“Đều phải bước qua xác tôi!”
Âm vang có lực!
Nói năng có khí phách!
“Ha ha ha ha!”
Đoàn Thiên Đức ngửa mặt lên trời cười to, áp lực kinh khủng trên người Diệp Bắc Minh cũng rút đi như làn sóng: “Nhóc con, cậu rất hợp khẩu vị của lão phu…”
Ông ta còn chưa nói xong, long đài bỗng nhiên chấn rộng.
Hình điêu khắc chín mươi chín con rồng đồng thời sáng lên, không khí xuất hiện vô số phù văn.
Giây tiếp theo.
Những phù văn đó ngưng tụ lại, một cánh cửa truyền tống đột nhiên xuất hiện ở giữa long đài.
Ánh mắt Đoàn Thiên Đức cứng lại: “Chiến trường Thái Cổ mở rồi!”
Cuối cùng ông ta liếc qua Diệp Bắc Minh: “Lão phu tin rằng, một ngày nào đó, cậu sẽ quỳ xuống chân lão phu, cầu xin lão phu thu nhận cậu làm đồ đệ!”
Sau khi bỏ lại những lời ấy, ông ta mang những người của Thánh Tông bước vào cửa truyền tống rồi biến mất.
“Chúng ta đi thôi!”
Tần Hồng Bân lạnh lùng liếc Diệp Bắc Minh, mang người nhà họ Tần tiến vào chiến trường thái cổ.
“Nguyệt Thiền, đi nào!”
Lão tổ nhà họ Diệp mang Diệp Nguyệt Thiền nhanh chóng biến mất.
Nhan Như Ngọc liếc qua Diệp Bắc Minh, cũng bước vào cửa truyền tống.
Diệp Tiêu Tiêu lên tiếng chào hỏi: “Diệp Bắc Minh, tôi còn có chuyện phải làm, đi trước đây!”
Người Đế tộc cũng không chờ thêm được nữa: “Chúng ta cũng đi thôi!”
“Còn chờ gì nữa, chậm nữa các bảo vật sẽ bị người khác nhanh chân giành trước hết!”
Người của thế giới Cao Võ đều chen nhau, tiến vào cửa truyền tống.
Vạn Trường Thanh đi tới bên cạnh Hạ Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, chúng ta cũng vào thôi!”
Hạ Nhược Tuyết hơi do dự, nhìn về phía Diệp Bắc Minh.
Cô ta gật đầu rồi biến mất.
Cuối cùng, cả long đài chỉ còn lại Diệp Bắc Minh, Lạc Khuynh Thành và Lạc Vô Tà.
Còn cả mười sư phụ nữa.
Diệp Bắc Minh nhanh chóng đi tới bên cạnh kẻ tàn sát và Kiếm Chủ Bất Diệt: “Hai sư phụ, hai người không sao chứ?”
Mặt kẻ tàn sát đầy lúng túng: “Khụ khụ… Không sao, chỉ bị thương ngoài da mà thôi”.
Mặt Kiếm Chủ bất Diệt đầy kiêng kì: “Hắn ta đã mạnh hơn trước rồi!”
Diệp Bắc Minh nghi ngờ hỏi: “Các vị sư phụ, sư phụ của mọi người là ai?”
“Đều do một sư phụ dạy dỗ, tại sao lại chênh lệch lớn như thế?”
Mười sư phụ trợn to hai mắt, tức giận nhìn Diệp Bắc Minh.
“Thằng nhóc kia, con nói chuyện kiểu gì thế?”
“Mẹ kiếp, thằng nhóc không có lương tâm!”
“Thằng nhóc kia, cho chút mặt mũi có được không?”
Mấy sư phụ phùng mang trợn mắt.
Cha đỡ đầu hút xong một điếu xì gà: “Minh Nhi, sư phụ của chúng ta là người phụ nữ trong miếu thần!”
“Người phụ nữ trong miếu thần sao?”
Đồng tử của Diệp Bắc Minh co lại.
Mặc dù anh đã lờ mờ đoán được, nhưng khi bất câu trả lời, anh vẫn hoảng hốt: “Sư phụ, chuyện là sao ạ?”
Giọng cha đỡ đầu rất nghiêm túc: “Triệu năm trước, mấy trăm người chúng ta cùng tiến vào tòa miếu thần đó”.
“Cuối cùng chỉ có 101 người còn sống, 100 người trong số đó đã bái người phụ nữ kia làm thầy”.
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “101 người sao?”
“Người còn lại là ai?”
Giây tiếp theo, cơ thể anh chấn động, như nghĩ tới điều gì đó: “Chờ đã!”
“Chẳng lẽ là…”
Cha đỡ đầu gật đầu: “Chính là tổ tiên nhà họ Diệp, Diệp Phá Thiên!”
“Vốn dĩ hắn cũng có tư cach bái sư, nhưng hắn không chọn bái sư, mà rời khỏi miếu thần”.
“Nguyên nhân cụ thể là gì thì chúng ta không biết”.
Diệp Bắc Minh chớp mắt, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Nếu các sư phụ là đồ đệ của người phụ nữ thần bí đó, tại sao còn xuất hiện ở Côn Luân Hư?”
Anh vừa hỏi xong, mặt mười vị sư phụ đều đỏ lên.
Họ vô cùng khó xử.
Diệp Bắc Minh nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”
Cha đỡ đầu hắng giọng: “Sau khi sư phụ truyền trụ bản lĩnh cho chúng ta thì đã rời khỏi miếu thần!”
“Từ đó về sau, trăm người chúng ta được người của miếu thần bảo vệ!”
“Trong chúng ta, thiên phú của Đoàn Thiên Đức kinh khủng nhất, hắn ta đánh 99 người chúng ta bị thương rồi phong ấn chúng ta trong miếu thần!”
“Hắn ta cưỡng ép đánh vỡ cấm chế sư phụ để lại, một mình rời khỏi chiến trường thái cổ!”
“Mãi đến mấy mươi năm trước, cha mẹ con tiến vào miếu thần…”
Nói tới đó, cha đỡ đầu hơi ngừng lại, lát sau mới nói tiếp: “Vì một vài nguyên nhân, chúng ta đã thua trước cha mẹ con!”
“Lúc đó thực lực ủa 99 người chúng ta bị tổn thương nghiêm trọng, cộng thêm cấm chế của thần miếu bị phá hư, bên trong vô cùng nguy hiểm!”
“Chúng ta đến Côn Luân Hư để dưỡng thương, nhân tiện giúp Hoa tộc hoàn thành kế hoạch tu bổ đại lục Chân Võ!”
Diệp Bắc Minh lập tức hiểu.
Hóa ra đây là lai lịch của các sư phụ!
Chương 1132: Cống hiến cho nhà họ Vạn
Anh trầm ngâm một lát: “Sư phụ cha đỡ đầu, sau khi sư phụ của các thầy rời đi thì đã đi đâu?”
Mười sư phụ đều im lặng!
Giọng của kẻ tàn sát vang lên: “Đây cũng là điều chúng ta muốn biết!”
Mặt Kiếm Thánh đầy phiền muộn: “Đúng vậy, sau khi sư phụ rời đi, đã đi đâu?”
“Bất kể sư phụ đi đâu, chỗ bà ấy đến, nhất định đại biểu cho vị trí võ đạo cao hơn!”
“Võ đạo ở đó, nhất định hoàn toàn hoàn thiện sao?”
Mặt mười sư phụ đầy hi vọng!
Diệp Bắc Minh chưa từng thấy biểu cảm đó trên mặt các sư phụ của mình!
Lúc này.
Phù văn trên lòng đài dần mờ đi.
Cánh cửa truyền tống kia cũng trở nên không ổn định.
Kiếm Chủ Bất Diệt nói: “Không ổn, cửa truyền tống sắp biến mất rồi!”
“Đợi thêm lần nữa, phải mất ba mươi năm!”
Cha đỡ đầu khẽ quát: “Minh Nhi, không còn thời gian giải thích nữa, đi vào chiến trường thái cổ đã rồi nói sau!”
“Chúng ta đi thôi!”
Mọi người cùng nhau bước vào cửa truyền tống, Diệp Bắc Minh cảm thấy trước mắt có ánh sáng trắng lướt qua.
Đến khi anh nhìn thấy rõ ràng hoàn cảnh xung quanh thì đã không thấy mười sư phụ và đại sư tỷ đâu nữa!
“Không phải chúng tôi cùng nhau tiến vào cửa truyền tống hay sao?”
Diệp Bắc Minh cau màu: “Sư phụ và sư tỷ đâu rồi?”
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, chỗ này có chút không tầm thường đâu!”
“Chỉ cần là người có thể tiến vào nơi này thì đều bị truyền tống ngẫu thiên đến bất kỳ xó xỉnh nào!”
Diệp Bắc Minh trực tiếp ra lệnh: “Tiểu Tháp, lục soát toàn bộ chiến trường thái cổ trước đi!”
“Được!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời.
Một lát sau, ông ta nói: “Đã lục soát xong, thế giới này có một năng lượng thần bí!”
“Ngay cả thần niệm của tôi cũng bị ảnh hưởng, chỉ có thể lục soát trong phạm vi trăm ngàn dặm!”
Diệp Bắc Minh rất bất ngờ.
Dù tháp Càn Khôn Trấn Ngục chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng tìm kiếm khắp mấy đại lục của thế giới Cao Võ cũng không thành vấn đề!
Đâu chỉ trăm ngàn dặm?
Lúc này, thần niệm lại bị ép chỉ còn lại trăm ngàn dặm!
“Trong trăm ngàn dặm có ai không?”
“Có, vừa khéo, Hạ Nhược Tuyết đang ở gần đây!”
…
Ở sâu trong sơn cốc, trước một cánh cửa đá màu đen cao trăm trượng.
Trên cửa đá có khắc các loại phù văn cổ xưa.
Lão tổ nhà họ Diệp lật tay, lấy ra một cuốn sách vàng thái cổ.
Ánh sáng màu vàng chiếu lên gương mặt già nua của ông ta, sắc mặt hồng hào: “may mà có năng lượng của sách vàng thái cổ!”
“Nếu không thì sau khi tiến vào chiến trường thái cổ, chúng ta đã bị truyền tống đến nơi nào đó không xác định rồi”.
Vạn Trường Thanh dịch tới gần, đôi mắt ứ máu.
Giọng anh ta rất kích động: “Lão tổ, việc này không nên chậm trễ, nhanh lên đi!”
Lão tổ nhà họ Vạn liếc qua Vạn Trường Thanh: “Cậu gấp cái gì chứ? Không ai tìm được nơi này đâu”.
“Ông yên tâm đi, vì ngày hôm nay, nhà họ Vạn chúng tôi đã mưu đồ vô số năm rồi!”
“Hôm nay, chúng ta nhất định sẽ thành công!”
Dứt lời, lão tổ nhà họ Vạn ngồi xếp bằng xuống.
Ông ta cắn rách đầu ngón tay, dựa theo chữ viết trong sách vàng thái cổ.
Mô phỏng theo!
Ông ta dùng máu tươi vẽ hơn một trăm phù văn trong sách vàng thái cổ lên cửa đá.
Giây tiếp theo.
Vù…
Cửa đá lóe lên ánh sáng, hơi rung.
Mấy giây tiếp theo, tất cả quay lại dáng vẻ ban đầu, phù văn cũng tắt đi.
Đôi mắt lão tổ nhà họ Vạn cứng lại, ông ta quay đầu nhìn qua mấy chục người sau lưng: “Các người nên cống hiến cho nhà họ Vạn!”
“Yên tâm đi, cha mẹ các người sẽ được nhà họ Vạn chăm sóc thật tốt!”
“Con cái sẽ được vô số tài nguyên tu võ!”
Vèo!
Một người đàn ông trung niên xông ra, đập đầu tự sát trên cửa đá.
Máu tươi trên cơ thể ông ấy tràn ra, nhưng không chảy vào cửa đá.
Phù văn lần nữa sáng lên.
Mặt lão tổ nhà họ Vạn đỏ lên: “Các người còn chần chờ gì nữa?”
Người nhà họ Vạn do dự, cắn răng.
Sau đó, giống như thiêu thân lao vào lửa, họ đều đập đầu tự sát trên cửa đá.
Sau khi mấy chục người hiến tế, cánh cửa đá biến thành màu đỏ tươi.
Lão tổ nhà họ Vạn khẽ quát: “Cô Hạ, đến lượt cô rồi!”
“Được!”
Hạ Nhược Tuyết gật đầu, đi tới trước cửa đá, bàn tay thon thả ấn lên.
“Ta dùng thân phận truyền nhân của Vạn Đạo Kiếm Chủ ra lệnh cho ngươi, mở ra!”
Cô nói xong, cửa đá ầm ầm mở ra.
Lộ ra đại điện bên trong, Hạ Nhược Tuyết là người xông vào đầu tiên!
Một thanh trường kiếm màu đỏ lư lửng trên bàn thờ.
Trên bàn bờ có một hộp gỗ, bên trong chính là các loại công pháp kiếm kĩ.
“Tốt quá, quả nhiên là Ẩm Huyết kiếm!”
Hạ Nhược Tuyết vô cùng kích động, đi tới gần thanh trường kiếm màu đỏ.
Chương 1133: Lật lọng
Lão tổ nhà họ Vạn trực tiếp ra tay, một lực lượng mạnh mẽ đánh tới: "Hạ cô nương, dừng tay!"
Tiếng nổ vang lên, vách đá sau lưng ầm ầm nổ tung.
Nếu không phải Hạ Nhược Tuyết kịp thời tránh thoát, e rằng sẽ chết ngay tại chỗ!
Hạ Nhược Tuyết biến sắc: "Các người có ý gì? Chúng ta đã thương lượng xong rồi!"
"Kiếm này thuộc về tôi, kiếm kỹ thuộc về các ông!"
"Hạ cô nương, kế hoạch có thay đổi, tốt nhất là cô nên thành thật một chút".
Lão tổ nhà họ Diệp nhếch miệng cười: "Trường Thanh, đi lấy bí tịch và kiếm!"
"Dạ, lão tổ".
Vạn Trường Thanh cười một tiếng, đi về phía bàn.
Hạ Nhược Tuyết cảm thấy không thích hợp.
Bóng dáng của cô lóe lên, lao ra khỏi cung điện bằng đá.
Lão tổ nhà họ Diệp nhếch miệng cười lạnh: "Hạ cô nương, cô muốn đi đâu vậy?"
Bàn tay gầy guộc của lão ta chụp lấy Hạ Nhược Tuyết!
Ầm!
Hạ Nhược Tuyết như bị sét đánh, phun ra một ngụm máu tươi, rơi xuống mặt đất.
Vạn Trường Thanh mỉm cười đi tới: "Lão tổ, đừng giết cô ấy vội, cô nàng này rất thú vị".
"Chúng ta đã quen biết được một tháng, cháu theo đuổi cô ta rõ ràng như vậy mà đến tay cũng không cho cháu nắm!"
"Vẫn nên chờ cháu chơi mấy lần rồi giết cũng không muộn!"
Lão tổ nhà họ Vạn cười đầy thô bỉ: "Thằng nhóc cậu có phong thái năm đó của lão phu!"
"Nếu không thì hai ông cháu chúng ta cùng lên?"
Vạn Trường Thanh cười nói: "Lão tổ, cháu còn trẻ, để cho cháu trước đi!"
"Các người vô liêm sỉ!"
Hạ Nhược Tuyết cắn chặt răng, toàn thân run lẩy bẩy.
"Ha ha ha ha!"
Vạn Trường Thanh cười to cực kỳ bỉ ổi: "Hạ cô nương, để tôi cho cô xem tính cách càng vô liêm sỉ của tôi nhé?"
Anh ta lao thẳng về phía Hạ Nhược Tuyết!
Ở thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một đạo kiếm khí đỏ như máu phóng từ ngoài điện đá vào.
Xoẹt!
Chém xuống chỗ dưới đan điền của Vạn Trường Thanh năm tấc: "A!"
Tiếng kêu rên như mổ heo truyền đến!
Vạn Trường Thanh gắt gao che đậy phía dưới: "Lão tổ, nòi giống của cháu phát nổ... Nó nổ tung..."
Sắc mặt lão tổ nhà họ Vạn trắng bệch: "Cái gì?"
Lão ta quát lớn về phía ngoài cung điện đá: "Ai? Cút ra đây cho tôi!"
...
...
Tiếng bước chân vang lên, một thanh niên xuất hiện cửa điện đá.
Hạ Nhược Tuyết rất vui mừng: "Bắc Minh, sao anh lại tới đây?"
"Diệp Bắc Minh!"
Trên trán Vạn Trường Thanh nổi lên gân xanh: "Lão tổ, giết anh ta giúp cháu!"
...
Lão tổ nhà họ Vạn lạnh mặt: "Thằng kia, thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không cửa mày lại đâm đầu vào!"
Ánh mắt tinh tường rơi xuống thân trên kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, lóe lên vẻ tham lam!
Không hề báo trước.
Vèo!
Lão tổ nhà họ Vạn trong chớp mắt xuất hiện trước người Diệp Bắc Minh, tốc độ gần bằng Ảnh Thuấn!
Thực lực cảnh giới Chân Linh khủng bố đến vậy!
"Thằng kia, mày có thể chết rồi!"
Giọng nói hờ hững của lão tổ nhà họ Vạn vang lên!
Đập một chưởng xuống!
Lão ta vô cùng tự tin, tên này nhất định sẽ bị lão ta đánh thành thịt nát!
Không khí xung quanh sôi ùng ục, xen lẫn với hơi thở xé rách hết thảy đè ép xuống!
Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười: "Nói bao nhiêu lần rồi, đừng dùng thân xác của các người cứng đối cứng với kiếm của tôi!"
Anh duỗi kiếm, trực tiếp chém xuống bàn tay của lão tổ nhà họ Vạn!
Phụt!
Một mảnh sương máu nổ tung!
Sắc mặt Vạn Trường Thanh biến đổi: "Lão tổ!"
"A... Mày dám khiến tao bị thương?"
Lão tổ nhà họ Vạn đau đớn la to, nụ cười trên mặt biến mất: "Quả nhiên là thanh kiếm kia..."
Diệp Bắc Minh lười nói nhảm với lão ta!
Kiếm thứ hai đánh úp lại, sát khí kinh người ngưng tụ!
Lão tổ nhà họ Vạn nhanh chóng lùi lại, né tránh một kiếm này!
Ầm!
Một tiếng động long trời lở đất vang lên, mặt sàn cung điện bằng đá bị chém ra một lỗ hổng kinh khủng!
Lão tổ nhà họ Vạn đứng ở phía xa, vết thương chỗ cụt tay vẫn đang nhỏ máu tươi: "Thằng chó đẻ, lão phu đã đánh giá thấp mày!"
"Thật không ngờ với thực lực cảnh giới Vực Vương của mày mà có thể tổn thương đến tao!"
Trong con ngươi của lão ta hiện lên sát ý ngút trời: "Nhưng mày cho rằng như vậy là có thể thắng lao phu sao?"
Vừa dứt lời, lão tổ nhà họ Vạn dùng một tay nắm lấy miệng vết thương cụt tay!
Rồi dùng sức kéo thật mạnh!
Ầm!
Một cái cánh tay mới tinh trống rỗng mọc ra từ miệng vết thương!
Làn da mềm mại như trẻ con vừa mới sinh ra!
"Đù!"
Diệp Bắc Minh giậy nảy mình, con ngươi co rụt lại: "Tháp nhỏ, đây là thủ đoạn gì?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bình tĩnh đáp: "Người tu võ đến cảnh giới Chân Linh, sức mạnh huyết mạch có thể so được với Chân Long!"
"Tay hay chân bị chém hoàn toàn có thể tự mọc lại!"
Khuôn mặt Diệp Bắc Minh chấn động: "Như vậy chẳng phải là vô địch? Bất tử bất diệt?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Không khuếch đại đến vậy, đó chỉ là thân thể thôi!"
"Nếu đan điền bị hủy, đầu bị chém xuống, hay thần hồn dập tắt đều có thể giết chết cảnh giới Chân Linh!"
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Nhóc, cậu còn đứng đó làm gì? Sợ đến choáng váng à?"
Một giây sau.
Chương 1134: Tự tôi sẽ giết lão ta
Một cơn gió mạnh mẽ đánh úp lại, hóa thành móng vuốt sắt vô tình chụp về phía yết hầu Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh quát to: "Cút đi!"
Gào rống!
Long Tích sau lưng anh sáng lên, mấy chục đầu long mạch gần như cùng lúc xuất hiện!
Vạn Trường Thanh suýt chút nữa bị dọa choáng váng: "Trời ơi, mấy chục long mạch!
Thân thể lão tổ nhà họ Vạn chấn động, đôi mắt càng trở nên ngưng trọng: "Thằng chó đẻ, mày thật sự khiến người khác bất ngờ!"
"Không hổ là đời sau của Diệp Phá Thiên, một người có thể dung hợp mấy chục long mạch!"
"Ở Thánh Vực cũng là điều hiếm thấy suốt cả triệu năm!"
"Đáng tiếc, ngày hôm nay mày vẫn phải chết ở chỗ này!"
Lão tổ nhà họ Vạn cười vô cùng dữ tợn: "Chỉ là một tên cảnh giới Vực Vương, lại khiến lão phu phải dốc hết toàn lực!"
"Mày là người đầu tiên, cũng là người cuối cùng!"
"Mày nên thấy kiêu ngạo đi!"
Ầm ầm!
Hơi thở như sóng thần bùng nổ, lão tổ nhà họ Vạn lấn áp như một chiến thần!
Diệp Bắc Minh không chút do dự, trực tiếp chém ra kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Tiếng "keng keng" cực lớn truyền đến, một lực lượng mạnh mẽ đến cực điểm bao vây lại!
Thế mà cố định kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trên không trung!
Bất luận Diệp Bắc Minh dùng sức thế nào đều không thể đè xuống phía dưới nửa phần!
"Nguy rồi!"
Sắc mặt Diệp Bắc Minh biến đổi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Nhóc, có hơi khó giải quyết, để tôi ra tay giết chết lão ta luôn đi!"
Diệp Bắc Minh cười một tiếng: "Lần này tôi không cần đến lực lượng của ông, tự tôi có thể giết được lão!"
Cùng lúc đó, biểu cảm của lão tổ nhà họ Vạn trở nên tàn nhẫn: "Thằng chó đẻ, chỉ cần lão phu không cứng đối cứng với thanh kiếm này, mày chỉ có một kết cục!"
"Đó chính là chết!"
Dứt lời, lão tổ nhà họ Vạn siết chặt năm ngón tay, đấm ra một quyền!
Ầm!
Diệp Bắc Minh bị đánh bay ra ngoài không hề thương tiếc, thân thể hung hăng va phải vách tường cung điện bằng đá!
Nội tạng đau nhức, suýt thì nổ tung!
Thực lực của cảnh giới Chân Linh kinh khủng đến vậy!
Gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Tuyết biến đổi: "Bắc Minh!"
...
Vạn Trường Thanh kêu to: "Hay!"
"Lão tổ, mau giết thằng chó đẻ này!"
Lão tổ nhà họ Vạn sải bước lên trước, bóp lấy cổ Diệp Bắc Minh: "Không có thanh kiếm kia, mày tính là thứ phế vật gì?"
"Thằng chó, giờ chết của mày đã đến! Tiễn mày lên đường!"
Năm ngón tay co thành móng vuốt, chụp về phía trái tim Diệp Bắc Minh!
Tiếng "ầm" trầm đục vang lên, một kích này thế mà bị chặn lại!
Chỉ thấy.
Bên ngoài cơ thể Diệp Bắc Minh hiện lên bóng mở của một con rồng đen, một kiện áo giáp tạo thành từ vảy màu đen hiển hiện!
Lão tổ nhà họ Vạn kinh ngạc: "Áo giáp Hắc Long của Tộc Rồng đen, sao vật này lại ở trong tay mày?"
Giọng nói lạnh như băng của Diệp Bắc Minh vang lên: "Tháp nhỏ, lão ta đã là một người chết!"
"Mày đang nói chuyện với ai?"
Lão tổ nhà họ Vạn hơi nghi hoặc.
Một giây sau.
Vù!
Trên người Diệp Bắc Minh bốc lên một ngọn lửa!
"Đây là... Dị hỏa!"
Giờ phút này, trong con ngươi lão tổ nhà họ Vạn tràn ngập hoảng sợ: "Thằng chó, đừng..."
Lão tổ nhà họ Vạn lập tức buông tay, cấp tốc lùi lại!
Phần Thiên Chi Diễm mãnh liệt ập tới, trực tiếp cắn nuốt lão tổ nhà họ Vạn!
Lão tổ nhà họ Vạn điên cuồng giãy giụa: "Á... Cứu mạng, đừng mà..."
Sau một hô hấp.
Lão tổ nhà họ Vạn hoàn toàn bất động, trên mặt đất lưu lại một đống tro tàn hình người!
Đôi mắt đẹp của Hạ Nhược Tuyết chấn động: "Một người cảnh giới Chân Linh, này... cứ thế mà chết rồi?"
..
"Lão tổ!"
Những người còn lại của nhà họ Vạn nhìn thấy cảnh tượng này thì bị dọa bay ba hồn bảy vía, chạy ra khỏi cung điện bằng đá!
Diệp Bắc Minh đuổi theo, tiếng rồng ngâm vang lên.
Mười mấy mảnh sương máu nổ tung!
Anh quay người, đi về phía Vạn Trường Thanh.
Con ngươi Vạn Trường Thanh điên cuồng co rụt lại, hoảng sợ lùi về sau, chỉ vào Diệp Bắc Minh và quát: "Cậu... Cậu không được qua đây, tôi đến từ nhà họ Vạn của gia tộc Thái Cổ!"
"Cậu Diệp, cầu xin cậu đừng giết tôi..."
"Tôi biết sai rồi!"
Vạn Trường Thanh quỳ xuống, điên cuồng đập đầu xuống đất!
Dù anh ta là cảnh giới Giới Chủ đỉnh phong, giờ phút này cũng chỉ muốn cầu xin Diệp Bắc Minh tha cho anh ta một mạng!
Diệp Bắc Minh bước tới như Tử thần!
Vạn Trường Thanh thấy dập đầu không có tác dụng, chỉ đành la lớn: "Cậu Diệp, chỉ cần cậu tha cho tôi, tôi sẽ nói cho cậu một bí mật của chiến trường Thái Cổ!"
Cuối cùng.
Diệp Bắc Minh dừng bước lại: "Nói nghe xem nào".
Vạn Trường Thanh vô cùng vui mừng, như tóm được rơm rạ cứu mạng: "Đại nhân, cậu biết Thái Cổ Kim Thư không?"
Diệp Bắc Minh ngoài ý muốn: "Thái Cổ Kim Thư?"
Vạn Trường Thanh khá khiếp sợ: "Xem ra đại nhân đã biết đến vật này, tôi vốn còn muốn giải thích qua cho đại nhân về nó".
Chương 1135: Không phải là Nhược Tuyết
"Hiện giờ xem ra là không cần!"
"Đại nhân, nhà họ Vạn chúng tôi đã phá giải được bí mật của Thái Cổ Kim Thư!"
Diệp Bắc Minh lại càng bất ngờ: "Gì cơ? Một tờ Thái Cổ Kim Thư của nhà họ Vạn đâu?"
Vạn Trường Thanh vội vàng đáp: "Ở trong tay của lão tổ, nhưng lão tổ đã..."
Anh ta nhìn thoáng qua tro cốt của lão tổ nhà họ Vạn: "Đã hóa thành tro bụi..."
Diệp Bắc Minh vung tay một cái, một cơn gió mạnh thổi tan tro cốt của lão tổ nhà họ Vạn.
Một trang sách vàng óng lẳng lặng nằm trên mặt đất!
Một cỗ chân nguyên cuốn lên Thái Cổ Kim Thư, rơi vào trong tay Diệp Bắc Minh.
Ngoài chữ viết bên trên ra, nó giống y như đúc tờ Thái Cổ Kim Thư trong tay anh: "Bí mật của Thái Cổ Kim Thư là gì?"
Vạn Trường Thanh liếc mắt nhìn Hạ Nhược Tuyết: "Đại nhân, tôi chỉ có thể nói bí mật này cho một mình cậu!"
"Mời ngài ghé lại gần đây!"
Diệp Bắc Minh nhìn lướt qua Hạ Nhược Tuyết, đưa tai tới gần Vạn Trường Thanh.
"Bí mật của Thái Cổ Kim Thư chính là..."
...
...
"Thái Cổ Kim Thư là chìa khoá mở ra Thần miếu!"
Thân thể Diệp Bắc Minh khẽ động: "Chìa khóa mở ra Thần miếu?"
Trong chớp nhoáng này, Diệp Bắc Minh nghĩ tới rất nhiều thứ!
Trong nháy mắt anh thất thần.
"Thằng chó hoang, mày đi chết đi!"
Vạn Trường Thanh đột nhiên vùng lên!
Trong tay anh ta nhiều thêm một dao găm màu vàng kim, chém về phía yết hầu của Diệp Bắc Minh!
Thân thể của hai người gần như sát vào nhau, hoàn toàn không có chỗ tránh né!
...
Chợt thấy dao găm màu vàng sắp sửa chém đứt cổ Diệp Bắc Minh!
Lạch cạch!
Diệp Bắc Minh lại có thể dùng một góc độ vô cùng kỳ lạ, lập tức nắm chặt dao găm trong tay Vạn Trường Thanh!
Máu tươi tí tách chảy ra!
"Mày!"
Sắc mặt Vạn Trường Thanh hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh, vừa vặn đối diện với cặp mắt không có tình cảm kia.
Cánh tay anh ta điên cuồng dùng sức, muốn bẻ gãy ngón tay Diệp Bắc Minh, chém rơi đầu của anh!
Dao găm sắc bén "cạch cạch cạch" kẹt giữa khe hở của xương cốt.
Phát ra âm thanh khiến da đầu người ta tê dại.
Giọng nói như Tử thần vang lên: "Ban đầu tôi vốn có thể để lại cho anh toàn thây!"
Vạn Trường Thanh bị dọa sợ, nằm rạp trên mặt đất như một con chó chết: "Đại nhân, tôi biết sai..."
Vèo! Vèo! Vèo!
Mười ba cây kim châm rơi xuống, chui vào trong cơ thể Vạn Trường Thanh!
Trong đầu hiện lên cảnh địa ngục, hàng tỉ tỉ con ác quỷ đánh úp lại!
"Á..."
Vạn Trường Thanh phát ra tiếng kêu vô cùng hoảng sợ, thế mà bị dọa chết tươi!
Diệp Bắc Minh quay người, đi đến trước mặt Hạ Nhược Tuyết: "Em ăn những viên đan dược này vào trước đi đã, chúng có thể chữa trị vết thương của em!"
Hạ Nhược Tuyết nhợt nhạt mỉm cười: "May mắn có anh, nếu không phải anh đến kịp thì hậu quả khó mà lường được!"
Nhìn Hạ Nhược Tuyết nuốt đan dược xuống.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh híp lại: "Cô vốn không phải là Nhược Tuyết, tôi nói có đúng không?"
Nụ cười của Hạ Nhược Tuyết cứng lại: "Anh... Anh đang nói gì đó?"
"Đừng đùa chứ, Bắc Minh, em chính là Hạ Nhược Tuyết mà!"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Hạ Nhược Tuyết: "Đừng giả vờ nữa, thần nữ Túc Hoàng!"
"Cậu!"
Hạ Nhược Tuyết giật mình, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ không tưởng tượng nổi!
Nhanh chóng lùi lại, muốn chạy ra khỏi cung điện bằng đá!
Diệp Bắc Minh lập tức nắm lấy cổ tay của bà ta: "Muốn đi? Mau cút ra khỏi cơ thể của Nhược Tuyết!"
Hạ Nhược Tuyết đột nhiên mỉm cười, không hề có ý định phản kháng.
Bà ta lộ ra một biểu cảm hoàn toàn khác với Hạ Nhược Tuyết: "Diệp Bắc Minh, thật không ngờ đã bị cậu nhìn ra!"
"Bản thần nữ rõ ràng trốn rất kỹ, vì sao cậu vẫn nhìn ra được?"
Giọng nói của Diệp Bắc Minh lạnh lẽo: "Tôi nói một lần cuối cùng, cút ra khỏi thân thể của Nhược Tuyết!"
"Nếu không, tôi cam đoan sẽ khiến thần hồn của bà mai một!"
"Ha ha ha ha!"
Hạ Nhược Tuyết cười to: "Thần hồn mai một? Cậu thử xem đi nào!"
"Tình huống hiện tại đã khác xa dĩ vãng rồi, lúc trước tôi ở trong thân thể Tôn Thiến vì muốn đoạt xá con gái của cậu!"
"Đáng tiếc, cô bé có ma huyết bảo vệ thân thể, cho nên tôi dứt khoát di chuyển mục tiêu!"
"Hạ Nhược Tuyết này là thể Kiếm Tâm, thiên phú chữa trị lại không tệ, hiện tại tôi gần như đã dung hợp một phần ba thân xác của cô ta!"
"Cậu khiến thần hồn của tôi biến mất, Hạ Nhược Tuyết sẽ chết theo đó!"
Sau khi nói xong, Hạ Nhược Tuyết lộ ra biểu cảm nghiền ngẫm!
Sắc mặt Diệp Bắc Minh âm trầm đến cực hạn: "Tháp nhỏ, bà ta nói sự thật à?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Bà ta không lừa cậu, nhìn trạng thái của Hạ Nhược Tuyết, thần hồn của thần nữ Túc Hoàng quả thực đã chiếm cứ một bộ phận cơ thể của cô ấy!"