Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mẹ đến giờ cơm tối rồi.” Là tiếng của Lâm Tinh Tuyệt gọi cô.





Cô tỉnh dậy, rửa mặt rồi đi xuống lầu, phòng ăn ngoại trừ Tông Triển Bạch thì đều đông đủ rồi.





Cô vốn chỉ định ngủ một lát, đợi đến giờ làm cơm tối thì tỉnh dậy giúp Trình Dục Tú một tay, kết quả lại ngủ quên mất.





Trưởng bối thì nấu cơm, cô lại ngủ, đúng là không được hay ho cho lắm.





“Sao không gọi con sớm một chút.”





“Cũng không có người ngoài, trước giờ các con đều ở ngoài, bây giờ về rồi, phải nghỉ ngơi nhiều một chút.” Trình Dục Tú múc một bát nước canh, đưa cho cô: “Trời lạnh, thích hợp uống canh này.”





Lâm Tử Lạp đỡ hai tay, bát canh còn bốc hơi nóng, cô húp một hơi, hơi ấm cuộn lên, canh có mùi nhân sâm.





“Ta bỏ chút hồng sâm, phụ nữ uống rất tốt, sau này có đau bụng thì uống nhiều hơn chút.” Trình Dục Tú nói.





Lâm Tử Lạp gật đầu: “Con cảm ơn mẹ.”





Trình Dục Tú thở dài một tiếng, không được nghe con trai gọi một tiếng mẹ, nhưng có thể nhận được sự chấp thuận của con dâu, nội tâm bà cũng được an ủi.





Ăn xong bữa tối, người làm dọn dẹp, Trình Dục Tú chủ động chăm sóc hai đứa trẻ, tắm táp ru ngủ, bà đều tự tay làm hết, hơn nữa ngày trước cũng biết, hai đứa trẻ cũng không xa lạ gì, rất sẵn lòng chơi với bà.





Lâm Tử Lạp cũng rất vui, đúng lúc Tông Triển Bạch không có ở đây, bọn họ cũng có chút thời gian ở một mình.





Cô đưa hai đứa trẻ đang ở dưới xem TV lên lầu.





Cô thoáng nhìn qua đồng hồ, bây giờ chưa đến 9 giờ, buổi chiều cũng ngủ một lát rồi, lúc này không có chút buồn ngủ gì cả, cô tắm qua, mặc bộ quần áo ngủ màu trắng, tìm trong phòng sách một quyển cô khá thích, nằm trên giường đọc.





Bất tri bất giác đã hơn 12 giờ, cô kéo chăn lên, tắt đèn ngủ, đúng lúc chuẩn bị ngủ thì nghe thấy tiếng mở cửa ở tầng dưới.





Đêm hôm khuya khoắt, do đó chỉ là tiếng động nhỏ cũng nghe rất rõ.





Cô lại bật đèn ngủ lên.





Không lâu sau, cô nghe thấy tiếng bước chân ở tầng dưới, từng bước từng bước…





Cũng không lâu lắm, cửa phòng bị đẩy ra.





Dưới ánh đèn màu vàng nhạt, hắn nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, đôi mắt còn đang mở to nhìn hắn: “Còn chưa ngủ?”





“Đợi anh.”





Lâm Tử Lạp thấy sắc trắng trên vai áo hắn liền hỏi: “Tuyết rơi rồi à?”





Tông Triển Bạch ý thức được mình vừa mặc áo khoác đi lên, hắn cúi đầu nhìn, hai bên vai đều là hạt tuyết trắng xoá, rơi trên vai lúc hắn xuống xe đi vào nhà.





Hắn ừ một tiếng, sợ mang theo hơi lạnh vào phòng liền ra ngoài, phủi hết tuyết rồi mới vào.





Hắn đóng cửa, đi vào phòng.





Cô ngồi bên giường nhìn hắn, mái tóc dài đen như mực, làn da trắng sứ lộ ra chút ánh hồng nhàn nhạt, đôi môi như những cánh hồng nở rộ.





Làm cho người khác muốn thưởng thức.





Hắn tiến gần lại, càng tiến, càng gần, Lâm Tử Lạp có thể ngửi thấy mùi hương trên người của hắn, nhàn nhạt men rượu, không quá nồng, chỉ là một chút hương cồn nhẹ.





“Anh uống rượu à?”





“Một chút.” Mấy người tổng giám đốc của công ty mời hắn, hắn không thể không uống.





Hắn đến gần hơn, khi nói chuyện hơi ấm phả vào mặt cô, vừa ngứa vừa tê dại, Lâm Tử Lạp hơi nghiêng đầu, Tông Triển Bạch nắm lấy gương mặt của cô, xoay lại, khiến cô phải nhìn mình, hỏi: “Khó ngửi sao?”





Lâm Tử Lạp gật đầu: “Toàn là mùi rượu, anh nói xem?”





“Vậy anh đi tắm.” Hắn cười: “Có muốn tắm cùng anh không?”





Mặt Lâm Tử Lạp đỏ bừng, đẩy hắn một cái: “Đừng đùa.”





Thấy mặt cô đỏ, hắn cười càng sâu, từ bên giường đứng lên, đi đến phòng tắm.





Một chốc trong phòng tắm đã truyền ra tiếng nước ào ào.





Lâm Tử Lạp lấy chăn đắp kín lại, tâm trạng không hiểu sao lại có chút khẩn trương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK