“,”Vẻ mặt Hà Thụy Hành càng ngày càng trầm xuống, hắn không thích cô ta đặt điều kiện với mình: “Đừng có quên, việc này là do cô gây ra, cô phải có trách nhiệm giải quyết, cô lại dám bàn điều kiện với tôi? Nếu để cho ba biết, ba chắc chắn sẽ rất tức giận.”
Hà Khiếu Ninh nở nụ cười nhẹ: “Anh trai, anh sợ em cướp công của anh sao?”
“Buồn cười.” Hà Thụy Hành mặc kệ cô ta: “Cô có điểm yếu lớn của Tông Triển Bạch trong tay sao? Nếu như cô nắm được điểm yếu của hắn, trực tiếp ép hắn cưới cô không phải là được rồi sao, còn phải làm ra nhiều chuyện như vậy làm gì? Chẳng nhẽ cô bị điên?”
Bây giờ Hà Thụy Hành tỉnh táo lại, không tin trong tay Hà Khiếu Ninh có điểm yếu của Tông Triển Bạch.
Nếu như có, trực tiếp cầm đến ép hắn cưới, còn lùi cái gì mà đính hôn, làm ra những chuyện như này.
“Anh mới bị điên!” Hà Khiếu Ninh bỗng chốc cả giận: “Em vốn dĩ muốn giúp anh, thế nhưng anh không cần, cũng đừng có trách em.”
Nói xong cô ta liền xoay người đi lên gác.
Hà Khiếu Ninh hừ lạnh một tiếng: “Tốt nhất ở nhà cho tốt đi, đừng có lại làm ba tức giận.”
Hạ Trân Du từ phòng đi ra, nghe được Hà Khiếu Ninh lớn tiếng nói như vậy, nhỏ giọng trách cứ một chút: “Hai ngày nay tâm trạng ba con không tốt, đừng nói lớn tiếng ở nhà như vậy, kẻo lại động tới ông ấy.”
Bà vất vả lắm mới trấn an được, để ông ấy đồng ý nghỉ ngơi ở trong phòng.
“Vâng.” Hà Thụy Hành đi vào phòng thay quần áo, lấy quần áo ra xong hắn không lập tức thay, mà ngồi ở sofa, lấy điện thoại tìm đến số Quan Kính, gọi đi.
Hắn ta hắng giọng một cái, trong lòng chuẩn bị xem nói như thế nào, việc này quan trọng nhất là phải liên lạc được với hắn, rất rõ ràng là bởi vì chuyện tin tức, Quan Kính chưa chắc đã nghe điện thoại của hắn, hoặc là sẽ từ chối gặp mặt.
Đến lúc chuông điện thoại kết thúc cũng không ai nghe, Hà Thụy Hành siết chặt điện thoại, cũng không vì vậy mà nản lòng, mà để điện thoại xuống, cởi hết âu phục đi vào phòng tắm, tắm xong thay một bộ đồ, rồi ra ngoài.
Hà Khiếu Ninh đứng ở trước cửa sổ tầng hai, một tay vén rèm cửa sổ nhìn Hà Thụy Hành mở cửa rồi lái xe rời đi.
Dù Tông Triển Bạch có yêu cô ta hay không, thế nhưng không thể phủ nhận, thời gian cô theo đuổi hắn không ngắn, cũng hiểu hắn được phần nào, Tông Triển Bạch chắc chắn sẽ không gặp anh ta.
Cô cắn môi: “Anh, em đã cho anh cơ hội, là do anh không nắm lấy, cũng đừng có trách em.”
Cô lấy điện thoại di động ra, mở một đoạn video gửi đến điện thoại di động của Tông Triển Bạch, cũng gửi cho nhân viên bưu điện một phần, ngộ nhỡ hắn không nhìn thấy.
Biệt thự.
Vú Vu làm một bàn lớn đồ ăn, giống như là đang ăn tết vậy.
Trang Kha Nguyệt giúp bày chén bát, Lâm Huệ Tinh chơi ở phòng khách, còn Lâm Tinh Tuyệt ở trong phòng, không chịu ra ngoài, nói là mặt quá khó nhìn, không muốn ra ngoài gặp người khác.
Một luồng sáng chiếu vào, bên ngoài lái vào một chiếc xe màu đen, không lâu sau, Lâm Tử Lạp cùng Tông Triển Bạch bước từ trên xe xuống, cùng nhau đi vào nhà.
Cửa nhà mở ra, Lâm Huệ Tinh nghe được tiếng động, lập tức từ trên ghế sô pha ngẩng đầu, nhìn lại phía cửa, lúc nhìn thấy người đang đi vào thì hai mắt phát sáng.
Anh trai nói đây là ba.
Bé nhanh nhẹn trượt từ trên ghế sô pha xuống, dùng đôi chân ngắn ngủn chạy về phía cửa, Lâm Tử Lạp cho là bé đến đón mình, ngồi xổm xuống giang rộng hai tay, đón bé: “Tiểu Nhụy.”
Lâm Huệ Tinh lại không nhào vào trong lòng cô, mà lại đứng trước mặt Tông Triển Bạch, ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh lấp lánh, nhìn người đàn ông cao lớn này, thật là cao, thật là đẹp trai.
“Ba!”
Lâm Tử Lạp: “…”
Tông Triển Bạch: “….”
“Ba ơi.” Lâm Huệ Tinh giang tay ôm lấy chân Tông Triển Bạch: “Ba ơi, ôm một cái.”
Lâm Tử Lạp đi dỗ con gái: “Tiểu Nhụy, ngoan, đến đây với mẹ.”
Bé lắc đầu: “Con muốn ba ôm một cái.”
Lâm Tử Lạp vừa xấu hổ, lại cảm thấy đau lòng, đứa trẻ này tuy rằng thiếu thốn tình thương của cha, nhưng nó cũng không thể gọi lung tung người khác là ba như này.
“Tiểu Nhụy, con đến đây với mẹ, người này… không phải là ba.”
“Con muốn ba.” Lâm Huệ Tinh hoàn toàn không nghe lời Lâm Tử Lạp nói, hai tay càng cố ôm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào chân Tông Triển Bạch, ngước đầu, chớp đôi mắt to sáng ngời: “Ba ơi, ôm Tiểu Nhụy một cái được không?”
Vào giây phút bị bé ôm lấy chân, cả người Tông Triển Bạch đã cứng đờ rồi, hắn cúi đầu nhìn cặp mắt đang nhìn mình kia, giống như là hồ nước vậy, từ từ lay động, trong vắt, tràn ngập chờ mong.
Hắn khom người đem bé bế lên, bé rất trắng, có lẽ là bé không nặng, Tông Triển Bạch hầu như không cần dùng sức gì cả.
Ở khoảng cách gần như vậy nhìn người đàn ông trước mặt, Lâm Nhụy Hy nhìn đến ngây người, ba thật là đẹp trai!
Bé vươn tay ôm lấy cổ hắn, rất chặt, dường như là sợ hắn sẽ buông mình ra vậy, đầu vùi ở trong vai của hắn.
Lâm Tử Lạp nghĩ phải ôm bé đi: “Tiểu Nhụy…”
“Mẹ, con muốn ba ôm con.” Giọng nói của bé mang theo tiếng khóc nức nở. Trong lòng bé khát khao có ba, mong muốn được ba ôm.
Khát khao có thể gọi ba.
“Con ôm ba.” Không có đáng ghét như trong tưởng tượng, một cô bé mềm yếu như này, không ai có thể cự tuyệt được.
Lâm Tử Lạp cảm thấy không biết phải làm sao: “Nó trước đây không như vậy.”
Tông Triển Bạch nhàn nhạt nhìn cô một cái, khóe môi cong lên cười giễu cợt: “Từ bé không có ba, đương nhiên thiếu tình yêu.”
Lâm Tử Lạp đứng tại chỗ, khuôn mặt bình tĩnh, trái tim lại như bị một bàn tay sắc nhọn bóp chặt, chặt đến nỗi khiến cô không thể thở được, chỉ cảm thấy đau âm ỉ.
Cô cúi đầu đi vào phòng cất đồ đạc.
Tông Triển Bạch ôm Lâm Huệ Tinh đến phòng khách, để bé ngồi ở trên đùi mình, sau đó quan sát cẩn thận gương mặt của bé, lớn lên rất giống với Lâm Tinh Tuyệt, thế nhưng càng làm cho người ta yêu quý hơn Lâm Tinh Tuyệt.
Khuôn mặt trắng nõn không tì vết giống như là đồ gốm vậy, nhẵn nhụi, mềm mại, khiến người khác không nhịn được mà muốn bóp một cái.
Nghĩ như vậy, Tông Triển Bạch cũng làm như vậy luôn, dùng ngón tay bóp hai má của bé rất đàn hồi, mềm mại: “Con tên là Tiểu Nhụy?”
Lâm Huệ Tinh gật đầu, nhếch cái miệng nhỏ lên cười toe toét, lộ ra hàng răng nhỏ trắng tinh: “Mẹ nói, Nhụy có nghĩa là xinh đẹp kiên cường, Hi có nghĩa là mặt trời sáng sớm, rực rỡ hi vọng.”
Bởi vì bé là con gái của cô, mong bé không có khó khăn, suốt đời rực rỡ.
Bé nháy mắt một cái, nhìn Tông Triển Bạch: “Nghe hay không?”
“Hay.”
Cũng không phải nói cho có lệ, thật sự rất hay, Lâm Tử Lạp chọn tên này rất hay.
Lâm Huệ Tinh vui vẻ toét miệng cười, nhào vào trong ngực của hắn, gương mặt nhỏ nhắn dán lên tim của hắn, lắng nghe nhịp tim của hắn: “Ba ơi.”
Đầu óc của Tông Triển Bạch lại căng cứng, hai chữ này, hắn sống hơn ba mươi năm, lần đầu tiên được nghe.
Đáy lòng lại vô cùng xúc động.
Giống như là mặt hồ đang yên ả, chưa kịp đề phòng bất ngờ bị ném xuống một viên đá, ở trong lòng một vòng lại một vòng dập dờn.
Không thể bình tĩnh.
Bàn tay nhỏ của Lâm Huệ Tinh âm thầm sờ vào trong cổ áo của hắn, sờ sờ.
Tông Triển Bạch: “….”
Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ của bé, Lâm Huệ Tinh cầm lấy cổ áo của hắn không buông: “Tiểu Nhụy muốn có bà.”
Tông Triển Bạch: “…..”
Hắn không có những thứ đó.
“Mẹ đều có.” Bé chớp chớp ánh mắt, tại sao ba lại không có?
Lâm Huệ Tinh tiếp tục hoạt động bàn tay nhỏ bé, sờ lung tung ở ngực của hắn, như này bình thường, còn cứng như vậy.
“Của mẹ rõ mềm, tại sao của ba không giống như vậy?” Lâm Huệ Tinh ấm ức.
Gương mặt Tông Triển Bạch càng thêm cứng ngắc.
Hắn ngửa đầu, thở hổn hển.
Không phải là song sinh với Lâm Tinh Tuyệt sao?
Vì sao tính cách lại khác nhau một trời một vực?
Có thể thấy rõ, Lâm Tinh Tuyệt là loại độc lập, còn bé là loại quấn người.
Lúc này điện thoại trong túi hắn vang lên, hắn cũng không có tâm trạng nhìn xem là cái gì.
Lâm Huệ Tinh thấy ngạc nhiên, đưa tay tìm đến miệng túi của hắn, còn cố ý nhắc nhở: “Ba ơi, điện thoại di động của ba kêu.”
“Ừ.”
“Con lấy cho ba.” Lâm Huệ Tinh ngoan ngoãn nói.
Bé muốn papa thích bé, bé nhất định phải biểu hiện tốt một chút.
Lâm Huệ Tinh lấy điện thoại di động ra, trên màn hình hiện lên thông tin một video, bé chớp mắt một cái, ngón tay út khẽ động đậy, không cẩn thận liền mở ra.
Rất nhanh, hình ảnh bên trong đã hiện ra.
“Mẹ, bà.” Lâm Huệ Tinh nhận ra người trong hình,
Tông Triển Bạch nhướn mày, rũ đôi mắt xuống đã nhìn thấy hình ảnh bên trong đoạn video đang phát.”