Để anh ấy biết sẽ chỉ khiến anh ấy tiến thoái lưỡng nan.
“Giúp anh một chuyện.”
Lý Chiến không thể từ chối: “Anh cứ nói đi, chỉ cần giúp được em nhất định sẽ giúp.”
Anh xoay người lại nhìn Lý Chiến: “Em và Trần Thi Hàm thân chứ.”
Lý Chiến không chút nghi ngờ liền gật đầu, việc này thì liên quan gì đến Trần Thi Hàm chứ?
Việc này sao lại rắc rối như vậy?
“Việc này có liên quan đến nhà họ Trần sao?” Lý Chiến không nén được liền hỏi.
“Cái này em không cần biết, em chỉ cần đi dẫn Trần Thi Hàm ra ngoài cho anh là được.”
Kể cho Lý Chiến nghe về vai trò của Trần Thi Hàm, Lý Chiến đương nhiên sẽ đoán được ra ngọn ngành của việc này.
Lý Chiến cảm nhận được, Tông Triển Bạch không hề muốn cho anh ấy biết, anh ấy nhìn Tông Triển Bạch mấy giây, sau đó xoay người rời đi: “Em đi dẫn cô ấy ra ngoài.”
Tông Triển Bạch đã không muốn anh ấy biết, thì anh ấy mới hỏi.
Chỉ cần đi làm tốt chuyện anh giao là được.
Anh ấy đi thang máy xuống dưới hầm để xe, ấn nút mở khóa, kéo cửa xe ra, lúc này điện thoại của anh ấy đột nhiên vang lên, là Long Mập Mập gọi đến.
Anh ấy bây giờ còn phải đến trung tâm mua sắm, trò chơi vẫn chưa kết thúc.
Long Mập Mập bảo anh ấy và Lâm Tử Lạp cùng đến đó.
“Tôi không có thời gian.” Lý Chiến nhấn nút rảnh tay rồi vứt điện thoại lên chỗ ghế phụ.
Anh ấy lái xe ra khỏi hầm để xe.
“Cậu không đến không được.” Đây tuy là trò chơi, nhưng nó cũng bao hàm trong hợp đồng, nếu không hoàn thành sẽ phải bồi thường.
“Cậu phải đến, còn nữa….”
“Tôi đã nói là tôi không có thời gian rồi, anh nghe không hiểu sao?” Lý Chiến cầm lấy điện thoại rồi cúp máy.
Anh ấy vừa đặt điện thoại xuống thì chuông điện thoại lại vang lên, anh ấy cầm lấy điện thoại nhấn nút nghe, rồi hét lên với đầu dây bên kia: “Anh tự giải quyết đi!”
Nói xong Tô Chiến liền cúp máy, sợ Long Mập Mập lại tiếp tục gọi điện cho mình.
Anh ấy nhanh chóng lái xe đến nhà họ Trần.
Hai nhà sống gần nhau, anh ấy và Trần Thi Hàm còn cùng học một trường, lúc nhỏ Trần Thi Hàm mỗi ngày đều chạy theo phía sau anh ấy gọi anh ấy là anh trai.
Anh ấy dừng xe ở bên đường, rồi đi đến gõ cửa, trong nhà chỉ có Trần Thi Hàm và bà Trần, Trần Thanh không ở nhà, là bà Trần mở cửa cho Lý Chiến.
“Thằng bé này, cháu về nước khi nào vậy?” Thấy Lý Chiến bà Trần liền nhiệt tình hỏi han.
Lý Chiến cười: “Cháu mới về không lâu.”
“Mau vào nhà đi.” Bà Trần tránh sang một bên cho Lý Chiến bước vào, đóng cửa xong bà Trần cũng đi vào trong: “Cháu đó, tính cách ương ngạnh, đừng giận ba cháu nữa, dù sao cháu cũng là con trai ông ấy, có thời gian rảnh thì về thăm ông ấy đi.”
Hai gia đình thân nhau nên nói chuyện cũng rất thẳng thắn, không vòng vo.
“Có nước không ạ?”
Lý Chiến không muốn nghe thêm chuyện này nữa, anh ấy đã là người trưởng thành, anh ấy biết bản thân đang làm gì.
Bà Trần vỗ đùi: “Cháu xem bác mải nói chuyện với cháu quá, mà quên luôn việc hỏi cháu có khát không, cháu muốn uống gì nào?”
“Nước lọc là được rồi ạ.” Lý Chiến ngồi xuống ghế sofa, nhìn lướt lên lầu hai, đi vào chủ đề, anh ấy ngập ngừng hỏi: “Sao không nhìn thấy Thi Hàm vậy ạ, con bé có ở nhà không ạ? Lâu rồi cháu cũng chưa gặp con bé.”
Bà Trần đang rót nước: “Thi Hàm ở trên lầu, hai ngày nay rất có nề nếp, không hề ra ngoài chơi với bạn.”
“Ồ.” Lý Chiến vô thức nhướng mày, ở nhà là tốt rồi, anh ấy chắc chắn sẽ đưa được người ra ngoài.
“Uống nước đi.” Bà Trần đưa nước tới cho anh ấy.