Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàn toàn bá đạo như trước đây.





Biểu đạt tấm lòng cũng không như người bình thường.





Trái tim Lâm Tử Lạp không thể yên bình được nữa, nó nhảy loạn, run rẩy, hưng phấn không thôi vì tất cả những điều đột nhiên tới mà không hề dự báo trước này.





“Choáng rồi à?” Tông Triển Bạch bóp chiếc mũi nhỏ của cô, ôm cô vào lòng: “Em muốn ăn gì, anh dẫn em đi, chỉ hai người chúng ta.”





Lâm Tử Lạp lắc đầu: “Không phải cậu mời chúng ta ăn cơm à? Sao chúng ta có thể không đi?”





Không vào hang cọp sao bắt được cọp con.





Cô lại muốn xem xem Văn Khuynh muốn làm gì.





Tông Triển Bạch khẽ nhướng mày, hỏi: “Phụ nữ đều hay thay đổi như thế sao?”





Lâm Tử Lạp ra vẻ nghiêm túc, nghiêng đầu, đồng thời nghiêm túc gật đầu: “Em nghĩ chắc vậy, cho nên anh phải đối xử tốt với em một chút, nói không chừng ngày nào đó em sẽ thay đổi…”





Tông Triển Bạch dừng bước lại, Lâm Tử Lạp ngửa đầu, sao người này lại không đi nữa?





“Giận à?”





Tông Triển Bạch liếc mắt nhìn cô, hắn không tức giận, mà là… uy hiếp!





“Em dám thay đổi, anh đánh gãy chân em.” Hắn ra vẻ hung ác.





Lâm Tử Lạp nhoẻn miệng cười, ôm chặt cánh tay hắn.





Đi ra cửa tiệm, xe của Tông Triển Bạch đỗ ven đường. Sau khi bọn họ đi qua, lên xe, Tông Triển Bạch nghiêng người tới thắt dây an toàn cho cô.





Lâm Tử Lạp thẳng lưng: “Hôm nay mợ đến tiệm.”





Dây an toàn thắt chặt ‘cạch’ một tiếng, hắn ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cô.





Lâm Tử Lạp nhìn hắn: “Lúc đầu mợ cũng đến gọi em ăn cơm, nhưng sau lại nói có chuyện rồi vội vã rời đi, không biết có phải là bữa tiệc của cậu không.”





Tông Triển Bạch nheo mắt lại, đáy mắt ngầm dậy sóng.





Từ lần trước Văn Khuynh gọi hắn đi đến khách sạn lấy tài liệu, hắn đã cảm thấy có chuyện.





“Mợ còn cố ý nói với em…”





Lâm Tử Lạp cố tình dừng lại.





“Ừm?”





Lâm Tử Lạp cũng không làm rõ dụng ý của Lý Tĩnh mà cố ý nói: “Bà ấy nói, anh là con của trời, em chẳng là cái thá gì, dường như là đang nói cho em, em và anh không xứng đôi, dù sao em không có gia thế hiển hách, cũng không có nhiều tiền. Chúng ta ở bên nhau là không môn đăng hộ đối.”





Cô nghĩ thầm trong lòng, quả thực cô không có những điều này, chỉ sợ cả đời cũng không thể có được. Điều duy nhất cô có thể làm là đứng ở bên cạnh hắn.





Cùng tiến cùng lui, cùng chung hoạn nạn.





Tông Triển Bạch nhìn cô một cái, cũng không nói gì, ngồi trở lại vị trí khởi động xe.





Lâm Tử Lạp quay đầu nhìn hắn: “Anh không nói gì sao?”





Hắn nhìn không chớp mắt, đáy mắt dậy sóng, nếu như trước đó hắn vẫn chỉ là cảm thấy Văn Khuynh có thể có chuyện gì giấu diếm hắn, như vậy bây giờ hắn đã có thể khẳng định.





Nếu như quả thực muốn gọi hắn và Lâm Tử Lạp đến ăn cơm, hoàn toàn có thể thông báo cho một mình hắn là đủ.





Lý Tĩnh hoàn toàn không cần thiết phải chạy đến tiệm trang phục của Lâm Tử Lạp.





Hơn nữa, từ lúc hắn có thể nhớ chuyện được, dường như người phụ trách liên hệ với hắn mỗi lần đều là Lý Tĩnh, mặc dù Văn Khuynh quan hệ gần gũi với hắn nhưng rất ít khi đích thân ông gọi điện thoại liên hệ với hắn.





Không phải không muốn liên hệ, mà thời gian lâu dài, ông ấy thích Lý Tĩnh làm thay.





Thế nhưng là lúc này, ông ấy lại liên tiếp hai lần chủ động gọi điện liên hệ với hắn.





Điều này đủ để chứng minh có vấn đề, hơn nữa, tâm trạng Lâm Tử Lạp không bình thường, nhất định là đã phát sinh chuyện gì.





Chuyện này, Lâm Tử Lạp chỉ sợ cũng biết một chút, còn biết được bao nhiêu thì hắn không biết.





“Chuyện của anh, không ai có thể can thiệp được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK