Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn xuống: “Ông chủ Cố việc đơn giản như bắt người cũng phải tới tìm anh giúp là do ông ta không tiện à hay là sợ không dám tự mình động thủ trước đầu ngọn gió?”





Cố Bắc nheo mắt, ý anh ta là gì?





Văn Khuynh đang lợi dụng anh ư?





“Tổng giám đốc Tông đang nói đùa à? Đó là chú của anh. Anh không nhằm vào ông ta, sao lại nhằm vào tôi. Anh nghĩ tôi sẽ tin ư?”





Văn Khuynh là chú của anh, tới hỏi về Văn Khuynh hay là muốn tới thăm dò anh?





Lúc này, Cố Bắc không dám dễ dàng tin lời Tông Triển Bạch nói, dù sao thì anh và Văn Khuynh đã cùng hội cùng thuyền.





“Tin hay không tùy anh, tôi chỉ không kìm được khi thấy có người bị lợi dụng mà không hề biết.” Trong lời nói của anh có ẩn ý, giờ đã đến lúc: “Xin cảm ơn ông chủ Cố vì sự hiếu khách của anh ngày hôm nay.”





“Hiếu khách thì chưa dám nói, vẫn chưa khiến cho Tổng giám đốc Tông được chơi vui vẻ. Lần sau anh đến, nói cho tôi biết trước. Nhất định sẽ thu xếp khiến cho Tổng giám đốc Tông vui vẻ.”





Cố Bắc có chút lơ đễnh, nếu lời của Tông Triển Bạch có ẩn ý thì câu này hiển nhiên là một lời nhắc nhở.





Hơn nữa mấy lời này cũng rất lạ, nó có ý gì? Trước anh từng có người bị Văn Khuynh lợi dụng, mà bản thân còn không biết?





“Tổng giám đốc Tông có thể giải thích cho tôi không?” Đột nhiên Cố Bắc gọi Tông Triển Bạch đã bước ra tới cửa. Anh đứng dậy và đi tới: “Tổng giám đốc Tông biết bức màn bên trong là cái gì sao?





Tông Triển Bạch ý tứ sâu xa: “Tôi không biết ông chủ Cố có nghe nói về chuyện của Văn Khuynh chưa.”





Dù che đây rất nghiêm ngặt nhưng người trong cuộc không ai không biết. Đến tuổi này rồi còn gì, cái gì cũng không có, cũng đủ thê thảm rồi…” Nhưng ngay sau đó anh nhận ra điều gì đó, cảm thấy có gì đó không ổn. Anh bất ngờ nhắc đến Trần Thanh là có ý gì?





“Ý của anh là việc Trần Thanh rơi từ trên xuống có liên quan đến Văn Khuynh?”





Tông Triển Bạch phủ nhẹ cổ áo không dính bụi, vẻ mặt và giọng điệu đầy ẩn ý sâu xa: “Tôi đã nói như vậy à? Ông chủ Cố có thể đừng làm gây thêm phiền tôi không.”





Cố Bắc nhanh chóng hiểu ra, anh có chút lo lắng. Văn Khuynh cũng là chú của anh, sao có thể ngang nhiên hạ thấp anh.





Tô Trạm vừa lúc nói chen vào: “Văn Khuynh này càng lớn càng tọc mạch, còn muốn lo chuyện hôn nhân của người khác, cũng không thích đem theo cục nợ. Cậy già lên mặt cũng đủ rước phiền phức cho người khác.”





Nghe lâu như vậy, Tô Trạm cũng hiểu rằng Tông Triển Bạch đang dùng kế ly gián, khiến Cố Bắc và Văn Khuynh có hiềm khích với nhau, nghi ngờ lẫn nhau. Anh chỉ cần ngồi thu lợi, đợi khi cả hai cùng chịu thiệt thì anh mới ra tay.





Tông Triển Bạch trước đó đã ném mồi cho Trần Thanh, nên bây giờ anh phải cho Cố Bắc con mồi. Tại sao Tông Triển Bạch lại nói cho anh biết lý do, để tránh anh ta sinh nghi ngờ.





Văn Khuynh chèn ép hôn nhân đại sự của Tông Triển Bạch đã khiến Tông Triển Bạch không hài lòng với Văn Khuynh nên mới hạ thấp Văn Khuynh trước mặt Cố Bắc.





Tông Triển Bạch giả vờ không vui để vứt qua cho Tô Trạm: “Nếu không nói, lại có người coi anh như đồ đần?”





Tô Trạm cúi đầu: “Lời tôi nói cũng là sự thật.”





“Khiến ông chủ Cố chê cười rồi.”





Cố Bắc bật cười: “Đâu có, ở tuổi này bị thúc giục kết hôn là chuyện bình thường, nhưng Văn Thanh là chú của anh. Ông ấy quan tâm đến hôn nhân của anh cũng tốt cho anh. Trong lòng sinh ra hiềm khích thì thật không đáng.”





Anh ta miệng nói như vậy nhưng chuyện trong lòng đang nghĩ cũng không phải là chuyện này. Nếu như thật sự như lời Tô Trạm nói, Văn Khuynh ép buộc hôn nhân của Tông Triển Bạch, gây ra sự bất mãn với anh cũng có khả năng.





Anh ta trước mặt mình đề cập đến chuyện Trần Thanh bị Văn Khuynh hãm hại. Tuy rằng có chút tàn nhẫn nhưng cũng có khả năng, dù sao danh tiếng của Tông Triển Bạch trong giới chính là như vậy. Làm việc quyết đoán, hành động dứt khoát. Ai khiến anh chịu thiệt thì anh sẽ trả ngược lại.





Có lẽ Văn Khuynh cũng ép quá mức mới chọc tức anh ta?





Cố Bắc suy nghĩ về điều đó. Lúc Tông Triển Bạch rời đi, anh đã gọi quản lý vào.





Anh không phải là một đứa trẻ lên ba, chỉ cần vài lời nói là tin được. Phải tự mình đi điều tra mới yên tâm.





“Đi điều tra xem Văn Khuynh có ép Tông Triển Bạch kết hôn với người phụ nữ nào hay không. Còn nữa, tìm hiểu xem chuyện của Trần Thanh có liên quan gì đến Văn Khuynh không.”





Người quản lý nói vâng: “Tôi sẽ cố gắng nhanh hết sức.”





Cố Bắc sốt ruột xua tay: “Đi đi.”





Anh hy vọng rằng điều này không phải là sự thật, nếu nó là sự thật…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK