Bà nuốt lại lời thuyết phục, tình huống này bà chỉ có thể ủng hộ chồng mình.
“Lần này, xin lỗi ông, là tôi nhất thời mềm lòng, không nhẫn tâm, phá hỏng kế hoạch của ông…”
“Không sao.” Văn Khuynh nheo mắt, chuyện này phải bàn bạc kỹ hơn.
Thái độ của Tông Triển Bạch hôm nay rõ ràng đã phát hiện ra manh mối, ông ta không có cơ hội ra tay.
Chắc chắn Tông Triển Bạch sẽ có phòng bị.
Ông muốn làm thì phải một đòn là trúng!
Không vội, dù sao cũng vẫn có thời gian.
Ở bên kia, Tông Triển Bạch ra khỏi nhà hàng rồi lên xe, Lâm Tử Lạp ngồi ở vị trí ghế phụ chờ anh.
“Anh uống rượu à?” Tông Triển Bạch vừa lên xe cô đã ngửi thấy.
“Một chút.” Tông Triển Bạch kéo cổ áo sơmi, hai chiếc cúc bung ra.
Lâm Tử Lạp không hỏi một lời, cô mở cửa xuống xe rồi tới bên chỗ anh: “Anh xuống xe đi, để em lái.”
Tông Triển Bạch cong môi cười: “Không yên tâm về anh à?”
Lâm Tử Lạp rất nghiêm túc cầm lấy chìa khoá xe: “Uống rượu không được lái xe, anh không biết sao?”
Tông Triển Bạch nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô thì cười nói: “Anh không say.”
“Vậy cũng không được.” Thái độ Lâm Tử Lạp rất kiên quyết.
Tông Triển Bạch rất phối hợp xuống xe ngồi lên vị trí ghế phụ, anh dựa vào bên tai cô, say như không say nói: “Vợ nói đều đúng.”
Lâm Tử Lạp dịch người đi, khởi động xe rồi hờ hững liếc nhìn anh: “Miệng ngọt như vậy là làm điều gì trái với lương tâm sao?”
Tông Triển Bạch vừa nghe đã thấy có gì không đúng.
Sao nghe lời này như còn có ý khác.
“Nói đi, anh gặp cô Trần kia ở khách sạn lúc nào, gặp nhau đã làm gì rồi?”
Đối mặt với câu hỏi của Lâm Tử Lạp, Tông Triển Bạch không vội giải thích ngay mà mơ màng dựa lên ghế xe. Anh khép hờ hai mắt như không nghe thấy: “Hả?”.
Lâm Tử Lạp mím môi: “Ông ta muốn ép anh và người phụ nữ đó ở bên nhau?”
Lần này, Lâm Tử Lạp không gọi bác Văn Khuynh.
Hành động hôm nay của ông ta đã vượt quá giới hạn của cô.
Tông Triển Bạch cử động cơ thể, thoải mái dựa: “Có lẽ vậy.”
Lâm Tử Lạp: “….”
Đột nhiên xe Lâm Tử Lạp dừng lại bên đường, cô quay đầu nhìn anh: “Anh không có gì nói với em sao?”
Tông Triển Bạch từ từ ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt phẫn nộ của cô, trong mắt còn mang ý cười hỏi: “Nói gì?”
Lâm Tử Lạp cảm thấy hơi đau lòng, điều cô muốn không nhiều, trong chuyện tình cảm cô chỉ hy vọng hai người có thể tin tưởng lẫn nhau.
Cô bằng lòng tin tưởng anh.
Nhưng xét về chuyện chịu trách nhiệm với đoạn tình cảm này, không phải anh nên giải thích một chút với cô sao?
Cô rất muốn bảo vệ mối quan hệ này, nhưng…
Cô thu lại ánh mắt, tắt đèn xe: “Anh lái về đi.”
Cô cảm thấy bản thân phải bình tĩnh một chút, ở cùng phòng với anh e là cô sẽ không kìm được cảm xúc của mình.
Cô đi xuống xe, đóng cửa lại rồi đi về phía dòng người.
Cô ngẩng đầu lên định để gió nhẹ thổi cho mình tỉnh lại.
Tông Triển Bạch xuống xe đuổi theo, nắm lấy cổ tay cô: “Em đi đâu?”
Lâm Tử Lạp cố buông tay anh ra nhưng anh nắm rất chặt.
“Em muốn yên tĩnh một mình, được không?” Cô dùng toàn bộ lý trí còn sót lại nói nhỏ tiếng.