Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 681: Theo tôi về bái sư

“Chặn cô ta lại!”

Bà lão quyết đoán hạ lệnh.

Mấy cô gái nhanh chóng tiến lên, ngăn Hạ Nhược Tuyết lại.

Hạ Nhược Tuyết cảnh giác nhìn mấy người: “Các người là ai? Tôi không quen biết các người!”

Một cô gái trong đó khẽ cười: “Cô gái, sư phụ của chúng tôi rất có hứng với cô!”

“Sư phụ?”

Hạ Nhược Tuyết cau mày.

Bà lão chậm rãi đi đến, ngắm nhìn Hạ Nhược Tuyết từ trên xuống dưới.

Đột nhiên ra tay, tóm chặt cổ tay của Hạ Nhược Tuyết!

“Bà!”

Hạ Nhược Tuyết phát hiện không thể phán kháng, sức mạnh của bà lão trực tiếp áp chế chặt cô ấy: “Tiền bối, tôi không quen biết các người, chỉ là tình cờ gặp các người, không thù không oán!”

“Nếu có chỗ nào đắc tội, tôi tạ lỗi với bà!”

Bà lão mỉm cười: “Cô bé, đừng sợ”.

“Tôi là Diệt Tuyệt Thượng Nhân, Thái thượng trưởng lão Thần Kiếm Môn!”

Đám người vây quanh xem nghe thấy ba chữ ‘Thần Kiếm Môn’, tất cả đều kinh hãi.

“Thần Kiếm Môn?”

“Bà lão này còn là Thái thượng trưởng lão của Thần Kiếm Môn, trời ơi, lai lịch lớn như vậy ư?”

Rất nhiều võ giả lùi lại mấy bước theo bản năng.

Thần Kiếm Môn là một trong tông môn hàng đầu nhất của Đại Lục Chân Võ!

Chỉ thấp hơn nửa cái đầu so với gia tộc thượng cổ!

Hạ Nhược Tuyết lắc đầu: “Tiền bối, tôi không biết Thần Kiếm Môn gì hết, xin bà cho tôi đi!”

Diệt Tuyệt Thượng Nhân không quan tâm đến lời của Hạ Nhược Tuyết: “Không biết Thần Kiếm Môn cũng không sao, theo tôi về Thần Kiếm Môn bái sư đi!”

Vẻ mặt Hạ Nhược Tuyết biến sắc: “Không được!”

Nói xong, cô ấy giằng khỏi tay của bà lão!

Diệt Tuyệt Thượng Nhân sầm mặt: “Cô từ chối tôi?”

Mấy cô gái lạnh lùng nhìn qua: “Cô đừng không biết tốt xấu!”

“Sư phụ nhìn trúng cô là cái phúc mấy đời của cô, cô còn dám từ chối?”

“Biết điều thì mau chóng quỳ xuống bái sư, theo chúng tôi về Thần Kiếm Môn!”

“Sau này cô sẽ biết, hôm nay mình may mắn đến thế nào!”

Mấy cô gái cất giọng cao cao tại thượng.

“Tôi không muốn đến Thần Kiếm Môn, tôi còn có chuyện quan trọng phải làm!”

Hạ Nhược Tuyết không ngừng lùi lại.

Diệt Tuyệt Thượng Nhân cất giọng lạnh như băng: “Đưa đi!”

“Vâng, sư phụ!”

Mấy cô gái tiến lên.

Hạ Nhược Tuyết muốn phản kháng, nhưng trực tiếp bị khống chế.

Hạ Nhược Tuyết tuyệt vọng: “Không… đừng!”

“Tiền bối, cầu xin bà đừng đưa tôi đi, tôi phải về Côn Luân Hư!”

“Tôi phải về Côn Luân Hư!”

“Nếu tôi không về Côn Luân Hư thông báo cho Bắc Minh, Tôn Thiến sẽ gặp nguy hiểm!”

“Tiền bối, cầu xin bà đấy!”

Diệt Tuyệt Thượng Nhân lạnh lùng hừ một tiếng: “Hừ! Côn Luân Hư cái gì, Bắc Minh Tôn Thiến cái gì!”

“Bắt đầu từ bây giờ, cô ngoan ngoãn theo tôi học võ đi!”

“Cô có được thể Kiếm Tâm hoàn hảo trời sinh, tu luyện kiếm đạo sẽ tiến bộ cực nhanh!”

“Bắt đầu từ bây giờ, quỹ đạo cuộc đời cô sẽ thay đổi, sau này người thân bạn bè của cô đều không thể với cao tới cô!”

“Quên hết đám chó đám mèo đó đi!”

“Không… đừng!”

Hạ Nhược Tuyết cắn răng, phản kháng kịch liệt.

Cô ấy điên cuồng giãy dụa, cắn một cái lên cổ tay của cô gái bắt cô ấy.

“Đau chết mất!”

Cô gái bị cắn tức giận quát một tiếng: “Đê tiện, cô dám cắn tôi? Muốn chết hả!”

Đang định ra tay.

Diệt Tuyệt Thượng Nhân lạnh lùng quát lên: “Cô dám làm cô ta bị thương, tôi cho cô chết!”

Cô gái bị cắn kinh hãi, vội vàng hạ bàn tay đang giơ lên.

“Ô!”

Hạ Nhược Tuyết kêu một tiếng, trực tiếp ngất xỉu, bị đám người đưa đi.



Khi Diệp Bắc Minh về đến Thanh Huyền Tông, trời đã sáng.

Một vài đệ tử rèn luyện buổi sáng nhìn thấy Diệp Bắc Minh đi, liền nhường ra một lối đi theo bản năng.

Đợi sau khi anh đi qua, mới dám cẩn thận nhỏ tiếng bàn tán.

“Hắn chính là Diệp cuồng nhân sao?”

“Diệp cuồng nhân? Ai vậy?”

Có người hỏi.

Các đệ tử khác không nhịn được nhìn qua: “Ngay cả Diệp cuồng nhân mà anh cũng không biết?”

“Diệp cuồng nhân chính là Diệp Bắc Minh, ngày đầu tiên hắn đến Thanh Huyền Tông đã giết Ô Tử Tuấn!”

“Ngay cả sát hạch nhập môn cũng không tham gia, đã được Thái thượng trưởng lão Lãnh Nguyệt trực tiếp thu nhận làm đệ tử!”

“Hôm qua lại vì tâm trạng không tốt, trực tiếp phế Ô Lục và mười mấy đệ tử nội môn, phế bỏ hết võ công của bọn họ!”

“Theo thông tin đáng tin cậy, mấy chục trưởng lão muốn xử lý Diệp Bắc Minh, Lãnh Nguyệt trưởng lão và Sát Thần trưởng lão cùng liên thủ chống lưng cho hắn…”

Tin này vừa được nói ra!

Toàn hiện trường chấn kinh!

“Vãi!”

“Không phải chứ?”

“Hai thái thượng trưởng lão chống lưng cho tên nhóc đó?”

“Chẳng trách hắn dám ngông cuồng như vậy!”

Rất nhiều đệ tử hiểu ra.

Có người nhắc nhở: “Được rồi, sau này chúng ta gặp được Diệp cuồng nhân thì đi đường vòng là được, tuyệt đối đừng chọc vào kẻ này!”

Nghe mọi người bàn luận.

Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên nụ cười!

Mình có đáng sợ thế không?

Thực ra, nếu người khác không chọc vào anh, anh vẫn rất tốt bụng!

Thật đấy!

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh dừng bước chân, chiếc nhẫn trữ vật trên ngón tay lóe lên hào quang.

“Có chuyện gì vậy?”

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh biến sắc.

Đây là nhẫn trữ vật của mẹ để lại, Diệp Bắc Minh vẫn luôn mang theo bên mình!

Sao đột nhiên có phản ứng?

“Cậu nhóc, tôi cảm nhận được khí tức của mẹ cậu rồi!”
Chương 682: Huyết mạch của con trai

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hô lớn.

Diệp Bắc Minh ngẩn người, khuôn mặt lập tức đỏ bừng: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, vậy là thế nào? Mau nói đi!”

“Rốt cuộc là thế nào?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhanh chóng giải thích: “Tôi biết cậu vẫn luôn tìm kiếm thông tin của mẹ, cho nên lúc nào tôi cũng tìm khí tức của mẹ cậu ở cả Đại Lục!”

“Mới vừa nãy, lúc chiếc nhẫn trữ vật sáng lên, tôi cảm nhận được khí tức của mẹ cậu!”

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh rất kích động.

“Rốt cuộc là thế nào chứ?”

“Chẳng lẽ chiếc nhẫn trữ vật phát ra khí tức của mẹ tôi?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Không phải, không phải vấn đề ở chiếc nhẫn trữ vật này”.

“Mà khí tức của bản thân mẹ cậu, có lẽ mới vừa nãy, bà ấy xuất hiện ở một nơi nào đó trên thế giới này!”

Diệp Bắc Minh hít thở dồn dập: “Tìm, mau tìm cho tôi!”



Cùng lúc đó, trên không trung của một hòn đảo trên Biển Vô Biên, một người phụ nữ bỗng giáng xuống.

Nhìn kỹ lại, người phụ nữ này lại giống Diệp Bắc Minh đến bảy tám phần!

Trên khuôn mặt bà ấy hiện lên vẻ kích động, cúi nhìn hòn đảo phía dưới: “Huyết mạch của con trai mình?”

“Tên khốn Minh Nhi này, đã có con sớm như vậy?”

“Ha ha! Đúng là không làm mình mất mặt!”

“Cháu của Thánh Nữ Ma tộc, làm sao có thể chịu khổ ở đây?”

Liền sau đó.

Diệp Thanh Lam trực tiếp ra tay, ném ra một đóa hoa sen thần bí.

Hoa sen nhanh chóng to lên, tỏa ra sức mạnh thần bí, Tôn Thiên lại được hoa sen trực tiếp thu vào trong!

Chu Nhược Giai lao ra: “Tôn Thiến, bà là ai...!”

Kinh hãi hô một tiếng, nhìn chằm chằm người phụ nữ đứng trên không trung: “Bà… anh Bắc Minh, đợi đã, bà là mẹ của anh Bắc Minh?”



Lúc này ở Thanh Huyền Tông.

“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm giọng: “Cậu nhóc, không thấy khí tức của Tôn Thiên nữa!”

“Hơn nữa, khí tức của mẹ cậu cũng biến mất hoàn toàn rồi!”

Diệp Bắc Minh ngẩn người, vội vàng hỏi: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Cậu nhóc, theo lý mà nói, không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy, khí tức của mẹ cậu và Tôn Thiên cùng biến mất!”

“Chỉ có một cách giải thích!”

Diệp Bắc Minh lên tiếng: “Giải thích thế nào?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng nghiêm trọng: “Mẹ của cậu đột nhiên xuất hiện, sau đó đưa Tôn Thiến đi!”

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh mở to đôi mắt, vẻ mặt không thể tin nổi: “Chuyện này cũng thật khó tưởng tượng quá!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tiếp tục giải thích: “Không phải không có khả năng này, bây giờ tôi có thể chắc chắn”.

“Mẹ của cậu tuyệt đối không phải là người bình thường, lúc nào bà ấy cũng đang dõi theo mọi hành động của cậu!”

“Tôn Thiến đã có con của cậu, mẹ cậu có thể không biết sao?”

“Vì sự an toàn của cháu nội bà ấy, bà ấy thực sự rất có thể sẽ ra tay, đưa Tôn Thiến đi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi: “Cậu nhóc, cậu còn cảm nhận được huyết mạch gặp nguy hiểm không?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người tại chỗ.

Anh đang nhớ lại những việc đã qua!

Cuối cùng, hơi suy ngẫm gật đầu: “Thông qua cách giải thích của ông, đúng là có khả năng này”.

“Bắt đầu từ khoảnh khắc vừa nãy, tôi lại yên tâm rồi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ cười: “Vậy thì đúng rồi, bây giờ Tôn Thiến an toàn tuyệt đối rồi!”

Diệp Bắc Minh thở nhẹ nhõm một hơi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã nói như vậy rồi, có lẽ không vấn đề.

“Tiểu sư đệ, thì ra đệ ở đây!”

Một giọng nói lanh lảnh vang lên.

Diệp Bắc Minh vừa quay đầu, thập sư tỷ Vương Như Yên đi đến với sắc mặt hơi tái nhợt.

Cô ấy mỉm cười với Diệp Bắc Minh, đưa một chiếc nhẫn trữ vật qua: “Tiểu sư đệ, bên trong có khoảng một tỷ khối nguyên”.

“Có lẽ có ích với đệ, nếu không đủ, các tỷ tiếp tục gom cho đệ!”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh dao động: “Thập sư tỷ, khí sắc của tỷ không tốt lắm, có chuyện gì vậy?”

Vương Như Yên cười nhẹ nhàng: “Tỷ không sao, chỉ là mấy ngày nay hơi mệt”.

“Đệ yên tâm đi, tỷ nghỉ ngơi mấy ngày là được”.

Diệp Bắc Minh cảm thấy không đúng: “Thập sư tỷ, đệ có chuyện giấu đệ, đúng không?”

Anh tiến lên một bước, tóm cổ tay của Vương Như Yên!

Vẻ mặt bỗng biến sắc!

“Chân nguyên hỗn loạn, đan điền bị tổn thương!”

“Kinh mạch bị tổn thương với mức độ khác nhau!”

Trong lòng Diệp Bắc Minh bùng lên ngọn lửa giận: “Thập sư tỷ, là ai làm tỷ bị thương?”

Vẻ mặt của Vương Như Yên hơi hoảng loạn: “A… không có, tỷ không sao”.

Diệp Bắc Minh nghiêm mặt: “Đan điền cũng bị thương rồi, kinh mạch tổn thương, tỷ còn nói không sao?”

“Mau ngồi xuống!”

Diệp Bắc Minh bảo Vương Như Yên ngồi khoanh hai chân!

Lập tức lấy ra mấy cây kim châm, cắm vào trong cơ thể của Vương Như Yên, hồi phục kinh mạch bị tổn thương cho cô ấy!

Một lát sau, tình trạng của Vương Như Yên tốt lên rất nhiều: “Tiểu sư đệ, quả nhiên có được chân truyền Quỷ Môn Thập Tam Châm, có lẽ y thuật của đệ và tam sư tỷ không phân cao thấp đấy”.

Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp của Vương Như Yên: “Thập sư tỷ, rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Là ai đánh tỷ bị thương?”

Vương Như Yên khẽ cười một tiếng: “Ôi trời, tiểu sư đệ, người tập võ bị thương là rất bình thường”.

“Tỷ thực sự không sao, đệ đừng hỏi nữa”.
Chương 683: Lôi đài thách chiến

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không đúng, tỷ đừng nghĩ lừa được đệ!”

“Rõ ràng thương tích của tỷ là vết thương mới, chắc chắn là bị thương do đánh võ!”

“Thập sư tỷ, rốt cuộc là thế nào?”

Vương Như Yên cắn môi đỏ, cúi đầu không nói gì.

Diệp Bắc Minh thở dài một hơi: “Thập sư tỷ, tỷ coi đệ là người ngoài sao?”

“Hả?”

Vương Như Yên kinh hãi trong lòng: “Tiểu sư đệ, tỷ không có!”

Diệp Bắc Minh đỏ đôi mắt: “Nếu đã không coi đệ là người ngoài, tại sao tỷ bị thương cũng không nói cho đệ?”

“Tỷ cảm thấy như vậy là tốt cho đệ sao?”

“Đệ đường đường là đàn ông cao bảy tấc, ngay cả sư tỷ của mình cũng không bảo vệ được?”

“Thập sư tỷ, bây giờ đệ trưởng thành rồi!”

“Lúc ở núi Côn Luân, các tỷ bảo vệ che chở cho đệ!”

“Sau khi xuống núi, các tỷ cưng chiều đệ, mặc cho đệ gây họa, cuối cùng đều là các tỷ giải quyết hậu quả cho đệ!”

Diệp Bắc Minh cất giọng nghiêm túc: “Bây giờ đệ đã có sức mạnh bảo vệ các tỷ, chẳng lẽ các tỷ còn muốn để đệ trốn sau lưng các tỷ sao?”

Anh hít sâu một hơi!

Chậm rãi đứng lên!

Lúc này, sự tự tin mạnh mẽ bùng phát ra từ trong cơ thể anh: “Lần này, nên đổi thành đệ bảo vệ các tỷ!”

Cơ thể của Vương Như Yên run lên, hơi cay sống mũi.

Nước mắt long lanh trong khoang mắt, giọng của cô ấy nghẹn ngào: “Được, được, được!”

“Tiểu sư đệ, đệ trưởng thành rồi!”

Diệp Bắc Minh hỏi: “Thập sư tỷ, rốt cuộc tại sao các tỷ bị thương?”

Vương Như Yên lên tiếng: “Các tỷ tham gia lôi đài thách chiến của Thanh Huyền Tông!”

“Lôi đài thách chiến?”

Diệp Bắc Minh rất thông minh, lập tức phản ứng lại: “Chẳng lẽ một tỷ khối nguyên này là các sư tỷ thắng được từ lôi đài?”

“Tiểu sư đệ, đệ đừng trách các tỷ”.

Vương Như Yên mỉm cười: “Mọi người nhìn ra đệ rất cần nguyên, không có cách nào mới ra hạ sách này!”

Diệp Bắc Minh có dự cảm không tốt: “Thập sư tỷ, lôi đài thách chiến này rất nguy hiểm phải không?”

Vương Như Yên cười dịu dàng: “Thực ra cũng không phải rất nguy hiểm, lôi đài thách chiến là một hình thức đấu võ của Thanh Huyền Tông thôi”.

“Chi có điều có thêm phần thưởng!”

“Sáu tỷ muội các tỷ hợp thành một đội”.

“Chỉ cần dùng một trăm triệu nguyên làm tiền cược, thì có thể khởi động lôi đài thách chiến!”

“Các đệ tử khác nếu muốn thách chiến bọn tỷ, thì phải lấy ra một trăm triệu khối nguyên!”

“Nếu các đệ tử khác có thể đánh bại sáu người các tỷ, thì có thể giành được phần thưởng một trăm triệu nguyên!”

“Nếu thách chiến thất bại, một trăm triệu nguyên sẽ là của các tỷ!”

“Nếu đệ tử nhóm thứ hai muốn tiếp tục thách chiến, phải ủng hộ hai trăm triệu khối nguyên!”

Vương Như Yên nói rất nhẹ nhàng.

Dùng đầu ngón tay nghĩ cũng biết!

Lôi đài này, chắc chắn vô cùng nguy hiểm!

Đúng là cuộc chiến sinh tử!

Trên thực tế cũng là như vậy, mỗi năm Thanh Huyền Tông có rất nhiều đệ tử chết trên đài võ đạo.

Càng đừng nói đến tệ tử bị tàn phế!

Chính vì chế độ cá lớn nuốt cá bé này, mới khiến đệ tử của Thanh Huyền Tông giữ được nhiệt huyết!

Diệp Bắc Minh đỏ mắt: “Thập sư tỷ, sau này không cần như vậy”.

“Đệ không cho phép các tỷ mạo hiểm vì đệ!”

“Đúng rồi, các sư tỷ khác đâu?”

Vương Như Yên nhả ra một câu: “Mấy vị sư tỷ còn đang trên lôi đài, đã ba ngày ba đêm rồi…”

Diệp Bắc Minh lạnh sống lưng: “Cái gì?”

“Đi thôi!”



Cùng lúc đó, quảng trường võ đạo.

Trên đài võ đạo khổng lồ một trăm mét vuông.

Lục Tuyết Kỳ cầm bảo kiếm, chém ra một đường kiếm khí màu đỏ, nghiền áp tất cả dễ như trở bàn tay!

Phập!

Người đàn ông thách chiến ở đối diện lấy ra một cái khiên màu xanh, tuy chặn được đường kiếm khí này.

Nhưng vẫn bị đánh bay đi, trượt rơi ra ngoài đài võ đạo!

Một ông lão thản nhiên lên tiếng: “Hiệp thứ sáu, Lục Tuyết Kỳ thắng!”

“Đây đã là đội thách chiến thứ ba, nếu có người thách chiến lần thứ tư, phần thưởng thách chiến sẽ là tám trăm triệu khối nguyên!”

“Được!”

Đệ tử xung quanh đài võ đạo hoan hô.

“Tuy Lục sư muội nhập môn không lâu, nhưng thực lực thực sự cường mạnh!”

“Cô gái xinh đẹp như Lục sư muội, thiên phú tập võ lại nghịch thiên, người nào có thể lấy được về nhà thì đúng là cái phúc mười đời tu được!”

“Nếu tôi có thể cưới được Lục sư muội, bảo tôi bây giờ đứt kinh mạch, trở thành phế nhân, tôi cũng bằng lòng!”, một số người bàn tán.

Đột nhiên.

Một giọng nói uể oải vang lên: “Tám trăm triệu khối nguyên, tôi lấy chắc rồi, sư muội trên đài võ đạo, cô trực tiếp nhận thua, hay để tôi ra tay đây?”
Chương 684: Nhận lời thách chiến

Soạt!

Tất cả mọi người cùng quay đầu, chỉ thấy mấy nam nữ thanh niên đi đến.

Lúc nhìn thấy mấy người này, mọi người lùi lại một bước theo bản năng!

Mấy người này khiến mọi người cảm thấy vô cùng áp lực!

“Là Hình Cổ sư huynh!”

“Vương Duệ sư huynh!”

“Và cả Tô Tuyết Hồng sư tỷ!”

Hình Cổ, Thánh Vương sơ kỳ, đứng thứ chín mươi bảy bảng xếp hạng Thanh Huyền!

Vương Duệ, Thánh Vương sơ kỳ, đứng thứ chín mươi tám bảng xếp hạng Thanh Huyền!

Tô Tuyết Hồng. Thánh Vương sơ kỳ, đứng thứ chín mươi chín bảng xếp hạng Thanh Huyền!

Ba người này nhân vật khủng bố top một trăm trong hơn một triệu đệ tử Thanh Huyền Tông!

Hầu như phía sau mỗi một người đều có gia tộc sáng lập Thanh Huyền Tông chống lưng!

Đệ tử bình thường gặp bọn họ, hầu như đều đi đường vòng!

Ông lão phụ trách lôi đài thách chiến cau mày: “Hình Cổ, cậu đã trong top một trăm bảng xếp hạng Thanh Huyền, còn muốn tham gia thách chiến sao?”

Hình Cổ chắp tay sau lưng, nở nụ cười ngông nghênh: “Kim trưởng lão, trong tông không có quy tắc nà là người trong top một trăm bảng xếp hạng Thanh Huyền không được tham gia lôi đài thách chiến phải không?”

Vương Duệ khẽ cười: “Kim trưởng lão, chắc ông sẽ không vì lợi ích riêng mà làm việc phi pháp chứ?”

Tô Tuyết Hồng hai tay khoanh trước ngực: “Hay là tôi phản ánh lên gia tộc?”

“Việc này…”

Kim trưởng lão sợ đến đầu đầy mồ hôi.

Thanh Huyền Tông thực sự không có quy tắc này!

Nhưng đệ tử trên bảng xếp hạng Thanh Huyền đều rất tự giác!

Bọn họ đã tiến và top một trăm rồi, làm sao có thể đến tham gia lôi đài thách chiến?

Rất hiển nhiên, mục tiêu của Hình Cổ là tám trăm triệu nguyên!

Tám trăm triệu nguyên!

Đừng nói là Hình Cổ, ngay cả một số trưởng lão cũng đỏ mắt!

Ông ta không chọc vào được mấy thanh niên này, chỉ có thể nhìn Lục Tuyết Kỳ trên lôi đài: “Lục Tuyết Kỳ, nếu bây giờ cô nhận thua!”

“Tám trăm triệu nguyên này sẽ là của Hình Cổ, cô cũng không cần bị thương!”

Toàn hội trường yên lặng như cái chết!

Hình Cổ rõ ràng đang cớp nguyên!

“Hình Cổ cũng thật ức hiếp người quá đáng!”

“Người ta là người của nhà họ Hình, ức hiếp cô, cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn!”

“Vãi! Đúng là vô liêm sỉ!”

“Ầy, Lục sư muội trực tiếp nhận thua là được, nguyên không quan trọng, đừng để mất mạng!”

Xung quanh đài võ đạo có người nhỏ tiếng bàn luận.

Điều khiến tất cả mọi người đều bất ngờ là, Lục Tuyết Kỳ hít sâu một hơi: “Hình Cổ sư huynh, tôi chấp nhận lời thách chiến của anh!”

“Cái gì?”

Trong tích tắc, tất cả mọi người đều chấn hãi nhìn sang Lục Tuyết Kỳ!

Cô ta điên rồi phải không?

Lại chấp nhận lời thách chiến của Hình Cổ!

Khóe miệng Hình Cổ nở nụ cười ngạo nghễ, giọng âm lạnh: “Lục sư muội thực sự không sợ chết sao?”

Ánh mắt Lục Tuyết Kỳ kiên định: “Vẫn chưa bắt đầu, Hình Cổ sư huynh làm sao biết tôi nhất định sẽ thua?”

“Ha ha ha!”

Hình Cổ cười lớn: “Tôi thích nhất là nghiền vụn đám người tự tin khó hiểu!”

“Đây là một miếng ngọc cổ của nhà họ Hình, nghe nói chôn giấu một bí mật vô cùng lớn của nhà họ Hình!”

“Cô lấy nó đến nhà họ Hình, có thể đổi được một tỷ khối nguyên!”

“Nếu cô thắng, miếng ngọc cổ này là của cô!”

Hình Cổ lật bàn tay, một miếng ngọc tạo hình cổ xưa xuất hiện trong lòng bàn tay!

Hắn ném ngọc cổ cho Kim trưởng lão!

Liền sau đó.

Bước ra một bước, đứng trên đài võ đạo: “Lục sư muội, đừng nói tôi ức hiếp cô!”

“Ba chiêu, hoặc là cô quỳ xuống xin tha, hoặc là coi như tôi thua!”

“Chiêu thứ nhất!”

Ầm!

Hình Cổ tấn công ra một quyền, giống như con trâu rừng lao tới, khí tức thuộc tính hỏa đáng sợ lập tức bùng phát!

Lục Tuyết Kỳ đã chiến đấu liên tiếp ba ngày ba đêm, sớm đã kiệt sức.

Phập!

Sức mạnh của nắm đấm bùng phát, Lục Tuyết Kỳ bay ra xa.

Sau khi lăn lộn mấy vòng trong không trung, quỳ xuống chân xuống đất!

Trường kiếm đâm xuống võ đài, lùi lại mấy chục mét mới dừng lại!

“Phụt!”

Khí huyết trong cơ thể Lục Tuyết Kỳ sôi sục, miệng phun ra máu tươi!

Vẻ mặt Liễu Như Khanh biến sắc: “Không ổn, Lục sư muội sắp không trụ được nữa rồi!”

Đạm Đài Yêu Yêu lo lắng cho sự an toàn của Lục Tuyết Kỳ: “Hay là nhận thua đi!”

Hoàng hậu Hồng Đào vội hét lớn: “Lục sư muội, chúng ta đã bàn bạc, một khi có nguy hiểm lập tức nhận thua!”

Khương Tử Cơ hét lên: “Bát sư muội, chúng ta nhận thua đi!”

Lục Tuyết Kỳ cắn răng, đôi mắt đẹp đỏ bừng: “Nếu muội cố gắng, lần này sẽ có một tỷ sáu nguyên!”

“Số nguyên này có ích rất lớn cho tiểu sư đệ, muội không sao, còn có thể cố trụ!”

Khóe miệng Hình Cổ nhếch lên nụ cười thú vị: “Quỳ xuống nhận thua, không tốt sao?”

Cơ thể Lục Tuyết Kỳ loạng choạng, chậm rãi đứng lên: “Tiếp tục!”

Vương Duệ cười chế nhạo: “Hình Cổ, anh có được không đấy?”

Tô Tuyết Hồng cười đến rung cả người: “Khà khà khà, Hình Cổ, từ lúc nào mà anh một quyền không đánh chết được cảnh giới Hợp Nhất thế?”

Nụ cười của Hình Cổ cứng đờ lại: “Tôi đã cho cô cơ hội rồi, là tự cô muốn chết!”

Lục Tuyết Kỳ chủ động xuất kích, một đường kiếm khí màu đỏ lửa ập đến!

“Muốn chết hả!”

“Chiêu thứ hai!”

Hình Cổ cười với ánh mắt vô cùng lạnh lùng!

Giơ tay đập một chưởng xuống!

Bốp!

Lục Tuyết Kỳ như bị sét đánh, hai đầu gối mềm nhũn, đầu gối đập mạnh xuống đài võ đạo!

Hình Cổ giơ chân đạp một cái!

Lục Tuyết Kỳ bay đi như chiếc lá rơi trong cuồng phong.

Lăn lộn mấy chục mét trên đài võ đạo!

Toàn thân đầm đìa máu tươi!

Chỉ thiếu nửa mét là rớt khỏi đài võ đạo!
Chương 685: Ai nói kết thúc?

“Bát sư tỷ!”

Diệp Bắc Minh và Vương Như Yên xông đến.

“Diệp Bắc Minh?”

“Là Diệp cuồng nhân đó?”

Rất nhiều người nhìn qua.

Vương Duệ nổi hứng thú nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Đây chính là tiểu đệ ngông cuồng mới nhập môn ư?”

Tô Tuyết Hồng nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Nghe nói hắn đã phế Ô Lục? Tuy Ô lục là phế vật, nhưng nói thế nào cũng là người nhà họ Ô phải không?”

“Anh nói xem vị đó có nổi giận không?”

Vương Duệ ớn lạnh, trong đầu hiện lên một khuôn mặt: “Nếu vị đó nhằm vào hắn, tên nhóc này ngay cả cầu xin chết cũng là một điều xa xỉ!”

Lúc này.

Lục Tuyết Kỳ chậm rãi bò dậy, cơ thể không ngừng run lên, cắn chặt đôi môi đỏ!

Máu tươi trong miệng không ngừng nhỏ ra!

Diệp Bắc Minh rất đau lòng: “Lục sư tỷ, đừng tiếp tục nữa!”

“Chúng ta nhận thua đi!”

“Đúng thế, Kim trưởng lão, chúng tôi nhận thua!”

Đám người Khương Tử Cơ vô cùng lo lắng.

Kim trưởng lão khẽ lắc đầu: “Các người nhận thua cũng vô ích, buộc phải để cô ta tự lên tiếng!”

“Vãi!”

Diệp Bắc Minh tức giận chửi một tiếng.

Lục Tuyết Kỳ cắn răng, cười với Diệp Bắc Minh: “Tiêu sư đệ, còn một chiêu nữa, chỉ cần tỷ chống đỡ được”.

“Tỷ có thể trở thắng được một tỷ sáu trăm triệu nguyên cho đệ!”

Diệp Bắc Minh ngẩn người, trong lòng vô cùng cảm động.

Vương Duệ cười lắc đầu: “Hình Cổ, quả nhiên anh không được?”

Tô Tuyết Hồng thêm dầu vào lửa: “Ầy, Hình Cổ, anh dứt khoát nhận thua đi, đừng ra chiêu thứ ba nữa”.

Bị người của mình chế nhạo, Hình Cổ cảm thấy rất bực bội: “Các người im miệng hết cho tôi!”

“Chiêu thứ ba, cô ta chết chắc!”

Chiêu thứ hai, hắn đã dùng bảy phần sức mạnh.

Lục Tuyết Kỳ lại vẫn cố trụ được?

Chiêu thứ ba, hắn quyết định tung ra hết sức mạnh!

Phập!

Hình Cổ cuồng bạo tấn công ra một quyền, một luồng khí tức cuồng bạo ập đến, mang theo khí sát phạt vô cùng mạnh đập về phía Lục Tuyết Kỳ!

Cuồng phong nổi lên, xung quanh đài võ đạo đất đá bay lên.

“Bát sư muội!”

“Bát sư tỷ!”

Dưới võ đài kinh hãi.

Ầm ầm!

Một tiếng vang kinh thiên động địa, võ đài chấn rung.

Một quyền này của Hình Cổ như đánh vào một tấm sắt, sóng khí bùng phát ra!

“Cái gì?”

Mọi người kinh ngạc phát hiện, không biết Diệp Bắc Minh đã chặn trước người Lục Tuyết Kỳ từ lúc nào, một chăn ôm chặt Lục Tuyết Kỳ.

Một cánh tay khác tóm chặt nắm đấm của Hình Cổ!

Ung dung không tốn sức!

Đôi mắt Diệp Bắc Minh băng lạnh nhìn cằm chằm Hình Cổ, một luồng sát khí khủng bố bùng phát ra: “Mày muốn giết sư tỷ của tao thật ư?”

“Cái gì? Tên nhóc này lại chăn được đòn tấn công của Hình Cổ?”

Vương Duệ hơi bất ngờ.

Tô Tuyết Hồng cũng ngẩn người, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh trên đài võ đạo: “Tên nhóc này rất bản lĩnh, e rằng không đơn giản!”

Dưới đài võ đạo, các đệ tử khác kinh ngạc nhìn tất cả!

“Diệp Bắc Minh cường mạnh như vậy ư?”

“Hình Cổ đứng thứ chín mươi bảy bảng xếp hạng Thanh Huyền, xem ra Diệp Bắc Minh ngông cuồng có lý của anh ta!”

“Có lẽ Hình Cổ chưa dùng hết sức lực, nếu không, Diệp Bắc Minh khoogn thể nào chặn được!”

Tất cả bàn tán xôn xao.

Lúc này.

Đôi mắt của Hình Cổ kinh hãi, chấn kinh nhìn Diệp Bắc Minh, trong lòng nổi lên làn sóng sợ hãi!

‘Làm sao có thể? Tên nhóc này… lại chặn được một quyền với chín phần sức mạnh của mình?’

‘Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!’

Hình Cổ điên cuồng gào thét trong lòng!

Khoảnh khắc nhìn thẳng vào đôi mắt Diệp Bắc Minh, hắn không nhịn được run lên!

Nhưng.

Hắn cố hết sức giữ bình tĩnh, không thể để người khác nhìn ra!

Nếu không, sẽ mất hết mặt mũi!

Liền sau đó.

Hình Cổ phản ứng lại, lập tức chuyển chủ đề, lạnh lùng lên tiếng: “Kim trưởng lão, đây là cuộc chiến sinh tử trên đài võ đạo, chẳng lẽ là trò đùa hả?”

“Tên nhóc này đột nhiên xông lên, nếu không phải tôi kịp thời thu tay, sợ rằng hai người họ đã chết rồi!”

Vừa dứt lời.

Đám người phía dưới hiểu ra.

“Thì ra Hình Cổ sư huynh thu tay lại ư!”

“Chẳng trách, tôi đã nói mà, cho dù tên Diệp Bắc Minh này lợi hại đi nữa thì có thể ngăn được một quyền của Hình Cổ sư huynh chắc?”

Vương Duệ cau mày, nhìn Tô Tuyết Hồng: “Tô sư tỷ, cô cảm thấy Hình Cổ nói có thật không?”

Tô Tuyết Hồng cau mày: “Việc này… không dễ nói!”

Kim trưởng lão nhìn sang hai người Diệp Bắc Minh và Lục Tuyết Kỳ: “Vì Diệp Bắc Minh đột ngột chạy lên đài võ đạo, ảnh hưởng đến cuộc chiến lần này!”

Cho nên, cuộc chiến này đội Lục Tuyết Kỳ đã thua!”

“Thua rồi…”

Lục Tuyết Kỳ tỏ vẻ mặt tự trách: “Tiểu sư đệ, xin lỗi, là tỷ vô dụng…”

Diệp Bắc Minh khẽ lắc đầu: “Bát sư tỷ, tỷ đã hết sức rồi”.

“Sau này đệ không cho phép tỷ mạo hiểm như này nữa!”

“Bây giờ, tỷ đi nghỉ đi, những việc khác giao cho đệ”.

Nói xong, trong tay xuất hiện mấy cây kim châm, đâm vào trong cơ thể Lục Tuyết Kỳ.

Rồi cho cô ấy uống mấy viên đan dược!

Dẫn Lục Tuyết Kỳ nhảy xuống khỏi đài võ đạo.

Kim trưởng lão nhìn thấy cảnh này, nhìn xung quanh: “Bản trưởng lão tuyên bố, thách chiến đài võ đạo lần này kết thúc!”

“Hình Cổ, thắng!”

Hình Cổ cười đắc ý.

Không tốn chút sức thổi bụi đã kiếm được tám trăm triệu nguyên, lần này đúng là phát tài rồi!

Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Ai nói thách chiến võ đài lần này kết thúc?”

“Cái gì?”

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn qua!

“Chẳng lẽ tên nhóc này…”

Vương Duệ nghiêm mắt lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK