Lần này Lâm Tử Lạp tin rồi.
Chính là giọng nói này, mỗi lần gặp mặt thầy giáo này, anh ấy đều dùng giọng điệu này, không nhanh không chậm, hơn nữa câu cú có tiết tấu, khiến người nghe cảm thấy rất có học vấn.
“Tiểu Hi không nói cho cô biết sao?” Lý Chiến hỏi.
Trước khi quay về anh đã gọi điện cho Lâm Tinh Tuyệt, nói ra bí mật của bản thân.
Anh bảo Lâm Tinh Tuyệt không cần giữ bí mật, thực ra là muốn thử xem Lâm Tinh Tuyệt có kín mồm kín miệng hay không.
“Không có.” Lâm Tử Lạp nhớ câu nói nửa chừng của con trai ngày hôm đó, thì ra đây chính là bí mật mà thằng bé nói đến.
Lý Chiến rất hài lòng với đứa trẻ, thực sự không tiết lộ bí mật.
Bây giờ Lâm Tử Lạp đã hiểu tại sao Lâm Tinh Tuyệt lại trưởng thành như thế, nhiều lúc còn biết làm những chuyện không được đàng hoàng cho lắm.
Thầy giáo không nghiêm túc thế này, sao học sinh có thể nghiêm túc được chứ?
“Sở thích của cậu là gì? Làm thầy giáo hay làm người nổi tiếng?” Lâm Tử Lạp rất muốn biết, hai ngành nghề trái ngược nhau này, anh thích cái nào.
Lý Chiến suy nghĩ một lúc: “Làm người nổi tiếng để chọc tức ba tôi, làm thầy giáo là vì sở thích.”
Lâm Tử Lạp: “……”
Cô không biết nói gì với lời giải thích này.
Làm người nổi tiếng để chọc tức ba ruột mình?
Lý do này……
Có điều không thể không thừa nhận anh cũng có bản lĩnh, có thể nổi tiếng không phải là chuyện đơn giản.
Có rất nhiều người đẹp trai trong giới giải trí, chỉ dựa vào khuôn mặt thôi chắc chắn là không được.
Lý Chiến dựa lưng vào ghế, dáng vẻ hơi uể oải: “Tôi có thể đi đến ngày hôm nay là bởi vì tôi có một người anh trai có tiền.”
Có tiền có chuyện gì mà không làm được chứ?
Anh muốn làm người nổi tiếng, muốn đóng phim, có thể lôi kéo đầu tư, đóng một vai diễn trong phim cũng không phải chuyện gì khó.
Lâm Tử Lạp thở dài một hơi.
Lý Chiến, đã lật đổ tam quan của cô.
Đây phải là đứa con ngỗ nghịch như thế nào mới có thể trở thành người nổi tiếng chỉ vì muốn chọc tức ba của mình?
Thầy giáo như thế này, cô không dám tiếp tục để con trai theo học nữa, đợi đến lúc học ngỗ nghịch theo anh, vậy thì đúng là lợi bất cập hại.
Trong lòng nghĩ như thế nhưng cô không biểu hiện ra bên ngoài.
Mặt khác, Quan Kình nghe xong cuộc gọi của Lâm Tử Lạp, liền bị Tông Triển Bạch gọi vào phòng làm việc.
Quan Kình có thể đi theo Tông Triển Bạch lâu như thế, chứng tỏ anh rất thông minh.
Không đợi Tông Triển Bạch hỏi, anh liền mở miệng nói, hơn nữa nói rất khéo, biết Tông Triển Bạch muốn nghe gì: “Lần trước vợ anh gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi điều tra về chỗ ở của Lý Chiến.”
Tông Triển Bạch chau mày lại, Lâm Tử Lạp điều tra Lý Chiến?
“Tôi vừa nói địa chỉ của Lý Chiến cho cô ấy, bây giờ chắc đã gặp được người rồi đúng không?” Quan Kình không rõ Tông Triển Bạch đang vui hay là không.
Anh nói một cách dè dặt: “Anh không nói cho cô ấy biết Lý Chiến là ai sao?”
Tông Triển Bạch không quan tâm những điều này, điều anh quan tâm đó là tại sao Lâm Tử Lạp lại chủ động tìm Lý Chiến.
“Tôi biết rồi.” Tông Triển Bạch xua tay, Quan Kình cúi đầu lùi ra ngoài.
Anh cầm điện thoại bấm số gọi.
Trong xe, bởi vì Lý Chiến và Lâm Tử Lạp bị còng tay vào nhau, điện thoại reo cũng không tiện cầm, điện thoại của anh để trong túi áo khoác ngoài, bởi vì túi hơi sâu, tay anh không thò vào trong được, nhưng bên này thì gần Lâm Tử Lạp.
Anh nháy đôi mắt đen sáng: “Cô lấy giúp tôi được không?”