Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ấy mặc một chiếc áo lụa màu trắng rộng thùng thình, không thấy đường cong nào hết, cô ngồi trên ghế, để lộ ra đôi chân trắng ngần của mình, chân của cô vừa dài vừa đẹp, ngay cả đến bàn chân cũng thấy đẹp.





Bộ quần áo ngủ vừa dài vừa rộng, cổ tay còn may thêm một vòng ren để tô điểm, để lộ ra tay cô, trong tay cô cầm một chiếc kéo để cắt tỉa lá cho mấy bông hoa, trên bàn cũng có một bình hoa bằng sứ tinh sảo.





Hoa lần trước Bạch Dận Ninh gửi tới, Tông Triển Bạch đã ném hết vào thùng rác rồi, lúc anh đến công ty, anh nhớ ra Lâm Tử Lạp nói thích hoa nên anh mới đặc biệt đến tiệm hoa.





Trước đây có lẽ là là vì anh là con trai nên không có hứng thú với hoa cỏ, thậm chí anh còn không biết hoa hồng đại diện cho cái gì.





Mãi cho đến khi ông chủ tiệm hoa giới thiệu cho anh biết, anh mới biết hoa hồng là đại diện cho tình yêu.





Anh nhớ Bạch Dận Ninh gửi tới năm bông hoa, nên mới hỏi: “Năm bông hoa thì nói lên điều gì?”





Ông chủ mới nói: “Hoa hồng đại diện cho tình yêu, năm bông hoa mang ý nghĩa không oán, không hối hận.”





Tông Triển Bạch hừ lạnh, Bạch Dận Ninh có ý gì đây?





Không oán, không hối hận khi yêu Lâm Tử Lạp ?





Ha ha.





Sau đó, Tông Triển Bạch mua một bó một trăm bông hoa, vì ông chủ nói: “Bách hợp, bách niên, trăm năm hoà hợp.”





Đúng, anh muốn trăm năm hoà hợp với Lâm Tử Lạp.





Còn về Bạch Dận Ninh, cứ để anh ta không oán không hận đi.





Anh đến không ty, không quay lại bệnh viện nữa, hoa là do tiệm hoa chuyển tới. Lúc đó Lâm Tử Lạp đang ngủ, nên vú Vu mới đặt hoa lên trên bàn. Lúc Lâm Tử Lạp tỉnh lại, nhìn thấy bó hoa, cô nhờ vú Vu đi mua một bình, cô muốn cắm hết những bông hoa kia lên. Thực ra cô không ngờ rằng Tông Triển Bạch lại đi mua hoa.





Tông Triển Bạch bước vào, anh đứng trước mặt cô: “Thích không?”





Lâm Tử Lạp nghiêng đầu, mái tóc dài của cô xoã ra, lộ ra khuôn mặt trắng ngần, cô rất bất ngờ, lúc Tông Triển Bạch mang hoa vất đi, anh có vẻ rất tức giận. Lâm Tử Lạp cảm thấy anh không phải loại người sẽ đi mua hoa tặng cho con gái, cô rất vui vẻ, khoé miệng khẽ mỉm cười: “Thích lắm.”





Tông Triển Bạch chế nhạo: “Đúng là tầm thường.”





Lâm Tử Lạp nghĩ thầm, tầm thường sao anh còn tặng chứ?





Nhưng lời đến đầu môi lại đổi sang câu khác: “Tầm thường cũng thích.”





Cô vân vê bông hoa, cánh hoa có cảm giác rất mềm mượt, lại còn có hương hoa thoang thoảng nữa.





Đường viền trên cổ áo và cổ tay đều được đè thêm lớp ren hình tròn, tầng tầng lớp lớp, cổ áo hơi rộng một chút, để lộ ra xương quai xanh trên cổ cô.





Tông Triển Bạch cúi người, hôn lên xương quai xanh trên người cô, đôi môi anh có hơi lạnh, nhưng lại rất mềm, khi anh hôn lên da thịt cô, cảm giác như có luồng điện chạy qua, cơ thể Lâm Tử Lạp căng cứng hẳn lên, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, khẽ giọng nói: “Vú Vu đang dọn rửa phòng tắm.”





Đợi chút nữa bà ấy ra ngoài nhìn thấy, đúng là chẳng hay chút nào.





Tông Triển Bạch cắn nhẹ lên da thịt cô, xương quai xanh không có thịt, chỉ có chút da, tuy không cắn mạnh nhưng cũng rất đau, Lâm Tử Lạp a lên một tiếng, lông mày cô cau lại.





Tông Triển Bạch mỉm cười: “Tối nay anh sẽ cho em cắn anh.”





Lâm Tử Lạp đẩy anh ra: “Đừng nghịch nữa, để em làm xong chỗ này đã.”





Vú Vu đang ở trong phòng tắm, anh không tiếp tục nữa mà ngồi lên sofa, lật quyển sách hôm nay mới mua ra.





Lâm Tử Lạp nhìn anh, lúc này cô mới phát hiện anh thế mà lại đi mua sách, nhưng cô cũng không nói gì cả.





Tông Triển Bạch vốn định mua sách cho Lâm Tử Lạp, nhưng cuối cùng lại mua sách cho chính mình, anh quên mất việc đi mua sách cho cô.





Vú Vu dọn xong phòng tắm thì đi ra, bà cầm chiếc khăn lau đi ra khỏi phòng bệnh, đồng thời cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại.





Tông Triển Bạch đến đây, bà nghe thấy tiếng anh nên cố ý làm thật nhanh rồi đi ra ngoài, nhường lại không gian cho hai người.





Căn phòng rất yên tĩnh, nội dung của cuốn sách cũng không tệ, Tông Triển Bạch đọc rất nhập tâm.





Lâm Tử Lạp cắm hết hoa vào bình, rất đẹp, cô rất hài lòng với kiệt tác của mình, cô nhìn Tông Triển Bạch hỏi: “Đẹp không?”





“Ừm.” Tông Triển Bạch rời mắt khỏi quyển sách, anh nhìn thấy cô đã cắm hoa xong, anh mới đặt quyển sách xuống ghế sofa rồi lại gần cô: “Có mệt không?”





Lâm Tử Lạp lắc đầu: “Em muốn đi rửa tay.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK