Anh hiểu Tân Na là một cô gái, bị anh chiếm đoạt, giờ còn bị ép gả cho anh, trong lòng có phẫn nộ, có uất hận cũng là điều bình thường.
Chỉ cần cô có thể nguôi ngoai thì đánh bao nhiêu cũng được.
Lúc này có một người từ thang máy bước ra đi về hướng này, Tô Trạm bắt lấy nắm đấm của Tân Na rồi kéo cô vào lòng mình, mắt cô mở to, anh ta lại làm vậy rồi, vừa định mở miệng mắng anh liền nghe thấy tiếng cười vui vẻ: “Mọi người đều ở trong rồi còn thiếu cậu thôi.”
Tông Triển Bạch thờ ơ nhìn anh ừm một tiếng.
Thấy Tông Triển Bạch, lời mắng mỏ chưa kịp thốt ra của Tân Na nghẹn ứ lại.
Tô Trạm đứng bên cô nhẹ nhàng dỗ dành: “Tân Na, em nói xem chúng ta đã phát sinh quan hệ rồi, vốn dĩ nên kết hôn, em nói có đúng không?”
“Giờ không phải thời đại ngày xưa nữa…”
“Chính là thời hiện đại nên chúng ta mới phải chịu trách nhiệm với việc mình làm.” Tô Trạm thẳng thắn nói.
“Nhưng tôi không thích anh.” Tân Na chớp mắt, trong lòng nghĩ lí do này đủ thuyết phục rồi.
Tô Trạm: “….”
Anh hít một hơi thật sâu: “Không sao, anh sẽ cố gắng để khiến em thích anh, hơn nữa anh không xấu, cũng không già, anh vẫn còn tự tin.”
Tân Na: “…..”
“Em mãi vẫn không thích anh thì phải làm sao?”
“Ừm…” Tô Trạm nghĩ một lát: “Nếu qua 80 tuổi mà em vẫn chưa thích anh thì anh sẽ trả lại tự do cho em.”
Tân Na: “…….”
“Đi thôi, đi thôi.” Tô Trạm kéo cô: “Mọi người đều đang đợi chúng ta đó, em không thể cứng đầu như vậy được, khiến mọi người phải chờ.”
Tân Na: “…….”
Cô mở miệng ra nhưng phát hiện không có lời nào để từ chối anh cả.
Phòng ăn.
Khi Tông Triển Bạch bước vào, mọi người tưởng là Tô Trạm và Tân Na, mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm về phía này, thấy đó là Tông Triển Bạch, Thẩm Bồi Xuyên bĩu môi: “Còn tưởng là được xem kịch hay chứ.”
Kết quả lại không phải bọn họ.
Tông Triển Bạch trầm mặc kéo ghế ra, bế con gái vào lòng mình.
Giữa anh và Lâm Tử Lạp là một chiếc ghế trống.
Lâm Tử Lạp nắm chặt tay phía dưới bàn, có vài lần định mở lời rồi lại thôi, chỗ này không hợp để cô giải thích với Tông Triển Bạch, cô thở dài nghĩ đợi bữa tối kết thúc sẽ giải thích sau.
“Xin lỗi nhé, tôi và Tân Na để mọi người đợi lâu rồi.”
Lúc này Tô Trạm và Tân Na bước vào.
Đôi mắt biết cười của bà cụ nheo lại thành một đường, hạnh phúc nói: “Sắp tới cuối năm rồi, nhân lúc còn sớm hãy bàn chuyện kết hôn đi.”
Tô Trạm ngây người rồi lại cười, đáp: “Vâng.”
Tân Na phản đối: “Cháu không phải…”
“Tân Na không muốn bà phải lo lắng về chuyện chung thân đại sự của cháu đâu nên đã đồng ý rồi ạ.” Tô Trạm ngắt lời cô.
Tân Na muốn điên lên, cái người này….
Tô Trạm áp sát cô, thấp giọng nói: “Bà tuổi đã cao rồi, không trì hoãn được nữa đâu, em nhẫn tâm nhìn bà vì chuyện của chúng ta mà đau lòng sao?”
Đúng thế, bà của anh xem ra không ít tuổi nữa, nhưng cô không thể hi sinh bản thân để giúp anh ta hiếu thảo được.
Tô Trạm cầm tay cô đặt lên ngực mình, nghi hoặc nhìn cô, trầm giọng nói: “Em thực sự không có chút cảm giác nào với anh sao?”
Tân Na không dám nhìn thẳng vào mắt anh, thực ra, không phải là không có chút tình cảm nào, cô thích người trưởng thành ổn định, nhưng người mồm miệng trơn tru như Tô Trạm khiến cô không có cảm giác an toàn.
Cho nên, cô từ chối.