Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 352: Thừa nhận tôi ưu tú khó thế sao?

Giây tiếp theo, trên khuôn mặt già nua của ông ta đều là vẻ tham lam: “Ha ha ha, ông nhất định sẽ có những võ kỹ cấp cao khác!!!”

“Chúng ta phát tài rồi, nhà họ Khương sắp quật khởi rồi!!!”

Thập Thất trưởng lão kích động nói: “Hôm nay chúng ta đã không uống công, ha ha ha ha!”

Hai người cực kỳ vui sướng.

Vô cùng kích động!

Ngay cả chuyện Tam trưởng lão bị giết bi thương cũng quên ngay trong nháy mắt.

Có thể tưởng tượng được một quyền này của Diệp Bắc Minh khiến bọn họ sốc nặng đến nhường nào.

“Giết!”

Bóng người lóe sáng, sát ý bộc phát ra.

Hai Võ Thánh cùng đánh tới, với cảnh giới của Diệp Bắc Minh trước mặt, không hề xem thường.

Kiếm lớn của Thập Thất trưởng lão chém lớn, có chút nặng nề, Diệp Bắc Minh dùng phù quang lược ảnh dễ dàng tránh được.

Keng!

Diệp Bắc Minh trả một kiếm chém xuống.

Kiếm Đoạn Long và kiếm lớn của Thập Thất trưởng lão va chạm, lập tức bị chém thành hai khúc.

Con ngươi Thập Thất trưởng lão co rút lại: “Sao có thể?”

“Đây là kiếm nặng huyền thiết rèn trong bảy bảy bốn mươi chín ngày…”.

Thập Thất trưởng lão thất thần trong giây lát.

Diệp Bắc Minh tìm được cơ hội, tốc độ cực nhanh, một kiếm chém xuống!

“Lão Thập Thất, cẩn thận!”

Cửu trưởng lão quát lớn.

Thập Thất trưởng lão thầm kêu không ổn rồi, bản thân đã sơ suất, muốn tránh đi.

Nhưng kiếm Đoạn Long đã xuất hiện trên đỉnh đầu, không còn kịp nữa rồi!

Con ngươi già nua co rút kịch liệt. thân thể cứng ngắc,

Nhìn chằm chằm vào kiếm Đoạn Long đang rơi xuống.

“Phụt!”

Máu tươi tung tóe, Thập Thất trưởng lão bị một kiếm chém thành hai khúc.

Tình cảnh vô cùng đẫm máu!

Khương Thừa sợ đến choáng váng, ngã ngồi trên đất.

Nhìn Diệp Bắc Minh giống như nhìn ma quỷ!

Cửu trưởng lão giận phát điên, trong mắt ông ta đều là tia máu, ác liệt gào thét: “Diệp Bắc Minh, mày giết hai người của tao…”

Vèo!

Không đợi Cửu trưởng lão nói xong, Diệp Bắc Minh một lần nữa ra tay.

Hai tay cầm kiếm Đoạn Long như viên đạn đánh tới!!!

“Mày!!!”

Nửa câu sau của Cửu trưởng lão lập tức câm nín.

Cảm giác ngay cả nói cũng không cho nói quả thật quá khó chịu.

Thân pháp của Cửu trưởng lão rất kinh khủng, tránh được kiếm Đoạn Long của Diệp Bắc Minh, sau đó một quyền đánh vào tim anh.

Ầm!

Diệp Bắc Minh lập tức bỏ kiếm Đoạn Long ra, một quyền chống lại.

Keng!

Kiếm Đoạn Long rơi trên mặt đất, Diệp Bắc Minh và Cửu trưởng lão rối rít bay ngược ra ngoài.

Con ngươi Cửu trưởng lão đỏ bừng, tất cả đều là tia máu: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh mày dựa hoàn toàn vào lực sát thương khủng khiếp của thanh kiếm này”.

“Bây giờ kiếm không có, tao xem mày chết như nào!”

Vèo!

Cửu trưởng lão bước ra, đá hoa cương dưới chân nổ ầm ầm, giống như mạng nhện.

Ông ta xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh, một quyền xoẹt qua.

Diệp Bắc Minh mỉm cười, vung tay lên!

“Kiếm Đoạn Long!”

Một tràng tiếng phá âm truyền xuống.

Kiếm Đoạn Long biến mất khỏi mặt đất một cách quái dị, xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh.

Soạt!

Huyết quang thoáng qua.

Cửu trưởng lão dừng lại, mặt đầy khiếp sợ nhìn tay mình.

Con ngươi co lại kịch liệt!

Sau đó kêu thảm một tiếng, vị trí cổ tay gãy một cách ngay ngắn, máu tươi điên cuồng trào ra: “Diệp Bắc Minh, sao mày làm được?”

Ngẩng đầu nhìn.

Người trước mặt bóng hình chợt lóe, tốc độ quá nhanh.

Diệp Bắc Minh tát vào mặt Cửu trưởng lão.

Cửu trưởng lão lập tức lăn ra ngoài, đập vào vách tường, phun ra một ngụm máu tươi.

Khoảnh khắc ông ta bò dậy, gần như tức phát điên.

Một Võ Thánh mà lại bị tát bay ra ngoài?

Quả thật là vô cùng nhục nhã!

Cửu trưởng lão bò dậy, như mất lý trí gào thét: “Diệp Bắc Minh, mày…”

Phốc!

Kiếm Đoạn Long xuất hiện, một kiếm rơi xuống!

Ai mà có thời gian phí lời với ông?

Đây là cuộc chiến sinh tử, không phải khẩu chiến!

Đầu Cửu trưởng lão bay ra ngoài, trong mắt mang theo bực bội vô tận, ông ta mà cũng bị Diệp Bắc Minh giết?

Nhóc con này chiến đấu… không theo lẽ thường…

Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, cậu quá đỗi nghịch thiên!”

“Tôi không ngờ đến điều này, có lẽ ba Võ Thánh kia quá rác rưởi”.

Diệp Bắc Minh trêu ghẹo cười: “Thừa nhận tôi ưu tú khó khăn thế sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục…

“A… Ma quỷ, mày là ma quỷ!!!”

Khương Thừa sợ đến mức tim muốn nổ tung, hắn ta kêu thảm một tiếng, lăn một vòng xông ra.

Lúc này.

Khương Thừa chỉ có một suy nghĩ, đó là chạy!

Chạy ra khỏi phủ Long Soái, chạy khỏi tầm mắt của Diệp Bắc Minh!!!

Diệp Bắc Minh buồn cười, chuẩn bị đuổi theo.

“A!”

Tiếng thét chói tai của Trần Lê Y truyền tới.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên: “Không ổn!”

Xông vào nhìn, trong tay xuất hiện thêm một thanh dao găm, kề cổ Trần Lê Y.

Thấy Diệp Bắc Minh đuổi theo, Khương Thừa điên cuồng sủa: “Diệp Bắc Minh, mày không được phép tới!”

“Nếu mày tới, tao lập tức giết cô ta!!!”

Giọng Trần Lê Y lạnh băng: “Đừng hòng dùng tôi uy hiếp Thiếu chủ!”

Dứt khoát!

Kiên định!

“Cô nói cái gì?”

Khương Thừa kinh ngạc nhìn Trần Lê Y.

Giây tiếp theo.

Trần Lê Y lại chủ động vặn cổ, con dao găm trong tay Khương Thừa xoẹt tới, máu tươi trào ra.

Khương Thừa sợ choáng váng, người phụ nữ này điên rồi sao? Tự cắt cổ mình?

Cô ta không sợ chết sao?

Diệp Bắc Minh cũng ngẩn người: “Trần Lê Y, cô làm gì đấy?”

Trong nháy mắt xông lên, một quyền đánh ra, Khương Thừa bị đánh nổ trong nháy mắt.
Chương 353: Ông không phục hả?

Trân Lê Y ngã xuống, Diệp Bắc Minh vội vàng ôm cô ấy, đặt cô ấy nằm trên đất phẳng.

Cô ấy mất rất nhiều máu!

Mặt đẹp trắng bệch, con ngươi cũng trở nên vô thần.

Một luồng cảm giác hít thở không thông truyền tới, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Diệp Bắc Minh vỗ ngực Trần Lê Y, rót nội lực vào trong cơ thể cô ấy.

Trong tay đột nhiên xuất hiện mấy cây kim bạc, đâm vào cổ Trần Lê Y.

Thoa bột màu trắng lên vết thương.

Cột chặt băng vải!

Làm liền một mạch.

Trần Lê Y cảm thấy tốt hơn nhiều, ánh mắt cũng đã bắt đầu có ánh sáng.

Diệp Bắc Minh có chút tức giận: “Cô điên rồi sao?”

“Tự cắt cổ mình, ghét bản thân tự tử không đủ nhanh đúng không?”

Người phụ nữ này quả thật cố chấp!

Cứng đầu!

Đổi lại là một người khác, cách tự tìm cái chết này sẽ chết chắc.

Trần Lê Y cắn môi: “Thiếu chủ, tôi chắc chắn sẽ không gây thêm phiền toái cho anh”.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn cô ấy: “Đây còn không phải phiến toái?”

“Chí ít sẽ không để thiếu chủ vì tôi mà bị kẻ địch uy hiếp”.

Trần Lê Y nói.

Diệp Bắc Minh cũng không bất ngờ, hành động vừa rồi của Trần Lê Y chính là xông về phía cái chết.

“Lý do nào khác?”

“Tôi đang đánh cược!”

“Đánh cược?”

Trần Lê Y gật đầu: “Đúng vậy, tôi có thể nhìn ra, thiếu chủ vốn không coi tôi là người của mình”.

“Chỉ có như vậy mới bày tỏ lòng trung thành của tôi”.

“Thiếu chủ có thể giết tôi bất cứ lúc nào, hoặc tôi sẽ chết vì thiếu chủ”.

“Anh mới coi tôi thành người của mình!”

Cô ấy cắn chặt chặt hàm răng.

Nói năng có khí phách.

Khóe miệng chảy ra máu tươi.

Trong con ngươi đều là ý chí quật cường!

Diệp Bắc Minh rất sốc, trên người cô gái này có khí chất giống anh năm năm trước.

Anh của năm năm trước đâu đâu cũng là khó khăn tuyệt vọng, không lối thoát, chính là dựa vào sự quật cường mới liều mạng được.

Một người ngay cả chết cũng không sợ thì chẳng có gì phải sợ cả.

Tút tút tút!

Đột nhiên, một cuộc điện thoại gọi tới, là giọng một người đàn ông: “Long Soái, vùng biển phương Nam xảy ra chuyện rồi”.

“Tôi tên là Phương Chấn, cố vấn của cô Tu La, cậu có ở phủ Long Soái không?”

Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc: “Tôi ở đó, xảy ra chuyện gì vậy?”

Vùng biển phương Nam xảy ra chuyện?

Bên đó không phải địa bàn của Thất sư tỷ Tu La mặt ngọc Liễu Như Khanh sao?

Phương Chấn nghiêm túc nói: “Long soái, đến rồi tôi nói cho cậu sau”.

“Được”.

Diệp Bắc Minh đồng ý.

Năm phút sau, một chiếc máy bay trực tiếp đáp xuống cửa lớn phủ Long Soái.

Bầu trời Long Đô cấm bay, dù là sân bay cũng cách khu vực trung tâm Long Đô mấy chục cây số.

Chiếc máy bay này lại có thể trực tiếp đáp xuống trong vành đai Long Đô, xem ra vùng biển phương Nam thật sự xảy ra chuyện lớn.

“Tham kiến Long soái!”

Phương Chấn từ trên máy bay đi xuống, cúi chào.

Ông ta khoảng chừng 40 tuổi.

Tóc húi cua, dáng người cao ngất, mạnh mẽ hùng hồn.

Theo sau là ba mươi mấy người, đều là tầng lớp cấp cao trong bộ chỉ huy của Tu La mặt ngọc.

Cấp bậc thấp nhất cũng là một Thiếu tướng.

Ánh mắt một vài người nhìn Diệp Bắc Minh rõ ràng có phần không thiện cảm.

Diệp Bắc Minh hỏi: “Cụ thể đã xảy ra chuyện gì?”

Sắc mặt Phương Chấn nghiêm túc: “Long Đô, bây giờ chúng ta lên máy bay trước rồi nói, lập tức lên đường đến vùng biển phương Nam”.

Diệp Bắc Minh kỳ quái: “Tại sao bảo tôi đi?”

Phương Chấn nói: “Cô Tu La đã thông báo, nếu như cô ấy không ở bộ chỉ huy”.

“Vùng biển phương Nam xảy ra chiến loạn, có thể tìm cậu chủ trì quân cơ đại sự”.

Vừa nghe là căn dặn của Thất sư tỷ, Diệp Bắc Minh không từ chối.

“Đi thôi”.

Dưới ánh mắt của mọi người, anh chuẩn bị bước lên máy bay.

“Hừm!”

Có người hừ lạnh: “Cô Tu La cũng thật là, để một người không hiểu gì về đánh giặc quản chúng ta?”

Giọng nói không lớn, nhưng rất nhiều người nghe được, là Chu Diệu Tông.

Một trong những chiến tướng đắc lực của Tu La mặt ngọc Liễu Như Khanh.

Là người tính tình nóng nảy, Tu La mặt ngọc không có ở bộ chỉ huy, bây giờ không ai có thể áp chế được ông ta.

Bên cạnh có người nhắc nhở: “Ông bớt nói mấy câu đi, để Long Soái nghe thì không hay”.

Chu Diệu Tông mặt đầy ngạo mạn, hất cằm: “Sợ cái gì? Một thằng nhóc con miệng còn hôi sữa thôi mà”.

“Thời điểm ông đây dẫn binh, hắn còn chưa ra đời đâu!”

Giây tiếp theo.

Diệp Bắc Minh dừng bước.

Quay đầu nhìn Chu Diêu Tông: “Ông không phục hả?”

Mọi người thầm kêu không ổn, Chu Diệu Tông phiền phức rồi.

Nhưng Chu Diệu Tông vẫn thờ ơ: “Long Soái, tôi nào dám không phục chứ!”

“Cậu chỉ 23 tuổi, là Long Soái của Long Quốc, hơn nữa thanh danh hiển hách ở giới võ đạo”.

“Tôi cũng chỉ là một Thượng tướng, sao có thể không phục với cậu chứ?”

Ông ta nói chuyện rất quái gở.

Nhưng lại khiến người khác không đào ra được tật xấu.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Nếu ông phục, vậy tốt!”

“Phương Chấn!”

Phương Chấn ở bên cạnh ngây ra: “Có thuộc hạ”.

Diệp Bắc Minh chỉ vào Chu Diệu Tông: “Thu hồi cấp bậc của ông ta, tước bỏ quân tịch, cách chức làm dân thường”.

“Cái gì?”

Lời này vừa nói ra, tất cả tướng lĩnh đều ngơ ngác.

Soạt!

Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn vào Diệp Bắc Minh.

Phương Chấn cũng không tưởng tượng nổi.

Chu Diệu Tông hét lớn: “Long Soái, cho tôi một lời giải thích!”

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt nói: “Long Soái tôi làm việc không cần giải thích với người khác”.

Thái độ này của Diệp Bắc Minh khiến Chu Diệu Tông bùng nổ.

Ông ta tức giận nhìn Diệp Bắc Minh: “Long Soái, cậu biết mình đang làm gì không?”

“Chu Diệu Tông tôi tay nắm một trăm ngàn thủy quân, là cánh tay phải cánh tay trái của cô Tu La!”

“Dù là cô Tu La có mặt ở đây cũng sẽ không nói một câu liền thu hồi cấp bậc, tước bỏ quân tịch của tôi”.

Giọng nói trầm xuống: “Long Soái cậu chỉ là tạm thời thay vị trí của cô Tu La, e là không có tư cách trừng phạt tôi đâu!”

Sau lưng Chu Diệu Tông.

Năm người đi ra đều là cấp bậc Thiếu tướng, sắc mặt bọn họ lạnh lùng: “Long Soái, nếu cậu muốn thu hồi cấp bậc của Đại tướng Chu, vậy hãy thu hồi cả của chúng tôi nữa!”
Chương 354: Không hổ là sư đệ của cô Tu La…

“Không sai!”

“Xin Long Soái thu hồi của cả chúng tôi nữa!”

Mấy người đồng thanh.

Đây là đang ép cung!

Không ngờ Diệp Bắc Minh gật đầu đồng ý: “Được, cùng thu hồi của năm người này!”

“Cái gì?”

Năm Thiếu tướng ngây người.

Con mẹ nó tình huống gì đây?

Bọn họ không phải thật sự muốn bị thu hồi cấp bậc!

Chỉ là để ép cung, khiến Diệp Bắc Minh lùi bước, không ngờ anh lại mạnh miệng như vậy!

Trực tiếp cắt chức năm người bọn họ?

Phương Chấn cũng không ngờ rằng lại náo loạn ra cảnh tượng này, vội vàng đè thấp giọng: “Long Soái, danh tiếng của Đại tướng Chu trong quân đội rất cao”.

“Dưới tay có một trăm ngàn thủy quân, nếu cậu phế bỏ ông ta, e rằng sẽ dẫn đến các tướng sĩ không phục”.

“Đúng vậy, Long Soái, Đại tướng Chu chỉ là khiến cậu khó chịu chút, không cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề như thế”.

“Cậu thuận miệng dạy dỗ vài câu là được”.

Mấy vị tướng quân khác cũng bắt đầu nói.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Lời của tôi không phải mệnh lệnh sao?”

“Người đâu, bắt lại!”

“Rõ!”

Mười mấy cảnh vệ lập tức tiến lên.

Những người này đều là cận vệ của Liễu Như Khanh, đương nhiên rất nghe lời Diệp Bắc Minh.

“Tôi không phục!!!”

“Diệp Bắc Minh, đây là cậu đang làm dụng quyền lợi của mình, tôi phải đến chỗ Long Chủ báo cáo cậu!!!”

Chu Diệu Tông gào thét, bị người ta giữ lại, tháo cấp bậc xuống.

Năm Thiếu tướng vừa rồi giúp Chu Diệu Tông cũng bị khống chế tháo cấp bậc.

Sắc mặt trắng bệch!

Diệp Bắc Minh vậy mà lại làm thật!

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn Chu Diệu Tông: “Chu Diệu Tông, mượn đồ dùng chút!”

Chu Diệu Tông theo bản năng hỏi: “Đồ gì?”

“Đầu ông!”

Lời vừa dứt.

Trong tay Diệp Bắc Minh xuất hiện thanh kiếm Đoạn Long.

Một kiếm chém ra!

Dứt khoát!

Phốc!

Đầu Chu Diệu Tông bay lên cao, rơi bịch xuống cửa phủ Long Soái.

Đôi mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt!

Diệp Bắc Minh xoay người lên máy bay, giọng nói nhàn nhạt truyền đến: “Treo đầu Chu Diệu Tông lên”.

“Truyền lệnh ba quân, sau này ai dám không tuân theo quân lệnh”.

“Chu Diệu Tông chính là kết quả!”

Toàn trường tĩnh mịch!

Dù là Phương Chấn cũng kinh sợ.

Quả quyết sát phạt, dứt khoát, không chút dông dài!

Sau chuyện này e rằng không ai dám không vâng lời anh.

“Không hổ là sư đệ của cô Tu La…”

...

Trong khoang máy bay.

Diệp Bắc Minh ngồi ở trên ghế sofa, tất cả những tướng lĩnh khác đều đang đứng.

Phương Chấn tay cầm gậy chỉ huy, chỉ vào màn hình điện tử khổng lồ: “Long Soái, trên bản đồ chính là thế cục của vùng biển phương Nam hiện giờ”.

“Bốn thế lực Lang Quốc, Hùng Quốc, Thúy Quốc, Tượng Quốc chọn vùng biển nước ta để tập kết bốn tàu sân bay”.

Sắc măt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Bọn họ muốn khai chiến?”

Phương Chấn lắc đầu: “Phỏng đoán không phải khai chiến, chỉ là uy hiếp”.

Diệp Bắc Minh nhìn bản đồ.

Bốn chiếc tàu sân bay kia rõ ràng đã tiến vào vùng biển của Long Quốc.

Nếu như bỏ mặc không quan tâm, uy nghiêm của Long Quốc sẽ phải chịu tổn hại cực lớn.

Diệp Bắc Minh lạnh giọng hỏi: “Bọn họ có bao nhiêu người?”

Phương Chấn trả lời: “Khoảng ba trăm ngàn người”.

Diệp Bắc Minh hỏi lại: “Vậy còn chúng ta?”

Phương Chấn nói: “Khoảng sáu trăm ngàn người”.

Diệp Bắc Minh hừ lạnh nhìn Phương Chấn: “Đúng là phế vật!”

“Long Soái, cậu…”

Phương Chấn ngây người, trong lòng có chút căm tức, nhưng cũng không dám phát tác.

Chỉ thấy Diệp Bắc Minh đảo mắt nhìn đám người trong khoang máy ba: “Còn cả các người, tất cả đều là phế vật!”

“Sáu trăm ngàn người đấu với ba trăm ngàn người còn rụt rè e sợ, các người rốt cuộc đang sợ cái gì?”

“Bốn chiếc tàu sân bay đến tận cửa nhà rồi vẫn còn giùng giằng với người ta?”

“Phải chờ người ta khai hỏa, các người mới đánh lại sao?”

“Các người không phải phế vật, vậy ai là phế vật?!!”

Diệp Bắc Minh chửi mắng một trận.

Đám người Phương Chấn cúi đầu, không dám phản bác.

Giây tiếp theo.

Diệp Bắc Minh nói: “Truyền lệnh ba quân, không tiếc bất cứ giá nào”.

“Lang Quốc, Hùng Quốc, Thúy Quốc, Tượng Quốc, bất kỳ kẻ nào dám vượt qua vùng biển của Long Quốc một bước”.

“Lập tức khai hỏa cho tôi, tiêu diệt toàn bộ!”

Lời vừa dứt.

Tất cả đều kinh hãi!

Ba mươi mấy người bên trong khoang máy bay mặt chấn động nhìn Diệp Bắc Minh.

Ngay cả Phương Chấn cũng sợ ngây người!

“Cái gì?”

“Long Soái!”

“Cậu… cậu… cậu nghiêm túc?”

Mấy người ngược lại hít một hơi khí lạnh, cảm giác da đầu tê dại.

Phương Chấn liên tục nuốt nước miếng: “Long Soái, cậu… cậu không phải đùa chứ?”

Diệp Bắc Minh lạnh như băng nhìn ông ta: “Ông nhìn tôi giống như đang đùa không?”

“Khai hỏa!!!”

“Rít!”

Mấy người cảm thấy phát rét, toàn thân kích động run rẩy.

Một phút sau.

Sáu trăm ngàn đại quân của chiến đội Tu La nhận được mệnh lệnh.

Khai hỏa với bất kỳ ai vượt qua thế lực vùng biển Long Quốc.

Trong nháy mắt, toàn bộ chiến đội Tu La chấn động!

“Trời ơi, khai hỏa?”

“Thật hay giả vậy!!!”

“Nghe nói là Long Soái hạ lệnh khai hỏa!”

“Mẹ kiếp, Long Soái đỉnh quá!!!”

“Ông đây đã không ưng đám hung thần kia lâu rồi, động tý khiêu chiến vùng biển Long Quốc, là cái thá gì thế!!!”

“Khai hỏa, toàn lực khai hỏa cho tôi!!!”
Chương 355: Long Soái lợi hại

Cùng lúc đó.

Trên một chiếc tàu sân bay của Hùng Quốc.

Đội thủy quân lục chiến của Hùng Quốc đang mặc quần cụt, luyện tập gánh nước trên tàu sân bay.

Hai binh lính Hùng Quốc mặt đầy hưởng thụ, nằm trên ghế trên bãi cát.

Hưởng thụ tắm nắng.

“Rosen, thoải mái quá, lại là một kỳ nghỉ tuyệt vời!”, một binh lính Lang Quốc cười, uống một hớp nước ngọt vị chanh.

Rosen đeo theo kính râm lớn: “Bob, ai nói không phải chứ?”

“Mỗi lần hành động đều giống như đang nghỉ phép vậy”.

“Chúng ta đến vùng biển của Long Quốc bao nhiêu lần rồi, đám người Long Quốc kia ngay cả một viên đạn cũng không dám bắn!”

Bob cười lớn: “Ha ha ha ha!”

“Thêm một năm nữa, tôi cũng sắp giải ngũ rồi”.

“Tôi sắp kết hôn với vị hôn thê của mình, đến lúc đó anh nhất định phải tới uống rượu mừng của chúng tôi đó”.

“Đương nhiên, vì tình bằng hữu giữa chúng ta, cạn ly”, Rosen giơ ly thủy tinh lên.

Hai người cụng ly.

Đoàng!

Bỗng nhiên.

Bầu trời truyền đến tiếng nổ kịch liệt.

Hỏa tiễn phá không trung!

Giây tiếp theo.

Vù vù vù!

Tàu sân bay truyền đến tiếng nổ khủng khiếp, radio thông báo: “Tất cả chiến sĩ lập tức vào hàng…”

Đoàng!!!

Hỏa tiễn rơi xuống, nổ tung boong tàu sân bay.

Binh lính Lang Quốc chết cả mảng.

Những binh lính Lang Quốc may mắn sống sót xuyên qua cửa sổ nhìn về phía Long Quốc, không kìm được lạnh toát sống lưng.

Vô số chiến hạm lái tới, máy bay chiến đấu trên bầu trời vang dội.

Vừa nhìn liền không thấy bờ!

Đạn đại bác giống như hạt mưa, liều mạng bắn tới, nổ bùm trong nước.

Vốn là tàu sân bay nghỉ phép, trong nháy mắt biến thành địa ngục nhân gian.

...

“Long Soái, đại quân Hùng Quốc phía đông bị thất bại, đang rút lui về phía Gia Quốc!”

“Long Soái, tàu sân bay Lang Quốc phía nam bị thương nặng, bây giờ đang rời khỏi vùng biển của chúng ta”.

Diệp Bắc Minh đứng ở đầu thuyền, vung tay: “Đừng bỏ qua cho người Lang Quốc, đánh chìm bọn họ!”

“Rõ!”

Quan truyền lệnh kích động đến mức toàn thân run rẩy.

Trong mắt đều là ánh sáng sùng bái!!!

Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp!

Anh ta chỉ muốn hét lớn một tiếng, Long Soái lợi hại!

“Long Soái, chiến hạm của Thúy Quốc tan rã, đã thất bại hoàn toàn!”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Chém chết hết, không chừa một mống!”

“Rõ!”

“Long Soái, Tượng Quốc đầu hàng!”

“Gió chiều nào xoay chiều đó, kẻ đầu hàng chém đầu hết, treo trên cột buồm!”

Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh băng: “Đồng thời, thông báo cho Tượng Hoàng, trong ba ngày đích thân đến gặp tôi giải thích hẳn hỏi”.

“Nếu không sáu trăm ngàn đại quân chiến đội Tu La lập tức chiếm Tượng Đô!”

Vang dội, ăn nói có khí phách!

Vô số các tướng sĩ của chiến đội Tu La cơ thể run rẩy, toàn thân nổi da gà.

Mặt đỏ tới mang tai, miệng thở hổn hển!

Trong lòng lẩm bẩm hai chữ ‘Long Soái’.

Chiến hạm phá nước, nhanh chóng tiến về phía trước.

Đám người Phương Chấn đứng phía sau toàn thân run rẩy nhìn bóng lưng người đàn ông.

Bọn họ biết hôm nay sắp tạo nên lịch sử!

“Trời ơi, Long Soái… còn cứng rắn hơn cô Tu La! Loại khí phách này đến cô Tu La cũng không dám làm như vậy?”

Trong lòng Phương Chấn kêu gào.

Trong lòng toàn thể tướng sĩ chiến đội Tu La đều ở đây gào thét.

Cuộc chiến hôm nay quả thật sảng khoái chưa từng có.

Tất cả phẫn uất trong lòng đều phát tiết ra ngoài.

...

Lúc này.

Thủ đô Gia Quốc.

Một đám tầng lớp cấp cao Lang Quốc, Hùng Quốc, Thúy Quốc đang tổ chức một tiệc rượu cao cấp.

Đột nhiên.

Một tướng quân lảo đảo xông vào: “Báo! Chuyện lớn không ổn rồi, Long Quốc ra tay”.

“Bốn nước liên quân thất bại toàn bộ!”

Trong nháy mắt.

Hội trường tiệc rượu yên lặng như tờ!

Khi ở Gia Quốc đang chấn động.

Dưới chân núi Côn Luân.

Cuồng phong gào thét, tuyết rơi phủ kín núi.

Một đám lão giả đang vội vã bước đi giữa vách núi, bên cạnh chính là vách đá vạn trượng, bọn họ như đứng trên đất bằng.

Một cô gái trong đám người kích động nói: “Ông nội, chúng ta thật sự có thể tiến vào Côn Luân Khư sao?”

Côn Luân Khư.

Nơi vô số võ giả mơ ước.

Nghe nói, tiến vào nơi đó, võ đạo mới bắt đầu.

Ngàn năm qua, điều vô số gia tộc ẩn thế, gia tộc Cổ Võ mơ ước chính là tiến vào Côn Luân Khư!

Nhưng tiến vào Côn Luân Khư quả thật còn khó hơn lên trời.

Đoàn người bọn họ cũng vì nhận được tin tức nơi này có cửa vào của Côn Luân Khư, cho nên mới tới điều tra.

Lão giả bên cạnh cau mày: “Ở đây tìm chút đi”.

Thiếu nữ chu miệng nhỏ nhắn: “Ông nội, chúng ta đã tìm nửa tháng rồi”.

“Cứ tiếp tục tìm như vậy, cũng chưa chắc có kết quả”.

Ánh mắt lão giả ảm đạm: “Chẳng lẽ võ giả bình thường như chúng ta thật sự không có cơ duyên tiến vào Côn Luân Khư sao?”

Bỗng nhiên.

Một giọng nói kích động truyền tới: “Ông cụ, người, có người!!!”

Một võ giả run rẩy chỉ vào một hướng.

Soạt!

Mọi người nhìn sang, con ngươi co rút kịch liệt, chỉ thấy không khí phía trước chập chờn.

Lại bốn năm bóng người đi ra.

“Côn Luân Khư!!!”

“Là người từ trong Côn Luân Khư đi ra!!!”

Đám người kích động, điên cuồng xông tới.

Khoảng cách mấy trăm mét, lập tức phóng đến.

Lão giả túm bả vai thiếu nữ, xông đến bên cạnh những bóng người kia.

Lúc này mới phát hiện, trước mặt là một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo bào tím, còn có bốn lão giả đội mũ rộng vành.

Ánh mắt Diệp Phi Phàm lạnh băng: “Võ giả giới thế tục?”

Lão giả bước nhanh về phía trước, mặt đầy cung kính: “Đại nhân, mọi ngươi chính là cường giả từ trong Côn Luân Khư đi ra?”

“Nhà họ Lưu tôi muốn tiến vào Côn Luân Khư, xin các đại nhân tác thành!”

“Chỗ này là ba mươi viên đan dược thượng phẩm, mời đại nhân vui vẻ nhận lấy”.

Ông ta lấy từ trong ngực một hộp gỗ đàn tử.

Cẩn thận mở ra.

Bốn lão giả đội mũ rộng vành còn chẳng buồn nhìn.

Giống như những đan dược thượng phẩm này là rác rưởi vậy.

“Phụt!”

Diệp Phi Phàm cười giễu cợt, bả vai rung kịch liệt: “Ha ha ha ha, đan dược thượng phẩm, oa!”

“Đan dược thượng phẩm, đuổi ăn mày sao?”

“Đồ chơi này ở Côn Luân Khư chó cũng không thèm ăn!!!”

Ầm!

Diệp Phi Phàm một cước đạp bay lão giả: “Lão già kia, ông coi cậu đây là ai hả?”

Phụt!

Lão giả phun ra một ngụm máu tươi, ngực lõm xuống, toàn bộ xương sườn đứt gãy.

Trong con ngươi thiếu nữ đều là máu tươi, cô ta gào thét: “Anh dám đánh ông nội tôi bị thương?”
Chương 356: Lai lịch của Thất sư tỷ

Soạt!

Cô ta rút một thanh kiếm dài, xông về phía Diệp Phi Phàm.

Diệp Phi Phàm mặt lộ vẻ giễu cợt, tiện tay túm lưỡi kiếm của trong tay thiếu nữ, dùng sức gập lại.

Một tiếng giòn dã, kiếm dài gãy thành hai khúc.

Trở tay dùng kiếm ấn vào vị trí cổ họng của thiếu nữ, khiến cô ta cứng ngắc tại chỗ, không dám có chút cử động nhỏ nào.

Lão giả kêu lên: “Đại nhân, xin đừng làm cháu gái tôi bị thương”.

Diệp Phi Phàm cười nói: “Được, vậy cậu đây hỏi ông một câu”.

“Đại nhân, xin cậu cứ nói”.

Lão giả cúi đầu.

Diệp Phi Phàm lập tức mở mắt: “Tôi đang tìm một người tên Diệp Bắc Minh, các người biết không?”

Con ngươi lão giả co quắp lại: “Diệp Bắc Minh?”

“Ông biết hắn?”

Bốn lão giả đội mũ rộng vành nhìn sang, một luồng áp lực khủng khiếp tấn công tới, khiến lão giả lập tức quỳ sụp xuống.

Nhắm mắt: “Biết… cả giới võ đạo không ai không biết Diệp Bắc Minh…”.

Lão giả nói tất cả những gì mình biết ra.

Diệp Phi Phàm có chút kinh ngạc: “Mẹ kiếp, xem ra em họ này của mình khá lợi hại đấy”.

Em họ?

Lão giả mặt đầy khiếp sợ, chẳng lẽ Diệp Bắc Minh cũng đi ra từ Côn Luân Khư?

Ông ta lo lắng cho an nguy của cháu gái: “Đại nhân, có thể thả cháu gái của tôi được không?”

Diệp Phi Phàm cười thâm ý: “Được”.

Trượt tay.

Phốc!

Đầu thiếu nữ bay lên cao, trực tiếp bị Diệp Phi Phàm giết.

Diệp Phi Phàm mặt giễu cợt: “Aiz, trượt tay”.

“A! A! A!!!”

Lão giả gầm thét đau thương, trái tim đau đớn như sắp nổ tung: “Tiểu Nhu!!! Tao liều mạng với mày!”

Lão giả hóa thân thành con dã thú giận dữ, lao tới.

Phụt!

Diệp Phi Phàm một quyền đánh nát bét lão giả: “Phế vật như kiến hôi cũng muốn tiến vào Côn Luân Khư?”

Những võ giả nhà họ Lưu khác thấy vậy cũng xoay người chạy.

Vèo!

Một lão giả đội mũ rộng vành trong số đó ra tay, ngón tay hướng về võ giả nhà họ Lưu đang chạy trốn, bắn ra một đường kình khí.

Tất cả người đều bị đánh gục!

Diệp Phi Phàm thay đổi sắc mặt: “Kiếm khí chỉ của Hàn trưởng lão đã xuất thần nhập hóa, đệ tử bội phục!”

“Hừ! Đi tìm Diệp Bắc Minh, nếu đồ công tử cần không ở trên người hắn, cậu chuẩn bị chết đi”, lão giả hừ lạnh.

Đi xuống chân núi.

Ba lão giả khác theo sát.

Diệp Phi Phàm nhìn bóng lưng ba người, khẽ run rẩy: ‘Diệp Bắc Minh… ngàn vạn lần cậu đừng làm tôi thất vọng!’

...

Trên boong tàu, Diệp Bắc Minh đang chỉ huy.

Đột nhiên.

Một cuộc điện thoại gọi tới.

Là Bát sư tỷ Lục Tuyết Kỳ: “Tiểu sư đệ, mau về Long Đô, nói cho em biết chuyện có liên quan đến Thất sư tỷ”.

Trong lòng Diệp Bắc Minh chấn động, vội vàng hỏi: “Bát sư tỷ, các chị đi đâu?”

“Sau khi tỉnh lại, không thấy các chị đâu, cũng không liên lạc được”.

Lục Tuyết Kỳ im lặng một lát.

Mới chậm rãi nói: “Tiểu sư đệ, trong điện thoại không tiện nói”.

“Em về Long Đô đi chị kể tình hình rõ ràng cho, chờ em ở phủ Long Soái”.

“Được!”

Diệp Bắc Minh không nói hai lời, trực tiếp quay lại Long Đô.

Tiến vào phủ Long Soái, Trần Lê Y vội vã đi tới: “Thiếu chủ, anh về rồi”.

“Ba sư tỷ của anh đều đang chờ anh đó”.

Diệp Bắc Minh có chút bất ngờ, cảnh giới võ đạo của Trần Lê Y từ cấp Huyền đã đề thăng đến cấp Địa rồi.

Mới một ngày chứ mấy?

Người phụ nữ cố chấp đó lại lên cấp rồi>

Không kịp suy nghĩ nhiều.

Diệp Bắc Minh chỉ muốn biết chuyện của Thất sư tỷ.

Đi thẳng đến phòng khách của phủ Long Soái, ba sư tỷ ngồi ở đó, nhìn thấy Diệp Bắc Minh, tất cả đều đứng dậy.

Diệp Bắc Minh trực tiếp hỏi: “Các sư tỷ, Thất sư tỷ rốt cuộc có chuyện gì thế?”

“Chiến đội Tu La cũng không về, còn bảo em đi chỉ huy một thời gian”.

“Rốt cuộc là chuyện gì?”

Lục Tuyết Kỳ khẽ nhíu mày.

Vương Như Yên yên lặng không nói.

Hoàng hậu Hôfng Đào than thở: “Chuyện của Thất sư tỷ đều do chị không tốt”.

“Nếu như không phải do chị, chị ấy sẽ không bị kẹt trong nhà không ra được”.

“Chuyện gì?”

Diệp Bắc Minh mặt đầy nghi ngờ.

Lục Tuyết Kỳ nhìn Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, em biết Thất sư tỷ là ai không?”

Diệp Bắc Minh nói: “Tu La mặt ngọc Liễu Như Khanh, thống soái chiến đội Tu La”.

Lục Tuyết Kỳ nhìn Diệp Bắc Minh: “Chị ấy còn có một thân phận khác, đến từ nhà họ Liễu của Côn Luân Khu”.

Diệp Bắc Minh ngây người: “Cái gì?”

“Thất sư tỷ đến từ Côn Luân Khư?”

Lục Tuyết Kỳ gật đầu: “Đúng vậy, lần trước Cửu sư muội bị thương, cần Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm”.

“Vật này trân quý thế nào, tiểu sư đệ em biết không?”

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.

Tuyết Liên Thiên Sơn thông thường rất rẻ.

Bây giờ đã có thể tự trồng được.

Tuyết Sơn Thiên Sơn mọc hoang chỉ cần có tuổi trên năm năm là có thể bán được vài trăm ngàn.

Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm trở nên có thể gặp không thể cầu.

Dù có tiền cũng chưa chắc có thể mua được.

Thất sư tỷ trong thời gian ngắn ngủi đã lấy được Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm, chắc chắn đã dùng thủ đoạn đặc biệt!

Giọng nói Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm là Thất sư tỷ lấy từ Côn Luân Khư ra?”

“Ừ”.

Lục Tuyết Kỳ gật đầu.

Đôi mi của Vương Như Yên khẽ nhíu lại: “Lần này các chị rời đi, thật ra là đến nhà họ Liễu Côn Luân Khư”.

“Chỉ là không có cách nào mang Thất sư tỷ về”.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh tràm xuống: “Em đích thân đi Côn Luân Khư một chuyến!”

Vương Như Yên, Lục Tuyết Kỳ, hoàng hậu Hồng Đào vội vàng ngăn lại Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, em đừng có gấp, nghe các chị nói xong đã”.

“Thất sư tỷ chỉ ở trong nhà, cũng không phải gặp nguy hiểm”.

“Dù em đi Côn Luân Khư thì có thể làm thế nào?”

Diệp Bắc Minh: ...

Đúng là quan tâm quá sẽ bị loạn.

“Ý của sư tỷ là?”

Anh nhìn ba người.

Lục Tuyết Kỳ nói: “Các chị chỉ muốn nói với em, đừng quá nóng nảy”.

“Thất sư tỷ sớm muộn sẽ về, sáu tuổi chị ấy đã lên núi, tu võ hai mươi năm”.

“Rời nhà lâu như vậy, đột nhiên về nhà một lần liền lấy đi Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm, em bảo nhà họ Liễu sẽ nghĩ thế nào?”

Lửa giận của Diệp Bắc Minh cũng nguôi ngoai vài phần.

“Đây là một bức thư tự tay Thất sư tỷ viết cho em, em tự mình xem đi”.

Cô ấy đưa ra một bức thư.
Chương 357: Thông tin của Cửu Thiên Tuế

Diệp Bắc Minh mở ra xem, bên trong là nét chữ ngay ngắn thanh gọn.

Đọc xong bức thư, Diệp Bắc Minh thở dài một hơi: “Thất sư tỷ không sao là tốt rồi, tỷ ấy bảo đệ tạm thời quản lý chiến đội Tu La”.

Tút tút tút!

Lúc này điện thoại đổ chuông.

Sau khi nhận điện, sắc mặt Diệp Bắc Minh liền trở nên quái dị.

Sao cô ta lại gọi điện cho mình?

“Được, tôi đến ngay”.

“Các vị sư tỷ, đệ còn có chút chuyện, đệ đi trước đây”.

Nhìn Diệp Bắc Minh rời đi.

Ánh mắt Vương Như Yên phức tạp: “Bát sư tỷ, chúng ta lừa tiểu sư đệ như vậy, có ổn thật không?”

Lục Tuyết Kỳ cắn môi đỏ, không nói gì.

Hoàng hậu Hồng Đào đau lòng: “Thật không công bằng với tiểu sư đệ!”

Lục Tuyết Kỳ lắc đầu, nhắm mắt: “Chỉ có như vậy, mới có thể bảo vệ được tiểu sư đệ”.

“Nếu để đệ ấy biết chuyện xảy ra ở Côn Luân Hư, với tính cách của tiểu sư đệ, sợ là sẽ trực tiếp giết vào Côn Luân Hư”.

Vương Như Yên cũng gật đầu: “Đúng thế, không thể để tiểu sư đệ biết”.

“Bắt đầu từ lúc đệ ấy xuống núi, tỷ đã biết đệ ấy chắc chắn là về báo thù”.

“Đáng tiếc, đệ ấy càng lúc càng gần với sự thực rồi”.

“Cũng may, tu vi của tiểu sư đệ đang tăng lên thần tốc”.

“Sẽ có một ngày, đợi khi đệ ấy có thể rung chuyển cả Côn Luân Hư, chúng ta lại nói mọi việc cho đệ ấy!”

Rung chuyển cả Côn Luân Hư?

Cả người Lục Tuyết Kỳ chấn động.

Cô ấy biết, chắc chắn ngày đó sẽ không còn xa!



Nửa tiếng sau.

Trong một nhà hàng ở Long Đô.

Trên bàn ăn trước cửa sổ sát mặt đất.

Ngụy Yên Nhiên trang điểm vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt thanh lạnh, khí chất cao ngạo.

Sau khi trở thành gia chủ của nhà họ Ngụy ở Long Đô, cô ta càng toát ra phong thái người bề trên.

“Tìm tôi có việc gấp gì?”

Giọng của một người đàn ông vang lên.

Ngụy Yên Nhiên vui mừng, kích động đứng lên: “Tôi không ngờ anh sẽ đến thật”.

Diệp Bắc Minh cười: “Mọi người từng giúp đỡ nhau, đều là bạn cả”.

Trong mắt của Ngụy Yên Nhiên lóe lên tia thất vọng: “Chỉ là bạn thôi sao?”

Tuy Ngụy Công là thái gia gia của cô ta, nhưng nhà họ Ngụy có quá nhiều con cháu.

Chỉ riêng thế hệ của cô ta đã có hơn trăm người.

Cho nên, Ngụy Yên Nhiên không nghĩ rằng Diệp Bắc Minh là kẻ thù của cô ta.

Ngược lại vì có Diệp Bắc Minh, cô ta mới có thể trở thành người nắm quyền nhà họ Ngụy, biết ơn còn không kịp.

Tranh đấu hào môn, vẫn luôn như vậy!

Diệp Bắc Minh biết tâm tư của Ngụy Yên Nhiên: “Sao thế? Nhà họ Ngụy rất khó sống ư?”

“Ừm”.

Ngụy Yên Nhiên gật đầu, hơi rầu rĩ, tiến lên khoác cánh tay của Diệp Bắc Minh.

Kéo anh đến ngồi bên cạnh.

Diệp Bắc Minh không từ chối, mùi hương cơ thể ập vào mũi.

Hương thơm dịu nhẹ.

“Nhà họ Ngụy hiện tại, giậu đổ bìm leo, càng ngày càng thảm”.

Ngụy Yên Nhiên thở dài một tiếng.

Diệp Bắc Minh thản nhiên hỏi: “Cô muốn tôi giúp cô thế nào?”

“Anh có thể đến ăn bữa cơm với tôi, đã là giúp tôi rồi”, Ngụy Yên Nhiên cười tươi như hoa.

“Ồ?”

Diệp Bắc Minh bất ngờ.

Ánh mắt Ngụy Yên Nhiên lóe lên: “Giờ đây anh uy danh hiển hách, tôi cố ý chọn vị trí nổi bật nhất trong nhà hàng này”.

“Không biết có bao nhiêu người đang nhìn, chẳng bao lâu nữa, cả Long Đô này đều biết”.

“Ngụy Yên Nhiên tôi là người phụ nữ… ừm, bạn giới tính nữ của anh…”

“Còn ai dám làm gì nhà họ Ngụy tôi?”

Diệp Bắc Minh cười, không đáp lời.

Ngụy Yên Nhiên hơi lúng túng.

Cô ta không biết suy nghĩ trong lòng Diệp Bắc Minh, chỉ có thể gọi một tiếng: “Phục vụ, mang đồ lên đi!”

Rất nhanh các món ăn được mang lên đầy đủ.

Diệp Bắc Minh cũng đói rồi, cúi đầu ăn và không nói gì.

Ngụy Yên Nhiên thấy kỳ lạ hỏi: “Sao thế, có tâm sự à?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi đang tìm người, dạo này không có manh mối gì, có chút buồn phiền”.

“Anh tìm ai?”

“Cô không phải là người của giới võ đạo, có lẽ cũng không biết”.

“Nói ra xem, lỡ như tôi biết thì sao?”

Diệp Bắc Minh suy nghĩ, nói cho Ngụy Yên Nhiên cũng không sao.

Bèn nhả ra ba chữ: “Cửu Thiên Tuế”.

Ngụy Yên Nhiên ngẩn người: “Anh tìm ông ta làm gì?”

Soạt!

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu.

“Cô biết thật hả?”

“Biết”.

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại, ánh mắt lộ ra hàn ý.

Không phải nhằm vào Ngụy Yên Nhiên, mà là Cửu Thiên Tuế!

Ngụy Yên Nhiên không nhịn được ớn lạnh, kẹp chặt chân theo bản năng.

Nhớ lại một lúc.

“Có một lần tôi nghe lén được Ngụy Công từng nói muốn đến núi Phong thăm viếng Cửu Thiên Tuế”.

“Núi Phong?”

Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng lên, nhìn về phía Tây Long Đô.

Ở bên ngoài thành phố lớn phồn hoa náo nhiệt có một ngọn núi lớn.

Vì trên núi trồng hơn một trăm kilomet cây phong, cho nên được đặt tên là núi Phong.

“Đúng thế, tôi còn nghe lén được mấy từ như cái gì mà tổng bộ… Huyền Hồn, ở núi Phong”.

“Tổng bộ… Huyết Hồn?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người, bùng phát ra sát ý ngút trời: “Tổng bộ điện Huyết Hồn?”

“Đúng đúng đúng, chính là từ này”.

Ngụy Yên Nhiên kinh ngạc gật đầu.

Những thực khách khác trong nhà hàng cũng nhìn qua với vẻ mặt chấn kinh.

Chỉ thấy trên người Diệp Bắc Minh lại nổi lên khí huyết màu đỏ, giống như ngọn lửa đang bùng cháy.

Tất cả đều kinh hãi!

Diệp Bắc Minh quay người, trên người phát ra khí tức cuồng bạo: “Ngụy Yên Nhiên, cô đúng là ngôi sao may mắn của tôi!”

“A?”

Ngụy Yên Nhiên mở to đôi mắt, mặt đỏ tía tai.

Ngôi sao may mắn?

Sao bỗng dưng lại nói lời tình cảm chứ.

Diệp Bắc Minh không giải thích nhiều, kéo cánh tay của Ngụy Yên Nhiên: “Cô có lái xe đến không?”

“Có”.

Ngụy Yên Nhiên gật đầu, kệ cho Diệp Bắc Minh kéo ra khỏi nhà hàng.

Trong lòng vô cùng vui sướng, sắc mặt thẹn thùng.

Diệp Bắc Minh chủ động của kéo tay của mình đó!

“Đi thôi, đưa tôi đến núi Phong”.

Cửu Thiên Tuế!

Tổng bộ Huyết Hồn!

Cuối cùng đã bị tôi tìm được rồi!

Lần này, nhất định phải cho các người trả giá bằng máu.
Chương 358: Cấm địa nhà họ Long!

Núi Phong.

Diệp Bắc Minh và Ngụy Yên Nhiên đi đến nơi đây.

Trời đã vào thu, hơn trăm dặm lá phong đỏ thu hút rất nhiều du khách, khắp chỗ đều là đoàn người đang chụp ảnh.

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại, nhìn sơn cốc phía trước.

Bỗng nhiên.

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, cậu may mắn thật đó!”

“Xông bậy đánh bừa, vậy mà cậu lại tìm được đến nơi này”.

“Đã cảm nhận được chưa? Phía trước có kết giới đang dao động!”

Diệp Bắc Minh nghiêm trọng gật đầu: “Cảm nhận được rồi”.

Kết giới ở nơi này rất giống với kết giới ở Côn Luân Hư.

Nhưng mỏng yếu hơn nhiều.

Võ giả võ thánh trở xuống đến núi Phong, vốn không thể phát hiện có kết giới dao động.

Càng đừng nói là người bình thường!

Chẳng trách Vạn Lăng Phong cho người đi điều tra, vẫn không có tin tức.

Ngụy Yên Nhiên ở một bên đỏ mặt: “Này, anh cảm nhận được cái gì?”

Chắc không phải cảm nhận được sự ái mộ của mình chứ.

Trái tim nhỏ của Ngụy Yên Nhiên đập mạnh thình thịch.

Anh ấy đúng là biết mọi thứ!

Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn Ngụy Yên Nhiên một cái: “Nơi này rất nguy hiểm, cô về đi”.

“A?”

Ngụy Yên Nhiên há hốc cái miệng nhỏ, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh: “Phong cảnh ở đây rất đẹp, lấy đâu ra nguy hiểm?”

Liền sau đó, Diệp Bắc Minh giơ tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay của anh.

Vù!

Một luồng sát khí ngút trời từ trong cơ thể của anh bùng phát ra.

Giống như ngọn lửa đang bùng cháy!

Du khách xung quanh sợ hãi nhìn qua, một người đàn ông cầm một thanh kiếm đầu rồng đứng trong khu phong cảnh hữu tình, trên người còn bốc lên một thứ như ngọn lửa.

Có thể không sợ sao?

Rắc rắc rắc!

Một vài người không sợ chết lấy điện thoại và máy ảnh ra chụp lại.

Chỉ thấy Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đi vào trong sơn cốc, chém một đường kiếm vào một tảng đá phía trước.

Ầm ầm!

Tiếng vang kinh thiên động địa, tất cả du khách đều sửng sốt.

Sơn cốc phía trước lại xuất hiện một lối cửa, rộng rãi sáng sủa, bên trong như động trời.

Ngụy Yên Nhiên cũng trợn mắt há hốc miệng, giống như nhìn thấy quỷ.

“Thật to gan, dám xông vào cấm địa nhà họ Long!”

Một tiếng quát lớn.

“Chết!”

Liền sau đó, mười mấy bóng người từ bên trong xông ra, cuồng phong đáng sợ cuồn cuộn đến.

Những du khách bên ngoài giống như gặp ma.

Có chuyện gì vậy?

Sao đột nhiên trong sơn cốc có người xông ra!

Diệp Bắc Minh quét ngang kiếm Đoạn Long trong tay, kiếm khí dập dờn!

Phụt!

Mấy cao thủ võ tông xông ra đều bị chém thành sương máu.

“A!”

Các du khách kinh sợ hét lớn: “Giết người rồi, mau báo cảnh sát đi!”

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long giết vào trong cấm địa nhà họ Long.



Trong một khu sân viện mang hương sắc cổ xưa.

Một người đàn ông mặc áo choàng màu đen đang trò chuyện với một ông lão.

Sắc mặt hai người biến đổi bất định.

Chính là hai người điện chủ Huyết Hồn và Cửu Thiên Tuế!

Ầm ầm!

Một tiếng vang lớn, trời rung đất chuyển.

Cửu Thiên Tuế ngẩng đầu nhìn về hướng lối vào cấm địa nhà họ Long: “Có chuyện gì vậy?”

Một người làm vội vàng chạy vào: “Cửu Thiên Tuế, xảy… xảy ra chuyện lớn rồi”.

“Có một thanh niên xông vào đây!”

Vẻ mặt Cửu Thiên Tuế biến sắc: “Cái gì?”

“Ai mà to gan như vậy, dám xông vào cấm địa nhà họ Long!”

“Lẽ nào không biết nhà họ Long ta là gia tộc người canh giữ sao? Đáng chết!”

Điện chủ Huyết Hồn cau mày, dâng lên dự cảm không tốt.

Mí mắt giật mạnh!

Cửu Thiên Tuế quát lớn một tiếng: “Mở camera!”

Lập tức lấy ra một chiếc laptop, mở camera giám sát ở chỗ lối vào cấm địa nhà họ Long.

Lúc này, Diệp Bắc Minh vừa chém ra một đường giết mười mấy võ giả xông lên.

Camera giám sát ở một bên chuyển động, chậm rãi quay chuẩn vào anh.

Khuôn mặt lạnh lùng!

Ánh mắt lạnh như băng!

Giống như một sát thần, tay cầm kiếm Đoạn Long.

Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, cả người Cửu Thiên Tuế thộn ra: “Sao lại là hắn!”

Tim dừng đập một nhịp.

Diệp Bắc Minh giết đến cửa rồi!

Làm sao có thể?

“Vãi!”

Điện chủ Huyết Hồn cũng chấn kinh không thôi: “Hắn… làm sao hắn tìm được nơi này?”

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu nhìn máy quay: “Cửu Thiên Tuế, xin lỗi, hình như tôi tìm được ông rồi”.

“Hình như nơi này chỉ có một lối ra, đừng vội, trận săn giết bắt đầu”.

“Tôi sẽ từ từ giết sạch tất cả người ở đây, kể cả ông, Cửu Thiên Tuế!”

Phập!

Một tiếng động lớn vang lên.

Màn hình lập tức đen xì.

Cửu Thiên Tuế trước laptop giật khóe miệng: “Tên điên khùng này, hắn tìm được nơi này bằng cách nào?”

Đồng tử của điện chủ Huyết Hồn co lại: “Đáng chết!”

“Sao đột nhiên Diệp Bắc Minh lại đến đây?”

“Chẳng phải hắn ở vùng biển phía Nam sao? Sao tên nhóc này giống như u linh vậy!”

Điện chủ Huyết Hồn đi đi lại lại.

Vô cùng căng thẳng!

“Xong rồi, xong rồi… Diệp Bắc Minh là kẻ điên, hắn sẽ giết chúng ta thật!”

Lo lắng như con kiến trong nồi nóng.

Cửu Thiên Tuế tiện tay ném laptop, trên khuôn mặt già nua lóe lên sát ý băng lạnh.

Bỗng nhiên.

Ông ta phát ra tiếng cười dữ tợn: “Đến đúng lúc lắm, tôi đang buồn vì không có cơ hội giết Diệp Bắc Minh đây!”

“Bây giờ xem ra đây là cơ hội tốt nhất!”

Điện chủ Huyết Hồn ngẩn người: “Ông bạn, ông đừng đùa, tôi không muốn nộp mạng đâu”.

“Không được, bây giờ bỏ đi có lẽ còn có cơ hội sống!”

Điện chủ Huyết Hồn ngồi không yên.

Cửu Thiên Tuế lại lắc đầu: “Điện chủ Huyết Hồn, nhà họ Long tôi là một trong những gia tộc người canh giữ, ông cho rằng không có con át chủ bài nào sao?”

“Quên nói với ông, lão tổ Hiên Viên nhà họ Long tôi vẫn luôn bế quan ở cấm địa”.

Thở dài một tiếng: “Tám mươi năm rồi, hôm nay lão tổ cũng nên xuất quan rồi phải không?”

Điện chủ Huyết Hồn hít khí lạnh: “Ông… ông nói cái gì?”

“Long Hiên Viên… ông ta chưa chết?”

“Làm sao có thể!”

Điện chủ Huyết Hồn lại hít khí lạnh, kinh sợ đến toàn thân run lên.

Sợ đến suýt nữa trực tiếp quỳ xuống!

Tám mươi năm trước, Long Hiên Viên đã hơn hai trăm tuổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK