Tông Triển Bạch cúi tầm mắt xuống, giọng nói không biết là vui hay giận: “Hôm nay anh ta đến?”
Lâm Tử Lạp nói thật, dù cô có muốn giấu cũng không giấu nổi: “Ừm.”
Tông Triển Bạch lúc nào cũng rất để ý đến Bạch Dận Ninh, Lâm Tử Lạp biết anh nhất định sẽ không vui, muốn giải thích, nhưng lại phát hiện mình có nói cũng không được gì, dù sao cô và Bạch Dận Ninh cũng không có chuyện gì khó nói.
Lâm Tử Lạp siết mạnh cốc nước.
“Còn muốn uống không?” Tông Triển Bạch nhìn cốc nước trong tay cô hỏi.
Lâm Tử Lạp gật đầu, nói: “Được rồi.”
Anh cầm lấy cốc đặt lên bàn, vú Vu đứng cạnh không dám lên tiếng nữa, phát hiện bầu không khí có chút lúng túng, bà cũng không biết là có vấn đề chỗ nào.
“Vú Vu, vú đi nghỉ ngơi đi.”
Vú Vu nhìn về phía Lâm Tử Lạp, Lâm Tử Lạp gật đầu với bà một cái, lúc này bà mới xoay người rời khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại, trong phòng trong nháy mắt bỗng nhiên yên tĩnh.
Lâm Tử Lạp nhìn anh: “Anh giận à?”
Tông Triển Bạch đáp lại: “Em thích hoa này sao?”
Cô lại còn có tâm tư cắm hoa sao?
Anh rút ra một bông hoa hồng, cẩn thận từng chút, rõ ràng dáng vẻ dịu dàng nhưng là Lâm Tử Lạp lại cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Cô không làm chuyện gì có lỗi với anh, sao anh lại tức giận?
Lâm Tử Lạp cố ý nói: “Không có người phụ nữ nào lại không thích hoa, em cũng thích, em thấy đẹp, nên bảo vú Vu cắm vào.”
Tông Triển Bạch: “…”
Anh nhếch mày nhìn Lâm Tử Lạp, đây là tức giận sao?
“Em thích?”
“Đúng vậy!”
Một âm thanh vang lên, Tông Triển Bạch ném hoa trên bệ cửa sổ vào thùng rác.
Lâm Tử Lạp: “…”
Người này…
“Anhi…”
“Em thích, anh sẽ tặng cho em.” Tông Triển Bạch đi lại ôm lấy cô, dịu dàng nói: “Em ngủ với anh một lát.”
Ở khoảng cách gần, Lâm Tử Lạp bây giờ mới thấy ánh mắt mệt mỏi của anh, cô lùi người về phía trong, để lại một khoảng trống cho anh ngủ, anh nghiêng người ôm cô, bàn tay rộng lớn vuốt lưng cô, từng chút từng chút một…
Lâm Tử Lạp nhìn anh: “Có phải đứa bé đến không đúng lúc không?”
Bây giờ cô đang mang thai, nhất định sẽ làm anh thêm áp lực.
Chuyện này vốn dĩ rất khó giải quyết.
Tông Triển Bạch chợt mở mắt ra, ánh mắt nhìn thằng cô: “Em nói cái gì?”
Lâm Tử Lạp khàn giọng nói: “Không nên mang thai vào lúc này…”
“Nói bậy bạ gì đó?” Lâm Tử Lạp chưa nói hết câu đã bị ngắt lời, anh cúi đầu hôn môi cô, trừng phạt cắn lên môi cô một cái, Lâm Tử Lạp đau đớn, anh vẫn không chịu rời đi, còn lên giọng cảnh cáo: “Còn dám nói bậy nói bạ không?”
Rõ ràng môi bị cắn đau đớn, nhưng là trong lòng lại cảm thấy ấm áp, cô ôm đầu anh, mặt của Tông Triển Bạch chôn sâu trong ngực cô.
“Chính em cũng thấy bất ngờ, em còn tưởng rằng em thật sự không thể sinh con nữa, lúc biết tin, em đã rất vui, anh có vui không?” Lúc nói chuyện giọng cô có chút run rẩy.
Đối với cô đây là một bất ngờ.
Một điều bất ngờ mà cô không dám nghĩ đến.
Nhưng, lại vô cùng đẹp đẽ.