Đẩy cửa ra nhìn thấy bố của mình đang nằm ở trên giường, anh ta đi tới đóng cửa lại, kéo một cái ghế ngồi cạnh giường.
“Con đã đến.” Người làm bố khi nhìn thấy con trai của mình lại không có uy nghiêm của người làm bố, cũng không có sự lo lắng của người thân, mà lại giống như người quen đang hàn huyên.
Năm ngoái ông ta bị trúng gió dẫn đến nửa thân dưới bại liệt, về sau vẫn luôn phải nằm trên giường.
Giang Mạt Hàn rất ít khi đến thăm ông ta.
“Gọi tôi tới có chuyện gì?” Nét mặt của anh ta rất nhạt nhẽo, không có bất cứ cảm xúc gì.
Anh ta không cần đến cũng biết tình huống của bố mình, sống thêm vài mấy năm nữa là không thành vấn đề, bỗng nhiên Khâu Minh Diễm gọi điện thoại bảo anh ta tới, tám chín phần là có chuyện muốn cầu cạnh anh ta.
Về phần là chuyện gì, dĩ nhiên là về đứa con trai của hai vợ chồng này, em trai cùng cha khác mẹ của anh ta.
Đứa con trai này được hai vợ chồng vô cùng yêu thương, bởi vì quá được chiều chuộng cho nên học hành không đến nơi đến chốn, chưa vào được đại học đã bỏ học đi làm xã hội đen.
Không có công việc đàng hoàng, chỉ suốt ngày ở trong nhà.
“Mạt Hàn…” Giang Tuấn muốn nói lại thôi, cũng không còn sự uy nghiêm của một người cha: “Con chỉ có một đứa em trai, con nhẫn tâm nhìn nó vô công rồi nghề như vậy sao?”
Biểu cảm của Giang Mạt Hàn rất lạnh nhạt: “Mẹ tôi chỉ sinh ra một mình tôi.”
Sắc mặt của Giang Tuấn có chút khó coi, nhưng vì tiền đồ của đứa con trai, vẫn nở nụ cười: “Mạt Hàn, bố và mẹ ly hôn, là bởi vì chúng ta không còn yêu nhau nữa…”
“Tôi biết, bố chỉ yêu người vợ hiện tại của mình.” Ông ta còn chưa nói xong đã bị Giang Mạt Hàn đánh gãy.
Anh ta nhìn Giang Tuấn, đáy mắt cất giấu cảm xúc không dễ dàng phát hiện: “Nếu đã không còn yêu thì tại sao lúc trước còn kết hôn làm gì?”
Không đợi Giang Tuấn cho mình đáp án, anh ta liền nói thêm: “Lúc trước gia đình của hai người giống nhau, đều rất nghèo nàn, dùng cách nói hiện tại là môn đăng hộ đối, cho nên bố mới cưới mẹ, nếu như bố không đi, có lẽ hai người đã ở bên nhau đến đầu bạc răng long, thế nhưng bố lại đi rồi tạo dựng được một chút thành tựu, không còn môn đăng hộ đối với mẹ nữa, bởi vì bố giàu có hơn mẹ, bố xem thường xuất thân nông thôn của mẹ, không biết cách ăn mặc, không có học thức, ở bên bố khiến bố cảm thấy rất mất mặt, thế là bố liền không yêu mẹ nữa.”
“Thế nhưng bố có từng nghĩ tới chưa? Thời điểm bố ở bên ngoài xây dựng sự nghiệp, là ai chăm sóc con cái cho bố, hiếu kính bố mẹ của bố? Thời điểm bố không ở đây, mẹ một thân một mình gánh vác tất cả gánh nặng trong nhà, gồng gánh trách nhiệm đáng lẽ phải là của bố, một câu bảo là không thương nữa lại còn vứt bỏ mẹ.”
Vẻ mặt và giọng nói của Giang Mạt Hàn ngày càng lạnh lẽo: “Bố không yêu mẹ, bởi vì mẹ không có da thịt mịn màng, không có một cơ thể yểu điệu, khuôn mặt cũng không còn trẻ trung như khi mới gả cho bố, trên mặt không còn vết tích của sự ngây ngô, tay chân thô ráp, da mặt chỉ toàn màu vàng, cho nên bố mới không yêu mẹ.”
“Chuyện đã trôi qua rất lâu rồi, tại sao con còn muốn để ở trong lòng, canh cánh trong lòng như vậy có thể khiến con hạnh phúc sao?” Giang Tuấn nhíu mày.
Giang Mạt Hàn cười lạnh một tiếng: “Hạnh phúc? Bố có thể nói cho tôi biết, hạnh phúc là cảm giác như thế nào không?”
Giang Tuấn im lặng không nói.
“Tại sao không nói gì nữa vậy?”
Giang Mạt Hàn trào phúng: “Không còn lời nào để nói đúng không?”
“Chuyện trước kia, con cũng đừng níu mãi không buông, đối con cũng không có gì tốt.” Giang Tuấn có ý tốt khuyên bảo, để anh ta buông xuôi chuyện trước kia.
“Nếu như mẹ tôi không chết, tôi đã không hận bố, bởi vì bố nên bà ấy mới chết! Nếu như bố không ly hôn với bà ấy, bà ấy đã không phải đi làm bảo mẫu cho người ta, sẽ không phải chết!”
Chỉ cần cho anh ta một chút thời gian, chờ anh ta lớn lên, anh ta nhất định sẽ chăm sóc mẹ.
Thế nhưng bà ấy lại không cơ hội nhìn thấy dáng vẻ anh ta lớn lên!
“Sau khi gả cho bố, mẹ đã làm tất cả những việc mà một người vợ nên làm, đến cùng bà ấy đã làm sai điều gì? Nếu như bố không yêu mẹ, tại sao lúc trước còn cưới bà ấy làm gì? Để bà ấy lãng phí hơn phân nửa tuổi thanh xuân sống trong cô độc hả?””
Thời gian ông ta ra ngoài lăn lộn, là mẹ của anh ta một thân một mình trông coi nhà, trông coi anh ta.
Đến cuối cùng thì nhận được cái gì?!
Đối mặt với từng tiếng chất vấn của con trai, Giang Tuấn không còn lời nào để nói, ông ta đối với cái chết của vợ cũ cũng rất thương tâm, dù sao bà cũng đã từng chung giường chung gối, sinh con đẻ cái cho ông ta.
“Mạt Hàn, chuyện trước kia, toàn bộ là do bố có lỗi với mẹ của con, có lỗi với con, con nể mặt ba, cho em trai con một công việc, đừng để nó lăn lộn ở bên ngoài.” Giang Tuấn khép nép nói.
Giang Mạt Hàn cười một tiếng: “Đây chính là mục đích để bố giả ốm gọi tôi đến đây?”