Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tử Lạp không có cách nào chống cự lại con gái: “Vậy thì mỗi ngày chỉ được ăn một cái, không được ăn nhiều hơn.”





“Hai cái.” Tông Ngôn Hi cò kè mặc cả với cô.





“Vậy thì không mua nữa.”





Lâm Tử Lạp giả bộ muốn xoay người rời đi, Tông Ngôn Hi thấy vậy thì nhanh chóng kéo cô lại, không tình nguyện vâng một tiếng: “Vậy được rồi, chỉ ăn một cái, vậy thì con mang chỗ bánh này đi cho thợ làm bánh gói lại nhé.”





Vừa nói xong thì cũng nhanh chân chạy chậm rời đi, giống như chỉ sợ Lâm Tử Lạp đổi ý vậy.





Lâm Tử Lạp bất đắc dĩ cười.





Tông Ngôn Thần đi tới kéo tay của cô: “Mẹ, mẹ có cảm thấy em gái hình như thay đổi rồi không?”





Lâm Tử Lạp cúi đầu nhìn con trai, đồng ý gật gật đầu: “Đúng là đã thay đổi rồi, nhưng mà con muốn than thở điều gì?”





Tông Ngôn Thần nói: “Không phải than thở, con chỉ là muốn nói cho mẹ biết một chút, trước kia con gái của mẹ rất dính người, đó là bởi vì khi đó em gái mới có được ba, còn thiếu tình thương, hiện tại biết được ba là ba của em, sẽ không chạy mất, sau khi có được rất nhiều tình yêu thương rồi, thì cũng không cần phải dính lấy như trước nữa.”





Lâm Tử Lạp không biết nên đánh giá thế nào về một đôi gái trai của chính mình, cô con gái dễ thương lúc trước, hiện tại lại biến đổi, trở nên giống với dáng vẻ của con trai mình vậy.





Nhưng mà hình như con trai nói cũng rất có lý.





Cô rõ ràng cũng có thể cảm thấy được sự thay đổi của con gái, hoạt bát vui tươi, cũng hay nói chuyện hơn.





Nhưng mà cô cảm thấy con gái thì vẫn nên dịu dàng ít nói một chút thì tốt hơn, nhưng mà hiện giờ con gái còn nhỏ, đợi đến lúc trưởng thành rồi thì có lẽ sẽ tốt hơn thôi.





“Con có muốn thứ gì không?” Lâm Tử Lạp hỏi con trai, tuy nói đứa nhỏ này tâm trí đã trưởng thành, thành thục, nhưng mà dù sao thì cũng là đứa trẻ, hơn nữa con gái nhỏ cũng đã mua rồi, cô không thể không mua cho con trai, nếu không cô sợ là sẽ khiến cho đứa trẻ cảm thấy được sự đối xử không công bằng giữa những đứa con trong nhà.





“Thứ con muốn mua, tầng này không có.” Tông Ngôn Thần nói.





“Vậy chúng ta lên tầng ba?” Lâm Tử Lạp biết rõ còn hỏi, cô biết con trai không muốn mua đồ ăn thì chính là vì muốn mua đồ chơi, trên tầng ba có bán đồ chơi.





Tông Ngôn Thần biết Lâm Tử Lạp đang trêu chọc chính mình thì bật cười hi hi một tiếng: “Đáng ghét.”





Sau khi mua đồ xong, bọn họ lại tiếp tục đi lên tầng ba.





Tông Ngôn Thần Thần mua một bộ cờ vua, từ lần trước sau khi thua trận ở thành phố Bạch, cho dù sau đó đã được Tông Khải Phong khuyên bảo qua, nhưng mà cũng đã có một đoạn thời gian thật dài cậu bé không muốn chạm đến cờ vua nữa, đến hôm nay Tông Ngôn Thần cuối cùng cũng đã hiểu rõ ràng rồi.





Không sợ việc khó, chỉ sợ lùi bước, Tông Ngôn Thần cậu có thể đối mặt rồi vượt qua khó khăn mới là trưởng thành thật sự.





“Chờ ba có thời gian rảnh rỗi, bọn con sẽ cùng nhau so tài.” Tông Ngôn Thần hứng thú bừng bừng nói.





Lâm Tử Lạp xoa đầu con trai một cái, hỏi cậu bé còn muốn thứ gì khác không, cậu bé lắc lắc đầu, cho nên bọn họ liền cùng nhau đi xuống lầu tính tiền.





Người trong siêu thị ngày hôm nay vô cùng nhiều, những người chờ tính tiền cũng xếp thành một hàng thật dài.





Vú Vu nói: “Mọi người tìm một chỗ nào đó ngồi uống nước trước đi, tôi ở đây chờ tính tiền.”





Tông Ngôn Hi cũng không muốn đứng chờ ở chỗ này, kéo Lâm Tử Lạp tay nói: “Mẹ, chúng ta đi qua bên kia đi.”





Tông Ngôn Hi chỉ vào một cửa hàng bánh ngọt ở bên trong siêu thị.





Lâm Tử Lạp biết được ý muốn của con gái, mà cô cũng có hơi đói, cho nên liền dẫn theo hai đứa bé đi vào trong cửa hàng.





Vú Vu đẩy xe đồ đi đến quầy tính tiền, để cho người giúp việc mới tới đi theo mấy người Lâm Tử Lạp, một người phụ nữ dắt theo hai đứa trẻ như vậy, bà ấy không yên tâm.





Trong cửa hàng bánh ngọt có cả nước trái cây, sữa bò, cà phê và các loại đồ uống, Tông Ngôn Hi gọi ra những thứ mà mình thích ăn, còn quan tâm gọi cả nước trái cây cho tài xế và người giúp việc mới tới.





Từ buổi sáng đi ra cửa đến hiện tại cũng đã gần giữa trưa, Lâm Tử Lạp gọi một chút đồ ngọt, để cho bọn họ cũng cùng ngồi xuống ăn một chút, tài xế đã sớm quen với sự bình dị gần gũi của Lâm Tử Lạp, không nói gì mà trực tiếp ngồi xuống, nhưng người giúp việc mới tới lại có chút lo lắng, từ chối nói: “Tôi không đói bụng.”





Lâm Tử Lạp cười nói: “Mọi người đều ở chung một chỗ, chị thay tôi chăm sóc cho bọn trẻ, cũng không phải là người ngoài, không cần khách sáo, ngồi xuống đi.”





Người giúp việc mới tới thấy cũng không tiện để từ chối tiếp nữa thì mới không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, chỉ vừa mới tới không đến mấy ngày nhưng mà chị ta nhìn ra được, mọi người trong nhà này đều rất hiền lành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK