Lúc chín giờ, Tông Triển Bạch đón bọn họ về.
“Mẹ.” Tông Ngôn Thần chạy tới ghé vào đùi cô, nhìn em gái của mình: “Còn chưa khỏe sao?”
Lâm Tử Lạp đưa tay xoa đầu cậu bé: “Đúng vậy, cho nên gọi con về chơi với em.”
Tông Ngôn Thần vẫn luôn hiểu chuyện, dùng sức gật đầu, sau đó nói chuyện không ngừng với em gái: “Em ơi, anh có đồ cho em này, em có muốn xem không?”
Tông Ngôn Hi chớp mắt nhìn cậu, không nói gì.
Tông Ngôn Thần cũng không nản chí, tiếp tục trò chuyện: “Em thật sự không muốn xem à? Vậy anh tặng người khác nhé?”
Tông Ngôn Hi vẫn không nói gì như cũ.
Xem ra đồ chơi không dụ được cô bé, Tông Ngôn Hi còn đi tới ôm tất cả đồ chơi của mình tới.
Thật ra hôm nay Tông Triển Bạch không tới biệt thự đón bọn họ, bọn họ cũng dự tính trở về, những đồ chơi này đều là hôm qua anh đặc biệt mua.
Tông Ngôn Hi cứ chơi đồ chơi gia đình, Tông Ngôn Thần luôn cảm thấy trò đó rất trẻ con, nên không muốn chơi cùng.
Lần này, em gái bị hù dọa làm cho tinh thần không tốt, cậu bé không quan tâm nữa, chỉ cần em gái có thể khỏe lại, thì cái gì cậu cũng bằng lòng làm.
Tông Khải Phong đi tới: “Tiểu Nhụy, đến đây ông nội ôm một cái nào.”
Tông Ngôn Hi chui vào trong lòng Lâm Tử Lạp, dùng hành động để biểu thị không nguyện ý.
“Ông ơi, chúng ta tới chơi nhà chòi đi.” Tông Ngôn Thần kéo Tông Khải Phong ngồi trên thảm, Trình Dục Ôn cũng gia nhập.
Tông Ngôn Hi chớp mắt nhìn bọn họ, Tông Ngôn Thần bày xong đống đồ chơi ra, đặc biệt là đầy đủ các đồ chơi dụng cụ phòng bếp, đủ có loại nguyên liệu nấu ăn, còn có nồi, bát, có thể thái thịt xào rau, căn nhà mini, bên trong có công chúa búp bê mà cô bé vẫn luôn muốn chơi.
Một lát sau, cô bé chủ động rời khỏi ngực Lâm Tử Lạp, gia nhập bọn họ.
Lâm Tử Lạp thở dài một hơi.
Cũng may cô bé có thể thay đổi một chút, mặc dù vẫn không nói lời nào, nhưng mà cùng người khác chơi đùa là được rồi.
Tông Triển Bạch đến công ty, sau khi tiến vào văn phòng thì ấn gọi điện thoại nội bộ: “Gọi Quan Kình đến phong làm việc của tôi một chuyến.”
“Vâng, tổng giám đốc.”
Anh nói lỏng cà vạt, ngồi vào bàn làm việc.
Quan Kình nhận điện thoại của thư ký, liền chạy vào phòng làm việc, khi anh ta đi tới cửa thì không gõ cửa ngay mà đứng im một lúc, rồi mới gõ.
Giọng nói của Tông Triển Bạch nhanh chóng truyền tới.
Quan Kình đẩy cửa tiến vào.
“Anh tra số này cho tôi.”
Tông Triển Bạch đưa một dãy số điện thoại cho Quan Kình.
Quan Kình lấy xong thì cúi đầu nói: “Vâng.”
“Chờ đã.”
Ngay khi Quan Kình vừa đi, Tông Triển Bạch liền gọi anh ta lại: “Gần đây bận lắm sao?”
Bộ dạng giống như quả cà chua héo, không giống như Quan Kình thường ngày.
Quan Kình lắc đầu: “Không có.”
“Nghỉ đông năm nay cho anh thêm một tuần lễ.” Tông Triển Bạch lật đống văn kiện cần ký trên bàn ra.
Quan Kình muốn nói lại thôi, có chuyện muốn nói với anh nhưng lại không biết bắt đầu thế nào, cuối cùng nói: “Cảm ơn tổng giám đốc.””
Quan Kình đi ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại, cúi đầu nhìn dãy số trong tay, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Bởi vì anh ta không cần đi điều tra cũng biết là ai làm.
“Trợ lý Quan.” Thư ký đi từ phòng nước tới, nhìn thấy Quan Kình thì đi tới trước mặt anh ta chào hỏi.
Quan Kình vì quá nhập tâm, không chú ý có người đi đến, bỗng nhiên lại có người đứng trước mặt làm anh ta giật mình hét to một tiếng.