Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy là cô ấy biết thân thế của mình rồi?” Giọng nói của Tông Triển Bạch vừa trầm vừa nhỏ, xen chút hoang mang và phức tạp khó bề phát hiện ra.





“Mẹ còn chưa nói xong, con bé đã đi rồi, chấp nhận không nổi nên không muốn nghe, không muốn tin, bây giờ con biết rồi, mẹ hy vọng con có thể chăm sóc con bé.” Trang Kha Nguyệt rất khẩn thiết.





Lâm Tử Lạp chính là người bà không yên tâm nhất trên đời này.





Tông Triển Bạch mỉm môi, quay người bước nhanh ra ngoài.





Lâm Tử Lạp từng đi gặp Văn Khuynh, chắc chắn cô ấy đã biết rồi, nếu không sẽ không một mình đi gặp ông ta, sự bất thường của cô gần như đã được giải đáp.





Tài xế đứng cạnh xe bên ngoài bãi đó xe ở bệnh viện nhìn thấy anh ra lập tức mở cửa, Tông Triển Bạch không lên mà lấy chìa khóa muốn tự lái: “Anh bắt xe về.”





Nói rồi, anh đạp ga lái đi.





Anh không tới công ty mà về thẳng biệt thự.”





Chiếc xe dừng ở biệt thự. Anh mở cửa xuống xe, lúc này xe của Lý Chiến cũng đã dừng lại, anh nhanh chóng mở cửa xe đuổi theo Tông Triển Bạch.





“Anh…”





Cho dù bây giờ quan hệ hai người không còn phù hợp để anh gọi như vậy, nhưng đó là người luôn chăm sóc anh, luôn được anh gọi là anh, nhưng Lý Chiến đã quen như vậy. Thói quen và tình cảm không hề thay đổi.





Tông Triển Bạch dừng bước quay người nhìn thấy Lý Chiến chạy tới.





“Em đợi ở công ty được một lúc rổi, mẹ gọi điện bảo em quay về nên mới tự ý đi tìm anh, em biết anh muốn hỏi gì.” Lý Chiến đưa cho anh một bức thư: “Anh đọc xong sẽ hiểu.”





Sắc mặc Tông Triển Bạch trầm ngầm như mặt nước không vui cũng không giận. Cho dù vậy giờ anh có thể đoán được trong thư viết gì, anh đưa tay cầm lấy lá thư nhưng không mở ra ngay mà nhìn Lý Chiến: “Sau này đừng tới nữa.”





Nói rồi anh lại tiếp tục đi.





“Tại sao?”





Sau khi xem xong thư, Lý Chiến liền biết Trình Dục Tú là mẹ ruột của Tông Triển Bạch nhưng không hề biết cái chết của bà do một tay Văn Khuynh gây ra.





Theo anh thấy, thân phận của Lâm Tử Lạp là một kết thúc đẹp, Văn Khuynh sẽ không nghĩ cách chia rẽ họ, đây là chuyện tốt.





Tông Triển Bạch không giải thích vì lỗi lầm của Văn Khuynh không liên quan tới Lý Chiến, anh không muốn trách nhầm người, nhưng cũng không muốn dính dáng tới anh, biểu cảm và ngôn ngữ đều rất quả quyết: “Cậu đi đi.”





“Anh.”





Lý Chiến muốn hỏi cho rõ ràng nhưng Tông Triển Bạch đã đi tới trước cửa dặn dò bảo vệ: “Tôi không muốn có người tới quấy rầy.”





Nói xong anh liền đi vào phòng, Lý Chiến đuổi theo phía sau bị bảo vệ ngăn lại. Anh vẫn không bỏ cuộc hét gọi Tông Triển Bạch: “Thân phận của chị dâu không phải chuyện tốt với chúng ta sao? Như vậy thì ba em sẽ không chia rẽ hai người nữa, tại sao anh và chị phải kiên quyết vạch ranh giới như vậy? Trước đó ba em gây ra không ít sai lầm nhưng bây giờ ông biết sai tồi, hơn nữa còn chịu cú sốc rất lớn, cũng coi như đã trả giá rồi. Chị dâu không nể tình ba em là người thân của chị ấy sao?”





Tông Triển Bạch không hề có ý dừng lại, càng không định trả lời câu hỏi của anh mà rất nhanh đi vào biệt thự đóng cửa lại cắt đứt tầm nhìn của Lý Chiến. Anh đỏ hoe đôi mắt, rất muốn hỏi rõ nên cố gắng giằng co với bảo vệ: “Các người tránh ra, tôi chỉ vào trong nói với anh ấy mấy câu.”





“Xin lỗi, cậu không thể vào.” Thái độ của bảo vệ rất kia quyết không cho anh vào. Không có sự dặn dò của Tông Triển Bạch, họ sẽ không nơi lỏng, càng không thả người.





Lý Chiến tức giận dậm châm, khổ nỗi anh không thể xông vào chỉ đành đi trước.





Trong phòng, vú Vu nhìn thấy Tông Triển Bạch đi vào không bình tĩnh nổi mà nhìn anh: “Không phải cô chủ nói cậu mời cô ấy và con ăn cơm sao? Sao cậu lại về rồi? Họ đâu?”





Nghe Trang Kha Nguyệt nói xong, anh liền đoán được tại sao Lâm Tử Lạp lại bất thường như vậy, vừa sáng cô đã muốn bỏ đi rồi.





Gương mặt anh lộ ra vẻ lạnh lùng, ánh mắt rất nặng mang theo chút bất lực cùng quẫn bách, giọng điệu rất nhẹ: “Cô ấy rời đi lúc nào?”





Vú Vu nhìn đồng hồ trên tường, trả lời: “Hai ba tiếng rồi.”





“Tôi biết rồi.” Nói rồi, anh đi lên lầu, vú Vu định hỏi Lâm Tử Lạp và hai đứa trẻ đi đâu rồi, nhưng thấy Tông Triển Bạch không vui nên cũng không dám hỏi.





Bà lặng lẽ lui xuống.





Trên tầng hai, Tông Triển Bạch mở cửa phòng ngủ ra, căn phòng vẫn giống như lúc sáng, đồ đạc vẫn còn nguyên. Anh chầm chậm bước tới, cô mang đồ đi, không mang thứ gì mà chỉ mang theo hai đứa bé, thay đổi duy nhất là bàn bên cửa sổ có thêm một đóa hoa.





Anh đứng trước cửa sổ, mở bức thư Lý Chiến đưa, sau khi nghe những lời Trang Kha Nguyệt nói, anh cũng không mấy tò mò với nội dung của bức thư này.





Chỉ là khi đọc tới đoạn đó…





“Anh, em còn có chuyện muốn nói với anh, em mang thai rồi, con của Tử Ý, em đã đi kiểm tra, là con gái. Em nói với Tông Khải Phong, em hy vọng nó có thể làm vợ của Cảnh Hạo, em lại nghĩ ích kỷ, em muốn con gái đền bù cho nhà họ Tông thay em.”





Anh mắt của cô dừng lại hàng chữ cuối cùng thật lâu.





Rinh rinh.





Điện thoại trong túi đột nhiên reo lên. Anh lấy điện thoại ra, màn hình hiện tên: “Vợ”, đó là xưng hô của anh với Lâm Tử Lạp.





Đây là nội dung của tin nhắn.





Anh dừng lại một lát rồi tiếp tục đọc,





“Khi đọc được tin nhắn này, chắc anh đã hiểu rõ mọi chuyện, vốn muốn định nói trực tiếp với anh nhưng sau đó em phát hiện ra, em không có dũng khí.”





Trước đây luôn cảm thấy mình có một nội tâm dũng cảm nhưng trong chuyện này em rất nhát gan, yếu đuối, em sợ, em mâu thuẫn, em không dám đối diện với anh.





Xin hãy tha lỗi cho em không từ mà biệt, xin tha thứ cho em đã mang theo cả Tiểu Hi và Tiểu Nhuy. Em định để chúng bên cạnh anh nhưng em nhận ra em cần chúng hơn, ít ra nhìn thấy chúng em sẽ không đau đớn như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK