Khi cô quan tâm đến cảm nhận của một người, đã nói rằng trong lòng cô có vị trí dành cho người ấy.
Bạch Dận Ninh vẫn cười như trước, chỉ là nụ cười ẩn giấu vài phần chua chát: “Không sao, nhỡ đâu có một ngày cô ấy chán anh, tôi cũng không ngại làm người dự phòng.”
Sĩ diện cũng không cần luôn à?
Lâm Tinh Tuyệt lặng lẽ chuyển đến bên cạnh Tông Triển Bạch, giữ chặt tay hắn: “Mẹ con không phải là người do dự, chúng ta sẽ không rời xa nhau đâu.”
Cậu bé hiểu rõ, biết trong hai người đàn ông này, ai mới là người thích hợp với mẹ nhất, thích hợp với gia đình bọn họ nhất.
Tông Triển Bạch là ba của cậu bé và Lâm Huệ Tinh.
Mẹ ở chung với ba, với bọn họ mới là một gia đình hoàn chỉnh.
Cậu bé không cho phép có người phá hỏng nó.
Bạch Dận Ninh muốn nói chuyện với cậu bé: “Tiểu Hi…”
Phù phù!
“Âm thanh gì vậy?”
Bỗng nhiên vang lên âm thanh như thể có vật gì rơi xuống nước.
Lâm Tinh Tuyệt ngẩng đầu: “Mẹ, sao lâu thế mà mẹ vẫn chưa về?”
Tông Triển Bạch ngẩng đầu nhìn Bạch Dận Ninh, ánh mắt đầy ý vị sâu xa, hắn lôi kéo con trai: “Chúng ta đi xem xem.”
Bạch Dận Ninh cũng đi theo.
Trên đường, bọn họ nhìn thấy thức ăn cho cá đầy dưới đất, tung tóe khắp nơi. Trên bãi cỏ không chỉ có một dấu chân, mà dấu chân cũng không lớn, có thể khẳng định đều là dấu chân của phụ nữ.
Mặt nước gợn sóng thành từng vòng tròn lớn liên tiếp.
“Cứu…”
Tông Triển Bạch nhìn về phía mặt nước, có lẽ là nước quá sâu, người trong nước khi thì ngoi đầu lên, khi thì chìm xuống.
Hắn không nhìn thấy khuôn mặt người đó, nhưng hắn lại có thể khẳng định rằng, người rơi xuống nước chính là Lâm Tử Lạp.
Hắn buông con gái ra, không hề do dự, trời bắt đầu tháng mười hai đã rất lạnh, đừng nói chi là nước hồ, lại càng lạnh buốt thấu xương.”
Hắn không rảnh bận tâm đến nước lạnh đến nhường nào, chỉ muốn mau chóng bơi đến bên cạnh cô.
Trời đất điên đảo, Lâm Tử Lạp dường như nhìn thấy Tông Triển Bạch đang bơi lại về phía cô. Cô muốn vung vẩy hai tay, muốn gọi tên hắn, nhưng thân thể lại không chịu sự khống chế của cô, dưới chân như bị quấn phải cái gì, lôi kéo cô rơi xuống.
Tông Triển Bạch, Tông Triển Bạch…
Từng ngụm nước tràn vào trong cổ họng cô, nhấn chìm ngôn ngữ của cô.
“Lâm Tử Lạp…”
Hắn nổi lên mặt nước hít sâu một hơi, lặn lại xuống nước, tìm kiếm cô.
Rất nhanh, hắn trông thấy cô bị cây rong quấn lấy chân, liều mạng giãy dụa, làm thế nào cũng không tránh thoát được. Hắn nhanh chóng bơi qua, ôm lấy cô, chụp lấy đầu của cô, chặn môi cô, trút khí cho cô.
Lâm Tử Lạp mở to hai mắt như thể tìm được cọng cỏ cứu mạng, cô ôm hắn thật chặt.
Tông Triển Bạch đẩy cô ra, lắc đầu với cô, lặn càng sâu xuống nước, kéo đứt cây rong quấn dưới chân cô.
Đợi đến lúc hắn ôm lấy cô lần nữa, cô đã mất ý thức.
Thiếu khí quá lâu, luồng khí Tông Triển Bạch vừa mới cho cô cũng không đủ cho cô chống đỡ lâu.
Rất nhanh, Tông Triển Bạch ôm cô lên bờ.
“Ba, mẹ.” Lâm Tinh Tuyệt và Lâm Huệ Tinh ở trên bờ vươn đầu ra, nhìn thấy Tông Triển Bạch ôm Lâm Tử Lạp lên, kích động hô hào, Tông Triển Bạch nói một câu chúng ta đi về, hai đứa trẻ liền nghe lời đi theo hắn lên xe.
Bạch Dận Ninh vừa định tiến lên, Tông Triển Bạch không để ý tới.
Vết tích ở trên bờ nói rõ, Lâm Tử Lạp không phải bất ngờ rơi xuống nước.
Nơi này là nơi do Bạch Dận Ninh gợi ý, Tông Triển Bạch hiện tại đã nghi ngờ anh ta.