Mục lục
Mê vợ quên lối về-Mê vợ không lối thoát
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô cau mày, đây là cái gì, cũng chưa từng thấy hãng trang sức này bao giờ.





Đây là ý gì chứ?





Cô lại nhìn kỹ lại, trừ mấy trừ những chữ này thì cũng không có thứ gì khác, cô tựa người lên trên ghế salon, nếu quả thật như Trang Kha Nguyệt nói vậy cái này thật sự là thứ mà mẹ cô đã để lại cho cô sao, chắc chắn sẽ có ý nghĩa đặc biệt.





Dù sao cũng phải gửi gắm điều gì đó với con gái chứ nhỉ?





Cô không có cảm giác tổn thương, đối với như vậy người mà cô chưa từng gặp, không có cảm tình, không có cảm xúc, chỉ cảm thấy rất hoang đường.





Không nghĩ ra điều gì cô cũng không muốn lãng phí đầu óc, cô đứng lên đi tới mép giường, kéo tủ đầu giường ra, chuẩn bị tìm cái hộp cất đi, nhưng thấy trong ngăn kéo cất tài liệu hợp đồng bảo hiểm của ngân hàng Hoa Hạ, lúc đầu Tông Khải Phong cho hai đứa bé cổ phần Vạn Việt, còn có một cái nhẫn kim cương màu hồng con gái thích, cô không biết cất ở đâu, nên mới mua két sắt của Hoa Hạ, đặt những thứ đó vào trong, chuẩn bị đến khi đứa trẻ lớn lên, lấy ra giao cho chúng.





Mà bính âm giản thể của Hoa Hạ, chính là hx, là trùng hợp hay là…





Cô cầm lấy điện thoại di động gọi điện đến nhân viên của Hoa Hạ.





Rất nhanh điện thoại được nhận, bên kia truyền tới giọng nữ dịu dàng: “Đây là số phòng dịch vụ của ngân hàng Hoa Hạ, xin chào, xin hỏi quý khách cần gì ạ?.”





Lâm Tử Lạp nhìn dòng chữ trên dây chuyền, hỏi: “Xin hỏi chỗ các cô có hòm bảo hiểm mã ZA0102 không?”





“Xin lỗi không có.”





Lâm Tử Lạp cau mày, chẳng lẽ là cô đã đoán sai?





“Những két sắt của chúng tôi, đều là dãy số có hai chữ số, không có mã số két sắt nào như vậy.”





Hai chữ số.





Lâm Tử Lạp cúi đầu nhìn dãy hx. 08. ZA0102, cuối cùng đưa mắt đến hai số: “08 thì sao?”





“Tôi sẽ tìm giúp cô.” Rất nhanh đã truyền đến giọng của nhân viên: “Có.”





Lâm Tử Lạp cũng đã mường tượng ra dãy số trên dây chuyền này, két sắt số 08 của ngân hàng Hoa Hạ, chỗ cuối cùng kia chắc chắn là mật khẩu.





“Xin hỏi quý khách còn cần gì nữa ạ?”





Dòng suy nghĩ của Lâm Tử Lạp bị kéo lại, cô trầm ngâm một chút hỏi: “Có thể giúp tôi tra một chút, người cất giữ két sắt này đích là ai không?”





“Xin lỗi không thể, đây là bí mật thông tin cá nhân của khách hàng, chúng tôi được quy định nghiêm khắc, không thể tiết lộ thông tin cá nhân của khách hàng, nếu như quý khách có nhu cầu có thể tự đến ngân hàng để làm việc.”





“Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”Lâm Tử Lạp cúp điện thoại, ngồi ở mép giường, nhìn thẫn thờ đồ vật trong tay.





Cô không biết mình ngây người bao lâu, cho đến khi vú Vu đi lên gọi cô ăn cơm trưa.





Cô đã bình tĩnh lại đi xuống tầng, trong biệt thự lớn rất yên tĩnh, cảm thấy hơi trống rỗng, Lâm Tinh Tuyệt cùng Lâm Huệ Tinh ngồi khoanh chân ở trên thảm đang chơi rút gỗ, vẻ mặt của Lâm Tinh Tuyệt khá mất bình tĩnh, có vẻ là đang phải cùng em gái chơi.





Bởi vì chỉ có trên mặt của Lâm Huệ Tinh là có nụ cười.





Cô đi xuống, nhìn hai đứa bé: “Rửa tay ăn cơm thôi.”





Lâm Tinh Tuyệt như được đại xá, nhanh chóng đứng lên chạy đến: “Rốt cuộc cũng đến khi giờ ăn cơm.”





Lâm Tử Lạp nhéo khuôn mặt của con trai: “Con là anh trai, chơi cùng em gái một lát mà chán nản vậy sao?”





Lâm Tinh Tuyệt lắc đầu: “Nếu là chơi gì đó thú vị, dĩ nhiên con sẽ tình nguyện chơi, nhưng trò chơi rút gỗ nhàm chán như vậy, thật sự là chẳng có chút hứng thú.”





Lâm Huệ Tinh chậm rãi đi tới, nhìn anh trai: “Anh không thích thì cứ nói thẳng ra, em cũng đâu có bắt ép anh, làm anh tủi thân vậy sao?”





Lâm Tinh Tuyệt nhìn em gái, con nhóc này từ khi nào mà lại mồm mép nhanh nhảu đến thế?





“Được rồi được rồi, rửa tay ăn cơm thôi.”Lâm Tử Lạp dắt hai đứa nhóc đi rửa tay, Lâm Huệ Tinh mở vòi nước tự mình rửa, không để cho Lâm Tử Lạp giúp: “Mẹ, sau này tự con biết chăm sóc cho mình, mẹ cứ chăm sóc kĩ cho em bé là được.”





Lâm Tử Lạp sửng sốt một chút, rồi sau đó cười, đứa nhỏ này đột nhiên như biến thành một người khác vậy, cảm giác giống như đã lớn lắm rồi.





Cô tựa vào cửa vừa nhìn con gái, rửa tay lau tay.





Lúc ăn cơm vú Vu hỏi: “Có muốn tìm cho mấy đứa trẻ gia sư dạy kèm ở nhà?”





Trước đó đều là do Trình Dục Tú dạy bọn họ, không cần giáo sư dạy kèm ở nhà, nhưng bây giờ…





Lâm Tử Lạp nhìn đám trẻ, chuyện này cô tôn trọng ý kiến của hai đứa: “Hai con có muốn có gia sư dạy kèm ở nhà không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK