“Nguyên nhân là gì?” Tông Triển Bạch vừa đi vừa hỏi.
Tài xế đúng theo sự tình nói lại: “Lúc ấy tôi không có ở bên trong cho nên tình huống cụ thể là gì thì tôi không rõ, chỉ biết là người đàn bà kia cứ luôn kéo lấy mợ chủ không buông, không để cho mợ chủ rời đi.”
Vẻ mặt Tông Triển Bạch càng trở nên sắc lạnh thêm, vừa bước vào trong cửa hàng đồ lót thì đã thấy được Lâm Tử Lạp đang đứng ở nơi đó nhìn điện thoại di động, nói đúng ra thì là Lâm Tử Lạp đang muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng mà bởi vì màn hình bị vỡ dẫn đến các thao tác không được linh hoạt lắm, cho nên mới bị trì hoãn thời gian, anh đi đến gần cô hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lâm Tử Lạp ngẩng đầu lên, thấy được người đang đi đến là Tông Triển Bạch thì lập tức kích động giống như tìm thấy được “Cọng rơm cứu mạng” vậy, mừng rỡ muốn chạy tới ôm lấy anh.
Cô phải cố gắng kìm chế sự kích động trong lòng mới có thể không lao đến phía trước ôm anh, mà chỉ thân mật khoác tay lên cánh tay của anh, dường như đang làm cho người đàn bà kia nhìn, bản thân cô cũng là một người đã có chồng rồi.
Lâm Tử Lạp dựa vào Tông Triển Bạch, uể oải yếu ớt nói: “Em rất mệt, anh đi giải thích một chút cho quý bà đây về quan hệ của chúng ta đi.”
Tông Triển Bạch: …? Đọc tại truyen.one khích lệ nhóm làm bản chuẩn phục vụ cả nhà nhé! CHúc cả nhà vui khỏe!
Sao vừa mới tới đã phải đi giải thích mối quan hệ rồi?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Người đàn bà kia mặc dù không có quan hệ xã giao gì nhiều với người bên ngoài nhưng mà ở thành phố B này không có ai không biết đến Tông Triển Bạch, bà ta cũng không phải là ngoại lệ, nhưng mà bà ta chưa từng nghe nói đến anh đã kết hôn rồi.
Trong lòng bà ta bắt đầu có chút hoảng sợ, ý thức được hình như chính mình thật sự đã hiểu nhầm mất rồi.
Trong lúc nhất thời, bà ta không biết mình phải mở miệng như thế nào.
“Dận Ninh.” Lúc này Bạch Dận Ninh cũng vừa tiến vào, Diêu Thanh Thanh chạy tới đẩy xe lăn cho anh ta, sau đó không đợi cho Bạch Dận Ninh mở miệng hỏi thì đã bắt đầu nói: “Hình như mẹ hiểu nhầm anh với chị gái kia có quan hệ gì đó, cho nên mới cứ lôi kéo không cho chị ấy đi, anh mau giải thích rõ ràng cho mẹ em biết đi.”
Diêu Thanh Thanh vừa mới mở lời nói như vậy, Tông Triển Bạch cũng biết được tại sao Lâm Tử Lạp lại bị quấn lấy, sắc mặt lại càng thêm nặng nề, lời cổ họng cũng theo đó mà tràn ra khỏi cổ họng: “Đúng là âm hồn bất tán.”
Sau khi Bạch Dận Ninh biết được nguyên nhân là vì cái gì thì sắc mặt cùng trở nên không tốt lắm, thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Nếu không bà Diêu cũng sẽ không vô duyên vô cớ hiểu lầm rằng Lâm Tử Lạp có quan hệ gì đó với anh ta.
Diêu Thanh Thanh hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra, nói: “Hình như là từ lúc em nói anh đã từng sờ qua bụng của chị gái kia thì mẹ em đã không được vui rồi.”
Trong nháy mắt, Bạch Dận Ninh liền hiểu được là đã có chuyện gì xảy ra.
Sau khi anh ta đi tới, việc trước tiên làm đó chính là xin lỗi Lâm Tử Lạp: “Xin lỗi, đã mang đến phiền phức cho cô rồi.”
Lâm Tử Lạp không nhìn anh ta, trong lòng cô quả thực là không mấy vui vẻ, cho dù có là ai mà bị nói thành người thứ ba, vợ bé gì đó, lại còn bị người ta kéo lại không cho đi, biến mình thành trò cười cho những người qua đường đứng lại xem kịch vui thì đều không thể nào có tâm trạng tốt được.
“Không cần phải nói xin lỗi với tôi, giải thích với vợ còn có mẹ vợ của anh cho rõ ràng trước đi.”
“Mẹ, người này là vợ của Tổng giám đốc Tông, cô Lâm, trước kia bọn tôi có quen biết, quan hệ cũng không tệ cho nên lần trước tôi mới có chút vượt quá chừng mực, khiến cho mẹ hiểu lầm.” Ngoài mặt Bạch Dận Ninh không hề có biểu hiện gì nhưng trong lòng anh ta cũng rất không thoải mái, qua sự việc hôm nay, hiển nhiên có thể thấy được, bà Diêu rất không có lòng tin nơi anh ta.
Nếu không thì bà ta cũng sẽ không quấn lấy Lâm Tử Lạp không chịu buông như vậy.
Bà Diêu có chút lúng túng, không ngờ tới Bạch Dận Ninh sẽ xuất hiện ở nơi này, nghiêng đầu nhìn con gái một cái, trong lòng biết nhất định là do con gái thông báo cho Bạch Dận Ninh, không khỏi than thở một hơi, cảm thấy con gái mình quá ngốc nghếch.
Nhưng mà bà ta lại chỉ có duy nhất một cô con gái này, bà ta cũng không nỡ mắng cô ta, cho nên chỉ có thể nhịn xuống.
Bà ta quả thật không thể ngờ tới chồng của Lâm Tử Lạp lại là Tông Triển Bạch.
Trên mặt bà Diêu nhanh chóng kéo ra một nụ cười gượng gạo: “Xin lỗi, tôi hiểu lầm rồi.”
Lâm Tử Lạp không muốn tiếp tục dây dưa với bà ta: “Nếu như đã nói rõ ràng rồi, vậy tôi có thể đi được chưa?”
Bà Diêu nhanh chóng khoát tay: “Xin lỗi, cô đi đi.”
Lâm Tử Lạp ngửa đầu nhìn Tông Triển Bạch, tinh thần cũng không được tốt lắm, chỉ nhẹ giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Tông Triển Bạch cúi mắt nhìn cô, tâm trạng cũng không quá tốt, có lẽ là bị những chuyện nhảm nhí lung tung này khiến cho anh cảm thấy phiền phức.