Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tình yêu của cô ấy cũng quá ích kỷ đấy.





Theo cô thấy, đây không phải là tác thành. Nếu yêu thì cô ấy sẽ không nỡ làm vậy, ngay cả khi rời đi cũng sẽ thấy đau lòng. Ngay cả khi muốn nói hết cho Tô Trạm, cô ấy vì bị vô sinh, không muốn liên luỵ tới anh ấy nên mới rời đi.





Hơn nữa rời đi lâu như vậy rồi, tại sao bây giờ lại quay về chứ?





Bây giờ thì không sợ liên luỵ đến anh ấy sao?





Cô cảm thấy lý do này quá khiên cưỡng, quá phi logic rồi!





“Bây giờ tôi rất tán thành với tất cả các quyết định của Tiểu Nhã, cậu làm tôi quá thất vọng!”





Nói xong, cô quay vào xe.





Cô không muốn nói câu nào với Tô Trạm nữa.





Cô rất lo lắng về tình hình của Tần Nhã, lúc này liền thấy rất chán nản với sự không dứt khóa của Tô Trạm.





Tông Triển Bạch khoanh tay trước ngực, anh bước tới, lời nói sâu xa nhắc nhở anh ta: “Cô ấy thường sẽ không đối xử với người khác như vậy. Cậu tự suy nghĩ kĩ đi.”





Tay anh đặt lên vai của Tô Trạm. Lâm Tử Lạp đột nhiên chủ động hẹn Tô Trạm, anh liền nhận ra được vấn đề.





Nhất định là Tần Nhã đã xảy ra chuyện gì, Lâm Tử Lạp mới chủ động đi tìm Tô Trạm. Mục đích là muốn làm trung gian cho anh ta và Tần Nhã. Kết quả thấy được cảnh vừa nãy của anh ta và bạn gái cũ. Quá thất vọng mới tức giận, không chút lưu tình quở trách Tô Trạm.





Tô Trạm trong lòng đau khổ: “Tần Nhã bây giờ đồng ý gặp tôi rồi, nhưng đối xử với tôi lãnh đạm thờ ơ, tôi nói gì cô ấy cũng hờ hững.”





Bất kể trái tim nhiệt huyết đến thế nào cũng sẽ bị hao mòn độ ấm áp đó.





Về chuyện tình cảm, người ngoài không thể can thiệp. Con người này không phải là Tô Trạm vừa nói câu nói kia, anh ấy sẽ không nói như vậy.





Có thể hiểu rõ hay không phải phụ thuộc vào bản thân Tô Trạm. Cả nhà truy cập truyen.one nằm ngay mặt tiền đọc bản chuẩn khích lệ nhóm làm tốt công việc phục vụ cả nhà nhé!





Tông Triển Bạch lên xe, nhưng chưa khởi động xe mà vén mái tóc của cô lên: “Chúng ta đi ăn cơm thôi.”





Lâm Tử Lạp cảm thấy bụng mình đầy hơi, cô bị Tô Trạm làm cho tức giận.





Theo cô thấy đây là một vấn đề rất đơn giản. Nếu như anh ta yêu Tần Nhã thì nên vạch rõ ranh giới, khiến Tần Nhã có cảm giác an toàn tối thiểu.





Nếu vẫn còn tình cảm với bạn gái cũ thì đừng qua lại với Tần Nhã thêm nữa.





Nhưng anh ta thì sao?





Một đằng cứ luôn mồm nói yêu Tần Nhã, một đằng lại qua lại không rõ ràng với bạn gái cũ.





Cô bất ngờ quay đầu lại nhìn Tông Cảnh Họa: “Tần Nhã đang mang thai.”





Tông Triển Bạch thực sự cũng đã đoán ra được, nếu không cô ấy sẽ không xúc động như vậy.





Anh mỉm cười đầy sự yêu chiều: “Vậy em muốn làm gì? Để anh tìm người đánh Tô Trạm một trận nhé?”





Lâm Tử Lạp lắc đầu, đây rõ ràng không phải là một hành động lý trí. Đánh anh ta một trận cũng chỉ trút được cơn tức mà thôi, một chút tác dụng cũng không có.





“Em muốn điều tra bạn gái cũ của anh ta, mấy năm nay đã đi đâu, tại sao lại đột nhiên quay lại?” Nếu thật sự là vì vô sinh mới rời bỏ Tô Trạm, vậy thì đã làm rõ bạn gái cũ thực sự yêu Tô Trạm, cô bảo Tần Nhã cứ rời nước trước.





Còn về việc Tô Trạm có muốn tái hợp với bạn gái cũ hay không, đó là việc riêng của anh ta.





Tất cả những gì cô có thể làm là cố gắng không để Tần Nhã bị tổn thương nhiều.





Tông Triển Bạch thở dài, cảm thấy cô quản nhiều chuyện rồi, đồng thời cũng cảm thấy cô rất có nghĩa khí.





Lâm Tử Lạp dường như nhìn thấy suy nghĩ của anh, khổ tâm cong môi lên: “Tiểu Nhã đã luôn ở theo em, quay về nước cũng là vì em. Nếu không quay về, cô ấy không gặp Tô Trạm, thì cũng không có chuyện như bây giờ.”





Cô cảm thấy mình cũng có trách nhiệm.





Mắt Tông Triển Bạch giật giật, cô ấy không quay về, anh phải làm thế nào đây?





Anh ôm cô ra khỏi xe: “Đi ăn trước đã nhé.”





Lâm Tử Lạp lơ đãng theo anh ra khỏi xe, Tông Triển Bạch đã đặt chỗ trước, phục vụ dẫn họ đến vị trí. Sau khi ngồi xuống, Tông Triển Bạch lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thẩm Bồi Xuyên, bảo anh ta đi điều tra Lưu Phi Phi. Quan Kình gần đây rất bận không có thời gian





Chỉ có thể để Thẩm Bồi Xuyên đi. Anh ta có nhân viên, cũng là người chuyên nghiệp, hiệu suất cũng nhanh hơn nhiều.





Phục vụ mang các món ăn đặt lên bàn.





Tông Triển Bạch thích món thanh đạm nên màu sắc của món ăn cũng thiên về màu nhạt. Những món ăn chính của nhà hàng này cũng đề cao dưỡng sinh là chủ yếu. Cho nên không có món nào nhiều dầu mỡ hoặc liên quan tới thịt cá quá nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK