Tâm trạng của cô rất xúc động, Tông Triển Bạch cũng cảm nhận được điều đó. Hai tay anh ôm chặt lấy cơ thể run rẩy của cô, anh hôn lên tóc cô: “Ngốc à, suốt ngày suy nghĩ lung tung, anh không phải của em thì của ai? Không phải nói anh dám chạy sẽ đánh gãy chân anh sao, sao bây giờ lại biết sợ rồi?”
Lâm Tử Lạp khụt khịt: “Em từng đọc một quyển sách, trong sách nói phụ nữ khi mang thai nhạy cảm nhất, có lẽ tình trạng bây giờ của em là như vậy.”
Cô ngẩng đầu lên, giọt nước mắt long lanh đọng trên mi, khàn khàn nói: “Đợi chuyện của em được giải quyết, chúng ta sẽ đưa bọn trẻ ra nước ngoài sống, được không? Tránh xa những rắc rối ở đây và sống một cuộc sống đơn giản và bình thường. Nhà của chúng ta không cần quá lớn nhưng có anh, có em, có con của chúng ta, em nấu nướng, chăm sóc con cái, anh kiếm tiền nuôi gia đình, cuối tuần đưa chúng đi dã ngoại, chơi xuân, ngắm bình minh và hoàng hôn, và chứng kiến lũ trẻ lớn lên từng chút một, chúng ta dần dần già đi…”
Nhưng cô không biết khi bí mật thân thế của Tông Triển Bạch được giải đáp, họ sẽ quay trở lại vị trí của mình, cuối cùng còn bị trói buộc bởi tình thân.
Anh ghé sát gần hôn lên đôi mắt đẫm nước của cô: “Nghe em hết.”
Cô nhắm mắt lại, lặng im cảm nhận giây phút yên tĩnh này.
Sự xuất hiện của Bạch Dận Ninh khiến cô sợ hãi nên cảm giác yên bình này có thể bị phá vỡ bất kỳ lúc nào.
Cô nở một nụ cười rạng rỡ, đôi lông mày cong lên, mặc dù lông mi vẫn còn ướt nhưng không ngăn được ánh sáng rực rỡ lúc đó, giống như ánh nắng nhẹ nhàng gợn lên trong lòng anh.”
Chiếc xe dừng bên ngoài biệt thự, chỗ càng đông người thì càng khó đề phòng, Quan Kình cuối cùng vẫn chọn địa điểm là ở biệt thự riêng của Tông Triển Bạch. Lý do chính đó là nơi đây là nơi bọn họ từng ở trước đây, xung quanh cũng dễ phòng bị, xung quanh biệt thự mười mét có lắp đặt hệ thống chống trộm cảm ứng, nó sẽ phát ra cảnh báo, hơn nữa Thẩm Bồi Xuyên đã cử người tới, chắc chắn không phải dạng vừa, tất cả là tám người, mỗi ngày đổi phiên hai người, canh chừng biệt thự 24/24.
“Đã thu xếp xong hết rồi.” Quan Kình nhìn thấy chiếc xe dừng lại, anh lại gần nó rồi nói.
Vú Vu đi đỗ xe trước sau đó vào biệt thự xem phòng ngủ đã được dọn dẹp chưa, Quan Kình rất biết việc, phụ nữ mang thai cần môi trường tịnh dưỡng như thế nào, anh còn đi hỏi chuyên gia về lĩnh vực này. Trong trường hợp của Lâm Tử Lạp, đầu tiên phải có một tâm trạng tốt, nơi ở phải an tĩnh, không khí phải trong lành.
Tuy Lâm Tử Lạp mang thai, nhưng cô vẫn nằm ngủ ở tầng trên, như vậy sẽ yên tĩnh, hơn nữa bên cửa sổ là vườn trúc, mở cửa sổ ra là có thể hít thở không khí trong lành, rất phù hợp với những người không thể đi ra ngoài ở.
Vú Vu mang hoa từ bệnh viện về đặt ở đầu giường, sau đó bà xuống lầu nói với Tông Triển Bạch: “Quan Kình thu xếp bên trong ổn thoả hết rồi.”
Lúc này Tông Triển Bạch mới ôm Lâm Tử Lạp từ trên xe xuống, tuy Bạch Dận Ninh đột nhiên xuất hiện rồi nói mấy lời đó, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến cảm xúc của cô ấy, nhưng ở trước mặt Tông Triển Bạch, cô không để lộ ra quá nhiều cảm xúc.
Mọi người đang bận bịu vì cô, nhưng cô lại mang vẻ trầm mặc im ắng, như vậy càng khiến bầu không khí trở nên căng thẳng.
Cô nhìn Quan Kình và Tô Trạm: “Hôm nay cảm ơn hai người nhé, buổi tối ở lại ăn cơm đã, à đúng rồi, gọi cả Thẩm Bồi Xuyên.”
Cô thật sự muốn cảm ơn những mọi người, nhưng cô còn có mục đích khác nữa…
Với thân thể hiện hiện giờ của cô, Quan Kình và Tô Trạm không dám làm phiền, thấy dáng vẻ của cô, họ do dự nhìn Tông Triển Bạch như đang xin ý kiến, bọn họ có nên đồng ý không?
Lâm Tử Lạp cười: “Tôi gọi các anh ở lại ăn cơm mà, nhìn anh ấy làm gì chứ? Lẽ nào tôi không đủ tư cách mời cách anh đúng không?”
“Không phải…” Tô Trạm đang định giải thích thì Tông Triển Bạch mở miệng: “Nghe cô ấy đi, Quan Kình đi tìm một đầu bếp để nấu cơm tối nay.”
“Được.” Quan Kình vui vẻ cười ha ha, Tông Triển Bạch thừa nhận thân phận của Lâm Tử Lạp, cô ấy chính là vợ của Tông Triển Bạch, được cô ấy mời đương nhiên phải vui rồi.
Bởi vì bọn họ chưa tổ chức hôn lên, nhưng chuyện về người phụ nữ bên cạnh Tông Triển Bạch cũng đã bắt đầu truyền ra rồi, chỉ trừ người trong công ty và người quen thân với Tông Triển Bạch ra, không ai dám gọi cô ấy là cô Tông. Dù gì cũng chưa làm hôn lễ, người ta sợ gọi sai nên mới không dám gọi.
Tô Trạm chuyển đồ vào trong phòng, rồi nói: “Tôi gọi điện cho Thẩm Bồi Xuyên.”
Chuyện thu dọn trên tầng anh ấy không giúp được, vẫn phải nhờ đến vú Vu.
Tông Triển Bạch ừ nhẹ một tiếng, vú Vu trải chăn ra, Tông Triển Bạch đặt cô lên giường, chăn mền đều là đồ mới, đã giặt sạch sẽ, chất liệu được làm bằng sợi tơ, mềm nhẹ, rất thích hợp với thời tiết như hiện tại, nằm lên rất thoải mái.
“Ở nhà vẫn thoải mái hơn.” Lâm Tử Lạp bùi ngùi nói, dù có bao trọn cả một tầng của bệnh viện, nhưng nơi nhiều người qua lại như vậy, sao có thể thoải mái như ở nhà được.
Tông Triển Bạch kê hai chiếc gối cho cô dựa lên, như vậy mới càng thêm thoải mái.”
Vú Vu sắp xếp tủ quần áo xong xuôi rồi mang hòm xuống dưới: “Đợi chút nữa đầu bếp sẽ đến chuẩn bị cơm tối, tôi đi xuống chào hỏi một tiếng nhé.”
Tông Triển Bạch nói: “Vú mang một cốc nước nóng lên nhé.”