Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay cả ông chủ tiệm bán trái cây đó anh ta còn chưa gặp lần nào, nói chi là đứng về phe ông ta chứ?





“Anh theo phe em mà.” Thẩm Bồi Xuyên siết chặt eo cô ấy.





Tang Du nói: “Vậy thì anh chứng minh cho em xem nào.”





Thẩm Bồi Xuyên nghiêm túc hỏi: “Chứng minh thế nào?”





Tang Du nâng cẳm lên nói: “Hôn em.”





Thẩm Bồi Xuyên: “…”





“Hợp pháp mà.” Tang Du sáp lại gần anh ta: “Anh thế này nếu để người khác thấy được, họ sẽ cười anh đó.”





“Cười anh gì chứ?”





“Họ cười anh… Thôi bỏ đi, em không nói đâu.” Tang Du cố ý nói một nửa rồi dừng để gợi lên hứng thú của anh ta.





Thẩm Bồi Xuyên: “Nói.”





Tang Du lắc đầu: “Không nói.”





Thẩm Bồi Xuyên: “Không nói thì thôi vậy.”





Tang Du: “…”





Là do não của cô không bình thường hay là do anh không bình thường vậy? Không phải lúc này Thẩm Bồi Xuyên nên nói, em mà không nói thì anh sẽ cù em hoặc là hôn em gì đó sao?





Tại sao tới lượt anh thì lại đổi kịch bản vậy?





Tang Du nháy nháy mắt, người đàn ông này đến từ sao hỏa sao?





Cô ấy cũng bắt đầu hoài nghi người này không phải là đàn ông rồi đó.





“Thẩm Bồi Xuyên, anh như thế này người khác sẽ nghĩ là anh không bình thường đó.”





Thẩm Bồi Xuyên nhướng mày: “Sao anh lại không bình thường chứ?”





“Anh không giống đàn ông bình thường.” Tang Du dựa vào gần anh ta, nhỏ giọng thì thầm vào tai Thẩm Bồi Xuyên: “Người khác sẽ cảm thấy anh không phải đàn ông.”





Nói xong thì Tang Du vội chạy đi, nhưng ta của Thẩm Bồi Xuyên nhanh nhạy giữ chặt thắt lưng cô ấy lại, lôi người quay trở về.





Tang Du bổ nhào vào lòng anh.”





Đầu Tang Du đụng vào lồng ngực Thẩm Bồi Xuyên, cô ấy ôm trán, nằm trong lòng anh ngửa đầu lên cười hắc hắc, làm bộ hoảng sợ nói: “Em sai rồi.”





Không có người đàn ông nào có thể chấp nhận được việc bị phụ nữ nói mình không phải đàn ông cả.





Điều này liên qua đến tôn nghiêm đàn ông.





Biểu tình trên mặt Thẩm Bồi Xuyên căng cứng: “Em sai ở đâu?”





Tang Du cúi thấp đầu vân vê đầu ngón tay, cô ấy thủ thỉ nói: “Em không nên nói anh là đàn ông.”





Thẩm Bồi Xuyên…?





Tang Du hình như ý thức được mình lại nói sai nữa rồi nên vội sửa lại cho đúng: “Em không nên nói anh không phải là đàn ông.”





Thẩm Bồi Xuyên: “…”





Tại sao câu này, nghe thế nào cũng thấy không đúng lắm ấy nhỉ?





“Vậy em định xin lỗi anh thế nào đây?” Biểu tình trên mặt Thẩm Bồi Xuyên đầy nghiêm túc nhưng trong lòng lại sục sôi ngất trời.





Tang Du uốn éo cơ thể làm cả người mình đều chôn vào lòng anh, cô ấy nhỏ giọng nói: “Anh muốn em xin lỗi thế nào thì em sẽ xin lỗi thế đó, nhất định sẽ khiến anh hài lòng.”





Lúc này cô ấy lại ngoan ngoãn nhu thuận, làm Thẩm Bồi Xuyên không biết phải làm thế nào cho phải.





Anh hắng giọng nói: “Hôm nay, em ở lại đây đi.”





Tang Du…?





Trời đất ơi, Thẩm Bồi Xuyên chủ động giữ cô ở lại đây qua đêm?





Không phải là cô nghe nhầm rồi đấy chứ?





Hay là anh nói nhầm rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK