Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yên tĩnh vắng lặng.





Thời gian trôi thật nhanh, một đời Trình Dục Tú đã kết thúc vào giây phút này.





Thế gian này, không còn người tên Trình Dục Tú nữa.





Thẩm Bồi Xuyên đứng bên cạnh cô, nói Tông Khải Phong bị ốm rồi: “Trình Dục Ôn đưa về rồi.”





Lâm Tử Lạp khẽ ừm một tiếng.





Đứng lâu dưới mưa khiến quần áo cô ướt đẫm.





Thẩm Bồi Xuyên cởi áo ngoài khoác lên cho cô.





Đứng bên cạnh cô.





Đột nhiên phía sau truyền đến một giọng nói: “Cho phép tôi tới viếng.”





Cô quay lại thấy Bạch Dận Ninh đang ngồi trên xe lăn trong lòng ôm một bó cúc trắng, Cao Nguyên đứng sau anh cầm một chiếc ô màu đen.





Lâm Tử Lạp nhường chỗ cho họ.





Vì vướng bậc thềm đá nên xe lăn vào không tiện, Cao Nguyên thay anh đặt bó hoa trước mộ, vẻ mặt có chút mệt mỏi, công ty xảy ra không ít chuyện, khi nghe tin anh thất thần vội vàng tới tang lễ đã kết thúc.





“Tôi không có ý gì khác, xem như thay ba nuôi của tôi, Bạch Hồng Phi, tôi tiễn bà ấy đoạn đường cuối cùng, hi vọng bà lên đường bình an.”





Anh ngồi thẳng, cúi thấp đầu ba lần trước bia mộ, vẻ mặt nghiêm túc mà trang trọng nhìn người phụ nữ trong bức ảnh trắng đen, sau lễ rửa tội của năm tháng, anh vẫn điềm tĩnh như cũ: “Xin được giới thiệu lần nữa, tôi ấy à, là con nuôi của Bạch Hồng Phi, Bạch Dận Ninh, ba nuôi của tôi cả đời này chỉ yêu một người phụ nữ, ông chưa từng kết hôn với ai cả, nếu gặp ông ấy ở đó, xin hãy cho ông ấy cơ hội, đừng để ông ấy phải đơn độc nữa.”





Nói xong anh im lặng một hồi, lặng lẽ tiếc thương.





Anh nhìn Cao Nguyên: “Chúng ta đi thôi.”





Từ đầu đến cuối không hề nhìn Lâm Tử Lạp một cái.





Anh từng nói sẽ không bao giờ làm phiền cô nữa, nói là làm, lần trở lại thành phố B này chỉ vì người phụ nữ đã qua đời này là người ba nuôi từng thương nhớ.





Nếu không thì anh sẽ không tới nữa.





“Trong kế hoạch, hôm đó tuy có nhiều người, nhưng ngoài hai người chết trong vụ tai nạn xe ra thì không có dấu vết của bất kỳ ai khác.” Thẩm Bồi Xuyên nói.





Lâm Tử Lạp cong môi lên: “Văn Khuynh dễ dàng bỏ qua cho bà ấy không phải rất lạ sao? Ông ta rất cố chấp, lại coi Văn Nhàn như sinh mệnh, thật sự là bỏ qua sao?”





Thẩm Bồi Xuyên hiểu cô muốn nói gì, chỉ là bây giờ chưa có chứng cứ.





“Một khi đã hành động chắc chắn sẽ có sai sót, không cần vội.” Lâm Tử Lạp tin làm chuyện ác sẽ phải gặp báo ứng.





Hơn nữa, cô và Tông Triển Bạch còn trẻ hơn Văn Khuynh rất nhiều, cô phải sợ không có thời gian tìm ra chứng cứ phạm tội của ông ta sao?





“Quay về thôi.” Cơn mưa đang ngày càng nặng hạt.





Lâm Tử Lạp khẽ gật đầu, quay đầu nhìn phần mộ một lần nữa rồi mới cùng Thẩm Bồi Xuyên rời đi.





Tuy trời chưa tối nhưng sắc trời xám xịt đang ngày càng sầm lại, ngày càng trở nên dày đặc, giống như như một cơn mưa lớn đang chuẩn bị ập xuống.





Tô Trạm và Thẩm Bồi Xuyên đều ở lại biệt uyển, hai bọn họ lo lắng cho Tông Triển Bạch, Lâm Tử Lạp thì mang thai, còn cả hai đứa trẻ nữa.





Họ ở đây khiến căn nhà càng thêm không khí, càng được bảo vệ tốt hơn.





Đêm nay đã yên tĩnh trở lại, xuân hạ thay thế cho nhau, mưa càng ngày càng nhiều xen lẫn với gió tạo ra một bức rèm sương màu trắng.





Trong phòng làm việc chỉ có có ánh đèn vàng mờ ảo, anh ngồi đó như thể cả thế giới chỉ còn lại mình anh.





Trong đầu không ngừng thấp thoáng khuôn mặt an tĩnh lặng lẽ của Trình Dục Tú, ký ức về bà không nhiều, bởi khi bà vào nhà họ Tông anh luôn tránh mặt bà, sau này đi học thì ở lại trường, tốt nghiệp xong liền ra ở riêng, căn bản là không về nhà.





Thậm chí cả Tết cũng không về.





Nhiều năm nay số lần về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay, nếu không phải vì Lâm Tử Lạp, e là khoảng thời gian gặp mặt ngắn ngủi này cũng không có.





Trong tay anh là bức ảnh Tông Khải Phong đưa cho, là ảnh Trình Dục Tú thời còn trẻ.





Lúc này, cửa phòng làm việc sẽ mở ra, Lâm Tử Lạp bước vào thấy anh đang cẩn thận ngắm nhìn bức ảnh dưới ánh đèn mờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK