Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tử Lạp lại đứng lên lần nữa: “Bọn nó còn nhỏ nên không dám nhận những thứ đồ quý giá như vậy.”





Tông Khải Phong không dễ bị từ chối: “Chỗ này đều là cho hai đứa cháu, văn kiện thì ba đã ký rồi, hiện giờ chúng còn nhỏ thì con giữ giúp chúng.”





Tông Khải Phong đưa giấy tờ cho Lâm Tử Lạp, Lâm Tử Lạp thực sự không dám nhận: “Đây…”





“Sao lại chê ít à?” Tông Khải Phong cố ý làm ra vẻ tức giận, nhưng đây là một nửa cổ phần của Vạn Thịnh, lại không có sức mê hoặc gì với cô.





Tông Khải Phong thầm gật đầu trong lòng, người có thể ở bên Tông Triển Bạch phải trầm ổn, không bị mê hoặc, như vậy ông mới có thể yên tâm hoàn toàn.





“Không phải ạ, chỉ là hai đứa trẻ vẫn còn nhỏ, chúng không cần những thứ đó, ý của ba con hiểu con cũng xin nhận nhưng nó đối với chúng cũng quá nặng nề, con thực sự không thể làm chủ cho bọn chúng được.” Lâm Tử Lạp vẫn không dám nhận như trước, một nữa Vạn Thịnh đó.





Cô nhận thì một nửa Vạn Thịnh sẽ là của hai đứa trẻ, nói là hai đứa trẻ, hai đứa nó mới được sáu tuổi, sợ là chúng không rõ những thứ này, cô là người giám hộ nên có quyền được giữ thay chúng.





Chính vì như vậy nên cô mới không dám nhận.





Nếu hai đứa trẻ trưởng thành, ông cho bọn chúng, cô sẽ không ngăn cản, dù gì bọn họ cũng là máu mủ của nhà họ Tông.





Tông Triển Bạch thay Lâm Tử Lạp nhận, hương hoả nhà họ Tông cũng không quá nhiều, Tông Khải Phong chỉ có hai anh em, Tông Khải Phong có một người anh trai, mười mấy tuổi thì đã không còn rồi. Trở về quá khứ, chính là đời của cha Tông Khải Phong, ông ấy cũng có hai người anh em, ba Tông Khải Phong là anh, em thứ hai cũng chính là chú của Tông Khải Phong. Ông ấy không giỏi kinh doanh, giúp ông ấy mở hai công ty nhưng cả hai đều đã đóng cửa rồi.





Sau này ông ấy biết bản thân mình không làm được nên bỏ luôn, cầm trong tay cổ phần của Vạn Thịnh, không đi làm nữa.





Sau này ông ấy lại có con trai, cũng chính là đời của Tông Khải Phong, theo huyết mạch thì có thể chia cho người đó một nửa cổ phần của Vạn Thịnh.





Nhưng chú ấy lại không thể có con, bị bệnh chết tinh, vì căn bệnh này mà tiêu tốn rất nhiều tiền, đâu đâu cũng đến xem bệnh nhưng cũng không có kết quả, nhỏ hơn Tông Khải Phong vài tuổi, hiện giờ chú ấy vẫn còn, nhưng vì bệnh lý của mình mà trở nên xa các với mọi người, từ đó chú ấy không liên lạc gì với Tông Khải Phong nữa.





Trong tay chú ấy vẫn có hai mươi phần trăm cổ phần.





Phần còn lại Tông Khải Phong chiếm năm mươi phần trăm, Tông Triển Bạch chiếm ba mươi phần trăm.





Hai mươi phần trăm trôi dạt bên ngoài kia dường như cũng chẳng có tác dụng gì, nó chỉ có tác dụng duy nhất là chia hai mươi phần trăm tài sản, đều được chia hai mươi phần trăm tiền lợi nhuận mỗi năm của công ty vào tài khoảng của chú ấy.





Tuy không có đời sau nhưng đời này của chú ấy cũng không phí hoài, những năm tháng tuổi trẻ chú cũng rất phong lưu, tự do, hiện giờ tuy không còn trẻ nữa nhưng trong tay chú có tiền nên vẫn ăn chơi như vậy.





Tông Triển Bạch gắp thức ăn cho Lâm Tử Lạp: “Cứ yên tâm nhận đi.”





Lâm Tử Lạp thì thầm: “Không sợ em cướp mất vị trí của anh à?”





Giọng của cô rất nhỉ nhưng Tông Triển Bạch vẫn nghe thấy, anh dựa vào người cô, nói thầm đến mức chỉ có hai người mới nghe thấy: “Tất cả đều cho em, anh cũng cho em.”





Lâm Tử Lạp đỏ mặt.





Nếu Lâm Tử Lạp đồng ý, cô ấy thật sự có thể ngồi lên vị trí của Tông Triển Bạch, dù gì trong tay cô cũng nắm năm mươi phần trăm cổ phần.





Trình Dục Tú cũng chuẩn bị hai phần quà cho bọn trẻ, bà không giống với Tông Khải Phong, không phải là tiền bạc mà là tấm lòng của bà.





Bà đích thân đến miếu Hoa Nam để xin bùa bình an, hi vọng hai đứa trẻ bình an, khoẻ mạnh mà lớn lên.





Trình Dục Tú đích thân đeo vào cổ cho hai đứa, tấm bùa được làm từ vải lụa vàng, bên trên có thêu hoa văn, những hoa văn liên quan đến phạt giáo.





Đây không phải mê tín, nó là một loại gửi gắm tấm lòng.





Dùng sợi dây màu đỏ đeo vào, hai đứa trẻ rất vui.





“Hôm nay là giao thừa, tôi cũng không đến tay không.” Thẩm Bồi Xuyên cũng chuẩn bị quà cho hai đứa trẻ, dây chuyền ngọc Hoà Điền: “Tôi không am hiểu về ngọc nhưng nghe nói đeo cái này cũng không tệ, lúc tôi mua ngọc ông chủ nói với tôi nam đeo quan âm, nữ đeo phật, tôi không hiểu ý này cho lắm.”





Anh đeo mặt quan âm cho Lâm Tinh Tuyệt, phật di lặc cho Lâm Huệ Tinh, cô bé mở hộp vải màu đỏ ra, bên trong có phật di lặc, từng nét khắc rất tinh tế, tay của phật cầm một chuỗi phật châu, miệng nở nụ cười, nhìn điệu bộ rất vui vẻ.





Cô bé rất thích, nó dùng ngón tay vân vê: “Cảm ơn chú Thẩm, cháu rất thích ạ.”





Thẩm Bồi Xuyên thở phào nhẹ nhõm: “Chú chỉ sợ bọn cháu không thích.”





Đây là đón tết, quà mà nhỏ quá thì cũng không hợp lý, đắt quá thì cũng khó mà tặng được, lại sợ bọn trẻ không thích, lúc mua mặt dây chuyền ngọc anh cũng phải cân nhắc rất lâu.





Chỉ sợ bọn trẻ không thích, tặng quà phải suy nghĩ đến sở thích, nhưng anh cũng không thể tặng chúng nó mấy món đồ chơi linh tinh được, dù gì hôm nay cũng là đêm giao thừa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK