ thể này!"

"Nói một cách khác là tôi định đoạt xá cậu!"

"Nhưng mà tôi đã thất bại, lực lượng thần hồn của cậu rất khủng bố!"

Thoải mái thẳng thắng thừa nhận!

Không có gì cần giấu giếm!

Điều này đã khiến Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ: "Vì sao?"

Long Đế nói: "Bởi vì tôi bị kẻ địch chém chết, cuối cùng chỉ còn một ít tàn hồn sống sót”.

"Bây giờ đang ở một nơi trong Côn Luân Hư!"

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: "Ý của ông là ông muốn tôi cứu tàn hồn của ông?"

"Nói chuyện với người thông minh đúng là thoải mái”.

Long Đế mỉm cười: "Không sai, chỉ cần cậu có thể cứu tôi sống lại, tôi sẽ dâng một nửa quyển hạ của Long Đế Quyết bằng hai tay lên cho cậu!"

"Tôi còn sẽ nhận cậu làm đệ tử quan môn!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú!"

Diệp Bắc Minh có một loại trực giác.

Không một ai trong 99 sư phụ của mình yếu hơn Long Đế!

Thậm chí.

Còn vượt qua Long Đế!

Có vẻ Long Đế đã sớm dự đoán được Diệp Bắc Minh sẽ từ chối: "Ha ha ha ha, quả nhiên là một người thú vị!"

Ông ta thần bí cười nói: "Không sao cả, sau khi tôi nói xong câu này, chắc chắn cậu sẽ đồng ý với tôi”.

"Tôi biết chuyện về mẹ cậu!"

Một quả bom thật nặng!

Bùm!

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh trầm xuống, nhìn chằm chằm Long Đế.

Long Đế còn thần bí bổ sung một câu: "Thậm chí, có lẽ bố cậu là ai, tôi cũng biết một ít!"

"Cái gì? Bố ta là ai?"

Diệp Bắc Minh hoàn toàn kích động.

Anh rống to lên với huyết ảnh của Long Đế!

"Cậu đi cứu tôi, tôi sẽ nói cho cậu tất cả!"

Huyết ảnh lập tức tiêu tán, hóa thành một tấm bản đồ!

Trên đó có một điểm đỏ như máu, tỏa ra ánh sáng ngọc chói mắt!

Diệp Bắc Minh biết nơi này trăm phần trăm chính là chỗ tàn hồn của Long Đế bị nhốt.

Sắc mặt anh không ngừng dao động: "Xem ra chỉ có khi tìm được nơi này, mới có thể biết rốt cuộc là tại sao!"

"Người đâu, dọn dẹp sạch chỗ này đi”.

Giọng nói của Lăng Thi Âm truyền đến.

Cô ta chỉ vào vị trí Diệp Phi Phàm chết ch!

"Vâng!"

Lập tức có người tiến lên quét tước.

Diệp Bắc Minh nhìn xung quanh.

Mọi người đang nói chuyện phiếm.

Không có một ai cảm nhận được vừa rồi thời gian bị dừng lại vài phút.

Diệp Bắc Minh truyền âm: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, người này thật sự là chủ nhân trước kia của ông sao?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Nói chính xác hơn thì là ký chủ”.

"Tôi và ông ta ký kết khế ước chủ tớ, tôi là chủ, ông ta là tớ”.

Diệp Bắc Minh tò mò: "Thực lực của ông ta như thế nào?"

"Rất mạnh!"

"Mạnh bao nhiêu?"

"Có thể giết bất cứ người nào chỉ trong phút chốc!"

"Sư phụ của tôi thì sao?"

"Tôi chưa từng gặp sư phụ cậu, cho nên không thể xác định”.

Diệp Bắc Minh hỏi lại: "Có tin tức gì về ông ta không?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc một lát: "Tôi chỉ nhớ rõ có ký chủ là Long Đế, chi tiết cụ thể thì không nhớ được”.

Diệp Bắc Minh có chút đăm chiêu.

Anh không tiếp tục hỏi nữa.

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh hỏi: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông có nhỡ khí tức của mẹ Nhược Tuyết không?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Nhớ rõ”.

"Sử dụng Vạn Lí Truy Tung!"

...

Thành Võ Đế, trong một căn nhà xa hoa.

Đám người nhà họ Hạ ngồi ở chỗ này.

"Diệp Bắc Minh kia không ngờ lại khủng bố như thế, một mình giết hết đám người của gia tộc người thủ hộ!”, một ông lão khiếp sợ nói.

Một người đàn ông trung niên khác mở miệng: "Đáng tiếc , sớm biết như thế thì...”

"Nếu Diệp Bắc Minh trở thành con rể nhà họ Hạ, có lẽ từ nay về sau nhà họ Hạ chúng ta cũng sẽ vươn lên!"

"Haiz!"

Một người đàn ông bên cạnh thở dài một tiếng: "Tiếc nuối có ích lợi gì, Nhược Tuyết đã bị người của Côn Luân Hư đưa đi”.

Mẹ Hạ vô cùng bực bồi: "Được rồi,

Đừng nói nữa!"

"Nếu đã lựa chọn thì không được thấy tiếc!"

"Nhược Tuyết đi Côn Luân Hư hầu hạ vị công tử kia cũng không có gì không tốt cả!"

Lão già thở dài: "Trở thành thị nữ của người khác dù sao cũng kém hơn việc trở thành người phụ nữ của Diệp Bắc Minh!"

"Đúng vậy!"

Người đàn ông trung niên kia gật đầu: "Diệp Bắc Minh có thiên phú rõ như ban ngày”.

"Chắc chắn sau này sẽ có thành tựu không hề kém vị kia ở Côn Luân Hư...”

"Có phải chúng ta đã nhìn nhầm rồi không?”, có người đột nhiên nói.

Trong lòng mẹ Hạ vốn dĩ đã hối hận.

Bây giờ nghe thấy người một nhà nói như vậy thì càng thêm giận dữ.

Bà ta gào lên một tiếng: "Mấy người đủ rồi đấy!"

"Có cái gì mà phải hối hận, cho dù Diệp Bắc Minh có lợi hại thế nào đi nữa, có thể so với người của Côn Luân Hư sao?"

"Nếu vị công tử kia của Côn Luân Hư ra tay, một ngón tay cũng có thể đè chết cậu ta!"

Khi bà ta vừa dứt lời.

Đám người nhà họ Hạ đều thay đổi sắc mặt!

Không ngừng ra hiệu với mẹ Hạ.

"Đừng nói lung tung!"

"Bà nói hươu nói vượn cái gì thế?"

"Suỵt suỵt suỵt suỵt!"

Ông lão kia còn đặt ngón tay lên miệng bảo mẹ Hạ câm mồm.

Mẹ Hạ cười lạnh một tiếng: "Ôi trời, chú bảy sợ cái gì?"

"Diệp Bắc Minh kia có ở đây đâu!"

"Tôi không ở đây là bà có thể tuỳ tiện nói xấu tôi à?"

Một giọng nói lạnh đến xương truyền đến từ sau lưng mẹ Hạ.

"A!"

Mẹ Hạ hít một hơi lạnh, cảm giác như có mũi nhọn ở sau lưng.

Trong nháy mắt quay đầu lại, bà ta ngây ngẩn cả người, sợ tới mức hai chân mềm nhũn, suýt nữa thì quỳ rạp xuống.
Chương 427: Lý do

“Cậu… cậu… Diệp Bắc Minh… sao cậu lại đến đây?”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn mẹ Hạ: “Nhược Tuyết là người phụ nữ của tôi, bị các người đưa vào Côn Luân Hư, tôi còn không được đến sao?”

Mẹ Hạ sợ đến tê dại da đầu.

Gần như khó thở!

Đột nhiên.

Bà ta nghĩ đến mình là mẹ ruột của Hạ Nhược Tuyết!

Lập tức đầy tự tin, tức giận quát: “Diệp Bắc Minh, cậu có thái độ gì vậy? Tôi là mẹ của Nhược Tuyết…”

Bốp!

Diệp Bắc Minh tát một cái qua, đánh cho mẹ Hạ lăn xuống đất: “Bà đang sủa cái gì hả?”

“Cậu!”

Mẹ Hạ vô cùng tức giận bò dậy, chấn hãi ôm mặt: “Cậu đám đánh tôi?”

“Nếu cậu đã cho rằng Nhược Tuyết là người phụ nữ của cậu, thì tôi chính là mẹ vợ của cậu!”

“Diệp Bắc Minh, cậu dám đánh mẹ vợ của mình hả?”

Diệp Bắc Minh cười lớn: “Mẹ vợ? tôi đánh mẹ vợ đấy!”

“Nếu không phải sợ Nhược Tuyết đau lòng, thì cái tát vừa nãy, bà đã là người chết rồi!”

Mẹ Hạ nhìn ánh mắt lạnh như băng của Diệp Bắc Minh, kinh sợ cúi đầu.

Ầm!

Một luồng khí thế kinh thiên ập đến.

Phụt!

Mẹ Hạ sợ đến quỳ xuống đất.

Đám người nhà họ Hạ cũng quỳ xuống dập đầu không thôi!

Diệp Bắc Minh cất giọng như tử thần: “Tôi muốn biết tất cả việc Nhược Tuyết đến Côn Luân Hư, nếu không, hôm nay toàn bộ các người phải chôn thân tại đây!”

Lúc này.

Diệp Bắc Minh giống như thần chết!

Tất cả người nhà họ Hạ, kể cả mẹ Hạ đều chỉ có một ý nghĩ.

Nếu còn trái lời người đàn ông trước mặt, bọn họ sẽ chết.

“Đại nhân… tôi nói, tôi nói hết…”

Mẹ Hạ sợ như con chim cút: “Hồi tôi còn trẻ, may mắn được cung Xã Tắc của Côn Luân Hư chọn, trở thành một thị nữ của cung Xã Tắc!”

“Sau này…”

Mẹ Hạ hơi xấu hổ: “Sau này tôi mang thai, bố của Nhược Tuyết là một đệ tử ngoại môn của cung Xã Tắc”.

“Một lần trên đường đi làm nhiệm vụ, bị ma thú giết”.

“Sau khi Nhược Tuyết ra đời, trước năm mười tuổi vẫn luôn sống ở cung Xã Tắc”.

“Cho đến khi tôi rời khỏi cung Xã Tắc, đưa theo nó về nhà họ Hạ cổ võ ở giới phàm tục”.

“Khi Nhược Tuyết còn nhỏ, đã có con trai của một vị trưởng lão tỏ ý, sau khi Nhược Tuyết trưởng thành, sẽ trở thành nha hoàn trong phòng của công tử Chu Tần!”

Chu Tần?

Trong lòng Diệp Bắc Minh, người này đã là người chết!

Mẹ Hạ nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc một cái.

Tiếp tục nói: “Tông môn hàng đầu của cung Xã Tắc Côn Luân Hư, nhà họ Hạ tôi không thay đổi được gì!”

“Hơn nữa, công tử Chu Tần đã được một vị thái thượng trưởng lão của cung Xã Tắc nhận làm đệ tử chân truyền”.

“Một câu nói của cậu ta, cả nhà họ Hạ cổ võ tôi sẽ bị tiêu diệt hết!”

“Chúng tôi cũng không ép Nhược Tuyết, nó là đứa trẻ hiểu chuyện, sau khi được biết tình hình nhà họ Hạ đã chủ động đi vào Côn Luân Hư”.

“Nếu chúng tôi ép Nhược Tuyết, thì cậu không thể nào không biết gì chứ?”

Mẹ Hạ nói xong, lấm lét nhìn Diệp Bắc Minh.

Cung Xã Tắc?

Sắc mặt Diệp Bắc Minh dao động.

Việc này cũng thật trùng hợp quá rồi.

Văn Nhân Mộc Nguyệt chẳng phải là người của cung Xã Tắc sao?

Bây giờ có lẽ Hầu Tử đã trở thành đệ tử của cung Xã Tắc.

Nhược Tuyết cũng ở cung Xã Tắc!

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng: “Hay cho một nhà họ Hạ cổ võ, lại đẩy một cô gái yếu đuối ra làm bia đỡ đạn!”

“Nhược Tuyết là người phụ nữ của tôi, không ai có tư cách để cô ấy hầu hạ!”

“Tôi sẽ đích thân đến cung Xã Tắc một chuyến, nếu Nhược Tuyết mất một sợi tóc, tôi không ngại diệt luôn cả cung Xã Tắc đó đâu!”

Cái gì?

Tất cả người nhà họ Hạ kinh sợ ngẩng đầu.

Diệp Bắc Minh sớm đã biến mất!

Người đàn ông trung niên hít khí lạnh: “Mạnh miệng thật đấy, diệt cả cung Xã Tắc?”

“Diệp Bắc Minh này cũng thật biết bốc phét quá nhỉ!”

“Sợ rằng cậu ta còn không biết cung Xã Tắc là thế nào?”

“Có lẽ cậu ta cho rằng, cung Xã Tắc và thế lực giới phàm tục tương đương nhau?”

Đám người nhà họ Hạ lắc đầu.

Chỉ có Thất Thúc Công tóc và râu đều trắng muốt nghiêm trọng lên tiếng: “Cậu ta, có lẽ có thể làm được thật!”

Trong phút chốc.

Tất cả yên lặng!

“Cái gì?”

Đám người há miệng.

Mẹ Hạ cau mày: “Thất Thúc Công, ông nói đùa phải không, dù thế nào Diệp Bắc Minh cũng không thể nào đối địch với cung Xã Tắc!”

“Nếu cậu ta dám đến cung Xã Tắc, chắc chắn là nộp mạng!”

“Chưa chắc!”

Thất Thúc Công lắc đầu.

Đôi mắt già nua phát ra tinh quang: “Mọi người đừng quên, ban đầu chúng ta cũng cho rằng, Diệp Bắc Minh không phải là đối thủ của gia tộc cổ võ”.

“Nhưng sau này thì sao?”

“Cậu ta đã diệt bao nhiêu thế lực sánh ngang với gia tộc cổ võ?”

“Thậm chí, cậu ta còn diệt cả gia tộc người canh giữ!”

“Hiện nay, Diệp Bắc Minh là người số một Long Quốc!”

“Mọi người nghĩ xem mới qua bao lâu chứ?”

Đám người sững sờ.

Mẹ Hạ nhả ra một câu: “Xùy, hình như… chưa đến ba tháng!”

Lời vừa được nói ra, tất cả người nhà họ Hạ đều ngẩn người!

Ực ực!

Đồng loạt nuốt nước miếng.

Vãi!

Đúng thế!

Bắt đầu từ khi bọn họ nghe được cái tên Diệp Bắc Minh, cho đến khi Diệp Bắc Minh trở thành người số một Long Quốc!

Còn chưa đến ba tháng!

Bọn họ chỉ thấy sự khủng bố của Diệp Bắc Minh, lại bất giác quên mất tốc độ khởi dậy của Diệp Bắc Minh

Ba tháng… vãi!

Đúng là nghịch thiên!

“Đúng thế!”

Khuôn mặt Thất Thúc Công đỏ bừng: “Cho dù ném thanh niên yêu nghiệt nhất cung Xã Tắc đến giới phàm tục!”

“Trong ba tháng, hắn có thể đứng trên đỉnh của Long Quốc không?”

Tất cả người nhà họ Hạ đều trầm mặc.

Câu trả lời rất rõ ràng, không thể!

Thất Thúc Công nhìn mẹ Hạ: “Cô ấy à, nhìn nhầm người rồi”.

“Diệp Bắc Minh mới là chân long, không hề kém hơn truyền nhân của bất kỳ thế lực Côn Luân Hư nào!”

“Cậu ta không phải người tầm thường!”

Vẻ mặt của mẹ Hạ kỳ dị: “Chẳng lẽ tôi nhìn nhầm thật sao?”

Liền sau đó.
Chương 428: Bị ăn trước!

Liền sau đó.

Ánh mắt của mẹ Hạ kiên định hẳn: “Tuyệt đối không thể nào, cung Xã Tắc mới là lựa chọn tốt nhất của Nhược Tuyết”.

“Cho dù làm thị nữ cho công tử Chu Tần, cũng chắc chắn tốt hơn ngàn lần so với làm người phụ nữ của Diệp Bắc Minh!”



Cung Xã Tắc, Côn Luân Hư.

Hầu Tử vừa từ võ trường định quay về ký túc đệ tử.

Một bóng hình thu hút sự chú ý của anh ta.

“Nhược Tuyết!”

Hầu Tử gọi lớn.

Trực tiếp đuổi theo.

Hạ Nhược Tuyết dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc: “Hầu Tử, anh… sao anh lại ở cung Xã Tắc?”

“He he!”

Hầu Tử cười đắc ý: “Bây giờ tôi là đệ tử ngoại môn của cung Xã Tắc, mấy ngày ngắn ngủi, đã là võ giả cấp Huyền rồi!”

Hạ Nhược Tuyết cười nói: “Hầu Tử, chúc mừng anh!”

Đệ tử ngoại môn khác hùa theo: “Vương Khinh Hậu, anh quen thị nữ nội môn à?”

“Được đấy, chắc không phải anh phải lòng cô ta chứ?”

“Đi đi đi, đi đi!”

Hầu Tử trừng mắt với đệ tử ngoại môn khác.

Anh ta tỏ vẻ mặt nghiêm túc: “Đây là người phụ nữ của người anh em của tôi!”

“Tôi nói với các người, người anh em của tôi rất lợi hại đấy”.

“Tuy anh ta ở giới phàm tục, nhưng mà ấy, thiên phú võ đạo tuyệt đối vượt qua đệ tử nội môn!”

Những đệ tử ngoại môn đều lắc đầu.

Tỏ ý không tin.

Hầu Tử cũng lười giải thích, nhìn sang Hạ Nhược Tuyết: “Ấy, sao cô cũng ở cung Xã Tắc, còn mặc quần áo của thị nữ cấp cao nội môn?”

Hạ Nhược Tuyết đang định giải thích: “Tôi…”

“Nhược Tuyết!”

Một giọng nói vang lên.

Mọi người quay đầu, chỉ thấy một thanh niên đi đến như ánh trăng nổi bật giữa dàn sao.

Chu Tần!

Đệ tử nội môn của cung Xã Tắc.

Xếp trong top ba trăm của cung Xã Tắc!

Hai mươi năm tuổi, tu vi võ thánh trung kỳ!

Coi khinh những người cùng tuổi.

“Bái kiến Chu sư huynh!”

Vị đệ tử ngoại môn đó chắp tay hành lễ.

Khuôn mặt Chu Tần nở nụ cười rạng rỡ: “Miễn lễ!”

“Cảm ơn Chu sư huynh!”

Mọi người đứng thẳng người.

Chu Tần nhìn sang Hạ Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, tôi đã luyện kiếm pháp Hạo Diêu đến tầng thứ sáu, bây giờ cần một vài đan dược”.

“Cô giúp tôi đến Lầu luyện đạn lĩnh một ít đan dược huyền phẩm về đi”.

Vì hai người là bạn thời thơ ấu.

Cho nên Chu Tần vẫn khá khách sáo với Hạ Nhược Tuyết!

“Được”.

Hạ Nhược Tuyết gật đầu, mau chóng rời đi.

Hầu Tử vẫy tay: “Nhược Tuyết, lần sau lại nói chuyện”.

Vẻ mặt đệ tử ngoại môn có mặt ở đó biến sắc, vội vàng kéo Hầu Tử.

Đợi Hạ Nhược Tuyết rời đi hẳn.

Đột nhiên.

Một luồng cuồng phong ập đến!

Bốp!

Hầu Tử bay ra giống như chó chết, bò dưới đất phun ra máu tươi.

“Vương sư đệ!”

Vẻ mặt các đệ tử ngoại môn đều biến sắc.

Có người nhìn sang Chu Tần: “Chu sư huynh, tông môn cấm chiến đấu cá nhân, huynh…”

Bốp!

Chu Tần lại tát một cái qua, đập chết người này tại chỗ!

“Suýt!”

Đệ tử ngoại môn khác hít khí lạnh, sợ đến soạt soạt lùi lại.

Không dám nhiều lời.

Chu Tần mỉm cười: “Người này tu võ tẩu hỏa nhập ma, không cẩn thận tự hủy hoại bản thân, mọi người đều nhìn thấy phải không?”

“Nhìn thấy, nhìn thấy!”

Những đệ tử ngoại môn này sợ đến gật đầu liên tục.

Chu Tần bước ra một bước, dẫm lên đầu của Hầu Tử, cất giọng lạnh như băng: “Vừa nãy tao nghe mày nói, Nhược Tuyết là người phụ nữ của người anh em của mày phải không?”

“Tao khinh!”

Hầu Tử nhổ ra một ngụm máu: “Mày có giỏi thì giết tao đi!”

“Tao được Văn Nhân Mộc Nguyệt giới thiệu vào cung Xã Tắc đấy!”

Văn Nhân Mộc Nguyệt!

Đồng tử của Chu Tần co lại.

Một thanh niên trẻ bên cạnh lập tức tiến lên: “Chu sư huynh, anh ta nói thật đấy”.

Chu Tần âm trầm: “Ha ha ha, thì ra là người do sư tỷ Văn Nhân giới thiệu”.

“Vậy tao nể mặt Văn Nhân sư tỷ, tháng sau đệ tử ngoại môn tiến vào rừng rậm Âm Ảnh rèn luyện, đưa theo người này!”

Giơ chân đá Hầu Tử, rồi quay người bỏ đi.

Sắc mặt đệ tử ngoại môn khác đều tái nhợt.

Rừng rậm Âm Ảnh!

Những người có cảnh giới võ vương trở lên mới có năng lực tự bảo vệ mình.

Hầu Tử mới là thực lực cấp Huyền!

Tiến vào rừng rậm Âm Ảnh, thì chết chắc rồi!

Chu Tần đi xa một đoạn rồi dừng lại: “Tôi bảo anh đưa Nhược Tuyết về, anh về muộn đúng một tháng!”

“Ở bên ngoài cô ấy đã xảy ra chuyện gì, nói thật cho tôi biết!”

Trên người Chu Tần bùng phát ra sát ý kinh thiên động địa!

Trong đôi mắt đầy tia máu!

Công pháp mà Chu Tần rất đặc biệt.

Khi lần đầu tiên hắn gặp lại Hạ Nhược Tuyết thì đã nhìn ra, Hạ Nhược Tuyết đã trở thành đàn bà!

Hạ Nhược Tuyết là cô gái mà hắn thích từ nhỏ!

Cô ấy mới rời khỏi Côn Luân Hư mười mấy năm, lại thành phụ nữ của người khác?

Vốn dĩ.

Chu Tần nghĩ thôi bỏ đi.

Nhưng mấy ngày nay càng nghĩ càng không đúng, suýt tẩu hỏa nhập ma!

Hắn vẫn luôn coi Hạ Nhược Tuyết làm của riêng!

Vậy mà lại bị người khác ăn trước!

Ngọn lửa đố kỵ trong lòng Chu Tần nổi lên như núi lửa phun trào!

“Công tử!”

Một thanh niên trẻ phía sau sợ đến quỳ xuống: “Tôi nói, người đó tên là Diệp Bắc Minh…”

Người này nói ra toàn bộ những gì hắn biết.

“Diệp Bắc Minh? Ha ha ha!”

Chu Tần điên cuồng gào thét: “Diệp Bắc Minh? Cầm cái này, lập tức dẫn ba cung phụng võ đế dưới quyền sư phụ tôi, rời khỏi cung Xã Tắc!”

“Mang cái đầu của Diệp Bắc Minh về đây!”

“Còn thi thể của hắn, nghiền thành tro bụi cho tôi!”

Đồng tử của thanh niên trẻ đó co lại dữ dội!

Cái đầu kêu ù ù!

Sợ đến toàn thân run lên.

Ba cung phụng võ đế?

Đi giết một người của giới phàm tục?

Hắn bắt đầu cảm thông cho Diệp Bắc Minh!



Nhà họ Liễu thành Hoàng Phong.

Thất sư tỷ Tu La mặt ngọc Liễu Như Khanh sớm đã thay ra quân trang của giới phàm tục.

Mặc váy dài màu xanh nhạt.

Đôi mày lá liễu, đôi môi anh đào.

Trong lòng ôm một con chồn sương thuần chủng, có hơi thẹn quá hóa giận: “Dứt khoát hạ lệnh, cho chiến đội Tu La giết vào Côn Luân Hư cho rồi!”
Chương 429: Đế tinh

“Bảo tôi lấy chồng? Trời ơi, trong lòng tôi chỉ có tiểu sư đệ!”

Liễu Như Khanh đâu còn dáng vẻ của Tu La mặt ngọc.

Mà cứ như một cô gái đẹp nóng tính gắt gỏng!

Nha hoàn bên cạnh sợ đến bịt tai.

Có nha hoàn run rẩy nói: “Tiểu thư, tiểu thư đừng nói lung tung”.

“Đúng thế, tiểu thư, nửa tháng sau, là ngày cưới của tiểu thư rồi!”

“Tô công tử là thái tử của đế quốc Thanh Long, tương lai có lẽ có thể trở thành hoàng đế của đế quốc Thanh Long!”

“Nhà họ Liễu chúng ta không đắc tội được đâu!”

Bỗng nhiên.

Một giọng nói vang sáng vang lên: “Thái tử đế quốc Thanh Long đến!”

Một thanh niên trẻ mặc long bào cười đi đến: “Như Khanh muội muội, đã lâu không gặp!”

Tô Lăng Vân!

Thái tử đế quốc Thanh Long!

Năm năm trước.

Liễu Như Khanh từng về Côn Luân Hư một lần.

Tô Lăng Vân vừa gặp Liễu Như Khanh đã bị cô ấy thu hút mạnh mẽ!

Tô Lăng Vân dùng mọi thủ đoạn gây áp lực với nhà họ Liễu.

Vì một cây Tuyết Liên Thiên Sơn ba trăm năm.

Liễu Như Khanh bất đắc dĩ từ giới phàm tục quay về.

Nhà họ Liễu trực tiếp giam lỏng cô ấy, chấp nhận sính lễ của đế quốc Thanh Long.

Liễu Như Khanh tỏ vẻ măt chê bai: “Đừng gọi bừa! Tôi không có hứng thú với anh, tôi cũng không thể nào gả cho anh!”

Đồng tử của Tô Lăng Vân lóe lên tia âm lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn cười nói: “Như Khanh muội muội, tôi là thái tử đế quốc Thanh Long, hoàng đế tương lai!”

“Gả cho tôi có gì không tốt?”

“Tôi thích giới phàm tục!”

Liễu Như Khanh chẳng vui vẻ gì với anh ta.

“Được!”

Tô Lăng Vân nở nụ cười: “Tôi trực tiếp hạ lệnh, đại quân đế quốc Thanh Long tiến vào giới phàm tục”.

Liễu Như Khanh cười đầy ý sâu xa: “Vậy sao? Giới phàm tục có đạn hạt nhân đó, các người chịu được không?”

Vẻ mặt Tô Lăng Vân biến sắc: “Khụ khụ… Như Khanh muội muội, chúng ta đổi chủ đề đi”.

Chính vì giới phàm tục có đạn hạt nhân uy hiếp, mới khiến Côn Luân Hư và giới phàm tục giữ được thế cân bằng.

Nhìn bộ dạng của Tô Lăng Vân, Liễu Như Khanh càng lúc càng chán.

‘Hừ, mấy lão già đó không quan tâm đến sự sống chết của bọn mình, trong mắt chỉ có sư đệ, bọn mình đều là công cụ hết!’

‘Đúng rồi, nếu sư đệ đến, chắc họ sẽ không ngồi yên không quan tâm chứ?’

Liền sau đó.

Liễu Như Khanh đột nhiên lên tiếng: “Tôi đổi chủ ý rồi, bảo tôi gả cho anh, cũng không phải không được!”

“Tôi có một điều kiện, vào ngày tổ chức hôn lễ, chỉ cần anh có thể mời sư đệ của tôi đến, tôi sẽ gả cho anh!”

Tô Lăng Vân mỉm cười: “Nói lời giữ lời!”

Liễu Như Khanh nghĩ đến Diệp Bắc Minh, liền phì cười: “Ha ha ha, tiểu sư đệ của tôi, rất nóng tính đấy”.

“Đúng rồi, cậu ấy tên là Diệp Bắc Minh, giới phàm tục chắc không ai là không biết cậu ấy”.

“Anh đi mời cậu ấy đi”.

Diệp Bắc Minh?

Ánh mắt Tô Lăng Vân âm lạnh, ghi nhớ cái tên này.

Sau khi rời khỏi nhà họ Liễu.

“Lão Huyết, cô gái này phù hợp không?”

Tô Lăng Vân bỗng lên tiếng.

Một miếng huyết ngọc ở ngực hắn lóe sáng, truyền ra giọng nói già nua: “Phù hợp, rất phù hợp!”

“Cô gái này là U Minh Hàn Thể bẩm sinh!”

“Đáng tiếc, tôi để lại một thế lực ở giới phàm tục, tên là Huyết Hồn Điện!”

“Nhưng không lâu trước đây, tôi không liên lạc được với điện chủ Huyết Hồn nữa!”

“Nếu không, phối hợp với u minh hàn thể, công pháp của tôi có thể khiến tôi tái sinh, điện chủ Huyết Hồn thực sự sẽ trở lại thế gian!”

Ầm ầm!

Trong tích tắc, bầu trời nổi lên một luồng huyết quang đáng sợ!

Nhiệt độ xung quanh điên cuồng giảm mạnh.

Tô Lăng Vân bảo đảm nói: “Lão Huyết, ông yên tâm, tôi đã cho người điều tra chuyện này rồi”.

“Tin rằng sẽ nhanh chóng có tin tức thôi!”

“Báo!”

Đúng lúc này, một thái giám nhanh chóng xông đến, quỳ dưới đất: “Thái tử điện hạ, việc ngài bảo tôi điều tra, đã có tin tức rồi!”

“Mang ra đây!”

Tô Lăng Vân giơ tay.

Thái dám dâng tài liệu trong tay lên.

Vừa mở ra xem.

Tô Lăng Vân ngẩn người, không thể tin nổi nói: “Diệp Bắc Minh, điện Huyết Hồn là do anh tiêu diệt?”



Ở một sơn cốc tuyết rơi cả năm sâu trong Côn Luân Hư,

Bốn phương tám hướng đều là chướng khí!

Không thấy ánh mặt trời.

Cho dù là võ giả hàng đầu nhất Côn Luân Hư, cũng không thể đặt chân vào nơi này.

Ầm ầm!

Bỗng nhiên.

Một ngôi sao bắng lướt ngang bầu trời, phá vỡ sự yên tĩnh của sơn cốc này.

Soạt!

Chín mươi chín bóng hình lập tức vút bay lên trời, đứng giữa không trung, kinh hãi nhìn bầu trời: “Đây là đế tinh giáng xuống ư?”

Cả sơn cốc tĩnh lặng.

Sau đó!

Chín mươi chín bóng hình phát ra tiếng cười như sói hú.

“Ha ha ha! Chúng ta đã đợi hai mươi ba năm rồi!”

“Đế tinh, ha ha ha! Cuối cùng đế tinh đã giáng xuống Côn Luân Hư rồi!”

“Vãi, cuối cùng tôi có thể không cần ở lại nơi quỷ quái này nữa rồi!”

“Ha ha ha! Tên nhóc đó đúng là khiến người ta bất ngờ! Tôi còn cho rằng ít nhất phải mấy chục năm nữa, cậu ta mới có thể làm được tất cả đấy!”

“Đế tinh giáng xuống, phong ấn sắp được giải trừ, chúng ta có thể xuống núi rồi!”

“Ha ha ha!”



Khoảnh khắc đế tính lướt ngang bầu trời Côn Luân Hư.

Rất nhiều người trong đế quốc, tông môn của Côn Luân Hư đều ngẩng nhìn lên bầu trời.

“Đế tinh giáng xuống?”

“Suýt!”

Rất nhiều cường giả hít khí lạnh, đôi mắt lóe lên: “Côn Luân Hư tĩnh mịch êm đềm bao nhiêu năm, hàng trăm ngàn năm chưa từng thay đổi, nay sắp phá vỡ cân bằng rồi ư?”

Liền sau đó.

Ở vị trí đế tinh giáng xuống.

Một ngôi đế tinh mới khác dần dần nhô lên.

Rất nhiều cường giả thay đổi sắc mặt: “Một yêu nghiệt hàng đầu sắp ra đời rồi!”

“Ầy!”

Rất nhiều ông lão thở dài: “Côn Luân Hư lại sắp đốn một trận gió tanh mưa máu rồi!”

“Rốt cuộc là ai, có thể trở thành chủ nhân tiếp theo của Côn Luân Hư đây?”

“Bất luận phải trả cái giá lớn thế nào, nhất định phải tìm ra người này!”



Cùng lúc đó.

Giới phàm tục xảy ra trận động đất khủng bố.

Toàn cầu đều chấn rung, trái đất đang rung chuyển!

Kéo dài đến mấy phút.

Rất nhiều núi lớn sụp đổ, vệ tinh giám sát của các nước kinh ngạc phát hiện Côn Luân Hư nứt ra một cái miệng lỗ.

Lúc này.

Vô số võ giả từ thành Võ Đế nhìn về hướng Côn Luân Hư.

Chỉ thấy một đường long khí màu vàng vút thẳng lên tầng mây!

Lúc này.

Tất cả võ giả thành Võ Đế đều ngẩn người!

Sắp xảy ra chuyện lớn rồi?

Trên đường về Vạn Bảo Lâu, Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời, sắc mặt nghiêm lại: “Long mạch của Long Quốc bị hở ư?”
Chương 430: Ảnh hưởng quốc vận

Vừa về đến cổng lớn Vạn Bảo Lâu.

Một nhóm gương mặt quen thuộc đã đợi anh từ lâu.

Đám người Diệp Lăng Tiêu, Diệp Cấm Thành, thư ký Tiền.

Lo lắng đi đi lại lại trước cổng Vạn Bảo Lâu!

Không chỉ bọn họ, còn có một vài gương mặt quen thuộc.

Có đến ba ngàn người, một luồng sát khí ập đến!

Chính là các tướng sĩ của đội Thiên Cơ.

“Long soái!”

Đoạn Nha nhìn thấy Diệp Bắc Minh đầu tiên.

Anh ta mau chóng xông lên: “Tham kiến Long soái!”

“Long soái đến rồi!”

Thạch Lỗi cũng phản ứng lại.

Một luồng gió mạnh thổi qua, anh ta đã đứng thẳng người trước Diệp Bắc Minh, hơn nữa còn thực hiện lễ chào trong quân đội.

“Toàn thể tướng sĩ đội Thiên Cơ, tham kiến Long soái!”

Mọi người phản ứng lại.

Tất cả hướng mặt về Diệp Bắc Minh!

Trên khuôn mặt tất cả tướng sĩ, đều thể hiện ý sùng bái!

Hơn một tháng nay, câu chuyện của Diệp Bắc Minh không ngừng truyền đến tai của họ, đúng là giống như thần thoại!

Quá kinh người!

Hơn một tháng, thực lực của tướng sĩ đội Thiên Cơ tăng lên rất khủng bố.

Đa số đều đã tiến vào cảnh giới Võ Linh, có người đột phá đến võ vương.

Còn có một bộ phận nhỏ đã là võ hoàng.

Đủ để chứng minh thiên phú của tướng sĩ đội Thiên Cơ không hề kém.

Chỉ là tài nguyên võ đạo không đủ!

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Các tướng sĩ, đã lâu không gặp”.

Mấy người thư ký Tiền, Diệp Lăng Tiêu, Diệp Cấm Thành đi lên, vẻ mặt nghiêm trọng: “Long soái, xảy ra chuyện rồi!”

“Liên quan đến long mạch phải không?”

Diệp Bắc Minh nói.

Ba người quay sang nhìn nhau.

Sau đó nghiêm trọng gật đầu.

Diệp Bắc Minh nói: “Vào Vạn Bảo Lâu rồi nói”.

Trong một căn mật thất của Vạn Bảo Lâu.

Thư ký Tiền mau chóng nói: “Long soái, tôi nói ngắn gọn thôi, long mạch dưới chân Côn Luân Hư xảy ra chuyện rồi”.

“Sau trận động đất vừa nãy, tin tức mới nhất được truyền về”.

“Ngọn núi ẩn chứa long mạch bị nổ tung, rất nhiều long khí lọt ra ngoài”.

“Nếu không nghĩ cách chặn lại, sợ rằng khí vận của Long Quốc từ nay sẽ chịu ảnh hưởng nghiêm trọng”.

“Vốn dĩ chuyện này sớm đã có hiện tượng, chỉ là không ngờ, biến cố lại đến nhanh như vậy”.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Sớm đã có hiện tượng?”

“Đúng thế!”

Diệp Lăng Tiêu gật đầu: “Tôi đến thành Võ Đế, chính là để điều tra sâu hơn về biến cố long mạch!”

“Chỉ là không ngờ, lại bất ngờ chứng kiến gia tộc người canh gỡ bị tiêu diệt”.

Sau khi nói xong, ông ta còn nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc.

Diệp Bắc Minh rất bình tĩnh.

Thư ký Tiền còn lấy ra mấy chục bức ảnh.

Diệp Bắc Minh nhận lấy xem qua.

Có hình ảnh vệ tinh.

Cũng có hình ảnh xu hướng của ngọn núi.

Còn có một vài bức ảnh bộ phận núi Côn Luân!

Đặc biệt là trên hình ảnh vệ tinh, có thể nhìn thấy rõ ràng, một dãy núi hình rồng vòng bao quanh núi Côn Luân.

Phía tây từ Côn Luân, đến vùng đất Long Quốc phía Đông!

Khí thế hào hùng!

Quốc vận hàng ngàn năm, gắn liền với nhau!

Thư ký Tiền lại lấy ra một bức ảnh, chỉ vào một chỗ: “Long soái, chỗ này xảy ra vấn đề!”

Diệp Bắc Minh nhìn qua.

Dựa theo cách quy đổi tỉ lệ, ở vị trí bảy tấc long mạch lại nứt ra một cái miệng lỗ.

Chân long vốn có dáng thế bay lên, bỗng bị chém đứt.

Tất cả khí vận bị bóp nghẹt!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng kinh ngạc: “Cậu nhóc, long mạch này đứt đoạn khá hiểm đấy!”

“Sẽ có hậu quả gì?”

Diệp Bắc Minh hỏi lại.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Chỗ bị đứt lìa, tương đương với một đao chém đứt đầu rồng, xương rồng, gân rồng, mạch rồng!”

“Cậu nói xem sẽ có hậu quả gì?”

Ông ta tự hỏi tự trả lời: “Nhẹ thì quốc vận giảm sút, thiên tai liên miên!”

“Nặng thì, diệt vong!”

“Suýt!”

Diệp Bắc Minh hít khí lạnh.

Trán không khỏi toát mồ hôi: “Có cách cứu vãn không?”

Giọng của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm xuống: “Việc này không dễ nói, bức ảnh không nhìn ra được gì, phải đến tận nơi xem mới biết được”.

Diệp Bắc Minh đứng lên: “Sự việc không thể chậm trễ, đi thôi!”

Sau khi anh bàn giao vài việc của Vạn Bảo Lâu, rồi trực tiếp xuất phát.

Diệp Bắc Minh dẫn theo tướng sĩ đội Thiên Cơ, máy bay đáp xuống dưới chân núi Côn Luân.

Hơn trăm chiếc xe bọc thép đã được chuẩn bị sẵn sàng, đám người Diệp Bắc Minh trực tiếp lên xe.

Chạy thẳng đến chỗ long mạch đứt đoạn.

Một tiếng sau đã đến hiện trường.

Khắp chỗ dưới mặt đất phía trước đều là thi thể của tướng sĩ Long Quốc!

Mùi máu tanh nồng nặc truyền đến.

“Chuyện này… là sao?”

Vẻ mặt thư ký Tiền biến sắc: “Ai dám giết hộ vệ canh giữ long mạch?”

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, sau khi kiểm tra, sắc mặt âm trầm: “Tất cả đều bị giết chỉ bằng một đòn tấn công, không phải người bình thường làm”.

“Có võ giả cường mạnh đã đến nơi này!”

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, nhìn về hướng long mạch.

“Cái gì!”

Vẻ mặt mọi người đều biến sắc.

Trên mặt đất có rất nhiều dấu chân, nhìn size giày chắc chắn không phải người Long Quốc.

Diệp Bắc Minh nhả ra hai chữ: “Lên núi!”

Vừa đi được mười mấy phút.

Bên tai vang lên tiếng khóc: “Hu hu hu, ông nội, ông nội, ông không được chết!”

Một ông lão nằm trên nền đất tuyết bên đường.

Một cô gái ngồi quỳ bên cạnh, không ngưng rung lắc cơ thể của ông lão.

Trên lồng ngực của ông lão có một vết thương đáng sợ, quần áo rách tơi tả, toàn thân đầm đìa máu tươi.

Vừa nhìn là biết bị thương nặng!

“Vân Chi Lan!”

Diệp Lăng Tiêu chấn kinh.

Thư ký Tiền hít khí lạnh: “Suýt, đúng là kiếm thánh Vân Chi Lan thật, có chuyện gì vậy?”

“Sao ông ấy lại bị thương!”

“Ừm?”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên, bước vội đến trước người Vân Chi Lan.

Một bóng người xuất hiện đột ngột khiến Vân Kiếm Bình sợ giật mình.

Soạt!

Cô ta rút ra một thanh trường kiếm, trực tiếp đâm về phía cổ họng của Diệp Bắc Minh!

Choang!

Diệp Bắc Minh tiện tay nắm lấy lưỡi kiếm.

Vân Kiếm Bình kinh ngạc, mới nhận ra Diệp Bắc Minh: “A, là anh!”

Buông thanh trường kiếm.

“Vân Chi Lan bị làm sao vậy?”

Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay cứu người.

Cắm Quỷ Môn Thập Tam Châm vào trong cơ thể của Vân Chi Lan!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK